Phải biết Kim Châm tổ truyền của giòng họ Thẩm từng xưng là thiên hạ đệ nhất ám khí, người biết phóng ám khí, tự nhiên cũng là người biết thu ám khí. Thẩm Bích Quân lòng dạ nhu mì, tuy đủ nhanh, đủ chuẩn, nhưng thiếu độc; Thẩm Thái Quân cho là nàng phát xạ ám khí chưa tới trình độ, nếu gặp cường địch, không khỏi bị nuốt khổ.
Do đó Thẩm Thái Quân bèn bắt nàng bỏ thêm công lao rèn luyện thủ pháp thu ám khí cho thật nhuyễn, chiêu Vân Quyến Lưu Tinh nàng ra tay không lộ một vẻ gì bá đạo, đúng là một thứ công phu đệ nhất đ"ng trong vũ lâm.
Bộ pháp của nàng lại càng linh động đẹp đẻ, lại hữu hiệu. Chỉ thấy chân nàng hơi xiêng qua, đã tránh khỏi chiêu Uyên Ương Thoái của vị công tử hoa lê.. Nào ngờ, cái vị công tử hoa lệ này, trên người thật là nhiều đồ hoa dạng, làm cho người ta hết sức tưởng tượng. Tuy y đá hai cái đều hụt, từ trong giày bỗng "tinh" lên một tiếng, có hai lưỡi dao thò ra. Y phát ra bảy tám thứ ám khí đều bị hụt, trong ống tay áo "ba" một tiếng, phát ra hai luồng khói nhe.. Thẩm Bích Quân chỉ cảm thấy mắt cá chân tê lên một cái, làm như bị con gì cắn phải; tiếp theo đó lại ngửi mùi hương Đào Hoa nhè nhẹ....
Từ đó về sau, nàng không còn biết gì nữa. Vị công tử hoa lệ bấy giờ mới cười hi hi đứng dậy, phủi phủi bụi trên áo quần, nhìn Thẩm Bích Quân đang nằm trên mặt đất, cười nói:
- Chị ngoan của em, công phu của chị cũng khá đấy! Chỉ tiếc cái loại công phu ấy chỉ để cho người ta xem chơi thôi, chẳng xài được gì cả.
Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.
Vị công tử hoa lệ lập tức xoay người lại, và thấy ngay một cặp mắt sáng như sao đang chằm chặp nhìn mình.
Người vỗ tay chính là Tiêu Thập Nhất Lang.
Hồi nãy cái người đang say khước nằm đó, hiện giờ trong ánh mắt ngay cả một chút say sưa cũng không thấy đâu, y nhìn vị công tử hoa lệ cười nói:
- Lão đệ Ơi là lão đệ, ngươi quả thật có tài đấy, thật là bội phục.
Vị công tử hoa lệ chớp chớp mắt, cũng cười lên:
- Cám ơn đã quá khen, thật không dám nhận.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Nghe người ta nói Thiên Thủ Quan ém trên người từ đầu đến chân đều có ám khí, như một con nhím vậy, đụng cũng không dám đụng vào!
Không ngờ lão đệ, ngươi cũng là một con nhím nhỏ.
Vị công tử hoa lệ cười nói:
- Không dám dấu gì ông bạn, tôi cũng chỉ có bao nhiêu ấy thôi, chẳng còn tý hoa dạng nào nữa cả.
Hai tên kỵ sĩ đi theo Thẩm Bích Quân đang kinh hãi ngẫn người ra đó, bây giờ đột nhiên hét lên một tiếng giận dữ, vung đao chém thẳng lại, tính liều mạng một sống một chết.
Vị công tử hoa lệ miệng còn đang nói chuyện, trên mặt còn đang cười cợt, ngay cả đầu còn không quay lại, chỉ khom lưng lại một tý, làm như đang thi lễ với Tiêu Thập Nhất Lang.
Cái đai bằng ngọc y đeo trên lưng, chờ đến lúc y khom lưng lại, chỉ nghe "phùng" một tiếng, trên đai bằng ngọc bay ra vô số ngân châm. Hai người kị sĩ vừa bước tới được hai bước, trước mắt bỗng hoa lên một cái, muốn tránh cũng không còn tránh khỏi, đám ngân châm đã bay tới cắm loạn xạ vào mặt.
Tiêu Thập Nhất Lang cũng biến sắc mặt, than dài một tiếng nói:
- Thì ra ngươi nói chẳng ai dám tin được một lời. Vị công tử hoa lệ phủi tay một cái, cười nói:
- Đây là thứ bảo bối còn lại duy nhất, không gạt ông bạn, thật tình nãy giờ tôi xem ông bạn là bằng hữu, nào.... nếu chưa say thì mình lại uống thêm hai ly nữa đi!
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Hết cả thú vị rồi. Vị công tử hoa lệ nói:
- Trong rượu không có độc, thật không gạt ông bạn.
Tiêu Thập Nhất Lang than một tiếng nói:
- Tuy ta ham uống rượu không tốn tiền, nhưng còn chưa muốn làm con quỷ chết vì rượu, trong rượu nếu có độc, ngươi nghĩ là ta còn muốn uống chăng?
Vị công tử hoa lệ tròng mắt chuyển động, cười nói:
- Tôi xem trong rượu dù có chất độc, ông bạn cũng chắc gì biết được?
Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:
- Nếu vậy thì ngươi lầm rồi, ta mà không biết thì còn ai biết nữa? Vị công tử hoa lệ cười nói:
- Không lẽ ông bạn đối với tôi đã có chỗ nghi ngờ phòng bị? Bộ tôi có vẻ là một kẻ ác nhân sao? Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Không những ngươi có vẻ vừa ngây thơ, vừa khả ái mà ngay cả cái vị lão già mủi đỏ này cũng không giống một kẻ ác nhân. Thật tình ta nghĩ không ra lão ta lại quán thông với ngươi. Vị công tử hoa lệ hỏi:
- Về sau ông bạn làm thế nào mà nhìn ra được?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Lão đầu tử nào bán rượu mấy chục năm nay, rót rượu ra đều nhanh đều vững, còn lão ta rót rượu, thì thường thường đổ ra ngoài. Bán rượu kiểu như vậy, còn đâu là vốn liếng?
Vị công tử hoa lệ trừng mắt nhìn lão già mủi đỏ một cái, rồi lại cười nói:
- Ông bạn đã biết bọn ta không phải là kẻ thiện lương, tại sao còn không bỏ đi cho lẹ?
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Ngươi có biết tại sao ta lại đây không?
Vị công tử hoa lệ đáp:
- Không biết.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Ta đến chỗ này, là để chờ gặp ngươi. Vị công tử hoa lệ ngẫn người ra một cái, hỏi:
- Chờ tôi? Ông bạn làm sao biết tôi sẽ lại đây? Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Bởi vì Thẩm Bích Quân nhất định sẽ qua lối này. Vị công tử hoa lệ nhìn y đăm đăm, nói:
- Xem ra, chuyện ông bạn biết cũng không ít nhĩ.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Ta còn biết là ngươi biết viết văn chương.
Vị công tử hoa lệ lại ngẫn người ra, hỏi:
- Viết văn chương?
Tiêu Thập Nhất Lang cười lên một tiếng, nói:
- Cái câu "Cát Lộc không bằng cắt đầu, có thể lấy thanh đao này cắt đầu hết cả thiên hạ, không phải là chuyện khoái trá sao, không phải là chuyện khoái trá sao"...., trừ ngươi ra, còn ai mà viết cho ra được?
Gương mặt vị công tử hoa lệ đã biến thành trắng bệch.
Tiêu Thập Nhất Lang thung dung nói:
- Ngươi chưa thấy mặt ta, nhưng ta đã thấy qua mặt ngươi, còn biết ngươi có một cái tên rất thú vị là Tiểu Công Tử.
Lần này, qua một hồi thật lâu, Tiểu Công Tử mới bật cười được lên.
Y cười vẫn còn khả ái lắm, nhỏ nhẹ nói:
- Ông bạn biết chuyện cũng không ít đó, chỉ rất tiếc có chuyện ông bạn chưa biết tới. Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Sao? Tiểu Công Tử nói:
- Trong rượu không có độc, trong trứng lại có độc.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Sao? Tiểu Công Tử hỏi:
- Ông bạn không tin?
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Trong trưng đã có độc, ta ăn một trái rồi, tại sao vẫn chưa trúng độc mà chết nhĩ?
Tiểu Công Tử cười lên một tiếng:
- Rượu uống nhiều quá, độc tính sẽ phát tác chậm lại một chút.
Tiêu Thập Nhất Lang cười lớn:
- Thì ra uống rượu cũng có chỗ hay đấy. Tiểu Công Tử nói:
- Huống gì chất độc tôi dùng phát tác không nhanh lắm, bởi vì tôi không thích nhìn người ta chết nhanh quá, nhìn người ta từ từ chết, không những là một cách để học hỏi, mà còn có nhiều thú vị nữa. Tiêu Thập Nhất Lang thở dài, lẩm bẩm:
- Một đứa bé mới có mười mấy tuổi, đã có tâm địa độc ác như vậy, ta thật không hiểu hắn làm sao mà sinh ra. Tiểu Công Tử nói:
- Tôi cũng không biết ông bạn làm sao mà sinh ra, nhưng tôi biết ông bạn làm sao mà chết!
Tiêu Thập Nhất Lang bỗng cười lên một tiếng:
- Bị trứng muối độc chết, thật sao? Nếu vậy ta cứ việc ăn thêm trái nữa xem!
Y từ từ mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay không biết làm cách nào tự nhiên đã có một trái trứng muối. Chỉ thấy y đưa tay lên, quăng trái trứng lên cao, ngẩng cổ lên, mở to miệng ra, nuốt chửng trái trứng vào miệng, nhai hai ba cái, đã lọt vào trong bụng.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Mùi vị thật không sai, thêm một trái nữa đi!
Y lại mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay không biết làm cách nào lại có một trái trứng muối nằm đó.
Y đưa tay lên, ném trứng lên cao, lấy miệng đón lấy, nuốt chửng vào bụng.
Nhưng đợi đến lúc y mở bàn tay ra, trứng vẫn còn nằm trong lòng bàn taỵ Mọi người ở đó nhìn trừng trừng, không ai biết y dùng thủ pháp gì.
Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:
- Ta không phải gà, lại không phải là gà mái, mà biết đẻ trứng, các ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không?
Tiểu Công Tử yên lặng một hồi, thở ra một hơi:
- Lần này tôi thật nhìn lầm ông bạn, ông bạn đã biết lão già mủi đỏ là thuộc hạ của tôi, như vậy còn muốn ăn trứng để làm gì?
Tiêu Thập Nhất Lang cười lớn:
- Ngươi cũng hiểu đấy. Tiểu Công Tử than một tiếng:
- Người ta thường nói:
Say một cái giải một ngàn nổi sầu, ông bạn đã say rồi đáng lý ra không nên tỉnh lại làm gì.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Sao? Tiểu Công Tử nói:
- Người đã say khước rồi, tỉnh lại phiền não lại đến.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Hình như ta không có gì phiền não. Tiểu Công Tử nói:
- Chỉ có người chết mới không có phiền não. Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Không lẽ ta là người chết rồi? Tiểu Công Tử nói:
- Tuy ông bạn chưa là người chết nhưng cũng không khác bao nhiêu. Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Không lẽ ngươi muốn giết tả Tiểu Công Tử nói:
- Đây cũng chỉ trách ông bạn biết chuyện nhiều quá thôi. Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Lúc nãy ngươi muốn xem ta là bằng hữu không lẽ bây giờ lại nỡ ra tay sao? Tiểu Công Tử cười lên một tiếng:
- Đến lúc cần thiết, ngay cả vợ mình cũng còn ra tay được, huống gì là bằng hữu? Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi, lẩm bẩm:
- Xem ra hai chữ "bằng hữu" càng lúc càng mất giá trị Y từ từ đứng dậy, thung dung nói:
- Ngươi đã nói ngươi là bằng hữu của ta nên ta cũng không muốn giấu ngươi làm gì, ngươi muốn giết ta cũng không phải là chuyện dễ, vũ công của ta tuy không đẹp lắm, nhưng rất thực dụng.
Tiểu Công Tử cười nói:
- Nói gì thì nói tôi cũng muốn thử xem cho biết.
Chỉ nghe tiếng cung tên bật liên tục, vô số mủi tên như mưa bay lại. Những người tùy tòng của Tiểu công tử đã được huấn luyện lâu ngày, ra tay rất nhanh nhẹn. Nhưng lúc nãy Tiêu Thập Nhất Lang đang còn rõ ràng đứng ở dưới gốc cây, đến lúc bọn họ giương cung lên bắn, y đã biến đi đâu mất!