watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:40:3930/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tiêu Thập Nhất Lang - Cổ Long - Chương 1- 15 - Trang 11
Chỉ mục bài viết
Tiêu Thập Nhất Lang - Cổ Long - Chương 1- 15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Tất cả các trang
Trang 11 trong tổng số 25



Hồi 5-3

Người kia không kịp chụp lấy thanh đao, thân hình co lại, cong đi nửa thước.

Bỗng nghe rắc một tiếng, cánh tay của Độc Tý Ưng Vương tự nhiên dài ra thêm nửa thước, rõ ràng là chỗ chụp không được, hiện giờ lão lại chụp được.

Nào ngờ thân pháp người áo xanh cũng nhanh nhẹn không thể tưởng, đột nhiên xoay người một cái, bàn tay chặt tới cổ tay của Độc Tý Ưng Vương, mủi chân hất nhẹ một cái, đá thanh đao bay tới chỗ Phong Tứ Nương.

Phong Tứ Nương tay trái giữ lấy mảnh áo trước ngực, tay phải tiếp lấy thanh đao, cười tươi nói:

- Cám ơn các ngươi....

Trong tiếng cười dòn dã, thân hình nàng đã bay lên, lọt ra khỏi khung cửa sổ.

Người áo xanh thở ra một cái, bàn tay xoay ngược lại, lập tức ánh đao như cầu vòng vẽ ra, hớt tới vai của Độc Tý Ưng Vương.

Đao chém ra, xuất thủ nhanh đến mức độ không thể tưởng tượng.

Độc Tý Ưng Vương tung hoành mấy chục năm nay, thật tình chưa bao giờ lão thấy qua đao pháp nào nhanh như vậy, thậm chí còn không kịp thấy y ra tay ra làm sao, kinh hãi quá, nhảy vội ra sau, hét lên:

- Mi là ai? Người mặc áo xanh không trả lời, tiếp tục tấn công tới, chỉ thấy ánh đao liêu nhiêu, dầy đặc, gió mưa chẳng lọt qua được, ánh mắt Độc Tý Ưng Vương loang loáng, lão tránh né được mấy chiêu, bỗng nhiên cất lên tiếng cười như điên cuồng, nói:

- Tiêu Thập Nhất Lang, thì ra là ngươi....

Người mặc áo xanh cũng cười lớn, nói:

- Ưng Vương quả nhiên có nhãn lực!

Trong tiếng cười lớn, đột nhiên người của y và thanh đao biến thành một, ánh đao lóe lên, xuyên qua cửa sổ.

Độc Tý Ưng Vương hét lên một tiếng, đuổi theo ra ngoài. Ngoài cửa sổ, màn đêm tối trầm trầm, sao mùa thu đầy trời, còn thấy đâu bóng hình của Tiêu Thập Nhất Lang!

Phong Tứ Nương một mặt vừa thay đổi y phục, một mặt vừa lầm bầm mắng nho nhỏ trong miệng, cũng chẳng biết mắng ai, mà cũng chẳng biết mắng gì.

Chẳng qua trên gương mặt nàng không thấy lộ vẻ gì giận dữ, ngược lại còn có vẻ mừng rỡ, nhất là khi nàng nhìn tới thanh đao đang nằm trên giường, mặt nàng bất giác nở nụ cười như đóa hoa xuân.

Thanh Cát Lộc Đao ngày đêm mơ tưởng, rốt cuộc đã vào tay mình.

Vì thanh đao này, Phong Tứ Nương đã phải phí bỏ bao nhiêu tâm tự Trước đó biết bao nhiêu ngày, nàng đã lại thị trấn này, bởi vì nàng tính đúng nơi đây là chỗ bọn Triệu Vô Cực phải đi quạ Ở ngoài trấn, nàng thuê một gian phòng nhỏ yên tĩnh, đi tìm Mã Hồi Hồi; Mã Hồi Hồi là kẻ rất có nghĩa khí, y lại thiếu nàng món nợ, dĩ nhiên y không có cách nào hơn ngoài chuyện bằng lòng giúp nàng một taỵ Nhưng Độc Thủ Ưng Vương quả là một nhân vật bãn lãnh, đến phút tối hậu, nàng còn suýt bị hư việc, trộm gà không xong, còn ngược lại sém bị mất gạo. Nếu không nhờ Tiêu Thập Nhất Lang....

Nghĩ đến Tiêu Thập Nhất Lang, nàng chợt cảm thấy tức muốn ngứa ngứa răng.

Nàng vừa gài xong cái nút cuối cùng, đột nhiên nghe ngoài cửa sổ có người thở ra một cái, thung dung nói:

- Khuyên lơn các bạn đừng có kết bằng hữu với đàn bà, càng không nên ra tay cứu giúp ho.. Bạn đang bận cứu họ, thì họ một mình bỏ chạy mất tiêu, để bạn một mình nơi đó chịu trận.

Nghe tiếng nói, gương mặt của Phong Tứ Nương bỗng lập tức đỏ lên, bất giác nàng ngắt đứt cái nút áo mời cài xong, xem ra nàng có vẻ hận không thể lấy chân đá nát cái cửa sổ.

Nhưng tròng mắt nàng đảo quanh một cái, nàng nhịn lại được, còn cười khúc khích lên, nói:

- Một điểm cũng không sai, tôi chỉ hận không thể bỏ anh chết ở đó, cho tên Độc Tý Ưng Vương móc trái tim anh ra, xem nó đen tới cỡ nào. Song cửa sổ hé ra một tý, nửa khuôn mặt của Tiêu Thập Nhất Lang hiện ra, cười hi hi nói:

- Tim tôi đen, hay tim của cô đen?

Phong Tứ Nương nói:

- Anh còn dám nói tới tôi? Hỏi tới tôi? Tôi thành tâm thành ý lại nhờ anh giúp đỡ, anh viện cớ này cớ nọ không chịu giúp, tôi lại đây, anh âm thầm lò dò theo dõi, đợi đến khi thấy tôi được việc, anh mới lò mặt ra, muốn ăn chận không tốn tiền, anh thử nói xem, anh còn là cái thứ gì?

Nàng càng nói càng nóng, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhảy lên đá thủng khung cửa sổ một cái lỗ lớn, hận cái khung cửa ấy không thể là gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang.

Tiêu Thập Nhất Lang đã sớm chạy ra xa tít, cười nói:

- Đương nhiên tôi chẳng là thứ gì, tôi rõ ràng là người, tại sao lại là thứ gì được?

Y thở ra một hơi, nói:

- Không chừng tôi không nên lại đây, cứ để cho cái tên quỷ to đầu ấy ngửi hai bàn chân của cô cũng tốt, thối chết hắn càng tốt, cũng khỏi cho tôi phải....

Phong Tứ Nương la lớn lên, mắng:

- Anh thối lắm, làm sao anh biết bàn chân tôi thối, anh ngửi qua rồi chăng?

Tiêu Thập Nhất Lang cười đáp:

- Tôi không có cái nhã hứng tốt đẹp đó.

Phong Tứ Nương cũng phát giác ra mình nói vậy, rõ ràng là rước cái khổ lại cho mình, nàng đỏ mặt lên nói:

- Cho là anh giúp tôi đi, tôi cũng chẳng mang ơn anh, bởi vì anh vốn chẳng phải lại cứu tôi, mà chỉ vì thanh đao này thôi. Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Sao? Phong Tứ Nương nói:

- Nếu anh lại cứu tôi, tại sao không lo thân tôi trước, mà chạy lại giành thanh đao? Tiêu Thập Nhất Lang lắc đầu, cười khổ nói:

- Cái người đàn bà này, ngay cả chiêu Dương Đông Kích Tây cũng không hiểu.... Tôi hỏi cô, nếu tôi không chạy lại giành đao, hắn làm sao tha cho cô dễ dàng được như vậy? Phong Tứ Nương nghe Tiêu Thập Nhất Lang phân tích, bất giác ngẫn người ra. Nàng nghĩ lại quả thật không sai, nếu Tiêu Thập Nhất Lang không đi giành đao, mà đi giành người, thân nàng chắc không khỏi bị Độc Tý Ưng Vương làm tổn thương.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nếu có con chuột bò lên cái ly thủy tinh của cô, cô có lấy viên đá chọi con chuột không ? Không lẽ cô không sợ viên đá chọi vỡ cái ly thủy tinh của cô đi chăng?

Phong Tứ Nương nghinh mặt lên, nói:

- Cho là anh biết nói năng....

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi biết trong bụng cô đã biết rõ ràng mình sai, nhưng ngoài miệng thì chịu chết cũng không chịu nhận mình sai!

Phong Tứ Nương nói:

- Anh làm sao hiểu tâm tư của tôi? không lẽ anh là con giun trong bụng của tôi? Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Bởi vì trong lòng cô nhận sai, trong lòng cảm kích tôi, do đó mà ngoài miệng mới hung hăng như thế, chỉ cần trong bụng cô cảm kích, ngoài miệng không nói cũng không sao. Phong Tứ Nương tuy còn nghinh mặt lên, nhưng đã không nhịn nổi cười. Trái tim đàn bà thật là kỳ quái, đối với người đàn ông họ không thương, lòng của họ thật cứng rắn; nhưng gặp phải người đàn ông họ thương, lòng họ lập tức cứng rắn không nổi. Tiêu Thập Nhất Lang đang chăm chú nhìn nàng ta, tựa hồ như muốn thành si ngốc.

Phong Tứ Nương lườm y một cái, ôm miệng cười hỏi:

- Anh nhìn gì? Có gì hay mà nhìn?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Ấy cô không hiểu điều này, một người đàn bà nhìn đẹp nhất là lúc nàng ta muốn nghinh mặt lên nhưng lại không nhịn cười được, làm sao mà tôi bỏ lỡ được cơ hội? Phong Tứ Nương cười mắng:

- Thôi anh đừng có nịnh nữa, thật ra trong lòng anh đang muốn gì, tôi đã biết rồi. Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Sao? Cô thành con giun trong bụng tôi từ hồi nào vậy? Phong Tứ Nương nói:

- Lần này anh chẳng được gì, trong lòng không phục, tính lại đây gỡ gạc gì đó, có phải không?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Cũng không phải vậy, chẳng qua....

Y cười một tiếng, nói tiếp:

- Cô đã có thanh Cát Lộc đao, còn để thanh Lam Ngọc lại làm gì?

Phong Tứ Nương bật cười nói:

- Tôi đã biết tên tiểu tặc là anh đang nhắm vào thanh kiếm của tôi.... Được, nhắm vào điểm hiếu thuận của anh, tôi thưởng cho anh thanh kiếm này đó!

Nàng rút kiếm, quăng ra ngoài cửa sổ.

Tiêu Thập Nhất Lang hai tay tiếp lấy, cười nói:

- Tạ Ơn ban thưởng.

Y rút kiếm ra, nhè nhẹ vuốt ve, lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên là một thanh kiếm tốt, chỉ tiếc là cho đàn bà xài. Phong Tứ Nương đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, anh muốn thanh kiếm cho đàn bà sử dụng để làm gì?

Tiêu Thập Nhất Lang cười đáp:

- Tự nhiên là đem tặng cho một người đàn bà.

Phong Tứ Nương trừng mắt hỏi:

- Tặng ai? Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Tặng ai lúc này tôi còn chưa biết, chẳng qua rồi sẽ có lúc tìm ra một người thích hợp để tặng thôi, xin cô an lòng.

Phong Tứ Nương cắn chặt môi, nói:

- Được, có điều khi nào anh tìm ra, cũng nói cho tôi biết một tiếng.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Được, tôi đi tìm đây. Y vừa xoay người lại, Phong Tứ Nương lại hét lên nói:

- Chậm một chút.

Tiêu Thập Nhất Lang từ từ quay mình lại, hỏi:

- Còn có gì sai bảo? Phong Tứ Nương ánh mặt lưu động, cầm thanh Cát Lộc đao trên giường lên, hỏi:

- Không lẽ anh không muốn kiến thức một phen thanh đao này ra sao? Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Không.

Y trả lời gọn ghẽ như vậy, Phong Tứ Nương bất giác ngẫn người ra một cái, hỏi:

- Tại sao? Tiêu Thập Nhất Lang cười một tiếng, nói:

- Bởi vì.... nếu tôi suy đoán không lầm, thanh đao này tám phần là giả.

Phong Tứ Nương la lên nói:

- Gia?? Anh dựa vào đâu mà cho thanh đao này có thể gia?? Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi hỏi cô, Triệu Vô Cực, Đổ Khiếu Thiên, Hải Linh Tử, ba người ấy ai là người đàng hoàng đứng đắn?

Phong Tứ Nương cười nhạt nói:

- Cả ba người đều không phải là thứ tốt lành.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nếu vậy, tại sao bọn họ phải đi đến tận chỗ xa xôi mời cho được Độc Tý Ưng Vương cái lão quái vật ấy về đây, cam lòng tình nguyện chịu cho lão ta sai bảo, còn đưa đao cho lão ta giữ, xong chuyện rồi, cũng một mình lão ta nở mày nở mặt, cỡ tài cán như bọn Triệu Vô Cực, tại sao lại đi làm chuyện ngu dốt như vậy? Phong Tứ Nương hỏi:

- Anh nói thử tại sao? Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Bởi vì bọn họ muốn đem Độc Tý Ưng Vương ra làm quỷ thế mạng, làm bia cho người ta bắn vào. Phong Tứ Nương chau mày hỏi:

- Làm biả Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bọn họ biết rõ trên đường đi chắc chắn sẽ có vô số người muốn đến cướp đoạt, dám lại cướp đao tự nhiên là những tay không vừa, do đó bọn họ bèn đem một thanh đao giả đưa Tư Không Thự, cho mọi người xúm vào cướp đoạt, bọn họ mới yên ổn đem thanh đao thật giao tới nơi tới chốn.

Y thở ra một hơi, nói tiếp:

- Cô nghĩ coi, nếu không phải bọn họ biết rõ đó là thanh đao giả, chúng ta ở đó đánh nhau đến long trời lở đất, ba người ấy tại sao còn chưa chạy lại cứu? Phong Tứ Nương nói:

- Đấy.... đấy có thể là vì bọn họ sợ quấy nhiểu Tư Không Thự.... với lại bọn họ vốn ở chỗ khác, Mã Hồi Hồi chỉ chuẩn bị chỗ ở riêng cho Tư Không Thư.. Tiêu Thập Nhất Lang lắc đầu, cười nói:

- Tư Không Thự mà ôm thanh đao thật trong người, ba người bọn họ còn để yên cho lão ta một mình ở đó sao? Phong Tứ Nương nói không ra lời. Nàng ngẫn người ra một hồi, đột nhiên rút đao ra, lớn tiếng nói:

- Bất kể anh nói cách gì, tôi cũng không tin thanh đao này là đồ giả!

Đao, đích xác là sáng ngời chói mắt.

Nhưng nhìn kỹ một hồi, lập tức có thể nhận ra ánh đao lóe mắt ấy có chỗ quái dị, cứ giống như đồ trang sức giả trên đầu các cô bé còn nhỏ.

Tiêu Thập Nhất Lang rút thanh Lam Ngọc ra, nói:

- Nếu cô không tin, cứ thử xem có sao đâu? Phong Tứ Nương cắn chặt răng, nhảy ra khỏi cửa sổ, một đao chém tới thanh bảo kiếm.

Chỉ nghe choang một tiếng....

Thanh đao sáng ngời đã bị gãy làm hai đoạn!

Phong Tứ Nương đứng sững người ra, nửa đoạn đao trên tay cũng rớt xuống dưới đất; giả như có người nói Phong Tứ Nương không bao giờ biết già, thì tại một khoảng tý tách thời gian đó, nàng ta bỗng trở nên già đi mất mấy tuổi. Tiêu Thập Nhất Lang lắc đầu, lẩm bẩm:

- Ai ai cũng nói đàn bà thông minh hơn đàn ông, có điều tại sao đàn bà thường thường lại bị đàn ông gạt?

Phong Tứ Nương nhảy dựng lên, tức giận nói:

- Anh biết rõ thanh đao là giả, anh còn muốn gạt tôi đi lấy thanh kiếm, anh thật là một tên đạo tặc, một tên cường đạo. Tiêu Thập Nhất Lang than thở nói:

- Thật tình tôi không nên gạt cô, có điều tôi có biết một vị cô nương, cô ta vừa thông minh, vừa đẹp, vừa thẳng thắn, lâu ngày tôi chưa gặp mặt cô ấy, do đó muốn tìm một thứ lễ vật lại tặng cho cô ta, mong cho cô ta vui vẻ một chút.

Phong Tứ Nương mở to mắt ra, hỏi:

- Cô.... cô ấy là ai? Tiêu Thập Nhất Lang chăm chú nhìn nàng, lộ một nụ cười ấm áp, từ từ nói:

- Cô ấy tên là Phong Tứ Nương, không biết cô có quen biết cô ta không?

Phong Tứ Nương đột nhiên cảm thấy người nóng lên, bao nhiêu tức giận đều biến đâu mất tiêu chẳng thấy bóng hình, toàn thân nàng mềm nhũn, tựa vào khung cửa sổ, cắn môi nói:

- Anh đấy hở! Con người của anh.... Tôi quen anh, ít nhất cũng đoãn mệnh đi mất ba chục năm.

Tiêu Thập Nhất Lang hai tay đưa thanh Lam Ngọc qua, cười nói:

- Tuy cô không được thanh Cát Lộc Đao, nhưng có người tặng cho cô thanh Lam Ngọc, có phải cô cũng nên vui vẻ lên một chút không?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 71
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com