Chỉ mục bài viết |
---|
Ma Đao Sát Tinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 10 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Tất cả các trang |
Hồi 8
Lắm điều kỳ lạ
Từ xa đưa mắt nhìn, họ đã trông thấy vùng Thập Lý Châu Liêm đèn đuốc sáng rực, tiếng đàn tiếng ca du dương không ngớt.
Bốn con ngựa của bốn người liền dừng bước trước cửa Di Hông Viện.
Tức thì, nghe từ bên trong có một tiếng quát to rằng :
- Khách đến kìa ! Rèm châu liên được vén lên, rồi từ bên trong chui ra một người đàn bà to béo, đeo đầy châu ngọc cười nói :
- Xin mời bốn vị lão gia bước vào ! Thông Tý Viên Hứa Hóa khoát tay nói :
- Có Đào công tử ở đây không ? Hãy cho Đào công tử hay là có hai lão gia họ Hà và họ Lý đến đây rồi !
Người đàn bà to béo cười nói :
- Cậu ấy có ở đây ! Cậu ấy có ở đây ! Nói đoạn, bà ta vội vàng quay người chạy thăng vào trong nhà.
Bốn người bèn nối gót nhau bước vào Di Hông Viện. Bên trong trang trí hết sức xinh đẹp, có lan can quanh co uốn khúc, có hòn non bộ, có ao thả sen, dưới mái hiên lại để mấy chậu hoa lài, mùi hương thoang thoảng làm say lòng người. Từ bên trong nhà, tiếng sáo du dương, tiếng ca cao vút khiến ai bước vào đây cũng không thể nào tránh khỏi bị trầm mê.
Từ trong một gian phòng bên cạnh đấy có tiếng của Đào Gia Kỳ cười trong trẻo nói :
- Hà thế bá, ngọn gió nào đã thổi bác đến đây ?
Vừa nói dứt lời thì cũng thấy Đào Gia Kỳ từ trong khoan thai bước ra.
Chàng đưa mắt nhìn qua Lý Địch Khánh rồi lại nhìn trở về Hà Tấn Thương.
Hà Tấn Thương vội vàng giới thiệu :
- Đào hiên diệt, vị này là người bạn thân của già, một đại phú thương tại bản thành tức Lý thế bá đấy ! Hai người bèn chào hỏi nhau theo phép lịch sự và cũng để hàn huyên ít câu theo lễ xã giao. Đào Gia Kỳ đưa mắt chú ý nhìn Hứa Hóa và Phàn Kiết Tường lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Nhị vị chẳng phải đang bận việc ? Thế tại sao lại rảnh rỗi đi đến đây ?
Hứa Hóa cười nói :
- Chính vì có việc và muốn nhờ Đào công tử giúp cho nên tôi mới đến đây ! Đào Gia Kỳ lộ vẻ sửng sốt. Hà Tấn Thương liên kéo tay Đào Gia Kỳ nói :
- Hiên diệt, hãy bước vào nhà chúng ta sẽ nói rõ sau ! Thế rồi năm người nối gót đi thẳng vào trong. Nơi ấy có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, Đào Gia Kỳ khoát tay đưa mắt ra hiệu cho cô ta tránh đi. Cô gái hiểu được nên vội vàng bước lui vào phòng.
Năm người ngôi yên xuống xong, Lý Địch Khánh liền đi thẳng vào đề răng:
- Tại hạ được nghe Hà huynh nói Đào công tử là người tài hoa uyên bác, túc trí đa mưu. Hiện nay tại hạ đang gặp một việc rối rắm và đầy nguy hiểm nên muốn nhờ công tử bày giúp cho một kế hay để chuyển hung thành cát thì tại hạ hết sức cảm tạ Ơn sâu ! Đào Gia Kỳ ngạc nhiên đưa mắt nhìn Hà Tấn Thương nói :
- Thế bá....? Hà Tấn Thương nói :
- Hiền diệt, tài hoa của hiền diệt già đây đều biết rõ. Vậy hiền diệt chớ nên khước từ, xem như giúp cho già đây vậy. Vì trong việc này già đây cũng có một phần nữa ! Đào Gia Kỳ quay vê Hứa Hóa nói :
- Nếu tại hạ đoán không sai thì chắc là công việc mà Hứa phiêu đầu đã nói tại nhà Xảo Yến vừa rồi ?
Hứa Hóa gật đầu nói :
- Đúng như vậy ! Đào Gia Kỳ nghiêm sắc mặt nói :
- Tại hạ là kẻ chẳng biết võ công, xin các vị hiểu biết cho là tại hạ không làm thế nào góp được sức chi cả ! Lý Địch Khánh vội vàng nói :
- Quảng Thái phiêu cục đã từ chối không chịu hộ tống số bảo vật ấy.
Những phiêu cục khác nghe phong thanh cũng từ chối luôn. Nhưng việc ấy cũng không quan hệ chi, duy có điêu là vì mọi việc đã lộ ra ngoài nên đêm vừa rồi tại tệ xá đã có người lạ mặt âm thầm viếng thăm xâm nhập, rồi lại nhanh nhẹn rút lui đi. Bởi thế tại hạ mới e rằng bọn cường đạo sẽ xuống tay độc ác, giết sạch cả nhà tại hạ thì thực là nguy to ! Đào Gia Kỳ trầm ngâm một lúc bèn ngửa mặt mỉm cười nói :
- Việc ấy xem ra thực là gay go, nhưng sự thực thì rất dễ đối phó. Duy có điêu là Quảng Thái phiêu cục không nên từ chối áp tải số bảo vật đó ! Lý Địch Khánh nghe thế hết sức vui mừng.
Nhưng Hứa Hóa và Phàn Kiết Tường đều sửng sốt, không biết dụng ý của Đào Gia Kỳ là gì.
Đào Gia Kỳ lên tiếng nói tiếp :
- Các ông cứ theo cách "bên ngoài lo chữa đường núi, bên trong lén vượt sang sông" thì chắc chắn không làm sao thất bại được ! Một buổi sáng vào ba hôm sau.
Trước cửa Quảng Thái phiêu cục đang đậu dài một số xe chở hàng. Số ấy có tất cả hai mươi bốn chiếc, được niêm phong rất cẩn mật, phía trước và phía sau đêu có những vị phiêu sư võ trang bằng binh khí canh phòng nghiêm ngặt nhất. Người đi đường cũng vây quanh xem thực đông đảo.
Tất cả những hàng áp tải được chở trong các cỗ xe là đã lấy từ nhà của Lý Địch Khánh trước đấy được mấy tiếng đông hô. Trước mỗi cỗ xe đều có cắm một lá cờ trắng tinh hình tam giác nhỏ, bên trên thêu một chiếc đầu cọp và hai chữ Quảng Thái, màu sắc sặc sỡ trông rất vui mắt. Những lá cờ ấy không ngớt phe phẩy giữa ngọn gió xuân, trông càng có vẻ nhộn nhịp.
Cùng trong một lúc đó, trên dòng Vận Hà cũng đang đậu mười hai chiếc thuyên nhà quan do "Doanh dũng tào" lo nhiệm vụ canh gác. Đấy là đoàn ghe đưa viên quan tào vận Tổng đốc vào kinh để yết kiến vua. Các quan lại địa phương đều ra bến tiễn hành và kính lời nhờ vả thánh an. Bởi thế, nhất thời trên bến sông quan viên ảo não đông nghẹt. Sau ba tiếng đông la, thì mười hai chiếc thuyên ấy đêu nhổ neo tách bến chèo từ từ đi.
Mặt trời đang treo lơ lửng giữa đỉnh đầu, thời giờ đã đứng trưa nhưng đoàn xe đậu trước cửa Quảng Thái phiêu cục vẫn chưa lên đường. Viên tổng phiêu đâu là Dung Thanh Vân từ trong bước ra cửa phiêu cục. Ông ta tuổi đệ ngũ tuần, sắc mặt hồng hào, bộ râu dài tới ngực, màu đen mượt không ngớt bay phe phẩy theo chiêu gió, đôi mắt cọp sáng như sao, trông oai vệ khác thường.
ông ta nắm lấy sợi cương ngựa từ trong tay của một tên bộ hạ nhảy lên yên ngựa quát một tiếng to, trông hết sức hiên ngang.
Thế rồi đoàn xe bắt đầu di động, ngựa hí vang, người quát ồn ào, khách đi đường vội vàng đứng nép cả vào hai bên lê.
Trong khi đó, Thân Lực Vy Hộ Dung Thanh Vân, bỗng nghe thấy trong đám đông đứng xem hai bên có một giọng cười khẽ nhưng rất âm u lạnh lùng. Ông ta không khỏi kinh hãi, bất giác đưa mắt nhìn về phía đám đông một lượt và trông thấy thấp thoáng có một người đàn ông gầy bé thoáng hiện rồi lẫn mất. Giữa tiếng người, ngựa ồn ào mà giọng cười nhạt ấy đã lọt vào tai Thần Lực Vy Hộ Dung Thanh Vân rõ mồn một, chứng tỏ người ấy đã dùng chân khí thượng thặng phát ra giọng cười ấy, nếu chẳng phải thế thì chắc chắn không thể nào nghe rõ được.
Do đó, ông ta không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng. Nhưng khi tên đã lắp vào cung rồi thì không thể không bắn ra nên ông ta ngửa thẳng mặt lên, giật mạnh cương ngựa phóng tới như bay.
Đoàn xe của Quảng Thái phiêu cục đã bắt đâu tiến vào con đường quan lộ sát dòng Vận Hà. Ven sông đây liễu rủ, thuyền buồm tấp nập có hàng ngàn chiếc. Tiếng vó ngựa của họ vang rên như sấm, cuốn lên từng cụm bụi vàng mù trời. Giữa những âm thanh đó, số người của Quảng Thái phiêu cục không ngớt thay nhau hò reo. Tiếng hò reo ấy bay dìu dặt trong gió xuân đang phe phẩy.
Bên sau đoàn xe của Quảng Thái phiêu cục chừng mấy mươi trượng có một cỗ xe do bốn con lừa kéo, đang chạy từ từ. Người đánh xe là một lão già, ngồi cao trên đầu xe, thỉnh thoảng vung roi ra một cách mệt nhọc.
Rèm xe chung quanh đêu được buông rũ, từ bên trong có tiếng trong trẻo của một thư sinh đang học bài.
Bên cạnh đường cái quanh, cứ thỉnh thoảng lại có từng tốp nhân vật giang hồ lướt qua nhẹ nhàng như gió. Trong khi đó, bên trong cỗ xe lừa đang có một cặp mắt lạnh lùng không ngớt theo dõi mọi việc ở bên ngoài.
Đoàn xe của Quảng Thái phiêu cục lúc đầu đi còn nhanh nhưng sau mười lăm dặm đường thì người ngựa đã trở thành chậm chạp. Họ cứ đi ba hoặc năm dặm thì lại dừng chân đứng nghỉ. Cỗ xe lừa ấy lại càng tiến chậm chạp hơn nữa.
Sau khi đoàn xe qua khỏi Trần Gia Tập chẳng bao xa thì mặt trời đã ngả vê Tây, từng đoàn quạ đã lũ lượt bay vê nmg, màu hoàng hôn đã từ từ buông xuống.
Lúc ấy, cỗ xe lừa đã dừng lại trước cửa một hiệu ăn tại Trân Gia Tập.
Người trong xe đã tự đi lo dùng cơm, riêng người đánh xe thì ngồi yên trên cao chờ đợi khách trở lại sẽ lên đường.
Từ trong hiệu ăn, bỗng Đào Gia Kỳ bước ra. Vẻ mặt chàng trông ung dung tự tại, đôi má đỏ hồng, bước đi chếnh choáng chứng tỏ đang ngà ngà say.
Đào Gia Kỳ miệng kêu trời quá nóng nực, rồi rút chiếc quạt xếp ra không ngớt quạt phe phẩy.
Người đánh xe thấy thế vội vàng nói :
- Công tử, cậu say rồi sao ? Vậy chi bằng hãy tìm đến một gian khách điếm tại Trần Gia Tập này đánh một giấc, đợi sáng mai tiếp tục lên đường chăng phải hay hơn sao ?
Đào Gia Kỳ đưa tay vịn lấy cửa xe, đôi mắt trợn to khẽ quát rằng :
- Chỉ nói bá láp, ta làm thế nào nghỉ ở đây được? Từ đây đi đến Cao Bưu chỉ còn một đoạn đường ngắn hai mươi dặm nữa không cần đến nửa tiếng đông hô là có thể đi đến nơi ấy rồi ! Nói đoạn, chàng khoát tấm rèm cửa định bước lên. Nhưng ngay lúc ấy, từ bên vệ đường bỗng có hai bóng đen lao thoắt tới nhanh như luông điện xẹt. Hai bóng người ấy lướt đến trước cỗ xe và trông thấy rõ là hai gã đàn ông mặc y phục ngắn màu đen, diện mục trông rất hung tợn.
Một người trong bọn cất giọng âm u nói :
- Đêm nay phía trực quan lộ se có việc lộn xộn, ta khuyên ngươi nên ở lại Trần Gia Tập kẻo khỏi phải chết oan dưới lưỡi đao vô tình.
Đào Gia Kỳ làm như kinh hãi qua những lời nói ấy, cơn chếch choáng cũng bay mất, ấp úng nói rằng :
- Vậy có lẽ trên quan lộ đã xuất hiện bọn cướp chăng ?
Hai gã đàn ông mặc áo đen không trả lời câu hỏi đó mà chỉ cười lạnh lùng rồi lắc người lướt đi, trong nháy mắt là đã ra xa ngoài một trượng. Kế đó, hai gã ta liên co giò chạy như bay, mất hút trong bóng đêm mờ mịt.
Đào Gia Kỳ giả vờ thật khéo, chàng làm bộ sợ hãi đến hồn bay phách tán, bỏ chạy thẳng vào một khách điếm bên cạnh quán ăn không xa mướn một phòng sạch sẽ và yên tĩnh, đóng kín cửa rồi thổi đèn đi ngủ. Chàng dặn dò bọn hầu bàn không được đến quấy rầy, đồng thời bảo cỗ xe lừa hãy quay trở vê Hoài Dương.
Chỉ trong chốc lát, bỗng có một bóng đen vượt ra cửa sổ rồi lao vút đi như một luồng điện chớp.
Lúc ấy, hai gã đàn ông mặc đô đen ngắn vừa rồi hãy còn đang đi trên đường cái quan cách Trần Gia Tập độ năm dặm. Gió đêm của tiết xuân thổi vào người hai gã khiến họ đêu cảm thấy lành lạnh trong người.
Đột nhiên, một trận cuồng phong bất thân nổi lên, thổi tung cát sạn bay mịt mù, ngọn cây rung chuyển.
Một người lấy làm lạ, khẽ hỏi rằng :
- Đã tháng ba rồi, thế sao lại có ngọn gió kỳ quặc như thế này ? Thực là ?
Lời nói chưa dứt thì bỗng trông thấy trước mặt xuất hiện một bóng đen nên hai người đêu kinh hãi. Nhưng cả hai chưa kịp nghĩ đến việc lách tránh thì đã cảm thấy trước ngực bị một luồng nội lực mềm dẻo đánh thẳng vào.
Tức thì cả hai cảm thấy đôi mắt hoa lên, buột miệng "hự" lên một tiếng khô khan, té lăn ra đất chết tốt vì tâm mạch đã bị đứt hẳn.
Bóng đen ấy liền lao vút lên không, tiếp tục lướt tới như gió, chỉ trong chớp mắt là không còn thấy hình bóng đâu nữa.
Lúc ấy, đoàn xe của Quảng Thái phiêu cục đang đi đến một đoạn đường hoang vu vắng vẻ, phía bên tay phải cách xa Vân Hà có hơn một trăm trượng, bốn bên không có một bóng người, trên trời sao lạnh nhấp nháy, gió đêm thổi ào ào. Từ phía xa xa, một vài tiếng chó tru từ trong nmg vọng lên, nghe thực hoang vu khủng khiếp.
Bỗng nhiên, có hai mũi tên reo vang, xé không gian bay tới. Tiếng rít bén nhọn của nó ngân cao dìu dặt như một tiếng tiêu đồng.
Thần Lực Vy Hộ Dung Thanh Vân quát to :
- Các cỗ xe hãy đề phòng cẩn thận ! Tất cả mọi người biết đã có biến nên lập tức đẩy hai mươi bốn cỗ xe tải hàng sát lại với nhau, rồi tất các vị phiêu sư đêu rút khí giới ra lo việc phòng ve Từ phía đâu đường hoang vắng khá xa, bỗng xuất hiện mười mấy cái bóng đen đang lướt nhanh tới như điện chớp. Chỉ trong chớp mắt là họ đã đến nơi.
Dung Thanh Vân trông thấy số người ấy đều che kín mặt thì không khỏi giật bắn người. Ông ta đưa mắt từ từ quét qua họ một lượt, chắp tay tươi cười nói :
- Dung mỗ đã hành nghề ba mươi năm qua, chưa hề gây ra một lỗi gì với các bạn hữu giang hô. Vậy nếu các vị nhận thấy Dung Thanh Vân này có chỗ nào còn khiếm lễ thì xin cứ thẳng thắn nói ra, Dung mỗ tuyệt đối không khi nào lại chạy trốn và không nghĩ tới việc xin lỗi các vị, hà tất phải che mặt đón đường như thế ?
Liền đó, có một người trong bọn cất giọng âm u cười ngạo nghễ. Gằn giọng nói :
- Bấy lâu nay được nghe lời đồn Dung tổng phiêu đầu là người rất hào phóng, nói ra một lời thì đáng giá ngàn vàng, quả nhiên không ngoa tí nào cả ! Vậy nếu tổng phiêu đầu là người sáng suốt, rộng rãi thì anh em già đây ra tay đột ngột tất không khỏi có phần thất kính. Bởi thế, già đây xin nói thẳng dụng ý của mình là muốn đến để mượn hai cỗ xe chở hàng trong số hai mươi bốn cỗ đang đi để dùng đỡ, hẹn đến ba năm sau cũng vào ngày giờ này già đây sẽ trả lại đủ số ! Dung Thanh Vân ngửa mặt lên trời cười ha hả thực to. Tiếng cười của ông ta cao vút tận mây xanh, nghe rợn người như xé lụa khiến đôi tai của những người xung quanh đêu như muốn điếc cả. Bọn cướp thấy thế mặt không khỏi biến sắc.
Qua một chốc sau, Dung Thanh Vân im lặng tiếng cười, nghiêm sắc mặt nói:
- Bằng hữu muốn mượn hai cỗ xe chở hàng thực là một việc quá dễ dàng. Nhưng trước hết xin các vị hãy cho chúng tôi trông thấy mặt thực và chỉ dạy cho chúng tôi được biết lai lịch. Nếu số bằng hữu đến đây đêm nay đêu là những nhân vật võ công trác tuyệt, tên tuổi vang lừng võ lâm thì dù có cân lấy toàn bộ số xe hàng này, Dung mỗ cũng sẵn sàng dâng hai tay không hê tiếc rẻ chi cả ! Người ấy không ngờ Dung Thanh Vân trả lời như vậy. Lão ta chỉ tưởng sau khi nghe qua lời nói của lão thì đối phương sẽ giận dữ, gây sự đánh nhau. Nhưng qua lời nói của Dung Thanh Vân đã làm cho lão cảm thấy hết sức bất ngờ nên đứng sững sờ nghĩ ngợi mãi không biết phải trả lời ra sao.
Dung Thanh Vân to tiếng cười khá khá, nói :
- Như vậy, chính là các bằng hữu đã sai rối. Dung mỗ là người tài hèn trong võ lâm, có lẽ nào không đáng mượn hỏi tính danh và lai lịch của các bằng hữu hay sao ?
Lão già ấy bỗng cất tiếng cười lạnh lùng nói :
- Tổng phiêu đầu, chẳng phải bọn người của già đây không muốn để cho kẻ khác trông thấy mặt thực. Nhưng bấy lâu nay già vẫn có một thói quen là khi cho đối phương trông thấy mặt cũng như cho biết tính danh lai lịch của mình thì người ấy chắc chắn phải chịu mất mạng ! Dung Thanh Vân mỉm cười nói :
- Nếu thế thì thực là khó xử cho Dung mỗ ! Vì nếu Dung mỗ rộng lòng cho các bằng hữu mượn số hàng trong xe thì sau này Dung mỗ sẽ ăn nói làm sao với người chủ. Như vậy, chăng hóa ra người ta sẽ nghi ngờ Dung Thanh Vân tôi thấy tiên tài thì tối mắt nên lập mưu chiếm lấy làm của riêng hay sao ?
Đối phương cất giọng lạnh lùng, cười gằn nói :
- Nếu thế có nghĩa là Dung tổng phiêu đâu không thể cho mượn được ?
Dung Thanh Vân nói dứt khoát như chém sắt rằng :
- Đúng thế ! Bằng hữu cứ dựa vào tài nghệ thấp cao của mình để quyết định xem số hàng đang tải đi này là của ai ! Đối phương cười lạnh lùng rồi đưa tay vẫy lên một lượt. Tức thì, bọn lâu la đua nhau tràn tới như gió, thanh đao trong tay bọn chúng chiếu ngời nơi nơi, rít gió vèo vèo.
Số phiêu sư liền ùn ùn tràn tới, sử dụng tất cả các môn võ học của mình để ngăn chặn lũ cướp lại.
Lúc ấy, Thần Lực Vy Hộ Dung Thanh Vân nhanh nhẹn thò tay lên vai rút cây Giáng ma chữ có ba bê lưỡi bén xuống, siết chặt trong tay rồi quát to:
- Bằng hữu, xin hãy ra tay đi ! Lão già che mặt ấy bèn nhảy lui ra sau ba bước rồi rút một thanh trường kiếm sáng ngời, cất giọng lạnh lùng nói :
- Này Dung tổng phiêu đâu, người thức thời mới là tuấn kiệt. Trong vòng ba dặm vuông này, già đây đã bố trí chặt chẽ chẳng khác nào thiên la địa võng. Ông đối kháng lại như vậy, chỉ tự hại mình như con thiêu thân nhảy vào lửa mà thôi ! Dung Thanh Vân không trả lời, chỉ dùng thế Thuật giáng thập hội bắt từ trên chém thẳng xuống, kình lực liên rít gió, cuốn tới ào ào như sóng gào ngoài bể hết sức ác liệt. Lão già che mặt liên vung kiếm gạt ngang. Qua một tiếng "xoảng" ngân dài, cả cánh tay trái của lão ta liên cảm thấy tê buốt, hổ khẩu tay như muốn tét ra, thanh trường kiếm suýt nữa vuột bay mất nên không khỏi hãi kinh, thầm nghĩ:
"Thần lực của Dung Thanh Vân quả là đáng khiếp sợ ! ".
Liên đó, lão ta bèn nhanh nhẹn nhảy tránh ra xa bảy bước.
Chỉ qua một thế võ mà Dung Thanh Vân đã áp đảo được đối phương nên liên nhanh nhẹn tràn ngay theo, vung cây Giáng ma chữ đánh ra chớp nhoáng năm thế võ liên tiếp. Tức thì kình khí rít lên ào ào như sấm dậy, cuồng phong cũng cuốn tới ô ạt như bão táp. Lão già che mặt liền dùng một thân pháp rất lạ lùng lách qua phải, tránh sang trái né khỏi các thế công của đối phương. Đồng thời, lão ta cũng vung tay ra, dùng thế võ kỳ tuyệt khiến vùng kiếm quang lóe lên nơi nơi, nhắm thân hình của Dung Thanh Vân chụp xuống.
Những thế kiếm của ông ta thực cao thâm khó lường, thế nào thế ấy cũng nhằm chế ngự sức công trả của Dung Thanh Vân khiến những đường Giáng ma chữ của Dung Thanh Vân đêu đánh vào khoảng không, trong khi mũi kiếm của lão lúc nào cũng bám sát vào các huyệt đạo quan trọng của ông.
Do đó, Dung Thanh Vân càng lúc càng cảm thấy luống cuống, chân khí cũng hao tổn, lâm vào cảnh vô cùng nguy hiểm.
Đột nhiên, Dung Thanh Vân quát to rằng :
- Hãy ngưng tay đã ! Người che mặt cười ha hả, đông thời ánh kiếm đây trời cũng bỗng nhiên tắt hẳn. Đôi tia mắt chiếu ngời trông thực rùng rợn của lão già cũng từ trong tấm vải đen che mặt lóe thẳng ra nói :
- Dung tổng phiêu đâu đã chịu thua rồi hay sao ?
Dung Thanh Vân lạnh lùng nói :
- Bằng hữu, ông hãy ra lệnh cho số thủ hạ của ông ngưng tay đã, vì Dung mỗ còn mấy lời cân nói ! Lão già che mặt bỗng từ trong cổ họng thét lên một tiếng dài. Tức thì, lũ cường khấu đêu nhanh nhẹn nhảy lui ra sau.
Lúc ấy, bên phía Quảng Thái phiêu cục đã có mấy người bị thương.
Nhất là Phàn Kiết Tường đã bị thương thực trâm trọng. Ông ta bị trúng bốn lưỡi kiếm trong người và lại bị trúng một chưởng lực âm độc. Phía bên bọn cướp cũng có mấy tên bị thương nhẹ.
Lão già che mặt đánh nhau với Dung Thanh Vân vừa rồi liên cười lạnh lùng nói :
- Dung tổng phiêu đâu, kể ra ông cũng là người sáng suốt, sớm trông thấy được nguy cơ. Già đây đã nương tay với ông rất nhiêu, nếu chẳng phải thế thì e rằng tổng phiêu đầu khó thoát chết qua ba thế kiếm của già đây ! Dung Thanh Vân tức giận đến mặt mày xám ngắt nhưng đã nhanh nhẹn đè nén sự bực tức ấy trở xuống. Trong khi ông ta định lên tiếng trả lời thì bỗng nghe từ xa có một giọng nói giá lạnh tới tận xương tủy rằng :
- Quả là một phường vô liêm sỉ ! Bọn các ngươi là một lũ người chăng dám để cho người ra trông thấy mặt thực, thế mà lại khoác lác không biết xấu hổ ! Lão già che mặt quát to rằng :
- Ngươi là ai thế ?
Giọng nói lạnh lùng trong bóng tối bèn đáp rằng :
- Ngươi chưa đáng mặt hỏi đến già đây. Già đây chỉ là kẻ qua đường thôi. Từ trước đến nay, ta rất lười can thiệp đến những chuyện những chuyện thị phi như thế này, nhưng nay ta nghe lời của ngươi nói thực là chướng tai quá ! Tiếng nói mỗi lúc một xa dân chứng tỏ người ấy đã bỏ đi.
Dung Thanh Vân thấy thế không khỏi than thầm. Các cao nhân trong võ lâm lắm người có cá tính kỳ quái, họ trông thấy cảnh đón đường cướp đoạt hàng hóa như thế mà lại bỏ đi không hê can thiệp.
Lão già che mặt trái lại cảm thấy bớt lo, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Dung Thanh Vân chờ đợi. Dung Thanh Vân gượng cười nói :
- Trong hai mươi bốn cỗ xe tải hàng này, bằng hữu cứ tự tiện chọn lấy mang đi, Dung mỗ còn phải xem qua thương thế của các anh em đã ! Nói đoạn, ông ta khoát tay lên một lượt, tức thì tất cả số người trong phiêu cục cùng đỡ số người bị thương bước theo Dung Thanh Vân đi tránh xa nơi những cỗ xe đang đậu ngoài ba mươi trượng mới đứng lại. Họ xúm nhau lo việc rịt thuốc cho số người bị thương.
Lão già che mặt không khỏi lộ sắc sửng sốt, lòng lấy làm sinh nghi nên thầm nghĩ rằng:
"Việc này xem ra rất khác thường. Quảng Thái phiêu cục suốt mấy mươi năm qua đã gặp mấy lân nguy hiểm và họ đều liều chết sống bảo vệ số hàng áp tải chứ chưa hê nghe nói đến việc họ sẵn sàng bỏ rơi hàng hóa như thế này. Với một số đô vật quí báu vô giá mà lại sẵn sàng dâng hai tay cho người khác thì chẳng phải là một việc đáng ngờ lắm hay sao ? " Nghĩ thế nên lão già ấy liền thấy băn khoăn không biết phải hành động ra sao cả. Lão ta cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời lão đã gặp một việc quái dị khó đối phó như thế này.
Những tên cướp khác trông thấy thế cũng không khỏi sửng sốt, ùn ùn kéo nhau đến để hỏi rõ lý do.
Lão già che mặt chỉ cười nhạt đáp :
- Dung Thanh Vân quả là ngươi thực to gan ! Nói dứt lời, liền lao người thẳng về phía các cỗ xe nhanh như một mũi tên. Lúc đó, bọn người của Dung Thanh Vân một mặt vừa lo săn sóc cho số người bị thương nhưng mặt khác vẫn âm thầm theo dõi mọi cử chỉ của bọn cướp Thông Tý Viên Hứa Hóa chỉ bị thương nhẹ nói nhỏ với Dung Thanh Vân :
- Tổng phiêu đầu, sao ông không làm theo lời dặn của Đào công tử ?
Dung Thanh Vân buồn bã lắc đầu cười nói :
- Bảo Dung mỗ phải xuôi tay, cúi đâu nghe lệnh của kẻ khác thật là chuyện không thể làm được. Nếu chẳng phải bọn cướp có võ công cao cường hơn nữa, vì sợ làm hỏng mất việc lớn thì ta sẽ không chịu nhẫn nhịn như thế đâu. Đào công tử là người nho sinh, thử hỏi nào biết rõ mọi việc của giới giang hồ ? Trong khi đó ta lại không hiểu trong những cỗ xe hàng kia cậu ấy đã xếp đặt những gì, chỉ e lại bị bọn cướp khám phá ra được mọi điêu bí mật ?
- Sự thực là như thế ! Ngay khi ấy, bỗng dưng có tiếng của Đào Gia Kỳ từ xa vọng đến thực khẽ. Dung Thanh Vân và những người chung quanh nghe thế không khỏi kinh hoàng thất sắc. Họ đưa mắt nhìn vê hướng ấy thì trông thấy Đào Gia Kỳ từ một lùm cỏ nhô lên, ung dung bước thăng tới.
Đào Gia Kỳ đưa mắt nhìn Dung Thanh Vân một lượt, mỉm cười nói :
- Nếu tổng phiêu đầu làm đúng theo lời dặn của tôi, không đánh nhau với họ thì bọn cướp sẽ dương dương tự đắc, xúm nhau đẩy hết những cỗ xe ấy đi chứ không còn thì giờ đắc đo suy nghĩ nữa. Nên biết là bọn họ không phải những tên ác ôn đầu xỏ mà chỉ là bọn người nghe theo mệnh lệnh của kẻ khác đến đây mà thôi. Bởi thế, chắc chắn bọn họ không dám mở tung các cỗ xe ấy để xem. Như thế, bọn đâu xỏ kia sẽ không có một tên nào thoát chết được... ! Nói đến đây, chàng cất tiếng than dài rồi nói tiếp :
- Tại hạ chẳng ngờ mọi việc lại diễn biến như thế này. Việc đã sắp thành công mà lại hóa ra thất bại ! Dung Thanh Vân mặt không khỏi bừng đỏ, trong lòng ông ta vẫn không tin tí nào cả.
Lúc đó, tên cướp che mặt đã tràn đến trước một cỗ xe, nhanh nhẹn thò tay ra rồi vung chưởng giáng thẳng xuống nhanh như chớp.
Tức thì có một tiếng quát to như sấm từ giữa bọn cướp nổi lên :
- chậm đã ! Tự động khui xe tải hàng như thế là vi phạm luật lệ đó ! ông có thể chịu được mọi hình phạt không ?
Tên cướp ấy nghe thế không khỏi giật nẩy mình vội vàng thu chưởng trở lại đứng sững sờ.
Lúc đó Đào Gia Kỳ bỗng lộ sắc vui mừng nói khẽ rằng :
- Xem ra bọn cướp này chắc chắn sẽ trúng kế của chúng ta ! Trong bọn cướp bỗng có một tiếng hú dài nổi lên. Tiếng hú ấy bay theo gió vang dội khắp nơi.
Tức thì, trong đêm tối bỗng xuất hiện mười mấy bóng đen từ xa chạy nhanh đến phía hao mươi bốn cỗ xe ấy đang đậu. Sau đó thì bọn chúng xúm nhau đến đẩy những cỗ xe ấy đi thẳng.
Trong bọn cướp bỗng có tiếng người nói to lên rằng :
- Tấm thịnh tình của Dung tổng phiêu đâu, già đây rất cảm ơn. Vậy xin hẹn vào ba năm sau cũng ngay đêm nay và tại địa điểm này chúng tôi sẽ trả nguyên đồ đạc lẫn xe cộ lại ! Dung Thanh Vân im lặng không trả lời, chỉ giương đôi mắt nhìn bọn cướp hối hả bỏ đi.
Phàn Kiết Tường đang bị trọng thương rất nguy ngập nhưng khi ấy cũng chống tay ngồi dậy nói :
- Tổng phiêu đâu, ông hãy truyền lệnh cho tất cả anh em đến mé sông chờ lệnh sau. Chỉ riêng tổng phiêu đầu thì hãy lưu lại để Phàn mỗ có lời muốn giãi bày ! Dung Thanh Vân không khỏi sửng sốt vội vàng ra lệnh cho tất cả mọi người đến mé sông Vân Hà đúng như lời Phàn Kiết Tường đã nói.
Thông Tý Viên Hứa Hóa bỗng "úy" lên một tiếng rồi nói :
- Đào công tử đã đi đâu mất rồi ?
Phàn Kiết Tường nói :
- Đấy chính là điểm mà Phàn mỗ định nói. Đào công tử không phải là người tầm thường, vừa rồi cậu ấy đã vung chỉ điểm huyệt chân đứng không cho thương thế của tôi nguy kịch thêm. Đồng thời cũng dặn tôi nói lại với tổng phiêu đầu là chúng ta có thể lưu lại Trần Gia Tập chờ đợi trong hai ngày tất sẽ được tin thắng lợi. Đào công tử lại dặn thêm là chúng ta chớ nên tiết lộ ra ngoài vê trường hợp cậu ấy biết võ công cũng như việc đêm nay là do cậu ấy sắp đặt kế hoạch. Vì nếu trái thế thì e rằng sẽ bị thiệt đến tính mạng !
Dung Thanh Vân không khỏi giật mình, buồn bã than dài :
- Suốt nửa đời ta lăn lóc trong giới giang hô, thế mà vẫn là một kẻ hữu dũng vô mưu. Đào công tử tuổi trẻ tài cao, học vấn hay võ công hết thảy đêu uyên bác cao tuyệt, bọn chúng ta thực lấy đó làm xấu hổ ! Sáng sớm hôm sau, Dung Thanh Vân vừa thức giấc tại Hợp Ký khách sạn nơi Trần Gia Tập thì bỗng trông thấy bên cạnh gối có một phong thư, bên ngoài đê :
"Lưu lại cho Dung tổng phiêu đâu đích thân xem lấy. Đào lý".
Dung Thanh Vân không khỏi kinh hãi, vội vàng rút bức thư bên trong ra xem hai lượt rồi lại hối hả đút trở vào áo. Kế đó, ông ta bước sang những phòng bên cạnh, đánh thức Hứa Hóa và các phiêu sư khác kéo nhau đi nhanh khỏi khách sạn.
Bên cạnh Thực ứng Hồ không xa có một ngôi chùa cổ bỏ hoang phế đã lâu, tường ngói đêu sụp đổ. Bên ngoài ngôi chùa, những gốc tùng cổ thụ xanh um, cành lá sum sê che rợp không thấy mặt trời, trông thực mát mẻ nhưng cũng thực u buồn.
Từ trong cánh nmg cạnh đó, bỗng có nhiều bóng người lướt qua. Đấy là Thần Lực Vy Hộ Dung Thanh Vân và bảy vị phiêu sư nữa vừa đi đến nơi.
Có tiếng Hứa Hóa nói :
- Có phải nơi này không ?
Dung Thanh Vân lên tiếng đáp :
- Bên trong cánh nmg còn có dấu bánh xe, chắc chắn là nơi này chứ không còn gì nghi ngờ nữa ! Liên đó, cả đoàn người liên nhanh nhẹn chạy thẳng vào chùa. Khi họ bước vào trong ngôi chùa hoang phế ấy thì ai nấy không khỏi sửng sốt. Vì khắp các bụi cỏ dại mọc đó đây đang nằm la liệt nhiêu xác chết vẻ mặt hung tợn, da thịt bầm tím. Số xác chết ấy không dưới hai ba mươi người.
Dung Thanh Vân trông thấy thế không khỏi thương hại cho số nạn nhân ấy. Ông ta lắc đâu than dài rồi lướt thẳng vào sau đại điện thì trông thấy hai mươi bốn cỗ xe tải hàng của Quảng Thái phiêu cục đã bị vỡ tan nát thành từng mảnh vụn. Những viên đá xanh chở bên trong đêu bị chưởng lực đáng nát tan thành những mảnh nhỏ.
Tại ngôi điện ấy nằm ngổn ngang mười ba bộ xương trắng nhưng y phục và thanh kiếm đêu còn mới tinh.
Dung Thanh Vân mặt lộ vẻ sợ hãi nói :
- cho tới hiện giờ, Dung mỗ cũng không được biết nguyên nhân ra sao cả Bên trong những cỗ xe này có chứa những chất hết sức độc hay sao ?
Nếu chẳng phải thế thì làm sao giết chết được bọn cướp ấy mà không còn một tên sống sót như vậy ?
Hứa Hóa nói :
- Sự thực như thế nào, chỉ có khi gặp được mặt Đào công tử thì mới hiểu rõ được mà thôi. Giờ đây, nên nghe theo lời dặn dò của Đào công tử, mang hết số xác chết này ném xuống một cái giếng cổ ở bên ngoài chùa để thủ tiêu tất cả dấu vết ! Mọi người nghe thế đêu xúm nhau mang xác chết đi.
Cách ngôi chùa hoang độ năm dặm, mặt nước Bảo ứng Hồ phẳng lý trong ánh sáng, dính liên một màu với chân trời.
Bên cạnh hồ có một lão già cao lớn, mình mặc áo đỏ đang chạy như bay. Lão ta dường như đang nhắm hướng ngôi chùa hoang chạy tới.
Da mặt của lão nhăn nheo như một trái táo khô, đôi mắt cọp sáng ngời, dưới cằm râu bạc bay phất phơ trông có vẻ vô cùng oai vệ.
Trong khi lão ta đang chạy tới thì bỗng sau một gốc cây cổ thụ cao ngất trời phía trước mặt lão ta, bất thần có một người thiếu niên mình mặc áo đen, mặt được che kín, lách mình xông ra cất giọng lạnh lùng nói :
- Người vừa đến có phải là Bành Bằng Cửu, đường chủ của Kim Vũ đường của Phi Phụng Bang chăng ?
Lão già áo đỏ không khỏi sửng sốt, dừng chân quát rằng :
- Ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên lão phu như thế ?
Người thiếu niên che mặt nói :
- Tôi là người mang thư của một vị cao nhân đến để trao tận tay ông đây ! Vừa nói người thiếu niên vừa thò tay vào áo lấy ra một phong thư, trao đến trước mặt lão già. Lão già không cần nghĩ ngợi, thò tay chụp lấy phong thư. Bỗng nhiên, lão già quát to một tiếng, biến hẳn sắc mặt, thân hình lảo đảo suýt nữa té khuy xuống mặt đất.