Phong Tứ Nương thở ra nhè nhẹ, rầu rầu nói:
- Đúng vậy, chị ấy quả thật đã đem đi hết tất cả cừu hận, bây giờ tôi mới hiểu ý của chị ấy, tôi cứ mãi hiểu lầm.
Nàng không dám nhìn Tiêu Thập Nhất Lang, nàng cũng không nỡ nhìn.
Chính nàng cũng đang ràn rụa nước mắt.
Liên Thành Bích nói:
- Nên đi đã đi rồi, nên kết thúc cũng đã kết thúc, tôi lại hà tất phải đi gây thêm thù oán làm gì ?
Phong Tứ Nương nói:
- Vì vậy, ông mới thay đổi chủ ý ?
Liên Thành Bích lại cười lên một tiếng, nói:
- Huống gì, tôi cũng biết mỗi người đều không khỏi có lúc lầm lỗi, nếu vì chuyện lầm lỗi mà thống khổ, không phải đã trả một cái giá quá đắt rồi sao ?
Phong Tứ Nương nhìn y, làm như trước giờ chưa gặp qua y bao giờ.
Không chừng đến bây giờ nàng mới biết rõ con người của y ra sao.
Nàng bỗng nhiên hỏi:
- Ông cũng có làm chuyện lầm lỗi ?
Liên Thành Bích nói:
- Tôi cũng là người.
Phong Tứ Nương nói:
- Ông cũng biết đáng lý ra ông không nên gia nhập Thiên Tông ?
Liên Thành Bích nói:
- Chuyện đó tôi không hề sai lầm.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Không sai lầm ?
Liên Thành Bích nói:
- Tôi gia nhập Thiên Tông, chỉ có một mục đích.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Mục đích gì ?
Liên Thành Bích nói:
- Phát hiện âm mưu của bọn họ, hũy diệt triệt để tổ chức của bọn họ.
Y nắm chặt hai tay, nói tiếp:
- Tôi cố ý làm ra vẻ lạc phách sa đọa, không phải để đi gạt các vị, bây giờ chắc cô đã hiểu tại sao tôi đã làm vậy ?
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi chẳng hiểu tý gì cả.
Liên Thành Bích uống một ly rượu, bỗng nhiên hỏi:
- Cô có biết Liên Thành Bích là hạng người như thế nào không ?
Phong Tứ Nương cũng uống một ly rượu rồi mới trả lời:
- Là một người rất trầm tĩnh, rất tinh tế, rất tự phụ.
Liên Thành Bích nói:
- Một hạng người như vậy, nếu xin gia nhập vào Thiên Tông, cô nghĩ người ta sẽ nghĩ sao ?
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi nghĩ chắc y sẽ có dụng tâm.
Liên Thành Bích nói:
- Vì vậy, nếu cô là Thiên Tông tông chủ, dù cô có chịu cho y gia nhập, cũng nhất định sẽ đề phòng y đáo để.
Phong Tứ Nương nói:
- Đúng vậy.
Liên Thành Bích nói:
- Nhưng một tên bợm rượu sa đọa lạc phách lại không sao.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Nhưng tôi thật không hiểu, tại sao ông muốn đối phó với Thiên Tông ?
Tại sao ông phải đi ủy khúc mình quá vậy ?
Ánh mắt của Liên Thành Bích nhìn về phương trời xa, một hồi thất lâu, y mới trả lời:
- Từ lúc viễn tổ của tôi là Vân Tòng công, tay không sáng lập ra Vô Cấu sơn trang, đến nay đã được ba trăm năm. Ba trăm năm ấy, con cháu của Vô Cấu sơn trang, bất kỳ thời nào cũng được mọi người tôn kính như vậy.
Phong Tứ Nương lẳng lặng rót cho y một ly rượu, đợi y nói tiếp.
Liên Thành Bích nói:
- Huyền tổ của tôi là Thiên Phong công, vì thay mặt Giang Nam vũ lâm đồng minh tranh một tiếng công đạo, một mình lên Thiên Sơn, tìm kẻ oai trấn thiên hạ đương thời là Thiên Sơn thất kiếm, đánh nhau ba ngày ba đêm, bị thương hai mươi chín chỗ, rốt cuộc cũng bức được Thiên Sơn thất kiếm xuống Giang Nam thỉnh tội.
Y nâng ly rượu uống cạn, gương mặt trắng bệch bỗng hiện ra nét đỏ hồng, y lại nói tiếp:
- Năm mươi năm trước, Ma giáo xâm lăng xuống miền nam, câu kết với người Giang Nam, làm thành bảy mươi hai bang hắc đạo liên minh, tiên tổ phụ tôi đứng lên thống lãnh quần hùng, đánh tám mươi trận chiến lớn nhỏ, không trận nào bại, Giang Nam vũ lâm mới thoát khỏi trà độc của bọn ma giáo, có rất nhiều người tới giờ vẫn còn thờ cúng lão nhân gia.
Phong Tứ Nương bất giác cũng nâng ly uống cạn.
Nghe chuyện cổ tích về những bậc anh hùng tiền bối, nàng thường thường biến thành như một đứa bé ngồi nghe chuyện rất hứng thú và khích động.
Liên Thành Bích hiển nhiên cũng rất khích động, y lớn tiếng nói:
- Tôi cũng là con cháu họ Liên, tôi nhất định không thể để oai danh của Vô Cấu sơn trang hủy hoại trong tay của tôi, cũng không thể ngồi nhìn âm mưu của Thiên Tông được toại nguyện.
Phong Tứ Nương lại nâng ly nói:
- Chỉ dựa vào câu nói đó, tôi xin kính ông ba ly.
Liên Thành Bích quả thật uống cạn ba ly, bỗng nhiên thở dài sườn sượt nói:
- Chỉ tiếc là cho tới bây giờ, tôi còn chưa biết đưọc tông chủ của Thiên Tông là ai ?
Phong Tứ Nương ngẫn người ra hỏi:
- Ông còn chưa biết ?
Liên Thành Bích lắc lắc đầu.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Không lẽ trước giờ y chưa từng lộ diện cho ông thấy mặt sao ?
Liên Thành Bích nói:
- Chưa từng.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Không lẽ y còn chưa tín nhiệm ông ?
Liên Thành Bích thở dài nói:
- Trước giờ y chưa hề tín nhiệm ai, trên đời này, có thể thấy được mặt thật của y, không chừng chỉ có con chó của y.
Phong Tứ Nương bật cười, cười khổ. Chính ngay lúc đó, bỗng nghe có tiếng chó sủa hai ba tiếng ở xa xa.
Liên Thành Bích biến sắc, cười nhạt nói:
- Tôi biết ngay, y nhất định sẽ lại.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Tuy y có nuôi một con chó, nhưng người nuôi chó chắc gì đã là y ?
Liên Thành Bích nói:
- Nhất định là y.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Bọn ông ước hẹn không phải là đêm trăng tròn sao ?
Liên Thành Bích nói:
- Đêm nay chính là đêm trăng tròn.
Phong Tứ Nương ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, một vầng trăng tròn lạnh lẽ o đang lên ngoài song cửa.
Trong gió lại nghe có tiếng chó sủa hai lần nữa, khoảng cách gần lại chút nữa, hình như đã ở một bên cửa sổ.
Phong Tứ Nương cũng khẩn trương lên, nàng hạ thấp giọng hỏi:
- Y biết ông ở trong này ?
Liên Thành Bích nói:
- Nhưng y chưa biết tôi đã thay đổi chủ ý.
Phong Tứ Nương nói:
- Bây giờ chắc y đang nghĩ Tiêu Thập Nhất Lang đã chết về tay ông.
Liên Thành Bích nói:
- Vì vậy y mới lại đây xem ra sao.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Xem gì ?
Liên Thành Bích nói:
- Xem cái đầu của Tiêu Thập Nhất Lang.
Phong Tứ Nương cười khổ hỏi:
- Không lẽ y nhất định thân tự xem xét đầu của Tiêu Thập Nhất Lang đã rớt xuống đất ?
Liên Thành Bích nói:
- Chính y cũng đã nói, Tiêu Thập Nhất Lang mà còn sống, y ăn không ngon, ngủ không yên.
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt, lại hỏi:
- Chuyện này bọn ông đã trù hoạch bao lâu rồi ?
Liên Thành Bích nói:
- Đã nửa tháng nay.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Nửa tháng trước, bọn ông làm sao biết được Tiêu Thập Nhất Lang sẽ đến Thủy Nguyệt lâu ?
Liên Thành Bích hững hờ nói:
- Bất kỳ người nào, đều không khỏi có kẻ bên cạnh tiết lộ hành tung của mình.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Ông cho là có người tiết lộ hành tung của y ?
Liên Thành Bích nói:
- Tôi không biết.
Phong Tứ Nương trầm ngâm:
- Nửa tháng trước, không chừng chính Tiêu Thập Nhất Lang cũng còn chưa biết mình sẽ lại Thủy Nguyệt lâu.
Liên Thành Bích nói:
- Nhất định có người biết, nếu không, tại sao chúng tôi lại ước hẹn nhau ơ?
đây ?
Phong Tứ Nương không nói gì nữa, nàng bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ.
.... Chuyến đi Tây hồ của Tiêu Thập Nhất Lang, không phải Băng Băng đã chuẩn bị cho sao ?
.... Không lẽ Băng Băng lại đi tiết lộ hành tung của y ?
.... Lúc y còn chưa tới Tây hồ, không phải chỉ một mình Băng Băng biết y nhất định sẽ lại ?
.... Bởi vì, nàng biết mình muốn đi nơi nào, Tiêu Thập Nhất Lang nhất định sẽ không phản đối.
Phong Tứ Nương cảm thấy tay chân lạnh băng, nhịn không nổi lén nhìn Tiêu Thập Nhất Lang một cái.
Trên mặt Tiêu Thập Nhất Lang không có một biểu tình gì, hình như y không nghe bọn họ đang nói gì cả.
Liên Thành Bích bỗng nhiên lại nói:
- Thiên Tông tổ chức rất nghiêm mật, thiên hạ vô song, có điều, Thiên Tông không khỏi có phản đồ trong đó.
Phong Tứ Nương lập tức hỏi:
- Ông có biết phản đồ là những hạng người nào ?
Liên Thành Bích nói:
- Đều là người chết.
Phong Tứ Nương ngẫn người ra:
- Người chết ?
Liên Thành Bích nói:
- Theo tôi biết, phản đồ của Thiên Tông, bây giờ hầu như đã chết sạch.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Ai giết họ ?
Liên Thành Bích nói:
- Tiêu Thập Nhất Lang!
Tiêu Thập Nhất Lang mà đi thay thế Thiên Tông giết phản đồ dùm, chuyện này không phải là chuyện đáng buồn cười sao ?
Nhưng Phong Tứ Nương cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ càng sợ hãi, may mà lúc này nàng không thể nghĩ tiếp được.
Trên hồ vọng lại hai tiếng chó sủa, một chiếc thuyền đang chầm chậm chèo lại.
Trên thuyền có một con chó và ba người, một người ra dáng ngư phủ, đang chèo thuyền, một đứa đồng tử mặc áo xanh để hai búi tóc hai bên đứng ở mủi thuyền, tay cầm một cây đèn lồng bằng giấy trắng, một người mặc áo đen ngồi dưới cây đèn, gương mặt dưới ánh đèn chiếu sáng loang loáng, hai bàn tay cũng vậy, trong tay bồng một con chó.
Tông chủ của Thiên Tông rốt cuộc đã xuất hiện.
- Gương mặt của y tại sao lại sáng loáng thế kia ?
- Y mang một chiếc mặt nạ, bàn tay cũng có đeo bao tay, không biết làm bằng chất gì, mà ánh đèn chiếu vào lập tức sáng lên.
- Y lúc nào cũng ngồi dưới cây đèn ?
- Đúng vậy.
Liên Thành Bích hạ giọng nói:
- Vì vậy, nếu cô nhìn y lom lom, mắt cô sẽ bị chói.
Phong Tứ Nương không hỏi gì thêm, trái tim nàng nhảy mạnh như muốn gấp đôi bình thường.
Nàng chỉ hy vọng tên này mau mau lên thuyền, nàng thề là sẽ nhất định lột mặt nạ của y ra, xem y rốt cuộc là ai.
Nào ngờ chiếc thuyền con đậu lại ở tuốt đằng xa, con chó nhỏ trong lòng người mặc áo đen bỗng nhiên nhảy lên đầu thuyền, hướng về mặt trăng sủa ẳng ẳng ẳng lên mấy tiếng, mặt hồ lập tức vang lên một loạt tiếng chó sủa, lại có thêm ba chiếc thuyền nữa từ xa chèo lại.
Trên mỗi chiếc thuyền, đều có một con chó, và ba người.