watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:59:1231/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Hỏa Tính Tiêu Thập Nhất Lang - Cổ Long - Chương 26-34 - Hêt - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Hỏa Tính Tiêu Thập Nhất Lang - Cổ Long - Chương 26-34 - Hêt
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 18



Hồi 30-1: Phóng Lao Thì Phải Theo Lao

Ánh trăng chiếu lên thanh đao trong tay Liên Thành Bích, đao quang lóng lánh, sáng lạng như mặt nước hồ thu, trên đao không có máu, gương mặt của Liên Thành Bích cũng không có tý máu, y nhè nhẹ vuốt lưỡi đao trong tay, thở dài một tiếng, nói:
- Quả thật là một thứ binh khí thiên hạ vô song, quả thật danh bất hư truyền.
Tiêu Thập Nhất Lang nhìn y, ánh mắt lại lộ ra một biểu tình thật kỳ quái, y không mở miệng, người khác dĩ nhiên là chẳng ai mở miệng, trong khoang thuyền chỉ nghe có tiếng hô hấp gấp rút, lang nha bỗng đã buông thỏng xuống, câu liêm đao không còn rực rỡ, mọi người đang chuẩn bị rút lui.
Liên Thành Bích bỗng nhiên vẫy tay nói:
- Hà Bình huynh, xin lại đây nói chuyện.
Câu Liêm Đao ngần ngừ, rốt cuộc bước lại, gượng cười hỏi:
- Công tử phân phó điều gì ?
Liên Thành Bích nói:
- Tôi chỉ muốn thỉnh giáo một chuyện.
Hà Bình thở phào một tiếng, nói:
- Không dám.
Liên Thành Bích hỏi:
- Ông có biết tại sao tôi giết Hoa Như Ngọc ?
Hà Bình lập tức lắc đầu, y không phải là kẻ ngốc, biết nhiều quá sống không lâu, cái đạo lý ấy, đương nhiên y cũng hiểu.
Liên Thành Bích hỏi:
- Ông quả thật không biết ?
Hà Bình đáp:
- Quả thật không biết.
Liên Thành Bích thở ra nói:
- Ngay cả chuyện đó cũng còn không hiểu, sống như ông còn gì là ý tứ ?
Hà Bình biến sắc, đột nhiên người y tung lên, thanh câu liêm hình lưỡi liềm từ không trung chém nhanh lại, thanh câu liêm đao trong tay y vốn là bí truyền ở Đông Hải, chiêu chức kỳ dị, xuất thủ lẹ làng, đúng là đệ nhất lưu cao thủ trong giang hồ, nhát đao chém xuống, hàn quang lóe sáng, tiếng gió đao hú lên, lấy công làm thủ, chặn ngang cho mình một đường thoái.
Chỉ tiếc y vẫn chận không được Cát Lộc đao, tinh lên một tiếng, câu liêm đao đã rớt xuống đất, đao quang lại lóe lên một lần nữa, máu tươi phún ra tung tóe.
Người của Hà Bình ở trên không trung, bỗng nhiên rớt xuống, rớt xuống giữa đám máu me của mình.
Liên Thành Bích vừa chém ra nhát đao, chẳng thèm nhìn đến y, quay đầu lại nói:
- Đặng Cương huynh, tôi cũng có chuyện muốn thỉnh giáo ông.
Đặng Cương đang cầm trong tay thanh lang nha bỗng bằng bạc ròng, y nói:
- Ngươi nói đi, ta nghe đây.
Đương nhiên y không muốn bước lại, nào ngờ Liên Thành Bích lại bước qua, y lùi lại hai bước, không thể nào lùi được nữa, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Tôi và tên họ Hoa kia trước giờ không quen biết, ông có chém đi thêm mười nhát, tôi cũng không nói thêm tiếng nào.
Liên Thành Bích hững hờ nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi ông, ông có biết tại sao tôi giết hắn không ?
Đặng Cương gật gật đầu, y cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên y không lập lại hai chữ không biết.
Liên Thành Bích hỏi:
- Ông biết tại sao tôi làm vậy ?
Đặng Cương nói:
- Chúng ta vốn đang tính giết Tiêu Thập Nhất Lang, có điều, bỗng nhiên ông đổi ý.
Liên Thành Bích nói:
- Nói tiếp đi!
Gương mặt Đặng Cương lúc xanh lúc đỏ, rốt cuộc y ráng lấy hết can đảm, nói tiếp:
- Lâm trận biến lòng, vốn là cấm kỵ của Thiên Tông, ông sợ hắn tiết lộ bí mật, vì vậy giết hắn để bịt miệng.
Liên Thành Bích lại thở ra nói:
- Ngay cả chuyện đó ông còn biết, làm sao tôi còn để ông sống được ?
Gương mặt Đặng Cương biến đổi. y bỗng nhiên gầm lên một tiếng, tay trái thanh lang nha bỗng đánh ra Hoành Tảo Thiên Quân, tay phải thanh lang nha bổng đánh ra Thái Sơn Áp Đỉnh, hai bên đánh lại, kình phong nổi lên, hai cây lang nha bỗng của y nặng tới bảy mươi ba cân, chiêu thức cương mãnh, oai không thể tả, chỉ tiếc y chậm một chút, lưỡi đao sáng như tuyết, đã lướt qua thân hình y như chớp xẹt.
.... Lực lượng và tốc độ của tia chớp ra làm sao, có ai biết không ?
Trên đao vẫn không thấy máu. Liên Thành Bích nhìn chăm chú vào lưỡi đao, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng và ái mộ, y lẩm bẩm:
- Quả thật là một thứ binh khí thiên hạ vô song, quả thật danh bất hư truyền.
Y lập lại câu nói lúc nãy, giọng nói cũng đầy tán thưởng và ái mộ.
Phong Tứ Nương bỗng nhiên nói:
- Không gặp nhau lâu năm, ông xuất thủ hình như vẫn không chậm chạp tý nào.
Liên Thành Bích nói:
- Thanh đao này cũng không lụt đi.
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi chỉ biết kiếm pháp của ông rất cao, nhưng không ngờ ông cũng biết sử đao.
Liên Thành Bích nói:
- Đao kiếm đều là lợi khí để giết người, tôi cũng biết giết người.
Phong Tứ Nương gượng cười hỏi:
- Người biết sử đao, nếu có được thanh đao như vậy, có chịu trả lại cho người khác không ?
Liên Thành Bích nói:
- Không chịu.
Y lại vỗ về lên thân đao, bỗng nhiên vung tay lên, thanh đao trong tay bay thẳng ra ngoài.
Đao quang như cầu vòng, xẹt lại hướng Tiêu Thập Nhất Lang, nhưng phía trước không phải là lưỡi đao, mà là cán đao.
Liên Thành Bích hững hờ nói:
- Tôi cũng nhất định sẽ không chịu trả lại cho người khác, tôi chỉ trả lại cho y.
Cặp mắt của Phong Tứ Nương sáng lên, nàng trừng mắt hỏi:
- Tại sao ?
Liên Thành Bích đáp:
- Bởi vì y là Tiêu Thập Nhất Lang.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Chỉ có Tiêu Thập Nhất Lang mới xứng đáng sử thanh đao này ?
Liên Thành Bích chầm chậm gật gật đầu nói:
- Bất kể y là người xấu hay người tốt, khắp thiên hạ, quả thật chỉ có y mới xứng đáng với thanh đao.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Nếu thanh đao này không phải là đao mà là kiếm nhĩ ?
Khóe miệng của Liên Thành Bích bỗng lộ ra nụ cười kỳ dị, y chầm chậm nói:
- Nếu thanh đao này là kiếm, thanh kiếm ấy sẽ là của tôi.
Giọng nói của y rất lãnh đạm và chậm chạp, nhưng dầy vẻ kiêu ngạo và tự tín.
Đã lâu năm rồi, y đã có lòng tin, y biết mình sẽ là một kiếm khách vô song trong thiên hạ.
Phong Tứ Nương nhìn y, nàng thở ra nhè nhẹ nói:
- Xem ra, ông cũng không biến đổi đi tý nào.
Tiêu Thập Nhất Lang đã tiếp lấy thanh đao, vỗ nhẹ vào lưỡi đao nói:
- Có người giống như thanh đao này vậy, thanh đao này không bao giờ bi.
lụt, mà những hạng người đó cũng không bao giờ biến đổi.
Y bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Liên Thành Bích, rồi nói tiếp:
- Tôi nhớ lúc trước ông có uống rượu ?
Liên Thành Bích nói:
- Ông không nhớ sai.
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Bây giờ thì sao ?
Liên Thành Bích cũng ngẩng đầu lên nhìn y chăm chú, một hồi thật lâu, mới chầm chậm nói:
- Ông đã nói rồi, có người vĩnh viễn không bao giờ biến đổi, người uống rượu thường thường là hạng người đó.
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Ông có phải là hạng người đó ?
Liên Thành Bích nói:
- Phải.
Một bình rượu đang bày trên bàn, bọn họ đang ngồi đối diện nhau.
Hiện giờ tuy giữa bọn họ có thêm một người, nhưng Phong Tứ Nương cảm thấy mình và Tiêu Thập Nhất Lang hình như gần lại hơn được một chút.
Bởi vì, bọn họ đều có cảm giác, thân thể người này phảng phất có một thứ áp lực kỳ dị.
Một thứ áp lực nhìn không thấy, chạm không tới, giống như một lưỡi kiếm đã tuốt vỏ.
Bọn họ cũng từng cảm thấy thứ áp lực đó từ thân thể của Hồng Anh Lục Liễu.
Bây giờ, áp lực từ người Liên Thành Bích lại, so ra còn mãnh liệt hơn.
Phong Tứ Nương bất giác xích người lại gần Tiêu Thập Nhất Lang, cho đến bây giờ, nàng mới phát hiện ra, con người của Liên Thành Bích, kỳ dị, khó hiểu hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Nàng nhịn không nổi cất tiếng hỏi:
- Ông quả thật vốn lại đây để giết chúng tôi ?
Liên Thành Bích nói:
- Đấy vốn là một kế hoạch rất chu mật, chúng tôi đã trù tính từ lâu.
Phong Tứ Nương nói:
- Có điều ông bỗng thay đổi chủ ý.
Liên Thành Bích nói:
- Tôi không hề biến đổi, nhưng chủ ý thường thường biến đổi.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Lần này tại sao ông thay đổi chủ ý ?
Liên Thành Bích nói:
- Bởi vì tôi nghe được các vị lúc nãy nói chuyện ở đây.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Ông nghe hết tất cả ?
Liên Thành Bích nói:
- Tôi nghe rất rõ ràng, vì vậy, tôi mới hiểu rõ y là một người như thế nào.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Ông thật tình hiểu rõ ?
Liên Thành Bích nói:
- ít ra tôi cũng hiểu rằng, y không phải là hạng người tàn bạo vô tình như người ta nói, tuy y phá hoại bọn tôi, nhưng trong lòng y có thể đau khổ hơn bọn tôi.
Phong Tứ Nương buồn rầu nói:
- Chỉ tiếc là nổi thống khổ của y trước giờ không một ai hiểu biết cho, cũng không có ai đồng tình.
Liên Thành Bích trầm ngâm một hồi thật lâu, mới chầm chậm nói:
- Khoái lạc tuy có nhiều loại, chân chính thống khổ chỉ có một thứ, nếu cô thật sự đã chịu qua một nổi thống khổ chân chính, cô sẽ nhất định hiểu rõ thống khổ của người khác.
Phong Tứ Nương nói:
- Cũng chỉ có những người thật sự nếm qua mùi vị của thống khổ, mới hiểu nổi thống khổ của người khác.
Liên Thành Bích nói:
- Tôi hiểu lắm, tôi đã hiểu điều đó từ lâu lắm rồi...
Ánh mắt của y nhìn ra phương trời xa, màn đêm mờ ảo, ánh mắt của y cũng đầy vẻ mông lung.
Có phải ánh trăng làm mờ mắt của y ? Hay là nước mắt ?
Nhìn ánh mắt của y, Phong Tứ Nương bỗng phát hiện ra, y và Tiêu Thập Nhất Lang đều chịu một nổi thống khổ sâu xa như nhau, mãnh liệt như nhau.
Liên Thành Bích lại nói:
- Bởi vì tôi đã hiểu rõ nổi thống khổ ấy đáng sợ ra sao, vì vậy tôi mới khong muốn mọi người vì chuyện này mà phải chịu thống khổ như vậy.
Phong Tứ Nương hỏi:
- Thật sao ?
Liên Thành Bích cười lên một tiếng, nụ cười càng làm cho y lộ vẻ thê lương bi khổ.
Y buồn rầu nói nhỏ:
- Nên đi, sớm muộn gì cũng phải đi, bây giờ nàng đã đi rồi, đã đi tới chỗ nàng muốn tới, và cũng đem theo tất cả ân oán cừu hận, đấy vốn là ý nguyện của nàng, tại sao chúng ta không thể quên đi hết cừu hận trong lòng ?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 67
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com