Hồi 9
Lập diệu kế để tìm sự thật
Nhưng trên thực tế, trong thời gian ấy Tư Mã Thiến Như không hề rời khỏi nhà một bước, nàng đã miệt mài nghiên cứu gần ba tháng trời, lĩnh ngộ triệt để môn âm luật do sư phụ truyền cho.
Trong thời gian ấy, nhà Tư Mã không hề xảy ra việc gì nên Tư Mã Thiến Như quyết định thí nghiệm Thất âm Luật Chấn vào ngày phát táng phụ thân, nếu tìm được người khả nghi trong quần hào thì thôi, còn không bắt đầu từ đây sẽ hàng loạt báo thù đồng đạo võ lâm thiên hạ, bởi nàng đoán là phụ thân tuy chưa chết, nhưng cũng lành ít dữ nhiều Ðồng thời, Tư Mã Thiến Như tin chắc nếu thiếu nữ áo xanh trong quan tài quả là bị trúng Quy Tức thuật, trong ngày phát táng đối phương hẳn sẽ trà trộn vào quần hùng, chờ cơ hội đánh cướp thiếu nữ áo xanh.
Căn cứ theo danh sách đã ký của quần hào lúc vào cửa và sự quan sát của Tư Mã Thiến Như tại buổi tiệc, nàng đã phát hiện mấy người khả nghi, đó là nhóm La Võng Cơ sáu người cùng với âu Dương Thu và Tiểu Thúy.
Ðến khi yến tiệc chấm dứt, dùng Thất âm Luật Chấn đưa quần hào vào ngôi nhà to trong hoa viên, và Thất âm Luật Chấn lần thứ ba phát sinh công hiệu, Tư Mã Thiến Như nấp trong thạch thất quan sát mới xác định nhóm La Võng Cơ sáu người là nhân vật khả nghi thật sự Sau khi Trường Tôn Sở nói chuyện với âu Dương Thu, đi vào thạch thất, hai người bàn tính một hồi, quyết định do Tư Mã Thiến Như ra mặt, sử dụng cơ quan mai phục bắt giữ nhóm La Võng Cơ sáu người, sau đó hẵng định liệu.
Nhóm La Võng Cơ sáu người chẳng phải nhân vật tầm thường, sở dĩ dễ dàng bại lộ hành tung và sa vào cạm bẫy, lý do rất đơn giản. HỌ đã bị người làm mất trí nhớ để sai khiến, dĩ nhiên lý trí không còn sáng suốt, chỉ chăm chú vào một hành động theo chỉ thị của kẻ nấp phía sau, ngoài ra chẳng biết gì cả.
Rất hiển nhiên, mục đích của họ là cỗ quan tài trong linh đường, đó sao thể thoát khỏi đôi mắt tinh tế của Tư Mã Thiến Như, không phải là vì thiếu nữ áo xanh trong ấy là gì?
Tư Mã Thiến Như nói đến đó, khiến âu Dương Thu bội phục sát đất, nhận thấy trí tuệ vị cô nương tài mạo song toàn này thật cao như sao mai bắc đẩu.
âu Dương Thu vốn định khen nàng một phen, sực nhớ sư muội Tiểu Thúy còn đang đứng Ở bên ngoài, e quá lâu sẽ gây ra chuyện không hay, bèn quay ra sau nhìn cánh cửa đang đóng chặt nói:
- Tư Mã cô nương có thể để cho tệ sư muội vào đây không?
Tư Mã Thiến Như gật đầu, đặt tay vào mép bàn thờ ấn nhẹ, liền tức tiếng kèn kẹt vang lên, bức chắn sắt cất lên, rồi hai cánh cửa to kẹt một tiếng mở ra.
Chỉ thấy bóng lục nhấp nhoáng, Tiểu Thúy đã phi thân vào nhà, ném cho âu Dương Thu cái nhìn đầy quan tâm, rồi lẳng lặng đứng Ở một bên.
Tư Mã Thiến Như đưa mắt nhìn Tiểu Thúy nói:
- âu Dương huynh, lệnh sư muội đẹp quá!
âu Dương Thu không nói gì, chỉ cười một cách gượng gạo.
Lại ầm một tiếng vang dội, hai cánh cửa to đã đóng trở lại.
âu Dương Thu như chợt nghĩ đến, bỗng lại hỏi:
- La cô nương và năm người kia thật ra đã bị bắt đi đâu vậy?
Tư Mã Thiến Như mỉm cười, đưa tay chỉ xuống đất.
âu Dương Thu giờ mới hiểu, thì ra ngay khi tiếng động rền rĩ vang lên, nhóm La Võng Cơ sáu người đã bị rơi xuống cơ quan mai phục dưới đất, nhưng với nhãn lực của mình mà không nhìn thấy, đủ biết cơ quan mai phục trong trang viện này hết sức tinh vi và lợi hại.
Chỉ thấy Tư Mã Thiến Như mỉm cười chìa tay nói:
- Xin mời chư vị đi theo Thiến Như!
Trong khi nàng nói, âu Dương Thu chẳng thấy nàng có cử động gì, nhưng trên ván thạch thất phía sau cỗ quan tài đã tách ra một cửa hẹp, không khỏi thầm bội phục sự lanh lẹ của nàng, dẫn trước theo sau nàng đi vào thạch thất.
Tiểu Thúy và hai nữ tỳ đi giữa, Trường Tôn Sở sau cùng, nối tiếp nhau đi vào thạch thất, cửa lại khép kín.
Trong thạch thất đèn nến sáng choang, âu Dương Thu ngước mắt nhìn, thì ra gian thạch thất này chỉ là một đường hầm dẫn xuống lòng Tư Mã Thiến Như đi trước dẫn đường, được mấy bước bỗng dừng lại, đưa tay chỉ vách đá bên phải nói:
- âu Dương huynh với lệnh sư muội có muốn xem thử nhạc nữ của Thất âm Luật Chấn không?
âu Dương Thu thắc mác thầm nhủ:
- Chẳng lẽ nhạc nữ Thất âm Luật Chấn của nàng có thể Ở trong vách đá hay sao?
Chàng tuy nghĩ vậy nhưng lại nói:
- Ðược chính mắt xem tuyệt nghệ của Tư Mã cô nương thật là đại hạnh bình sanh của tại hạ!
- âu Dương huynh quá khen, vậy thì xin mời!
Tư Mã Thiến Như đưa ngón tay ấn nhẹ lên vách đá, trên vách đá liền hiện ra một cửa vuông, một gian thạch thất xuất hiện.
Tư Mã Thiến Như dẫn trước đi vào quay lại ngoắc tay nói:
- âu Dương huynh vào đây!
âu Dương Thu gật đầu, cất bước đi vào, chỉ thấy gian thạch thất này vuông vức, đầu kia thạch thất có một hàng cẩm đôn trên là bảy thiếu nữ xinh dẹp, thảy đều mặc y phục trắng và trong lòng ôm một nhạc khí màu tím gồm đủ các loại đàn.
Bảy thiếu nữ áo trắng thấy âu Dương Thu chằm chặp nhìn mình, thảy đều e thẹn cúi thấp đầu.
âu Dương Thu thầm nhủ:
- Tiếng nhạc do bảy thiếu nữ này hợp tấu mà có thể khống chế và điều khiển hàng trăm cao thủ võ lâm, trên đời lại có chuyện quái lạ như vậy, nếu mình mà không đích thân mắt thấy tai nghe thì thật là khó mà tin được.
Tư Mã Thiến Như thấy âu Dương Thu trầm ngâm lặng thinh, như đã nhìn thấu nỗi lòng nàng, mỉm cười nói:
- âu Dương huynh nhận thấy nhạc nữ và nhạc khí của Thất âm Luật Chấn không có gì đặc biệt phải không?
- Nàng này lợi hại thật!
âu Dương Thu thầm nhủ, bèn nói:
- Dùng tiếng nhạc giết người không phải cô nương là người đầu tiên, trong võ lâm sớm đã có rồi. Nhưng Thất âm Luật Chấn của cô nương không những có thể làm cho người chết mà còn có thể khống chế tâm thần và sai khiến người, đó thật là điều khó thể tưởng tượng noi...
Tư Mã Thiến Như cười tiếp lời:
- Kỳ thực nói ra cũng không có gì lạ. âu Dương huynh hẳn biết âm nhạc chủ yếu nhằm kích động tình cảm con người, như vậy cũng có thể khống chế hành động của con người, nên hoàn toàn tùy thuộc vào trình độ âm nhạc của người sáng tác.
- Lời nói của cô nương thật đã khiến cho tại hạ mở rộng thêm tầm hiểu biết...
âu Dương Thu ngẫm nghĩ chốc lát, nói tiếp:
- CÔ nương đã có thể dùng Thất âm Luật Chấn khiến quần hào mất lý trí, hẳn cũng có thể dùng Thất âm Luật Chấn khiến họ trở lại bình thường, cớ sao lại cần đến nước Chu Quả?
Tư Mã Thiến Như cười bí ẩn:
- Thất âm Luật Chấn quả có thể khiến quần hào khôi phục lý trí, nhưng vì trước khi nghe tiếng nhạc, họ đã bị trúng Thất Tuyệt Ðoạn Trường Tán, nên khi chưa tìm được Chu Quả, tốt hơn hết để cho họ say ngủ, vậy có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
- CÔ nương tin là tại hạ có thể tìm được Chu Quả trong vòng bốn mươi chín ngày ư?
- Thiến Như tin là âu Dương huynh biết chỗ sinh sản, nhưng tìm được hay không còn tùy Ở số mệnh của họ.
- Vậy thời gian không nhiều, cô nương có thể đưa tại hạ đi xem thử tình trạng hiện giờ của La cô nương không?
- Bây giờ đi xem cũng bằng thừa, sáu người họ đều như điên dại cả!
- Vậy thì cô nương bắt giữ họ cũng vô ích, vẫn không thể điều tra ra sự thật.
Tư Mã Thiến Như đưa âu Dương Thu và Tiểu Thúy lui ra, đi tới chừng hơn trượng, thở dài não nề nói:
- Chỗ độc đáo của người đứng sau lưng điều khiển này là mỗi lần phái người ra gây án đều cho uống dược vật trước, khiến họ mất hết trí nhớ, dù thất thủ bị bắt cũng không thể điều tra ra manh mối...
âu Dương Thu chợt nghĩ ra, bỗng tiếp lời:
- Sao chúng ta không căn cứ theo lai lịch của họ mà diều tra?
- Vậy càng khiến cho trọng tâm của vấn đề lệch xa hơn, chỉ uổng tâm cơ mà thôi.
- CÔ nương nói sao? Tại hạ chưa hiểu?
- La Võng Cơ, Tôn Ngũ Long và Thường Văn Khánh ba người đều là nhân vật thành danh trên giang hồ, ai không biết lai lịch của họ?
Ngay cả ba thiếu niên của phái Cung Lai, người chỉ cần có chút kinh nghiệm giang hồ cũng có thể dễ dàng nhận biết họ qua cách ăn mặc.
âu Dương huynh thử nghĩ, sáu người này có thể trở thành một phe, nếu không có người đứng sau lưng sai khiến...
Tư Mã Thiến Như bỗng ngưng lời, rẽ qua hai khúc quanh, theo Cảm giác của âu Dương Thu, lúc này đang đi xuống dưới ngôi nhà to.
Lát sau, họ đã đến cuối đường hầm, trước mắt xuất hiện một gian thạch thất cửa chắn sắt.
âu Dương Thu đưa mắt nhìn vào thạch thất, quả thấy La Võng Cơ, Tôn Ngũ Long, Thường Văn Khánh và ba thiếu niên phái Cung Lai thảy đều Ở trong ấy.
Sáu người bị giam trong thạch thất, tuy biết có người đến, nhưng chỉ ngẩn đầu lên thờ thẫn nhìn rồi không màng đến nữa.
âu Dương Thu đến gần bên ngoài cửa chắn sắt, cất tiếng gọi:
- La tỷ tỷ...
Bỗng La Võng Cơ tung mình vung tay, một luồng kình phong hung mãnh xô ra.
âu Dương Thu vội lách sang bên mấy bước, tránh khỏi chưởng phong của La Võng Cơ.
Cùng lúc ấy, Tiểu Thúy vung tay xuất chưởng, phản kích La Võng Cơ - Sư muội, không được...
âu Dương Thu lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn, chỉ nghe tiếng chắn sắt rung lên ầm ầm, La Võng Cơ bật lùi đến vách đá mới đứng lại được Xem ra La Võng Cơ đã bị chấn thương, chỉ thấy nàng đứng dựa vào vách đá, hai tay ôm ngực, mắt rực căm thù trừng trừng nhìn những người bên ngoài, nhưng không tiến tới nữa.
Phải biết Tiểu Thúy thần lực hơn người, lại được hết chân truyền của Thái Hư thượng nhân, tuy chỉ tung ra một chưởng nhẹ nhàng, nhưng uy lực cũng đâu phải tầm thường.
Tuy nhiên, La Võng Cơ cũng là xuất thân từ chốn danh môn, nội Công thâm hậu, không thì trúng một chưởng của Tiểu Thúy không chết cũng thọ thương trầm trọng.
Tiểu Thúy nghe sư huynh quát ngăn, biết mình đã phạm sai lầm, vội khúm núm lui ra.
âu Dương Thu lắc đầu nói:
- Xem ra nói gì với La cô nương cũng vô ích, và càng không mong tìm ra manh mối gì Ở họ...
Tư Mã Thiến Như trầm ngâm:
- Thiến Như không nghĩ như vậy... Ðã bắt được họ rồi, Thiến Như hẳn có cách khiến họ khôi phục lý trí, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi!
- Nếu quá bốn mươi chín ngày cô nương mới nghĩ ra được cách thì cũng như không.
Tư Mã Thiến Như ngẫm nghĩ hồi lâu, mắt bỗng rực lên, quay sang Trường tôn Sở Ở phía sau nói:
- Trường Tôn thúc thúc, mọi sự cứ hành động theo kế hoạch đã định!
Trường Tôn Sở gật đầu lui ra xong, nàng lại quay sang âu Dương Thu nói:
- Ðợi sau ngày mai nếu sự suy đoán của Thiến Như sai, Thiến Như sẽ cùng hành động với âu Dương huynh.
âu Dương Thu vừa định hỏi, bỗng thấy Tư Mã Thiến Như vung tay, một chưởng bổ vào vách đá đường hầm bên phải.
âu Dương Thu đang ngạc nhiên vì hành động của Tư Mã Thiến Như, chỉ nghe bùng một tiếng vang rền, trên vách đá đã hiện ra ra một cửa hình chữ nhật.
Vách đá này dày hai thước mà có thể tự động mở hẳn nhiên là do máy móc điều khiển. âu Dương Thu chú mắt nhìn vào, chỉ thấy giữa thạch thất có một cỗ quan tài đen to lớn, ngoài ra không có gì khác.
Tư Mã Thiến Như đưa tay chỉ cỗ quan tài nói:
- Trong ấy chính là thiếu nữ Quy Tức, âu Dương huynh phải chăng cũng muốn xem thử?
âu Dương Thu gật đầu:
- Xem thử cũng được!
Tư Mã Thiến Như dẫn trước đi vào thạch thất, đưa tay đẩy nhẹ, nắp quan tài nặng nề liền dịch sang bên.
âu Dương Thu với Tiểu Thúy cùng đi vào thạch thất, hai nữ tỳ Ở ngoài canh chừng.
âu Dương Thu vừa đưa mát nhìn vào quan tài, lập tức sửng sốt kêu lên:
- ô! Sao lại là nàng thế này?
Tư Mã Thiến Như vội hỏi:
- Nàng ta là ai? âu Dương huynh quen biết nàng ta ư?
- Vâng, nàng ta là Lam Thái Diệp!
Quá khứ lướt nhanh qua đầu, âu Dương Thu lạnh lùng nói tiếp:
- Tại hạ thật mong nàng ta mãi mãi nằm ngủ Ở đây, để mai này tại hạ khỏi phải đi tìm nàng ta tính nợ.
- âu Dương huynh căm hận nàng ta ư?
- Ðâu chỉ căm hận thôi, tại hạ còn muốn giết nàng ta nữa!
- Vì sao vậy?
- Nàng ta từng đâm tại hạ một kiếm, và khăng khăng nói gia phụ là kẻ thù đã sát hại song thân nàng ta, thật là khốn kiếp.
Giọng nói âu Dương Thu hết sức bi phẫn khiến Tư Mã Thiến Như chẳng hiểu gì cả, thắc mắc:
- Song thân nàng ta là ai? Nàng ta có quan hệ thế nào với âu Dương huynh?
- Song thân nàng ta là Lam Tâm Long phu phụ, chưởng môn phái Bình Giang, và là bái bái chi giao của gia phụ.
- Ra vậy, thảo nào âu Dương huynh phẫn hận. Nhưng nghe đâu Lam Tâm Long phu phụ sau khi chết trên người có một thanh Hàn Mai Kiếm Lệnh, nên mọi người trong giới võ lâm đều nói là có liên quan đến lệnh tôn...
- Nhưng gia phụ sau khi chết, tại hạ cũng nhặt được một thanh Hàn Mai Kim Kiếm giống như vậy trong sơn động. Ðồng thời trên bức bình phong trước Phi Hồng sảnh trong Ngân Kiều thôn tổng đà Hải Long hội, tại hạ cũng thấy có treo một thanh Hàn Mai Kim Kiếm dài khoảng ba thưa giống hệt nhau, vậy chứng tỏ là không phải chỉ trong Hàn Mai bảo của tại hạ mới có. Cái chết của phu phụ chưởng môn phái Bình Giang sao thể dựa vào chứng cớ ấy mà khẳng định là do gia phụ gây ra?
Tư Mã Thiến Như đậy nắp quan tài lại, đưa âu Dương Thu và Tiểu Thúy ra khỏi thạch thất, theo đường hầm trở ra, vừa đi vừa nói:
- Thiến Như giờ đã hiểu hết những lời nói của âu Dương huynh khi nãy rồi, nhưng theo Thiến Như thì bây giờ không phải là lúc chúng ta thảo luận về vấn đề ấy, hiện điều quan trọng hơn hết là tình trạng sau khi chết của lệnh tôn hoàn toàn giống với gia phụ, và thi thể đều chẳng rõ đã biến đi đâu mất. Qua đó suy luận, vụ án của lệnh tôn với gia phụ, và cái chết của Lam Tâm Long phu phụ và Nhị Hải cư sĩ rất có thể đều do một mối gây ra. Ðây hiển nhiên là một hành động đại quy mô và có kế hoạch. Thế nên, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực để điều tra sự thật, và không nên nhắm vào thanh Hàn Mai Kim Kiếm để khỏi phân tán sức chú ý.
âu Dương Thu tiến nhanh một bước, đi sóng vai với Tư Mã Thiến Như nói:
- Tại hạ tuy cũng nghĩ vậy, nhưng theo cô nương thì chúng ta nên tập trung sức chú ý vào đâu? Mặc dù hiện đã bắt được bảy người, nhưng một Quy Tức, sáu không biết gì...
- Thế này vậy, ngày mai tang lễ của gia phụ vẫn cứ tiến hành, nếu như Thiến Như phán đoán chính xác, đêm mai nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
- Nhưng tại hạ cần phải tranh thủ thời gian, vì hành động của tại hạ liên quan đến tính mạng của rất nhiều người...
- Thiến Như nói rồi, qua khỏi đêm mai, Thiến Như sẽ đi cùng âu Dương huynh tìm kiếm Chu Quả.
- Vậy Hai người mãi nói chuyện, lúc này đã đi đến gần cửa ra đường hầm, chỉ thấy cửa dá đã mở sẵn, bóng người nhấp nhoáng, Trường Tôn Sở hiện ra bên ngoài, chờ mọi người ra khỏi thạch thất mới nói:
- Thất âm Luật Chấn đã tắt rồi, tất cả đã say ngủ, mọi việc phát táng ngày mai đã thu xếp xong cả rồi.
Tư Mã Thiến Như nhẹ gật đầu:
- Mọi sự xin cậy nhờ vào thúc thúc, điệt nữ xét thấy đêm nay hẳn là không có việc gì xảy ra, mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi được roi.
âu Dương Thu đảo mắt nhìn, thấy quần hào đều đã ngủ say trên đất, còn những người chết thì đã được mang đi, cảnh trí linh đường đã được khôi phục. Trong nhà hoàn toàn tĩnh lặng, ai biết nơi đây từng diễn ra một cuộc tàn sát võ lâm?
âu Dương Thu và Thiến Như được sắp xếp nghỉ trong hai gian thạch thất dưới lòng đất. Một đêm bình yên trôi qua. Canh năm hôm sau, âu Dương Thu và Tiểu Thúy dưới sự hầu hạ của hai nữ tỳ, chải rửa xong ra khỏi thạch thất, chỉ thấy Tư Mã Thiến Như với bốn nữ tỳ hầu cận đang đốt giấy tiền vàng bạc Ở trước bàn thờ.
Hơn hai trăm hào kiệt hai giới hắc bạch đứng vòng quanh linh cửu, cúi đầu trang nghiêm, như tiếc thương lần cuối đối với Tư Mã Trường Thanh lão hiệp, không hề biết chuyện đã xảy ra đêm qua.
Bỗng, bên ngoài tiếng nhạc vang dậy, như khóc như kể, như oán như than, khiến người nghe không khỏi xót dạ não lòng.
Ðiếu tế đã bắt đầu, âu Dương Thu đành ra hiệu cho Tiểu Thúy gia nhập vào quần hùng, thầm lặng tri ai với cỗ quan tài trống rỗng.
Lát sau, bên ngoài vang lên ba tiếng pháo hiệu rền rĩ, mười sáu đại hán áo the đi vào, khiêng quan tài ra khỏi linh đường, quần hào nối tiếp nhau chậm rãi theo sau.
Lúc này trời tuy chưa sáng hẳn, nhưng đèn đuốc sáng choang, hết sức náo nhiệt.
Trong tiếng trống kèn ầm ĩ, linh cửu được khiêng ra khỏi phủ Tư Mã, bè bạn xóm giềng tống táng đông đến hàng ngàn người. Chấp sự đi trước dẫn đường, linh cửu qua khỏi cửa bắc thành An Ðịnh Quan, đoàn người đưa tiễn nối tiếp nhau dài đến năm dặm đường.
Chỗ an táng linh cửu là Bắc Mang, cách thành khoảng bốn mươi dặm đường, theo hành trình chậm nhất, vào khoảng trưa là đến.
Nhưng Tư Mã Trường Thanh lúc sinh tiền là một đại thiện nhân, rất nhiều người từng chịu ơn đức của ông, nên họ chẳng quảng đường xa kéo đến phúng viếng, linh cửu phải thường xuyên dừng lại, mãi chiều tối mới đến Bắc Mang.
Bắc Mang là một gò đầy đất rộng, cây cối rậm rạp, phần mộ đầy rẫy. Phần mộ của Tư Mã Trường Thanh nằm giữa gò, rất đồ sộ, sang trọng.
Chôn cất xong, mọi người lần lượt rời khỏi, mộ địa lại trở nên tĩnh lặng như chết, chỉ còn lá khua xào xạc.
chừng khoảng canh ba, thời tiết bỗng thay đổi, mây đen đầy trời, mưa lất phất rơi. Xung quanh ngôi mộ nổi bật của Tư Mã Trường Thanh lão hiệp thỉnh thoảng lại có bóng người nhấp nhoáng.
Bỗng, một ngọn đèn Khổng Minh xuất hiện từ xa, dần dần tiến về phía khu mộ địa.
Thế là, không còn thấy óng người nữa, ngọn đèn Khổng Minh ấy hệt như ma trơi bay đến gần ngôi mộ của Tư Mã Trường Thanh lão hiệp.
Tuy trong bóng tối đêm mưa, nhưng nhờ ánh đèn leo lét, vẫn có thể trông thấy ngọn đèn tiến đến gần ngôi mộ là do một người cầm trên tay.
Người ấy xem ra bước đi tha thướt, nhưng thật ra tốc độ rất nhanh, hiển nhiên là người có khinh công thượng thừa.
Người cầm đèn dừng lại trước mộ, quay nhìn tứ phía rồi chậm rãi đi một vòng quanh mộ, bỏ ngọn đèn xuống đất, bắt đầu ra tay đào ngôi mộ mới.
Khi người ấy đào đến ngang lưng. Ðột nhiên, một tiếng huýt vang phá vỡ đêm đen, liền thi bóng người lố nhố, từ bên các ngôi mộ hoang và lùm cỏ đã xuất hiện hơn hai trăm người.
Người đào mộ như rất điềm tĩnh, từ từ trèo lên khỏi huyệt, tay cầm một chiếc xẻng sắt, quét mắt nhìn những người vây quanh, cười hăng hắc lạnh lùng nói:
- Bổn nhân định phát chút tài người chết, chả lẽ các vị cũng định chia chác hay sao?
- Tôn giá thật khéo vờ vĩnh.
Tiếng nói vừa dứt, một bóng người áo đen lướt đến như chim ưng, vung tay chộp vào người đào mộ.
Người đào mộ lách sang bên tránh, lại hăng hắc cười nói:
- các vị đã không cho bổn nhân phát chút tài người chết, vậy thì bổn nhân đi đây!
Dứt lời người đã tung lên, lướt qua đầu những người bao vây, thân pháp thật trác tuyệt.
Người áo đen một trảo không trúng đích, bật lên một tiếng ngạc nhiên, cất tiếng huýt dài ra hiệu với quần hào đoạn tung mình đuổi theo.
Người đào mộ quả là khinh công siêu phàm, chỉ mấy lượt tung mình đã xuống khỏi gò đất.
Nhưng những người đuổi theo thân thủ cũng chẳng phải thầm thường, nhất là người áo đen đã xuất thủ trước tiên, cùng với một người áo lục dáng vấp mảnh mai, chỉ cách người đào mộ chừng năm sáu bước, đã sắp đuổi kịp.
Nhưng người đào mộ hết sức ranh mãnh, sau khi xuống khỏi gò đất liền chui vào một khu rừng rậm mất dạng.
Khi những người đuổi theo đến nơi, vào rừng tìm kiếm suốt nửa ngày trời, đâu còn có bóng ma nào nữa!
Bỗng, tiếng một nữ nhân nói:
- Chúng ta đã bị trúng kế rồi, các vị hãy trở về mộ địa mau!
Hơn hai trăm cao thủ võ lâm nghe vậy liền tức ra khỏi rừng, vội vã phóng đi trở lên gò.
Ngọn đèn Khổng Minh do người đào mộ để lại chẳng rõ đã tắt tự bao giờ, ngôi mộ to lớn của Tư Mã Trường Thanh lão hiệp đã bị sụp nửa bên, cỗ quan tài đen đã vỡ thành mãnh vụn trên khoảng đất trống trước mộ.
Sự việc xảy ra trong khoảng thời gian một bữa cơm, người nào có sức mạnh phá mộ vỡ quan và ung dung bỏ đi thế này?
Hơn hai trăm cao thủ võ lâm đứng vây quanh ngôi mộ sụp lở, thảy đều kinh ngạc đến mức thừ ra tại chỗ.
Bỗng, một lão nhân râu dài mặc cẩm bào bật cháy hỏa tập, soi tìm trên đất một hồi, như có điều phát hiện, cất tiếng nói:
- Các vị hãy xem đây là dấu chân gì thế này?
Mọi người nhờ vào ánh sáng của hỏa tập cúi xuống nhìn, chỉ thấy trên mặt đất có để lại nhiều dấu chân trần rất to, gấp ba lần người thường và lún sâu hơn ba tấc, hướng đi là thành An Ðịnh Quan.
Một người áo xanh bỗng nói:
- Các vị hẳn còn nhớ hồi nửa năm trước có hai người khổng lồ đại náo An Ðịnh Quan, giết chết rất nhiều quan binh chứ?
Lão nhân cẩm bào tay cầm hỏa tập nói:
- âu Dương huynh đệ cho là kẻ phá mộ vỡ quan hôm nay là hai người khổng lồ ấy ư?
- Vãn bối nghĩ hẳn là không sai, ngoài hai người khổng lồ ấy, thử hỏi ai có sức mạnh kinh khủng thế này? Hơn nữa, vãn bối từng chính mắt chứng kiến dấu chân do họ để lại, giống hệt như dấu chân này vậy Một tiếng nói trong trẻo từ trong bóng tối vang lên:
- Nguy rồi, chúng ta hãy trở vào thành ngay, không chừng lại bị họ cứu thoát những người trong địa lao rồi.
Ðoạn lại vang lên một tiếng huýt dài, hơn hai trăm cao thủ võ lâm phóng đi như bay về phía thành An Ðịnh Quan dưới cơn mưa lất phất...
Bình minh ló dạng, nhưng cửa thành đóng chặt, trên tường thành đông nghịt quan binh, cung lên dây, đao tuốt trần, hệt như đang lâm đại địch.
Hơn hai trăm cao thủ võ lâm Ổ ạt đến trước cửa thành, thấy vậy đều biến sắc mặt, biết là có chuyện kinh người xảy ra.
Thì ra hơn hai trăm cao thủ võ lâm này chính là những người đã tống táng Tư Mã Trường Thanh lão hiệp, theo kế hoạch của Tư Mã Thiến Như, họ đã mai phục quanh khu mộ địa Bắc Mang, định bắt sống kẻ đào mộ để điều tra sự thật về chuyện đánh cắp thi thể.
Theo suy đoán của Tư Mã Thiến Như, mục đích của nhóm La Võng Cơ sáu người hẳn là thiếu nữ Quy Tức trong quan tài, họ đã thất thủ bị bắt, kẻ đứng sau lưng sai khiến hẳn sẽ phái người khác đến Bắc Mang đào mộ.
Nào ngờ đạo cao một thước, ma cao một trượng, lại bị trúng kế điệu hổ ly sơn của người ta, đến khi phát hiện hướng đi của dấu chân to lớn là An Ðịnh Quan, nàng mới biết mình đã bị mắc lừa, vội cùng quần hào quay về thành.
Ðến khi Trường Tôn Sở gọi quan binh mở cửa thành, quần hào về đến phủ Tư Mã, quả nhiên thảm sự đã xảy ra, tất cả hơn trăm người trong nhà thảy đều vỡ thây nát chết một cách thảm thiết, không còn một người sống sót.
Tư Mã Thiến Như thấy kế hoạch của mình chẳng những bất thành mà còn gây ra thảm trạng thế này, đau khổ đến mức cơ hồ điên cuồng, gào khóc thảm thiết.
Trường Tôn Sở tuy lão luyện rắn rỏi, còn giữ được bình tĩnh, nhưng tinh thần bị khích động quá mức, cũng khiến ông bối rối không biết phải xử trí thế nào. Nhưng vị võ sư trung thành này vốn quyết tâm chết theo Tư Mã Trường Thanh lão hiệp giờ đây bỗng thay đổi ý định, lửa phục thù sục sôi, muốn phục thù phải sống.
âu Dương Thu đành lựa lời an ủi Tư Mã Thiến Như, khuyên nàng bình tâm suy tính đại kế.
Tội nghiệp hơn hết là hơn hai trăm cao thủ võ lâm, họ vẫn chưa biết mình đã bị trúng kịch độc Thất âm Luật Chấn, bốn mươi chín ngày sau biết có người tống táng mình hay không?
Một chuyện kinh khác và cũng là điều nằm trong dự liệu, ngôi nhà to nằm giữa hoa viên đã sụp dỗ nửa phần, thạch thất bên trong cũng bị phá thủng, nhóm La Võng Cơ sáu người thảy đều biến mất.
Tuy nhiên cũng còn có điều may mắn, Lam Thái Diệp vẫn còn nằm trong cỗ quan tài Ở mật thất. ÐÓ dĩ nhiên là vì gian mật thất này được thiết kế quá tinh vi, khó thể nhận ra dấu vết, nên người cướp lao đã không tìm ra được.
Giờ đây, Lam Thái Diệp là người duy nhất có thể giúp tìm ra manh mối của hung thủ, nhưng nàng đã bị trúng Quy Tức thuật, mê man như người chết, và nếu trong một hai tháng nữa mà không thể làm cho nàng hồi tỉnh, nàng sẽ vĩnh viễn rời khỏi trần gian.
Trường Tôn Sở đưa âu Dương Thu đi xem khắp trang viện xong, ông nói:
- âu Dương huynh đệ, hiện vấn đề tiên quyết là giải trừ kịch độc cho hơn hai trăm đồng đạo võ lâm và bản thân chúng ta, sau đó tìm Cách làm cho thiếu nữ Quy Tức hồi tỉnh mới có thể điều tra ra hung thủ chính, trừ hại cho giới võ lâm, nhưng...
âu Dương Thu ngẫm nghĩ một hồi:
- Vậy có thể giải trừ kịch độc Thất âm Luật Chấn đã biết rồi, nếu vãn bối đi tìm, khứ hồi chỉ hai mươi mấy ngày, thời gian còn kịp. Còn về cách giải trừ Quy Tức thuật, gia sư Thái Hư thượng nhân hẳn là có biện pháp.
Hai người đang chuyện trò trong phòng ngủ của Trường Tôn Sở, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng y phục phất gió, liền đưa mắt nhìn, thì ra Tư Mã Thiến Như và Tiểu Thúy.
âu Dương Thu và Trường Tôn Sở vội đứng lên đón tiếp, Tư Mã Thiến Như đi nhanh vào phòng, lúc này nàng không còn bi thương nữa, vẻ mặt đầy kiên nghị và lạnh lùng.
Vừa vào phòng, Tư Mã Thiến Như đã khích phẫn nói:
- Hai vị đã có kế hoạch gì chưa? Thật không ngờ kẻ địch lại ranh mãnh và tàn ác như vậy. Thiến Như tuy đoán đúng mọi sự nhưng lại chậm một nước cờ. Tuy nhiên, Thiến Như quyết sẽ với Thất âm Luật Chấn báo phục mối thâm thù đại hận này.
Trường Tôn Sở mời Tư Mã Thiến Như và Tiểu Thúy ngồi xuống xong, bèn kể lại tình hình trong trang viện và kết quả bàn tính, sau cùng nói:
- Hơn hai trăm đồng đạo võ lâm tống táng tuy tạm thời đã được thu xếp ổn định, nhưng làm sao có thể khiến họ tin là họ đã bị trúng kịch độc Thất Tuyệt Ðoạn Trường Tán, cần phải Ở lại đây chờ cứu chữa?
âu Dương Thu trầm ngâm:
- Ðây quả là một vấn đề khó xử, nếu thẳng thắng cho họ biết hẳn khó tránh khỏi xung đột...
Bỗng nghe một tiếng cười to vang lên, rồi một giọng sang sảng nói:
- Lệnh đồ đã chết rồi!
Tề Ðông Dã trợn trừng mắt, như không tin, lớn tiếng nói:
- Hắn đã chết ư? Vì sao lại chết?
Tư Mã Thiến Như điềm nhiên đáp:
- Chết bởi Thất âm Luật Chấn!
- Gì mà Thất âm Luật Chấn với bát âm luật chấn, lão phu chỉ cần biết kẻ nào đã hại chết hắn thôi!
- Chính tiểu nữ!
- Ngươi...
Tề Ðông Dã vừa nói tiếng ngươi, năm ngón tay đã vươn ra, nhanh như chớp chộp vào Tư Mã Thiến Như.
âu Dương Thu vừa định xuất thủ đỡ gạt, nhưng Tiểu Thúy đã vung tay, bộp một tiếng đã gạt phăng cánh tay của Tề Ðông Dã.
Phiên Thiên Báo Tề Ðông Dã là một quái kiệt vùng Vân Quý, tính nóng như lửa, hành sự tùy theo ý thích của mình, không vị nể bất kỳ ai trong hai giới hắc bạch.
Phen này lão dẫn theo ái đồ Tống Thành Tài đến đây dự tang lễ của Hỗn Nguyên Nhất Kiếm Tư Mã Trường Thanh hoàn toàn bởi thật lòng kính phục Tư Mã lão hiệp, nào ngờ ái đồ lại bị con gái của người mình kính phục giết chết, nổi tức giận không cần nói cũng biết.
Và lúc này càng khiến lão bẽ mặt hơn nữa là vừa xuất thủ đã bị một cô gái trẻ nhẹ nhàng gạt ra, khiến lão lửa giận xung thiên, lớn tiếng kêu oai oái, lùi sau nửa bước, vận công vào song chưởng, với chiêu Trầm Lôi Quán Nhĩ bổ thẳng vào Tiểu Thúy.
Bỗng, Phiên Thiên Báo Tề Ðông Dã rụt song chưởng về, người dựa vào vách tường, hai tay ôm ngực, sắc mặt tái ngắt, ra chiều hết sức đau đớn.
âu Dương Thu với Trường Tôn Sở thấy vậy hết sức lấy làm lạ, tưởng đâu lão bị bệnh tim, bởi quá tức giận nên bộc phát.
Nhưng bỗng nghe Tư Mã Thiến Như lạnh lùng nói:
- Các hạ vì thịnh nộ nên máu công tim, lại thêm vận công xuất thủ, càng khiến cho độc tính của Thất Tuyệt Ðoạn Trường Tán phác tác sớm hơn, một giờ nữa hẳn sẽ thất khiếu chảy máu mà chết, tin hay không tùy các hạ.
Tề Ðông Dã quắc mắt giận dữ:
- Thất Tuyệt Ðoạn Trường Tán... Lão phu với ngươi không oán không thù, vì sao lại hạ độc thủ này hả?
- Bây giờ chẳng phải lúc bàn cãi về vấn đề ấy, nhưng tiểu nữ có thể cho các hạ biết, tất cả mọi người dự yến hôm qua đều bị trúng kịch độc ấy, sau bốn mươi chín ngày toàn bộ sẽ chết như các hạ vậy!
- Ngươi thật là độc ác!
- ÐỘC ác hay không khó mà xác định được, nếu các hạ muốn sống để báo thù tiết hận thì phải chấp nhận tiểu nữ một điều, tiểu nữ sẽ điểm huyệt tạm ngăn chận độc tính phác tác rồi chữa khỏi cho các hạ.
Thời gian không có nhiều, các hạ phải trả lời ngay.
- Ðược, lão phu chấp nhận, nói đi!
- Tiểu nữ muốn nhờ các hạ nói lại với các vị đồng đạo là họ đều đã bị trúng độc, sau bốn mươi chín ngày ắt sẽ thổ huyết mà chết. Muốn sống thì phải Ở yên đây chờ thuốc giải, còn như không tin thì cứ tự tiện.
Tề Ðông Dã đau đớn nghiến răng nói:
- HỌ tin hay không, chẳng việc gì đến lão phu.
- Ðương nhiên, các hạ hãy đi ngay, nói xong tức khắc trở lại đây, tiểu nữ Ở đây chờ các hạ.
Tề Ðông Dã đành ôm ngực, loạng choạng đi đến chỗ Ở của quần hùng.
Tư Mã Thiến Như quay sang âu Dương Thu hỏi:
- âu Dương huynh, trong vòng hai mươi ngày có thể tìm được Chu Quả không?
- CÓ lẽ không thành vấn đề.
- Vậy chúng ta hãy làm cho Lam Thái Diệp hồi tỉnh trước, sau đó cùng đi tìm Chu Quả, kẻo lại xảy ra sự cố làm mất đi manh mối dáng tin cậy duy nhất này.
- Vậy là cô nương đã nghĩ ra được cách giải trừ Quy Tức thuật rồi phải không?
- Thiến Như làm sao mà nghĩ ra được. Chẳng qua đây là phương pháp thay thế khả thi duy nhất mà Thiến Như đã tra cứu được trong một quyển bí kíp do gia sư tặng cho, nhưng...
Tư Mã Thiến Như bỗng ngưng lời, với ánh mắt bí ẩn liếc nhìn âu Dương Thu, nói tiếp:
- Phương pháp thì đã có rồi, nhưng chưa tìm được người thực hiện.
Trường Tôn Sở rất lo Tề Ðông Dã không thuyết phục được quần hùng, sẽ xảy ra một cuộc chiến đẫm máu nên bồn chồn nói:
- Thiến Như điệt nữ tin là Tề Ðông Dã thuyết phục được họ ư?
Tư Mã Thiến Như vẻ rất tin tưởng nói:
- Với thân phận và địa vị của Tề Ðông Dã trong vùng vân Quý, lại thêm vẻ đau đớn sờ sờ của lão, Trường Tôn thúc thúc hãy yên tâm, chỉ chốc lát là lão thành công quay lại đây.
Nàng chưa dứt lời đã thấy Tề Ðông Dã mồ hôi nhễ nhại, hai mắt trợn to hơn, môi mím chặt đi nhanh vào phòng, thở hào hển nói:
- Xin cô nương hãy thực hiện lời hứa, lão phu thật không còn chịu nổi nữa, nếu không cứ giết chết lão phu đi.
Tư Mã Thiến Như nhẹ nhàng vung tay, liên tiếp điểm vào mấy chỗ huyệt đạo của Tề Ðông Dã, sau đó bảo lão ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Tề Ðông Dã liền không còn vẻ đau đớn nữa, phún ra mấy ngụm nước đen rồi nói:
- Lão phu phải với tính mạng bảo đảm mới khiến họ tin, nhưng họ nhất quyết đòi hỏi khi nào lấy được thuốc giải Tư Mã cô nương phải nói cho họ biết lý do dùng độc, vì sự thể cấp bách nên lão phu đành phải thay mặt cô nương nhận lời. Tuy nhiên, lão phu còn một điều phải nói rõ, tệ đồ Tống Thành Tài đã chết bởi tay cô nương, mối thù ấy lão phu quyết phải báo phục, nếu như cô nương sợ, có thể không cần cứu chữa cho lão phu.
âu Dương Thu nghe xong những lời ấy của Tề Ðông Dã, không khỏi cảm thán thầm nhủ:
- Thật không ngờ lão này cũng là một người chính trực.
Tư Mã Thiến Như khẳng khái nói:
- Lý do dùng độc tiểu nữ hẳn sẽ nói rõ với họ, còn về mối thù của lệnh đổ, khi nào các hạ độc thương bình phục, muốn làm gì tùy ý, Thiến Như này tuy không phải nam nhi đại trượng phu, nhưng dám nói một câu là dám làm là dám chịu...
- Mong Tư Mã cô nương giữ đúng lời, dám làm là dám chịu, lão phu xin cáo lui!
Tề Ðông Dã nói xong, liền lui ra khỏi phòng, trở về khu phòng khách giành cho quần hào nghỉ ngơi.
âu Dương Thu liền nôn nóng hỏi:
- Tư Mã cô nương, phương pháp giải trừ Quy Tức thuật của cô nương phải cần người như thế nào đây?
Tư Mã Thiến Như thoáng đỏ mặt e thẹn nói:
- Trong bí quyết viết là phải cần một người con trai còn đồng thân, tuổi chưa đầy hai mươi, nội công thâm hậu và có lòng quang minh chính đại, không rối loạn bởi ngoại cảnh, nên khiến Thiến Như hết sức khó xử âu Dương Thu suy nghĩ một hồi lâu, nhưng không sao hiểu nổi lời nói của Tư Mã Thiến Như.
Tư Mã Thiến Như thấy chàng trầm ngâm lặng thinh, bỗng hỏi:
- âu Dương huynh có thể trả lời Thiến Như một câu thật lòng chăng?
- CÔ nương muốn nói điều gì vậy?
- âu Dương huynh có thật ra có ấn tượng thế nào về Lam Thái Diệp?
- Trước kia có tình huynh muội, về sau bị nàng ta một kiếm chặt đứt, bây giờ bình tâm mà nói, tại hạ tuy không thể giết nàng ta, nhưng nếu nàng ta muốn chết, tại hạ sẽ ngoảnh mặt làm ngơ.
- Vậy bây giờ âu Dương huynh không yêu mà cũng không hận nàng ta phải không?
- CÓ thể nói như vậy!
- Thế thì...
Tư Mã Thiến Như ngẫm nghĩ một hồi, thất vọng nói:
- âu Dương huynh là người thích hợp duy nhất, nhưng theo lời âu Dương huynh thì việc này thật khó thể thực hiện được.
âu Dương Thu vẻ kiên nghị nói:
- Vì điều tra hung thủ chính, tại hạ đã nói rồi, bất chấp mọi hy sinh, nếu cô nương nhận thấy tại hạ có thể thực hiện phương pháp này, vì nghĩa cả tại hạ quyết không từ chối.
- âu Dương huynh nói thật chứ?
- Người võ lâm một lời hứa đáng ngàn vàng, bậc đại trượng phu lẽ nào lại nói đùa?
Tư Mã Thiến Như đứng lên, từ trong tay áo rút ra một mảnh giấy xếp lại, trao cho âu Dương Thu và nói:
- âu Dương huynh hãy xem trước và nhớ kỹ. Thiến Như đi bảo người chuẩn bị, việc không nên chậm trễ, hôm nay bắt đầu ngay.
Dứt lời, chẳng chờ phản ứng của âu Dương Thu khi xem xong mảnh giấy, nắm tay Tiểu Thúy lui ra khỏi phòng.
âu Dương Thu mở mảnh giấy ra xem, bất giác ngồi ngây ra trên ghế, buông tiếng thở dài thậm thượt, lẩm bẩm:
- Vậy thế nào được? Nếu như...
Chàng thật không ngờ phương pháp giải trừ Quy Tức thuật lại là như vậy Chàng hết sức hối hận, định nói lời cự tuyệt với Trường tôn Sở, nhưng chàng trót đã nói là bậc đại trượng phu không nói đùa, giờ phản hồi sao được?
âu Dương Thu dẫu sao cũng còn là một thiếu niên, ngẫm nghĩ hồi lâu, sau cùng đã nghĩ ra một biện pháp ngây thơ và gần như dối người dối mình, thầm nhủ:
- Khi nào Lam Thái Diệp hoàn dương nhưng chưa tỉnh hẳn, mình sẽ lên bỏ đi, vậy là xong chứ gì?
Trường Tôn Sở thấy chàng có vẻ khó xử, tuy không biết phương pháp ấy như thế nào, nhưng cũng đoán ra được đó hẳn là một bí pháp chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể nói ra, nên cũng không hỏi chàng.
âu Dương Thu lòng đã quyết, bèn đứng lên, chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ đi về phía ngôi nhà to trong hoa viên.
Khi chàng bước vào đường hầm dưới đất, lòng hoàn toàn đổi khác, chỉ cảm thấy máu chảy dồn dập, tim đập dữ dội.
Bỗng trước mắt bừng sáng, chỉ thấy Tư Mã Thiến Như đã đứng chờ sẵn Ở ngoài cửa gian thạch thất đặt quan tài, thấy chàng đi đến gần, nàng nhẹ gật đầu, mặt thoáng lộ vẻ bí ẩn.
âu Dương Thu ngượng ngùng nói:
- Tư Mã cô nương, có còn biện pháp khác không?
Tư Mã Thiến Như nghiêm mặt:
- Sao? âu Dương huynh phản hối ư?
- Tại hạ nhận thấy...
âu Dương Thu chưa dứt lời đã bị Tư Mã Thiến Như đẩy vào trong thạch thất.
Chỉ nghe ầm một tiếng, cửa thạch thất đã tự động đóng lại.