watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:14:4031/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Hải Nộ Triều Âm - Ngọa Long Sinh - Hồi 51 - 75 - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Hải Nộ Triều Âm - Ngọa Long Sinh - Hồi 51 - 75
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 6

 

Hồi 59
Tình như keo sơn

Phùng Phá Thạch nhẹ nhàng hỏi :
- Thương muội, câu chuyện đại hội kỳ hùng Ngũ Lý bình sau đó diễn ra như thế nào, muội hãy thuật lại cho huynh nghe.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương cất giọng oanh vàng kể lại mọi biến cố diễn ra các trận giao tranh ác liệt diễn ra giữa bốn vị đạo nhân Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng và bốn anh em Lao Sơn tứ quái, kế đến là giữa Quỷ Cầm Ma Cơ và Khất Tiếu đạo nhân đấu thần công với nhau mang trọng thương, rồi Diêm Vương Tôn Giả và Lưỡng Diện Quái Nhân xuất hiện giết chết hai người, sau cùng là ba vị Lạt Ma vùng Tây Vực tới đòi thu lấy pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục bị ả Thạch Cơ Cơ sử dụng Liệt Hỏa Lôi Oanh ngăn cản.
Nàng nói :
- Lúc Phùng ca ca trúng nhằm kịch độc Địa Ngục Quan của lão ác đạo Thiên Ấn đạo sư, muội đã có mặt tại sân cỏ Ngũ Lý bình từ lâu. Muội toan phóng vào đấu trường mang ca ca đi nhưng liệu không thể nào thoát ra ngoài vòng vây được. Muội bèn lẻn trở ra ngoài gặp ba vị hiền muội Hoa Xuân Xuân, Hoa Thanh Thanh, Hoa Túc Túc bàn tính chuyện giải thoát ca ca ở phút sau cùng. Kế hoạch của chị em muội là mỗi người mang một trăm quả Ly hồn hương, xong bốn chị em muội trở vào lẫn lộn trong đám quần hùng hắc, bạch. Chờ lúc ba lão Lạt Ma Tây Vực và bọn Diêm Vương Tôn Giả không lưu tâm, bọn muội ném luôn ba trăm quả Ly hồn hương trên khắp cả sân cỏ Ngũ Lý bình, làm cho hầu hết cao thủ đều ngã lăn ra hôn mê. Muội sau đó phóng ra ngoài ôm lấy ca ca chạy đi, kế bị bọn Vô Lượng thiền sư và các lão ác đạo đuổi theo rất gấp rút, vượt qua bốn ngọn núi tới cái vực thẳm này. Chờ bọn họ đuổi tới, muội liền nhảy xuống...
Phùng Phá Thạch kinh ngạc :
- Thương muội nhảy xuống vực thẳm mà muội và huynh lại không việc gì sao?
- Trước đêm đại hội tiễu trừ Tiểu Huyết Thần, muội đã tới dãy núi Tuyết Lãnh sơn này quan sát địa thế, tình cờ muội trông thấy cái vực thẳm phía dưới có một ghềnh đá nhô ra nên muội đã chọn sẵn nơi đó làm một chỗ trốn. Thật là may mắn, bằng không ca ca và muội đã tan thây nát cốt dưới đáy vực kia rồi.
Phùng Phá Thạch vô cùng xúc động trước tấm chân tình của Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương, siết chặt nàng vào lòng.
Chàng cảm kích :
- Tình nghĩa của Thương muội đối với huynh chỉ có kiếp sau mới mong trả nổi. Huynh xin hứa từ nay trở về sau không có cảnh ngộ nào khiến huynh rời xa muội được. Huynh sẽ yêu thương gần gũi muội cho đến trọn đời.


Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương cảm xúc đến tột cùng, vùi đầu vào ngực Phùng Phá Thạch, giọt lệ sung sướng trào ra thấm tận trái tim chàng.
Phùng Phá Thạch siết chặt lấy thân ngọc của Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương, đôi nam nữ thiếu niên xoắn chặt lấy nhau một lúc thật lâu mới chịu buông nhau ra.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương hỏi :
- Bây giờ Phùng ca ca có thể đi theo muội trở về lầu hồng tịnh dưỡng trong vài ngày rồi sẽ trở ra chốn giang hồ được không?
Phùng Phá Thạch gật đầu :
- Tất nhiên là huynh phải đi với Thương muội rồi. Huynh cũng như muội nghỉ ngơi vài ngày và cũng muốn ẩn mặt trên chốn giang hồ trong một thời gian ngắn.
Nhìn quanh một lượt, chàng hỏi :
- Thương muội, hình như nơi đây là đáy của một thung lũng phải không?
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương gật đầu :
- Phải, đây là một cái thung lũng nằm sâu dưới vách núi cao trừng năm trăm trượng.
Nàng trỏ tay vào cái hang đá :
- Phía bên kia hang đá là cái vực thẳm, nơi muội đã cùng Phùng ca ca nhảy xuống khoảng chừng hai mươi trượng có cái ghềnh đá nhô ra cách xa đáy vực.
Phùng Phá Thạch băn khoăn :
- Thương muội, chúng ta làm thế nào trở lên đất bằng. Nếu lên bờ vực chắc chắn sẽ gặp bọn quần hùng hắc, bạch vây đánh một lần nữa chứ không sai.
- Phùng ca ca nói đúng, lúc nãy muội nhìn lên miệng vực trông thấy bọn ác đạo Vô Lượng thiền sư hãy còn ở trên đó. Nhưng ca ca khỏi lo ngại, muội sẽ đưa ca ca lên mặt đất bằng bằng ngã này.
Nàng nắm tay Phùng Phá Thạch cùng đứng lên bước tới một khe núi.
Phía trong khe núi có con dốc đạo xuyên sơn dẫn Phùng Phá Thạch và Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương đi trong núi Tuyết Lãnh sơn.
Nhờ ánh trăng xuyên bóng, Phùng Phá Thạch và Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương đi rất dễ dàng.
Khi ánh trăng xế tà Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương và Phùng Phá Thạch đã rời khỏi con dốc đạo xuyên sơn ra ngoài chân núi.
Trên con quan đạo trước sau vắng tuyệt bóng người lai vãng.
Dĩ nhiên quần hùng hắc, bạch không có mặt ở nơi này, vì tất cả đều dồn vào sân cỏ Ngũ Lý bình.
Phùng Phá Thạch hỏi :
- Thương muội đến phó hội Ngũ Lý bình bằng ngựa hay sử dụng thuật khinh công?
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương đáp :
- Muội đi bằng ngựa tới phó hội, nhưng lúc nãy muội đã dặn ba vị hiền muội Hoa Xuân Xuân, Hoa Thanh Thanh, Hoa Túc Túc đưa con tuấn mã trở về Tổng đàn Quần Thư hội rồi. Chúng ta hãy sử dụng khinh công trở về.
Phùng Phá Thạch nói :
- Trước khi đến Ngũ Lý bình, huynh đã gửi con tuấn mã tại khách điếm Vãng Lai.
Bây giờ huynh và muội trở về thị trấn dùng ngựa đỡ chân tới Quần Thư hội được không?
- Tùy Phùng ca ca định liệu, muội luôn chiều ý ca ca.
Phùng Phá Thạch và Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương trổ thuật khinh công trở về thị trấn.

Hồi 60
Bữa tiệc khao phùng

Chiều hôm sau khi nắng vàng vừa tắt, Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương và Phùng Phá Thạch đã về tới lầu hồng.
Hai ả nữ tỳ áo xanh lúc trước chạy ra mừng rỡ đón rước Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương và Phùng Phá Thạch vào cung thất.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương dắt tay Phùng Phá Thạch vào căn phòng màn nhung trướng tía lộng lẫy lúc trước đôi nam nữ gặp nhau lần đầu và đã yêu nhau từ đó.
Trên bàn hai ả nữ tỳ áo xanh đã dọn tiệc sẵn. Các thức ăn còn bốc khói bay nghi ngút.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương rót đầy hai chén rượu tẩy trần. Cả hai cùng uống rồi vừa ăn vừa đàm đạo.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương nói :
- Phùng ca ca, theo ý muội từ nay ca ca không nên vì khí tiết tham dự vào các trận giao tranh tương tự như Ngũ Lý bình. Lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn rất quỷ quyệt, lại túc trí đa mưu, mượn tay bọn ác tăng ngũ đại môn phái hòng giết ca ca để chiếm đoạt pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Một mình ca ca không thể nào chống nổi hàng ngàn cao thủ hắc, bạch và công lực của năm lão quỷ lại cao thâm vô lượng. Tốt hơn hết ca ca hãy tránh né ẩn giật một thời gian, đi tìm kiếm cho được pho bí kíp, luyện hai chiêu vô địch rồi sẽ ra mặt chốn giang hồ báo thù tiết hận. Chẳng hiểu ca ca có bằng lòng nghe theo lời muội hay không?
Phùng Phá Thạch gật đầu :
- Thương muội nói rất đúng. Trận đấu ác liệt tại sân cỏ Ngũ Lý bình vừa qua chỉ vì huynh có ý định đánh một trận tàn sát, gây tổn thất nặng nề cho bọn ác đạo Vô Lượng thiền sư, Thần Phong đạo trưởng, Diệu Tịnh sư thái, Pháp Thiền đạo trưởng và bọn cao thủ hắc, bạch cho bọn họ khiếp mật, bay hồn không còn theo rình rập bao vây huynh như từ trước, và cũng để dập tắt cái tham vọng của bọn người muốn tranh đoạt pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục. Nhưng nay chuyện đã qua rồi, bọn họ cũng đã chùn chân, huynh sẽ làm theo lời muội. Huynh sẽ tránh né tất cả các trận giao tranh sắp tới, kín đáo đi tìm pho bí kíp Cửu Trùng Thiên Tôn bảo lục luyện được hai chiêu rồi mới trở lại giang hồ.


Chàng hỏi :
- Còn về phần Thương muội, đêm rồi phó hội Ngũ Lý bình có bị lộ diện hay không?
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương ngập ngừng :
- Lúc muội vừa tới Ngũ Lý bình phó hội, muội để nguyên chân diện mục, nhưng khi trông thấy Phùng ca ca thọ nạn, muội và ba vị hiền muội bịt mặt phóng vào đấu trường tung Ly hồn hương giải thoát cho ca ca, nhưng không hiểu trong đám quần hùng hắc, bạch có kẻ nào phát giác ra chân tướng của bọn muội hay không, điều này muội đang băn khoăn lo nghĩ.
Phùng Phá Thạch lo lắng :
- Cứ theo huynh nghĩ nếu có một cao thủ nào trong bọn quần hùng hắc, bạch phát giác ra hành tung của muội và ba vị cô nương tất sẽ thấu tới tai lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn và chẳng sớm thì muộn, lão sẽ phái chúng giáo đồ tới Quần Thư hội đánh phá, tàn sát báo thù. Kể từ giờ phút này muội hãy dự phòng đối phó với lão là hơn.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương khẽ gật :
- Muội xin nghe theo lời của Phùng ca ca chỉ bảo, chốc lát nữa đây muội và ca ca hãy tới Quần Thư hội xem có chuyện gì bất trắc xảy ra hay không?
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương và Phùng Phá Thạch nói chuyện đến đây chợt im đi vì nghe có tiếng chân đi nhanh tới gian phòng.
Hai người đưa mắt nhìn ra ngoài cánh cửa.
Từ ngoài cửa, một ả nữ tỳ áo xanh hấp tấp chạy vào.
Hiểu ngay có chuyện bất thường, Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương hỏi mau :
- Chuyện gì, nói mau?
Ả nữ tỳ áo xanh tái xanh sắc mặt cất giọng run run :
- Thưa tiểu thư, có vị môn đồ Quần Thư hội chạy sang đây báo nguy.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương biến sắc :
- Ả môn đồ đang ở đâu?
- Thưa tiểu thư, vì môn đồ đang ở phía trước chờ đợi lệnh của tiểu thư!
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương phất tay :
- Cho vào...
Ả nữ tỳ áo xanh vâng dạ, chạy biến ra ngoài cánh cửa phòng.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương đứng phắt lên nói thật gấp :
- Phùng ca ca, theo muội...
Chàng và nàng rời khỏi phòng tiến nhanh ra khách đường lầu hồng.
Một ả thiếu nữ vận võ phục tím theo ả nữ tỳ áo xanh bước vào khách sảnh.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương hỏi mau :
- Phong Đài, chuyện gì xảy ra bên Tổng đàn Quần Thư hội.
Ả thiếu nữ vận võ phục tím run giọng :
- Bẩm Hội chủ, lão quỷ Liệt Hỏa Ma Quân kéo gần một trăm giáo đồ Thần Đạo giáo tới bao vây, đánh phá Tổng đàn Quần Thư hội của chúng ta. Một số nữ đệ tử bị giết, ba vị nữ hộ pháp đang lâm nguy, sai thuộc hạ tới đây bao nguy.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương phất tay :
- Ngươi hãy về bảo tam vị nữ hộ pháp, bản Hội chủ sẽ đến ngay.
Nữ môn đồ Quần Thư hội cúi mình :
- Tuân lệnh Hội chủ!
Ả chạy nhanh ra ngoài, nhảy lên lưng con tuấn mã giật dây cương phi nhanh.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương quay lại hai ả nữ tỳ áo xanh :
- Hai ngươi hãy lo thu xếp thật nhanh, nếu thấy có bọn giáo đồ tới hãy tìm phương lánh nạn, đừng có giao đấu. Ta đi đây.
Nàng kéo tay Phùng Phá Thạch chạy tới con hùng mã.
Hai người nhảy lên lưng ngựa, Phùng Phá Thạch giật dây cương thúc ngựa chạy nhanh như gió lốc.
Vầng trăng lên soi sáng khắp núi rượu, dõi bóng con hùng mã chạy về hướng Tổng đàn Quần Thư hội.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương giục :
- Phùng ca ca thúc ngựa chạy thật nhanh đi.
Phùng Phá Thạch kềm hai bên hông con hùng mã, giật sợi dây cương liền liền.
Con hùng mã chạy nhanh như tên bắn.
Nửa giờ sau đã vượt qua cánh rượu già tới dãy núi trùng điệp, nơi cứ địa Quần Thư hội.
Bên tai Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương và Phùng Phá Thạch nghe tiếng võ khí chạm nhau chan chát, lẫn lộn tiếng quát tháo, tiếng la hét chấn động...

Hồi 61
Máu ngập Quần Thư hội

Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương kinh hãi kêu lên :
- Hỏng rồi! Quần Thư hội bị tàn sát...
Phùng Phá Thạch nóng lòng như lửa thiêu, giật mạnh sợi dây cương.
Con hùng mã hí lên một tiếng, cất bốn vó chạy nhanh trên quan đạo, cơ hồ không chạm tới mặt đất.
Chàng và nàng đều khẩn trương đến tột độ vì hiểu ngay chúng môn đồ Quần Thư hội đã bị giết nhiều rồi.
Chẳng mấy chốc người ngựa đã tới con đường sỏi đá vào Tổng đàn Quần Thư hội tiếng quát tháo, tiếng hét la chen lẫn tiếng võ khí vang rền.
Phùng Phá Thạch khẩn cấp rẽ ngoặt con hùng mã vào con đường sỏi đá lao đi vun vút.
Nháy mắt người ngựa tới trước cánh cửa Tổng đàn Quần Thư hội.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương và Phùng Phá Thạch phóng mắt nhìn vào trong.


Gần một trăm giáo đồ Thần Đạo giáo vận y phục đen, sử giới đao sáng ngời đang ra tay chém giết chúng nữ môn đồ Quần Thư hội.
Trên mặt đất đấu trường đã có trên mười tử thi nữ nhân áo tím nằm rải rác.
Hoa Thanh Thanh nằm im lìm trên đám cỏ chẳng hiểu tình trạng chết sống lẽ nào.
Hoa Xuân Xuân và Hoa Túc Túc sử trường kiếm hợp đấu cùng Liệt Hỏa Ma Quân tới hồi ác liệt.
Hai nàng kiếm pháp rối loạn rơi vào cái thế hạ phong trông thấy rõ.
Liệt Hỏa Ma Quân cười khà :
- Lão phu đã nói rồi, hai nàng không chịu nghe theo, bây giờ lão phu bắt sống hai nàng đem về bản giáo hưởng lạc thần tiên... ha ha ha... ha ha...
Lão vừa cười quái đản vừa vung trường kiếm tấn công Hoa Xuân Xuân và Hoa Túc Túc tới tấp.
Phùng Phá Thạch sộc máu căm thù, nói mau :
- Thương muội hãy mau vào trợ lực nhị vị cô nương, huynh sẽ giết sạch bọn kia...
Lời chưa kịp dứt, Phùng Phá Thạch đã rời khỏi lưng con hùng mã thi triển khinh công Thần mã đăng vân lao vút lên không phóng vào đấu trường.
Chân vừa chạm đất Phùng Phá Thạch rút thanh Tàn Hồn huyết kiếm chớp rực huyết quang hét :
- Các ngươi phải chết cả rồi!
Mồm hét, Phùng Phá Thạch vừa rung thanh Tàn Hồn huyết kiếm xuất hai chiêu Tàn Hồn nhất thức và Tàn Hồn nhị thức.
Từng trận mưa huyết quang xối vào chúng giáo đồ Thần Đạo giáo rít gió nghe rợn người.
Loạt tiếng “phập, phập” liên tiếp.
Loạt tiếng rú thảm khốc liên hồi.
Hàng chục chiếc đầu chúng giáo đồ Thần Đạo giáo rơi xuống.
Hàng chục cây thịt ngã xuống.
Chúng giáo đồ Thần Đạo giáo quá đỗi kinh hoàng rối loạn cả lên.
Nhận ra Phùng Phá Thạch bọn chúng hô to :
- Tiểu quỷ Phùng Phá Thạch.
- Tiểu Huyết Thần Phùng Phá Thạch.
Phùng Phá Thạch đang say máu căm thù, không ngừng tay, liên tiếp rung thanh Tàn Hồn huyết kiếm xuất hai chiêu Tàn Hồn nhất thức, Tàn Hồn nhị thức, đổ từng trận mưa máu xuống đầu giáo đồ Thần Đạo giáo.
Thân ảnh Phùng Phá Thạch loang loáng lao thẳng vào giáo đồ Thần Đạo giáo.
Phập... Phập... Phập...
Oái... Oái... Oái...
Huỵch... Huỵch... Huỵch...
Lại thêm mười ba tên giáo đồ Thần Đạo giáo bị thanh Tàn Hồn huyết kiếm chém bay đầu.
Hai lần xuất chiêu Tàn Hồn huyết kiếm, đã có hai mươi chín tên giáo đồ Thần Đạo giáo phơi thây trên mặt cỏ.
Bây giờ bộ lam y của Phùng Phá Thạch đã đổi thành chiếc huyết y, toàn thân chàng như một con người máu. Một Tiểu Huyết Thần trông vô cùng khủng khiếp.
Phùng Phá Thạch lại hét :
- Đêm nay ta giết sạch các ngươi, không chừa một tên nào được sống sót.
Vừa hét, Phùng Phá Thạch vừa lắc mạnh thanh Tàn Hồn huyết kiếm, xuất hai chiêu Tàn Hồn nhất thức và Tàn Hồn nhị thức.
Từng trận mưa máu lại rơi xuống đầu chúng giáo đồ Thần Đạo giáo...
Tiếng la hét, tiếng rú thảm, tiếng rên rỉ vang dội khắp cả đấu trường.
Nháy mắt lại có thêm hai mươi hai giáo đồ Thần Đạo giáo chết thảm, tử thi nằm rải rác đó đây.
Còn lại bốn mươi tên giáo đồ Thần Đạo giáo bạt vía bay hồn, chẳng ai bảo ai, cũng không đợi lệnh Liệt Hỏa Ma Quân, phóng rào rào ra xa hàng chục thước.
Bọn chúng nhìn thanh Tàn Hồn huyết kiếm trong tay Phùng Phá Thạch run cầm cập như vừa trúng chứng căm hàn.
Trông thấy bốn mươi hai tên giáo đồ Thần Đạo giáo bỏ chạy tán loạn, Phùng Phá Thạch toan đuổi theo giết sạch, nhưng nhìn lại trận đấu giữa Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương, Hoa Xuân Xuân, Hoa Túc Túc và Liệt Hỏa Ma Quân vô cùng ác liệt.
Kiếm pháp của lão ảo diệu vô lường.
Sợ có điều xảy ra không lành cho Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương, Phùng Phá Thạch vút tới đấu trường hét :
- Thương muội và chư vị cô nương hãy ra ngoài... lão quỷ đã có tại hạ.
Trông thấy Phùng Phá Thạch lâm trận, Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương, Hoa Xuân Xuân, Hoa Túc Túc tháo lui ra ngoài đứng nhìn vào trận ác đấu giữa hai đại tuyệt cao thủ sắp diễn ra.
Nhìn Liệt Hỏa Ma Quân, Phùng Phá Thạch nghiến răng :
- Lão quỷ, đêm nay đã hết số rồi nên mới tới đây nạp mạng.
Từ nãy Liệt Hỏa Ma Quân nghe tiếng hét của Phùng Phá Thạch bên kia đấu trường, lão toan quay lại nhìn nhưng Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương, Hoa Xuân Xuân, Hoa Túc Túc hợp công tấn kích lão như vũ bão nên lão không có thời giờ quay lại, giờ thấy đối phương đã đứng trước mặt, lão trố hai mắt nhìn.
Liệt Hỏa Ma Quân kinh ngạc :
- Tiểu quỷ ngươi còn sống đó sao? Ngươi đã rơi xuống vực thẳm từ đêm kia rồi tại sao ngươi lại còn sống?


Phùng Phá Thạch trợn mắt :
- Nói nhảm, nếu ta chết thì còn lấy ai tế độ cho ngươi và bọn lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn về chầu diêm chúa. Đêm nay ngươi đã gặp ta ở nơi đây, đừng hòng còn mạng sống trở về.
Chàng dằn mạnh từng tiếng :
- Ta giết ngươi để trả năm mối huyết thù: thứ nhất là phụ thân ta bị các ngươi sát hại trên hai năm về trước, thứ hai là của sư thúc Tạ Chử Giang, thứ ba là của sư phụ Tàn Hồn quái nhân bị bọn ngươi vây đánh tại Tàn Hồn động, thứ tư mối thù đêm kia các ngươi vây hãm ta tạ sân cỏ Ngũ Lý bình, và bây giờ ngươi và lũ quỷ kia tới đây tàn sát nữ môn đồ Quần Thư hội.
Chàng hét :
- Chuẩn bị nạp mạng.
Thanh Tàn Hồn huyết kiếm trong tay Phùng Phá Thạch lắc mạnh một cái.
Đạo huyết quang chớp tới Liệt Hỏa Ma Quân nhanh hơn sét giật.
Chàng vừa xuất chiêu Tàn Hồn nhất thức.
Liệt Hỏa Ma Quân gầm to, vung thanh trường kiếm màu đen lên xuất chiêu chống đỡ.
“Soảng” một tiếng thanh thao.
Một đóa hoa lửa bắn xẹt đi tứ phía.
Phùng Phá Thạch còn đứng nguyên vị trí, thu Tàn Hồn huyết kiếm sắp xuất chiêu.
Liệt Hỏa Ma Quân lui một bước, bàn tay tê chồn như chạm luồng sét giật.
Lão trố cặp mắt quỷ nhìn Phùng Phá Thạch không hề chớp.
Lão không ngờ kiếm pháp lẫn nội lực của chàng cao siêu đến dường đó.
Liệt Hỏa Ma Quân nghĩ thầm :
- “Kiếm pháp tên tiểu quỷ này rất kỳ diệu, nội lực của gã gần một trăm năm. Thanh quái kiếm kia vô cùng lợi hại, ta không nên đấu kiếm với gã, hãy dùng chưởng pháp giết gã mới xong”.
Thầm nghĩ rồi, Liệt Hỏa Ma Quân giắt thanh trường kiếm trở vào vỏ, cất ngọn chưởng sù sì lên quát :
- Tiểu quỷ, hãy coi chiêu “Liệt Hỏa Chân Cang” của lão phu đoạt mạng ngươi.
Liệt Hỏa Ma Quân phất ngọn chưởng qua.
Một vầng lửa đỏ chu vi một trượng ào ào tới trước mặt Phùng Phá Thạch.
Trước đó Phùng Phá Thạch hét :
- Thương muội và nhị vị cô nương tránh mau!
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương và hai thiếu nữ tháo lui về phía sau bốn trượng nhìn trở lại trận ác đấu.
Phùng Phá Thạch cất ngọn chưởng lên vận đủ mười thành xuất chiêu “Càng Nguyên Thái Cực”.
Bóng chưởng một màu hồng to lớn dị thường xuất hiện, kèm theo kình lực vạn cân đón lấy vầng hỏa diệm của Liệt Hỏa Ma Quân vừa áp tới.
Một tiếng nổ to tợ trời gầm.
Ngàn vạn tia lửa hồng bắn xẹt đi sang tám hướng.

Hồi 62
Vay máu trả bằng máu

Nhìn kỹ lại đám cỏ trước mắt Phùng Phá Thạch và Liệt Hỏa Ma Quân đã cháy rụi.
Phùng Phá Thạch nhờ cang khí hộ thân, bằng không đã bị lửa thiêu đốt đi rồi.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương đứng ngoài xa kinh hãi thét :
- Phùng ca ca coi chừng chiêu “Liệt Hỏa Chân Cang” của lão quỷ rất lợi hại, ca ca hãy mau thay đổi cách khác.
Nghe lời nói của Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương, trong trí óc Phùng Phá Thạch liền thoáng qua một diệu kế.
Chàng nhủ thầm :
- “Ta hãy sử dụng xảo kế này giết lão quỷ Liệt Hỏa Ma Quân cho rồi, kẻo kéo dài lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn tới thì Quần Thư hội sẽ bị diệt vong.”
Nghĩ xong, Phùng Phá Thạch hét :
- Lão quỷ hãy nhận chiêu Tàn Hồn nhị thức của ta.
Thanh Tàn Hồn huyết kiếm lắc mạnh, Phùng Phá Thạch xuất hai chiêu Tàn Hồn nhất thức và Tàn Hồn nhị thức luôn ba mươi sáu chiêu liên hoàn.
Huyết ảnh trùng trùng che lấp cả ánh trăng sao.
Liệt Hỏa Ma Quân kinh hãi gầm to :
- Tiểu quỷ ác độc.
Không thể sử dụng trường kiếm chống đỡ nổi thế công vũ bão của Phùng Phá Thạch, Liệt Hỏa Ma Quân sử dụng thân pháp nhanh lẹ như loài quỷ múa loang loáng giữa vùng huyết quang lẩn tránh như chớp.
Thân pháp của Liệt Hỏa Ma Quân quả là cao thâm tối thượng trên chốn giang hồ.
Lão chỉ tránh né chứ không trả lại được một chiêu nào. Phùng Phá Thạch xuất chiêu sau nhanh hơn chiêu trước liên miên bất tuyệt như chớp xẹt mây giăng khiến đối thủ không cách nào phản chiến lại kịp.
Đến chiêu thứ ba mươi hai, đột nhiên Phùng Phá Thạch biến mất chẳng còn trông thấy tăm dạng đâu cả.
Liệt Hỏa Ma Quân dừng thân pháp, đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm chiếc bóng của Phùng Phá Thạch.
Không nhận ra đối phương Liệt Hỏa Ma Quân kinh hãi quay tròn thân mình như con vụ vì sợ Phùng Phá Thạch xuất hiện đột kích bất ngờ.
Bỗng một làn huyết quang từ sau lưng Liệt Hỏa Ma Quân chớp tới nhanh không thể tưởng.
Phập.
Liệt Hỏa Ma Quân rú nghẹn, chiếc thủ cấp theo thanh trường kiếm rơi xuống đất, cây thịt nhuộm đầy máu ngã ra.
Phùng Phá Thạch hiện ra, tay cầm ngang thanh Tàn Hồn huyết kiếm uy nghi như một Tiểu Huyết Thần.
Chàng đứng nhìn thi thể Liệt Hỏa Ma Quân.
Vừa rồi Phùng Phá Thạch hiểu rõ công lực của Liệt Hỏa Ma Quân cao thâm vô lượng, không thể nào thắng lão trong thời gian ngắn được, lại sợ Xích Phát Đại Ma Tôn kéo giáo đồ Thần Đạo giáo tới, chàng liền dùng xảo kế “phân thân”, tới chiêu thứ ba mươi hai liền thi triển thân pháp Di hình hoán ảnh luồn ra phía sau lưng lão, chờ lúc lão quay tròn như con vụ đưa lưng về phía sau, liền xuất một chiêu kiếm nhanh như sét giật khiến lão trở tay không kịp nên chết thảm.
Sẵn cơn thịnh nộ, Hoa Xuân Xuân, Hoa Túc Túc lao tới rút trường kiếm băm thây Liệt Hỏa Ma Quân làm nhiều mảnh trông khiếp người.
Phùng Phá Thạch đảo mắt nhìn qua đấu trường, bốn mươi hai tên giáo đồ Thần Đạo giáo đã biến mất đi tự bao giờ.
Chàng nói mau :
- Thương muội hãy cho chúng nữ môn đồ dọn dẹp đấu trường rồi ra lệnh cho tất cả rời khỏi Tổng đàn Quần Thư hội trở về lầu hồng tránh trước tai họa, chắc chắn lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn sẽ kéo chúng giáo đồ Thần Đạo giáo tới đây phục hận chứ chẳng không đâu.


Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương gật đầu :
- Phùng ca ca nói đúng, muội sẽ thi hành ngay.
Nàng nhìn sang hai mươi tám nữ môn đồ ra lệnh :
- Các ngươi hãy mau dọn dẹp tử thi chuẩn bị lên đường.
Hai mươi tám nữ môn đồ vâng lệnh nhanh lẹ dọn dẹp tất cả các tử thi nằm ngổn ngang trên đấu trường.
Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương quay lại Hoa Xuân Xuân, Hoa Túc Túc nói :
- Nhị muội hãy đưa Hoa Thanh Thanh lên cỗ xe song mã, đóng chặt cánh cửa Tổng đàn Quần Thư hội rồi cùng ngu tỷ khẩn cấp trở về lầu hồng.
Hoa Xuân Xuân, Hoa Túc Túc ứng thinh đưa Hoa Thanh Thanh lên nằm trên cỗ xe song mã. Đoàn người chẳng bao lâu gấp rút, kẻ sử dụng khinh công, người đi ngựa trực chỉ lầu hồng...

Hồi 63
Chiếc bóng bí mật

Phùng Phá Thạch mở cánh cửa phòng đưa mắt nhìn vào đã thấy Lâm Phùng Chân đã nằm trên giường tự bao giờ.
Phùng Phá Thạch từ lầu hồng của Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương tới thị trấn này vào buổi chiều.
Chàng thuê căn phòng khách điếm này để nghỉ ngơi, chẳng hiểu do đâu Lâm Phùng Chân lại biết căn phòng của chàng mà vào đây.
Phùng Phá Thạch khép cánh cửa phòng lại, nhè nhẹ tới chiếc giường ngồi xuống.
Nghe tiếng động khẽ, Lâm Phùng Chân giật mình ngồi phắt lên, nhận ra Phùng Phá Thạch nàng bật kêu :
- Phùng ca ca còn sống đấy sao?
Nàng ôm lấy chàng giọt lệ thánh thót trào ra.
Chàng vỗ về :
- Lâm muội đừng khóc nữa làm huynh đau lòng. Bọn giang hồ đồn đại nhãm nhí chứ huynh đâu có chết.
Chàng hỏi :
- Lâm muội đến đây từ bao giờ, sao lại biết huynh ở trong căn phòng này?
Lâm Phùng Chân sụt sùi :
- Đêm phó hội muội được tin Phùng ca ca rơi xuống vực sâu, muội tới đó chờ hơn hai ngày. Có cả mấy lão ác đạo Vô Lượng thiền sư nữa. Bọn quần hùng xuống đáy vực không tìm được tử thi của ca ca. Muội đi tìm ca ca xem chết sống lẽ nào mới tới khách điếm này hỏi thăm ca ca. Muội tả hình dạng của ca ca, gã nói có một vị công tử hình dạng giống hệt ca ca. Muội nhờ gã dẫn lên phòng nằm chờ xem có đúng là ca ca hay không?
Nàng ngẩng đầu lên hỏi :
- Nhờ đâu Phùng ca ca còn sống đây?
Phùng Phá Thạch khôn khéo :
- Huynh nhờ một vị nữ ân nhân cứu mạng, bằng không huynh đã tan thây nát cốt dưới đáy vực kia rồi.
Lâm Phùng Chân chớp mắt :
- Nữ nhân nào vậy Phùng ca ca?
Phùng Phá Thạch tránh né :
- Vị nữ nhân kia cứu huynh tỉnh lại rồi bỏ đi liền, huynh chưa kịp hỏi nên không biết danh tánh.
Chàng không muốn cho Lâm Phùng Chân biết Ngọc Địch Tiên Nga Hoa Thương Thương vì ngại có chuyện rắc rối ở sau này.
Lâm Phùng Chân không lưu tâm đến vấn đề ấy nữa, nàng sụt sùi :
- Phùng ca ca, nếu muội đi tìm không gặp ca ca và biết chắc ca ca đã chết, muội sẽ tự quyết theo ca ca... Muội không thể nào sống một mình trên cõi đời này được.
Phùng Phá Thạch vô cùng xúc động trước tấm chân tình của Lâm Phùng Chân, chàng cúi hôn vào má nàng để tỏ lòng cảm tạ.
Chợt nghe có tiếng gió khinh công lướt qua phía ngoài cánh cửa sổ.
Phùng Phá Thạch lẫn Lâm Phùng Chân đều giật mình.
Phùng Phá Thạch khẽ thầm bên tai Lâm Phùng Chân :
- Lâm muội, có kẻ đang rình rập chúng ta, muội hãy đi theo huynh.
Phùng Phá Thạch hấp tấp giắt thanh Tàn Hồn huyết kiếm vào lưng, tới mở cánh cửa sổ.
Lâm Phùng Chân cũng vừa tới bên Phùng Phá Thạch.
Phùng Phá Thạch nắm tay Lâm Phùng Chân cùng lao vút ra ngoài cánh cửa sổ.
Dưới ánh trăng tỏ dạng, Phùng Phá Thạch nhận ra một chiếc bóng đen đang lao vùn vụt về phía tây cách chàng trên hai trăm trượng.
Chàng giục :
- Lâm muội, đuổi theo hắn mau.


Phùng Phá Thạch và Lâm Phùng Chân trổ thuật khinh công đuổi theo chiếc bóng bí mật kia nhanh như khói tỏa.
Thân pháp của chiếc bóng vô cùng ảo diệu Phùng Phá Thạch và Lâm Phùng Chân cứ cách khoảng hai trăm trượng, không tiến gần hơn được.
Đuổi theo chiếc bóng bí mật chừng gần bốn mươi dặm thì tới một cánh rượu già.
Chiếc bóng bí mật phóng vào con đường quanh co uốn lượn như con quái xà.
Phùng Phá Thạch liền kèm lấy Lâm Phùng Chân thi triển khinh công thần tốc đuổi theo chiếc bóng bí mật, quyết theo kịp hắn trong nháy mắt.
Bây giờ Phùng Phá Thạch và Lâm Phùng Chân chỉ còn cách chiếc bóng bí mật khoảng hơn một trăm trượng.
Hình như hắn không hề hay biết phía sau có kẻ rượt theo nên không quay lại nhìn.
Vào con đường quanh co uốn lượn chừng bốn, năm dặm, trước mắt Phùng Phá Thạch và Lâm Phùng Chân xuất hiện một tòa lâu đài màu hồng. Chiếc bóng lao thẳng vào phía trong mất dạng.
Phùng Phá Thạch và Lâm Phùng Chân đuổi theo gần đến tòa lâu đài màu hồng liền dừng lại.
Phùng Phá Thạch đưa mắt nhìn lên tấm biển hiệu trên cánh cửa cổng, trên đó hiện ra ba chữ màu hồng :
“Hồng Loan cung”.
Phùng Phá Thạch sửng sốt, thầm khẽ bên tai Lâm Phùng Chân :
- Lâm muội, đây là Hồng Loan cung của yêu phụ Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi.
Lâm Phùng Chân nhìn tấm biển hiệu, cũng trông thấy ba chữ bật thốt :
- Thật không ngờ tên bí mật kia là người của Hồng Loan cung.
Nàng bảo :
- Phùng ca ca, chúng ta trở về khách điếm đi thôi.
Phùng Phá Thạch nói :
- Chúng ta đã lỡ tới đây rồi, huynh muốn vào trong xem có yêu phụ Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi hay không? Lâm muội đi theo huynh chứ?
Lâm Phùng Chân gật đầu :
- Phùng ca ca muốn vào trong gặp yêu phụ, muội xin chiều theo ca ca.
Trỏ tay lên tàn cây cổ thụ, Phùng Phá Thạch bảo :
- Chúng ta hãy lên đứng trên tàng cây cổ thụ kia nhìn vào phía trong xem thế nào.
Nói xong Phùng Phá Thạch và Lâm Phùng Chân liền phi thân lên cành cây cổ thụ.
Hai người đưa mắt nhìn vào lầu hồng Hồng Loan cung.
Phía trước Hồng Loan cung treo hàng dài mười mấy chiếc hoa đăng rực rỡ. Cánh cửa vào cung điện đã đóng chặt, không có bóng người canh gác.
Quan sát một lúc, Phùng Phá Thạch trỏ tay về phía sau Hồng Loan cung nói :
- Lâm muội, chúng ta hãy vào phía sau đó.
Chàng và nàng lao đi như hai vệt khói về phía sau Hồng Loan cung.
Phùng Phá Thạch, Lâm Phùng Chân đáp xuống, ẩn trên mái ngói Hồng Loan cung nhìn trở xuống.
Phía dưới gần chân tường Hồng Loan cung có sáu tên võ sĩ áo đen tay cầm thanh đoản kiếm tuần phòng đi ngang qua.
Bọn chúng vừa qua khỏi, Phùng Phá Thạch nói mau :
- Lâm muội, chúng ta xuống kia...
Chàng và nàng phi thân xuống đất nhẹ nhàng như hai chiếc lá vàng rơi...
Phùng Phá Thạch đảo mắt nhìn trông thấy có hai tên võ sĩ đứng canh gác trước một tòa bí tháp màu hồng xinh xắn.
Chàng nói thật khẽ :
- Lâm muội, có lẽ tòa bí tháp màu hồng kia là nơi trú ẩn của yêu phụ Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi.
Lâm Phùng Chân nhìn tòa bí thất hỏi khẽ :
- Phùng ca ca, chúng ta hãy tới nơi đó điểm huyệt hai tên võ sĩ, xem có đúng là phòng của yêu phụ Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi hay không?
Chàng và nàng nhẹ như hai làn mây lướt tới gần tòa bí tháp màu hồng.
Phùng Phá Thạch thi triển thân pháp Di hình hoán ảnh đến gần hai tên võ sĩ đứng canh gác.
Chàng bắn ra bốn đạo chỉ cách không điểm vào yếu huyệt hai tên võ sĩ.
Hự... hự...
Hai tên võ sĩ trúng chỉ lực kêu lên hai tiếng ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Phùng Phá Thạch lao tới kẹp lấy hai tên võ sĩ vất vào một xó tối.
Như hai chiếc bóng ma, Phùng Phá Thạch dắt tay Lâm Phùng Chân lướt nhẹ vào phía trong.
Phía trong ánh sáng diệu huyền do ba hạt minh châu gắn trên trần chẳng khác nào động thiên thai.
Phùng Phá Thạch, Lâm Phùng Chân nhẹ như khói mây tiến vào phía trong.
Vào sâu chừng hai mươi trượng, trước mặt chàng và nàng là một gian phòng màu hồng, trước cửa có gắn một viên đại minh châu đủ soi sáng.
Chợt nghe một giọng cười sắc mùi khoái lạc của một ả nữ nhân vọng ra ngoài.
Phùng Phá Thạch kéo tay Lâm Phùng Chân dừng lại gần cánh cửa phòng, vận thính lực nghe ngóng.
Tiếp sau giọng cười khoái lạc, một giọng nữ nhân lảnh lót cất lên :
- Xích Phát lão huynh, muội đã toại nguyện rồi. Lão huynh có tận hưởng khoái lạc chưa.
Một giọng già giặn của một lão nhân ầm ừ nổi lên, hình như đang ngoạm một vật gì :
- Lão huynh sắp chết ngộp rồi, Tố hiền muội hãy chờ huynh một lúc nữa mới tới cõi cực lạc thần tiên.
Rồi lão hùng hục giống như con thú đói đang gặm lấy miệng mồi ngon.
Phùng Phá Thạch nói thật nhỏ :
- Lâm muội, đúng là lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn và yêu phụ Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi đang hưởng lạc trong phòng. Chúng ta hãy tới cánh cửa nhìn vào xem có đúng hay không?


Phùng Phá Thạch liền kéo tay Lâm Phùng Chân bước nhẹ tới cánh cửa phòng.
Lâm Phùng Chân đỏ bừng cả mặt vì hổ thẹn khi nghe những lời sặc mùi dâm thú của Xích Phát Đại Ma Tôn và Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi.
Hai người dừng lại trước cánh cửa phòng.
Cánh cửa phòng mở hé, Phùng Phá Thạch chú hai mắt nhìn vào phía trong.
Bất giác Phùng Phá Thạch đã phải nóng bừng cả mặt trước cảnh tượng dâm ô cực kỳ giữa lão Xích Phát Đại Ma Tôn và Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi.
Xích Phát Đại Ma Tôn gầm gừ chẳng khác nào con thú đói đang ngoạm lấy miếng mồi ngon.
Bạch Cốt Ma Cơ quằn quại rên xiết theo động tác cấp bách của Xích Phát Đại Ma Tôn.
Cơ hội đã đến, Phùng Phá Thạch nói mau :
- Lâm muội, chúng ta hãy giết con yêu quái này, huynh hạ lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn còn ả yêu phụ Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi về phần muội.
Phùng Phá Thạch xô cánh cửa phòng phóng vào trong, chàng hét lớn :
- Lão quỷ phải chết!
Mồm hét, Phùng Phá Thạch vừa cất hữu chưởng lên vỗ một đạo kình nặng ngàn cân vào lưng lão Xích Phát Đại Ma Tôn nhanh như gió lốc.
Cùng lúc Lâm Phùng Chân cất ngọn ngọc chưởng ngay hai trái đào tuyết của Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi trong khi ả đang nằm ngửa, mắt nhắm nghiền.
Đang trong cơn khoái lạc, chợt nghe có tiếng gió, Xích Phát Đại Ma Tôn ngưng động tác, quay lại nhìn.
Bình!
Đạo kình nặng ngàn cân trúng đích, đánh Xích Phát Đại Ma Tôn bay thẳng vào vách tường kêu “huỵch” một tiếng rồi nhào lăn xuống đất.
Bốp!
Đồng thời Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi cũng trúng một chưởng của Lâm Phùng Chân lăn tròn trên giường lộn nhào xuống đất.
Phùng Phá Thạch thét :
- Lão quỷ nộp mạng.
Nhưng chàng chưa kịp xuất chiêu, Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi đã ném vút ra ngoài một vật tròn...
Bùng...
Một tiếng nổ khô khan, khí xanh bùng lên tràn ngập khắp gian phòng.
Phùng Phá Thạch không kịp vận công bế tắc huyệt đạo, hít nhằm làn khói xanh liền ngã lăn hôn mê.
Huỵch!
Liền đó Lâm Phùng Chân cũng hít nhằm mê hương ngã lăn xuống đất.
Chàng và nàng hôn mê chẳng còn hay biết gì nữa cả.
Xích Phát Đại Ma Tôn và Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi bị thương khá nặng, ngồi vận công một lúc lâu mới chữa trị được nửa phần.
Cả hai cùng đứng lên, bước tới gần Phùng Phá Thạch và Lâm Phùng Chân đang nằm im lìm.
Xích Phát Đại Ma Tôn và Bạch Cốt Ma Cơ vẫn còn lõa lồ, quên cả việc mặc xiêm y.
Đưa ánh mắt rực ánh kỳ dâm nhìn Phùng Phá Thạch, Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi cười lanh lảnh :
- Xích Phát lão huynh, chẳng hiểu từ đâu có cặp nam nữ tuyệt thế này bỗng nhiên tới đây dâng hiến cho chúng ta tận hưởng khoái lạc thế này.
Nhìn kỹ Phùng Phá Thạch, Xích Phát Đại Ma Tôn cất tiếng cười khà khà :
- Khà khà... tên tiểu quỷ Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch đây rồi, Tố hiền muội hãy thu thập lấy chân dương của gã, còn lão tận hưởng khoái lạc rồi thu lấy chân âm của ả kia. Chúng ta hãy phân phó cho công bằng, muội bằng lòng chứ?
Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi cười khoái trá :
- Tất nhiên là muội bằng lòng rồi. Xích Phát lão huynh thật là rộng lượng, biết muội thích những chàng trai xinh đẹp như thế này.
Ả nói :
- Bây giờ Xích Phát lão huynh hãy ở đây hưởng lạc với con bé, còn muội phải đưa gã Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch về cực lạc phòng tận hưởng thú thần tiên.
Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi và Xích Phát Đại Ma Tôn cất tiếng cười khoái trá, nghe chẳng khác cặp nam nữ hồ ly hiện về hớp hồn người...

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 108
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com