Lại nói, bọn Nhạc Tiểu Tuấn, Thân Phi Quỳnh vừa lúc nầy cũng kịp chạy vào đại môn. Nhìn thấy đấu trường đẩm máu, Nhạc Tiểu Tuấn nhân đã được Kim Thiết Khẫu dặn trước, cho nên mắt chỉ đưa nhanh tìm mục tiêu của mình là Hỏa Linh thánh mẫu. Hỏa Linh thánh mẫu càng đánh càng trở nên hung dử, nhìn thấy tình hình ngày càng trở nên bất lợi cho mình, bà vung thanh kiếm lưỡi lửa đánh càng dữ dội khiến Tống Trấn Sơn bất đắc dĩ thoái lui. Nguyên là sau khi đấu nhau có đến trăm chiêu, Tống Trấn Sơn nhân vì độc tính trong người phát tán, cho nên chiêu thức mặc dầu vẫn tinh luyện, nhưng đã thấy ứng biến chậm hơn trước nhiều.
Nhạc Tiểu Tuấn đã nhìn thấy cặp đấu của bọn họ, liền rút thanh Ngô câu kiếm nắm chắc trong tay sải chân bước nhanh tới. Thân Phi Quỳnh ngược lại, quan tâm đến Mải Hoa bà bà Trúc Tâm Cơ, bởi vì gia gia nàng bị trúng Mê Thất Tán. Nàng nghĩ rằng thuốc giải hẳn phải nằm trong người bà ta. Đưa mắt nhìn một vòng, bỗng phát hiện ra đại thư Thân Phi Loan đang đấu một thanh y phụ nhân sử dụng song kiếm rất tinh, người này chính là Trần phu nhân, tam muội của Tống Trấn Sơn. Đại thư luyện thành pho Tuyết Sơn Phi Phụng kiếm pháp ra chiêu kỳ ảo, biến hoá mau lẹ, thế nhưng trung niên phụ nhân trước sau vẫn luôn hóa giải đánh trả lại được, nàng thời không biết người nầy là ai. Chính đang lúc băn khoăn trong lòng, bỗng nghe có tiếng người nói nhỏ bên tai : - Ê, Thân cô nương, nhanh đến cản đại thư ngươi lại, nếu cứ để mẹ chồng con dâu đánh nhau thí mạng thế nầy chẳng là đại nghịch thiên đạo lắm ư ?
Chỉ cần nghe khẫu khí người này cũng biết ngay là Kim Thiết Khẫu, Thân Phi Quỳnh ngớ người thầm kêu lên : - Mẹ chồng con dâu ? Đại thư gã cho Chúc Thiên Tùng, làm sao lại là mẹ chồng con dâu với trung niên phụ nhân này được chứ ?
Thế nhưng trước nay lời Kim Thiết Khẫu nói ra chưa từng sai cho nên nàng không hoài nghi gì cả. Lại đưa mắt nhìn ở chỗ khác, Mải Hoa bà bà Trúc Tâm Cơ chính lúc nầy bị Huy phu nhân dùng kiếm đánh bức không thoát ra nỗi, đến quýnh tay quýnh chân, vừa đánh vừa tru tréo. Thấy vậy nàng liền quay đầu ra lệnh cho Xuân Phong, Hạ Vũ mấy câu, rồi tự mình nắm thanh Hàn Anh kiếm khoát lên một đường, kiếm trước người sau phóng tới trận đấu của Thân Phi Loan la lớn : - Đại thư dừng tay. Thân Phi Loan thi triển Tuyết Sơn Phi Phụng kiếm pháp đã đạt đến biến ảo tinh hoa, cả người đẩm mồ hôi, nhưng vẫn không sao thắng nõi trung niên phụ nhân này dù chỉ nửa chiêu. Trong lòng bây giờ rất căm phẩn, kiếm phát chiêu Phi phụng Ma vân điểm ra bảy tám kiếm quang nhằm vào người Trần phu nhân. Bỗng nghe bên tai tiếng Thân Phi Quỳnh gọi lớn, tiếp đó là ánh kiếm loáng lên. Keng, keng... Liền bốn năm tiếng, toàn bộ chiêu kiếm đều bị Thân Phi Quỳnh hóa giải bằng chiêu Loan Phụng Hòa Minh. Trần phu nhân vốn không có ý đả thương đối phương, nên lúc nầy nhìn thấy Thân Phi Quỳnh thì cũng liên cất kiếm nhãy lui sau. Thân Phi Loan thu trường kiếm lại, phát nộ hỏi : - Ngươi chẳng phải đi Tuyết Sơn, sao lại đến đây ?
Thân Phi Quỳnh đở một kiếm của đại thư, bước đến nói ngay ; - Đại thư biết không, gia gia đã gặp chuyện rồi. Thân Phi Loan sửng sốt : - Chuyện gì xảy ra ?
Thân Phi Quỳnh vội nắm tay đại thư kéo đến một góc rồi nói sơ qua mọi chuyện.
Thân Phi Loan nghe xong thì cả người phát run lên, buột miệng nói : - Nhị muội... thật chứ ?
Thân Phi Quỳnh nói : - Tiểu muội cũng đã bắt Lê Cơ đến đây, đại thư nếu như còn không tin thì tự chất vấn bà ta sẽ rõ. Nói rồi nàng quay người lại vẫy tay ra hiệu cho bọn Đông Tuyết áp giải Lê Cơ đến. Lại nói, bọn Xuân Phong, Hạ Vũ được lệnh của Thân Phi Quỳnh liền tay lăm lăm kiếm tiến đến gần chỗ Huy phu nhân đang đánh nhau với Mải Hoa bà bà. Huy Huệ Quân thấy vậy ngở là đối phương tiếp tay cho Mải Hoa bà bà, liền khoát thanh trường kiếm phóng tới chạn đường thét lớn : - Các ngươi dừng lại. Xuân Phong hơi chùng người lại, chắp kiếm nói : - Huy cô nương hiểu lầm rồi, tiểu tỳ phụng mệnh Nhị tiểu thư đến hiệp trợ cho Huy phu nhân bắt người. Huy Huệ Quân hỏi : - Các ngươi bắt ai ?
Xuân phong đáp khẻ : - Mải Hoa bà bà. Huy Huệ Quân không tin, lạnh giọng nói : - Mải Hoa bà bà đã bị mẹ ta vây khổn, không cần đến các ngươi. Xuân Phong nói : - Huy cô nương còn không biết, người của Bát đại môn phái đều trúng Mê thất tán, chỉ có bà ta mới có thuốc giải, nếu nhở để bà ta chạy thoát thì nguy. Cho nên bọn tiểu tỳ mới đến vây bắt bà ta. Huy Huệ Quân nghe xong thấy cũng có lý, cũng không cản bọn họ nữa, nói : - Hảo, thế nhưng bằng vào các ngươi mà bắt nỗi bà ta ư ?
Xuân Phong cười đáp : - Bọn tiểu tỳ hai người đương nhiên là không thắng nỗi bà ta, nhưng lúc nầy Huy phu nhân đã dùng kiếm vây khổn bà ta, thì chẳng còn khó khăn gì nữa. Huy Huệ Quân nói : - Được, vậy thì nhanh đi đi. Xuân Phong, Hạ Vũ không chần chừ một giây, liền tung người thi triển Thiên Y Thân pháp tợ như nghịch thủy lưu ngư, loáng thoáng xâm nhập vào trong màn kiếm ảnh của Huy phu nhân một cách tài tình. Huy phu nhân kiếm tuy múa tít, thế nhưng một người luyện kiếm thuật tinh diệu đến đâu, công phu thâm hậu đến chừng nào, dù cho đến độ mưa rơi không thấu qua được, nhưng vẫn chỉ là một tay kiếm mà thôi. Cho nên trong màn kiếm thấy phủ trùm kín cả một vùng ấy vẫn có chỗ sơ hở. Thiên Y Thân pháp chỉ cần có một chỗ khe hở nhỏ đó cũng đũ lọt qua màn kiếm ảnh một cách dễ dàng. Đó là chỗ kỳ ảo của loại thân pháp chuyên dùng để khống chế bát kiếm đối phương mà chính trước đây bọn họ đã mấy lần đắc thủ. Mải Hoa bà bà là tụ đảng của Hỏa Linh thánh mẫu, trong tay bà sử dụng thanh đoản kiếm thất thốn, lúc nầy chính đang bị thế kiếm ồ ạt của Huy phu nhân vây kín, đánh cho đến quýnh tay quýnh chân. Vốn trong người bà thiện dùng Thiên Nữ Tán Hoa, có thể phóng ra một lần đến mười tám loại ám khí khác nhau, nhưng lúc nầy bị đánh đến không còn kịp thở, đừng nói là có cơ hội để ra tay. Khi nhìn thấy có hai bóng thiếu nữ xông vào, thoạt nhìn thấy là người của Thân Phi Quỳnh, nhất thời tưởng là người đến chi viện, thì mừng khắp khởi, tay có hơi lơi ra. Đúng lúc ấy Xuân Phong la lên : - Huy phu nhân, xin nhanh ngừng tay, Trúc Tâm Cơ để bọn tiểu tỳ bắt... Huy phu nhân nghe tiếng người nói vậy thì hơi khựng kiếm lại.
Mải Hoa bà bà vừa kịp hiểu ra chuyện gì thì hai thiếu nữ kia đã nhanh như làn khói kẹp sát bên người, một người chộp lấy thanh kiếm, một người chộp lấy tay kia, khiến bà ta muốn trở tay cũng không kịp. Huy phu nhân ngạc nhiên định hỏi : - Các ngươi... Thế nhưng Huy Huệ Quân cũng vừa phóng tới nói ngay : - Bọn họ là người của Thân cô nương, trên người của Mải Hoa bà bà có thuốc giải Mê Thất Tán... Mải Hoa bà bà không cục cựa gì được trong tay Xuân Phong, Hạ Vũ, tức giận thét lên : - Ta không có... - Mẹ.
Trúc Thu Lan nhìn thấy bọn Nhạc Tiểu Tuấn xuất hiện thì mừng khôn xiết, lúc nầy thấy mẹ mình bị nguy thì chạy tới nói như khóc : - Huy thư thư, cầu xin Thư thư... Trên người mẹ tôi quả không có thuốc giải. Huy Huệ Quân thấy Trúc Thu Lan đã quỳ trên đất, vội vàng đưa hai tay đở đứng lên nói : - Trúc cô nương, gia mẫu không làm thương tổn đến lệnh đường, thế nhưng hiện có rất nhiều người trúng độc, nếu không có giải dược của lệnh đường thì...
Thu Thu Lan nói : - Theo tiểu muội biết, thuốc giải tuy là của gia mẫu và Vu Bà bà phối chế ra, nhưng thuốc giải đều nằm trong tay Hỏa Linh thánh mẫu... Mải Hoa Bà bà tức giận thét lên : - Tiện nữ, câm miệng. Chẳng ngờ ngươi ăn phải bả đối phương bán đứng cả ta, ngươi... Ta tức chết được. Thì ra thuốc giải đều nằm trong tay Hỏa Linh thánh mẫu. Thân Phi Quỳnh nghe thì không khỏi ngớ người. Trúc Thu Lan khóc lóc nói : - Mẹ, mọi hành vi của Hỏa Linh Thánh mẫu mẹ đều biết là bạo nghịch trời đất, không thể thành công được. Trước mặt bà ta thất bại thấy rõ, họa diệt thân khó tránh, sao mẹ còn không nhanh tỉnh mộng, phân biệt rõ chính tà chứ ?
Mải Hoa bà bà tức điếng người, tóc như muốn dựng đứng cả lên, nhưng bị bọn Xuân Phong kềm chặt không làm gì được, bỗng cất tiếng cười quái dị nói : - Diệt vong chính là Bát đại môn phái, Phó giáo chủ nhất thân võ công trùm trời phủ đất, không có ai có thể địch lại, các ngươi muốn lấy thuốc giải, chỉ là nằm mộng. Hỏa Linh thánh mẫu võ công thực cao thâm mạc trắc. Như mấy mươi năm nay bà ta không lộ diện giang hồ mà ngầm tu luyện thêm tinh thâm huyền diệu. Hiện tại ra mặt tuyên bố thâu tóm thiên hạ trong tay, thực khó có thể tưởng tượng nỗi. Cứ nhìn đến như Tống Trấn Sơn danh chấn thiên hạ Võ lâm Minh chủ, mà lúc nầy đã thấy có phần núng thế, bị đánh lui liên tục. Huống gì trong người Tống Trấn Sơn lúc nầy độc tính đã phát tán, chỉ e không còn cầm cự được bao lâu. Bây giờ cả bọn Huy Khâm Nghiêu, Ngọc Huyền Tử, Mạnh Đạt Nhân, Cam Huyền Thông đều đã lần tới bên trận đấu của Tống Trấn Sơn chỉ chờ thấy thất cơ là ứng cứu. Bọn họ tuy biết mình không phải đối thủ của Hỏa Linh thánh mẫu, nhưng ngày hôm nay nếu không diệt được bà ta thì để họa cho võ lâm thiên hạ. Mạnh Đạt Nhân nhìn thấy tình hình như vậy, thở dài nói : - Trước mặt e ra chỉ còn một cách. Ngọc Huyền Tử hỏi : - Ý Mạnh đạo huynh thế nào ?
Mạnh Đạt Nhân nhíu mày nói : - Duy nhất một cách, khi sinh tử đến trước mặt, chúng ta chẳng cần câu nệ quy luật giang hồ, cùng nhau xông lên liên thủ đánh nữ đại ma đầu này, có vậy mới giữ được Bát đại môn phái, mà cũng là giữ được an toàn cho võ lâm... Ngọc Huyền Tử hơi lúng túng : - Điều này... Chỉ e... Minh chủ không chấp thuận. Huy Khâm Nghiêu chen vào : - Chúng ta không đội trời chung, vì cứu võ lâm thoát khỏi họa kiếp này, chúng ta chẳng cần câu nệ đến chuyện Minh chủ đồng ý hay không. Lên. Cam Huyền Thông nói : - Huy đại hiệp nói rất phải. Nói rồi quả nhiên lăm lăm trường kiếm trong tay định xông tới, nhưng vừa lúc ấy, Huy Huệ Quân chạy lại reo lớn lên : - Cha xem, Nhạc đại ca đã đến... Mọi người quay đầu nhìn lại, Nhạc Tiểu Tuấn oai nghi từng bước tiến vào đấu trường. Nhạc Tiểu Tuấn ôm quyền xá chào nhanh mọi người, rồi bước tới nói lớn : - Tống đại lão gia, Hỏa Linh thánh mẫu nghiệt chướng nặng nề, tội chồng trời đất, để vản bối đối phó bà ta. Hỏa Linh thánh mẫu nhìn thấy đấu trường dần dần biến chuyển, bất lợi phía bà ngày càng lớn thì lòng căm hận Tống Trấn Sơn tận xương cốt. Hai người đấu với nhau như say máu, Hỏa Linh thánh mẫu tóc rối bù, mặt xanh như thiếc, nhưng mắt rực lửa, vừa đánh vừa thét dữ dội, thế kiếm ngày càng hiểm ác, nhiều lần đẩy Tống Trấn Sơn lui về sau.
Lúc nầy thấy Nhạc Tiểu Tuấn định xông vào thì cười gằn lên mấy tiếng rợn người : - Hảo. Lũ các ngươi ngày hôm nay sẽ bõ mạng dưới tay Thánh mẫu ta. Tống Trấn Sơn mồ hôi đẩm người, biết ngày hôm nay khó thắng nỗi Hỏa Linh thánh mẫu, nhưng nghĩa khí trong người rất lớn, nguyện hy sinh vì đại nghĩa chứ không chịu lui. Bây giờ nghe Nhạc Tiểu Tuấn nói thế, trong lòng không nhận, nói : - Nhạc lão đệ, ngươi không phải là đối thủ của bà ta, nhanh lui đi. Đúng lúc nầy Hỏa Linh thánh mẫu cười "hắc" một tiếng, thanh Hỏa Linh kiếm chém đến với thập thành công lực.
Tống Trấn Sơn thấy rất nguy hiểm, nắm kiếm bằng hai tay giơ lên chống đở...
"Keng" một tiếng, ánh lửa loé lên, thế kiếm của Hỏa Linh thánh mẫu bị chận lại, một lưỡi kiếm cong đã đè chặt trên lưỡi kiếm của bà ta, nhưng không phải là kiếm của Tống Trấn Sơn mà chính là kiếm của Nhạc Tiểu Tuấn. Tống Trấn Sơn đánh nhau có đến cả trăm chiêu, chưa lần nào dám trực tiếp nghênh kiếm với Hỏa Linh thánh mẫu, ấy là vì bảo toàn chân khí. Lúc nầy vừa định giơ kiếm lên đở một đường kiếm hiểm của đối phương, chẳng ngờ Nhạc Tiểu Tuấn đã đở giúp mình, lão đành thoái lui một bước. Quần hùng nhìn thấy Nhạc Tiểu Tuấn bằng vào công lực đấu một kiếm với Hỏa Linh thánh mẫu thì không khỏi gật đầu thán phục. Đở kiếm đã khó, giờ kiếm chàng còn áp chặt kiếm của đối phương thì càng khó hơn. Hỏa Linh thánh mẫu chẳng ngờ Nhạc Tiểu Tuấn dám đở một kiếm của mình, bà ta mắt long lên sòng sọc tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống Nhạc Tiểu Tuấn tức thì, cười gằn một tiếng nói : - Tiểu tử, ngươi muốn chết. Tay trái lập tức thuận thế tung ra một chưởng, chỉ thấy theo tay bà ta là một quầng hỏa quang như lửa, quần hùng thất kinh la lớn : - Hỏa Linh Chưởng. Nhạc Tiểu Tuấn trước đây đã từng tiếp bà ta một chưởng đến sống dở chết dở đến mấy lần, cho nên căn bản giờ đã có kinh nghiệm. Vừa thấy bà ta đưa chưởng đánh ra, chàng đã vận hết thập thành công lực giơ chưởng lên tiếp. "Bình" một tiếng như trời long đất lở, quỷ khóc thần sầu, âm thanh còn truyền mất một hồi mới dứt. Nên biết một chưởng này của Hỏa Linh thánh mẫu khổ luyện mấy mươi năm, xưa nay chưa từng có người nào dám trực tiếp nghênh tiếp một chưởng này, chẳng ngờ... Sau chưởng đó, cả người bà ta như hẳng hụt, lảo đảo thoái lui về sau mấy bước, nhìn lại Nhạc Tiểu Tuấn mặt hơi đỗi sắc, nhưng thần thái vẫn oai nghi anh tuấn. Lúc nầy toàn đấu trường đã dần dần ngã ngủ, bọn Ngọc Huyền Tử đều vây lại quanh Nhạc Tiểu Tuấn và Hỏa Linh thánh mẫu, trước mặt họ giờ đây chàng và Hỏa Linh thánh mẫu đấu nhau là một cuộc đấu sinh tử quyết định hai phái chính tà một mất một còn. Nhìn thấy Nhạc Tiểu Tuấn tiếp nỗi một Hỏa Linh Chưởng của bà ta thì ai nấy đều thở phào nhẹ nhỏm, thầm tin rằng trận đấu ngày hôm nay chàng sẽ thắng.