watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:16:0529/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Hậu Tiên Cô Bảo Kiếm - Cổ Long - Chương - 29-40 - Trang 23
Chỉ mục bài viết
Hậu Tiên Cô Bảo Kiếm - Cổ Long - Chương - 29-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Tất cả các trang
Trang 23 trong tổng số 23



 Hồi 40: Tính Mệnh Kịch Nguy

Lần nầy thì cô ta không còn cố kỵ nam nữ, ngồi xuống bên giường một cách tự nhiên, cởi áo trên cho chàng xem qua vết thương.

Lúc này mới thấy trên ngực trái chàng một vết cháy xém dài chừng xích
, rộng chừng hai thốn, vết cháy giờ tím bầm như thịt chín, tự nhiên trong lòng xót xa, mắt rướm lệ nói :
- Ái
, không ngờ bà ta lại hạ độc thủ !

Vừa nói nàng vừa dùng ngón tay trỏ ấn nhẹ quanh vùng bị thương, hỏi :
- Đau không ?

Giọng nàng ngọt ngào trìu mến như chưa bao giờ có
, khiến Hồ đại nương đứng sau lưng cũng thầm gật đầu.

Nhạc Tiểu Tuấn đáp nhẹ :
- Không
, chỉ vừa rồi tiểu đệ định ngồi dậy, thì xương đau kinh khủng, chẳng biết có bị gẩy hay không ?

Thân Phi Quỳnh nghe vậy thì bật cười nói :
- Ngươi như con nít nhé ! Xương gẩy
, chẳng lẻ ta ấn vậy ngươi lại không thấy đau !
- Nhưng
... Rõ ràng vừa rồi tiểu đệ đau chịu không thấu, cả người tợ hồ như mất hết sức lực.

Hồ đại nương bước đến một bước nói :
- Nhị tiểu thư
, lão thân nghe nói Tuyết Sâm Hoàn chẳng những thanh tâm giáng hỏa, mà còn đại bỗ chân nguyên, Nhạc tướng công tuy hỏa độc đã tiêu trừ, nhưng thương tích chưa lành, chỉ sợ phải mất mười hôm nữa tháng mới hồi phục hoàn toàn.

Thân Phi Quỳnh đầu mày nhíu lại nói :
- Đúng vậy
, Tuấn đệ không những bị Ly Hỏa chân khí đốt cháy nội tạng, mà còn bị chưởng phong của Hỏa Diệm Đao xuyên cắt nội tạng. Cho nên, người trúng Hỏa Diệm Đao chẳng khác nào đồng lúc thụ thương hai lần, thế còn nguy hiểm hơn, cần phải một thời gian mới hồi phục...

Hồ đại nương nói :
- Tuy là vậy
, thế nhưng lão thân nghĩ ra một phương pháp có thể giúp Nhạc tướng công chóng lành vết thương.

Thân Phi Quỳnh nghe thì vui mừng hỏi ngay :
- Cách gì ?
- Nhị tiểu thư sao không nghĩ xem Tuyết Sâm Hoàn là loại tiên dược đại bỗ chân nguyên
...

Thân Phi Quỳnh nhíu mày nói :
- Hồ ma ma
, chớ nhắc đến chuyện Tuyết Sâm Hoàn nữa, nhanh nói cách nào để Tuấn đệ chóng hồi phục !
- Ái
, lão thân ý muốn nói là Nhạc tướng công đã phục tiên dược Tuyết Sâm Hoàn rồi, tại sao công hiệu lại chậm như vậy chứ ? Nguyên nhân chủ yếu là vì Nhạc tướng công bị hỏa độc công hủy nội tạng, nguyên khí hao tổn quá lớn, nhất thời khó tu bỗ được công năng phục hồi nguyên khí.

Thân Phi Quỳnh có phần hiểu ra
, gật đầu nói :
- Hồ ma ma thật có kinh nghiệm
, lời này không sai.
- Cho nên ý lão thân, giờ chỉ cần trợ lực giúp Nhạc tướng công đả thông kinh mạch, khiến chu thân khí huyết thông hoạt, dinh vệ tự điều, dược lực nhờ đó mà phát tác cành mạnh, thương thế tự nhiên cũng chóng hồi phục.

Thân Phi Quỳnh vỡ lẻ reo lên :
- A
, chỉ chừng ấy mà cũng nghĩ không ra, dùng chân khí bản thân đả thông thập nhị kinh mạch, chính là phương pháp trị thương nhanh nhất, nó đúng nguyên lý Thông Tắc Bất Thống, Thống Tắc Bất Thông. Huống gì Tuấn đệ đã phục Tuyết Sâm Hoàn của gia gia ta, đương nhiên là sẽ chóng hồi phục.

Nói rồi quay đầu nhìn Hồ đại nương nói tiếp :
- Hảo
, giờ ta giúp Tuấn đệ đả thông kinh mạch, Hồ ma ma làm hộ pháp bảo vệ dùm.

Hồ đại nương cười lớn nói :
- Điều nầy há đợi Nhị tiểu thư căn dặn ?

Thân Phi Quỳnh quay đầu nhìn lại
, lúc nầy mới biết trong lúc nàng nói chuyện với Hồ đại nương thì Nhạc Tiểu Tuấn lại hôn mê ngủ thiếp đi. Sắc mặt chàng không còn bị hỏa nhiệt đốt cháy đỏ, mà lại trắng bệt ra như tờ giấy, thì xao xuyến trong lòng.
Bây giờ
, nàng cởi bõ hài ra, nhãy lên giường ngồi xếp bằng, nhắm hờ mắt vận khí, từ từ đưa tay phải đặt lên huyệt Linh Đài trên người chàng, rồi vận khí đẩy sang.

Nào ngờ
, nàng vừa vận chân khí đẩy sang người chàng, thì bỗng nhiên cảm thấy một luồng chân khí nghịch hành từ người chàng phản chuyễn trở lại tay mình, bất giác thầm nghĩ :
- Nó bị thương tuy không nhẹ
, nhưng đến nỗi nào lại có tình trạng Nghịch huyết đảo hành ? Chẳng lẻ bị Hỏa Diệm Đao chấn động đến nội phủ đảo loạn, khí huyết nghịch hành ?

Chính vì hiện tượng khí huyết đảo nghịch hành
, cho nên nàng mới không thể đẩy chân khí của mình vào người chàng được.
Lòng tuy thấy kỳ
, nhưng liền vận thêm tám thành chân lực từ từ theo tay đẩy sang người chàng.
Nên biết
, nàng là tôn nữ của vị Tuyết Sơn Lão Thần Tiên Huyền Linh Tẩu, nhất thân nội lực tụ tập đến thặng thừa, có thể liệt vào hàng cao thủ nhất lưu trong võ lâm.
Quả nhiên
, lần nầy tám thành chân lực đẩy sang thì bức được hiện tượng khí huyết nghịch hành, chân lực chuyễn vào người Nhạc Tiểu Tuấn.
Nhưng đúng lúc ấy
, bỗng thấy Nhạc Tiểu Tuấn nảy người lên thét một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Thân Phi Quỳnh không hiểu nguyên nhân tại sao
, vội vàng thâu tay lại, thất thanh hỏi :
- Tuấn đệ
, ngươi sao vậy ?

Nhạc Tiểu Tuấn mặt trắng như tờ giấy
, hai mắt nhắm nghiền, đương nhiên chàng chẳng còn hay biết gì nữa.

Thân Phi Quỳnh không kìm nỗi, ôm chầm lấy người chàng
, nước mắt tuôn như mưa, khóc gào lên :
- Tuấn đệ
, nhanh tỉnh lại, nhanh tỉnh...

Hồ đại nương cũng nhận ra tình hình không ổn
, vọt đến hỏi :
- Tiểu thư
, gì vậy ?

Thân Phi Quỳnh chùi nước mắt nói :
- Tuấn đệ bị nghịch huyệt đảo hành
, bế tắc kinh huyết, chỉ e...
- Ồ
, với chân lực như tiểu thư mà không thể đả khai kinh huyệt, dẫn khí quy nguyên ư ?

Thân Phi Quỳnh lắc đầu nói :
- Với chút công lực như ta chỉ có thể thuận khí đả thông kinh mạch
, hiện tượng nghịch huyết đảo hành nay phải cần có người nội lực tối thâm hậu mới dần dần bức khí từng bước đả thông quá huyệt, ta làm sao nghịch khí đả thông kinh huyệt dẫn khí quy nguyên được ?

Hồ đại nương ngớ người
, với công lực như Nhị tiểu thư có thể nói thuộc hàng nhất lưu cao thủ, mà không thể đả thông kinh huyệt cho Nhạc Tiểu Tuấn, khiến khí huyết nghịch hành hồi thuận quy nguyên ? Vậy thì còn ai có thể làm chuyện này ?

Bà ta nhìn thấy Nhị tiểu thư nước mắt lả chả
, thì cũng rối trí, nhất thời không nói được câu nào.

Chỉ nghe Thân Phi Quỳnh lảm nhảm một mình :
- Đi tìm đại thư và anh rễ cũng vô ích
...

Bất chợt nàng à lên một tiếng
, quay đầu hỏi :
- Hồ ma ma
, hôm nầy là ngày nào ?
- Đã sang mồng một tháng mười hai rồi
.
- À, giờ nầy là giờ nào ?

Hồ đại nương chạy ra mở cửa nhìn trời
, rồi trở vào nói :
- Đã sắp hết canh năm
.
- Được, nhanh ra bảo Tử Kim Tiêu chuẩn bị xe ngựa.

Hồ đại nương chẳng hiểu ất giáp gì
, nhưng chỉ dạ ran một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng.

Lúc nầy trời chỉ vừa hừng sáng
, nhưng ngoài trời cũng đũ thấy mặt ngươi.

Thân Phi Quỳnh nhìn Nhạc Tiểu Tuấn nằm mê mang bất động
, mặt trắng bệt, hơi thở yếu ớt, thì lòng nóng như lửa.
Nàng dùng tấm chăn bọc kín người chàng lại, rồi hai tay bế chàng lên đi ra khỏi phòng.

Hồ đại nương vừa lúc ấy chạy đến nói :
- Xe đã chuẩn bị xong
. Nhị tiểu thư, để lão thân giúp một tay.

Thân Phi Quỳnh không trao Nhạc Tiểu Tuấn cho bà ta
, mà còn ôm chặc hơn, tợ hồ như sợ người khác cướp mất Nhạc Tiểu Tuấn trong tay mình, nói nhanh :
- Nhanh vào thanh toán tiền phòng
, rồi chúng ta lên đường !

Bình thường
, bốn ả nữ tỳ của nàng líu lo như chim hót suốt ngày, nhưng lúc nầy nhìn thấy nàng mặt sầu mày thảm, mà lại vội vàng nôn nóng thì không ai dám hó hé nữa lời, chỉ lẳng lặng theo sau.

Tử Kim Tiêu đã chuẩn bị một cổ ngựa hoa song mã trước cửa khách điếm
, Thân Phi Quỳnh và bốn ả nữ tỳ lên xe, đợi Hồ đại nương thanh toán xong cùng lên xe, bây giờ Tử Kim Tiêu mới lên tiếng hỏi :
- Nhị tiểu thư
, chúng ta đi đâu ?

Thân Phi Quỳnh lúc nầy ôm ghì cả người Nhạc Tiểu Tuấn
, nàng không còn thấy xấu hổ, mặt áp vào mặt chàng chừng như nghe ngóng theo từng hơi thở nhẹ của chàng. Nàng như ngây như dại, nàng thầm hiểu chuyện khí huyết nghịch đảo là đại kỵ với người luyện công, không biết chàng có cầm cự lâu dài không ? Cho nên căn bản tâm hồn nàng đặt trọn vào người chàng, mà không hay biết gì bên ngoài nữa.

Hồ ma ma thấp giọng hỏi :
- Tiểu thư
, chúng ta đi đâu ?

Thân Phi Quỳnh người như hồn tiêu phách lạc
, mắt cứ chầm chầm nhìn Nhạc Tiểu Tuấn, mà mặt đầm đìa nước mắt, Hồ đại nương nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, chợt đánh mắt ra hiệu cho Xuân Phong.

Xuân Phong ngồi sát bên người Thân Phi Quỳnh
, bèn nhích nhẹ vào người nàng hỏi nhỏ :
- Nhị tiểu thư
, Hồ ma mà hỏi chúng ta đi đâu bây giờ ?

Đến lúc nầy Thân Phi Quỳnh mới sực tỉnh
, ngước mắt lên nói gọn :
- Bát Công sơn
, nhanh lên ! Nội trong chiều nay phải đến được đó !

Hồ đại nương khựng người
, không biết Nhị tiểu thư muốn đưa Nhạc Tiểu Tuấn đến Bát Công sơn làm gì, nhưng không dám hỏi.
Chỉ thò đầu ra ngoài nói với Tử Kim Tiêu :
- Tử Kim Tiêu
, tiểu thư ra lệnh đến Bát Công sơn, chiều nay phải đến nơi !

Tử Kim Tiêu ứng thanh đáp một tiếng
, rồi ngọn rồi trong tay vung lên "bốp, bốp" mấy tiếng, hai con tuấn mã hí dài một tiếng, theo thế roi thúc giục của chủ, tám vó phóng lên kéo cổ xe chạy về phía trước như mũi tên.

Ngựa thuộc loại tuấn mã được kén chọn rất kỹ
, thế nhưng cả đoạn đường dài mấy trăm dặm chạy không nghỉ, đến cả buổi trưa ngươi cũng không ăn, ngựa cũng không dừng chân, chỉ thấy ngựa đổ mồ hôi như tắm, mũi thở phì phì.

Tử Kim Tiêu được lệnh phải đến Bát Công sơn trước khi trời tối
, nên ra sức thúc ngựa, quả nhiên trước khi mặt trời gát núi thì cả bọn cũng đến được dưới chân Bát Công sơn.

Lúc nầy xe ngựa mới chạy chậm lại
, Thân Phi Quỳnh suốt một ngày không ăn không uống, tay cũng không buông rời Nhạc Tiểu Tuấn, lòng như lửa đốt. Bây giờ thấy xe ngựa chạy chậm lại, bèn lên tiếng hỏi :
- Đến rồi sao ?

Hồ đại nương vội đáp :
- Đến rồi !
- Đã giờ nào rồi ?
- Có lẻ tầm giờ Dậu
.

Thân Phi Quỳnh nghe mới thở phào
, nói :
- Cũng không chậm !

Cuối cùng xe ngựa dừng lại bên một cánh rừng dưới chân núi
, trời vào cuối đông, mà Tử Kim Tiêu phải lấy khăn lau mồ hôi trên trán, rồi nhãy xuống vén rèm xe.

Bốn ả nữ tỳ nhãy xuống trước
, Hồ đại nương nói :
- Nhị tiểu thư đã một ngày không có gì vào bụng
, hãy đưa Nhạc tướng công lão thân bế cho !
- Không !

Thân Phi Quỳnh chỉ đáp cộc lốc một tiếng
, rồi hai tay cẩn thận bế Nhạc Tiểu Tuấn xuống xe, đoạn cử bước đi lên núi.

Hồ đại nương đánh mắt cho bọn tiểu tỳ
, nhưng vừa định bước chân đi theo, bỗng Thân Phi Quỳnh quay đầu lại nói ngay :
- Các ngươi ở đây chờ ta
.

Hồ đại nương dạ ran một tiếng
, rồi khựng người đứng lại, chỉ còn biết nhìn theo Nhị tiểu thư từng bước nặng nề đi lên núi.

Trên Bát Công sơn
, trước đây có một ngôi miếu thờ Hán Hoài Nam Vương Liêu An.

Tương truyền
, Liêu An biết trọng người tài, nhún mình đại sĩ, có vì Bát Công đến viếng thăm, Liêu An rất kính trọng người này. Bát Công có khả năng luyện đan hóa kim. Một hôm, Bát Công và Liêu An lên núi, chôn vàng ở đây, rồi sớm ra cả hai thăng thiên, cho nên về sau núi mới có tên gọi là Bát Công sơn.

Truyền thuyết là vậy
, nhưng miếu thì có thực, chỉ có điều qua thời gian đã lâu không có người chăm sóc, thêm phần loạn lạc, nên miếu từ lâu đã hủy. Duy nhất còn lại là gốc lão quế thứ lớn đến mấy người ôm không xuể, cành lá xum xuê tỏa rộng che rợp có đến trăm trượng, từ xa nhìn lại tợ hồ như một chiếc dù khổng lồ.
Ngay dưới gốc lão quế
, còn có một phiến đá rộng như mặt bàn, phẳng phiu nhẳn nhụi như gương, nghe nói thời Tần dùng Tạ An công, tạo nên một bàn cờ này trên mặt đá đến giờ vẫn còn những đường ngang dọc của ô cờ, có điều đường nét đã rất mờ nhạt.
Trở lại lúc nầy
, trời đã sắp tối, Thân Phi Quỳnh hai tay ẳm Nhạc Tiểu Tuấn hôn mê bất tỉnh đi lên núi, khi còn cách phiến đá lớn chừng tám chín trượng, bỗng nhiên hai chân quỳ xuống trên đất bất động.
Dạ phong rít từng hồi
, sơn lâm tĩnh mịch, đêm đông tháng tuyết thế này, nàng lặn lội từ mấy trăm dặm đến đây quỳ bất động mà không ai hay biết để làm gì ?
Chẳng lẻ nàng bế chàng đến tận miếu thần này cầu thần phò hộ cho chàng thoát nạn ?
Thân Phi Quỳnh là một nữ hiệp có tiếng đời này
, đương nhiên nàng làm thế nầy là có duyên cớ bên trong, không lẻ gì từ xa lạ đến Bát Vương công này quỳ xuống bất động, trong tay còn bế một người mà thần sắc nàng lại hết sức thành kính nghiêm trang !
Kính thần thần tại
, dạ phong thổi qua lất phất mái tóc nàng tung lên mặt, nhưng nàng vẫn y nhiên bất động tợ hồ như một tượng đá, thời gian cứ vậy từng giây theo hàn phong trôi qua.
Đột nhiên
, dưới gốc cây lão quế thụ "cốc" một tiếng khô khan vang lên, chừng như một vật kim khí nào đó rơi mạnh trên mặt phiến đá.

Thân Phi Quỳnh vẫn quỳ bất động
, trong lòng thầm nghĩ :
- Cuối cùng ta cũng chờ được, người này nhất định là Thất Công Hoàng Công Độ
, chỉ có chiếc bình rượu bằng sắt của lão đặt trên bàn đá mới gây ra tiếng động như vậy ?

Trong lòng tuy nghĩ thế
, nhưng nàng chung thỉ đầu vẫn không ngững lên.

Quả nhiên
, vừa lúc ấy nghe một tiếng ho hắng hắng già nua, rồi tiếp liền bộp một tiếng khô khan khác, nghe ra chừng như là tiếng nút hồ rượu bật mở ra.

Chẳng sai chút nào
, ngay sau đó là từng tiếng ực ực, rõ ràng là tiếng người nốc rượu, có lẻ phải nốc đến chín mười ngụm liên tục mới thôi.

Cuối cùng
, chỉ nghe giọng già nữa kia cất tiếng cười sảng khoái, rồi ực lại nốc thêm ngụm rượu nữa, mới rề rà nói một mình :
- Hà hà
... Đêm nay coi như ta là người đầu tiên đến !

Dứt lời
, lại cười ngất.

Nhưng ngay trong tràng cười của lão
, bỗng lại nhận ra thêm một tiếng cười lanh lảnh khác.
- Hắc hắc... Thất huynh, ngươi chớ khua mép vội mừng, huynh đệ còn đến sớm hơn ngươi !

Giọng người thứ hai này the thé nghe đến chói tai
, khi nghe chừng như trên tàn quế, nhưng dứt câu thì cả người đã rơi xuống trên mặt bàn đá.

Thân Phi Quỳnh thầm nghĩ :
- Bát Công Trương Công Quyền
.

Thất Công Hoàng Công Độ cười hì hì nói :
- Nực cười
, ngươi vừa đến thì nói vừa đến, làm gì phải tự trát vàng lên mặt, bảo là còn đến sớm hơn ta ?

Bát Công Trương Công Quyền ré giọng lên nói :
- Huynh đệ cần gì phải tự trát vàng lên mặt chứ ? Ngươi làm sao biết huynh đệ không phải đến sớm hơn ngươi ? Nói ngươi biết
, huynh đệ đến, nhưng chưa thấy người nào, nên nhãy lên cây ngủ một giấc rồi, giờ ngươi mới đến, chính tiếng cười của ngươi đánh thức huynh đệ dậy đấy nhé !

Thất Công Hoàng Công Độ nói :
- Hừ
, ta sao không biết ngươi đến muộn, rồi vô nấp vào tàng cây, lại từ trên cây nhãy xuống bào là vừa ngủ một giấc. Nói vậy ai nói không được ? Giả sử ta bảo rằng, ta đến đây đã uống hết một bồ rượu rồi, thấy ai cũng chưa đến, nên xuống chợ mua về thêm bình rượu thứ hai này đây, thì sao hử ?
- Ái da
..., Ai đến trước, ai đến sau, sự thật vẫn là sự thật, việc gì phải giả sử này ví dụ nọ ?

Bọn họ một người một câu
, không ai chịu nhịn ai, tranh cải náo nhiệt lên, chung quy vẫn là tranh xem ai là người đến trước.


Phút chốc bọn họ tạo thành cuộc chiến hai áp một, huynh đệ Tương Tây Song Thi tuy chỉ dùng tay không đấu kiếm. Thế nhưng nên biết hai mươi ngón tay dài ngoằng của bọn họ sắc bén không kém gì hai mươi ngọn kích hay hai mươi ngọn tiểu đao, chỉ cần một ngọn chạm vào người đối phương cũng đũ xé thịt cắt gan rồi.

May mà Cam Huyền Thông với tuyệt học Bát Quái kiếm lẫy lừng, dương Đông kích Tây, khi thì hữu công tả thủ, khi thì tả công hữu thủ, ứng biến nhanh nhẹn kịp thời
. Nên mặc dầu huynh đệ Song Thi càng đánh càng hăng, hùng khí càng khởi mạnh, nhưng ngoài ba bốn mươi hiệp vẫn chưa chiếm một chút thượng phong.

Bên ngoài mọi người đứng quan sát, chỉ còn thấy ba bóng người loang loáng, tiếng chỉ phong rít lên từng hồi, ánh kiếm loang phát ra tiếng thét rợn người, không còn phân định rõ ai với ai
.

Đột nhiên, lão đại Bế Mục Cương Thi Bân Lôi phát ra một tiếng hú dài lanh lãnh nghe như tiếng hoang thú gọi bầy săn đêm, lập tức Tam Nhãn Cương Thi Bân Điện cũng cất tiếng hú theo, hai tiếng hú hòa làm một kéo dài bất tận
.

Đúng lúc tiếng hú vừa dứt, huynh đệ Song Thi bỗng tự động nhãy thoái về sau thâu trảo đứng yên bất động
.

Cam Huyền Thông thấy đối phương tự thoái lui, chẳng còn đối thủ thì đánh vào đâu, cũng đành nhãy lui trấn thủ trước cửa hang chăm mắt nhìn chúng
.

Thần Điêu Đầu Hói từ phía trong đã nhận ra thần sắc khác thường của bọn huynh đệ Tương Tây Song Thi, vội dùng truyền âm nhập mật nói với Cam Huyền Thông :
- Cam đạo huynh thận trọng !

Tiếng lão vừa dứt bên tai, lập tức nhìn thấy Bế Mục Cương Thi đột nhiên hai tay giơ cao lên trời, rồi cả người thẳng đổ bổ nhào vào ôm đoạn hông của Cam Huyền Thông
.

Gần như cùng lúc, Tam Nhãn Cương Thi Bân Điện thân hình cũng cứng đơ như xác chết bổ nhanh tới như điện chớp, mười ngón tay xoè ra chộp vào hậu tâm Cam Huyền Thông
.

Cam Huyền Thông chấn động giật mình thầm kêu lên :
- Ái, Cương Thi Công !

Đối phương tiền hậu bổ tới, Cam Huyền Thông cả người vọt lên không tam trượng mới thoát được ra ngoài.

Tương Tây Song Thi thấy một thế trong Cương Thi Công không thành, thì càng tức giận, hai thân hình vẫn cứng đơ như hai xác chết, thế nhanh không tưởng tiếp tục nhào tới tấn công
.

Lúc nầy chỉ còn thấy bóng Cam Huyền Thông tợ hồ như cánh hồ điệp vờn lượn tránh chiêu đối phương trông thật đẹp mắt, thân pháp mà lão thi triển chính là tuyệt học khinh công Bát Quái Du Thân Bộ, chỉ xử dụng khi bị đối phương thế đông vây công mà thôi
.

Bọn Tương Tây Song Thi tợ hồ như bị bóng người của Cam Huyền Thông đùa cợt khiến bọn chúng càng thêm điên tiết, vừa chồm tới tấn công miệng vừa rú lên từng hồi như tiếng quỷ gọi hồn
.

Lần nầy thì Cam Huyền Thông chỉ thi triển thân pháp huyền diệu né tránh, thần thái ung dung phiêu hốt như không, chẳng có chút gì là cất lực phí sức
.

Huynh đệ Tương Tây Song Thi ngược lại thế bổ của Cương Thi Công cực hiểm của đối phương
.
Nhưng chỉ tránh không trả đòn, chẳng phải đã là ở vào thế bị động hạ phong rồi sao ?

Đứng bên ngoài chúng nhân chỉ còn thấy loáng thoáng ba bóng nhân ảnh đang thoa vào nhau, không còn phân biệt nỗi là ai
.

Thanh y thư sinh từ đầu đến giờ quan sát trận đấu, chừng như có chút không kiên nhẫn nỗi, đã thấy đầu mày nhíu lại, rồi bỗng đi bộ tiến ra
.

Thư sinh vừa đi bộ tiến tới, thì cả bọn Cửu Chỉ là Hàn Quang Minh, Hỏa Ma Nữ Chúc Xảo Xảo, Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt và Ngũ Xoa Chân Nhân Vạn Thiên Phong nghĩ rằng vị Tổng hộ pháp muốn tự tay ra, nên lập tức tiến bước theo
.

Bên nầy, Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân và Phi Hồng Dực Sĩ Lục Phi Hồng, nhìn thấy phía đối phương tợ hồ như định ý chừng động thế mạnh tấn công động khẫu, thì không khỏi chấn động trong lòng
. Nhưng cũng liền tiến hẳn ra ngoài động khẫu sẳn sàng tiếp ứng cho Cam Huyền Thông. Chỉ cần trợ thủ cho Cam Huyền Thông tháo lui vào được trong động, dựa vào địa thế thuận lợi thì có thể đối phó được với đối phương.

Chẳng ngờ, Thanh y thư sinh tiến lên hai bước liền dừng chân lại, phất tay áo một cái nói :
- Các ngươi lui đi !

Giọng nói không lớn, thế nhưng bên trong ngầm chứa một uy lực ghê gớm, khiến cả bọn kiêu hùng như Cửu Chỉ La Hán phải run người dạ ran một tiếng, đồng loạt trở gót thoái lui
.

Thanh y thư sinh phe phẫy chiếc quạt trong tay, trầm giọng quát :
- Mọi người ngừng tay !

Tương Tây Song Thi nghe tiếng quát của Tổng hộ pháp thì lập tức nhãy lùi thâu trảo đứng yên bất động.

Cam Huyền Thông bây giờ cả lưng áo đã ướt đẩm mồ hôi, hơi thở nghe thô thấp, cũng liền nhãy lui hai bước thâu kiếm lại
.

Thanh y thư sinh đảo mắt nhìn huynh đệ Tương Tây Song Thi một cái, giọng ôn hoà nói :
- Các ngươi cũng lui ra !

Tương Tây Song Thi nghe lệnh liền tán công, rồi tự động thoái lui ra sau
.

Phi Hồng Dực sĩ thấp giọng nói :
- Mạnh đạo huynh, lần nầy thì đạo huynh ra mặt thay cho Cam đạo huynh lui nghỉ, hắn chừng như muốn chúng ta trả lời, nên để vị quân sư ra mặt mới phải !

Thần Điêu Đầu Hói gật đầu nói :
- Cam đạo huynh nhanh vào động nghỉ dưỡng thần khí một lúc !

Cam Huyền Thông quay người thoái lui, thấp giọng nói :
- Mạnh đạo huynh cần cẩn thận, người này xem ra không dễ chơi đâu !

- Ừm, huynh đệ tự biết ứng phó !

Thanh y thư sinh lúc nầy tiến lên thêm mấy bước, cự ly với bọn Thần Điêu Đầu Hói tầm vài trượng thì dừng lại, ôm quyền nói :
- Tôn giá là vị cao nhân nào, có thể cho tại hạ khai nhãn giới ?

Thần Điêu Đầu Hói cũng ôm quyền đáp lễ nói :
- Tại hạ Mạnh Đạt Nhân người của Lục Hợp môn, xin lĩnh giáo tôn tính đại danh các hạ ?

Lão tự báo xuất ra cả môn phái, tự nhiên muốn biết rõ lai lịch đối phương
.

Thanh y thư sinh cười đáp :
- Tại hạ Chúc Thiên Tùng
.

Đối phương chỉ báo tính danh, Thần Điêu Đầu Hói ôm quyền nói tiếp :
- Thì ra là Chúc đại hiệp, hân hạnh !

Chúc Thiên Tùng cười thản nhiên nói :
- Mạnh đại hiệp hà tất phải khách khí, Chúc mỗ chỉ là người mới hành cước giang hồ
.

Thần Điêu Đầu Hói nhìn thấy thần thái đối phương ung dung, ngữ khí thanh sảng, không có chút gì tạp khí giang hồ
. Thế nhưng một người mới xuất hiện trên giang hồ, lẻ nào có thể đứng trên cả một bọn võ lâm hắc đạo lừng danh thế nầy.

- Chúc đại hiệp mới khách khí, Chúc đại hiệp thân phận Tổng hộ pháp quả nhiên chẳng phải là tầm thường, lão hũ chỉ thỉnh giáo Chúc đại hiệp thuộc cao sơn đại phái nào ?

Chúc Thiên Tùng phe phẫy chiếc quạt đáp :
- Mạnh đại hiệp đã hỏi, huynh đệ phải đáp, có điều bỗn phái hiện tại còn chưa đến lúc công khai trên võ lâm
. Cũng may đại hội trên Trích Bát thiền viện, Hoang sơn không còn xa, đến lúc đó chư vị sẽ biết rõ.

Thần Điêu Đầu Hói nói :
- Thế Chúc đại hiệp đến đây là vì
...
- Tại hạ thấy từ đây đến ngày khai hội không xa, giữa chúng ta và Bát đại môn phái vốn không thù oán, cho nên song phương không nên có hành động đối đầu. Chính vì vậy mà Chúc mỗ tự thân đến đây chỉ hy vọng chư vị rời khỏi động này, tránh để mất hòa khí thì hay !

Thần Điêu Đầu Hói cười lớn nói :
- Chúc đại hiệp đã biết không nên có hành động làm tổn thương hòa khí song phương, vậy mà còn buộc chúng ta rời khỏi động này
. Vậy sao Chúc đại hiệp không tự xuất lĩnh người của mình rời khỏi đây, há như vậy cũng chẳng làm mất hòa khí đó sao ?

Khuôn mặt tuấn mỹ của Chúc Thiên Tùng lập tức sa sầm, trầm giọng nói :
- Tại hạ hy vọng chư vị suy nghĩ cho kỹ
.
- Ồ, lão hũ ngược lại cũng hy vọng Chúc đại hiệp suy nghĩ cẩn thận.
- Tại hạ không cần suy nghĩ.

Thần Điêu Đầu Hói hơi giật mình nghĩ :
- Tên này mới thật cuồng ngạo !

Nhưng ngữa cổ cười ha hả nói :
- Lời này của Chúc đại hiệp thật không được công bằng, tại sao bảo chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ, còn Chúc đại hiệp thì không cần suy nghĩ ?

Chúc Thiên Tùng nhìn Thần Điêu Đầu Hói từ đầu đến chân rồi nói :
- Tại hạ nói vậy cũng là nghĩ cho chư vị mà thôi !
- Ồ, câu này nghĩa là thế nào ?
- Bởi vì bản thân Chúc mỗ tự đến !
- Chúc đại hiệp tự đến thì sao chứ ?
- Tôn giá thật không hiểu ư ?

Thần Điêu Đầu Hói nhún vai cười đáp :
- Lời Chúc đại hiệp dấu ẩn huyền cơ, bần đạo ngu si không hiểu nỗi !
- Hảo !

Chúc Thiên Tùng cười nhạt nói :
- Chúc mỗ đã tự thân đến, chư vị không rời khỏi động này mà được ư ?

- Hà, hà.

Thần Điêu Đầu Hói phá lên cười một hồi nói :
- Khẫu khí của Chúc đại hiệp thật không nhỏ tí nào, bần đạo hành cước giang hồ mấy mươi năm, có thể nói lần đầu tiên nghe người ta nói một câu khí phách thế nầy
.
- Chúc mỗ xưa này chưa từng lớn tiếng dọa người, hay là Mạnh đại hiệp nên trở vào bàn bạc cùng mọi người lần nữa xem !
- Lời khuyên này của Chúc đại hiệp hay đấy, thế nhưng bần đạo tự hỏi có đáng cùng mọi người thương lượng bàn bạc một chuyện cỏn con này không !

Nghe câu này thì Chúc Thiên Tùng đã nỗi giận, trầm giọng nói :
- Thật ra ngươi định thế nào, nói mau ?
- Ồ, bần đạo bất tài, nhưng cũng nguyện tiếp sự chỉ giáo của Chúc đại hiệp
.
- Tốt lắm ! Mạnh đại hiệp như đã muốn nắm gân tại hạ thì cứ việc xuất thủ.

Vừa nói vừa phe phẫy chiếc quạt lông, thần thái ung dung tự tại, một chút cũng không để mắt đến đối phương
.

Phi Hồng Dực Sĩ thấy Thần Điêu định ra tay, thì cản lại :
- Chậm tay !

Rồi bước tới một bước nói :
- Mạnh đạo huynh là quân sư của chúng ta, nên để tiểu đệ đối phó với Chúc đại hiệp là được
.

Nói rồi quay mặt nhìn Chúc Thiên Tùng ôm quyền nói :
- Bần đạo Lục Phi Hồng, Chung Nam phái, xin lĩnh giáo Chúc đại hiệp vài chiêu
.
"Soạt" thanh trường kiếm lập tức rút khỏi võ rung lên.

Thần Điêu Đầu Hói vốn định ngăn lại, nhưng thấy Lục Phi Hồng đã rút kiếm khỏi võ thì đành thôi, chỉ dùng truyền âm nhập mật nói :
- Lục đạo huynh, người này thân tàng bất lộ, chỉ nghe khẫu khí cũng biết không phải nhân vật tầm thường, đạo huynh cẩn thận !

Phi Hồng Dực sĩ khẻ gật nhẹ đầu, rồi cũng dùng truyền âm nhập mật đáp lại :
- Tiểu đệ hiểu, khi tiểu đệ công thủ với hắn, đạo huynh đứng ngoài chú ý xem ra lai lịch của hắn
.

Lúc nầy Chúc Thiên Tùng mĩm cười nói :
- Lục đạo trưởng muốn chỉ giáo, xin cứ tự nhiên !

- Chúc đại hiệp, mời !

Chúc Thiên Tùng phất chiếc quạt, cười khí khái nói :
- Chúc mỗ động thủ cùng người, chưa từng ra tay trước, mời Lục đạo trưởng tự nhiên cho !

- Được, bần đạo chỉ biết cung kính không bằng tòng mệnh, vậy xin Chúc đại hiệp rút binh khí !

Chúc Thiên Tùng chỉ trỏ nhẹ chiếc quạt trên tay cười đáp :
- Bảo kiếm tại hạ hễ rút là thấy máu, cho nên trước giờ ít dùng, chỉ bằng chiếc quạt này tiếp đạo trưởng vài chiêu !

Một câu này rõ ràng không coi Phi Hồng Dực Sĩ vào đâu, khiến lão nghe mà nỗi xung, nộ quá thành tiếu, cười dài một tràng nói :
- Chúc đại hiệp thật khí độ hơn người, bần đạo đành kính lĩnh vậy !

Quả không thẹn là cao thủ nhất lưu, Phi Hồng Dực sĩ nén cơn giận trong lòng, sắc mặt trầm tỉnh, xuất kiếm ra chiêu uyển chuyển nhẹ nhàng thăm dò đối phương
.

Chiêu này khởi thức trong Chung Nam kiếm pháp có tên là Nhất Kiếm Triều Thiên
.

Chiêu khởi thức của Chung Nam kiếm pháp tuy chỗ đồng nhất với tất cả chiêu khởi thức của những pho kiếm khác là thăm dò ý dịch
. Nhưng chỗ khác nhau lớn nhất của chiêu này trong Chung Nam kiếm pháp chính vì nó là chiêu khởi đầu làm nền tảng cho tất cả ba trăm sáu mươi chiêu trong toàn pho kiếm. Chỉ cần một chiêu này xuất thủ, tiếp liền sau đó cả ba trăm sáu mươi chiêu sẽ tiếp liền nhau tuôn ra như thiên hà đổ xuống, liên tu bất tận, như thác ghềnh đổ mãi không thôi. Chính vì vậy mà chiêu khởi thức này còn được coi là Nhất Kiếm Triệu Thiên, Chung Nam chi thỉ.

Một kiếm của Phi Hồng Dực sĩ đã xuất, vậy mà Chúc Thiên Tùng vẫn phất phất chiếc quạt, mắt nhìn đâu đâu, tợ hồ như không hề nhìn thấy, hoặc giả chỉ là người bàng quang xem đấu, chứ không phải là người trong cuộc
.

Phi Hồng Dực Sĩ dầu có tu luyện tâm tính đến mấy, lúc nầy cũng không khỏi thầm nộ, thầm chửi :
- Cuồng tử, Lục Phi Hồng ta hành cước giang hồ mấy mươi năm chưa từng thấy ai cuồng ngạo như ngươi, hôm nay ta phải cho ngươi nếm mùi mới khỏi coi thanh bảo kiếm của ta là kiếm giả !

Chỉ nghĩ vậy, kiếm trong tay lập tức hóa thành một đạo hào quang lướt tới người Chúc Thiên Tùng nhanh như điện chớp
.

Chúc Thiên Tung không né tránh cũng không hành động, tay khoát nhẹ, khóe môi nhêch một nụ cười nhạt
.

Khoảng cách giữa bọn họ chung chừng năm sáu xích, với một người luyện kiếm bình thường thì phát chiêu là đến ngay, huống gì nhân vật dùng kiếm thành danh như Phi Hồng Dực sĩ ?

Thoạt trông kiếm đã chạm vào người Chúc Thiên Tùng, mọi người đứng ngoài chú mục nhìn chỉ thấy người Chúc Thiên Tùng hồi chuyển nhẹ, chiếc quạt từ ngực phát ra "Soạt" một tiếng, quạt xếp lại chẹn lên lưng kiếm
.

Chuyện xảy ra chỉ phần mười cái chớp mắt, một kiếm vừa biến của Phi Hồng Dực Sĩ chính là chiêu Phau Long Đoạt Tâm, kiếm ảnh loáng lên rồi biến mất rất nhanh
.

Phi Hồng Dực Sĩ không khỏi ngẫn người, ngưng mắt nhìn Chúc Thiên Tùng thoáng chút do dự nói :
- Chúc đại hiệp có ý gì, đao kiếm không mắt, bần đạo nếu như vừa rồi thâu tay không kịp, há chẳng
...

Chúc Thiên Tùng nhìn đối phương cười đáp :
- Lục đạo huynh quả là quân tử nhân từ, chiêu kiếm chỉ còn cách ngực tại hạ hai thốn một phân liền thâu thủ ngưng chiêu
...

Nói đến đó gã thâu quạt lại, vỗ vỗ nhẹ vào lòng tay trái, vẫn nụ cười thản nhiên nói tiếp :
- Nhưng sao Lục đạo huynh không thử thi triển hết chiêu Phẫu Long Đoạt Tâm này xem có đâm xuyên tim tại hạ không ?

Phi Hồng Dực sĩ không khỏi khựng người ngơ ngác, người của Chung Nam phái rất ít ra ngoài giang hồ, đến như kiếm pháp nỗi danh nhờ tốc độ kinh hồn
.
Thực ra trên võ lâm người ta chỉ biết được Chung Nam kiếm pháp, nhưng ít ai nhận ra được từng chiêu kiếm, mà còn đọc đúng tên của chiêu thức.

Vậy mà Chúc Thiên Tùng bất quá cũng chỉ là một thư sinh chưa bước hẳn vào tuổi trung niên, trên dưới ba mươi, lại có thể nhận ra chiêu kiếm Phẫu Long Đoạt Tâm này ?
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 84
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com