Bấy giờ, Trúc Thu Lan nhìn thấy Nhạc Tiểu Tuấn rơi vào tình thế nguy hiểm, trong lòng lo lắng đến mặt đỏ gay la lên : - Nhạc huynh, sao không nhanh dùng binh khí? Nhạc Tiểu Tuấn ban đầu tuy có lính quýnh tay chân, nhưng lúc này chàng nhận ra rằng bằng vào thân pháp điêu luyện của mình cũng tạm thời lẩn tránh được thế tấn công ào ạt của Hoắc Vạn Thanh, cho nên chạy mà không loạn. Hai người một truy kích một né tránh, tốc độ cực nhanh, không đầy chớp mắt mà đã thấy Nhạc Tiểu Tuấn thoát ra từ vòng vây chưởng ảnh, quả nhiên thoát được tám chưởng liên hoàn của Hoắc Vạn Thanh. Lại nói, Hoắc Vạn Thanh mắt không rời khỏi thân ảnh của Nhạc Tiểu Tuấn, lão không ngờ Nhạc Tiểu Tuấn lại thi triển thân pháp kỳ ảo như vậy, lúc này vừa xuất hết tám chưởng trong Càng Khôn bát chưởng, hai mắt trợn trừng trừng nhìn chàng, buột miệng nói : - Ngươi là... Tống Văn Tuấn đứng bên ngoài nôn nóng hạ cho được Nhạc Tiểu Tuấn, chen vào thúc : - Hoắc tổng quản không cần nói nhiều với hắn. Hoắc Vạn Thanh bỗng nhiên thâu thế, chấp tay nói : - Công tử, lão hũ chính đáng suy nghĩ, lão Trang chủ đã chấp nhận tha họ Nhạc này, nhất định không nhìn nhầm đâu, hay là chúng ta tạm thời để hắn đi. Chẳng hiểu vì đâu tự nhiên khẩu khí thái độ lão ta thay đổi. Trúc Thu Lan bất giác thoáng động trong lòng, thầm nghĩ : - Hoắc Vạn Thanh vừa rồi thốt lên mấy tiếng: Ngươi là..., nhưng không nói ra hết, chẳng lẽ nào lão ta đã nhận ra lai lịch của chàng? Tống Văn Tuấn vẫn sắc mặt lạnh lùng ngạo mạn nói : - Hoắc tổng quản, ngươi đánh nhau mãi không được gì, nhanh lui để bổn công tử tự ra tay vậy. Hoắc tổng quản ngước mắt hỏi : - Công tử, lão hũ đã nghĩ lại, chúng ta không nên nghịch lệnh lão Trang chủ... - Không cần nói nữa. Tống Văn Tuấn đưa tay cắt lời lão, lại tiếp : - Hắn rành rành là đồng bọn với tặc nhân, há có thể tha cho hắn chạy? Hoắc Vạn Thanh tỏ ra lúng túng nói : - Chỉ e làm vậy không thỏa đáng... Tống Văn Tuấn không để ý đến lão, sấn bước hướng tới Nhạc Tiểu Tuấn, rút phắt thanh trường kiếm chĩa thẳng vào chàng gằn giọng : - Chúng ta lần trước đã đánh nhau ngoài Lã thành chưa phân thắng bại, hiện tại khéo gặp nên phân một trận cao thấp, nhanh rút kiếm ra. Nhạc Tiểu Tuấn nói : - Tống huynh, sao phải... Nhưng họ Tống đã ngắt ngang, quát : - Họ Nhạc kia, bất tất phải nói nhiều, trừ phi ngươi thúc thủ chịu trói, để bọn tráng đinh giải người về bổn trang, bằng không... Nhạc Tiểu Tuấn cười nhạt nói : - Tống huynh, tại hạ tìm được thuốc giải tự nhiên sẽ mang tới cho quý trang, quyết không có ai bức hiếp tại hạ thúc thủ chịu trói được. Nên biết tại hạ không muốn động thủ cùng các hạ không muốn động thủ cùng các ngươi, hoàn toàn không có chữ sợ. Tống Văn Tuấn cười lớn nói : - Nói hay lắm, ngươi đã không muốn động thủ cùng bổn công tử, cũng không chịu thúc thủ chịu trói, vậy thì bò xuống đất rồi bổn công tử sẽ tha mạng cho lần này. ha ha... Hoắc Vạn Thanh vội lên tiếng : - Công tử... Nhạc Tiểu Tuấn nghe câu này thì tuấn diện khởi sắc nộ, trầm giọng quát : - Tống Văn Tuấn, ngươi chớ bức hiếp người quá đáng. Soạt một tiếng ngân dài, quả nhiên chàng đã rút thanh nhuyễn kiếm ra cầm chặc trong tay. Nhưng lúc này Trúc Thu Lan bỗng ái lên một tiếng nói : - Nhạc huynh, mũi thanh kiếm sao bị gãy rồi? Nhạc Tiểu Tuấn nghe hỏi thì đỏ mặt, ấp úng nói : - Hôm trước đánh nhau với Tống đại lão gia đã bị... đại lão gia dùng đũa đánh gảy, tại hạ thực áy náy vô cùng vì đã không giữ gìn được thanh bảo kiếm của cô nương. Trúc Thu Lan mặt còn ửng hồng, cúi thấp đầu nói : - Thanh kiếm kia đã là của huynh rồi mà... Tống Văn Tuấn không nhẫn nại được, lên tiếng : - Ở đây không phải là chỗ cho các ngươi nói chuyện, bổn công tử không đủ kiên nhẫn nhiều. Họ Nhạc kia, xem kiếm. Nói rồi, quả nhiên phóng kiếm điểm tới một chiêu Tiều Phu Vấn Lộ. Một chiêu này nhìn cũng biết là hư chiêu, thế nhưng biểu hiện là gã đã ra tay. Nhạc Tiểu Tuấn tay nắm nhuyễn kiếm, nhưng chưa động thủ, ngưng mắt nhìn đối phương nói : - Tống huynh lại muốn tỷ kiếm cùng tại hạ thì tại hạ cũng xin hầu tiếp, có điều chuyện cần phải nói trước cho rõ ràng, nếu khi động thủ đao kiếm không có mắt, ai đả thương ai cũng không đáng. Tống Văn Tuấn mắt khinh khỉnh cười đáp : - Ngươi thật là giỏi giảo biện, đầu tiên dụng độc hai gia phụ, rồi sau đó lại giỏi mồm mép nói đến nỗi gia phụ ta tin là thật, nên mới dễ dàng tha cho người, thế nhưng chính Tiểu Thúy tận tai nghe Hồ lão bà nói ngươi là người của chúng, khi chúng ta hay tin truy tìm đến đây thì phát hiện các ngươi, thử hỏi thiên hạ có chuyện nào khéo đến thế... Hắn càng nói càng tõ ra giận dữ, thanh trường kiếm trong tay lại phát lên một đường, nói : - Thôi đi, bổn công tử nói thế đã là quá rõ, hãy xem kiếm đây. Lần này thì quả nhiên quật một đường kiếm tới trước ngực Nhạc Tiểu Tuấn, chiêu này quyết không phải là hư chiêu như chiêu đầu, ánh kiếm loáng lên bao trùm cả người chàng. - Biểu ca... Đúng lúc ấy, bỗng có một tiếng nữ nhân la lớn, hàm chứa nỗi tức giận, tiếp liền đó “Kong” một tiếng ngân dài, ánh kiếm của Tống Văn Tuấn tựa hồ như ánh chớp nhanh rồi tắt lịm. Tống Văn Tuấn còn đang ngơ ngác thì một bóng người đã lướt nhẹ vào như một làn khói mỏng, định thần nhìn kỹ mới hay một thiếu nữ che kín mặt bằng mãnh khăn mỏng, trên tay thiếu nữ một ngọn tam xích đoản kiếm đè chặt trên kiếm của Tống Văn Tuấn. Cô ta không ai khác hơn là Huy Huệ Quân. Tiếp liền theo đó là Tiểu Thúy cô nương nhảy vào, trên thắt lưng Tiểu Thúy lúc này cũng có giắt một thanh đoản kiếm như thanh kiếm trong tay Huy Huệ Quân. Tống Văn Tuấn lặng người giây lát rồi từ từ thâu thanh trường kiếm về mỉm cười hỏi : - Biểu muội sao cũng đến đây? Huy Huệ Quân cũng liền thâu thanh đoản kiếm trong tay nói : - Biểu ca, sao lại ngoan cố đến thế, chỉ bằng vào một câu nói của Tiểu Thúy mà biểu ca phải nhất định tỷ thí với Nhạc tướng công, sao không nghĩ vì cớ gì Hồ lão bà bắt được Tiểu Thúy rồi lại tha nó ra? Đây rõ ràng là muốn mượn mồm Tiểu Thúy đem lời của bà ta truyền đạt cho chúng ta nghe, vậy mà chúng ta không đi tìm Hồ lão bà mà lại tìm Nhạc tướng công là sao chứ? Biểu ca thường ngày tự cho mình là ngươi có trí thông minh, vậy mà lần này lại không nhận ra kế ly gián của đối phương ư? Cô ta nói một hơi vừa nhanh vừa dữ, bên trong hàm ý trách móc, thế nhưng giọng cô ta thánh thót khiến người nghe cảm thấy dễ chịu. Tống Văn Tuấn tợ hồ như vừa kính nể vừa úy sợ vị biểu muội này, cho nên bị nói một hồi mà chỉ vả lả nói : - Ngu huynh và Hoắc tổng quản chạy đến đây thì đã phát hiện thấy bọn họ hai người trong trang viện này, tự nhiên không thể khiến người ta không nghi ngờ được... Huy Huệ Quân lúc này ánh thu ba mới đưa lên người Trúc Thu Lan rồi không đợi Tống Văn Tuấn nói hết, cắt ngang ngay : - Thế biểu ca đã hỏi xem thử Nhạc tướng công và vị cô nương này đến đây làm gì chưa? - Ngu huynh nghe Nhạc huynh nói là bọn họ chạy đến đây để tìm cứu Tiểu Thúy, thế nhưng lời này thực khó tin... Huy Huệ Quân cười nói : - Tại sao lại khó tin? Tiểu Thúy chỉ vì cứu Nhạc tướng công mà bị Hồ lão bà bắt đi, Nhạc tướng công cũng chạy đến đây để tìm cứu Tiểu Thúy, là đúng lẽ thường tình chứ? Chỉ vì biểu ca thích tin ở mình, mà không tin ở người, cho nên mới xảy ra chuyện đó thôi. Hoắc Vạn Thanh ở bên cạnh gật đầu nói : - Tiểu thư nói rất phải. Huy Huệ Quân quay đầu lại hỏi : - Hoắc tổng quản đã kiểm tra ở đây, thấy không có người sao? Hoắc Vạn Thanh đáp : - Vâng, lão hũ đã kiểm tra khắp nơi, tựa hồ như từ lâu bỏ hoang, do vậy khi gặp Nhạc tướng công và vị cô nương này ở đây mới xảy ra hiểu lầm. Nhạc Tiểu Tuấn từ nay đến giờ lặng im, lúc này mới lên tiếng : - Lúc Hoắc tổng quản vào đây có nhìn thấy một lão già lẩm cẩm ở ngoài cửa chứ? Hoắc Vạn Thanh nói : - Không, lão hũ và công tử lúc vào đây chẳng hề nhìn thấy một người nào. Nhạc Tiểu Tuấn nhíu mày nói : - Cũng kỳ lạ, lúc chúng tôi vào cửa thì gặp một lão già lụ khụ, lão cứ lảm nhảm nên bị Trúc cô nương điểm huyệt, sao bây giờ lại không thấy nhỉ? Huy Huệ Quân liếc mắt nhìn Trúc Thu Lan một cái rồi hỏi : - Vậy Nhạc tướng công có còn nhìn thấy ai nữa không? Nhạc Tiểu Tuấn lắc đầu nói : - Không, người ở đây tựa hồ như đã chuyển đi nơi khác, không còn giống như tối hôm qua, thế nhưng chúng cũng lưu lại nhiều dấu vết, bọn tại hạ chính đang truy tầm thì gặp Tống thiếu trang chủ và Hoắc tổng quản xốc vào. Hoắc Vạn Thanh nói : - Đúng vậy, thế nhưng lão hũ nghe Tiểu Thúy nói là Nhạc tướng công hồi đêm bị Hồ lão bà đưa đến đây, chuyện là thế nào? Huy Huệ Quân nghe thế “ừm” một tiếng, nói : - Thế thì Hoắc tổng quản chưa hỏi rõ ràng, vậy mà đã cùng Nhạc tướng công xung đột rồi. Hoắc Vạn Thanh mặt ửng đỏ, chấp tay nói giọng xin lỗi : - Tiểu thư lượng thứ, lão hũ nhất thời lỗ mãng, thật đáng tội. Nhạc Tiểu Tuấn bây giờ mới đem chuyện hồi đêm qua kể cho bọn họ nghe một cách tỉ mỉ. Hoắc Vạn Thanh nghe rồi ngớ người nói : - Nói vậy nơi đây là sào huyệt của bọn tặc, có lẽ nhân Hồ lão bà để lộ hành tung, cho nên bọn chúng mới vội vã tẩu tán đi nơi khác. Huy Huệ Quân trầm ngâm một lúc rồi nói : - Nhạc tướng công, có phải tướng công nói tên đồng bọn với Hồ lão bà từng vờ bị thương rồi nhờ tướng công đưa thư, là họ Từ không? Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu đáp : - Không sai, tại hạ tuy không nhìn rõ mặt hắn, thế nhưng chỉ nghe giọng nói hắn cũng nhận ra nhất định là gã họ Từ kia. - Ừm. Huy Huệ Quân gật đầu nói : - Cũng có thể, hắn cũng Hồ lão bà ẩn cư bên bờ hồ là để dễ dàng thám thính Thiên Hoa sơn trang, còn nơi đây mới chính là sào huyệt của bọn chúng. Vị Thân cô nương mà Nhạc tướng công gặp hồi đêm có lẽ là một nhân vật trọng yếu trong tặc đảng. Nói đến đó, ánh mắt lưu chuyển bỗng hỏi : - Nhạc tướng công bảo là bị chúng bịt mặt đưa đến đây gặp Thân cô nương, nhưng đúng là trong phòng này chứ? Nhạc Tiểu Tuấn nói : - Đúng vậy, tại hạ nhớ rất rõ, ở đây vốn có một cái bàn tròn và mấy chiếc ghế, nhưng hiện tại đã được dọn dẹp đi hết rồi, đến trên nền đất cũng được rải đầy bụi để ngụy trang, nhưng tại hạ quyết không lầm. Tống Văn Tuấn nói : - Hoắc tổng quản nhanh dẫn người đi khắp nơi thêm lần nữa xem, có thể tìm ra nơi ẩn nấp của tặc đảng cũng nên. Hoắc Vạn Thanh gật đầu nói : - Lão hũ xin đi ngay. Nói rồi quay người đi mang theo sau mấy tráng đinh ra khỏi phòng. Tống Văn Tuấn lại hỏi : - Biểu muội chúng ta có phân nhau đi lục soát hay không? Huy Huệ Quân nói : - Hồi đêm, khi tỉnh lại, Nhạc tướng công nhận ra mình bị giam cầm dưới một hầm sâu, nếu giờ tìm ra được cái hầm bí mật này thì có thể khám phá ra được ít nhiều dấu vết của chúng. Tống Văn Tuấn xua tay cười nói : - Biểu muội quả nhiên là thông minh cẩn thận, nếu không có muội nhắc nhở thì ngu huynh chẳng nghĩ ra điều này. Huy Huệ Quân lại nói tiếp : - Đáng tiếc là khi Nhạc tướng công bị dẫn lên đây thì bị bịt mặt, không biết giờ Nhạc tướng công có thể tìm ra mật thất đó không? Nhạc Tiểu Tuấn nói : - Lúc tại hạ từ mật thất đi lên, đầu tuy bị trùm kín, nhưng tại hạ để tâm ghi nhớ, chừng như đi qua hai dãy hành lang, xuyên qua năm cánh cửa, tổng cộng thêm chừng bảy mươi bước nữa thì đến nơi đây. Trúc Thu Lan nói : - Nhạc huynh thật là quá cẩn thận. Nhạc Tiểu Tuấn nói : - Tại hạ nhớ lời gia sư dạy: lúc rơi vào hiểm cảnh phải cẩn thận hết sức bình tĩnh, tuy là một việc rất nhỏ nhưng cũng không được bỏ qua. Tại hạ lúc ấy mắt bị bít kín, không biết mình đang ở nơi nào, cho nên phải lưu tâm để ý, có vậy mới hy vọng thoát khỏi hiểm cảnh. Vì thế lúc bị dẫn đi đã để tâm ghi nhớ. Huy Huệ Quân nhìn chăm Trúc Thu Lan, nàng cảm giác giữa cô ta và Nhạc Tiểu Tuấn, tình cảm tựa hồ như rất thân thiết, thế nhưng không tiện hỏi, mới nói : - Nhạc huynh nhớ kỹ như vậy thì rất tốt, chúng ta thử theo đó đi tìm xem. Mọi người rời khỏi tiểu lầu. Tống Văn Tuấn chìa tay ra nói : - Nhạc huynh, mời đi trước. Nhạc Tiểu Tuấn nói : - Vâng, để tại hạ thử xem. Nói rồi chàng quay người bắt đầu đi dọc trở lại theo hành lang. Trúc Thu Lan không cần khách khí với bọn họ, lập tức bám theo sát chân Nhạc Tiểu Tuấn. Huy Huệ Quân theo sau trong lòng cảm thấy không vui, thế nhưng không thể nói ra, đành lặng lẽ bước theo Trúc Thu Lan, kế đến là Tiểu Thúy. Cứ vậy họ để mặc một mình Tống Văn Tuấn lẻo đẻo đi cuối cùng, có điều là lần này bên người Tống Văn Tuấn có thêm một vị cô nương, cho nên trong lòng gã thoáng chút yên tâm, tay án đốc kiếm cứ thế mà đi.