Hôm nay tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần.
Một chiếc lá tơ hèn mọn nhờ cái biến chế mầu nhiệm của con sâu mà trở thành tơ lụa. Một đống bùn lầy nhờ cái sáng tạo kỳ diệu của con người mà trở thành một lâu đài. Một thân cây cằn cỗi nhờ cái tài năng diễm ảo của người nghệ nhân mà trở thành một tác phẩm nghệ thuật. Một mảnh lông trừu nhờ cái khả năng cắt xén của người thợ giỏi mà trở thành một bộ quần áo quý phái. Nếu một cái lá, một đống bùn, một miếng gỗ, một chùm lông có thể gia tăng giá trị của chúng gấp trăm lần hay cả ngàn lần, thì tại sao tôi không thể biến tạo cái hạt cát, cái nguyên tử mang tên tôi thành một giá trị vĩ đại? Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần. Tôi giống như một hạt thóc phải đối diện với ba hướng tương lai. Hạt thóc có thể được chứa vào kho rồi một ngày nào xay nấu thành đồ ăn cho gia súc. Hay hạt thóc có thể xay ra thành gạo ,rồi bột, rồi làm thành những chiếc bánh ngon ngọt. Hay nó có thể được ươm, nẩy mầm rồi cấy thành trăm ngàn hạt giống khác, rải rác trên suốt cánh đồng thơm lừng những nhành lúa mới. Tôi giống như hạt thóc trên với một điều khác biệt: Hạt thóc không thể lựa chọn tương lai cho nó. Nó không biết là sẽ trở thành đồ ăn cho gia súc, thành bột cho một cái bánh ngọt, hay thành giống cho ngàn cây lúa. Tôi có sự lựa chọn đó. Và tôi tự hứa tôi sẽ không để ai vất đời tôi vào cho bọn gia súc hay nghiền nát đời tôi thành bột cám. Mặc cho những tảng đá ngàn cân của thất vọng và thua lỗ đè nặng, tôi sẽ không bị vỡ tan như những hạt thóc và chịu xếp đặt bởi hành động của người khác. Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần. Để tăng trưởng và sinh nở, hạt thóc phải được chôn vùi dưới bóng tối sâu trong lòng đất. Những thất bại, lầm lỗi, ngu xuẩn và sự bất lực của tôi cũng là một loại bóng tối mà tôi phải chịu đựng để có thể tăng trưởng và sinh nở. Rồi một ngày, như hạt thóc sẽ vươn cao những mạ xanh và những chùm hoa gạo, dưới sự ấp ủ của nắng, của mưa, của gió; tôi cũng sẽ ấp ủ thân thể tôi, trí óc tôi để hoàn thành những mộng tưởng. Để tăng trưởng toàn vẹn, hạt thóc còn tuỳ thuộc vào sự nâng đỡ của thời tiết, nhưng tôi thì hoàn toàn tự do trong cái lựa chọn về thời tiết của đời tôi. Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần. Và tôi sẽ làm sao để đạt được ý nguyện này? Trước hết, tôi sẽ đặt cho tôi những mục tiêu phải đạt trong môt ngày, trong một tuần, trong một tháng, trong một năm và cả một đời. Giông như hạt mưa phải tươi mát để hạt giống nẩy mầm, tôi phải có mục tiêu định sẵn trước khi đời tôi bắt đầu tăng trưởng. Khi đặt ra những mục tiêu, tôi sẽ lấy những thành quả tốt đẹp nhất từ quá khứ làm tiêu chuẩn, rồi nhân nó lên cả trăm lần. Cái mục tiêu này sẽ trở thành tiêu chuẩn của đời tôi trong tương lai. Tôi sẽ không quản ngại rằng mục tiêu của tôi quá cao, vì giống như người kỵ binh, tôi thà là hướng mục tiêu tôi về phía mặt trăng để bắn được một con Đại Bàng, hơn là nhắm con Đại Bàng rồi bắn phải một bụi cây. Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần. Tôi sẽ không sợ hãi về độ cao của mục tiêu, dù rằng tôi sẽ vấp ngã nhiều lần trước khi tới đích. Khi vấp ngã, tôi sẽ đứng dậy ngay, vì tôi hiểu rằng không một Cao Nhân nào mà không vấp ngã nhiều lần trong đời họ. Chỉ có một con sâu mới không vấp ngã. Tôi không phải là con sâu. Tôi không phải là ngọn cỏ. Tôi không phải là một con trừu. Tôi là một con người đúng nghĩa. Có những kẻ chỉ dựng nổi một cái hang với đống bùn của họ. Tôi sẽ xây dựng một lâu đài. Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần. Như mặt trời phải sưởi ấm trái đất để hạt lúa đâm chồi, những lời kinh này tôi sẽ đọc hàng ngày để sưởi ấm giấc mộng của tôi và biến chúng thành thực tại. Hôm nay, tôi sẽ vượt mức thành quả mà tôi đã đạt hôm qua. Tôi sẽ tiếp tục leo cao trên đỉnh núi của đời tôi, ngày mai sẽ cao hơn ngày hôm nay, và ngày mốt sẽ cao hơn ngày mai. Vượt cao hơn những thành quả của người khác không phải là điều quan trọng, vượt cao hơn thành quà của chính tôi mới là tất cả. Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần. Giống như ngọn gió ấm đem hạt giống của lúa đi khắp mọi cánh đồng, ngọn gió này sẽ đem tiếng nói của tôi đến cho mọi người đang lắng nghe. Tôi sẽ nói rõ mục tiêu của tôi. Khi nói ra rồi, tôi phải thực hiện nếu không tôi sẽ phải chịu những sỉ nhục chê bai. Tôi sẽ là người kiên trì của đời tôi và dù rằng thế gian có cười diễu những mục tiêu của đời tôi, họ sẽ nhìn vào những bước tiến của tôi. Cuối cùng, tôi sẽ không có lựa chọn nào khác là thực hiện mục tiêu để còn được hãnh diện. Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần. Tôi sẽ không phạm vào lỗi lầm là đặt để mục tiêu của tôi quá thấp. Tôi sẽ làm những việc mà những kẻ thua cuộc không muốn làm Tôi sẽ luôn luôn với tay đến những sự vật ngoài tầm. Tôi sẽ không bao giờ thỏa mãn với thành quả đã đạt. Tôi sẽ luôn luôn nâng cao mục tiêu mới, khi vừa đạt được mục tiêu cũ. Tôi sẽ luôn luôn cố gắng để giờ kế tiếp sẽ tốt đẹp hơn giờ này. Tôi sẽ nói rõ mục tiêu của tôi cho thế gian. Tuy vậy, tôi sẽ không bao giờ tự kiêu và tự khen mình. Hãy để thế gian phản ứng và tôi sẽ khôn ngoan đón nhận những lời khen với tất cả khiêm nhường. Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần. Một hạt thóc gia tăng gấp trăm lần thành một trăm nhành lúa. Một trăm nhành lúa này gia tăng gấp trăm lần sẽ thành mười ngàn nhành lúa. Rồi thêm một trăm lần và một trăm lần nữa. Một hạt thóc sẽ nuôi sống cả thành phố đông đảo. Tôi không thể hơn được một hạt thóc chăng? Hôm nay, tôi sẽ gia tăng giá trị của con người tôi gấp trăm lần. Và khi tôi làm xong lời nguyền này, tôi sẽ lặp lại động tác đó. Tôi tiếp tục tăng trưởng để một ngày nào đó, tôi sẽ tự chiêm ngưỡng cái vĩ đại của hạt thóc mang tên tôi. Tôi sẽ trở thành người giàu nhất Thế giới.
TỜ KINH SỐ 9
Những giấc mộng của tôi sẽ là vô nghĩa
Những giấc mộng của tôi sẽ là vô nghĩa, những kế hoạch của tôi sẽ là cát bụi, những mục tiêu của tôi sẽ là vô vọng. Tất cả sẽ không có một giá trị gì nếu tôi không theo đuổi chúng bằng hành động. Và nó sẽ hành động ngay bây giờ. Không có một bản đồ nào, dù chính xác và rõ ràng từng phân ly, có thể chuyên chở chủ nó đi xa một milimet. Không có một luật lệ nào, dù công bằng và hợp lệ, có thể giúp tránh được một tội ác. Không bao giờ có một tờ kinh nào, dù hiệu nghiệm như tờ kinh tôi đang đọc, có thể tạo cho người nghe một đồng xu nào. Hành động - Chỉ có hành động là mồi nổ để đẩy tung cái bản đồ, cái luật lệ, cái tờ kinh này, những giấc mộng, những kế hoạch, những mục tiêu thành một thực tại cho đời sống. Hành động là đồ ăn, là thức uống nuôi dưỡng sự thành công sau cùng của tôi. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Nổi do dự vẫn giữ chân tôi đã bắt nguồn từ sự lo sợ. Tôi hiểu được điều này khi nhìn tận đáy tim của những con người can đảm. Họ biết rằng chỉ có hành động mới tiêu diệt được nỗi lo sợ. Do đó, khi tôi hành xử không chút do dự, những nhịp đập loạn xạ của con tim tôi sẽ trở lại bình thường. Tôi hiểu rằng hành động sẽ biến con sư tử đang đe dọa tôi thành một con kiến hiền lành. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Từ nay, tôi sẽ nhớ bài học của con đom đóm, chúng chỉ phát ra ánh sáng khi đôi cánh của chúng đập mạnh trong động tác bay. Tôi sẽ là một con đom đóm và ánh lửa của tôi sẽ lòe sáng dù ngay giữa ban ngày dưới ánh mặt trời. Có những người chỉ thích làm loài bướm, khoe đôi cánh đẹp, nhưng hoàn toàn phụ thuộc vào nhân nghĩa của cánh hoa. Tôi sẽ là một con đom đóm và ánh lửa của tôi sẽ soi sáng thế gian này. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Tôi sẽ không tránh né những công việc của ngày hôm nay và khất chúng lại ngày mai, bởi vì ngày mai có thể không bao giờ đến. Hãy để tôi hành động ngay bây giờ, dù hành động đó có thể chưa chắc đã đem lại hạnh phúc hay thành công. Nhưng thà là hành động rồi thất bại, hơn là bất động và mục rữa. Thực ra, khi hái một quả ngọt, hành động tôi chưa chắc đã đem đến sự thỏa mãn, nhưng không có hành động, những quả ngọt này sẽ chết rữa trên cành cây. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Tôi sẽ hành động. Tôi sẽ hành động. Tôi sẽ hành động. Tôi sẽ lặp đi lặp lại những chữ này, mỗi phút, mỗi giờ, mỗi ngày. Cho đến khi những chữ đó đã in sâu vào thói quen như hơi thở của tôi, như cái nhắm mở của mắt tôi. Tôi phải hành động. Với những chữ này, tôi sẽ ra lệnh cho khối óc tôi đương đầu với tất cả thử thách mà những kẻ thua cuộc luôn luôn tránh né. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Tôi sẽ nhắc đi nhắc lại chữ "hành động" cho đến khi xương tủy tôi phải ghi khắc. Mỗi khi thức giấc, tôi sẽ nhắc đến chữ này và sẽ nhảy ra khỏi giường. Những kẻ thua cuộc sẽ ngủ thêm vài giờ nữa. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Khi tôi nhảy vào chốn thương trường, tôi sẽ nhắc đến chữ này và tôi sẽ sẵn sàng hầu tiếp khách hàng của tôi. Những kẻ thua cuộc sẽ do dự lo ngại sợ bị chối từ. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Khi tôi đối diện với một cánh cửa đóng kín, tôi sẽ nhắc đến những chữ này và sẽ gõ mạnh. Những kẻ thua cuộc sẽ đợi bên ngoài trong run sợ và ngại ngùng. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Khi tôi gặp những cám dỗ gian ác, tôi sẽ nhắc đến những chữ này và tôi sẽ đập tan những thói hư tật xấu . Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Khi tôi muốn bỏ cuộc, vì mệt mỏi và muốn khất lại công việc cho đến ngày mai, tôi sẽ nhắc đến những chữ này và bắt tay ngay vào việc. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Chỉ có hành động mới định rõ giá trị của con người tôi trên thương trường. Và muốn tăng cái giá trị này, tôi phải gia tăng hành động của tôi. Tôi sẽ bước đi đến những nơi mà kẻ thua cuộc không dám bước. Tôi sẽ làm việc khi kẻ thua cuộc muốn nghĩ nghơi. Tôi sẽ nói lớn khi kẻ thua cuộc muốn im lặng. Tôi sẽ đi gặp mười khách hàng khi kẻ thua cuộc đang toan tính cách thức đi gặp một khách hàng. Tôi sẽ nói tôi đã làm xong công việc khi kẻ thua cuộc sợ rằng đã quá trễ. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Bởi vì bây giờ là tất cả những gì tôi đang có. Ngày mai là ngày làm việc của những kẻ lười biếng. Tôi không lười biếng. Ngày mai là ngày người yếu sẽ thành người mạnh. Tôi không yếu đuối. Ngày mai là ngày người thua cuộc sẽ thành kẻ thắng trận. Tôi chưa bao giờ thua cuộc. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Khi con Sư tử đói bụng, nó ăn. Khi con Đại Bàng khát nước, nó uống. Đó là định luật thiên nhiên của mọi sinh vật. Tôi đói thành công, tôi khát hạnh phúc. Không hành động, tôi sẽ sống một đời thất vọng, đau khổ và hận sầu. Tôi sẽ ra lệnh cho tôi hành động. Và tôi sẽ hành động ngay bây giờ. Sự thành công không chờ đợi ai. Nếu tôi chậm trể, tôi sẽ nhìn cái thành công đó ra đi vĩnh viễn. Đây là giờ phút. Đây là nơi chốn. Đây là con người tôi. Tôi sẽ hành động ngay bây giờ.
TỜ KINH SỐ 10
Khi đối diện với một thảm kịch tang thương hay một tai họa hiểm nghèo, ai mà không hướng lời van xin về một Đấng Tối Cao? Ai mà không cầu nguyện khi bị vây hãm với thần chết, với bệnh hiểm, với những huyền bí ngoài sự hiểu biết của con người? Cái trực giác sâu kín này đã đến từ đâu, mà mỗi con người hay thú vật đều phải dùng đến trong những giờ phút hiểm nguy? Mắt chúng ta sẽ tự động chớp khi có một bàn tay đưa ngang. Chân cẳng chúng ta sẽ tự động giật khi có ai gõ vào đầu gối. Đe dọa một người nào bằng cái “Hù” bất chợt, miệng hắn sẽ tự động nói “Trời ơi”. Cái trực giác tự động này, từ đâu tới? Dù tôi không phải là một con chiên hay một tín đồ rất ngoan đạo, tôi cũng nhận hiểu cái huyền nhiệm cao cả này của thiên nhiên. Tất cả mọi sinh vật trên trái đất này, kể cả con người, đều chia chung các trực giác về sự cầu nguyện. Và lời cầu nguyện chỉ là một van xin lớn tiếng hướng về một Đấng Tối Cao. Khi thiên nhiên đã ban cho con lừa, con chim, con người khả năng và trực giác để cất cao lời van xin, thiên nhiên cũng đã dự trù là những lời van xin này đang được lắng nghe bởi một quyền lực cao lớn hơn mọi sinh vật và đủ quyền sức để đáp ứng lời van xin đó. Từ hôm nay, tôi sẽ cầu nguyện, sẽ van xin. Nhưng lời cầu nguyện của tôi không bao giờ là van xin để được giúp đỡ mà van xin để được hướng dẫn. Tôi sẽ không bao giờ cầu nguyện để tìm kiếm những vật chất tư hữu cho tôi. Tôi không xin là cho quanh tôi nhiều người hầu kẻ hạ lo từng miếng ăn thức uống. Tôi không xin những căn nhà tráng lệ với đầy đủ tiện nghi. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ là lời nguyện cầu của tôi sẽ mang đến tiền bạc, tình yêu, danh vọng, chiến thắng, thành công hay hạnh phúc. Tôi chỉ xin cho có được sự hướng dẫn, cho tôi thấy được phương thức, đường lối để tạo dựng những thành quả; và như thế, lời cầu nguyện của tôi sẽ luôn luôn được đáp ứng. Sự hướng dẫn mà tôi tìm kiếm có thể sẽ đến, hay có thể không đến, nhưng cả hai trường hợp, tôi đều đã được trả lời. Nếu đứa bé xin Cha nó một miếng bánh, mà không được, người Cha cũng đã trả lời cho nó rồi. Lời cầu nguyện của tôi sẽ như sau: “Đấng Tối Cao, xin Ngài giúp đỡ con. Mỗi ngày con bước ra ngoài thế gian, con thấy rất cô đơn và yếu đuối. Không có sự hướng dẫn của Ngài con sợ con sẽ lạc lối và xa dần những đường cho con tìm được hạnh phúc và thành công. Con không xin Ngài bạc vàng châu báu, hay những cơ hội nằm trong khả năng con. Con chỉ xin Ngài hướng dẫn cách thức để con gầy dựng được khả năng để nắm lấy những cơ hội.
Ngài đã dạy con sư tử cách thức săn mồi để sinh tồn bằng bản năng. Xin dạy con cách thức sinh tồn và thịnh vượng trong tình yêu để con hãnh diện là con sư tử trên thương trường. Giúp cho con tìm được sự khiêm tốn bằng trở ngại và thất vọng; nhưng cũng giúp cho con thấy được cái huy hoàng của chiến thắng. Hãy trao cho con những công việc mà nhiều người đã không làm được; nhưng dạy con cách thức gạn lọc những kinh nghiệm thất bại của họ để con có thể thành công. Thử thách con với những tai họa để tâm hồn con được rèn luyện; nhưng nhớ cho con cái can đảm để cười trước những lỗi lầm. Cho con sống đủ ngày tháng để con đạt đến mục tiêu; nhưng giúp con sống mỗi ngày như đó là ngày cuối cùng của đời con. Chỉ con cách thức ăn nói để có được hiệu quả khi giao tiếp; nhưng dạy con cách im lặng trước những thị phi vô bổ của tha nhân. Dạy con cái kỷ luật với thói quen không bao giờ bỏ cuộc; nhưng cũng cho con thấy tất cả đều có một tỷ lệ xác suất là tỷ lệ trung bình. Cho con cái trực giác bén nhậy để nhận diện được những cơ hội; nhưng nhớ dạy con cái kiên nhẫn để tập trung được năng lực. Dạy con cách thức tạo cho mình rất nhiều thói quen tốt để bớt dần những thói quen xấu; nhưng nhớ cho con lòng hỷ xả để thông cảm với cái yếu đuối của tha nhân. Dạy con bài học về đau khổ để con hiểu rằng: “Mọi sự rồi cũng qua đi”; nhưng cho con cái hạnh phúc ngồi đếm những ân lộc mỗi ngày. Đẩy con trực diện với hận thù để con không ngu dốt về thực tại; nhưng cho lòng con lúc nào cũng đầy tình yêu để biến kẻ thù ghét thành bạn bè. Nhưng tất cả mọi sự đều là do ý Ngài. Con chỉ là một quả nho, nhỏ bé và cô đơn, bám víu vào cái cành khẳng khiu gọi là đời sống. Nhưng Ngài đã sáng tạo con thành một hiện hữu độc đáo; như vậy chắc Ngài đã dành cho đời con một con đường đặc biệt. Xin hướng dẫn con. Xin giúp con. Cho con tìm thấy con đường của mình. Cho con trở thành toàn vẹn cái con người mà Ngài đã dự định khi ban cho con đời sống này. Cái hạt giống mà Ngài đã ươm trồng là con, xin được tăng trưởng để trở thành một loài hoa quả như ý muốn của Ngài. Giúp cho con trở thành một con người đúng nghĩa.”
CHƯƠNG CUỐI
Thời gian trôi qua thật lẹ.
Thời gian trôi qua thật lẹ. Thế mà đã 3 năm kể từ ngày Thiên Ân giải thể toàn bộ đế quốc thương mại khắp năm châu, trở về với cuộc sống thầm lặng cô đơn trong tòa lâu đài vĩ đại ở đảo Maui. Cuối cùng với người bạn già Alan Chapman, Thiên Ân nhìn ngày tháng tiếp nối ra đi, đợi chờ. Thiên Ân đợi chờ một dấu hiệu siêu hình, một con người sẽ được chọn lựa để tiếp nhận những tờ kinh, để tiếp tục một sự nghiệp doanh thương, mong là sẽ lớn mạnh gấp trăm lần cái đế quốc mà Thiên Ân vừa giải tán. Nhưng càng ngày Thiên Ân càng thấy vô vọng của sự chờ đợi. Vì tuổi tác đã cao, ông không còn vận động cơ thể được nhiều. Đọc sách, coi phim, nghe nhạc, ngồi thiền... suốt 3 năm, thân thể ông bắt đầu bạc nhược. Những người tìm đến với ông phần lớn là những bạn hữu, bà con... tuổi cũng xấp xỉ như ông. Vả lại họ đến là để mong giúp đỡ về tiền bạc, vài câu giới thiệu cho công ăn việc làm. Ông nghĩ là khó mà tìm ra được một người đúng như tiền định để trao tặng bộ kinh. Cho nên, sáng nay ông đã quyết định. Ông nói với Chapman, "Bạn già thân yêu, tôi cảm thấy như mình đang phí phạm cái tài sản cuối cùng còn lại. Thời gian, dù mình không tiêu xài, nó cũng ra đi vùn vụt. Có lẽ mình phải đến với người mà mình mong đợi, thay vì chỉ biết đợi chờ. Tôi muốn bạn thu xếp, tuần tới, tôi và bạn sẽ làm một chuyến chu du khắp thế giới, chừng 6 tháng. Bắt đầu bắng Nhật Bản rồi Trung Quốc, Triều Tiên. Trở lại Việt Nam cho tôi thăm lại quê nhà, chừng một tháng ... . Sau đó là Thái Lan, Mã Lai, Ấn Độ, Ai Cập, Hy Lạp... qua Châu Âu, Mỹ Châu La Tinh rồi về lại đây. Bạn già nghĩ sao? ". "Thưa ngài, tôi không dám nói ra, nhưng vẫn lo ngại cái buồn chán của ngài sau bao năm vung tay bốn biển. Tôi rất vui mà thấy ngài lại lên đường, thấy tinh thần và thể xác ngài lại đứng dậy...". Thiên Ân cười, " Vậy thì hãy bắt đầu một hành trình mới. Tôi cảm ơn cái lo lắng thật tình của bạn già. Ngày nào còn sống, ngày đó tôi còn trông cậy vào sự chăm sóc của bạn". Tuần lể sau đó, đôi bạn bắt đầu từ phi trường Honolulu. Chặng đầu tiên là Nhật Bản. Dù đã đến đây nhiều lần, Thiên Ân vẫn bỡ ngỡ khâm phục trước những bước tiến ngàn dặm của người Nhật, từ những công trình xây cất vĩ đại đến những hệ thống điện tử tối tân. Dù mới giàu hay đã giàu lâu, con cháu Phù Tang không bao giờ ngưng nghĩ. Không ồn ào như người Châu Mỹ, họ tiến bộ và tiến bộ trong âm thầm. Còn cái tinh thần võ sĩ đạo nữa, lúc nào cũng tiềm tàng trong cách thức làm ăn của họ. Qua đến Hán Thành, Thiên Ân chỉ cho Chapman cái bí quyết thành công của người Triều Tiên. "Họ làm việc không mỏi mệt. Có lẽ nhờ nhân sâm?. Đây lànhững người độc nhất trên thế giới chê dân Nhật lười biếng. Đối với họ, 12 giờ làm việc mỗi ngày là giờ làm việc kiểu công chức". Rời Triều Tiên đôi bạn bay qua Trung Quốc. Thủ đô Bắc Kinh đổi khác nhiều sau 7 năm, lần cuối Thiên Ân ghé thăm. Ngoài dân Việt, Thiên Ân vẫn luôn luôn thấy gần gũi người Tàu. Văn hóa và phong tục của hai xứ không xa cách bao nhiêu. Cái suy nghĩ của người Tàu cũng là điều dễ thông cảm. Sau bao nhiêu năm chiến tranh và nghèo khổ, dân Tàu ngày nay mới được hưởng chút thịnh vượng do thái bình đem lại. Dù họ vẫn còn rất nhiều khó khăn và trở ngại, dường như họ đang bắt đầu chương sử mới cho quốc gia. Bao nhiêu là bạn bè, đồng nghiệp phải đi thăm từ Thượng Hải xuống Quảng châu, Vân Nam. Thiên Ân xúc cảm trước những đón tiếp đầy thương yêu và nồng nhiệt. Thế nhưng, cái rương có những tờ kinh mà Thiên Ân và Chapman khệ nệ mang theo để trao tặng vẫn nằm chình ình trong những căn phòng ngủ. Hơn một tháng lộ trình, dù luôn luôn để ý kiếm tìm, Thiên Ân vẫn không sao tìm được cái con người mà Định mệnh sẽ chọn lựa để tiếp nối sự nghiệp. Từ Quảng Châu, đôi bạn đáp xuống sân bay Nội Bài ở Hà Nội. Hơn 40 năm, Thiên Ân mới có dịp trở lại quê hương. Từ ngày Lương Thành gửi ông qua Pháp. "Vì con cá lớn phải vùng vẫy ở biển khơi, không thể ở trong ao lạch", ngày về dự đám tang ông Lương Thành, và ngày về cưới con gái ông Thái Hưng. Sau đó, ông miệt mài khắp năm châu, nhưng không có cơ hội để làm ăn ở Việt Nam. Thực ra có lẽ ông không muốn. Đem sở trường sở đoản của mình để ganh đua với người ngoại quốc vẫn hào hứng hơn, ông tự nhủ. Đêm đầu tiên trở lại quê hương, lòng ông bồi hồi. Ông không ngủ được. Ông tắt máy lạnh, mở cánh cửa sổ, để không khí ẩm thấp của đêm mùa hè xâm nhập. Những tiếng động ồn ào rất Việt Nam cũng đánh thức từ tâm trí những kỹ niệm và tình cảm xa cũ. Ông ngồi bất động, thả hồn bay cao theo trăm ngàn ý nghĩ và xúc cảm. Quê hương vẫn là một gắn bó ngọt ngào. Ông thiếp đi một chút trong chiếc ghế bành, khi chợt tỉnh thì trời đã mờ sáng. Có lẽ tại những chiếc xe gắn máy bắt đầu ồn ào. Ông thấy bụng đói cồn cào. Ông chợt nhớ ra là tối qua ông không ăn vì muốn giữ thân thể quân bình trở lại sau bao ngày yến tiệc bên Tàu. Ông thay đồ xuống nhà. Tự nhiên ông thèm một tô phở thật nóng, ông không muốn ăn thêm một đĩa bánh mì trứng ở khách sạn. Rời Metropole, ông thong thả đi dạo xuống hướng Hồ Hoàn Kiếm để tìm một tiệm phở. Không khí buổi sáng chưa bị bụi khói của trăm ngàn chiếc xe gắn máy làm ô nhiễm. Ông hít thở trong sự thanh bình toàn diện. Mãi mê suy nghĩ, ông đi lạc vào một con đường nhỏ, không nhớ tên. Cũ và nghèo, chật hẹp và dơ dáy. Những căn nhà hai bên vẫn còn kín cửa, miệt mài trong giấc ngủ. Càng đi sâu, ông càng mất hướng. Cuối ngõ, ông thấy một ngọn đèn hắt ra và cánh cửa mở hé. Ông gõ nhẹ, hy vọng hỏi đường trở lại khách sạn, hay trở ra một con đường lớn. Một người trung niên, đen đúa, gầy ốm mở rộng cửa. "Thưa cụ, cụ hỏi ai?". Giọng nói có vẻ ngạc nhiên vì còn quá sớm. Thiên Ân nhìn qua căn phòng nhỏ hẹp, bày biện bừa bãi, giữa phòng là cái máy in nhỏ đang chạy. Giấy mực tung toé khắp nơi."Xin lỗi, tôi bị lạc, tôi muốn tìm đường trở lại khác sạn Metropole. Thấy cửa hé mở, tôi gõ" Gã đàn ông nhìn kỹ Thiên Ân. Nét mặt quắc thước, bộ quần áo đúng thời trang, rất đắt tiền, lại ở khách sạn Metropole. Qua bao nhiêu dời đổi, nơi đây vẫn là chỗ lui tới của những tên ngoại quốc nhiều tiền và nhiều quyền từ thời Pháp thuộc, thời chiến tranh cho đến nay. Gã đổi giọng, đầy kính nể và săn sóc. "Thưa cụ, để con mặc cái áo vào rồi dẫn cụ về khách sạn." "Không dám làm phiền anh. Anh chỉ cho tôi ra con đường cái, tôi lấy taxi hay xích lô gì cũng được. Vả lại anh đang ăn sáng hay làm việc phải không? Tôi đi tìm tiệm phở rồi đi lạc." "Thưa Cụ, còn sớm. Mấy đứa con của con nó lo dùm cũng được ". Gã đàn ông giọng khẩn khoản mời mọc. "Nếu Cụ cần, con sẽ đưa Cụ ra tiệm phở gần đây. Nổi danh Hà Nội..."Rồi thăm hỏi. "Xin lỗi, Cụ từ đâu tới." "Tôi ở Mỹ về thăm quê hương. Ở đây chừng một tuần rồi đi tiếp." Câu chuyện kéo dài. Thiên Ân nói qua về đời sống công việc của ông. Rồi hai người vừa đi bộ ra tiệm phở vừa nói chuyện. Tên gã đàn ông là Văn Khắp. Hắn giải thích là phiên âm ra tiếng Việt từ một tên Lào, Soubanvankhet. Hắn từ Paksé, cha mẹ gửi qua đây học từ nhỏ, lúc mới 4 tuổi. "Paksé", Thiên Ân gật gù. Lại một trang sách của quá khứ, chuyến buôn hàng đầu tiên "Anh ở ngay tại tỉnh lỵ?" "Không, thưa Cụ, con ở một làng nhỏ gần đó. Bản Chu Prong." Thiên Ân buông đũa, nhìn không chớp mắt vào Văn Khắp. Ông im lặng đợi chờ. "Con đến Hà Nội đã hơn 42 năm, thưa Cụ. Con học hành, đi lính, rồi làm ăn... dù cha mẹ con là người Lào, nhưng con nghĩ mình đã trở thành người Việt. Con xem nơi này như quê hương. Vợ con người Thái Bình. Con có hai đứa con trai." Thiên Ân dò hỏi. "Tại sao mới có 4 tuổi mà bố mẹ anh đã gửi sang đây?" "Con còn nhỏ nên không biết. Nhưng sau đó cề thăm nhà, nghe bố con kể là gia đình có mang ơn một ông lái buôn người Việt . Ông ta cho thuốc cứu cả làng khỏi bệnh sốt rét cấp số. Ông ta đi khỏi làng sau đó nên không ai biết tên tuổi tông tích. Nhưng theo phong tục người Lào, một món nợ là một món nợ. Bố con là người trưởng tộc nên phải dâng đứa con là con cho người Việt để trả món nợ này." Thiên Ân bật cười trước những trớ trêu của dòng sông gọi là định mệnh . Ông hóm hỉnh hỏi đùa. "Thế anh đã trả hết nợ chưa?" Văn Khắp không để ý đến lời bông đùa đó, hắn vẫn nghiêm túc, "Thưa chưa. Dù suốt 40 năm qua, con đã cố gắng học hành, cố gắng làm đủ mọi thứ để đóng góp cho xứ sở quê hương này, con vẫn chưa thấy đâu ra đâu. Không những là món nợ, mà lớn lên ở đây với bao nhiêu bạn bè, con thực tình yêu mến dân mình nước mình. Cho nên lòng con vẫn nhiều thắc mắc." "Tại sao thắc mắc? Quê hương mình vẫn còn nghèo đói quá phải không?Anh yên chí. Đó là tại chiến tranh và hận thù. Đất nước hoà bình rồi, lần hồi rồi tình trạnh kinh tế cá nhân sẽ thay đổi." Thiên Ân cảm thấy một gắn bó thân tình với gã người Lào-Việt này. "Không con thắc mắc là tại sao dân mình rất thông minh, rất chịu khó, rất muốn độc lập tự lực... mà bao năm qua, bao ngàn năm qua, vẫn phải chịu sự thống trị của người Tàu, người Pháp, người Nga, người Mỹ. Tại sao dân mình nói chung là có học thức hiểu biết hơn những dân tộc khác, mà mình vẫn bị người ngoại quốc đè đầu áp cổ. Con không ganh tị, nhưng con thực xấu hổ khi thấy những du khách đến đây tung tiền, khoe khoang, hống hách, trong khi dân mình chỉ biết cúi đầu. Suy nghĩ và tìm tòi, con chỉ có một hoài bão lớn nhất." Thiên Ân hoàn toàn bị thu hút bởi Văn Khắp. Ông lắng nghe từng chữ. Văn Khăp vẫn say sưa nói, "Cái hoài bão lớn nhất của con là in được một cuốn chỉ nam, chỉ dẫn cách thức làm kinh tế để mỗi người dân mình biết cách làm giàu. Con tin rằng chỉ có dân giàu, thì nước mới mạnh, như người xưa vẫn nói. Nếu có những cuốn sách dạy người luyện tinh thần như kinh Phật, kinh Chúa; nếu có những cuốn sách dạy người cách sử dụng máy vi tính hay lái một chiếc máy bay; thì chắc phải có một cuốn sách dạy người ta cách thức để trở nên một người giàu có. Không dấu gì Cụ, khi nhìn bộ dáng Cụ, và biết Cụ ở khách sạn Metropole, giá hai ba trăm Mỹ kim một đêm, con biết là Cụ rất giàu. Con mời mọc là có ý nhờ cụ một điều..." Sợ Thiên Ân hiểu lầm, Văn Khắp vội vã tiếp tục, muốn Cụ chỉ dẫn cho con về cách thức làm tiền như con đã thưa chuyện. Con cũng không muốn gì cho con, con chỉ muốn truyền bá lại cho dân mình, làm cái công việc rất tầm thường là in sách cho mọi người đọc và hành xử " Chưa bao giờ Thiên Ân lại cảm xúc như vậy. Nổi mừng vui trong lòng làm nghẹn lời nói. Ông nắm chặt tay Văn Khắp, vổ nhẹ lên vai hắn, giọng đầy thương yêu. " Anh theo tôi về khách sạn. Tôi có món quà này cho anh. Món quà mà tôi đã giữ hơn 40 năm nay. Anh là người tôi đã tìm kiếm bao lâu..." Bước ra khỏi tiệm phở, Thiên Ân hít thở mạnh như muốn thu tóm cả cái khí trời lồng lộng. Ánh nắng bắt đầu lên. Ông nhìn lên đám mây trắng, miệng lẩm bẩm nhẹ những lời cảm tạ. Cảm tạ cho cái nhiệm màu của sự sống này, cái thiên nhiên huyền diệu bao quanh, cái tình người vẫn lồng lộng đẹp. Cảm tạ những kỷ niệm, những tình yêu, những giấc mộng. Cảm tạ cả những khó khăn trở ngại, những đớn đau tủi nhục, những thất bại nghèo hèn. Cảm tạ cái con người đúng nghĩa mà ông đã cố gắng trở thành. Cảm tạ cái giàu sang vật chất cũng như tinh thần. Cảm tạ cái thiên đường trên trái đất này. Cảm tạ những người đã khuất. Cảm tạ những người sẽ nối tiếp... Mặt trời vẫn rực rỡ trên tàng cây xanh.