watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:17:4029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đàn Chỉ Thần Công - Ngọa Long Sinh - Hồi 101 - Hết - Trang 18
Chỉ mục bài viết
Đàn Chỉ Thần Công - Ngọa Long Sinh - Hồi 101 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 18 trong tổng số 20

 Hồi 120
TRƯƠNG PHU NHÂN LẠI ĐẾN TẦM CỪU

Chàng lớn tiếng hô:
- Tại hạ không đủ thì giờ để tranh luận với bang chúa. Bọn thuộc hạ của Bang chúa ngoài những kẻ bị tử thương đều bỏ đi rồi. Nếu bang chúa tự bước ra để tại hạ được rõ chân tướng rồi từ đây giải tán Thần Phong bang thì hoặc giả tại hạ có thể tha mạng chọ Bằng bang chúa cố giữ vẻ thần bí, không chịu dời khỏi thần tượng thì đừng trách tại hạ ra tay tàn độc.
Thanh âm trong trẻo cất lên hỏi:
- Đại hiệp định ra tay bằng cách nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ chất củi khô quanh pho tượng rồi đốt chết bang chúa.
Phương pháp này của Tiêu Lĩnh Vu dường như khiến cho Thần Phong bang chúa hoảng sợ. Thanh âm nhỏ bé từ trong thần tượng vọng ra:
- Bản tòa đã nói chẳng phải là không muốn ra mà là không có cách nào thoát ra được.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ không tin là như vậy.
Thần Phong bang chúa nói:
- Tiêu đại hiệp không tin thì bản tòa cũng chẳng có cách nào khác, đành để đại hiệp đốt chết bản tòa vậy.
Tiêu Lĩnh Vu trần ngâm hỏi:
- Giả tỷ tại hạ giúp bang chúa phá vỡ pho thần tượng thì bang chúa có chịu ra không?
Thần Phong bang chúa đáp:
- Vỏ pho thần tượng này rắn như thép. Ngoại trừ một vị trưởng lão bản bang không có ai mở được.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ có thể phá được.
Chàng thò tay vào bọc rút thanh đoản kiếm ra, từ từ bước tới gần. Chàng ngầm vận nội lực đâm vào pho thần tượng rồi rạch một đường từ dưới hông đến trước ngực.
Thanh đoản kiếm này chặt sắt như cắt bùn mà nội lực của Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ thâm hậu, pho tượng thần bị bổ đôi không một tiếng động.
Rạch pho tượng thần rồi Tiêu Lĩnh Vu nhảy lùi lại hai trượng lớn tiếng hô:
- Tại hạ đã dùng bảo kiếm phá hủy vỏ pho thần tượng rồi. Bang chúa chỉ cần dùng sức đẩy mạnh là ra được.
Thần Phong bang chúa hỏi:
- Tiêu đại hiệp nói thật chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Bang chúa không tin thì cứ thử coi.
Bỗng nghe đánh “binh” một tiếng, pho tượng thần cao lớn hung dữ đột nhiên bị bửa đôi ra.
Một thiếu nữ tóc dài , mình mặc áo xanh từ từ bước ra.
Bóng đêm tối mờ, Tiêu Lĩnh Vu không nhìn rõ mặt thiếu nữ, nhưng cũng phảng phất ngó thấy là một vị cô nương rất xinh đẹp.
Thần Phong bang chúa thở phào một cái rồi chậm chạp cất bước tiến về phía Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm vận khí đề phòng, đứng yên không nhúc nhích.
Thiếu nữ tóc dài còn cách Tiêu Lĩnh Vu chừng năm bước liền dừng lại nghiêng mình nói:
- Đa tạ Tiêu đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn chằm chặp vào thiếu nữ tóc dài một lúc rồi hỏi:
- Cô nương là bang chúa Thần Phong bang ư?
Thiếu nữ thở dài đáp:
- Làm bang chúa ở ngôi cao mà bị cầm tù trong thần tượng thì làm hay không cũng chẳng cần gì.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:
- Thần Phong bang là một bang phái đầy chuyện thần bí khủng khiếp. Không hiểu cô nương lên ngôi bang chúa trong trường hợp nào?


Thiếu nữ tóc dài hỏi lại:
- Đại hiệp thấy tiện thiếp ở ngôi bang chúa lấy làm lạ lắm phải không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế!. Qúi bang rất nhiều nhân tài, sao lại để một vị cô nương ở ngôi bang chúa?
Thiếu nữ tóc dài nói:
- Gia phụ sáng lập Thần Phong bang, nhưng lão nhân gia là người tàn phế nên mới nghĩ ra phương pháp kỳ quái này, truyền ngôi cho tiện thiếp và tiện thiếp phải chịu cầm tù trong pho thần tượng.
Bách Lý Băng đột nhiên hỏi xen vào:
- Bang chúa làm cách này há chẳng mạo hiểm quá ư? Vạn nhất người trong bang sinh lòng phản bạn, đem bang chúa bỏ trong rừng sâu thì đành chịu chết đói hay sao?
Thiếu nữ tóc dài đáp:
- Mấy vị cao thủ bản bang đều bị tiện thiếp nắm quyền sinh tử, nên chúng không dám phản bội.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Cô nương dùng cách gì để kiềm chế bọn họ?
Thiếu nữ tóc dài đáp:
- Trên mình bọn chúng đều dán một lá thuốc cao, cứ cách bảy ngày lại phải thay đổi một lần. Qúa bảy ngày mà không đổi thì chỗ dán cao bắt đầu lở loét ra mà chết. Chỉ một mình tiện thiếp biết cách chế thuốc và điều chế luôn ở trong thần tượng.
Tiêu Lĩnh Vu “ủa” một tiếng rồi cười hỏi:
Đó chắc là một thứ thuốc cao tuyệt độc. Nay thần tượng bị phá hủy rồi thì từ đây cô nương tính sao?
Thiếu nữ tóc dài đáp:
- Tiện thiếp chẳng muốn làm bang chúa, nhưng bị cầm tù không tự chủ được, đành tới đâu hay tới đó. Tiện thiếp ra hiệu lệnh nhất hô bách nặc nhưng thực ra trong lòng rất đau khổ mà chẳng ai biết đến. Nay được đại hiệp cứu thoát, tiện thiếp cảm kích vô cùng, từ đây xin vào chốn thâm sơn ẩn nánh, chẳng chen chân vào chốn giang hồ làm chi nữa. Bang Thần Phong từ đây cũng giải tán.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:
- Thế thì hay lắm!. Tại hạ rất kính phục chỗ dụng tâm của cô nương. Tuy trong quí bang có nhiều điều bí ẩn, song tại hạ cũng không cần hỏi đến. Mời cô nương tùy tiện.
Thiếu nữ tóc dài nghiêng mình thi lễ nói:
- Tiêu đại hiệp cứ yên tâm. Tiện thiếp sẽ đem hết năng lực để giải tán hết Thần Phong bang.
Rồi băng mình đi ngay.
Bách Lý Băng nhìn thiếu nữ tóc dài đi xa rồi, thở phào một cái rồi nói:
- Chỉ trong một giờ đại ca đã phát lạc xong Thần Phong bang, từ nay họ không làm hại giang hồ được nữa.
Tiêu Lĩnh Vu bỗng dậm chân nói:
- Hỏng rồi!.
Bách Lý Băng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu huynh quên không hỏi y tới đây với mục đích gì?
Đột nhiên có tiếng tù và rúc lên lanh lảnh cắt đứt câu nói của Tiêu Lĩnh Vu.
Bách Lý Băng sửng sốt nói:
- Đêm khuya giữa nơi hoang vắng này sao lại có hiệu tù và?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chỉ sợ đêm nay ở Tẩy Tâm mao xá phát sinh tai biến. Chúng ta ở lại xem sao.
Chàng dắt tay Bách Lý Băng nhảy lên một ngọn cây lớn.
Hai người vừa ẩn thân xong thì thấy mấy bóng người chạy nhanh tới.
Tiêu Lĩnh Vu ngưng thần nhìn ra thì thấy người chạy trước đầu tóc bạc phơ, tay cầm trúc trượng. Chính là Trương phu nhân ở Bạch Vân sơn trang.
Người chạy sau Trương phu nhân là một lão già áo xám và Kim Diện Thiết Thủ nhân mặc áo màu lam.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- “Bà già kia tất vì chuyện Ngọc tiêu lang quân bị đả thương mà tìm đến trả thù”.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì mấy bóng người nữa lại vọt tới.
Bọn người này đều là thiếu niên trẻ tuổi, lối ngoài hai mươi. Chúng mặc áo xanh, lưng đeo trường kiếm.
Tiêu Lĩnh Vu đếm được bảy tên. Chàng rất ngạc nhiên vì dường như chúng không phải do Trương phu nhân mời đến trợ quyền, chẳng hiểu chúng tới đây làm chi.
Lão áo xám điều tra rất nhanh pho thần tượng bị phá hủy và những người bị tử thương nằm lăn dưới đất rồi trở lại bên Trương phu nhân nói:
- Họ đều là người của Thần Phong bang.
Trương phu nhân nghiến răng nói:
- Mụ ăn xin kia đã lập lời thề không can thiệp đến những việc cách Tẩy Tâm mao xá ngoài trăm trượng. Những người Thần Phong bang này nhất định bị con nha đầu Khâu Tiểu San hạ sát rồi.
Lão già áo xám hỏi:
- Phu nhân!. Nếu chủ nhân Tẩy Tâm mao xá không chịu giao Khâu Tiểu San thì phu nhân chuẩn bị thế nào?
Trương phu nhân hắng dặng một tiếng rồi đáp:
- Nếu đúng như vậy thì chúng ta phải san bằng Tẩy Tâm mao xá này thành bình địa.
Lão già áo xám thở dài nói:
- Thưa phu nhân!. Chẳng phải lão nô nhiều lời. Nếu xảy ra cuộc xung đột với chủ nhân Tẩy Tâm mao xá thì phần thắng...
Trương phu nhân lạnh lùng ngắt lời:
- Trương Thành!. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Trương Thành sửng sốt đáp:
- Lão nô đã ngoài bẩy chục.
Trương phu nhân nói:
- Tuổi ngoài bẩy chục có chết cũng không phải là chết yểu.
Trương Thành ngơ ngác nói:
- Phu nhân dạy phải lắm, lão nô có chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Nhưng...
Trương phu nhân hỏi:
- Nhưng làm sao?
Trương Thành đáp:
- Từ ngày lão chủ nhân hãm mình trong cung cấm, Bạch Vân sơn trang ngày một suy vị Hiện giờ chúng ta tụ tập ở đây có thể nói là gần hết những tay tinh nhuệ.
Nếu trong một cuộc chiến đấu mà bất hạnh thất bại thì e rằng Bạch Vân sơn trang từ nay không còn tồn tại trên giang hồ nữa.
Trương phu nhân hỏi:
- Sao ngươi lại biết chúng ta nhất định thất bại?
Trương Thành đáp:
- Thần Phong bang có rất nhiều cao thủ mà chưa đầy một giờ đã bị đối phương sát tử không còn mảnh giáp. Vụ này chứng tỏ võ công đối phương không phải tầm thường.
Trương phu nhân tức giận quát mắng:
- Nếu ngươi sợ hãi thì chạy trốn đi.
Trương Thành thở dài nói:
- Khi nào lão nô dám mong sống trộm. Đây là lão nô nghĩ đến sự tồn vong của Bạch Vân sơn trang.
Trương phu nhân nói:
- Ta đã nhất quyết rồi, ngươi bất tất phải nhiều lời.
Trương Thành thở phào một cái rồi nói:
- Chỉ mong đại cô nương nghĩ đến lòng thương yêu của lão chủ nhân mà tới đây kịp thời.
Trương phu nhân đáp:
- Ngươi đừng nghĩ gì nữa. Hiện giờ đại cô nương đã thành thế ngoại cao nhân, sao y còn tham dự vào việc này?
Trương Thành nói:
- Đại cô nương tuy lánh mình vào chốn không môn, nhưng bề ngoài tuy lạnh lẽo mà thực ra rất yêu thương thiếu gia. Huống chi lão chủ nhân thời sinh tiền đối với cô cô rất tốt. Huynh muội thâm tình, lão nô không tin là đại cô nương chẳng chịu can thiệp.
Trương phu nhân cười lạt nói:
- Nếy y chịu tới thì đã đến nơi rồi.
Mụ không lý gì đến Trương Thành nữa, rảo bước tiến về Tẩy Tâm mao xá.
Trương Thành khẽ nói mấy câu dặn bảo bảy thiếu niên đeo kiếm rồi chạy theo Trương phu nhân.
Bảy gã thiếu niên đeo kiếm sóng vai đi theo Trương Thành.
Bách Lý Băng khẽ hỏi:
- Phải chăng bọn họ tới đây gây chuyện với chủ nhân Tẩy Tâm mao xá?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Phải rồi!. Vụ này vì Khâu tỷ tỷ mà ra. Chúng ta đã gặp họ Ở đây, chẳng thể không can thiệp được. Huống chi Thần Phong bang bị ta hủy diệt, bọn chúng sẽ đổ vạ lên đầu Khâu tỷ tỷ.
Bách Lý Băng hỏi:
- Bảy gã thiếu niên kia không hiểu lai lịch thế nào? Dường như bọn chúng không phải ở Bạch Vân sơn trang?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Bẩy người ăn mặc giống nhau, đều đeo trường kiếm thì nhất định là chúng hợp lực lập kiếm trận để đối địch.
Chàng đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi trỏ vào một cây lớn ở phía sau nói:
- Băng Nhi!. Chúng ta qua ngọn cây đó.
Chàng đề khí hạ thân xuống đất , nhẹ bước đi tới gốc cây kia, tung mình nhảy lên.
Bách Lý Băng thận trọng đi theo, cũng tung mình nhảy lên cùng Tiêu Lĩnh Vu.
Dưới ánh sao mờ mờ, bảy thiếu niên đeo kiếm bày thành hàng đi sau Trương phu nhân.
Trương phu nhân tay cầm trượng trúc đập vào dậu tre hai cái rồi cất tiếng hỏi:
- Có ai không?
Cánh cửa kẹt mở, chủ nhân Tẩy Tâm mao xá cầm trượng đứng trước cửa lạnh lùng hỏi lại:
- Ai đó?
Trương phu nhân cười lạt hỏi lại:
- Hồng đại thư!. Đại thư không nhận được ta chăng?
Mụ già tóc bạc lạnh lùng hỏi:
- Trương phu nhân ở Bạch Vân sơn trang đấy ư?
Trương phu nhân đáp:
- Hồng Bà Bà!. Ta hô Bà bà bằng đại thư là tôn trọng lắm rồi. Bà bà không nhìn nhận thì ta cũng không cần nói đến mối tương quan nữa.
Hồng Bà Bà nói:
- Tuy lâu nay lão thân chẳng hỏi đến chuyện giang hồ, nhưng cũng không để cho ai đặt chân vào cấm địa đã vạch ra một cách khinh xuất. Nếu lão thân không nể có chút tình cố nhân thì đã có người uổng mạng rồi.
Trương phu nhân cười khẩy nói:
- Khó mà biết kẻ uổng mạng là ai.
Mớ tóc bạc trên đầu Hồng Bà Bà không gió mà lay động. Hiển nhiên trong lòng mụ cực kỳ phẫn khích, nhưng mụ cố nén giận hỏi:
- Phu nhân kiếm ta có chuyện gì?
Trương phu nhân hỏi lại:
- Không việc thì tới đây là chỉ Thằng cháu ta có phải bị Hồng Bà Bà đả thương không?
Hồng Bà Bà hỏi lại:
- Gã đã chết chưa?
Trương phu nhân đáp:
- Bạch Vân sơn trang có linh dược trị thương, chỉ cần chưa tắt hơi là có thể cứu được.
Hồng Bà Bà nói:
- Gã còn sống mà trở về Bạch Vân sơn trang được là lão thân đã nhẹ đòn rồi.
Trương phu nhân nói:
- Nói vậy thì ta phải tạ Ơn Bà bà hay sao?
Hồng Bà Bà lắc đầu đáp:
- Cái đó thì không cần.
Mụ dừng lại một chút rồi tiếp:
- Lão thân đã vạch cấm địa trong vòng trăm trượng. Lệnh tôn chẳng những phạm tới cấm địa mà còn vào thẳng Tẩy Tâm mao xá của lão thân...
Trương phu nhân ngắt lời:
- Nếu Bà bà không thu lưu Khâu Tiểu San thì tiểu tôn nhất quyết không tới cửa.
Hồng Bà Bà nói:
- Đây là nhà của lão thân. Lão thân thu lưu người nào là tự ý mình, không ai can thiệp được.
Trương phu nhân hỏi:
- Ta đến đây báo thù cho tiểu tôn, chẳng thể bảo là gây sự một cách vô cớ.
Hồng Bà Bà cười khẩy nói:
- Trương phu nhân!. Lệnh tôn ăn nói vô lễ với lão thân nên lão thân mới đa?
thương y.
Trương Thành đột nhiên lên tiếng:
- Hồng cô nương!....
Hồng Bà Bà hỏi:
- Lão là ai?
Trương Thành đáp:
- Lão nô tên gọi Trương Thành, đã mấy chục năm theo hầu lão chủ nhân và đã được bái kiến Hồng cô nương một lần.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Lão có điều gì muốn nói.
Trương Thành đáp:
- Lão nô lớn mật xin nói vài câu. Mong Hồng cô nương miễn trách cho.
Hồng Bà Bà giục:
- Được rồi!. Lão nói đi.
Trương Thành nói:
- Hồng cô nương cùng lão phủ nhân đã là chổ tỷ muội tương quan trong mấy chục năm...
Hồng Bà Bà ngắt lời:
- Lão thân không dám với cao.
Trương Thành thở dài nói:
- Hồng cô nương là bậc trưởng bối thì dù có đả thương tiểu chủ nhân của bọn lão nô thì cũng không có gì quá đáng. Chuyến này mục đích của phu nhân tới đây là để kiếm Khâu Tiểu San.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Lão thân đả thương gã thì có liên quan gì tới Khâu Tiểu San?
Trương Thành đáp:
- Khâu cô nương và thiếu chủ của lão nô đã có hôn ước. Không ngờ giữa đường cô giở quẻ nên mới gây ra vụ rắc rối này. Mong Hồng đại cô nương nể mặt tê.
chủ nhân là chỗ tỷ muội mà giao Khâu Tiểu San cho phu nhân đưa đi.
Hồng Bà Bà cười lạt hỏi:
- Lão nói nghe dễ dàng quá nhỉ?
Trương Thành đáp:
- Vụ này chẳng có gì trọng đại mà hai vị lại trở mặt thành thù...
Hồng Bà Bà ngắt lời:
- Lão nói xong chưa?
Trương Thành đáp:
- Lão nô hết lời rồi. Chỉ xin Hồng đại cô nương nể mặt Bạch Vân sơn trang một chút.
Trương phu nhân xen vào:
- Chúng ta đã tranh chấp thì không có chuyện nể mặt nể mũi gì nữa. Ta không cần ai trọng vọng.
Hồng Bà Bà nói:
- Vì chỗ quen biết, lão thân không cứu xét vụ đột nhập vào cấm địa của các vi.
này nữa.
“Binh” một tiếng, mụ đóng sập cửa vào.
Trương phu nhân vung cây trúc trượng lên đập cửa quát:
- Đứng lại!.
Hồng Bà Bà quay ra nói:
- Sự nhẫn nại của lão thân chỉ có hạn. Trương phu nhân đừng bức bách người thái quá.
Trương phu nhân nói:
- Trương gia chỉ có một người thừa kế duy nhất mà bị bà bà đánh trọng thương, cơ hồ bỏ mạng. Lão thân mà không trả thù cho y thì còn mặt mũi nào nhìn thấy tổ tông dưới suối vàng.
Hồng Bà Bà đáp:
- Cái đó chỉ trách Trương phu nhân giáo tử bất nghiêm, nuôi thành tính kiêu ngạo cho gã. Lão thân không hạ sát gã là đã nể mặt phu nhân rồi đó. Việc này đã qua rồi, lão thân vì nghĩ đến tình nghĩa giữa chúng ta ngày trước mà nhẫn nhịn một lần tối hậu, bỏ đi không xét cả vụ phá cửa nhà gianh này.
Dứt lời mụ trở gót đi vào.
Trương phu nhân tức giận quát:
- Đứng lại!. Lão thân đã đến đây, khi nào chịu trở về tay không?
Hồng Bà Bà quay lại hỏi:
- Phu nhân muốn sao bây giờ?
Trương phu nhân đáp:
- Một đường là giao Khâu Tiểu San, còn một đường nữa là chúng ta quyết đấu để phân thắng bại.
Hồng Bà Bà chậm rãi nói:
- Vân Cô là nghĩa nữ của lão thân. Hiện giờ Khâu Tiểu San lại là đệ tử chân truyền. Giữa lão thân và thị có hai tầng quan hệ, đừng nói đến chuyện giao thị ra nữa.
Trương phu nhân nói:
- Thế là Bà Bà đã chọn đường thứ hai rồi.

Hồi 121
VONG TÌNH NÀO PHẢI VÔ TÌNH

Hồng Bà Bà thủng thẳng hỏi lại:
- Phu nhân tự tin nhất định thắng được lão thân chăng?
Trương phu nhân đáp:
- Vì lão thân không nắm vững phần thắng nên mới phải mời người đến trợ quyền.
Hồng Bà Bà trừng mắt nhìn Trương Thành và bọn thiếu niên đeo kiếm một lượt rồi hỏi:
- Phải chăng là bảy gã thiếu niên này?
Trương Thành đáp:
- Cả lão nô nữa.
Thiết Thủ Kim Diện lớn tiếng nói theo:
- Tại hạ cũng dự một phần.
Hồng Bà Bà lạnh lùng nói:
- Thế là cả thẩy mười vị.
Trương phu nhân đáp:
- Bên Hồng Bà Bà còn có Khâu Tiểu San và hai tên nữ tỳ, cộng là bốn người.
Bên lão thân hai người chọi một vẫn còn dư.
Hồng Bà Bà đột nhiên nổi lên tràng cười rộ đáp:
- Chẳng có ai đâu. Chỉ một mình lão thân đối phó với các vị.
Trương phu nhân hỏi:
- Hồng Bà Bà khoác lác lắm nhỉ?
Hồng Bà Bà bước ra giục:
- Phu nhân hạ lệnh cho chúng động thủ đi.
Trương phu nhân vẫy tay một cái nói:
- Đã không tránh được cuộc đả đấu thì bất tất phải khách sáo nữa.
Bảy gã thiếu niên rút kiếm ra khỏi vỏ, đứng thành thế bao vây.
Bách Lý Băng khẽ nói:
- Đại ca!. Bọn họ mười người đánh một. Chúng ta phải giúp Hồng Bà Bà một tay chứ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Hãy coi tình thế ra sao rồi sẽ liệu.
Hai người còn đang nói chuyện thì tình thế trong trường đấu đã biến hóa kịch liệt.
Hồng Bà Bà tung mình vọt lên. Hai gã thiếu niên cầm kiếm chưa tới gần Hồng Bà Bà đã đột nhiên ngã lăn xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:
- Võ công của Hồng Bà Bà đã đến độ thần sầu quỉ khốc. Nếu Trương gia không có thêm viện thủ nào tới thì chúng ta bất tất phải ta tay.
Bảy thiếu niên đeo kiếm đã luyện thành kiếm trận, nhưng chúng chưa kịp dàn trận đã bị Hồng Bà Bà đả thương hai gã làm cho rối loạn chương pháp.
Hồng Bà Bà lại múa tít cây trượng trúc, chớp mắt bà lại điểm ngã hai tên nữa.
Trương phu nhân dường như không ngờ võ công của Hồng Bà Bà lại cao thâm đến thế. Bất giác mụ ngẩn người kinh hãi.
Trong chớp mắt Hồng Bà Bà lại điểm té nốt mấy tên nữa.
Bảy gã thiếu niên đeo kiếm chưa bày xong kiếm trận đã bị Hồng Bà Bà đả thương hết.
Trương phu nhân ngó bọn chúng nằm lăn dưới đất, khẽ thở dài nói:
- Lão thân lầm rồi. Đem bọn chúng ra chỗ khác.
Hồng Bà Bà khi điểm té bảy thiếu niên liền dừng lại không tiếp tục tấn công.
Mụ cầm trượng đứng yên. Ngọn gió đêm thổi mái tóc bạc phơ bay phấp phới.
Trương Thành và Kim Diện Thiết Thủ nhân thấy võ công của Hồng Bà Bà ghê gớm đến như vậy, bất giác đứng thộn mặt ra. Hai người nghe Trương phu nhân sai bảo mới từ từ đem những thiếu niên bị điểm té dời qua một bên.


Trương phu nhân chậm chạp bước tới trước mặt Hồng Bà Bà nói:
- Đáng lẽ lão thân phải động thủ với Bà Bà trước để bọn chúng lập thành kiếm trận rồi sẽ dẫn dụ Hồng Bà Bà vào mới phải. Hỡi ơi!. Lão thân quên mất là Lưu Tinh Phi Vân kiếm pháp của Bà Bà là một thứ kiếm pháp mau lẹ nhất thế gian.
Hồng Bà Bà đáp:
- Đáng tiếc là khi phu nhân phát giác thì đã muộn quá rồi.
Trương phu nhân nói:
- Bà bà dùng cây trúc trượng thi triển những chiêu số Lưu tinh Phi Vân kiếm pháp đả thương bảy người bọn chúng...
Hồng Bà Bà lạnh lùng ngắt lời:
- Đi trật một nước cờ là thua cả bàn. Phu nhân lập kiếm trận bảy người để đối phó với lão thân đều bị thương hết rồi. Phu nhân chưa động thủ đã mất chỗ dựa là điều bất lợi, nên về quách đi là hơn.
Trương phu nhân lớn tiếng quát:
- Trừ phi Bà bà giao Khâu Tiểu San thì lão thân mới bỏ qua việc đả thương tiểu tôn cùng bọn thuộc hạ không nhắc tới nữa. Ngoài ra nếu Bà bà không chết thì lão thân hết sống.
Hồng Bà Bà nhấp nháy cặp mắt chiếu ra những tia hàn quang, lạnh lùng đáp:
- Phu nhân đừng hiểu lầm. Lão thân không sợ đâu.
Trương phu nhân bỏ cây trượng, tay mặt cầm cây ngọc xích, tay trái cầm cây đoản kiếm nói:
- Chúng ta động thủ đi thôi.
Mụ vung cây ngọc xích đánh xuống đầu đối phương.
Hồng Bà Bà lạng mình tránh khỏi.
Trương phu nhân đánh một đòn chưa trúng. Thanh đoản kiếm trong tay trái mụ liên tục phóng ra nhanh như điện chớp.
Hồng Bà Bà ngửa người thoái lui hai bước, tránh khỏi đòn thứ hai.
Trương phu nhân lại vung ngọc xích đánh tới.
Hồng Bà Bà lạng người tránh chứ không phản kích rồi nói:
- Lão thân đã nhường phu nhân ba chiêu là hết tình hết nghĩa rồi. Bây giờ lão thân ra tay phản kích.
Trương Thành rút kiếm nói:
- Mấy chục năm trước lão nô theo hầu lão chủ nhân đã gặp Hồng đại cô nương...
Hồng Bà Bà ngắt lời:
- Đầu tóc lão thân đã bạc như sương, đừng xưng hô lão thân bằng cô nương nữa.
Trương Thành đáp:
- Lão nô gọi quen miệng mất rồi, trong lúc nhất thời khó bề thay đổi. Xin Hồng đại cô nương lượng thứ cho.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Lão có chuyện gì thì nói lẹ đi.
Trương Thành đáp:
- Lão chủ nhân của lão nô bị hãm mình trong cung cấm. Đại cô nương khám phá cõi hồng trần, quy y cửa Phật. Tòa Bạch Vân sơn trang hoàn toàn trông vào một tay lão phu nhân chống đỡ. Tiểu chủ nhân của lão nô dù có lầm lỗi gì thì cũng là người thừa kế duy nhất của Trương gia. Hồng đại cô nương đả thương y rồi, lão phu nhân khó lòng tránh nổi kích động. Lão nô sống làm người Trương gia, chết cũng là ma Trương gia. Mong Hồng đại cô nương lượng thứ cho.
Lão theo hầu Tiêu Vương Trương Phóng lâu ngày bôn tẩu giang hồ nên ăn nói rất đầy đủ lễ số.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Lão nói vậy là có ý gì?
Trương Thành đáp:
- Lão nô nhận thấy mình có bổn phận phải liên thủ với lão phu nhân để tấn công.
Hồng Bà Bà thở dài nói:
- Được rồi!. Lão cứ việc ra tay.
Trương phu nhân không nhẫn nại được nữa gầm lên một tiếng rồi vung cả ngọc xích, đoản kiếm tấn công ráo riết.
Trương Thành thấy thế công của Trương phu nhân ra ý quyết liều mạng, lão cũng hết sức vận kiếm trợ chiến.
Hồng Bà Bà huy động trúc trượng phản kích, nhưng Trương phu nhân được Trương Thành toàn lực viện trợ nên Hồng Bà Bà chỉ còn có thể đón đỡ chứ không thể phản công.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng ẩn trên ngọn cây nhìn thấy rõ ràng. Bách Lý Băng khẽ hỏi:
- Bọn họ hai người đánh một. Hồng Bà Bà lâm vào thế kém. Chúng ta có phải giúp bà một tay không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Không cần đâu. Hồng Bà Bà tuy kém thế nhưng trượng pháp không rối loạn, còn có thể phản kích được.
Quả nhiên chàng vừa dứt lời, Hồng Bà Bà đã bắt đầu phản công, bóng trượng tung hoành.
Cuộc chiến đấu đang kịch liệt bỗng nghe có tiếng rên vang lên. Trương Thành phải bỏ kiếm lùi lại năm bước.
Nguyên lão bị Hồng Bà Bà đánh trúng một trượng vào tay mặt làm cho xương gãy gân bong, không cầm vững trường kiếm phải buông xuống lùi lại.
Trương phu nhân không còn Trương Thành viện trợ liền lâm vào tình trạng nguy hiểm. Bóng trượng của Hồng Bà Bà ồ ạt vây hãm mụ.
Bỗng nghe Hồng Bà Bà quát:
- Dừng tay!.
Chát một tiếng, mụ đánh trúng vào cổ tay mặt Trương lão phu nhân. Cây ngọc xích liền rớt xuống đất.
Hồng Bà Bà xuất chiêu đắc thủ, cũng không rượt theo bức bách mà thu trượng về lùi lại.
Ngờ đâu Trương phu nhân ráng nhịn đau, xông lại vung đoản kiếm ra chiêu Xuyên Vân Xạ Nguyệt đánh tới rất thần tốc.
Hồng Bà Bà không ngờ mụ đã bị thương còn liều mạng tấn công đột ngột.
Chưa kịp né tránh kiếm chiêu đã đánh tới trước ngực. Hồng Bà Bà bị đoản kiếm sướt qua xé rách tay áo vào đến da thịt. Máu tươi chảy ra như suối.
Nhát kiếm thương này khá nặng, chỉ trong khoảnh khắc tay áo bà đã đẫm máu.
Hồng Bà Bà trúng kiếm rồi cũng không phản kích. Mụ lùi lại năm bước lạnh lùng nói:
- Thế là hòa. Lão thân đánh phu nhân một trượng, phu nhân cũng đâm lão thân một kiếm. Phu nhân về đi thôi.
Trương phu nhân đáp:
- Mụ không bỏ mạng tại đương trường thì lão thân đành vùi xác ở đây.


Mụ lại vung kiếm đâm tới.
Trương Thành vội la lên:
- Phu nhân!. Không nên...
Lão chưa dứt lời bỗng nghe tiếng thét lanh lảnh. Trương phu nhân bay tung đi rồi té huỵch xuống đất ngoài xa sáu bảy thước.
Hồng Bà Bà vọt tới, tay cầm trúc trượng giơ lên, cất tiếng lạnh như băng nói:
- Phu nhân đã muốn vùi xác ở đây thì lão thân cũng thành toàn cho.
Bỗng nghe tiếng niệm Phật hiệu rồi tiếng người hô:
- Xin đừng hạ thủ.
Mọi người ngưng thần nhìn ra. Trong bóng đêm ảm đạm đột nhiên xuất hiện hai vị ni cô.
Người đi trước mặc tăng bào màu nguyệt bạch, lưng thắt đai trắng, tay cầm phất trần.
Người thứ hai bặc thanh bào, lưng đeo trường kiếm. Chính là Tam Tuyệt sư thái.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- Vị lão ni đi trước chắc là bào muội của Tiêu Vương Trương Phóng và cũng là ân sư của Khâu tỷ tỷ.
Hồng Bà Bà ngẩng đầu lên ngó hai người, từ từ thu trúc trượng về hô:
- Trương đại cô nương!.
Mụ lão ni đi trước thở dài đáp:
- Lão ni đã quy y cửa Phật mấy chục năm rồi, pháp danh là Vong Tình.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Vong Tình mà vẫn hữu tình. Mấy chục năm sư thái chưa dời thiền viện.
Chuyến này Phật giá đột nhiên giá lâm Tẩy Tâm mao xá không hiểu vì duyên cớ gì?
Vong Tình sư thái đáp:
- Vong tình nhưng chưa dứt được tình thân. Bần ni đếm bái yết Hồng thí chu?
thỉnh cầu Hồng thí chủ buông tha cho Trương phu nhân.
Hồng Bà Bà nói:
- Sư thái tới vừa khéo quá. Nếu đến sớm một chút chắc lão thân không đến nỗi bị trúng kiếm.
Đột nhiên bà đổi giọng lạnh lùng nói:
- Khả ố nhất là mũi kiếm lại tẩm chất kỳ độc, khiến lão thân đến phải tự chặt một tay.
Tiêu Lĩnh Vu nghe nói kinh hãi nghĩ thầm:
- “Trương phu nhân địa vị tôn cao mà dùng kiếm tôi chất độc thì thật là hèn hạ”.
Vong Tình sư thái dường như cực kỳ kinh hãi, quay lại nhìn Trương phu nhân hỏi:
- Tẩu tẩu!. Tẩu tẩu dùng kiếm bôi chất độc ư?
Vong Tình sư thái hỏi liền mấy câu, Trương phu nhân vẫn không đáp lại. Bà chau mày cúi xuống đưa tay sờ vào trước ngực Trương phu nhân rồi quay lại bảo Tam Tuyệt sư thái:
- Phu nhân bị nghịch huyết công tâm ngất đi rồi. Ngươi lấy một viên linh đan cho phu nhân uống.
Tam Tuyệt sư thái dạ một tiếng rồi bồng Trương phu nhân lên lùi lại hai bước.
Vong Tình sư thái tiện tay lượm thanh đoản kiếm lên nhìn dưới ánh sao. Mặt bà bỗng biến sắc, rung cổ tay một cái. Thanh đoản kiếm vụt bay ra xa mấy chục trượng mất hút vào trong đêm.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Quẳng độc kiếm đi rồi, ra sư thái hủy chứng cớ ư?
Vong Tình sư thái thở dài đáp:
- Xin Hồng thí chủ đừng hiểu lầm. Trương phu nhân dùng độc kiếm này thì thật là điếm nhục đến môn phong củaTrương gia. Lão ni trong lúc nhất thời không nhẫn nại được nên liệng kiếm đi để vơi bớt lửa giận trong lòng.
Hồng Bà Bà cười lạt nói:
- Xem chừng Trương đại cô nương chẳng những không quên tình mà tình ý còn thắm thiết hơn cả người thường.
Vong Tình sư thái nghiêm nghị đáp:
- Hồng thí chủ phiền trách đúng lắm. Nếu mà bần ni quên được thì đã chẳng tới chốn này.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Sư thái tới rồi chẳng lẽ không làm gì lại bỏ đi ngay.
Vong Tình sư thái đáp:
- Bần ni không muốn sinh sự, chỉ yêu cầu Hồng thí chủ cho Khâu Tiểu San gặp mặt lão ni một lần rồi lão ni trở gót đi ngay.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Điều kiện này há chẳng là quá đáng hay sao?
Tam Tuyệt sư thái cho Trương phu nhân uống linh đan rồi hỏi:
- Sư phụ tiểu ni đã truyền thụ tuyệt kỹ cho Khâu Tiểu San mà muốn gặp y một lần có chi là quá?
Hồng Bà Bà đáp:
- Khâu Tiểu San đã vào làm môn hạ của lão thân, quí vị đừng nhọc lòng nữa.
Tam Tuyệt sư thái tức giận nói:
- Tẩy Tâm mao xá này là núi đao vạc dầu hay là thành đồng vách sắt?
Hồng Bà Bà đáp:
- Một cánh cửa gỗ, mấy gian nhà gianh, nhưng nếu chưa được lão thân ưng thuận thì trong võ lâm hiện nay, đại khái chưa có một ai dám tiến vào.
Tam Tuyệt sư thái cười lạt nói:
- Tiểu ni không tin là như vậy.
Vong Tình sư thái cản lại nói:
- Lão ni không có ý xung đột với Hồng thí chủ, chỉ xin cho gặp mặt Khâu Tiểu San một lần rồi đi ngay.
Trương Thành đột nhiên xen vào:
- Hồng đại cô nương!. Vừa rồi Hồng đại cô nương mấy lần nhường nhịn lão phu nhân, thái độ rất hòa hoãn. Sao bây giờ lại ngặt nghèo thế?
Hồng Bà Bà đáp:
- Được rồi!. Lão thân bảo y ra, nhưng chỉ để gặp mặt một lần. Sau này không có lệ đó nữa.
Mụ từ từ tiến vào trong nhà gianh.
Vong Tình sư thái quay lại bảo Trương Thành:
- Lão cũng bị thương ư?
Trương Thành đáp:
- Lão nô bị đánh gẫy cánh tay mặt.
Vong Tình sư thái nói:
- Lão hãy lùi lại nghỉ ngơi.
Trương Thành dạ một tiếng nhưng vẫn không chịu bỏ đi.
Vong Tình sư thái quay ra nhìn Trương phu nhân đang nằm dưới đất một cái rồi khẽ hỏi:
- Trương Thành!. Sao lão còn không đi?
Trương Thành đáp:
- Lão nô còn chống đỡ được.
Vong Tình sư thái thở dài hỏi:
- Tình hình Tuấn nhi thế nào?
Trương Thành lắc đầu đáp:
- Thiếu chủ cũng bị trọng thương, trong lại mắc tâm bệnh trầm kha, e rằng không chống nổi.
Vong Tình sư thái hỏi:
- Gã bị thương về tay ai?
Trương Thành đáp:
- Về tay Hồng đại cô nương.
Vong Tình sư thái hỏi tiếp:
- Chứng tâm bệnh gã thế nào?
Trương Thành đáp:
- Vì nhớ Khâu Tiểu San mà ngơ ngẩn suốt ngày đêm.
Vong Tình sư thái hỏi:
- Thiên hạ thiếu gì mỹ nữ, sao các ngươi không sắp đặt cho gã nơi khác?
Trương Thành đáp:
- Thiếu chủ nhân nặng tình quá sâu cay, mơ tưởng Khâu Tiểu San như mắc bệnh điên khùng.
Vong Tình sư thái thở dài nói:
- Chữ tình đưa người ta vào con đường lầm lỗi còn lợi hại hơn cả danh lợi.
Trương Thành nói:
- Mong đại cô nương nghĩ tới chuyện nối dõi cho Trương gia mà tìm cách cứu vãn thiếu chủ nhân.
Vong Tình sư thái xua tay đáp:
- Lão hãy lui ra chiếu cố cho phu nhân.
Trương Thành dạ một tiếng rồi rút lui.
Mọi người bỗng thấy Khâu Tiểu San tay không từ trong mao xá từ từ bước tới.
Tam Tuyệt sư thái lạnh lùng nói:
- Khâu Tiểu San!. Ngươi ngày càng đáo để. Sư phụ tới đây mà ngươi dám cư.
tuyệt không ra bái kiến.
Khâu Tiểu San đáp:
- Chẳng khi nào tiểu muội dám thế.
Tam Tuyệt sư thái hỏi:
- Ngươi còn chưa bái kiến thì còn đợi đến bao giờ?
Khâu Tiểu San nhìn Vong Tình sư thái, lạy phục xuống nói:
- Ký danh đệ tử là Khâu Tiểu San xin bái kiến sư phụ.
Vong Tình sư thái nói:
- Ta không còn là sư phụ ngươi, bất luận nay ngươi là môn hạ của ai ta cũng hỏi ngươi một câu:
Tuấn nhi đem ngươi vào tiến cử với ta, lại cứu ngươi mấy lần.
¥n cứu mạng đó có nên đền đáp không?
Khâu Tiểu San đáp:
- Dĩ nhiên đệ tử phải đền đáp lắm.
Vong Tình sư thái hỏi:
- Đúng vậy!. Hiện giờ gã đang vì ngươi mà lâm trọng bệnh, chỉ còn thoi thóp thở. Ngươi chẩn bị báo đền bằng cách nào?
Khâu Tiểu San đáp:
- Đệ tử cầu linh dược điều trị trọng bệnh cho y.
Vong Tình sư thái nói:
- Cái đó cũng không giải cứu được. Gã mắc tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược.
Khâu Tiểu San đáp:
- Đệ tử hết lòng hết sức mà chữa không khỏi bệnh cho Trương huynh thì cam nguyện lấy cái chết để từ tạ.
Vong Tình sư thái thở dài nói:
- Ngươi không phải chết cũng được.
Khâu Tiểu San nói:
- Ân tình chất nặng như non. Đệ tử sống cũng cực kỳ khổ sở nên đã coi lạt mùi sinh tử.
Vong Tình sư thái toan nói nữa thì Hồng Bà Bà đã chạy ra hỏi:
- Ngươi là đệ từ chân truyền của ta, sao lại có thể nói đến cái chết một cách khinh xuất?
Khâu Tiểu San quay lại nhìn Hồng Bà Bà đáp:
- Thưa sư phụ!. Đệ tử ở vào tình trạng rất nan giải.
Hồng Bà Bà nói:
- Ta biết rồi!. Nhưng ngươi đã vào làm môn hạ của ta, không thể tự do nói chuyện sống chết.
Vong Tình sư thái nói:
- Hồng thí chủ!. Lão ni muốn cùng thí chủ tìm cách giải quyết một cách êm thấm để khỏi tổn thương hòa khí và gây nên thảm kịch.
Hồng Bà Bà hỏi:
- Hay lắm!. Sư thái muốn sao thử nói cho nghe?
Vong Tình sư thái đáp:
- Chúng ta đừng can thiệp vào vụ này, để mặc Khâu Tiểu San tùy ý giải quyết.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 82
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com