Qua một lúc thật lâu, Yến Thất nói :
- Thật tình thì anh vẫn vĩ đại hơn người.
Quách Đại Lộ nhảy dựng lên :
- Vĩ đại? Anh cũng bảo rằng tôi vĩ đại?
Yến Thất nói :
- Không có ai sinh ra là đã thành anh hùng, anh hùng thường thường là do hoàn cảnh bức bách mà sinh ra. Tất cả đều nhận ra như thế nhưng họ lại cố tình lừa dối chính mình về nhận thức đó, chỉ có anh...
Hắn thở ra một hơi dài và chầm chậm nói tiếp :
- Chẳng những anh dám thừa nhận chân lý đó mà lại còn dám nói thẳng ra nữa.
Quách Đại Lộ nói :
- Cũng có thể vì cái da mặt của tôi nó dầy hơn thiên hạ.
- Không phải mặt dầy đâu, mà chính là...
- Là chuyện gì?
- Là vì con người có dũng khí, nghị lực. Rất ít người có được dũng khí như thế...
Quách Đại Lộ cười :
- Thật không ngờ lại cũng có lúc anh không tiếc lời khen ngợi tôi như thế, có phải anh định an ủi tôi đấy phải không.
Yến Thất không trả lời, hắn chỉ siết chặt tay Quách Đại Lộ. Hai bàn tay lạnh băng băng dần dần nghe ấm áp.
Hồi lâu, Quách Đại Lộ nói :
- Thật ra thì chúng ta quen nhau cũng chưa được bao lâu nhưng tôi cảm thấy anh là một bằng hữu tốt nhất trên đời. Vương Động cũng là bằng hữu tốt nhưng so với anh thì vẫn có chỗ chẳng giống nhau.
Yến Thất hỏi :
- Không giống ở chỗ nào?
- Tôi cũng không thể nói được cái chỗ không giống ấy, chỉ có điều... có điều nếu Vương Động có gì không phải với tôi thì tôi rất dễ dàng bỏ qua. Còn anh thì lại khác, nếu anh mà làm buồn lòng tôi thì tôi sẽ giận mà không có cách nào nói được.
Quách Đại Lộ nói đúng.
Có những người mà tình cảm đối với nhau vi diệu vô cùng, gần như là tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm không thể nào phân tích.
Những ngón tay của Yến Thất hình như đã phát run. Trong lòng hắn vô cùng kích động, chỉ có điều trong bóng tối nên Quách Đại Lộ không làm sao nhận được tình cảm biểu hiện trên mặt hắn, nếu không có lẽ hắn sẽ đoán được ít nhiều sự thật.
Lặng đi một lúc, Yến Thất nói :
- Tôi muốn biết một chuyện nhưng không biết có nên hỏi anh hay không?
Quách Đại Lộ nói :
- Anh cứ nói đi, bất luận là chuyện gì, quan trọng đến cách nào thì anh cũng có thể nói thẳng với tôi.
Yến Thất hỏi :
- Giả như Vệ phu nhân bằng lòng thả chúng ta, bằng lòng cho chúng ta mang số vàng này đi thì anh có thể nói cho bà ấy biết chỗ của Lâm Thái Bình không?
- Tôi chỉ biết số vàng này có lúc sẽ xài hết, người có lúc cũng phải chết nhưng đạo nghĩa bằng hữu thì nhất định mãi mãi tồn tại.
Hắn cười cười và nói tiếp :
- Chính vì lẽ ấy cho nên người và súc vật khác nhau.
Yến Thất thở dài :
- Tôi rất ít nghe anh nói những lời như thế. Trọn ngày này sang ngày khác, tôi chỉ thấy anh nói cười cà rỡn không thôi, không ngờ có lúc anh cũng nói đạo lý nghiêm chỉnh như vậy...
Quách Đại Lộ nói :
- Những người không nói đâu phải là không nghĩ điều đạo lý? Đạo lý có khi không cần phải nói bằng lời.
Yến Thất hỏi :
- Nhưng nếu anh không nói thì làm sao người ta biết được anh là con người như thế nào?
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi đâu có cần người ta biết. Tôi chỉ cần bằng hữu biết, tôi chỉ cần anh biết là đủ rồi.
Hắn chợt bật cười :
- Nhưng riêng tôi bây giờ thì tôi rất muốn biết một chuyện, cần biết một chuyện.
- Có phải anh muốn biết cái bí mật tôi định nói mà chưa nói đó không?
- Đúng như thế.
Yến Thất ngập ngừng :
- Anh... anh vẫn... không quên...
Quách Đại Lộ cười :
- Tôi đã nói rồi, bất luận tôi sống hay chết, tôi cũng không làm sao quên được.
Trầm ngâm một lúc, Yến Thất nói bằng một giọng buồn buồn :
- Thật tình tôi cũng muốn nói tất cả... nhưng tôi lại sợ nói ra rồi... lại hối hận...
- Hối hận? Nhưng mà ai hối hận?
- Tôi.
- Anh làm sao lại hối hận?
- Bởi vì... bởi vì tôi sợ sau khi biết chuyện này rồi thì anh... anh sẽ không còn là... là bạn của tôi...
Quách Đại Lộ siết chặt tay Yến Thất :
- Anh cứ yên lòng, bất luận anh là con người như thế nào. Bất luận trước kia anh làm chuyện gì, tôi mãi mãi cũng vẫn là bằng hữu của anh.
- Thật chứ?
- Nếu tôi nói nửa câu không thật thì tôi sẽ...
Hình như hắn muốn thề độc nhưng tiếng chết hắn chưa kịp nói ra thì Yến Thất đã đưa tay bụm miệng hắn và dịu giọng :
- Được rồi... tôi sẽ nói cho anh nghe... tôi là...
Yến Thất chưa nói hết câu, thình lình ánh đèn bật sáng.
Từ ánh sáng đó, cả hai cùng trông thấy một vật lạ. Vật ấy hình như một cái ống đồng gát trên giá tréo.
Quách Đại Lộ và Yến Thất nheo mắt nhìn kỹ thì quả thật vật đó là một cái ống đồng khá lớn, lớn hơn những chén ăn cơm.
Tiếp theo là giọng nói của Vệ phu nhân :
- Các ngươi có nhận ra vật ấy chăng?
Quách Đại Lộ nói ngay :
- Không biết.
Vệ phu nhân cười :
- Đúng là thứ tham ăn mà lại ngu muội nữa.
Câu nói của bà ta vừa dứt thì từ miệng ống đồng vụt khạt ra một cột khói lửa và một tiếng nổ vang.
Quách Đại Lộ và Yến Thất nghe lùng bùng lỗ tay y như bị sét đánh trúng.
Qua một lúc, khói bụi tan dần, họ mở mắt nhìn thấy vách tường đối diện với ống đồng bị phá một lỗ khá to.
Vệ phu nhân hỏi :
- Bây giờ thì các ngươi đã biết vật ấy là vật gì rồi chứ?
Quách Đại Lộ gặn lại :
- Có phải đó là đại pháo chăng?
Vệ phu nhân cười :
- Bây giờ thì mới thấy có chút thông minh.
Miệng ống đồng vụt xoay ngay về phía Quách Đại Lộ và Yến Thất.
Vệ phu nhân hỏi :
- Các ngươi chắc là muốn nếm mùi đại pháo chứ?
Quách Đại Lộ đáp :
- Không muốn.
- Thế có chịu nói không?
- Không.
Vệ phu nhân hỏi lại :
- Chắc các ngươi chưa biết rõ sự lợi hại của đại pháo?
Quách Đại Lộ đáp :
- Biết và biết rất rõ.
Vệ phu nhân hỏi :
- Biết như thế nào?
- Nó được lắp đầy chất nổ, bên trong có đạn sắt, có thể phá nát tường thành.
Vệ phu nhân cười :
- Tường thành còn không chịu nổi, thế các ngươi chịu nổi à?
Quách Đại Lộ vùng cười lớn :
- Như vậy là bà không hiểu gì hết, bà không hiểu rằng da mặt của tôi nó còn dầy hơn cả tường thành sao.
Giọng Vệ phu nhân giận dữ :
- Ngươi quả thật không chịu nói?
Quách Đại Lộ làm thinh, quay nhìn Yến Thất. Tia mắt của Yến Thất dịu như nước hồ thu nhưng giọng nói của hắn cứng rắn vô cùng :
- Coi như tối hôm qua chết một lần nữa là tám. Bây giờ thêm một lần nữa đâu có gì ngại.
Chết vốn là chuyện tuy khó tự ngàn xưa, “Vạn cổ gian nan nhất tử” nó là chuyện đáng sợ vô cùng, thế mà từ miệng họ nói ra y như là một trò chơi.
Quách Đại Lộ thở ra và nắm chặt tay Yến Thất :
- Bây giờ thì tôi chỉ còn tiếc một việc thôi.
Yến Thất nói :
- Tôi biết... tôi biết... Dù sống hay chết, tôi cũng sẽ nói với anh...
Quách Đại Lộ cười thỏa mãn :
- Đã thế thì tôi đâu có coi chuyện chết vào đâu nữa.
Vệ phu nhân gằn giọng :
- Được lắm, các ngươi sẽ chết...
Tiếng sau cùng của Vệ phu nhân bị lấm áp bởi tiếng đại pháo...
Một tiếng nổ long trời. Trong khói bụi mù mịt, phảng phất thấy Quách Đại Lộ và Yến Thất té chồng lên nhau.