Hắn cười hề hề và nói tiếp:
- Những "đại hiệp" đến đây tuy đông lắm, nhưng thật ra thì chưa có người nào… chửi hay như Quách đại hiệp bữa nay, vì thế lão gia chúng tôi bảo chuyển lời thưa với Quách đại hiệp là nếu có thể xin Quách đại hiệp chửi kha khá một chút, càng lớn hơn nữa càng hay… Lão gia chúng tôi xin trân trọng gửi lời cám ơn trước.
Quách Đại Lộ nhìn chiếc ghế bằng đôi mắt sững sờ, hắn không nói được câu nào và ngoe nguẩy bỏ đi ra một nước… Tên quản gia vẫn đứng cười hề hề và nói với theo:
- Quách đại hiệp đi à ? Xin lỗi không tiện đưa ra, khi nào rỗi mời Quách đại hiệp ghé ngang chửi chơi, đây có rượu ngon mà lại còn có cam thảo, có chanh để cho Quách đại hiệp thông cổ…
Quách Đại Lộ giận rung.
Hắn có cái tật, khi nào giận quá mức là môi hắn xanh lè.
Yến Thất cười:
- Tôi bảo anh đi chọc giận người ta, thế mà người ta chưa giận thì anh đã giận trước rồi!
Quách Đại Lộ nghiến răng:
- Anh mà anh thấy cái bộ mặt đểu cáng của cái thằng quản gia chó chết đó thì xem anh có giận chết luôn không thì biết.
Yến Thất nói:
- Hắn nói gì thây kệ hắn, anh cứ coi như hắn là một thằng khật khùng là được chứ chuyện chi phải giận ?
Quách Đại Lộ nói:
- Chính hắn chẳng coi tôi ra cái thớ gì đấy chứ, chính hắn nhìn tôi y như nhìn một tên khật khùng chứ còn gì nữa ?
Yến Thất hỏi:
- Hắn nói anh khật khùng thật à ?
Quách Đại Lộ nói:
- Cần gì hắn nói, nội cái cười của hắn còn quá chửi cha thiên hạ… Yến Thất hỏi:
- Vậy mà anh chịu nổi à ?
Quách Đại Lộ nói:
- Sao lại không nổi ?
Yến Thất hỏi:
- Tại sao hay vậy ?
Quách Đại Lộ bật cười:
- Tại vì tôi đúng là… khật khùng chứ sao.
Yến Thất ngó thẳng vào mặt Quách Đại Lộ và nhoẻn miệng cười.
Nụ cười của hắn đã rạng rỡ mà cái nhìn của hắn lại rất dịu dàng, bao nhiêu cơn tức giận trong lòng Quách Đại Lộ bỗng tiêu mất hết.
Yến Thất ngưng cười, nhưng đôi mắt cứ dán vào mặt của Quách Đại Lộ làm cho hắn đâm ngượng, hắn hất mặt lên làm mặt nghiêm khỏa lấp:
- Sao ? Bây giờ anh còn có ý kiến nào tuyệt diệu nữa không ? Bày hết ra đi, bày riết cho da mặt của tôi nó dày như cái mo chai cho rồi.
Yến Thất cười:
- Còn muốn nghe nữa à ?
Quách Đại Lộ nói:- Muốn gần chết luôn đây chứ sao lại không muốn ?
Yến Thất thở ra:
- Rất tiếc là bây giờ tôi chẳng còn có ý kiến nào hay hơn nữa cả.
Quách Đại Lộ nhướng nhướng mắt:
- Một "thiên tài" như anh mà cũng có thể bí lối nữa à ?
Yến Thất nói:
- Anh vào cái tên quản gia đó xỏ lá, chứ tôi thì tôi thấy chính cái lão Kim Đại Sư mới đúng là xỏ lá đấy.
Quách Đại Lộ hỏi:
- Chính anh nói lão là con người hào phóng, rộng rãi kia mà ?
Yến Thất nói:
- Thật mà, lúc trước nếu hắn giao đấu với anh mà thua, hắn sẽ thưởng cho anh vài trăm lượng bạc, còn nếu thắng hắn cũng sẽ bồi thường cho anh vài trăm lượng cơm thuốc nữa đấy.
Nhưng rồi hắn lại thở ra:
- Có lẽ gần đây Kim Đại Sư đã bị thiên hạ chơi xỏ quá nhiều, vì thế bây giờ lão đâm ra cẩn thận không để bị "xỏ" nữa.
Quách Đại Lộ gật gật đầu:
- Hắn không bị "xỏ" thì tôi bị "xỏ"!
Yến Thất cười:
- Kể ra thì anh cũng chẳng thiệt thòi gì mấy, vì anh đã chửi được một mách sướng chán cái lỗ miệng rồi.
Quách Đại Lộ hỏi:
- Bây giờ anh thấy tôi cần chửi nữa hay thôi ?
Yến Thất hỏi:
- Chửi ai nữa ?
Quách Đại Lộ nói:
- Chửi anh.
Yến Thất cười, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì chợt nghe vó ngựa từ xa vọng tới… Ngựa phóng thật nhanh, chỉ nghe thấy là đã tới liền tới ngay đầu ngõ… Quách Đại Lộ còn trong cơn tức, hắn không thèm ngó lại xem ngựa của ai, chỉ có Yến Thất đứng quay ra nên hắn thấy và hắn vụt cúi gằm mặt xuống.
Tuy phải qua một khúc quẹo và ngựa đang bỏ vó lớn, nhưng người ngồi trên yên kỹ thuật cưỡi ngựa thuộc vào hạng khá lắm, vừa thấy Yến Thất và Quách Đại Lộ là cương đã nhóng lên và bằng một thân pháp nhanh nhẹn nhảy ngay xuống đất.Chưa thấy rõ mặt người là đã thấy tà áo màu hồng, màu hồng thật tươi và Quách Đại Lộ chợt thấy như trước mặt sáng ra, sáng một cách chói chang… Hắn buột miệng kêu lên:
- À… cô… "Toan Mai Thang" Mai Nhữ Nam.
Và bây giờ thì Quách Đại Lộ mới được hỏi hết câu:
- Cô đi đâu đấy ?
Mai Nhữ Nam cười:
- Tôi cũng đang có một câu như thế, các anh dẫn nhau đi đâu đây ?
Yến Thất nói hớt:
- Cô đến được còn chúng tôi không đến được à ?
Mai Nhữ Nam gặn lại:
- Mà các anh đi đâu đây ? Làm cái gì đứng láng cháng ở đây ?
Yến Thất nói:
- Bọn này đang đợi cô.
Mai Nhữ Nam nhướng nhướng mắt:
- Làm sao các anh biết tôi đến mà đợi ?
Yến Thất nói:
- Tôi biết bói toán chứ làm sao.
Mai Nhữ Nam dứ dứ tay:
- Giỏi ha, anh mà nói một trăm tiếng tôi cũng không tin nổi một tiếng nào, chính con người của anh còn… Yến Thất đưa tay bụm miệng cô ta:
- Nè nè, cô mà nói tầm bậy là tôi đấm vỡ mồm ra đấy nhé.
Thấy hai người thân thiết với nhau mà Quách Đại Lộ sững sờ.
Rõ ràng hôm nào Yến Thất đã cự tuyệt về chuyện "cầu hôn ngược" của cô ta, đáng lý cô ta vì thẹn mà hận tới già chứ sao lại có thể thân thiết như thế ấy ?
Mai Nhữ Nam nhìn Quách Đại Lộ, rồi nhìn Yến Thất, nàng vụt cười:
- Được rồi, tôi không thèm hỏi anh, vì anh không thật như tiểu Quách.
Và nàng hỏi luôn:
- Anh Quách, tôi hỏi anh chứ các anh đến đây để làm gì ?
Quách Đại Lộ đằng hắng hai ba tiếng và cười gượng gạo:
- À à… không có làm gì, chỉ… chỉ đi chơi bậy bạ vậy mà, nhưng đến đây chơi chắc cũng không thể kể làm phạm pháp đấy chứ ?
Mai Nhữ Nam nhìn Yến Thất mà cười:- Anh có nghe không ? Tiểu Quách tuy cũng nói dóc đấy nhưng dầu sao hắn cũng không nói được tự nhiên như anh.
Cô ta đấm cho Yến Thất một cái đấm lên vai:
- Nói chơi vậy chứ các anh không nói tôi cũng biết các anh đến đây để làm gì rồi.
Yến Thất hất mặt:
- Làm gì nói nghe chơi ?
Mai Nhữ Nam chớp đôi mắt từ mặt Quách Đại Lộ sang Yến Thất, nàng cười:
- Gần đây các anh thua dữ lắm phải không ? Chính vì thua sạch túi nên tính đến kiếm vài viên đạn của Kim đại thúc tôi về làm vốn chứ gì ?
Quách Đại Lộ nhìn cô ta sửng sốt… Cái cô gái này quả đúng là láu lỉnh, chỉ có mỗi một việc không biết làm sao đê?
kiếm chồng thôi, chứ còn việc gì cô ta cũng đều biết hết!
Nụ cười hãy còn đọng trên môi Mai Nhữ Nam, nhưng cô ta lại thở ra:
- Chỉ có điều là các anh xui xẻo lắm, nhất định chuyến này đi không rồi lại trở về không.
Quách Đại Lộ hỏi:
- Tại sao vậy ?
Thật là ác cho cái miệng, cái miệng của Quách Đại Lộ càng mau chừng nào, càng làm hắn lòi đuôi chừng ấy.
Câu hỏi quá nhanh của hắn đã vô tình xác nhận lời phỏng đoán của Mai Nhữ Nam là đúng phong phóc mất rồi!
Nhưng cô gái không thèm "chèn" câu nói đó, cô ta tiếp tục thở ra:
- Một con người nếu niên kỷ càng cao thì càng có nhiều kinh nghiệm, Kim đại thúc của tôi năm nay đã ngoài năm mươi rồi, cho nên… Quách Đại Lộ hỏi dồn:
- Cho nên làm sao ?
Mai Nhữ Nam nói:
- Bây giờ thì ông ta thích xách từng cái túi đạn vàng ra đếm chơi giải buồn, ông ta thích làm cái chuyện đó hơn là lấy nó để bắn người.
Yến Thất vụt hỏi:
- Kim Đại Sư là đại thúc của cô ?
Mai Nhữ Nam gật đầu:
- Không phải là chú ruột, nhưng ông ta quen thân với gia đình tôi từ lúc nhỏ.
Yến Thất hỏi luôn:
- Nghĩa là cô biết ông ta từ lúc nhỏ ?
Mai Nhữ Nam cười:- Lúc còn trong bụng mẹ là tôi đã có đến đây chơi rồi.
Yến Thất ngó Quách Đại Lộ, họ Quách muốn nói nhưng lại làm thinh… Mai Nhữ Nam cười:
- Nhưng mà các anh định làm gì ? Tôi đoán như thế là trúng ngay bon đấy chứ ?
Yến Thất nói:
- Không đúng.
Mai Nhữ Nam nhún vai:
- Vậy thì thôi, tôi tính bày cách cho các anh mà nếu không phải thế thì thôi.
Quách Đại Lộ lật đật hỏi:
- Sao ? Cách gì đâu ? Nói nghe!
Mai Nhữ Nam điềm đạm:
- Đã không phải các anh có ý như thế thì tôi nói ra làm gì cho thất công ?
Quách Đại Lộ nói:
- Nhưng giả tỷ như bọn này đến đây đúng là vì chuyện đó thì sao ?
Mai Nhữ Nam nói:
- Nếu quả như thế thì rất có thể tôi sẽ có cách giúp các anh.
Quách Đại Lộ nói:
- Thế thì tôi nói cho cô biết là chuyện cô đoán bậy như thế mà đúng ngay bon, có lẽ nên phong cô làm nữ Gia Cát Lượng đấy.
Mai Nhữ Nam líêc Yến Thất và cười:
- Tôi nói có sai đâu ? Tôi nói tiểu Quách thật tình hơn anh đó thấy chưa ?
Quách Đại Lộ nói:
- Đừng có lộn xộn, nói cái cách của cô ra, không thì chết với tôi đấy nghen.
Mai Nhữ Nam lập nghiêm, hai tay cô ta chắp sau đít đi qua đi lại làm như thê?
mình đúng là… Gia Cát Lượng.
Yến Thất nhún vai:
- Còn tôi thì tôi biết rõ như một với một là hai rằng cái con người của cô không bao giờ nói được một chuyện thật nào.
Mai Nhữ Nam cười:
- Đừng có khích thất công, muốn nói là nói, muốn không là không chứ không ai có thể "khích tướng" được đâu.
Quách Đại Lộ nóng nước:
- Chứ bây giờ muốn sao cô mới chịu nói:
Mai Nhữ Nam đáp:
- Phải có điều kiện.
Quách Đại Lộ hỏi:- Điều kiện gì ?
Mai Nhữ Nam chớp chớp mắt:
- Khi mà "hàng hóa" đã tới tay thì xẻ làm đôi, có chịu thế không ?
Quách Đại Lộ cười:
- Đúng là cha ăn cướp.
Mai Nhữ Nam nói:
- Đâu phải cha ăn cướp, kẻ bày kế, người thi hành "lao tư lưỡng lợi" mà, thôi thì xẻ ba vậy nhé ?
Quách Đại Lộ hỏi:
- Nhưng nếu kế của cô không linh thì sao ?
Mai Nhữ Nam nói:
- Linh hay không làm rồi mới biết chứ ?
Quách Đại Lộ cười:
- Đúng là chuyện mua đầu chợ bán cuối chợ rồi đây.
Mai Nhữ Nam hỏi gặn:
- Nhưng mà các anh có chịu mua hay không thì nói ?
Quách Đại Lộ nhún vai:
- Mua thì mua, lỗ lã gì đâu mà sợ chứ !