Con đường dẫn vào chỗ có khung cửa khoen vàng cũng khá rộng và ngay lúc ấy có một cỗ xe chạy ào vào.
Con đường không hẹp, nhưng nếu Quách Đại Lộ và Yến Thất không nhanh chân chắc đã bị cỗ xe đụng phải.
Nhìn theo cỗ xe, Quách Đại Lộ nói giọng bất mãn :
- Làm như con đường này là của riêng của họ...
Yến Thất nói :
- Bây giờ thì anh nói câu nói rất đúng.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Đúng cái gì?
Yến Thất nói :
- Đúng là con đường này của riêng nhà họ đấy.
Quách Đại Lộ sững sờ và bây giờ hắn mới nhận ra con đường dẫn vào chỉ có một ngôi nhà đó, chứ không rẽ vào nhà nào khác nữa.
Xe vào tới cổng, tên phu xe lật đật nhảy xuống mở ngựa thật nhanh và ôm gọn thụt sát vào bệ thềm, làm như không dám để cho người trên xe đi bộ khoảng nào...
Yến Thất nói :
- Có lẽ Kim đại sư đã về rồi đó.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Kim đại sư là ai?
Yến Thất nói :
- Cái người mà anh bảo rằng giàu bộc phát đó.
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi nói có sai đâu.
Hắn nhún vai nói tiếp :
- Kim đại sư! Hừ, nghe một cái tên không là đủ biết con người như thế nào rồi!
Yến Thất nói :
- Người có tiền đâu phải đều là người xấu?
Quách Đại Lộ hỏi :
- Nhưng bằng vào cái gì để gọi hắn là “Đại Sư”?
Yến Thất nói :
- Thứ nhất là ông ta có khí phái “Đại Sư”, thứ hai là người ta thích gọi ông ta là “đại sư”, như thế đủ để thành “đại sư” rồi.
Quách Đại Lộ nói :
- Xem chừng anh phục “ông ta” của anh lắm thì phải.
Yến Thất hỏi lại :
- Anh xem tôi có thể phục được không?
Quách Đại Lộ nói :
- Có thể, rất là có thể. Thế nhưng anh thấy tôi có thể phục được “ông ta” của anh không?
Yến Thất nói :
- Không, không bao giờ.
Quách Đại Lộ khoái chí :
- Đúng, nhưng anh có biết tại sao không?
Yến Thất nói :
- Biết quá chứ sao lại không biết, bởi vì anh là con người chỉ biết phục... mỗi mình anh thôi.
Quách Đại Lộ cười hề hề...
Yến Thất nói :
- Chính vì thế nên bây giờ anh càng nên phục ông ta, vì ông ta cũng như anh, còn hơn nữa là khác.
Quách Đại Lộ cười hề hề...
Yến Thất gằn giọng :
- Hề... hề... là cái quái gì?
Quách Đại Lộ nói :
- Là cái tôi không tin.
Yến Thất nói :
- Chờ cho đến khi anh thấy mặt ông ta là anh sẽ phải tin.
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Tôi không muốn gặp cái “ông ta” của anh.
Yến Thất nói :
- Nhưng anh không gặp ông ta không được.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tại sao vậy?
Yến Thất nói :
- Bởi vì nếu anh không chịu gặp ông ta thì anh phải đi gặp những chủ nợ của anh.
Trong thiên hạ không còn bộ mặt nào đáng chán hơn là bộ mặt của những chủ nợ.
Nghĩ đến những bộ mặt ấy, Quách Đại Lộ... nhăn mặt luôn, hắn hỏi :
- Bộ anh tính xúi tôi đến một người chưa từng quen biết này để mượn tiền ư?
Yến Thất nói :
- Tôi biết da mặt anh chưa dầy đến mức đó.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Thế anh bảo tôi đi gặp cái... ông ta của anh để làm gì?
Yến Thất trầm ngâm :
- Trong võ lâm thường có những... quái nhân, tỷ như cái ông cha của Toan Mai Thang chẳng hạn.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Anh nói cái vị lão tiền bối “Thạch Thần” đấy à?
Yến Thất gật đầu :
- Như anh có biết tại sao ông ta lại có danh hiệu là “Thạch Thần” không nhỉ?
Quách Đại Lộ nói :
- Tại vì ông ta dùng đá làm binh khí, mà lại dùng rất khéo tay.
Yến Thất gật đầu :
- Đúng, nhưng thạch khí vốn là đồ dùng của thời thượng cổ, vì lúc đó người ta chưa biết luyện thép, bây giờ thì muôn ngàn thứ binh khí xuất hiện, thế nhưng lại có kẻ cũng cứ dùng đá mãi, anh nói như vậy có phải là quái nhân không nè?
Quách Đại Lộ nói :
- Đúng, đúng đó là một quái nhân, thế nhưng chuyện đó có ăn nhằm gì với cái tên Kim đại sư này?
Yến Thất nói :
- Kim đại sư cũng y như thế, hắn cũng là một quái nhân, binh khí ông ta dùng cũng quái dị...
Quách Đại Lộ hỏi :
- Hắn dùng binh khí gì?
Yến Thất nói :
- Hắn dùng và làm binh khí bằng... vàng ròng đấy.
Quách Đại Lộ chớp chớp mắt, hình như hắn đã hiểu hơi hơi...
Yến Thất nói tiếp :
- Binh khí chuyên dùng của hắn là Kim Đại Thần Cung, hắn bắn liên hoàn, bắn luôn tay ba lượt, mỗi một bận bắn ra là hai mươi mốt viên, trong giang hồ rất ít có người tránh nổi.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Đạn ấy làm bằng vàng?
Yến Thất nói :
- Vàng ròng.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Anh tính bảo tôi hãy giao đấu với hắn và cố bắt cho được những đạn bằng vàng ấy?
Yến Thất nói :
- Nghe nói một viên đạn cũa hắn có đến vài lượng, như vậy hai mươi mốt viên một phát, nếu anh có thể tiếp luôn chừng ba phát thì khỏi lo thấy những bộ mặt dài thòng của chủ nợ nữa rồi.
Quách Đại Lộ lắc đầu nguầy nguậy :
- Không, tôi không làm chuyện đó.
Yến Thất ngạc nhiên :
- Tại sao vậy?
Quách Đại Lộ nói :
- Không làm sao hết, không làm là không làm.
Yến Thất vụt cười :
- Thôi, tôi hiểu rồi, anh sợ.
Quách Đại Lộ trừng mắt :
- Sợ cái gì chứ?
Yến Thất nói :
- Tự nhiên là không sợ hắn, anh chỉ sợ mập thôi.
Quách Đại Lộ sửng sốt :
- Sợ mập?
Yến Thất nói :
- Đạn vàng tuy không phải là sắt nhưng khi trúng vào người nhất định cũng đau.
Quách Đại Lộ nhún vai...
Yến Thất nói tiếp :
- Chỗ nào bị trúng đau, chỗ ấy ắt phải sưng, sưng riết là mập, mà mập thì hơi khó coi, vì thế cho nên anh sợ.
Hắn nhìn Quách Đại Lộ cười hì hì :
- Vì thế, nếu anh không từ chối đi thì tôi cũng tránh anh, bởi vì tự nhiên anh vụt phát phì ra như thế thì người ta tưởng anh uống lầm thuốc dành cho... heo uống làm sao!
Quách Đại Lộ nhún nhún vai :
- Hứ, chuyện nghe dễ tức cười.
Yến Thất thản nhiên :
- Chưa tức cười bằng một con người khi không bỗng... phát phù đâu.
Quách Đại Lộ trừng trừng nhìn Yến Thất một hồi rồi vụt quay mặt bỏ đi...
Yến Thất nắm tay áo hắn kéo lại :
- Đi đâu vậy?
Quách Đại Lộ nói :
- Gần đây nhịn đói hoài cho nên hơi ốm, tôi muốn kiếm cách làm cho mập một chút thử chơi vậy mà.
Yến Thất nhoẻn miệng cười :
- Anh tưởng cứ như thế xông vào là có thể giao đấu được với thiên hạ à?
Quách Đại Lộ nhướng mmắt :
- Chứ làm sao mới có thể đánh nhau được với họ? Chẳng lẽ phải quì xuống lạy họ để xin đánh à?
Yến Thất cười :
- Cho dầu anh có quỳ xuống lạy hắn, hắn cũng chẳng thèm đánh với anh đâu.
Quách Đại Lộ khựng lại :
- Sao? Lạy cũng không thèm đánh?
Yến Thất nói :
- Mỗi một phát hai mươi mốt viên đạn bằng vàng, anh biết nó giá là bao không?
Hắn cũng không phải là điên, hắn đâu có thể cứ gặp đâu là bắn đó như thế chứ?
Huống chi còn có chuyện lỡ bắn chết người nữa chứ, đâu phải cứ hễ nghe người ta đòi đánh là xách cung xách đạn ra bắn đại như thế chứ?
Quách Đại Lộ thiếu điều nhảy dựng lên :
- Thì hồi nãy chính anh bảo tôi một hai cũng phải đi đánh với người ta, rồi bây giờ cũng chính anh, anh không cho tôi đi đánh, anh có điên chưa thì nói để tôi chạy thuốc chứ?
Yến Thất cười :
- Không phải đâu, nếu cản thì ai dẫn anh đến đây làm chi? Chỉ có điều muốn đánh được với người ta cũng phải có cách chứ khi không là đâm xầm vào được à?
Quách Đại Lộ hỏi :
- Chứ theo anh thì phải làm sao?
Yến Thất hỏi lại :
- Theo anh thì phải hạng người nào mới có thể làm cho Kim đại sư ra mặt?
Quách Đại Lộ hất mặt :
- Anh nói nghe coi?
Yến Thất nói :
- Chỉ có hai hạng người là có thể làm cho ông ta phải ra mặt.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Hai hạng người nào?
Yến Thất nói :
- Thứ nhất phải là kẻ thù của ông ta, nếu có kẻ thù tìm đến cửa, tự nhiên ai cũng phải ra mặt đối đầu, chỉ tiếc một điều anh không phải là kẻ thù của ông ta...
Hắn thở dài sườn sượt, làm như không có thù oán với Kim đại sư là điều quả là “đáng tiếc”...
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Chứ chẳng lẽ bây giờ anh bảo tôi nhảy đại vào cướp... vợ lão, cho lão sinh thù oán với tôi?
Yến Thất cười hắc hắc :
- Giá mà được như thế cũng nên lắm chứ, nhưng tình hình này lại khác, giá như anh nhảy vào cướp vợ lão đi thì lão còn cám ơn anh nữa là khác chứ chẳng có một chút gì thù oán cả...
Quách Đại Lộ hỏi :
- Sao vậy?
Yến Thất nói :
- Vì bà ta dữ lắm, dữ đến mức chính lão Kim đại sư còn phải sợ luôn, chính vì thế nếu có ai “rước” dùm đi là lão sẽ mang ơn đến trọn đời.
Quách Đại Lộ nhún nhún vai...
Yến Thất nói luôn :
- Nhưng may mà còn có một cách khác...
Quách Đại Lộ hỏi nhanh :
- Sao? Cách gì?
Yến Thất nói :
- Người trong võ lâm không khi nào chịu cúi đầu công nhận là yếu kém hơn kẻ khác, cho nên nếu có ai đến nhà mình gọi mình ra tỷ thí thì nhất định không ai có thể chối từ.
Hắn móc trong lưng ra một tấm danh thiếp viết sẵn tự bao giờ và nói tiếp :
- Nhất là con người tìm mình tỷ thí lại có danh chẳng hạn như “Thiên Thủ Như Lai... Đại Túy Khách, Quách Đại Lộ đại hiệp”!