watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:43:2129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 21-40 - Trang 20
Chỉ mục bài viết
Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 21-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Tất cả các trang
Trang 20 trong tổng số 39


Hồi 31-1: Nụ Cười Nọc Độc

Nghe câu hỏi chứa đầy bất mãn của Hồng Nương Tử, Vương Động muốn làm thinh nhưng không hiểu sao hắn lại gật đầu :
- Đúng.
Hồng Nương Tử gặn lại :
- Anh cho rằng tôi đến đây để đầu độc các anh?
Vương Động gật đầu luôn :
- Đúng.
Hồng Nương Tử chớp mắt, mắt nàng đỏ hoe ướt rượt, nàng lấy một cái đùi gà cầm lên tay :
- Như vậy trong cái đùi gà này nhất định cũng đầy chất độc...
Vương Động nói :
- Có thể.
Hồng Nương Tử gật đầu :
- Tốt, tốt.
Nàng cắn đùi gà, nhai nuốt một cách tự nhiên và cầm lấy bình rượu lên hỏi :
- Rượu này chắc cũng có độc?
Vương Động nói :
- Có thể...
Hồng Nương Tử nói :
- Tốt...
Nàng nghiêng bầu uống một ngụm lớn và tiếp theo đó, nàng lấy mỗi thứ một ít ăn ngon lành...
Sau khi ăn qua hết thức ăn, mỗi thứ một miếng, Hồng Nương Tử ngẩng mặt lên hỏi :
- Bây giờ anh thấy thế nào?
Vương Động nói ngay :
- Thấy y như lúc nãy.
Hồng Nương Tử gặn lại :
- Nghĩa là anh vẫn cho những thức ăn và rượu này có độc?
Vương Động gật đầu :
- Đúng.
Nước mắt của Hồng Nương Tử chực trào ra nhưng nàng cố gượng. Thật lâu, nàng chậm rãi gật đầu :
- Tôi hiểu ý của anh.
Vương Động hỏi :
- Cô hiểu gì?
Hồng Nương Tử nói :
- Anh cho rằng tôi đã có ngậm thuốc giải độc từ trước rồi.
Vương Động nhún vai không nói...
Hồng Nương Tử buồn buồn :
- Anh vẫn cứ cho tôi là người đàn bà có lòng dạ hiểm sâu như loài rắn rết... anh vẫn cho rằng tốt với anh là cốt để lợi dụng anh...
Bây giờ thì nước mắt nàng quả thật đã trào ra...
Và khi nghe đến đây thì Quách Đại Lộ và Lâm Thái Bình chợt nghe lòng mình mềm nhũn. Ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng hai người đã thầm bảo thái độ của Vương Động đối với nàng là quá đáng...
Bất luận như thế nào, Vương Động cũng đã có một chút tình trong quá khứ...
Nếu đổi lại là Quách Đại Lộ, không chừng bây giờ hắn đã ôm nàng vào lòng để sưởi ấm lại tình xưa.
Nhưng Vương Động thì vẫn trơ trơ, hình như lòng dạ hắn là sắt đá.
Hồng Nương Tử chầm chậm bỏ những thức ăn vào giỏ, nàng cắn môi thấp giọng :
- Được rồi, anh đã cho là có độc thì tôi mang đi vậy.
Vương Động nói :
- Tốt hơn hết là cô nên đi nhanh đi.
Thân hình Hồng Nương Tử phát run, giọng nàng cũng run run :
- Nếu anh cho rằng tôi đối với anh hoàn toàn không tốt thì từ đây về sau tôi sẽ không bao giờ gặp lại mặt anh.
Vương Động nói :
- Đáng lý thì cô không nên đến là phải hơn.
Hồng Nương Tử mím môi :
- Tôi... tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi...
Nàng vụt bước nhanh đến trước mặt của Vương Động, giọng nàng như nghẹn :
- Tôi hỏi anh, từ ngày tôi biết anh đến giờ, tôi đã làm chuyện gì không phải đối với anh?
Vương Động làm thinh...
Có lẽ nàng hỏi một câu quá khó, vì thật ra đối với Vương Động, nàng chưa có làm nên điều chi không phải.
Hồng Nương Tử nắm chắc hai tay, nàng nói như nghei61n từng tiếng một :
- Phải, tôi là người đàn bà không tốt... quả thật tôi đã hại không biết bao nhiêu đàn ông rồi, nhưng... với anh, tôi... đã làm phương hại gì đến anh chưa? Anh nói đi, anh nói đi.
Vương Động thản nhiên :
- Bây giờ thì chúng ta không có gì để nói với nhau cả.
Hồng Nương Tử đứng ngẩn ngơ. Thật lâu nàng lại chầm chậm gật đầu :
- Được rồi, tôi đi... Anh hãy yên lòng, tôi đi lần này thì sẽ không bao giờ còn thấy mặt anh... Nàng chầm chậm quay mình, xách chiếc giỏ lên và chầm chậm bước đi...
Quách Đại Lộ nhìn theo dáng đi cô độc, thất thểu của nàng bước lần ra sân...
Ngoài sân, cảnh vật tiêu điều, lạnh ngắt...
Gió bên ngoài rít lạnh từng cơn, gió thổi bay những chiếc lá vàng rơi, bước chân nàng siêu vẹo...
Quách Đại Lộ nghe lòng mình chua xót. Hắn hy vọng Vương Động sẽ chua xót như hắn, hắn hy vọng Vương Động sẽ chạy theo kéo nàng trở lại...
Nhưng Vương Động vẫn trơ trơ...
Thình lình, Hồng Nương Tử vụt lảo đảo. Thân thể nàng giật giật như bị ai vút roi vào da thịt và cuối cùng nàng ngã chúi xuống đất...
Tay chân nàng co rút, mặt nàng bầm tím, nước giải chảy ra...
Trong nước giải hình như có pha lẫn máu...
Yến Thất tái mặt :
- Trong thức ăn quả có độc...
Quách Đại Lộ nói nhanh :
- Nhưng chắc chắn là nàng không biết, nếu không thì làm sao nàng lại dám ăn?
Vương Động vẫn đứng trơ trơ, làm như hắn không nghe không thấy...
Yến Thất không còn điềm nhiên được nữa, hắn giục :
- Lão Vương, cho dầu thế nào anh cũng phải ra đỡ nàng vào xem...
Vương Động hỏi :
- Xem cái gì?
Yến Thất nói :
- Xem nàng trúng độc ra sao? Xem có cứu được không chứ.
Vương Động vẫn lạnh lùng :
- Không xem không xét gì cả.
Quách Đại Lộ đập chân đùi đụi trên giường :
- Con người của anh sao mà kỳ thế chứ? Tại làm sao anh không có chút lương tâm nào thế?
Nếu không có Yến Thất đẩy hắn nằm xuống thì có lẽ hắn đã nhảy dựng lên rồi...
Ngoài sân, Hồng Nương Tử vừa giật giật tay chân, kêu nho nhỏ :
- Vương Động... anh... anh ở đâu...
Cuối cùng Vương Động đành lên tiếng :
- Tôi ở đây này.
Hồng Nương Tử cố hết sức đưa bàn tay run rẩy :
- Anh... anh hãy đến...
Vương Động nghiến răng :
- Cô muốn nói gì thì cứ nói đi.
Hồng Nương Tử nói :
- Tôi... tôi... không biết... không biết trong thức ăn có độc... tôi không bao giờ có ý hại anh... Anh hãy... hãy tin tôi...
Vương Động làm thinh...
Quách Đại Lộ kêu lên :
- Tôi tin, tôi tin.
Hồng Nương Tử nói :
- Bọn Xích Luyện Xà muốn giết anh, nhưng... nhưng tôi thì tôi không biết...
Nàng co rút lại, mồ hôi đẫm ướt tới áo ngoài, nàng run run nói tiếp :
- Tôi tuy không phải là người đàn bà tốt nhưng đối với anh, đối với riêng anh, trước sau tôi vẫn thành tâm thật ý... chỉ cần anh biết cho tôi điều đó thì cho dầu tôi có chết... tôi cũng vui lòng nhắm mắt...
Nói đến đây hình như nàng không còn khí lực, nàng giật giật tay chân và ín lặng.
Quách Đại Lộ ứa nước mắt :
- Lão Vương, anh có nghe nàng nói đấy không?
Vương Động gật đầu.
Quách Đại Lộ nói lớn :
- Nghe thì tại sao anh cứ đứng trân nơi đó chứ?
Vương Động hỏi :
- Chứ anh bảo tôi phải làm sao?
Quách Đại Lộ nói :
- Nàng đã vì anh mà biến ra như thế, chẳng lẽ anh lạo không nghĩ cách cứu nàng sao?
Vương Động nói :
- Anh bảo tôi phải làm sao để cứu nàng?
Lâm Thái Bình chen vô :
- Anh có thể giải độc cho Quách Đại Lộ thì anh cũng có thể giải độc cho nàng chứ.
Vương Động lắc đdầu :
- Hồi giải độc khi nay với chuyện bây giờ hoàn toàn không giống nhau.
Quách Đại Lộ gắt :
- Sao lại không giống?
Vương Động làm thinh.
Tuy hắn cố gắng khống chế lòng mình nhưng bây giờ đôi mắt hắn cũng bắt đầu ươn ướt pha lẫn niềm thống hận.
Tay hắn cũng đã hơi run.
Yến Thất trầm ngâm :
- Giả như Vương lão đại không thể giải được độc thì bây giờ chỉ còn có một người.
Quách Đại Lộ hỏi phăng :
- Ai?
Yến Thất nói :
- Xích Luyện Xà.
Quách Đại Lộ gật đầu :
- Đúng rồi, chúng ta phải hỏi Xích Luyện Xà để lấy thuốc giải.
Yến Thất thở ra :
- Chuyện đó e rằng rất khó.
Quả thật, tình huống hiện tại mà nói chuyện hỏi Xích Luyện Xà để lấy thuốc giải xem chừng khó hơn bảo một con cọp tự nó lột da...
Chuyện khó đó, tự nhiên Quách Đại Lộ cũng đã biết.
Tiếng thở của Hồng Nương Tử càng lúc càng yếu, nàng như thu hết cố gắng gọi nho nhỏ :
- Vương Động... anh... đâu rồi...
Tiếng rên siết lọt vào tai Quách Đại Lộ làm cho hắn gần như bủn rủn, hắn ré lên :
- Các anh không thể cứu nàng, lại không thể đi hỏi Xích Luyện Xà để lấy thuốc giải. Chẳng lẽ bây giờ cứ đứng đó mà ngó nàng chết thê thảm như thế này hay sao?
Các anh là con người hay là cái giống gì chứ?
Yến Thất thở ra :
- Theo anh thì phải làm sao?
Quách Đại Lộ nói :
- Cho dù là Xích Luyện Xà cũng không thề lấy mắt ngó người chết thảm như thế đó, các anh...
Lâm Thái Bình vụt nói :
- Đúng rồi, Xích Luyện Xà có mặt nơi đây cũng không thể nào lấy mắt nhìn như thế, vì thế chúng ta cần phải đưa nàng về cho họ.
Cách đó thật không hay mấy nhưng so với không có cách gì cả thì vẫn là nên...
Yến Thất cau mày :
- Vấn đề bây giờ là ai đưa nàng đi?
Quách Đại Lộ hừ hừ không nói...
Tuy hắn không nói bằng lời nhưng mắt hắn nhìn ngay Vương Động.
Tự nhiên Vương Động đưa đi là hợp lý...
Thế nhưng Vương Động vẫn đứng làm thinh.
Quách Đại Lộ nói như hét :
- Được rồi, các anh không đưa thì để tôi đưa, tôi sẽ đưa nàng đi.
Hắn cố ngồi dậy nhưng Yến Thất đưa tay dằn hắn xuống.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 71
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com