watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:07:3331/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 21-40 - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 21-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 39



Hồi 27: Bí Mật Của Vương Động

Khi đứa con đã lớn lên tuy không còn phụ thuộc vào người mẹ nhưng người mẹ vẫn là người mẹ, vì thế cho nên dù người con ở tận phương nào cũng vẫn là đứa con của người mẹ và người con vẫn là một người con.
Làm một người mẹ nếu hiểu rõ như thế thì nhất định cái buồn thảm cũng trở thành hoan lạc.
Tiểu thị trấn bao giờ cũng có bộ mặt thực thà, bao giờ cũng yên tĩnh.
Có rất nhiều địa phương ngàn đời không biến đổi, chỉ có con người biến đổi, lòng người biến đổi.
Nhưng cũng có một số người mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Thấy Yến Thất và Quách Đại Lộ trở về, Vương Động vẫn cứ nằm ì trên giường không nhúc nhích.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Sáu bảy ngày không thấy, chẳng lẽ anh không có một câu nào để hỏi sao?
Vương Động ngáp dài :
- Hỏi cái gì?
Quách Đại Lộ nói :
- Đáng lý anh phải hỏi bọn này mấy hôm nay có yên lành hay không chứ?
Vương Động nói :
- Chuyện đó không cần phải hỏi.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tại sao?
Vương Động nói :
- Chỉ cần các anh cùng trở về đây thì không có chuyện gì đáng hơn để hỏi.
Yến Thất chớp mắt :
- Nhưng ít nhất anh cũng phải hỏi coi lão lột da đã lột da được ai?
Vương Động lắc đầu :
- Chuyện đó cũng không cần.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tại sao?
Vương Động cười :
- Bằng vào con người của lão ngoài chuyện lão tự lột da thì nhất định không lột được của ai.

Trừ một lần đối phó với Phượng Thê Ngô ra còn thì chuyện gì Lâm Thái Bình cũng làm như rùa bò.
Từ chuyện đi đứng, nói năng, đến chuyện ăn uống, hắn cũng rề rề...
Hình như nếu có lửa cháy sát bên chân mày của hắn thì hắn cũng... từ từ.
Quách Đại Lộ có lúc có cảm tưởng hắn là một ông già.
Hắn không giống Vương Động vì hắn không lười biếng. Hắn là con người điềm đạm dịu dàng.
Quách Đại Lộ và Yến Thất về cả nửa buổi hắn mới lò dò vào tới, đầu hắn chải rất suông sẻ, quần áo hắn rất chỉnh tề.
Bất luận lúc nào, bất luận nơi nào, hắn cũng đều sạch sẽ.
Đúng là con người y như lúc nào cũng sửa soạn đi dự tiệc.
Quách Đại Lộ và Yến Thất nhìn nhau bật cười. Vì họ đang nghĩ đến Vệ phu nhân.
Cũng chỉ có người mẹ như Vệ phu nhân mới có nổi một người con như Lâm Thái Bình.
Một cây đào tốt không thể có trái đào eo.
Lâm Thái Bình không hiểu họ cười gì. Hắn nói nho nhỏ :
- Xem chừng các anh có chuyện vui lắm phải không?
Quách Đại Lộ cười :
- Vui, rất là vui.
Lâm Thái Bình hỏi :
- Các anh có biết chuyện lão lột da mất tích, tiệm cầm đồ Lợi Nguyên đã đổi chủ rồi không?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Không hay.
Lâm Thái Bình hỏi :
- Cả chuyện như thế mà cũng không hay. Thế mấy hôm nay các anh đi đâu?
Quách Đại Lộ và Yến Thất ngó nhau cười. Họ đã có quyết định trước rồi, quyết định không nói lại chuyện đã gặp cho Lâm Thái Bình biết.
Họ nghĩ rằng Lâm Thái Bình không biết chuyện đó không chừng lại hay hơn. Họ không muốn cái quyết tâm của Lâm Thái Bình, cái quyết tâm lìa bỏ gia đình của Lâm Thái Bình bị ảnh hưởng, nhất là họ không muốn Lâm Thái Bình cảm kích họ.
Họ muốn Lâm Thái Bình được tự do thong dong bên ngoài một thời gian, nhất định là hắn được trui rèn nên người kiên quyết hơn.
Đó cũng chính là hy vọng của Vệ phu nhân.
Quách Đại Lộ cười :
- Mấy ngày nay bọn này không có làm chi cả, chỉ có bị người ta đầu độc cho chết một lần, gặp Diêm Vương một lần, sau đó bị đại pháo bắn chết một lần nữa nhưng cuối cùng lại được người ta cho ăn một bữa no nê rồi về.
Lâm Thái Bình nhìn hai người trừng trừng rồi vụt cười lớn :
- Tôi biết anh tự thổi phồng hay lắm nhưng lần này thổi hơi quá trớn, sợ đứa trẻ lên ba cũng khó tin.
Quách Đại Lộ nằm duỗi tay nhắm mắt mỉm cười :
- Chuyện này tôi biết trước rằng không ai tin.

Mỗi một con người, ai cũng có chuyện bí mật.
Vương Động là người, vì thế hắn cũng có chuyện bí mật.
Nhưng một con người như Vương Động mà cũng có chuyện bí mật thì rất khó có ai tin.
Từ trước đến giờ hắn không đi đâu một mình, không làm chuyện gì một mình. Vì thế hơn ai hết, Yến Thất không ngờ hắn cũng có chuyện bí mật.
Thế mà trớ trêu thay, người phát giác ra chuyện bí mật của Vương Động lại là Yến Thất.
Chuyện bí mật của Vương Động mà Yến Thất nhìn thấy được là chuyện thả diều.
Thả diều không phải là chuyện lạ nhưng những con diều giấy này lạ, lạ đến mức kinh người.

Cứ theo mùa mà nói thì đúng ra hôm nay đã là mùa xuân rồi, thế nhưng bất cứ nơi đâu cũng không thấy khí xuân.
Tiết trời vẫn còn lạnh cắt da, gió hãy còn thổi mạnh, tuyết vẫn ngập đầy mặt đất.
Trời như thế thật khó mà thấy ánh thái dương.
Vậy mà bọn Vương Động, Quách Đại Lộ, Yến Thất và Lâm Thái Bình vẫn ngồi trước thềm chờ ánh nắng.
Cũng như bao nhiêu người nghèo và không có chuyện làm, họ cũng có thói quen ngồi dưới nắng.
Trong những ngày đông, chuyện sưởi nắng là chuyện mà người nghèo có thể hưởng thụ.
Vương Động chọn một cái ghế ngồi tương đối yêm ái. Hắn nằm bật trên đó lim dim đôi mắt.
Lâm Thái Bình ngồi ở bậc đá gần bên, hai tay chống cằm, mắt đang mơ màng như nghiền ngẫm một tâm sự gì.
Quách Đại Lộ nhận thấy hắn rất kỳ dị. Hắn nghĩ con người mới lớn lên làm gì có tâm sự u hoài nên hắn đâm ra thắc mắc... Nhưng đó là trước kia, bây giờ thì hắn đã biết rồi.
Hắn biết Lâm Thái Bình đang nghĩ gì.
Thế nhưng còn bí mật của Yến Thất.
Quách Đại Lộ kéo tay Yến Thất ra ngoài hỏi nhỏ :
- Bây giờ anh có thể nói chuyện bí mật của anh cho tôi nghe được chưa?
Từ lúc gặp Vệ phu nhân trở về, đây là thứ bảy thứ tám gì đó hắn hỏi Yến Thất như thế.
Và Yến Thất trả lời y như lần đầu :
- Hãy chờ thêm ít lâu nữa.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Bao lâu?
Yến Thất đáp :
- Chờ cho đến lúc tôi muốn nói.
Quách Đại Lộ trừng mắt :
- Chờ cho tới chết à?
Yến Thất quay lại nhìn Quách Đại Lộ, ánh mắt của hắn có vẻ lạ thường. Một hồi lâu hắn mới nói giọng buồn buồn :
- Thật anh không biết bí mật của tôi sao?
Quách Đại Lộ gắt :
- Biết thì ai hỏi làm chi?
Yến Thất nhìn Quách Đại Lộ một hồi rồi bật cười :
- Vương lão đại nói thật đúng, lúc đáng hồ đồ thì anh lại thông minh, thế nhưng lúc cần thông minh thì anh lại... như bò.
Quách Đại Lộ gắt :
- Giống gì trong bụng anh mà bảo tôi biết, bộ tôi là khúc ruột của anh sao?
Yến Thất thở dài :
- Cũng có thể anh không biết thế mà lại hay.
Quách Đại Lộ cự nự :
- Hay cái gì?
Yến Thất nói :
- Tình bằng hữu như mình bây giờ không phải là hay sao?
Quách Đại Lộ hỏi :
- Chứ bí mật của anh bộ tôi biết rồi thì không hay à?
Yến Thất nói bằng một giọng xa vời :
- Cũng có thể lúc đó chúng mình sẽ... cãi nhau suốt ngày chưa biết chừng.
Quách Đại Lộ trừng mắt :
- Thật tôi hết nói nổi anh rồi. Con người của anh vô tư cởi mởi, vậy mà có lúc y như con gái.
Yến Thất nói :
- Anh là con gái chứ ai là con gái.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tôi con gái ở chỗ nào?
Yến Thất nói :
- Chuyện người ta không thích làm thì anh bắt ép phải làm, như vậy không phải tánh con gái à?
Quách Đại Lộ hỏi :
- Mà người ta là ai?
- Tôi chứ còn ai nữa.
Quách Đại Lộ ôm đầu lẩm bẩm :
- Anh thì nói đại cái cho rồi, còn bảo người ta, thật là cái giọng... con gái, thế mà lại bảo thiên hạ là con gái.
Yến Thất cười :
- Tôi nói người ta thì anh không chịu, anh nói thiên hạ thì không sao !
Và hắn vụt lãng sang chuyện khác :
- Tiểu Quách nè, theo anh thì tại sao lão lột da mất tích?
Nín thinh một hồi y như không muốn trả lời nhưng cuối cùng rồi Quách Đại Lộ cũng nói :
- Nếu không tự lão đi thì cũng bị mụ già đó bắt đi.
Yến Thất nói :
- Chắc mụ sợ mình theo dõi làm lộ tung tích. Cứ như thế thì thân phận mụ ta nhấy định là bí mật lắm và chắc chắn giữa mụ ta và lão lột da dính líu đến nhiều chuyện lạ.
Quách Đại Lộ ậm ừ không nói.
Yến Thất hỏi :
- Sao anh không thám thính chuyện đó thử xem coi họ trốn xứ nào?
Quách Đại Lộ nói :
- Mắc mớ gì mà phải tốn công vậy chứ.
Yến Thất nói :
- Không mắc mớ gì nhưng cũng cần biết bí mật của họ thử vậy mà.
Quách Đại Lộ nói :
- Tại làm sao phải đi tìm chuyện bí mật của thiên hạ? Vả lại có tìm cũng chưa chắc được, cứ để vậy rồi cũng sẽ biết.
Yến Thất cười :
- Đã biết vậy sao cứ hỏi tôi hoài?
Quách Đại Lộ trừng mắt nhưng rồi hắn lại thở dài :
- Bởi vì tôi chỉ quan tâm đến anh thôi.
Yến Thất quay qua hướng khác như cố tránh cái nhìn của Quách Đại Lộ.
Chính lúc hắn quay mặt qua là hắn thấy... bí mật của Vương Động.
Hắn quay qua, hắn chợt nhìn thấy những con diều giấy.
Một con diều giấy làm hình con rít thật khó, uốn theo chiều gió và sợi giây, con rít lộn qua lộn lại y như con rít thật.
Yến Thất vỗ tay :
- Tiểu Quách, anh xem...
Quách Đại Lộ cũng vừa ngó thấy, hắn cũng khoái nhưng làm bộ bĩu môi :
- Con diều giấy chứ gì mà làm dữ vậy, chưa từng thấy à?
Yến Thất nói :
- Chưa, sao lúc này lại có người thả diều nhỉ?
- Thì người ta cao hứng lúc nào thì lại không thả được.
Thật ra thì Quách Đại Lộ cũng biết chưa phải là mùa thả diều, cho dù ai muốn thả cũng không tài nào thả lên cao lên được nếu không muốn bảo là không lên.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 65
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com