watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:35:0129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 21-40 - Trang 11
Chỉ mục bài viết
Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 21-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Tất cả các trang
Trang 11 trong tổng số 39


Hồi 26-2

Có người bảo chết rất khó nhưng cũng có người nói chết là chuyện dễ dàng. Đối với Yến Thất thì quả là chuyện dễ, vì hắn đã bảy lần chết.
Tám lần chết đi sống lại và thêm một lần nữa.
Lúc tỉnh lại thì hắn thấy mình nằm trên một cái giường thật êm. Mắt hắn thấy vật gì cũng đều tráng lệ, khéo léo, gần như trên đời hắn chưa từng thấy bao giờ.
Hôm qua, nếu lúc tỉnh dậy hắn thấy trong chỗ tối bưng bưng là điạ ngục thì bây giờ chỗ này đúng là thiên đường.
Nhưng không có Quách Đại Lộ ở kề bên thì có thật là thiên đường thì cũng không có ý nghĩa gì.
Quách Đại Lộ đâu?
Chẳng lẽ hắn lại sa vào điạ ngục?
Yến Thất chỏi tay ngồi dậy và hắn thấy Quách Đại Lộ.
Hắn gần như không tin vào mắt của mình.
Trong gian phòng có một cái bàn, trên bàn đầy đủ thức ăn và Quách Đại Lộ đang ngồi ăn một cách ngon làng.
Khi thấy Yến Thất ngồi dậy, Quách Đại Lộ buông đũa mỉm cười :
- Thấy anh ngủ ngon nên tôi tạm hưởng một mình bởi thức ăn nhiều quá, mười người ăn không hết.
Yến Thất hỏi :
- Anh đưa tôi đến đây à?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Không phải.
Yến Thất nhướng mắt :
- Vậy chứ đây là đâu?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Không biết.
Yến Thất chồm tới :
- Vậy chứ anh biết giống gì?
Quách Đại Lộ cười :
- Tôi chỉ biết nhà bếp ở đây khá lắm. Rượu cũng thuộc loại thượng hạng. Anh còn đợi gì nữa mà không chịu nhào vô?
Hắn cười khà khà nói tiếp :
- Không ăn thì bụng rỗng, câu đó anh có nghe rồi chứ?
Yến Thất nhoẻn miệng cười :
- Nghe đã nhiều quá rồi.
Một lúc sau, Yến Thất hỏi :
- Anh đã có ra ngoài chưa?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Chưa.
Yến Thất cau mày :
- Tại làm sao không ra ngoài xem thử?
Quách Đại Lộ cười :
- Đã lo cho cái miệng thì làm sao lo cho con mắt? Vả lại cái miệng giờ phút này quan trọng hơn.
Yến Thất nói :
- Nhưng ít nhất cũng tìm chủ nhân gian nhà này chứ?
Quách Đại Lộ cười :
- Họ sẽ đến tìm mình chứ chuyện chi phải đi tìm họ?
Quách Đại Lộ vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cánh cửa mở ra, một vị cô nương áo trắng bước vào, miệng cười tươi như hoa nở.
Cô gái bưng hai hồ rượu, yểu điệu bước vào, dáng cách trông như tiên nữ giáng trần.
Đôi mắt của Quách Đại Lộ gần như đứng lại.
Yến Thất lườm hắn một cái thật dài. Hắn lật đật đằng hắng mấy tiếng cho khỏa lấp và cười nói :
- Đang sợ hết rượu thì rượu đã tới rồi.
Cô gái áo trắng nhoẻn miệng cười :
- Đã đến đây thì muốn chi có nấy mà.
Yến Thất hỏi :
- Tại làm sao chúng tôi lại đến đây?
Cô gái áo trắng cười :
- Tự nhiên là do chủ nhân nơi này cứu các vị.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Cô là chủ nhân nơi này?
Cô gái áo trắng chớp chớp mắt :
- Công tử xem tôi có giống chủ nhân nơi đây không?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Không giống!
cô gái áo trắng cười :
- Chính tôi nhìn cũng không giống.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Vậy chủ nhân là ai? Có quen với chúng tôi không?
Cô gái áo trắng nói :
- Tôi chỉ biết rằng chủ nhân rất biết các vị.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Làm sao cô biết thế?
Cô gái áo trắng nói :
- Bởi vì chủ nhân nói các vị đây mỗi vị ăn bằng năm người khác, vì thế cho nên bảo tôi mang nhiều thức ăn đến đây. Nếu không biết các vị thì làm sao lại rành như thế?
Quách Đại Lộ cười :
- Cứ như thế thì chẳng những quen biết mà chủ nhân còn là bằng hữu tốt của bọn này.
Cô gái ngó Yến Thất và nói với Quách Đại Lộ :
- Xin mời dùng rượu. Vị này chắc là bạn của công tử?
Yến Thất nói :
- Đúng.
Hắn trả lời một tiếng một, mặt hắn trông thật khó chịu.
Thấy Yến Thất như thế, Quách Đại Lộ cũng không dám hỏi nhiều.
Cô gái áo trằng nói :
- Khi nào nhị vị ăn xong thì tôi sẽ đưa nhị vị đến gặp chủ nhân.
Yến Thất đứng lên :
- No rồi.
Cô gái áo trắng hỏi :
- Tại sao vừa thấy tôi là công tử đã no?
Yến Thất nói :
- Vì cô trắng quá, trắng giống như con gà luột.
Cô gái làm mặt nghiêm, dẫn đường không nói một lời. Nhìn cô gái không ai có thể chê vào đâu được. Nàng thật đẹp, thật nhu mì, chỉ có điều là hơi mập.
Yến Thất khi không lại ví dụ nàng như một con gà luột. Quách Đại Lộ nhìn hắn muốn cười nhưng khi thấy mặt hắn thì Quách Đại Lộ nín luôn.
Không hiểu sao cứ hễ thấy nữ nhân là mặt Yến Thất như nặng xuống, hình như hắn không thích nữ nhân.
Không biết là trước kia hắn bị nữ nhân cho leo cây hay bị mọc sừng?
Quách Đại Lộ định hỏi hắn về chuyện đó.

Đã đi mút dãy hành lang. Khắp tận cùng các bức rèm thưa. Bọn Quách Đại Lộ đi gần tới thì nghe trong rèm có tiếng cười :
- Các vị đã đến rồi à? Xin mời, mời vào!
Vệ phu nhân.
Tiếng cười, giọng nói của Vệ phu nhân.
Đã hạ độc, đã làm trò quỉ, đã đem đại pháo bắn rồi bây giờ bà ta còn định giở trò gì nữa?
Bây giờ đã cho nằm nệm ấm, đã cho ăn uống. Thật không biết bà ta đang âm mưu gì?
Yến Thất và Quách Đại Lộ nhìn nhau... bí lối.
Nụ cười của Vệ phu nhân vẫn... cao quý, vẫn tươi như hoa :
- Các vị không cần hỏi ta định xử sự như thế nào, vì ý định của ta không ai đoán ra nổi đâu.
Quách Đại Lộ gật đầu :
- Câu đó tôi tin.
Vệ phu nhân nói :
- Còn một chuyện nữa, các hạ cũng nên tin.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Chuyện gì?
Vệ phu nhân nói :
- Bây giờ các vị có thể đi được rồi, bất luận đi đâu thì ta cũng không cho người theo dõi.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Không cần cái mạng của bọn này nữa sao?
Vệ phu nhân đáp :
- Không cần.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Cũng không muốn biết chỗ của Lâm Thái Bình?
Vệ phu nhân đáp :
- Bây giờ thì không muốn.
Quách Đại Lộ hói :
- Đã hao phí tâm lực nhiều để đối phó rồi bây giờ lại cho đi khơi khơi như thế sao?
Vệ phu nhân nói :
- Đúng, ta bằng lòng để các ngươi ra đi thong thả.
Quách Đại Lộ cũng thở ra :
- Cái này thì hơi khó tin.
Vệ phu nhân nói :
- Lời nói của ta mà các hạ không tin à?
Quách Đại Lộ nói :
- Tại làm sao lại phải tin?
Vệ phu nhân nghiêm giọng :
- Các hạ biết ta là ai không?
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi biết bà là một con người rất có tiền, rất có địa vị, rất có bản lãnh nhưng những con người như thế thì thường thường rất khó tin.
Vệ phu nhân nhìn sửng Quách Đại Lộ rồi bỗng bật cười :
- Chắc các ngươi cảm thấy chuyện ta làm quá ư kỳ quái. Nhưng nếu các ngươi biết rõ ta là ai thì nhất định không cho là kỳ nữa.
Yến Thất cau mặt :
- Bà là ai?
Vệ phu nhân gằn từng tiếng một :
- Ta là mẹ của Lâm Thái Bình.
Câu nói của Vệ phu nhân làm cho Quách Đại Lộ và Yến Thất giật mình.
Họ thật không dám tin nhưng cũng không thể không tin.
Con người của Vệ phu nhân rất có thể trong đời đã nói dối nhiều lần nhưng nhất định lần này không nói dối.
Họ thật không dám không tin.
Quách Đại Lộ cau mặt :
- Cho dù chúng tôi tin được bà là mẹ của Lâm Thái Bình nhưng vẫn phải thắc mắc là tại sao bà là mẹ mà không biết chỗ ở của con?
Vệ phu nhân thở nhẹ một hơi thật dài :
- Đó là nỗi đau khổ của người mẹ, con cái đã lớn lên rồi, hành động sẽ khó người mẹ nào biết được.
Bà ta vụt cười và nói tiếp :
- Cũng có thể bây giờ hắn đã lần lần trở thành một người đàn ông chân chính.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Nhưng hắn đã làm những chuyện gì?
Vệ phu nhân nói như than :
- Hắn không làm chi cả, chỉ có một việc là lẻn nhà trốn đi.
Quách Đại Lộ sửng sốt :
- Trốn? Sao lại trốn?
- Hắn đào hôn.
Bà ta gượng cười nói tiếp :
- Khi thấy hắn đã lớn khôn, ta mới tính chuyện cưới vợ cho hắn. Không ngờ tới trước hôn lễ một hôm, hắn bỏ nhà trốn mất.
Quách Đại Lộ lặng thinh một lúc rồi bật cười :
- Tôi biết rồi. Nhất định là hắn không thích cô gái ấy.
Vệ phu nhân lắc đầu :
- Cô gái ấy hắn chưa từng thấy.
Quách Đại Lộ ngạc nhiên :
- Đã chưa từng thấy thì hắn làm sao biết là tốt hay xấu?
- Hắn hoàn toàn không biết.
- Đã không biết thì sao lại trốn?
- Vì chuyện đính hôn do ta quyết định nên hắn không thích, có thể như thế.
Quách Đại Lộ cười :
- Đáng lý muốn kiếm vợ thì người đó phải tự chọn. Nếu bà để cho hắn quen biết trước thì có lẽ hắn không trốn.
Giọng nói của hắn vùng nghiêm lại :
- Cũng có thể cho đó là do hắn không hiếu thuận nhưng một nam nhân khi đã thành nhân thì cũng nên để cho hắn tự quyết định phần nào. Nếu không thì hắn không còn là nam nhân nữa.
Vệ phu nhân gật đầu :
- Thật tình thì ban đầu ta cũng giận lắm nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì thấy cũng hơi thích ý.
Yến Thất nói :
- Quả thật bà cũng nên thích ý, bởi vì một con người có ý chí tự chủ như vậy thì trên đời này hiếm lắm.
Quách Đại Lộ nói :
- Bây giờ thì con người như thế không nhiều nhưng chắc chắc sau này sẽ có nhiều.
Vệ phu nhân vui vẻ :
- Vì thế bây giờ ta đổi ý, nhất định không bắt buộc hắn phải trở về.
Đôi mắt bà ta nhìn đăm đăm vào khoảng trống xa xa và nói tiếp :
- Ta nghĩ, lúc mà một thanh niên trưởng thành cũng cần phải đi đây đi đó để trao luyện, tự nhiên là sẽ có ích lợi cho cuộc sống.
Quách Đại Lộ nhún vai :
- Những lời ấy phải được nói sớm hơn một chút thì có lẽ hay hơn nhiều.
Vệ phu nhân cười :
- Trước kia ta không nói thế là vì ta còn có chỗ chưa được yên lòng.
- Không yên lòng điều chi?
- Không yên lòng về những bằng hữu của hắn.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Có phải bà làm những chuyện vừa qua là để thử chúng tôi không?
Vệ phu nhân cười :
- Các vị quả là những người bạn tốt, chắc không nỡ trách ta chứ?
- Bây giờ thì bà yên lòng chưa?
Vệ phu nhân nói :
- Bây giờ ta biết bằng hữu của hắn có thể nhịn đói, có thể chịu chết vì hắn, mà lại còn có thể cự tuyệt những quyến rũ vật chất, những chuyện còn khó chết hơn trăm lần.
Bà ta thở ra và nói tiếp :
- Hắn giao kết được những bằng hữu như thế là điều may mắn cho hắn vô cùng.
Ta đâu có gì mà không yên lòng nữa.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 70
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com