Quách Đại Lộ đã nghĩ sai một chuyện.
Người tỉnh rất có nhiều hạng. Cho nên uống say cũng thế không phải họ cũng nhất loạt như nhau.
Nhất định họ không như hắn, hắn khi uống say rồi nhất định sẽ nói hết ra những gì ở trong mình.
Có người uống say rồi thích khoa trương, thích thổi phồng con người của mình lên, có người uống rượu say rồi thích nói càn nói bướng, luôn chính người ấy cũng không biết được mình đang nói những gì...
Mãi cho đến lúc tỉnh ra người ấy cũng quên... luôn, không biết mình đã nói những gì.
Lại còn có người uống rượu vô rồi... ngậm miệng, họ không nói một câu nào.
Có người nhậu đã rồi khóc rống, mà cũng có thể cười ha hả hoài không ngớt, cũng có thể cắm đầu ngủ say ngay tại bàn tiệc và họ cũng không thèm nói chuyện với ai.
Lúc khóc thì y như là đi đám tang... bà cố nội, họ khóc thê thảm khóc riết rồi y như trên thế gian này chỉ có mỗi một mình hắn là kẻ đáng thương hại mà thôi...
Cho dầu ai có quì mọp xuống năn nỉ, dám cho hắn tiền muôn bạc vạn, chẳng những hắn không nín lại mà còn khóc thảm thiết hơn là khác.
Chờ cho hắn tỉnh lại, hỏi tại làm sao hắn khóc, thì nhất dịnh hẳn sẽ ngạc nhiên như trên trời mới đâm đầu xuống.
Cho đến lúc mà họ cười thì y như bao nhiêu vàng ngọc trần gian rơi vào tay hắn, chỉ có một mình hắn có được, chứ không ai có nữa.
Cho đến lúc đó nhà cha của hắn đang cháy, hắn vẫn cứ cười cho dầu ai đó dang tay tát vào mặt họ muôn vạn cái, hắn vẫn cứ ôm mặt mà cười, có lẽ hắn còn cười dữ tợn hơn là khác.
Những kẻ uống rồi ngủ vùi còn thê thảm hơn nữa, lúc đó cho dầu tất cả những cặp giò trên thế gian này gộp lại quất tưới vào đầu hắn, hắn cũng ngủ luôn.
Cho dầu có kẻ xách đầu hắn ném xuống sông, nhất định hắn cũng không thèm thức dậy.
Hà Nhử Phong, cũng là sự “trùng hợp ngẫu nhiên”, hắn là loại những người uống rượu sau cùng.
Lúc bắt đầu, hắn còn tỏ ra là người uống khá, uống nhanh, từ chén này sang chén khác, nhưng bỗng nhiên nữa chừng, hắn vụt sụp hai mí mắt xuống, rồi kế tục sụp luôn cái lưng gục xuống bàn tiệc ngủ khò.
Nhìn hắn ngủ vùi, Quách Đại Lộ lại bật cười khan.
Yến Thất hỏi :
- Anh cười cái gì? Bộ anh cũng say rồi à?
Quách Đại Lộ nhướng nhướng mắt :
- Tôi mà say? Anh thấy tôi say?
Yến Thất nói :
- Chưa, chỉ mới chừng chín phần... mười.
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Anh lầm, bây giờ tôi còn tỉnh hơn người... không uống rượu.
Yến Thất nói :
- Thế mà anh cười tôi nghe giông giống như... heo táp bã hèm.
Quách Đại Lộ nói :
- Không, tôi cười hắn đấy chứ, vì mới bắt đầu mà hắn đã bị tôi “đổ” cho gục luôn.
Yến Thất hỏi :
- Anh còn nhớ là tại sao phải “đổ” cho hắn say không?
Quách Đại Lộ nói :
- Nhớ chứ sao lại không, tôi vốn muốn làm hắn nói thật cho tôi nghe.
Yến Thất hỏi :
- Thế hắn có nói không?
Quách Đại Lộ nói :
- Có, nói rồi.
Yến Thất trố mắt :
- Nói rồi? Nói cái gì?
Quách Đại Lộ nói :
- Hắn nói, nếu hắn có ác ý với bọn ta thì hắn không khi nào uống say, không uống say đến như con... heo ăn hàm như thế ấy đâu.
Yến Thất nhìn Quách Đại Lộ như nhìn... quái vật và hắn lắc đầu :
- Thật có lúc tôi không hiểu nổi là anh uống say hay còn tỉnh?
Quách Đại Lộ cười hề hề nhìn Vương Động.
Vương Động hỏi :
- Anh nhìn tôi cái gì?
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi đang chờ anh nói, bây giờ tới phiên anh nói được rồi đó.
Vương Động hỏi :
- Anh cần tôi nói cái gì?
Quách Đại Lộ nhịp nhịp chân :
- Nói rằng lúc tôi say là tôi... tỉnh mà khi tôi tỉnh tức là tôi... say.
Vương Động bật cười :
- Thật đúng là giọng điệu của kẻ... say.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tôi nói thế có đúng không?
Vương Động gật lia :
- Đúng, quá đúng.
Hậu viện có một gian nhà. Cũng có dọn hai chiếc giường. Hình như hai chiếc giường này dành để cho khách... uống rượu say. Hà Nhử Phong được khiêng đặt lên chiếc giường y như con trâu chết nước.
Quách Đại Lộ cười :
- Hôm nay hắn quả thật đúng người trời, nếu hai hôm trước thì chắc đành mời hắn nằm dưới đất.
Vương Động nói :
- Tôi chỉ mong hắn ngủ thẳng một giấc cho đến sớm mai.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tại làm sao thế?
Vương Động nói :
- Để bọn mình khỏi phải mang đồ đi cầm thế.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tại làm sao lại phải mang đồ đi cầm chứ?
Vương Động nói :
- Cầm để mời khách ăn cơm tối chứ cầm làm chi.
Quách Đại Lộ cười :
- Có lẽ mình khỏi phải mua thức ăn, cứ đợi... con mèo mun rung lục lạc rồi mới ra ăn luôn cho khoẻ.
Yến Thất hỏi :
- Anh nghĩ rằng bữa cơm tối này cũng sẽ có người mang tới à?
Quách Đại Lộ nhún vai không nói.
Yến Thất cười :
- Hình như anh quả quyết đúng là con người ấy...
Quách Đại Lộ cười lớn :
- Không hề sai một chút nào cả, tôi chuẩn bị ăn riết của hắn trọn đời, bắt hắn nuôi cơm tôi cho đến... lão.
Hắn nói thật lớn hình như cố tình làm cho người ở hậi viện nghe thấy.
Thường thường những người say sớm thì cũng tỉnh dậy sớm. Chưa đến hoàng hôn thì hai chú thư đồng đã chạy ra tiền viện.
Chúng đứng vòng tay cung kính nói với Quách Đại Lộ :
- Công tử của chúng tôi bảo rằng sớm mai này đã quấy rầy chư vị quá nhiều, cho nên nay xin cho được thỉnh lại để bày tỏ sự đáp tạ lòng ưu ái.
Quách Đại Lộ nhướng nhướng mày nhìn Vương Động.
Vương Động nói lầm thầm :
- Đã thế, chúng tôi xin trở ra sau sửa soạn.
Hắn cúi mình cung kính rồi quay ra sau nháy mắt với Tảo Lục :
- Đưa đây.
Tảo Lục trừng mắt :
- Làm gì gấp thế?
Quách Đại Lộ hỏi :
- Các ngươi nói gì thế?
Điếu Thi hớt nói :
- Không có chi cả...
Vừa nói hắn vừa kéo tay Tào Lục, nhưng cậu này hình như có vẻ thực thà nên nói ngay :
- Hắn với tôi đánh cá với nhau, nếu thua thì phải chung hắn một đồng tiền, vì thế nên hắn đòi ngay đấy.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Mà đánh cá cái gì?
Tào Lục nói :
- Khi vâng lời công tử đi thỉnh. Nhưng tôi sợ các vị từ chối, riêng hắn thì quả quyết rằng các vị...
Chỉ nói bấy nhiêu rồi hắn lại lắc đầu :
- Không được những lời hắn nói tôi không dám kể lại.
Quách Đại Lộ nói :
- Ngươi cứ nói đi, không ai trách gì các ngươi đâu.
Tào Lục ngó xung quanh nói :
- Nhưng... tôi sợ nói... có người... trách mắng...
Quách Đại Lộ nói :
- Không hề gì ta bảo đảm cho ngươi đó.
Tào Lục toét miệng cười nói :
- Hắn nói cho dầu ai có từ chối thì Quách đại gia cũng nhất định đi, vì trong số các vị chỉ có Quách đại gia là da mặt... dầy hơn cả.
Hắn nói chưa dứt câu là đã kéo tay Điếu Thi chạy tuốt, xa xa còn nghe tiếng cười hăng hắc của chúng.
Quách Đại Lộ vừa giận mà cũng vừa tức cười, hắn nói lầm nhầm :
- Như vậy cái thằng oắt con ấy cũng chẳng thật thà gì, hắn kiếm cách nói quanh để chửi xéo mình chơi...
Yến Thất bật cười :
- Thế thì cũng không thể nói là câu mắng người, chẳng qua hắn cũng là kẻ chân thật thế thôi.
Vương Động nói :
- Thật thì cũng không thể nói là da mặt quá dày, chẳng qua... nhân cùng khí đoản thế thôi.
Yến Thất cười :
- Thêm vào đó tướng tinh của hắn vốn là... con quỷ đói.
Quách Đại Lộ thản nhiên :
- Phải, tôi cùn, tôi đói, da mặt tôi dày, còn các vị toàn là quân tử.
Hắn cười khẩy và nói tiếp :
- Nhưng nếu da mặt tôi không dầy thì bữa nay các vị toàn là quân tử sẽ phải đến tiệm... cầm đồ.
Yến Thất nghiêng mặt :
- Tôi hỏi, người ta là khách mà sao anh lại nhận đi ăn của người ta chứ?
Quách Đại Lộ nói :
- Hắn vẫn là người... ăn của hắn cũng còn hơn là ăn của... con mèo, con người mà luôn ăn của mèo mang tới cũng ăn, thì da mặt không còn... mỏng nổi.
Vương Động nhướng mắt :
- Ai vỗ ngực tự xưng là da mặt mỏng hồi nào? Ai từ chối của họ bao giờ? Người ta đang nghĩ cách bắt hắn mang rượu thịt vào đây thì lại tài khôn hứng nói.
Quách Đại Lộ phùng hai má chun bún và trừng trừng nhìn Vương Động...