watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:15:4229/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 1-20 - Trang 13
Chỉ mục bài viết
Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 1-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Tất cả các trang
Trang 13 trong tổng số 38



Hồi 8-1: Người Khách Bất Đắc Dĩ

Từ bên trong hiệu cầm đồ Lợi Nguyên, một cái đầu thò ra hỏi :
- Tôi biết ba vị nhất định đến đây nên thức để chờ. Xin mời, xin mời vào.
Kim Sư Tử và Côn Tử nhìn nhau thật nhanh và bước thẳng vào.
Người áo đen bước tới đứng sát bên cánh cửa.
Quách Đại Lộ mím miệng lầm bầm :
- Không biết bọn Côn Tử dùng đến thủ đoạn nào... Phải đến xem mới được...
Nhưng hắn khỏi mất công vì Kim Sư Tử và Côn Tử đã quay ra.
Tiếng của lão “Lột Da” từ trong vọng ra :
- Tam vị lên đường, xin thứ cho lão không tiện đưa xa.
Kim Sư Tử cười cười và khẽ vòng tay :
- Vâng vâng, không nên khách sáo.
Quách Đại Lộ thắc mắc :
- Thế nhưng cái lão “Lột Da” ấy là ai? Bằng vào cái gì mà lão buộc được hai tên ấy phải lễ độ với hắn như thế chứ?
Vương Động trầm ngâm :
- Có thể lão ta không phải là... ai hết cho nên chúng lễ độ thông thường như thế thôi.
Quách Đại Lộ nghĩ mãi vẫn không thấy đúng.
Nhưng hắn không còn đủ thì giờ suy nghĩ thêm nữa vì bọn Côn Tử đang đi về mục tiêu khác bắt buộc hắn phải theo dõi.
Họ đang nhắm ngay cửa hiệu của lão Mạch.
Quách Đại Lộ cau mày :
- Ủa, cả cái lão thịt quay này mà chúng cũng không tha nữa à? Tại sao mà chúng đa nghi quá thế nhỉ?
Yến Thất nói :
- Lần này thì anh khỏi phải lo lắng. Lão Mạch nhất định không có cái tật gì để cho chúng có thể moi ra đâu.
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi thì thật không lo lắng gì cả. Nếu có thì cũng không phải nguyên nhân như anh nói.
Yến Thất hất mặt :
- Chứ tại sao?
Quách Đại Lộ nói :
- Họ cũng là người, họ phải ăn cơm như vậy nếu không có lão Mạch thì ngày mai họ sẽ ăn ở đâu?
Vương Động vọt miệng :
- Không có thì ăn... cứt.
Quách Đại Lộ cười nhưng khi vừa nhếch mép thì nụ cười tắt hẳn...
Từ trong quán của lão Mạch chợt có tiếng kêu thảng thốt. Tiếng kêu đó lại đúng là tiếng kêu của lão Mạch.
Tiếp theo là tiếng quát của Côn Tử :
- Nén vàng này ở đâu mà có? Nói mau.
Vừa nghe hai tiếng “nén vàng” thì Quách Đại Lộ chạy như bay vào cửa.
Lần này thì cả Vương Động cũng không ngăn cản.
Từ nhà sau, Côn Tử xách hông lão Mạch y như lão ta xách một con gà quay.
Con gà quay vốn có nhiều mỡ, lão Mạch không có mỡ nhưng mồ hôi từ trán lão chảy ròng ròng.
Dưới ánh đèn, trông những giọt mồ hôi của lão Mạch chảy dài trên mặt, chảy ướt cả thân áo, thật không khác một con gà chết nước.
Toàn thân lão run bắn, run đến mức nói không còn ra tiếng.
Côn Tử thét vào tai lão :
- Nói hay không? Nén vàng đó ở đâu?
Lần này thì không cần lão Mạch nói vì Quách Đại Lộ đã chạy vào tới.
Hắn nói thật lớn :
- Vàng của tôi trao cho ông ấy cộng chung mua hết ba mươi cân thịt, bốn mươi cân rượu thêm bảy con gà và tám con vịt quay.
Côn Tử chầm chậm buông lão Mạch xuống, chầm chậm quay lại nhìn thắng vào mặt Quách Đại Lộ.
Hình như hắn nhìn thấy Quách Đại Lộ không... giống hạng người có được nén vàng như thế để trả tiền quán...
Hắn hỏi :
- Vàng đó của anh?
Quách Đại Lộ gật đầu.
Côn Tử hỏi tiếp :
- Vàng đó từ đâu mà có?
Quách Đại Lộ nói :
- Một người có một nén vàng nếu cho là một chuyện phạm pháp thì trong thiên hạ biết bao nhiêu người phạm pháp. Sợ e rằng cả hai vị cũng phạm pháp luôn.
Tuy vẻ mặt không bộc lộ cho người ta thấy, hay đoán sự diễn biến nội tâm nhưng đôi mắt Côn Tử hình như hơi nhở lại...
Thình lình hắn vụt thò tay. Hắn là con người cao nghều. Chẳng những thân hắn cao mà tay hắn lại dài...
Tay hắn dài quá mức bình thường, đã thế bàn tay của hắn còn kinh khiếp hơn nữa. Năm ngón tay hắn như năm cái móc sắt.
Thế nhưng Quách Đại Lộ lại muốn đụng thử vào bàn tay đó.
Hắn không tránh né mà cũng chẳng ra chiêu kỳ lạ nào. Hai tay hắn nắm lại tung thẳng vào hai ngọn trảo của Côn Tử.
Lối đánh đặc sệt của một tay ngang.
Nhưng chính vì lối đánh đó chẳng những làm cho Côn Tử giật mình mà luôn cả Kim Sư Tử cũng kinh hãi nốt.
Hai bàn tay của Côn Tử đã nổi danh là “Thiết Trảo” là một loại công phu mệnh danh “Ưng Trảo công”.
Một khi ngọn trảo của hắn đưa ra cho dù kẻ mù lòa cũng cảm nhận phần lợi hại nhưng chính vì cái quá lợi hại đó nên khi thấy Quách Đại Lộ đánh ra làm cho Côn Tử hoảng hồn.
Nếu đối phương không có công lực hơn gã thì hắn có thật khùng cũng không khi nào làm cái chuyện liều lĩnh như thế ấy.
Thật ra thì nội lực của Quách Đại Lộ không đến nỗi kinh người như bọn Côn Tử đã nghĩ. Chẳng qua bẩm sinh của hắn vốn là con người “đại lộ”. Chẳng những ăn xài “đại lộ”, làm việc “đại lộ” mà cả võ công cũng theo chiều hướng “đại lộ” nốt.
Tung ra hai ngọn quyền, phải chăng sẽ đánh gãy hai ngọn trảo của đối phương, hay sẽ bị bấu nát tay mình? Cái đó đối với Quách Đại Lộ không thành vấn đề... phải suy nghĩ.
Vốn hắn không xem chuyện gì ra chuyện gì cả.
Chỉ khi cần mà hắn cao hứng thì tất cả chuyện gì đối với hắn cũng không quan trọng.
Thế nhưng trong quan niệm người khác thì không thể có chuyện “đại lộ” như thế được, nhất là chuyện võ công. Bởi vì nói đến võ công là phải nói đến chiêu thức biến hóa cao thấp, nội công thâm hậu hay không. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không một ai làm cái chuyện cùng với đối phương chơi trò sinh tử.
Hai ngọn quyền của Quách Ịại Lộ vừa tung ra thì chiêu thức của Côn Tử biến hóa ngay. Năm ngón tay như móc sắt của hắn thẳng ra chặt đúng vào cổ tay của Quách Đại Lộ.
Thế nhưng hình như Quách Đại Lộ chẳng bao giờ chú ý đến biến hóa của đối phương. Chiêu thế của hắn cứ trước sau như một.
“Dĩ bất biến ứng vạn biến”, cái không bao giờ thay đổi của Quách Đại Lộ lại đúng vào chỗ kỳ diệu của võ công.
Chưa chạm trúng đối phương, Côn Tử đã phải bắn mình nhảy vọt ra sau, thiếu chút nữa thân hình của hắn va vào vách tường phía trái.
Có thể nói chưa đánh hết chiêu mà Quách Đại Lộ đã làm lui được một cao thủ nhất nhì trong thiên hạ.
Như vậy là thỏa mãn đối với hắn rồi. Hắn không thèm truy kích.
“Thừa thắng xông lên”, cái câu nói đó không phải là Quách Đại Lộ không biết, nhưng đối phương đã thấy mình yếu thế chịu thua thì con người của hắn phải tỏ ra “đại lộ”.
“Không đánh kẻ đã thua”, con người của Quách Đại Lộ từ đến nay là như thế.
Hắn đứng lại một chỗ, mắt không đổi sắc.
Kim Sư đằng hắn luôn mấy tiếng, bước tới mỉm cười :
- Ông bạn trẻ, có gì thì để thong thả nói chuyện với nhau chứ có chi mà giận dữ thế?
Quách Đại Lộ nói :
- Ầy, chính là hắn nổi giận chứ tôi có giận dữ chi đâu? Hắn nhảy tới đánh tôi mà.
Kim Sư giả lả :
- Ồ, toàn chuyện hiểu lầm. Tất cả đều là hiểu lầm thôi.
Quách Đại Lộ nói :
- Thế nhưng hắn hỏi tôi cũng đã nhiều, bầy giờ tôi cũng cần hỏi hắn một câu.
Kim Sư gật đầu :
- Vâng vâng... Xin cứ hỏi.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Một con người mang vàng đi mua rượu thịt về nhậu chơi như thế có phải là phạm pháp không?
Kim Sư cười cười nói hớt :
- Hừ, đương nhiên là không có gì phạm pháp, chính tôi cũng đã thường dùng vàng để thanh toán tiền trọ, tiền ăn kia mà.
Quách Đại Lộ nói :
- Đã không phạm pháp thì xin các vị hãy buông tha lão Mạch và nhân tiện cũng buông tha dùm bọn này.
Kim Sư nói nhanh :
- Tự nhiên, tự nhiên.
Hắn nhìn bọn Yến Thất, Vương Động và Lâm Thái Bình đang đứng ngoài cửa và nói tiếp :
- Ngày mai, khoảng chiều chiều, bọn này xin được đến viếng chư vị để xin được uống vài chén, còn đêm nay thì xin phép kẻ này bao một tiệc.
Quách Đại Lộ trầm ngâm.
Thật tình hắn không muốn ăn của thiên hạ, nhưng câu mời có kèm theo cái hậu là sẽ đến viếng nhà mình. Cái đó làm cho hắn hơi lúng túng.
Nếu cự tuyệt lời mời thì hóa ra mình không muốn người ta đến nhà sao.
Vương Động nói :
- Bây giờ thì tôi không thích gì cả, chỉ muốn ngay lưng trên giường thôi.
Kim Sư cười :
- Như thế này có lẽ tiện hơn hết. Bây giờ chúng tôi xin được đến viếng trước chư vị để mình uống với nhau một đêm, chẳng hay ý của chư vị thế nào?
Câu nói này thì Vương Động cũng không làm sao từ chối.
Quan nha có lệnh truy án, họ muốn đến nhà ai, vào giờ nào có ai dám không cho?
Huống chi “viếng nhà” này lại từ chối?
Vả lại, nếu họ đến Phú Quí sơn trang thì trong thành này sẽ được một đêm yên tĩnh.
Cái đó là ý muốn hơn hết của Quách Đại Lộ.

Những người khách bất đắc dĩ đã đến Phú Quí sơn trang.
Bất cứ ai nghe đến tên Phú Quí sơn trang và có đến đó nhìn tận mắt thì lại càng giật mình.
Một sơn trang “Phú Quí” như thế ấy thật là trên đời ít có.
Quách Đại Lộ cười nói :
- Nơi đây vốn không hề có đèn mà thật thì trong hũ cũng chẳng khi nào có dầu để đốt. Cũng may hôm nay tôi mua mấy cây đèn cầy, nếu không chúng mình chắc chắn sẽ nhậu thầm.
Vương Động nói :
- Nhậu thầm cũng có cái thú của nó, chỉ sợ đụng nhầm lỗ mũi thì hơi kỳ đấy thôi.
Chạm đến cái “lỗ mũi” là chạm ngay vào mặt Kim Sư nhưng hắn vẫn cười xoà.
Riêng Vương Động thì khi về đến nhà là thấy ngay điều bất tiện.
Mọi bận khi về đến nhà chuyện thứ nhất là hắn lột giầy rồi nhảy tót lên giường, nhưng hôm nay hắn lại không làm thế. Hắn ngồi xa xa chiếc giường và nói :
- Chư vị nếu không chê thì quây quần lại đây cho vui.
Quây quần lại đây có nghĩa là cùng với hắn ngồi xề xuống đất.
Kim Sư cười cười :
- Ồ, đây là thú phong nhã của người... thời xưa mà. Tổ tông của mình ăn nhậu gì cũng ngồi trên đất chứ có cần chi bàn ghế.
Quách Đại Lộ nói :
- Chúng tôi có tinh thần tồn cổ hơn ai hết. Luôn cả đến ngủ, chúng tôi cũng nằm dưới đất thôi.
Kim Sư nhướng mày :
- Thế còn giường này?
Không một ai bằng lòng cho họ đề cập chiếc giường, nhưng bất cứ ai bước vào Phú Quí sơn trang cũng không làm sao không thấy chiếc giường trước nhất.
Vương Động đáp nhanh :
- Chiếc giường đó chỉ riêng một mình tôi nằm.
Quách Đại Lộ nói thêm :
- Thật thì không phải anh ấy làm theo lối hẹp hòi của ông chủ nhà, nhưng đối với chúng tôi vì ngán chiếc giường ấy dơ quá.
Từ đầu đến giờ chỉ có ba người nói chuyện.
Lâm Thái Bình, Yên Thất và Côn Tử làm thinh.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 71
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com