watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:24:1329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đàn Chỉ Thần Công - Ngọa Long Sinh - Hồi 21 - 40 - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Đàn Chỉ Thần Công - Ngọa Long Sinh - Hồi 21 - 40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 12

Hồi 30

MẤT CHÌA KHÓA PHẢI ĐỀN BÍ LỤC

Vũ Văn Hàn Đào trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Thẩm trang chúa hỏi câu này thật là hay, nhưng nếu để ý một chút về thái độ mà lão hoá thân lúc chết rồi là khám phá ra được vụ bí mật này chẳng khó khăn gì.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Cái đó liên quan gì đến lão hoá thân ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Vụ này giản dị lắm. Tại hạ đã lưu tâm đến thần sắc những người này thì ai nấy tuy giữ vẻ mặt trầm tĩnh mà thực ra trên mí mắt không dấu nỗi lo buồn. Chỉ có lão hoá thân là lúc chết vẫn bình tĩnh, mới hoá trang được kỹ càng như vậy. Cái đó chứng tỏ công phu hàm dưỡng của lão thâm hậu hơn những vị cao nhân kia. Cũng do đó tại hạ suy ra những bí lục võ công của mười đại cao thủ đều do lão hoá thân làm thành sách.
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
- Dường như Vũ Văn huynh có vẻ thiên ái lão hoá thân thì phải. Vũ Văn Hàn Đào cười mát đáp :
- Trong mười tay đại cao thủ tuy mỗi tay sở trường về một môn, nhưng công phu hàm dưỡng thì còn khác nhau nhiều. Theo nhận xét của tại hạ, Thiên Nhẫn đại sư là người nóng nảy nhất. Tuy pháp hiệu lão là Thiên Nhẫn mà tính lão nóng như lửa. Nhịn một điều cũng khó rồi. Người tính ôn hoà hơn hết là Đàm Văn Thanh, nhân từ hơn hết là Vô Tướng đại sư phái Thiếu Lâm, xuất quỷ nhập thần nhất là Soái Thiên Nghi... Đường Lão thái thái đột nhiên hỏi xen vào :
- Còn một điều không hiểu Vũ Văn tiên sinh đã nghe ai nói tới chưa ?
Vũ Văn Hàn Đào hỏi lại :
- Điều chi ?
Đường Lão thái thái nói :
- Lão thân nghe có người nói những nhân vật vào cung cấm ngày trước không đủ mười vị.
Chẳng hiểu lời đồn đó có đúng không ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ cũng nghe người ta đồn như vậy, nhưng không có cách nào chứng thực được.
Đường Lão thái thái nói :
- Hiện giờ chúng ta tìm ra mười bộ thi thể, nhưng trong đó lại thiếu mất một nhân vật theo lời truyền ngôn.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Ai vậy ?
Đường Lão thái thái đáp :
- Trường Mi đại sư ở phái Nga Mi. Vũ Văn Hàn Đào sửng sốt nói :
- Phải rồi ! Trường Mi đại sư chẳng những là một nhân tài của phái Nga Mi mà còn là một vị siêu quần ở trong mười đại cao thủ.
Đường Lão thái thái nói tiếp :
- Lão thân còn được nghe rất ít người nói đến Trương Mi đại sư, nguyên trước ở phái Thiếu Lâm, sau thuộc phái Nga Mi và được liệt vào hạng nhất trong mười đại cao thủ. Trường Mi đại sư đã đánh bại chín tay kia để nhảy lên ngôi đệ nhất cao thủ, nhưng mỗi lần đại sư đều nhẹ đòn, chỉ điểm tới là thôi chứ không hạ thủ hại người. Vì thế mà trên chốn giang hồ đồn đại là mười tay cao thủ võ công tương đương nhau. Thực ra chỉ trong mười đại cao thủ đều nhận định Trường Mi đại sư bản lãnh cao hơn hết... Thẩm Mộc Phong ngắt lời :
- Điểm này không thể thế được. Nếu qua? Trường Mi đại sư là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ thì địa vị phải tôn sùng đến cực điểm. Tại sao hoà thượng lai không mang lấy danh dự Đệ Nhất ? Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Tại hạ cũng nghe tiếng đồn như vậy, nhưng việc tìm chứng cớ rất khó khăn, đánh cho là lời đồn vô căn cứ.


Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên nhớ tới sư phụ, nghĩa phụ và Liễu Tiên Tử về tuổi tác cũng như về bản lãnh đều có thể tham dự vào cuộc tỷ đấu mười tay đại cao thủ, nhưng vì ân oán cá nhân, bất luận các vị ẩn cư ở chỗ thâm sơn, không ló mặt ra ngoài giang hồ... Chàng nghĩ tới đây liền xen vào :
- Mười tay đại cao thủ tỷ đấu để tranh đoạt oai danh cũng chưa đủ chứng minh võ công của mười vị này cao thâm bậc nhất chẳng ai bì kịp. Tại hạ nghĩ rằng còn nhiều cao nhân khác chỉ vì ân oán cá nhân ràng buộc không thể ra đời tranh giành danh vị, hoặc đã coi thường mùi danh lợi vào ẩn cư ở chốn thâm sâu bầu bạn với mây trắng tùng xanh, uống rượu hát ngao cho qua tuế nguyệt. Thực ra trong lòng hoài bao bản sắc phi thường, dù những bậc trang đá đồ vương chưa chắc đã bì kịp.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Tức là những nhân vật vào hàng lệnh sư chẳng hạn... Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng ngắt lời :
- Gia? tỷ gia sư mấy chục năm trước đây cũng tham gia cuộc tỷ võ tranh danh, thì ngày nay cũng là một cao nhân trong cung cấm.
Thẩm Mộc Phong đột nhiên cười rộ nói :
- Nếu lệnh sư bữa nay đã chôn mình trong cung cấm, thì Thẩm mỗ há chẳng bớt được một tay kình địch ?
Vũ Văn Hàn Đào liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tiêu đại hiệp có thể cho hay cao tính đại danh của lệnh sư chăng ? Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
- Xin miễn thứ cho tại hạ không thể trình bày được.
Vũ Văn Hàn Đào trầm ngâm một chút rồi nói :
- Thực ra Tiêu đại hiệp không nói thì tại hạ cũng có thể đoán ra được. Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng ngắt lời :
- Lúc này chúng ta bất tất phải bàn tới chuyện vô ích đó.
Thẩm Mộc Phong xen vào :
- Đúng thế ! Trường Mi đại sư có phải là tay đệ nhất trong mười đại cao thủ hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cảnh ngộ của chúng ta lúc này. Vậy để sau khi ra khỏi cấm cung cùng bàn tới cũng chưa muộn. Việc khẩn yếu trước mắt là xử lý bằng cách nào về bản thủ sách võ công của Trương Phòng để lại.
Vũ Văn Hàn Đào từ từ đặt cuốn bí lục võ công xuống sập đá nói :
- Bút tích bên trong và ngoài bìa cuốn sách này do hai người viết là một điều chắc chắn rồi.
Bất luận các vị có tin hay không thì tự tích bên trong và bên ngoài tại hạ cũng quyết đoán đã viết cùng một thời gian và mười phần có đến tám là chữ ngoài bìa bọc là bút tích của lão hoá thân. Nhưng cái đó dường như chẳng quan hệ gì. Việc quan hệ là xử lý bản thủ sách võ công của Trương Phòng.
Thẩm Mộc Phong ngó mẩu nến đang cháy nói :
- Ngọn này còn nhiều lắm là cháy chừng đốt hết nửa nén hương nữa là cùng. Chúng ta phải giải quyết trước khi nến tắt.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Trong cấm cung chỉ còn một cuốn bí lục. Đó là điều chắc chắn. Ngoài ba chúng ta lại còn hai người, e rằng vụ này khó được giải quyết thoa? mãn.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói :
- Bất luận tình thế diễn biến ra sao, tại hạ cũng không nhân nhượng.
Thẩm Mộc Phong thủng thẳng hỏi :
- Phải chăng Tiêu đại hiệp nhất quyết lấy cho bằng được thủ sách cõ công của Trương Phòng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Nếu là võ công của người khác để lại thì tại hạ không lấy được cũng chẳng sao, nhưng võ công của Trương Phòng rất cần cho tại hạ.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Tại sao vậy ? Nếu Tiêu đại hiệp nói rõ lý do, tại hạ cam tâm nhường lại.
Tiêu Lĩnh Vu không quen nói dối. Trong lúc nhất thời, chàng không nghĩ ra cách gì để che lấp đành lạnh lùng nói :
- Tại hạ tưởng bất tất phải giải thích với Vũ Văn tiên sinh. Trước nay chàng xử sự vẫn lạnh lùng, hợp đạo trung dung, nhưng pho bí lục của Trương Phòng quan hệ đến sự yên nguy của Khâu Tiểu San, lòng chàng tự nhiên khích động cơ hồ không dằn nổi, chỉ muốn đưa tay ra tranh đoạt.
Thẩm Mộc Phong đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Theo lời Tiêu đại hiệp thì y nhất định lấy cho bằng được bí lục của Trương Phòng.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Nếu theo đúng lời ước hẹn thì phải đánh cuộc để định ăn thua và trường hợp này xảy ra thì Tiêu đại hiệp chỉ có một trong ba hy vọng.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày, mắt chiếu ra những tia hàn quang, chỉ muốn bạo động, nhưng chàng ráng nhẫn nại, buông tiếng thở dài cúi đầu xuống nói :
- Đây là chuyện trông vào khí vận, dĩ nhiên tại hạ phải tuân theo.
Thẩm Mộc Phong thấy ngọn nến sắp cháy hết thì nghĩ thầm trong bụng :
- Xem chừng Tiêu Lĩnh Vu quyết chí lấy được cuốn bí lục võ công của Trương Phòng. Nếu ta nghĩ cách tranh đoạt thì đương nhiên phải cùng gã liều mạng. Con nhỏ kia tuy ta chưa hiểu rõ lai lịch, nhưng gã đã chịu bỏ Trung Châu Nhị Cổ chọn thị làm tay trợ thủ để tiến vào cung cấm, thì dĩ nhiên võ công của thị không phải tầm thường. Mặt khác Vũ Văn Hàn Đào đã nói Kim Hoa phu nhân cùng Đường Lão thái thái biết rõ thân phận Tiêu Lĩnh Vu từ trước và đã dấu diếm cho gã không chịu nói ra, chắc là đúng sự thực. Sau hết, chính Vũ Văn Hàn Đào là tay xảo quyệt vô cùng, ngàoi mặt tuy hắn vẫn về bè với ta nhưng khi ta động thủ với Tiêu Lĩnh Vu , quyết hắn chẳng chịu giúp ta chút nào... Hắn phân tích như vậy thì thực lực của hắn kể ra mạnh nhất mà lại biến thành cô đơn. Hắn liền chậm rãi nói :
- Chúng ta tiến vào cung cấm đã có lời ước hẹn, đáng lý ai cũg phải tuân theo, tại hạ cũg vậy. Vũ Văn Hàn Đào nghe giọng lưỡi Thẩm Mộc Phong lúc này khác trước nhiều, trong lòng rất lấy làm kỳ nghĩ thầm :
- Ai cũng bảo hắn khiếp sợ Tiêu Lĩnh Vu , nay ta xem qua? nhiên đúng thế. Tâm lý hắn thật đôi điều uý kỵ anh chàng này.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, lão lại lên tiếng :
- Đã thế thì chúng ta hành động theo lời ước hẹn thử xem bí lục của Trương Phòng về tay ai, rồi còn tìm kế hoạch rời khỏi cung cấm.
Thẩm Mộc Phong đã tính thầm trong bụng :
- Bất luận người nào lấy được bí lục của Trương Phòng thì sau khi ra khỏi cung cấm ta sẽ hạ thủ sang đoạt.
Hắn liền nói :
- Hay lăm ! Chúng ta nên sớm giải quyết cho thoa? mãn tâm nguyện để khỏi thắc mẵc trong lòng.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói :
- Vũ Văn tiên sinh ! Vụ này đều trông ca? vào vận khí hên xui. Tại hạ mong rằng cuộc đánh bạc này được công bằng.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Cái đó đã hẳn. Nếu Tiêu đại hiệp không tin thì để đại hiệp chủ trương, còn bọn tại hạ nghe là được.


Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Cái đó không cần. Cốt sao Vũ Văn tiên sinh giữ cho công bằng là xong.
Vũ Văn Hàn Đào thò tay vào bọc rồi nắm tay rút ra nói :
- Trong tay tại hạ có từ một đến ba đồng tiền. Hai vị hãy cùng nhau thương lượng ai đoán trước ai đoán sau, cuối cùng là tại hạ.
Thẩm Mộc Phong đã có thành kiến, lúc này đắc thất hắn cũng chẳng quan tâm, nói ngay :
- Tiêu đại hiệp đã quyết tâm lấy pho bí lục này thì tại hạ nhường cho đại hiệp đoán trước. Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp :
- Chúng ta cứ quyết định ai sau ai trước, tại hạ không muốn để đại trang chúa phải nhường nhịn.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Dù tại hạ có thua cuộc cũng không sao ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đại trang chúa đã nói vậy thì tại hạ không khách sáo nữa.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Tiêu đại hiệp cứ việc đoán đi.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn thẳng vào mặt Vũ Văn Hàn Đào. Lòng chàng khẩn trương vô cùng.
Chàng ngó một lúc rồi thủng thẳng hô :
- Hai đồng.
Vũ Văn Hàn Đào từ từ xoè tay ra nói :
- Lưỡng vị coi kỹ lại xem.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ lại thì trong tay Vũ Văn Hàn Đào chỉ có một đồng, bất giác chàng chấn động tâm thần, biến đổi thần sắc.
Vũ Văn Hàn Đào nhắc lại :
- Xin hai vị nhìn kỹ đi.
Rồi từ từ đặt đồng tiền vào tay Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu đópn lấy đồng tiền thở dài đáp :
- Vũ Văn tiên sinh được rồi.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Thế là vận khí của hai vị không được may mắn.
Lão cầm cuốn bí lục của Tiêu Vương Trương Phòng cất vào bọc. Thẩm Mộc Phong cười khanh khách nói :
- Vũ Văn huynh ! Vũ Văn huynh giữ cho chắc nghe.
Vũ Văn Hàn Đào cười mát đáp :
- Chắc Thẩm trang chúa đã nghĩ cách đoạt lại bí lục trong tay tiểu đệ rồi.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Mối thất vọng của Tiêu đại hiêp cũng chẳng buông tha.
Vũ Văn Hàn Đào đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Xem chừng cuốn thủ lục võ công của Trương Phòng rất cần cho đại hiệp.
- Người quân tử lấy của phải theo đạo lý. Dù cuốn bí lục này rất cần cho Tiêu mỗ cũng không thể cướp đoạt. Vũ Văn tiên sinh cứ yên lòng.
Vũ Văn Hàn Đào cười ha ha? nói :
- Bây giờ chúng ta nên làm gì ?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Có người đến trước một bước làm cho giá trị ở cung cấm mất hết rồi. Chúng ta chẳng còn gì đáng lưu luyến nữa.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Chúng ta hãy ra khỏi nhà thạch thất này rồi sẽ tính.
Lão rảo bước đi ra ngoài.
Kim Hoa phu nhân đột nhiên bước lẹ vượt lên trước Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Xin Vũ Văn tiên sinh đi giữa.
Mụ vừa nói vừa đi trước Vũ Văn Hàn Đào.
Tiêu Lĩnh Vu đi sau Vũ Văn Hàn Đào . Thẩm Mộc Phong đi sau rốt. Quần hào nối đuôi nhau ra khỏi thạch thất đến thẳng nhà đại sảnh.
mọi người chú ý nhìn lại thì ngoại trừ Đàm Văn Thanh ở phái Hoa Sơn, còn mấy bộ thi thể vẫn ngồi nguyên chỗ.
Vũ Văn Hàn Đào nhìn quần hào nói :
- Xin các vị hãy ra khỏi nhà đại sảnh trước. Tiểu đệ ở lại đặng đưa những thi thể này về chỗ cũ.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói :
- Phải chăng Vũ Văn huynh muốn ở lai cung cấm để nghiên cứu võ công của Trương Phòng chờ cho tuyệt nghệ thành rồi mới ra về.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Thẩm đại trang chúa thật khéo đa tâm. Tiểu đệ học nghệ thật khó lòng theo kịp mười đại cao nhân thì ở lại trong cũng cấm tìm lấy cái chết hay sao ?
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên giơ tay lên nói :
- Tại hạ không tin rằng sau khi ly khai Vũ Văn tiên sinh là chúng ta hết đường ra khỏi cung cấm... Chàng giơ tay ra nói tiếp :
- Tra? lại tại hạ đi ! Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Tiêu đại hiệp đòi vật gì ở nơi tại hạ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tiên sinh bất tất phải hoang mang. Tại hạ không đòi bí lục của Trương Phòng đâu, mà là đòi chiếc chìa khoá cung cấm.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Lúc chúng ta vào cung cấm phải trải qua một cuộc ác đấu hung hiểm. Tiêu đại hiệp cũng dính vào vụ đó... Tiêu Lĩnh Vu hỏi ngay :
- Thế thì làm sao ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Chìa khoá cung cấm bị thất lạ vào lúc đánh nhau rồi.
Bách Lý Băng tức giận nói :
- Đại ca đừng nghe lão nói dối. Nếu không tra? chìa khoá cung cấm thì phải đưa võ công bí lục vủa Trương Phòng để bồi thường.
Tiêu Lĩnh Vu mặt lạnh như tiền thủng thẳng nói :
- Chúng ta hợp lực chống cự Thẩm Mộc Phong. Vũ Văn tiên sinh mới có thì giờ rảnh để mở cung cấm. Cuộc ác đấu bên bờ vực thẳm tuy hung hiểm nhưng chẳng có liên quan gì đến Vũ Văn tiên sinh. Vũ Văn tiên sinh tưởng tại hạ không giết người được chăng ?


Vũ Văn Hàn Đào nhăn nhó cười đáp :
- Tại hạ nói toàn những lời thành thực mà Tiêu đại hiệp không chịu tin lời thì tại hạ dù có trăm miệng cũng không thể biện bạch được.
Tiêu Lĩnh Vu giơ tay lên nói :
- Vũ Văn tiên sinh rất nhiều quỷ kế, tại hạ thật không thể tin được. Nếu tiên sinh không tra? lại chìa khoá cung cấm thì tại hạ đành giết tiên sinh cho ha? giận. Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Chúng ta đã vào cung cấm rồi thì chiếc chìa khoá kia chẳng còn công dụng gì nữa. Huống chi đã có người vào cung cấm trước chúng ta thì dĩ nhiên người đó cũng có chìa khoá. Tại hạ còn giữ làm gì mà không tra? đại hiệp ?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Lão nói vậy kể cũng có lý. Những điều bí mật trong cung cấm đã phanh phui, bất quá chỉ còn mấy bộ thi thể của cao nhân mà thôi. Từ đây trở đi chẳng ai mưu đồ tiến vào cung cấm nữa. Chiếc chìa khoá kia qua? nhiên đã thành vô dụng.
Bách Lý Băng hỏi xen vào :
- Bất luận chìa khoá cung cấm còn giá trị nữa hay không nhưng đó là vật của chúng ta thì lão phải tra? lại. Lão vứt chìa khoá của chúng ta đi là điều phi lý. Có đúng thế không ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Khắp trên thế gian chỉ có một chiếc chìa khoá cung cấm. Trước khi tại hạ chưa tìm thấy thì lấy gì tra? các vị ?
Bách Lý Băng nói :
- Nếu vậy lão phải đưa quyển bí lục võ công của Tiêu Vương Trương Phòng cho chúng ta để thay vào. Khi nào lão tra? chìa khoá, chúng ta tra? bí lục.
Tiêu Lĩnh Vu cũng biết Vũ Văn Hàn Đào tâm đia thâm trầm. Chiếc chìa khoá cung cấm kia mười phần có đến tám lão chưa vứt đi, nhưng chàng không nghĩ ra được lão muốn giữ nó để làm gì ?
Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Hai vị đòi lấy cuốn bí lục võ công của Tiêu Vương Trương Phòng để thay chiếc chìa khoá, há chẳng là tàn ác quá ư ?
Bách Lý Băng cười lạt đáp :
- Vậy lão đưa tra? chìa khoá cho chúng ta là xong.
Vũ Văn Hàn Đào làm như bị bắt buộc không sao được, thò tay vaò bọc từ từ rút cuốn bí lục của Trương Phòng ra nói :, thò tay vaò bọc từ từ rút cuốn bí lục của Trương Phòng ra nói :
- Trên chốn giang hồ cần phải lấy chữ tín làm đầu. Tại hạ đành thất lạc mất chiếc chìa khoá của các vị, dĩ nhiên phải bồi thường. Vậy trước khi đi tìm chìa khoá, tạm thời hãy dùng vật này để bảo đảm. Xin Tiêu đại hiệp thu lấy.
Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng rất muốn đến lấy bí lục, nhưng cảm thấy ngại ngùng thành ra do dự không quyết.
Bách Lý Băng chẳng nề hà chi hết, giơ tay ra đón lấy. Vũ Văn Hàn Đào rụt tay về nói :
- Tại hạ muốn giao cho Tiêu đại hiệp.
Bách Lý Băng hỏi :
- Sao lại phải thế ? Lão đưa cho ta cũng được.
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
- Tiêu đại hiệp là kỳ nam tử ở nhân gian. Lời nói của chàng xem bằng chín vạc. Tại hạ chỉ tín nhiệm chàng mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu không sao được đành vươn tay ra đón lấy bí lục. Vũ Văn Hàn Đào vẫn giữ chặt một đầu hỏi :
- Tiêu đại hiệp ! Nếu tại hạ kiếm được chìa khoá cung cấm, đại hiệp có chịu tra? lại cuốn bí lục võ công của Trương Phòng này không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Dĩ nhiên tại hạ phải trao tra? tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Quân tử nhất ngôn.
Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
- Từ mã nan truy.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Hay lắm ! Tại hạ tin ở Tiêu đại hiệp là người quân tử thủ tín.
Lão buông tay ra lui về hai bước.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy bí lục cất vào bọc.
Thẩm Mộc Phong từ nãy tới giờ vẫn đứng bàng quan, chưa xen vào câu nào. Hắn chờ Tiêu Lĩnh Vu cất bí lục vào bọc rồi mới ngửa mặt lên trời cười rộ ba tiếng.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi :
- Thẩm đại trang chúa cười gì vậy ?
Thẩm Mộc Phong không tra? lời chàng, quay lại ngó Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái nói :
- Chúng ta hay xlui ra khỏi nhà đại sảnh này đã.
Rồi lão cất bước đi trước.
Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái theo sau Thẩm Mộc Phong đi ra.
Bách Lý Băng nắm tay áo Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Chúng ta cũng ra thôi.
Rồi cô theo sau bọn kia.
Trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Vũ Văn Hàn Đào.
Lão đã hiểu đến quá nửa cách bố trí cơ quan, liền phát động cho sáu bộ thi thể trở vào nhà mật thất ở phía trong vách đá.
Thẩm Mộc Phong dẫn bọn Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái đi ra.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng chia nhâu đứng ở trong viện cách nhâu chừng bốn năm thước. Lúc Đường Lão thái thái ra khỏi sảnh đường, tiện tay mụ lượm lấy cay thiền trượng mà Thẩm Mộc Phong đã dùng để đâm vào vách, hãy cong đó.

Hồi 31
VŨ VĂN HÀN ĐÀO QUAY LẠI GIÚP TIÊU LANG

Năm người đứng chờ ở ngoài sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm mới thấy Vũ Văn Hàn Đào chậm chạp đi ra. Lão nói :
Cách kiến trúc các cơ quan Xảo Thủ Thần Công cực kỳ tinh diệu. Vì thế phải trải qua mấy chục năm phần lớn chưa mất hiệu lực.
Tại hạ muốn cho thi hài mấy vị cao nhân khỏi bị tổn hại để đưa về nguyên vị, thành ra làm các vị chờ lâu.
Thẩm Mộc Phong cười mát muốn nói lại không.
Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi :
- Vũ Văn tiên sinh ! Hiện giờ còn việc gì nữa hay không ? Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Hết rồi ! Chúng ta đi thôi ! Lão thò tay vào bọc lấy thanh đoản kiếm cầm tay, từ từ cất bước đi ra ngoài.
Thẩm Mộc Phong chậm rãi nói :
- Vũ Văn huynh ! Chuyến này chúng ta vào cấm cung chỉ một mình Vũ Văn huynh là được lợi hơn hết. Vũ Văn huynh đã lấy được thanh bảo kiếm chặt sắt như chặt bùn, lại được quyển bí lục võ công của Trương Phòng. Với võ công và tài trí hiên có, chỉ mười năm nữa Vũ Văn huynh sẽ trở thành Tiêu Vương Trương Phòng tái sinh.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đáng tiếc là tiểu đệ đã đánh mất chìa khoá cung cấm của Tiêu Lĩnh Vu nên bắt buộc phải dùng bí lục võ công của Tiêu Vương để thường cho y. Nếu không tìm thấy chìa khoá thì chẳng có cách nào thu hồi được cuốn bí lục đó được.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói :
- Kế hoạch của Vũ Văn huynh chỉ lừa được người khác chứ chẳng thể bịp được tại hạ.
Vũ Văn Hàn Đào không tra? lời, bước lẹ tiến về phía trước. Quần hào theo sau lão theo đường cũ mà ra.
Vũ Văn Hàn Đào dường như đã thuộc đường lối, thoăn thoắt bước mau khiến cho Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu không đủ thời giờ để nhận xét kĩ càng cảnh vật hai bên.
Chẳng mấy chốc quàn hào đã ra tới cửa.
Vũ Văn Hàn Đào dừng bước lại nói :
- Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất thiên đã bố trí ở chỗ cửa ra này nhiều cơ quan ác độc. Hiện giờ chúng ta đang đứng trong phạm vi của cơ quan đó. Nếu cơ quan đó mà phát động thì trong bọn ta chẳng ai ra thoát khỏi cung cấm.
Chỗ quần hào dừng bước tối đen như mực. Mục lực tinh nhuệ đến đâu cũng không thể nhìn ra xa hai thước.
Thẩm Mộc Phong hắng đặng một cái rồi hỏi :
- Cơ quan gì mà ghê gớm thế ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Trên đầu và hai bên chúng ta đã đặt sẵn cung nỏ với hàng ngàn mũi độc châm. Hễ đụng vào cơ quan là lập tức phát xạ. Trong phạm vi hai trượng, tên độc bắn ra như mưa... Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
- Ngoài độc châm còn hai chỗ khống chế mạch nước trong lòng núi bằng cửa đã, hễ động phải cơ qua, cửa đá mở rộng, mạch nước tuôn rộng ào ào. Chúng ta chẳng bi độc châm bắn chết cũng bị nước lũ chôn vùi.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Có chuyện đó thật ư ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Thẩm đại trang chúa không tin thì chúng ta hãy thử coi.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Bất tất phải thử thách làm chi. Vũ Văn huynh hãy tìm cách mở cửa cung cấm để chúng ra sớm rời khỏi nơi đây.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Theo quan niệm của tại hạ thì ra khỏi cung cấm hay đụng vào cơ quan cũng cùng theo một số phận.


Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tiên sinh nói câu này là có ý gì ?
Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách đáp :
- Tiêu đại hiệp quyết chí lấy võ công của Tiêu Vương để lại, mà Thẩm trang chúa lại cố ý giết cho được tại hạ. Võ công của hai vị đều rất cao thâm. Bất luận đối với ai tại hạ cũng không đich nổi. Như vậy há chẳng phải đằng nào cũng chết ?
Thẩm Mộc Phong thủng thẳng đáp :
- Vũ Văn huynh thật quá lo xa. Tại hạ không hiểu chỗ dụng tâm của Tiêu đại hiệp thế nào, còn tại hạ quyết không sát hại Vũ Văn huynh đâu.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Đại trang chúa nói thật chăng ?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Dĩ nhiên là thật.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Tại hạ khó mà tin được Thẩm đại trang chúa.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Làm thế nào Vũ Văn huynh mới tin lời ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Trừ phi Thẩm đại trang chúa lập lời trọng thệ là trong vòng ba ngày không giết Vũ Văn Hàn Đào. Đồng thời đại trang chúa cùng người ở Bách Hoa Sơn Trang không được can thiệp vào những hàng động của tại hạ.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Sau ba ngày thì sao ? Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Sau ba ngày Thẩm đại trang chúa muốn làm gì thì làm.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Sau ba ngày tại hạ có thể tuỳ ý muốn giết Vũ Văn huynh lúc nào cũng được hay sao ? Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Ngoài ba ngày, tại hạ tự tin có thể tránh được bàn tay cảu Thẩm đại trang chúa. Sau này chúng ta còn gặp nhau nữa thì chưa biết ai chết về tay ai.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói :
- Vũ Văn huynh đã tự tin như vậy là được lắm ! Tại hạ ưng chịu lời của Vũ Văn huynh.
Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách :
- Với địa vị của Thẩm đại trang chúa tại hạ tin rằng đại trang chúa không đến nỗi nói lời rồi nuốt lấy lời.
Lão vừa dứt lời, ánh sáng mặt trời chiếu vào. Cửa cung cấm đã mở rộng.
Thẩm Mộc Phong đề khí nhảy vọt lên đi trước nói :
- Tại hạ dẫn đường cho.
Kim Hoa phu nhân ngấm ngầm dùng phép truyền âm khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Tiêu huynh đệ ! Hãy lưu tâm đề phòng. Khi cần ta sẽ liều mạng để cứu viện.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng cảm động trong lòng muốn nói một câu cảm tạ thì Kim Hoa phu nhân đã lướt mình đi nhảy ra khỏi cung cấm theo sát Thẩm Mộc Phong.
Người ra thứ ba là Đường Lão thái thái. Tay mụ vẫn cầm cây thiền trượng to tướng.
Lúc này trời vừa đúng ngọ. ánh dương quang soi khắp hang cùng. Ba bóng người nhảy vọt ra khỏi cung cấm tụt xuống vách núi cheo leo.
Tiêu Lĩnh Vu toan nhảy ra theo thì Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên giơ tay ra cản lại nói :
- Tiêu đại hiệp ! Tại hạ có câu chuyện muốn bàn với Tiêu đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi :
- Chuyện gì ?
Vũ Văn Hàn Đào hỏi lại :
- Đại hiệp có biết tại sao Thẩm Mộc Phong lại cướp đường nhảy vọt ra cung cấm trước không ?
Tiêu Lĩnh Vu tuy đã hiểu đôi chút nhưng chàng cố ý đáp :
- Tại hạ biết thế nào được ?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Hắn đi triệu tập thủ hạ bố trí cửa hang. Tiêu đại hiệp dadx mang báu vật trong mình mà muốn ra khỏi hang núi, e rằng khó tránh khỏi một cuộc ác chiến. Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng nói :
- Đó là nguyên nhân để Vũ Văn tiên sinh giao bí lục võ công của tiên sinh cho tại hạ ư ?
Vũ Văn Hàn Đào nghiêm nghị đáp :
- Lúc chưa ra khỏi cung cấm, tại hạ ở giữa Thẩm Mộc Phong và Tiêu đại hiệp, bất đắc dĩ phải vận dụng tâm cơ để giữ mình.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói :
- Chỗ dụng tâm của Vũ Văn tiên sinh e rằng chỉ mong cho giữa tại hạ và Thẩm Mộc Phong xảy ra cuộc chiến đến liều mạng để các hạ ở giữa thủ lợi.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Dù tại hạ lúc đó qua? có lòng như vậy, nhưng hiện giờ đã qua rồi. Cục diện trước mắt dường như đã thành hình, chúng ta là người cùng đi một thuyền phải che chở cho nhau... Bách Lý Băng lạnh lùng ngắt lời :
- Lão là người xảo quyệt nói lời mà không thủ tín thì còn tính gì đến chuyện đồng chu cộng tế ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Cứ theo tình thế hiện giờ mà nói thì chúng ta cần hợp tác mới có lợi. Hai vị tuy võ công cao cường nhưng chỉ có hai người.


Bách Lý Băng hỏi ngay :
- Sao lão biết chúng ta chỉ có hai người ?
Vũ Văn Hàn Đào sửng sốt một chút rồi đáp :
- Dù bên ngoài các vị có đặt chân tay mai phục rồi phóng tín hiệu cho họ đến tiếp viện, nhưng cũng chẳng thể nhiều bằng bọn gia nô của Thẩm Mộc Phong . Võ công của tại hạ tuy chẳng có gì đáng kể, nhưng cũng đem hết tài mọn để trù liệu kế hoạch giữ hai vị.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Thẩm Mộc Phong đã có lời đính ước trong ba ngày hẳn không gia hại tiên sinh. Trường hợp này tiên sinh có dư thời gian để trốn tránh thoát nạn... Vũ Văn Hàn Đào hàn đào cười mát nói :
- Thẩm Mộc Phong há phải là người cho mình tín nhiệm ? Nếu Tiêu đại hiệp ưng chịu cùng tại hạ hợp tác để thoát khỏi bước đường nguy hiểm này thì tại hạ nguyện ý cùng Tiêu đại hiệp chia nhau hưởng lợi về môn võ công của Trương Phòng để lại.
Bách Lý Băng hỏi :
- Lão đã đánh mất chìa khoá của đại ca ta và đưa bí lục ra bồi thường, sao bây giờ lại đòi cùng chung hưởng thụ ?
Vũ Văn Hàn Đào từ từ móc chiếc chìa khoá trong bọc ra đáp :
- Tại hạ nói là để thất lạc chiếc chìa khoá cung cấm ở cửa hầm, nhưng bây giờ đã tìm thấy rồi.
Tiêu đại hiệp coi xem có phải nó đây không ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Chìa khoá tiên sinh vẫn để trong mình, nói dối là đánh mất. Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tiêu đại hiệp đã có lời hứa từ trước tưởng không nên huỷ bỏ.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kĩ chiếc chìa khoá qua? nhiên đúng là nguyên vật. Bất giác chàng ngấm ngầm thở dài nói :
- Vũ Văn tiên sinh sao lai đòi chung hưởng bí lục võ công cảu Trương Phòng và chung hưởng bằng cách nào ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Chúng ta chia bí lục thành hai phần rồi xai quyền để quyết định trước sau. Ai thắng thì được nhận phần trước.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Bao giờ chúng ta sẽ độgn thủ để chia bí lục ?
Chàng hỏi câu này là có ý bằng lòng hợp tác với Vũ Văn Hàn Đào.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ tin lời Tiêu đại hiệp, chờ khi ra khỏi phạm vi thế lực cung cấm của Thẩm Mộc Phong chúng ta phân chia bí lục cũng chưa muộn.
Lão đứng tránh sang một bên nói tiếp :
- Bây giờ Tiêu đại hiệp xuống đi, nhưng phải đề phòng bọn chúng ám toán.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đa tạ lời chỉ giáo.
Chàng đề khí vọt ra khỏi cửa hang và theo vách đá tuột xuống. Qua? nhiên Thẩm Mộc Phong đã đem người tới chờ đợi cản đường.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh ngoại trừ Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái còn thêm bọn Chu Triệu Long, Kiếm Môn Song Anh là Truy Phong Kiếm Bùi Bách Lý, Vô ảnh Kiếm Đàm Đông, cùng Giang Nam Tứ Công Tử, Nhất Trận Phong Trương Bình, Ngũ Độc Hoa Vương Kiếm, Lục Nguyệt Tuyết Lý Lăng, Hàn Giang Nguyệt Triệu Quang.
Giang Nam Tứ Công Tử đột nhiên xuất hiện ở đây lai đứng về phe với Thẩm Mộc Phong khiến cho Tiêu Lĩnh Vu rất đỗi hoài nghi. Chàng nhìn bốn người nói :
- Thật là :
Thiên nhai hà sứ bất tương phùng. Không ngờ lại gặp mấy vị ở đây.
Giang Nam Tứ Công Tử đưa mắt nhìn nhau đáp :
- Lâu nay Tiêu đại hiệp vẫn bình yên chứ ?
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Thẩm đại trang chúa đưa nhiều thủ hạ đến đây cản đường tại hạ có dụng ý gì ?
Thẩm Mộc Phong cười lạt đáp :
- Hiện giờ đã ra ngoài. Vậy những lời giao ước ở trong cung cấm không còn giá trị nữa.
Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi :
- Thẩm đại trang chúa muôn sao đây ?
Chàng đang hỏi câu này thì Bách Lý Băng và Vũ Văn Hàn Đào cũng đã tuột xuống hang núi. Thẩm Mộc Phong nghiêm nghị đáp :
- Tiêu Lĩnh Vu ! Tiểu huynh hoan nghênh tam đệ trở về Bách Hoa Sơn Trang. Những việc đã qua bỏ đi hết không nói tới nữa.


Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Về Bách Hoa Sơn Trang để trợ giúp đại trang chúa làm điều tàn ngược và lên ngôi bá chủ giang hồ chăng ?
Thẩm Mộc Phong hỏi lại :
- Tiểu huynh lên làm bá chủ giang hồ thì có bất lợi gì cho huynh đệ ?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp :
- Từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu người cso tâm nguyện như vậy, nhưng chưa ai được thoa? mãn. Bàn tay đại trang chúa dính đầy máu tanh, một mình đại trang chúa gây nên tội ác đã nhiều... Thẩm Mộc Phong lớn tiếng quát :
- Câm miệng đi ! Tiêu Lĩnh Vu cười lạt không lý gì đến chàng nói tiếp :
- Nếu đại trang chúa nể mặt Tiêu mỗ thì nên giải tán Bách Hoa Sơn Trang, đừng làm điều tàn ác nữa, quy ẩn hối lỗi đi là hơn. Tiêu mỗ sẽ thẳng thắn đứng ra giải thích với anh hùng thiên hạ dùm cho, không truy cứu đến tội ác của Thẩm đại trang chúa... Thẩm Mộc Phong nổi lên tràng cười rộ cắt đứt tiếng nói của Tiêu Lĩnh Vu rồi nói :
- Câu này lão phu đã được nghe nhiều rồi.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp :
- Hay lắm ! Vậy đại trang chúa hãy nghĩ kỹ đi ! Thẩm Mộc Phong qua? không hổ là tay kiêu hùng. Chỉ trong chớp mắt lão đã dẹp được mối xúc động trong lòng, bình tĩnh lại rồi chậm rãi đáp :
- Tiêu Lĩnh Vu ! Lúc này các hạ lâm vào tuyệt địa. Lão phu bất tất phải tranh chấp với các hạ trong khoảnh khắc. Các hạ có muốn bàn đến võ lâm đại cuộc lão phu cũng sắn lòng. Một mình Tiêu Lĩnh Vu chẳng có cách nào biến cải được tình thế trước mắt. Huống chi các hạ cũng chẳng thể sống mà rời khỏi hang núi này.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Bách Lý Băng và Vũ Văn Hàn Đào thấy hai người đứng hai bên về phía sau chàng, đã vận khí chuẩn bị.
Chàng liền đáp :
- Nếu kể về thực lực thì bên đại trang chúa lúc này chưa chắc đã hùng hậu bằng trận đánh ở Bách Hoa Sơn Trang ngày trước.
Thẩm Mộc Phong lạnh lùng đáp :
- Bất quá lão phu có ý niệm luyến tiếc tài năng của các hạ mới để cho các hạ mấy phen trốn thoát. Lão phu vẫn hy vọng một ngày kia các hạ nhìn rõ đại cuộc của vũ lâm, cùng quay về Bách Hoa Sơn Trang. Người ta còn không hiểu nội tình, chứ Tiêu đại hiệp hẳn đã nhìn rõ :
Bao nhiêu môn phái lớn trong thiên hạ hầu hết do bàn tay của lão phu nắm rồi. Thời cơ đã chín mùi. Lão phu chỉ hạ lệnh một tiếng là những môn phái lớn phải tan tành trong một đêm.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đáng tiếc tình thế hiện giờ đã cải biến. Bao nhiêu môn phái lớn đều bắt đầu cảnh giác đề phòng. Những tay nội ứng của đại trang chúa cho đi nằm vùng trong các phái lớn đều đã bị người ta giám thị.
Thực sự Tiêu Lĩnh Vu cũng chẳng hiểu rõ có đúng thế không nhưng lúc hai bên đối trận đều dùng thủ đoạn chế thắng. Cho nên có câu :
“Binh bất yếm trá”, càng trá nguỵ càng hay. Chàng buột miệng nói ra như vậy.
Mấy câu này dường như cũng làm cho Thẩm Mộc Phong bị một đòn cân não. Hắn ngơ ngác một chút rồi đáp :
- Những người cảu lão phu phái đi lai lịch rất bí mật mà đều nắm địa vị khá cao thì bọn họ khám phá ra thế nào được ?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :
- Hay lắm ! Hắn tưởng thật rồi. Xem chừng chuyện này đối với hắn có ảnh hưởng rất lớn. Chàng liền đáp :
- Tại hạ còn biết thì sao những người ở các môn phái lại không biết ?
Thẩm Mộc Phong lạnh lùng hỏi :
- Xem chừng các hạ đã quyết định đối nghịch với lão phu, vĩnh viễn không cải biến nữa phải không ?
Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng đáp :
- Trừ phu Thẩm đại trang chúa chịu nghe lời khuyên can của tại hạ... Thẩm Mộc Phong chau mày nói :
- Tiêu Lĩnh Vu ! Chúng ta chưa từng động thủ bao giờ, bữa nay lão phu cùng các hạ tỷ tài võ công.
Tiêu Lĩnh Vu xem chừng đã lâm vào cục diện gay go, chẳng thể tránh khỏi một cuộc động thủ. Dĩ nhiên chàng không chịu tỏ ra khiếp nhược, ngấm ngầm đề tụ chân khí rồi đáp :
- Nếu vậy tại hạ đành liều mạng bồi tiếp :
Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên bước lên hai bước chắp tay hỏi :
- Thẩm đại trang chúa ! Những lời ước hẹn với tại hạ trong cung cấm chẳng hiểu bây giờ Thẩm đại trang chúa còn kể nữa hay thôi ?
Kim Hoa phu nhân mắng thầm :
- Thằng cha này lại toan trốn chạy. Ta chẳng thể để cho hắn được như nguyện.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, mụ cướp lời hỏi :
- Phải chăng Vũ Văn tiên sinh muốn tháo lui ?
Vũ Văn Hàn Đào hắng đặng một tiếng rồi hỏi lại :
- Phu nhân có đủ quyền hành làm chủ được không ?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Tiện thiếp không đủ quyền hành buông tha tiên sinh, nhưng có thể lưu tiên sinh lại được... Mụ giơ tay lên vuốt lại mái tóc nói tiếp :
- Tiên sinh tự lựa lấy một phương hướng rồi thử chạy đi coi.
Nguyên những người do Thẩm Mộc Phong đưa tới đã dàn thành trận thức nửa vòng tròn. Trừ phía sau là vách núi còn ba mặt đều có người canh giữ.
Ngoài cuộc động thủ để xông ra, Vũ Văn Hàn Đào không còn phía nào đi được.
Vũ Văn Hàn Đào ngầm tính thực lực hai bên, nhận thấy nếu xảy ra cuộc động thủ, tất nhiên phe Tiêu Lĩnh Vu phải thất bại. Công lực của Thẩm Mộc Phong cực kỳ thâm hậu, nhất quyết Tiêu Lĩnh Vu không chống nổi.
Còn vị cô nương đi theo chàng dù võ công cao thâm đến đâu cũng chẳng thể địch nổi hai tay đại cao thủ là Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái. Huống chi bên địch còn có bọn Chu Triệu Long giúp sức. Tiêu Lĩnh Vu chỉ còn hy vọng là nếu Kim Hoa phu nhân và Đường Lão thái thái đột nhiên trở giáo đánh lại Thẩm Mộc Phong để viện trợ cho chàng.


Lão ở Bách Hoa Sơn Trang làm thương tân nên biết rất rõ tình hình tại đó. Hiện giờ những người của Thẩm Mộc Phong đưa tới đều đáng kể là cao thủ võ lâm, nhưng chưa phải là những nhân vật tinh nhuệ chân chính của Bách Hoa Sơn Tran, Đường Lão thái thái và Kim Hoa phu nhân là những nhân vật võ công cao cường hơn ca? đám này.
Vũ Văn Hàn Đào nhẩm tính thực lực và cơ thắng bại ở hai bên. Lão cho là Tiêu Lĩnh Vu nắm chắc phần thua nhiều hơn phần thắng, nhưng cũng có một đường sinh lộ, nếu chàng chỉ xông ra trốn thoát lấy thân mình. Bằng chàng quyết đấu tất nhiên phải chết.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng thủng thẳng nói :
- Thẩm đại trang chúa ! Xin đại trang chúa nói một câu dứt khoát.
Thẩm Mộc Phong ngửa mặt lên trời cười ha ha? hói :
- Vũ Văn huynh ! Vũ Văn huynh cứ việc tuỳ tiện động thân. Tại hạ quyết không cản trở.
Vũ Văn Hàn Đào cười lạt hỏi :
- Chính đại trang chúa không cản đường tai hạ, nhưng người khác cản trở đại trang chúa cũng bỏ mặc thị sao ?
Thẩm Mộc Phong thủng thẳng đáp :
- Kim Hoa phu nhân từ Miêu Cương tới đây, chứ chẳng phải là người ở Bách Hoa Sơn Trang của tại hạ. Hơn nữa giữa các vị có ân oán với nhau, tại hạ không tiện can thiệp vào.
Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách nói :
- Nếu Thẩm đại trang chúa muốn huỷ bỏ lời hứa thì cứ thẳng thắn thừa nhận đi, đừng dùng thủ đoạn quanh co như vậy, há chẳng là thiếu quang minh lỗi lạc. Thẩm Mộc Phong cười mát đáp :
- Vũ Văn huynh vốn là một tay quỷ kế đa đoan. Các hạ cùng Tiêu Lĩnh Vu lưu lại cung cấm một lúc lâu tất là đã bàn định kế hoạch thoát thân. Tại hạ để Vũ Văn huynh rời khỏi nơi đây đi cầu viện cho Tiêu Lĩnh Vu thì có khác gì tha? hổ về rừng ? Vì tại hạ đã có lời hứa không tiện trực tiếp ra tay, thế là đã nhân nghĩa với Vũ Văn huynh nhiều lắm rồi.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Thẩm đại trang chúa đừng quanh co nữa. Tại hạ lưu lai đây ít ra còn một tay trợ lực là Tiêu Lĩnh Vu.
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Hay lắm ! Vũ Văn huynh được chết cùng một chỗ với một nhân vật mà bạn hữu giang hồ sùng kính là Tiêu đại hiệp há chẳng là một điều vinh dự ? Vũ Văn Hàn Đào thò tay vào bọc lấy thanh kiếm chặt sắt như cắt bùn ra nói :
- Bản lãnh của tại hạ thực ra không đáng sử dụng thanh bảo kiếm này.
Lão lùi lại hai bước, đưa thanh đoản kiếm cho Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
- Tiêu đại hiệp kiếm thuật hơn đời, xin dùng thanh kiếm này.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 100
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com