Chỉ mục bài viết |
---|
Đàn Chỉ Thần Công - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 20 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Tất cả các trang |
Hồi 2
NÚI ƯNG DƯƠNG HAY NÚI NHÂN DUYÊN
Đạo trưởng ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp :
-Mỗi khi Tiêu đại hiệp gặp nguy hiểm đều là tự y vượt qua. Chúng ta có giúp gì y đâu, mà đều trông vào tài trí và võ công của y. Nếu để người khác hóa trang làm Tiêu Lĩnh Vu thì chúng ta lại phải bảo vệ cho người đó. Như vậy đang ở ngôi chủ động há chẳng biến thành bị động ư ?
Tôn Bất Tà nói :
đạo trưởng nói rất có lý.
Vô Vi đạo trưởng lại nói :
-Kiếm một người giả danh Tiêu Lĩnh Vu tức là nhất thiết phải đi dật lùi hay nói một cách rõ hơn là phải chạy trốn cho sức cùng lực kiệt. Đó là lý do thứ hai khiến chúng ta không thể để người khác mạo xưng Tiêu Lĩnh Vu được.
Tôn Bất Tà hỏi :
-Nếu Tiêu Lĩnh Vu chỉ là một hư vị chứ không lựa đích đáng là ai thì bảo vệ y bằng cách nào ?
Vô Vi đạo trưởng nói :
-Vụ này không khó khăn gì. Bần đạo xin nói một điều tỷ dụ :
tỷ nhụ như chúng ta bảo vệ một cổ kiệu trong đó có Tiêu Lĩnh Vu ngồi. Địch nhân muốn hành thích dùng những ám khí kịch độc liệng vào trong cổ kiệu thì người giả mạo không thoát khỏi. Thế là chúng ta không cứu được họ mà còn làm hại họ nữa.
Tôn Bất Tà nói :
-Ý kiến cao minh của đạo trưởng lão khiếu hóa hiểu rồi.
Vô Vi đạo trưởng đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Tiêu đại hiệp định bao giờ khởi hành ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
Đĩ nhiên tại hạ hy vọng càng nhanh càng tốt.
Vô Vi đạo trưởng lại hỏi :
-Tiêu đại hiệp ! Đại hiệp chuẩn bị chọn những ai đi theo ?
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Trung Châu Nhị Cổ đáp :
-Tại hạ định để hai người anh em này đi theo.
Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm rồi nói :
-Không còn biện pháp nào khác hơn được.
Thương Bát hỏi :
đạo trưởng có lương sách gì không ?
Vô Vi đạo trưởng chú ý nhìn vào mặt Đổ Cửu rồi đáp :
-Chúng ta chỉ cần tìm một người khác giả làm Đổ Cửu ở lại là được. Hay ở chổ Đổ huynh trước nay bao giờ cũng đội nón kéo sụp xuống, không để người nhìn rõ mặt. Người kia chỉ cần học hiểu cách này của Đổ đại hiệp là được.
Đông hải thần bốc Tư Mã Càn đột nhiên xen vào :
đạo trưởng ! Tại hạ giã làm Đổ Cửu được chăng ?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
-Tư Mã huynh thì hay lắm rồi. Bần đạo có ý như thế mà không dám nói ra.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
đạo trưởng mưu trí hơn người. Tôn lão tiền bối hào dũng tuyệt luân. Lại thêm Tư Mã huynh và Triển huynh giúp đở đủ khiến cho Thẩm Mộc Phong không biết đâu mà lường được.
Vô Vi đạo trưởng nói :
đây là một việc không thể dừng được. Mong rằng Tiêu đại hiệp vào cấm cung cho sớm rồi lại tái xuất giang hồ cho lẹ.
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Thương Bát hỏi :
-Thương huynh đệ đi đường được chăng ?
Thương Bát ưởn bụng ra đáp :
đại khái tiểu đệ đả phục hồi nguyên lực, đại ca bất tất phải quan tâm.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :
-Tại hạ xin cáo biệt.
Tôn Bất Tà dặn :
-Trong cung cấm nhất định có nhiều nguy hiểm. Huynh đệ nên thận trọng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
đa tạ lão tiền bối có dạ quan hoài. Tại hạ xin hết sức thận trọng.
Chàng dứt lời bèn cùng Trung Châu Nhị Cổ trở gót ra đi. Tôn Bất Tà nhìn bóng sau lưng Tiêu Lĩnh Vu mổi lúc một xa, bất giác thở dài nói :
đạo trưởng ! Tiêu Lĩnh Vu tuy vỏ công cao cường nhưng y là cái đích cho muôn ngàn mũi tên chĩa vào. Thẩm Mộc Phong dùng thiên phương bách kế để gia hại y khó mà đề phòng cho xiết được. Lão khiếu hóa ngấm ngầm đưa bọn họ đi một đoạn được chăng ?
Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi đáp :
-Thương Bát là người rất nhiều tâm cơ. Nếu bần đạo đoán không lầm thì bọn họ sẽ cải trang mà đi. Chúng ta ngấm ngầm hộ tống thì e rằng lại khiến cho địch nhân chú ý theo dõi hành tung... Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Chuyến đi này của Tiêu đại hiệp chắc có Khâu tiểu San bố trí ngấm ngầm để bảo vệ y.
Tôn Bất Tà gật đầu hỏi :
-Bây giờ chúng ta nên làm gì ?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
-Hãy tạm ở đây ẩn dấu hành tung. Sau khi gặp Võ lâm tứ đại hiền mới biết đường hành động.
Tôn Bất Tà nói :
-Phải rồi ! Nếu đạo trưởng không nhắc tới thì lão khiếu hóa cơ hồ quên mất lời ước hẹn với tứ đại hiền.
Vô Vi đạo trưởng thở dài nói :
-Cuộc hội họp ở nhà từ đường họ La, tất phải một phen thiệt chiến mong rằng mình thuyết phục được tứ đại hiền.
Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu cùng Trung Châu Nhị Cổ đi liền một mạch hơn mười dặm. Thương Bát đột nhiên dừng lại hỏi :
đại ca ! Chúng ta hãy nghỉ một chút nên chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn ra mé tả là một khu rừng liền cất bước tới đi vào hỏi :
-Sao ? Huynh đệ mệt lắm rồi phải không ?
Thương Bát lắc đầu đáp :
-Từ đây lên núi Võ Di, đường xa đến mấy trăm dặm, khó lòng tránh khỏi tai mắt của Thẩm Mộc Phong. Vậy chúng ta cải trang mà đi mới có thể bớt được phần rắc rối.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
đúng thế ! Chuyến đi này cầu sao cho được bình yên đừng gặp chuyện phiền nhiểu.
Thương Bát trầm ngâm một lúc rồi nói :
đại ca đeo râu giả vào làm một ông viên ngoại. Tiểu đệ giả làm một tên giắt lừa. Đổ huynh đệ giả làm hán tử gánh dồ.
Đổ Cửu đột nhiên thở dài nói :
-Chúng ta quên một điều rồi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
điều chi ?
Đổ Cửu đáp :
-Không đem theo hai con hổ ngao.
Mấy năm nay hao con chó lớn đi theo Trung Châu Nhị Cổ. Chẳng những chúng rất tinh khôn mà còn là bạn đồng hành lâu ngày nên Trung Châu Nhị Cổ có nhiều tình cảm với chúng. Thương Bát nói :
-Vô Vi đạo trưởng là người rât thận trọng, tất lão nhân gia an bài cho chúng rồi.
Đổ Cửu nói:
-Tiểu đệ chỉ mong được như lời tiên liệu của nhị ca.
Ba người hóa trang rồi đi suốt đêm ngày, nhằm núi Võ Di thẳng tiến. Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất băng khoăn về điều ước hẹn ba tháng giửa Khâu tiểu San và Ngọc Tiêu lang quân. Tuy chàng biết rõ trong khoảng thời gian này khó lòng vào cung cấm rồi lại trở ra để đến núi Hành Sơn, nhưng lòng chàng vẩn không lúc nào khuây khỏa.
Một hôm vào khoảng giờ ngọ, ba người đi đến giáp giới Mân Cam ở dưới chân núi Võ Di. Dãy núi này dài liên miên hàng ngàn dặm, non cao trùng điệp. Ba ngưới dự bị lương khô đi sâu vào khu vực núi non. Ba người vượt qua được mấy trái núi thì trời tối. Thương Bát kiếm một nơi yên gió dừng lại nói :
đại ca ! Chúng ta coi lại bản đồ trong hộp xem cung cấm ở gần ngọn nào trong dãy Vỏ Di.
Nguyên ba người đi đường rất thận trọng chưa từng mở hộp ra coi lần nào. Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc lấy hộp mở nắp ra, quả nhiên thấy chiếc chìa khóa bằng vàng dài ba tấc đặt ở trong hộp.
Dưới chiếc chìa khóa còn một tập lụa trắng gấp ngay ngắn. Tiêu Lĩnh Vu nhắc chìa khóa lên, cầm tấm lụa trắng mở ra coi thì thấy vẽ một con chim ưng mỏ gang, móng thép, hình dạng rất uy mãnh.
Phía dưới con chim ưng là một con rắn lớn, lưởi nó thò ra đến nửa thước. Bức vẽ ưng xà tỷ đấu tuy rất đẹp nhưng chẳng có liên quan gì đến cung cấm. Tiêu Lĩnh Vu chau mày liếc mắt nhìn Thương Bát, Đổ Cửu, thì hai người cũng trợn mắt há miệng nhìn chằm chặp vào bức họa ngơ ngẩn xuất thần. Bổng nghe Đổ Cửu khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói :
-Không khéo đây chỉ là một chiếc chìa khóa giả.
Tiêu Lĩnh Vu nói ngay :
-Cái này Khâu tỷ tỷ đã coi rồi, không có lý nào giã được.
Đáng trách là chúng takhông đủ kiến thức để hiểu được bức họa mà thôi.
Trong lòng chàng rất sùng kính Khâu tiểu San, không muốn bất cứ ai nói gì mạo phạm đến nàng. Thương Bát hắng đặng một tiếng rồi nói:
đại ca nói phải lắm. Bức họa này ngụ ý sâu xa. Chúng ta thủng thẳng tìm hiểu mới được.
Tiêu Lĩnh Vu nhắm mắt lại nói :
-Chiếc chìa khóa cung cấm là vật chúa tể cầm vận mệnh thiên hạ.
Đồ án này dĩ nhiên không thể hiểu một cách dể dàng.
Thương Bát nhìn Đổ Cửu khẽ nói :
-tấm lụa bạch biến thành màu vàng hiển nhiên vì đã lâu ngày. Đáng tiếc là tài trí chúng ta không giải thích được bí mật ở bên trong.
Đổ Cửu nói:
-Nhị ca có tài coi châu báu không ai bì kịp... Thương Bát tủm tỉm cười ngắt lời :
đáng tiếc mình không có tài để phân tích bức họa.
Bổng thấy Tiêu Lĩnh Vu mở mắt ra nói :
-Phải rồi ! Hình thế bức họa này nhất định đại biểu cho hình thế trái núi. Chúng ta chỉ cần coi hòn núi nào giống bức họa đồ là cấm cung ở đó.
Thương Bát nói :
đúng thế ! Đại ca đoán như vậy rất hợp lý. Chúng ta cứ yên tâm kiếm trái núi nào hình tượng giống y hệt là được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Ngoài cái đó, tiểu huynh thực chưa nghỉ ra được bức vẻ này có liên quan gì đến cấm cung không ?
Đổ Cửu nghỉ thầm trong bụng :
-Nếu nó không liên quan gì đến cấm cung thì cả bức vẻ lẩn chìa khóa đều là giả tuốt.
Tuy hắn có cảm nghỉ như thế, nhưng vừa rồi đã lở miệng khiến cho Tiêu Lĩnh Vu phải tức giận, bây giờ không dám nóira nữa. Thương Bát nói :
đại ca ! Tiểu đệ có mấy lời muốn nói ra. Xin đại ca miển trách.
Tiêu Lĩnh Vu giục :
được rồi huynh đệ cứ nói đi.
Thương Bát nói :
Đãy Vỏ Di dài đến ngàn dặm. Nếu quã có trái núi nào giống y như họa đồ, nhưng chúng ta cũng không thể đi hết cả dảy núi mà tìm được Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn nghỉ thầm :
-Thương huynh đệ nói thế là phải. Dù trong dảy núi này có một nơi giống thế mình cũng chẳng thể đi khắp chổ mà tìm kiếm.
Thương Bát lại nói :
-Tiểu đệ còn có chủ trương tuy không phải là thượng sách, nhưng so với chuyện mò kim đáy biển còn giản dị hơn nhiều.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Thương huynh đệ có cao kiến gì ?
Thương Bát nói :
-Chúng ta tìm một người tiều phu hay một nhà săn bắn để dò hỏi, may ra tìm được chút manh mối.
Tiêu Lĩnh Vu ngẩm nghỉ một hồi rồi đáp :
-Hiện giờ chưa có biện pháp nào khác, hảy đành làm như thế vậy.
Thương Bát nói :
đại ca ngồi chờ ở đây, tiểu đệ chạy đi kiếm tiều phu hay liệp hộ để hỏi coi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
được rồi ! Huynh đệ đi lẹ đi rồi trở lại để ta khỏi mong đợi.
Thương Bát nói :
-Lâu lắm là trong vòng một giờ, tiểu đệ sẽ trở lại phục mạng.
Dứt lời hắn trở gót đi ngay, thoáng một cái đã mất hút. Đổ Cửu đứng lên len lén đến một tảng đá lớn cách đó ba trượng, trèo lên đảo mắt nhìn bốn phía rồ xuống canh giử. Nguyên hắn lâu ngày bôn tẩu giang hồ, gặp lắm sự nguy hiểm. Hắn sợ có người theo dõi hành tung, nên lúc nào cũng lưu tâm đề phòng.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn nhìn bức họa phi ưng. Miệng chàng lẩm bẩm :
-Nếu Khâu tỷ tỷ chưa chứng thực chiếc chìa khóa này đúng là để mở cung cấm thì quyết chẳng khi nào lại giao cho ta. Y tin rằng ta đủ tài trí hiểu được điều bí mật trên đồ hình, mà ta bất lực thì chẳng những không vào được cung cấm mà còn chẳng thể lấy được Khâu tỷ tỷ.
Chàng nghĩ tới đây, bất giác trong lòng phiền muộn, cầm bức họa đồ giơ lên rồi bỏ xuống đất. Bổng thấy một móng chân chim đột nhiên dời khỏi nguyên vị.
Chàng động tâm lại cầm bức nhọa, chàng lay động móng chân chim, đột nhiên phát hiện ra kỳ tích. Nguyên móng chân chim dời chổ đi chổ khác trên tấm lụa hiện ra sáu chữ rất nhỏ " Núi Ưng Dương, hang Bàn Xà ". Cuộc phát hiện đột ngột này khiến cho Tiêu Lĩnh Vu vừa kinh hãi vừa vui mừng như người phát điên.
Chàng ôm lấy bức họa đồ lớn tiếng reo :
-Ta phát giác ra rồi ! Đổ Cửu thấy Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên tựa hồ nỗi cơn điên thì không khỏi giật mình kinh hãi vội chạy tới hỏi :
đại ca ơi ! Đại ca làm sao vậy ?
Tiêu Lĩnh Vu đứng yên lại đáp :
-Ta đã phát hiện ra nơi cung cấm tọa lạc.
Đổ Cửu hỏi :
-Ở đâu vậy ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Ở ngay trên bức họa đồ này.
Đổ Cửu chạy lại coi vẫn chỉ nhìn thấy con chim ưng bay và con rắn cất đầu lên chẳng thấy gì khác lạ, liền hỏi :
đại ca ! Sao tiểu đệ chẳng nhìn thấy gì ?
Tiêu Lĩnh Vu tủm tỉm cười đáp :
-Trên bức họa đồ có bố trí cơ quan.
Chàng đưa tay ra khẻ đẩy móng chim ưng cho tuột xuống. Đổ Cửu khẻ đọc :
-Núi Ưng Dương, hang Bàn Xà.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
đúng rồi ! Chúng ta chỉ cần hỏi xem ngọn Ưng Dương và hang Bàn Xà là tìm ra được cung cấm.
Đổ Cửu nói :
đại ca tài trí hơn người. Mới cất tay một cái đã tìm ra điều bí mật ở bên trong.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Tiểu huynh cũng không tìm ra được. Ngẫu nhiên liệng đồ hình xuống đất liền thấy có móng chân chim cử động mới đẩy ra coi thì thấy sáu chữ này.
Đổ Cửu nói :
-Thế là lòng trời có ý giúp đại ca tiến vào cung cấm đặng thành công.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi :
-Nhưng ngọn núi Ưng Dương ở đâu ?
Đổ Cửu đáp :
- Đã biết địa danh thì hỏi ra chẳng khó khăn gì.
Hai người đang nói chuyện thì thấy Thương Bát cõng một lão già rảo bước đi tới.
Nguyên Thương Bát đã kiếm được một lão tiều nhưng lão đi chậm quá. Hắn đành cõng lão trên lưng chạy về. Thương Bát đặt lão xuống nói :
-Lão tiều phu này ở núi Vỏ Di đã mấy chục năm rất thuộc hình thế mọi trái núi ở đây. Tiểu đệ đưa lão về để coi bức họa đồ.
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn lão thấy chòm râu bạc chừng xuống tới ngực, mặt đầy vết dăn deo, coi bộ đã ngoài bảy chục tuổi. Chàng liền hỏi :
-Lão bá bá ở núi Vỏ Di này đã lâu ngày rồi ư ?
Lão tiều phu gật đầu đáp :
-Lão phu ở đây từ thuở nhỏ cho đến bây giờ, tính ra đã ngoài bảy chục năm.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Nếu vậy chắc lão bá bá hiểu hết hình thế các ngọc núi trong dãy Vỏ Di chứ ?
Lão tiều đáp :
-Trong vòng trăm dặm thì từ ngọn cỏ hay một gốc cây lão phu đều nhớ hết.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Lão trượng có biết ngọn Ưng Dương ở đâu không ?
Lão tiều lẩm bẩm " Ngọn Ưng Dương , ngọn Ưng Dương... " hồi lâu mà không trả lời được. Đổ Cửu lạnh lùng hỏi tiếp :
-Còn hang Bàn Xà ở đâu ?
Lão tiều nhẩm lại hai lượt " Bàn Xà cốc " rồi ngững đầu lên đáp :
-Lão phu chỉ biết một nơi tên gọi Vạn Xà cốc, chứ chưa nghe nói tới Bàn Xà cốc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Vạn Xà cốc ư ?
Lão tiều đáp :
-Phải rồi hang núi này sâu lắm. Trong hang đầy những rắn đủ loại. Ai vào hang cũng không có chỗ đặt chân. Dù là tay chuyên nghề bắt rắn cũng không dám vào Vạn Xà cốc.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Hiển nhiên là ba chữ Bàn Xà cốc, không phải Vạn Xà cốc.
Đổ Cửu lạnh lùng nói :
-Lão trượng ! Bọn tại hạ muốn hỏi hang Bàn Xà... chữ bàn là cái bàn.
Thanh âm hắn rất khó nghe khiến cho lão già không khỏi sửng sốt, lão quay lại nhìn hắn rồi lắc đầu đáp :
-Lão phu sinh trưởng ở đây cho đến nay chưa từng nghe nói chổ nào kêu bằng hang Bàn Xà.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Núi Ưng Dương và hang Bàn Xà cùng ở một chổ. Lão trượng không biết núi Ưng Dương thì dĩ nhiên không hiểu hang Bàn Xà.
Lão tiều đáp :
-Lão phu đã không biết thì e rằng cũng ít người hiểu được.
Tiêu Lĩnh Vu toan sai Thương Bát đưa lão tiều trở về, đột nhiên lão vỗ đùi đánh đét một cái hỏi :
-Ông bạn bảo ngọn gì ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Ngọn Ưng Dương. Chữ ưng là con chim đó... Lão già lắc đầu đáp :
-Thế thì đồng âm nhưng chữ khác nhau. Lão phu nghe lầm rồi.
Tiêu Lĩnh Vu đã mừng thầm, bây giờ lại tắt ngấm. Chàng uể oải hỏi :
-Lão trượng muốn nói ngọn núi nào ?
Lão tiều đáp :
-Ngọn Nhân Duyên. ( Người Tàu phát âm " Ưng Dương " giống như " Nhân Duyên " Nguyên ngày trước có một đôi nam nữ yêu nhau, nhưng vì gia trưởng hai bên không thuận cho lấy nhau, bắt phải chia lìa. Mối tình của hai người kiên trinh quá đổi liền hẹn nhau đi trốn. Người nhà phát giác rượt theo. Hai người chạy đến ngọn núi tuyệt cao... Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
-Thanh niên nam nữ yêu nhau, sao người nhà còn cản trở không cho lấy nhau ?
Lão tiều đáp :
-Vì hai nhà này có một mối thù truyền kiếp. Đờ nào cũng xẩy chuyện xung đột đánh nhau bị thương vong rất nhiều. Số người sống sót cũng bi tàn phế. Đôi nam nữ này lại là con nhà trưởng tộc nên cả hai họ nhất định không chịu.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi :
-Rồi sau đó ra làm sao ? Vì lẽ gì ngọn núi đó dổi tên là ngọn Nhân Duyên.
Lão tiều đáp :
đôi nam nữ kia bị người nhà rượt theo hết đường trốn chạy đánh dắt tay nhau nhảy xuống vực thẳm mà chết. Người trong họ hai bên thấy vậy rất lấy làm xúc động, chia đường xuống hang thẳm để tìm xác an táng, nhưng tìm chẳng thấy đâu.
Từ đó hai bên cởi mối hận thù, cùng nhau lập miếu thờ trên ngọn núi gọi là Nhân Duyên miếu. Vụ này đồn đại xa gần. Việc hương hỏa trở nên hưng thịnh. Những bạn trai gái muốn thành nhân duyên đến đấy cầu đảo rất là linh nghiệm. Từ đó ngọn núi này cũng đổi tên thành Nhân Duyên Phong.
Đổ Cửu hỏi :
-Lão trượng ! Bọn tại hạ muốn hỏi ngọn Ưng Dương và hang Bàn Xà ở đâu, chứ không thích nghe những chuyện cổ tích ở núi Vỏ Di.
Hắn đã hết sức nói cho dịu giọng mà khiến người nghe vẩn sinh lòng úy kỵ. Lão tiều phu vội đáp :
-Lão phu cũng chẳng muốn nhiều lời. Vì các vị hỏi tới mà phải nói ra.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Ưng Dương phong với Nhân Duyên phong, Bàn Xà cốc với Vạn Xà cốc tuy phát âm hơi giống nhau, nhưng nhất định không phải là địa phương ghi trên họa đồ này.
Thương Bát dường như đọc được ý nghĩ của Tiêu Lĩnh Vu liền nói :
Đãy Vỏ Di dài hàng ngàn dặm. Lão trượng tuy ở đây mấy chục năm, chưa chắc đã biết hết thế núi. Vậy tiểu đệ hãy đưa lão trượng đây trả về chổ cũ.
Hắn liền cõng lão tiều lên rảo bước chạy đi. Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đổ Cửu nói :
-Trên họa đồ chữ viết rất rõ ràng dĩ nhiên không thể lầøm được.
Đổ Cửu đáp :
-Hai ngọn núi này và sơn cốc kia phát âm giống nhau. Nếu trên đồ hình không biết chữ mà chỉ nghe nói thì thật lẫn lộn không phân tách được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Hởi ơi ! Xem chừng khó lòng tìm thấy ngọn Ưng Dương được.
Đổ Cửu an ủi chàng :
đại ca bất tất phải nóng nảy. Chúng ta thủng thẳng điều tra thế nào cũng ra.
Coi trong bản đồ thì núi Ưng Dương phải là một nơi sơn thế hùng vỹ, mà đã thấy qua quyết không quên được. Chúng ta vừa đi vừa hỏi thế nào cũng tìm thấy.
Lúc này Thương Bát lật đật trở về. Hắn nhìn Tiêu Lĩnh Vu muốn nói lại thôi.
Tiêu Lĩnh Vu biết hắn có chuyện hoài nghi, liền đem vụ phát giác ra điều bí mật trong bức vẽ kể lại cho nghe. Thương Bát hỏi :
đại ca ! Tiểu đệ có mấy lời muốn nói, chẳng biết có nên không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Chúng ta là anh em, tình thâm như thủ túc. Thương huynh đệ có điều gì cứ nói ra.
Thương Bát nói :
-Vị tiền bối võ lâm để lại chiếc chìa khóa cung cấm tất nhiên là một nhân vật tâm kế sâu xa. Mấy chục năm nay bao nhiêu cao thủ phải cực nhọc lùng chiếc chìa khóa cung cấm mà không được. Vậy nhân vật kia đã hao phí rất nhiều tâm huyết trong vụ này.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu :
-Huynh đệ nói phải lắm.
Thương Bát nói :
-Người để chiếc chìa khóa mà không nói huỵch toẹt nơi cung cấm chỉ dùng họa đồ ám thị là còn có chổ dụng tâm rất sâu xa.
Hồi 3
LÊN NÚI NHÂN DUYÊN LẠI GẶP NGƯỜI QUEN
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi :
-Người đó dụng tâm như thế nào ?
Thương Bát đáp :
đây còn là cuộc xét nghiệm tài trí. Ai tài không đủ thì dù có lấy được chìa khóa cũng không biết đường vào cung cấm.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói :
đúng thế ! Thương Bát nói :
-Tài trí của đại ca người thường không thể bì kịp, nhưng lúc này dường như trong lòng thảng thốt mà lại bồn chồn, chỉ muốn vào một bước tới cung cấm để trở ra còn lo liệu việc khác.
Tiêu Lĩnh Vu nghỉ thầm :
-Tiểu huynh vẩn băn khoăn về nổi lo âu của Khâu tỷ tỷ, quả nhiên trong lòng thảng thốt... Thương Bát lại nói tiếp :
-Phàm người nào quá nặng lòng về chuyện dắc thất thì trí năng phán đoán sự việc không minh mẩn nửa. Vì thế mà có câu :
hể động tham tâm là linh trí tối tăm.
Nếu đại ca bình tỉnh lại, chỉ chú ý đến bức họa đồ thì tìm ra cửa vào cung cấm cũng không khó lắm.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên đứng dậy chắp tay nói :
đa tạ huynh đệ có lời chỉ giáo.
Thương Bát vội phục xuống lạy và đáp :
-Tiểu đệ có mở mang thêm chút ngu tối nào cũng là của đại ca ban cho.
Tiêu Lĩnh Vu đỡ Thương Bát dậy nói :
-Tiêu mổ có tài đức gì mà được hai vị huynh đệ quá yêu như vậy ?
Bổng chàng hỏi :
-Huynh đệ ! Có phải hai vị thu được rất nhiều tài bảo không ?
Thương Bát mỉm cười đáp :
-Không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng sau khi đại ca đánh bại Thẩm Mộc Phong rồi, bọn tiểu đệ sẽ dể hết cho đại ca chủ trương làm những việc ích lợi cho lê dân.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói :
đó là tâm nguyện của tiểu huynh.
Thương Bát cười nói :
đại ca muốn điều gì, tiểu đệ cũng tuân theo... Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Việc khẩn yếu lúc này là tìm cách vào cung cấm.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy mình chưa đủ lịch duyệt bằng Trung Châu Nhị Cổ liền để bức họa " Phi ưng hý xà đồ " xuống đát nói :
-Hai vị lại gần đây. Chúng ta thử nghiên cứu coi.
Thương Bát nhìn kỹ một lúc đột nhiên cầm bức đồ soi lên ánh sáng mặt trời một lúc rồi nói :
-Theo nhận xét của tiểu đệ thì quyết không thể giản dị như vậy.
Nếu chỉ thấy địa danh ẩn vào trong móng chim là biết được cung cấm ở chổ nào, hóa ra dể dàng lắm ư ?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Theo ý huynh đệ thì sao ?
Thương Bát đáp :
-Theo nhận xét của tiểu đệ thì trong bức họa đồ này còn có nhiều bí ẩn khác nửa. Trong sáu chữ kia còn ẩn ý khác nữa.
Tiêu Lĩnh Vu ngẩm nghỉ môt chút rồi nói :
-Huynh đệ ! Huynh đệ lại mời lão tiều tới đây.
Thương Bát hỏi :
-Mời lão làm chi nữa ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Chúng ta hãy lên ngọn Nhân Duyên coi.
Thương Bát nói :
-Ngọn Nhân Duyên có hai mặt, bên dưới đều là hang sâu. Một bên là Vạn Xà cốc, một bên là vực thẩm mà đôi nam nữ kia nhảy xuống tự tử.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Sao ? Vạn Xà cốc ở ngay dưới Nhân Duyên phong ư ?
Thương Bát đáp :
đúng thế ! Tiểu đệ đã hỏi qua rồi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Không hiểu chổ đó cách bao xa ?
Thương Bát đáp :
-Không đầy một trăm dặm.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
được rồi ! Huynh đệ mời lão đến đây dẫn đường.
Thương Bát đáp :
-Không cần ! Tiểu đệ đã hỏi đường lối và nhớ rõ cả rồi.
Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ :
-Bất luận ngọn Nhân Duyên phong có phải là ngọn Ưng Dương hay không, mình cứ đi coi cũng chẳng mất gì.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng chẩm rải nói :
-Chúng ta chạy cho nhanh thì có thể tới nơi vào lúc chưa tối.
Thương Bát nói :
-Tiểu đệ xin dẫn đường.
Rồi trở gót chạy về phía trước. Tiêu Lĩnh Vu và Đổ Cửu theo sau.
Thương Bát dường như đã hỏi đường một cách rất tường tận ở nơi lão tiều, dọc đường hắn chạy nhanh như bay. Khinh công cả ba người đều vào hàng cao thủ đệ nhất võ lâm. Tuy đường núi gập ghềnh, họ vẫn lao đi như tên bắn.
Vào lúc mặt trời gác núi, ba người đã chạy tới chân một cái núi cao. Tiêu Lĩnh Vu đã được ăn thứ nấm đá ngàn năm nên nội lực đầy rẫy, chàng không thấy gì là mệt mỏi. Nhưng Thương Bát và Đổ Cửu chạy mấy giờ liền, lại phải trèo non vượt suối mà chưa được nghĩ ngơi lúc nào nên mệt quá. Đỉnh đầu họ cũng ướt đẫm mồ hôi. Thương Bát chỉ ngọn núi cao trước mặt nói :
-Nếu tiểu đệ nhớ không lầm thì đây là chân núi Nhân Duyên rồi.
Lúc này bóng tịch dương ngả xuống núi. Vòm trời mé tây nổi lên một đám ráng chiều. Mặt trời sắp lặn bắn lên đỉnh núi chút ánh sáng tàn tạ.
Tiêu Lĩnh Vu ngưng tụ mục quang nhìn lên ngọn núi thấy ánh vàng rực rở tựa hồ một tòa miếu vủ, cách kiến trúc cực kỳ hào hoa.
Thương Bát nói :
-Tòa miếu đó là Nhân Duyên miếu. Theo lời lão tiều thì ngày xây xong miếu Nhân Duyên, người gia trưởng nhà trai vì thương con chết thảm đem phiến bảo thạch gia truyền gắn vào nóc miếu, nên những lúc ánh tà dương chiếu vào rực rỡ hiện ra đủ màu sắc. Nhiều người không hiểu căn do nói là âm hồn của hai người hiển linh.
Sự ngoa truyền này khiến cho hương khói tòa Nhân Duyên miếu rất hưng thịnh.
Những ngày mồng một, ngày rằm trong tháng, cả người xa xôi ngàn dặm đến lể báo cực kỳ tấp nập. Còn ngày thường khách hành hương cũng đông đão.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ đến Ngọc Tiêu lang quân và Lam Ngọc Đường cũng chìm đắm trong biển tình vì Khâu tiểu San. Nếu miếu này mà linh thiêng thật tất họ cũng chạy tới đây để cầu chuyện chung thân đại sự.
Thương Bát thấy Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ trầm ngâm, lại nói tiếp :
-Theo lời lão tiều thì hương hỏa ở núi Nhân Duyên càng ngày càng thêm hưng thịnh. Thường có người ở trước miếu bồi hồi suốt đêm, quyến luyến không nở bỏ đi. Vì thế chung quanh miếu đã dựng mấy toà nhã thất để cho người luyến cảnh ngủ lại.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Chúng ta cũng lên coi xe.
Thương Bát đáp :
-Chúng ta bôn tẩu suốt ngày, nếu trên đường lên miếu mà có chổ nghỉ ngơi cũng nên ngủ lại một đêm để dưởng sức... Hắn chưa dứt lời đã đột nhiên dừng lại, cất bước chạy lên núi.
Tiêu Lĩnh Vu và Đổ Cửu chạy theo sau. Hòn núi này cô độc dứng sững trông lại càng cao. Ba mặt đều là hang sâu thẳm khôn lường.
Chỉ có một ngã đường đi lên núi mà thôi. Lúc này mặt trời đã lặn, nhưng ánh tà dương chua tắt. Tiêu Lĩnh Vu nhìn quanh một lượt, miệng lẩm bẩm :
-Nếu phía trước trái núi còn có đường đi thì đôi thanh niên nam nữ đó chắc không nhảy xuống vực sâu và dỉ nhiên nơi đây cũng không có toà miếu này.
Chàng ngững đầu nhìn thấy trong miếu đèn lửa huy hoàng. Bốn ngọn nến hồng soi sáng cả gian đại điện. Toà miếu này quy mô nhỏ bé.
Ngoài đại điện, hai bên còn có sương phòng. Một đạo nhân chừng sáu chục tuổi đứng bên thành tường trong đại điện.
Trước bàn thờ một người áo đen đang phục xuống lạy. Cả ngọn núi Nhân Duyên chỉ rộng chừng một mẩu. Ngoài ngôi miếu, quả nhiên còn hai toà phòng xá tường bằng đá xanh, mái lợp cỏ gianh. Trong các phòng cũng có đèn lửa và mở quán bán rượu. Hai toà nhà này còn rộng hơn Nhân Duyên miếu.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn cảnh vật bốn phía rồi thủng thẳng hỏi :
-Chúng ta đả lên đây cũng nên vào coi một chút.
Rồi chàng không chờ Thương Bát, Đổ Cửu trả lời đã cất bước.
Thương Bát ưởn cái bụng phệ bước vào miếu trước. Đạo nhân coi việc hương hỏa trong miếu chạy ra đón cười nói :
đại lão bản ! Hai vị thần Nhân Duyên không những chỉ có thanh niên nam nữ đến cầu nguyện mà ai đến cầu phước lộc cũng đều linh nghiệm.
Thương Bát thò tay vào bọc lấy một tấm vàng lá bỏ vào quỷ cúng tiền. Hắn không lý gì đến đạo nhân, ngửng đầu ngắm nhìn hai pho tượng thần. Pho tượng đàn ông mặc áo ngắn, đi chân không, tướng mạo anh tuấn. Pho tượng đàn bà cũng mặc áo ngắn màu lục, dây lưng và quần cũng màu lục.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu lẩm bẩm :
-Hai pho tượng này không hiểu ai nặn, bảo tồn được cả gương mặt thuần khiết ở sơn thôn. Thật là hiếm có.
Đạo nhân thấy Thương Bát lấy một tấm vàng lá bỏ vào quỷ tỏ ra rất hào phóng liền tươi cười nói :
-Miếu Nhân Duyên nổi tiếng ra ngoài ngàn dặm. Ba vị muốn coi bói, xin thẻ đều linh nghiệm. Chỉ cần ba vị khấn những điều tâm sự là nhất định được Nhân Duyên nhị thần phù hộ cho.
Người mặc áo đen quì lạy thấy tiếng người nói chuyện liền rón rén đứng dậy. Y liếc mặt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Thương Bát rồi nghiêng mình đi ra. Giả tỷ y cứ ung dung mà đi thì chẳng ai buồn để ý đến. Nhưng y có cử động hoang mang khiến Tiêu Lĩnh Vu chú ý. Cả Trung Châu Nhị Cổ cũng sinh lòng ngờ vực.
Đổ Cửu đột nhiên trượt chân chúi về phía trước ngăn cản lối đi của người áo đen. Người áo đen động tác rất mau lẹ, y vội thu chân về bước tạc ngang đi quanh qua Đổ Cửu ra ngoài miếu. Không ngờ Thương Bát đã phòng bị trước. Hắn thấy thân pháp người áo đen rất mau lẹ liền tiến lại cản lối.
Cửa miếu tuy khá rộng nhưng Đổ Cửu cản một bên, bây giờ Thương Bát lại giơ cái bụng phệ ra ngăn nốt một nửa nữa. Người áo đen là một cô gái nếu không đưa tay ra đẩy Thương Bát thì phải dừng bước lại. Bổng thấy cô gái giơ hai ngón tay mặt điểm vào huyệt mạch môn Thương Bát. Thương Bát rụt tay về tránh khỏi. Hắn xoay năm ngón tay nhằm chụp vào cổ tay mặt của cô gái áo đen. Tiêu Lĩnh Vu khẻ quát :
-Mau tránh đường ra ! Nguyên chàng đã nhìn rõ cô này là thiếu nữ nghiêm tranh mà chàng đã gặp ở thành Quy Châu. Thiếu nữ vẫn đi theo Bát Thủ thần long Đoan Mộc Chính. Chàng liền cho cô đã xuất hiện ở đây thì nhất định Đoan Mộc Chính cũng ở trên ngọn Nhân Duyên này.
Thương Bát nghe Tiêu Lĩnh Vu hô hoán lập tức lạng người sang một bên để nhường lối. Thiếu nữ áo đen hành động rất mau lẹ. Cô nghiêng mình vọt đi ra hai cái rồi mất hút. Thương Bát đứng ở cửa miếu đảo mắt nhìn quanh mà không thấy cô đâu, không hiểu cô đã chạy về phương nào ?
Bổng nghe Tiêu Lĩnh Vu khẻ nói :
đừng ngó theo nữa.
Thương Bát quay lại hỏi :
đại ca có nhận biết cô ta ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Hình như cô này hay đi chung với Bát Thủ thần long Đoan Mộc Chính.
Thương Bát vổ đùi nói :
đúng rồi ! Chính là cô ta. Tiểu đệ cũng thấy mặt quen quen mà không nhớ ra đã gặp ở đâu ?
Đổ Cửu hỏi :
-Con nha đầu này trước kia mặc áo xanh, sao bữa nay lại đổi y phục màu đen ?
Thương Bát nói :
-Có lẽ y cũng muốn tránh tai mắt mọi người.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Tiểu huynh thấy hai con mắt cô còn ngấn lệ, dường như cô có điều chi cầu nguyện trước thần linh.
Thương Bát nói :
-Con nha đầu đã xuất hiện nơi đây thì lão già kia chắc cũng gần kề. Chúng ta đi kiếm lão để nói chuyện.
Đổ Cửu nói :
-Ngày trước bọn họ hiểu lầm đại ca tưởng y quy thuận Bách Hoa Sơn Trang.
Bây giờ đại ca chống đối Thẩm Mộc Phong còn ai không biết ? Thế mà con nha đầu kia tuyệt không tỏ vẻ kính trọng. Chúng ta cần đi kiếm lão để chất vấn về tội giáo tử bất nghiêm.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đổ Cửu hỏi :
-Thôi bỏ quách đi. Người ta chẳng có liên quan gì đến mình, sao lại phải bắt họ kính trọng ?
Đổ Cửu toan tranh luận, nhưng thấy Thương Bát đưa mắt ra hiệu cho hắn đừng nói nữa. Đạo nhân trông coi việc hương hỏa trong miếu dường như đã quen nghe những chuyện lý luận, cãi vã, lại dường như người thâm hiểu triết lý nên không ngó ba người một cái nào.
Thương Bát khẻ hỏi :
đêm nay chúng ta có ngủ trên Nhân Duyên phong này không ?
Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời bổng nghe thanh âm lạnh lùng đáp lại :
-Ngủ lại là hay lắm.
Thanh âm người này rất đột ngột khiến cho Trung Châu Nhị Cổ và Tiêu Lĩnh Vu không khỏi sửng sốt. Đổ Cửu lạnh lùng hỏi :
-Ai đó ?
Thanh âm lạnh lùng đáp lại :
-Ta.
Một gã thiếu niên áo xanh mặt mũi thanh tú nhưng thấp lùn và gầy nhom từ từ tiến ra. Thương Bát coi tướng này thấy phần xinh đẹp thì có thừa, phần cương quyết thì không đủ, thiếu hẳn tư cách nam nhi.
Hắn liền hỏi :
-Anh em tại hạ nói chuyện kkhông liên quan gì đến các hạ. Sao các hạ lại xen vào ?
Thanh niên áo xanh không lý gì tới Thương Bát. gã giương cặp nhãn thần trong suốt nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Các hạ chạy đến ngọn Nhân Duyên làm gì ?
Giọng nói thâm mật như bạn hửu trùng phùng. Trong câu hỏi lộ vẻ quan hoài.
Tiêu Lĩnh Vu ngắm nghía thiếu niên áo xanh không sao nghĩ ra được là ai và đã gặp ở đâu. Chàng liền hỏi :
-Các hạ là ai ?
Thiếu niên lộ vẻ thê lương hỏi lại :
-Ông bạn không nhận được tại hạ thật ư ? Thế thì ông bạn mau quên quá.
Tiêu Lĩnh Vu còn đang ngẩm nghỉ bổng thấy thiếu niên cởi tấm khăn xanh bịt đầu để lộ mái tóc đen láy. Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn rồi bật tiếng la thất thanh :
-Bách lý cô nương ! Thiếu nữ đột nhiên đưa tay lên bưng mặt khẽ nói :
-Tiểu muội đi tìm đại hiệp thật là cực nhọc.
Thương Bát, Đổ Cửu đưa mắt nhìn nhau, len lén rút ra ngoài miếu.
Đạo nhân cũng hiểu nhân tình thế cố dột nhiên y gõ chuông dồng khẽ ngâm :
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Có lòng thành tất linh nghiệm.
Tiêu Lĩnh Vu rảo bước tiến lại hỏi :
-Sao cô nương cũng tới đây ?
Bách Lý Băng từ từ hạ cánh tay xuống đáp :
-Tiểu muội đường xa muôn dặm, đi khắp nơi tìm kiếm Tiêu huynh rồi lần đến đây.
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ nghỉ thầm :
-Ta lên ngọn Nhân Duyên này là vì động cơ khác, không ngờ lại gặp cô này.
Chàng hỏi lại :
-Cô đến đây vào lúc nào ?
Bách Lý Băng đáp :
-Vào lúc chính ngọ... Cô dừng lại rồi tiếp :
-Tiểu muội có nhiều việc muốn hỏi Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Nơi đây không tiện nói chuyện. Chúng ta hãy kiếm chổ nào vắng vẻ hơn.
Bách Lý Băng ngắt lời :
-Tiểu muội đã lấy một cái phòng khách ở ngay trên núi này.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Tại hạ còn hai người anh em đi theo.
Bách Lý Băng đáp :
-Không sao. Nhà điếm đó hãy còn phòng trống. Tiểu muội dẩn Tiêu huynh đi.
Cô vừa trở gót cất bước vừa bịt khăn lên đầu. Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên cảm thấy nàng công chúa Bắc Hải này quen tính phong lưu, mới ra ngoài mấy tháng mà dường như lớn lên nhiều, dự từng trãi cũng tựa hồ đã thêm mấy tuổi.
Bách Lý Băng ra khỏi miếu đi trước. Tiêu Lĩnh Vu theo sau liếc mắt nhìn quanh chẳng thấy bóng Trung Châu Nhị Cổ, trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi :
-Không hiểu hai người này đi đâu mất rồi ?
Chàng toan cất tiếng gọi nhưng đột nhiên đứng lại. Bách Lý Băng thoăn thoắt bước mau đi thẳng về tòa nhà gianh ở phía chính nam.
Tiêu Lĩnh Vu đành bước mau theo cô vào điếm. Khách điếm này chỉ là nơi để khách thập phương vào ẩn mưa gió dĩ nhiên cách chiêu đãi không đuợc đầy đũ.
Tiêu Lĩnh Vu vào điếm chẳng thấy ai ra đón tiếp.Chàng lầm lũi đi theo Bách Lý Băng vào thẳng phòng khách ở phía sau. Trong nhà đã thắp nến. Thiếu nữ áo đen nét mặt rất nghiêm trang đã vào đó từ trước rồi. Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ tự hỏi :
-Hai cô này sao lại đi với nhau ?
Bách Lý Băng quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Hai vị biết nhau rồi chứ ?
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
-Gặp nhau mấy lần thì có nhưng chưa từng nói một câu.
Chàng chắp tay thi lể hỏi :
đoan Mộc lão tiền bối có đến đây với cô không ?
Thiếu nữ áo đen cúi đầu đáp :
-Gia sư ư ? Lão nhân gia bị người ám toán. May nhờ Bách Lý cô nương giải cứu mới thoát nạn.
Tiêu Lĩnh Vu nghỉ thầm :
-Té ra hai cô quen biết nhau trong trường hợp này.
Chàng lại hỏi :
-Thương thế của Đoan Mộc tiền bối ra sao ?
Thiếu nữ áo đen vẩn cúi đầu đáp :
đa tạ Tiêu đại hiệp có dạ quan hoài. Gia sư được Bách Lý cô nương cho uống linh đan rất thần diệu, không có gì đáng ngại nữa.
Cô nói với Tiêu Lĩnh Vu hai lần mà thủy chung không ngửng đầu lên nhìn chàng. Bách Lý Băng đột nhiên xen vào :
đoan Mộc lão tiền bối tuy thương thế không có gì đáng ngại nửa, nhưng còn phải tịnh dưởng. Lão nhân gia thấy tiểu muội bôn tẩu giang hồ trơ trọi có một mình mới bảo Đoan Mộc cô nương cùng đi cho có bạn.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :
-Thị kêu Đoan Mộc Chính là gia sư mà sao vẫn ở họ Đoan Mộc ?
Tuy bụng chàng nghĩ như vậy mà không lên tiếng hỏi. Bách Lý Băng nói mấy câu này giương mắt lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu để chờ chàng trả lời, nhưng chàng nghĩ mãi đến tâm sự nên quên không hồi đáp. Cô không nhịn được hắng đặng một tiếng rồi bảo :
-Sao Tiêu huynh không trả lời ?
Tiêu Lĩnh Vu như người ngủ mơ choàng tỉnh giấc, chàng ồ lên một tiếng hỏi lại :
-Có phải cô nương nói với tại hạ không ?
Bách Lý Băng đáp :
-Trong nhà chỉ có ba người. Tiểu muội không nói với Đoan Mộc cô nương thì dĩ nhiên nói với Tiêu huynh chứ còn ai vào đấy ?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Cô nương muốn tại hạ nói chuyện gì bây giờ ?
Bách Lý Băng đáp :
-Tiêu huynh nên hỏi muội :
Mấy bửa nay tình trạng cô thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :
-Cô nương vì cứu tại hạ mà trong nhà sinh ra rắc rối. Nhưng lệnh tôn vẫn thương cô nương đến cực đểm. Hiện giờ lão nhân gia đang đi kiếm cô rất là vất vã... Bách Lý Băng liếc mắt nhìn thiếu nữ áo đen muốn nói lại thôi.
Cô từ từ ngồi xuống. Thiếu nữ áo đen thông tuệ lạ thường. Cô nói khẽ :
-Hai vị hãy cứ nói chuyện. Tiểu muội đi chuẩn bị chút điểm tâm.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Bảo nhà quán làm cho là được. Đâu dám phiền đến cô nương ?
Nhưng thiếu nữ áo đen vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. Lúc Tiêu Lĩnh Vu lên tiếng thì cô đã mất hút. Bây giờ trong nhà chỉ còn Bách Lý Băng và Tiêu Lĩnh Vu là hai người. Bách Lý Băng cặp mắt trong như hồ thu nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu tựa hồ muốn tìm vật gì trong đầu óc của chàng. Tiêu Lĩnh Vu bối rối muốn hỏi thì thấy Bách Lý Băng đột nhiên hai tay bưng mặt nằm lăn xuống giường mà khóc nức nở.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác bước lại gần trầm giọng hỏi :
-Cô nương ! Cô nương vì Tiêu mổ mà bỏ nhà ra đi. Tiêu mổ đã biết thế... Bách Lý Băng vừa khóc vừa nói :
-Tiểu muội ở băng cung từ nhỏ đến lớn. Gọi một tiếng trăm kẻ dạ. Ngày nay một mình bôn tẩu giang hồ lênh đênh trơ trọi. Thậm chí không có đến một người chiếu cố.
Cô được ăn ngon mặc đạp lại được bao nhiêu người sủng ái chiều chuộng. Vì cô đi tìm Tiêu Lĩnh Vu mà phải mạt thiệp phong trần. Bây giờ được gặp chàng lại thấy chàng tỏ vẻ hững hờ. Cô không khỏi tủi thân, mình lại thương mình. Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Nỗi khổ cực của cô nương chẳng phải tại hạ không biết, nhưng... Bách Lý Băng đột nhiên ngồi nhỏm dậy, lau nước mắt hỏi :
-Tiêu huynh đến đây làm chi ?
Cô hãy còn tính trẻ nít, khóc đấy rồi lại cười ngay. Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp trả lời thì Bách Lý Băng lại hỏi tiếp :
-Tiêu huynh lên ngọn Nhân Duyên này phải chăng để kiếm tiểu muội ?
Tiêu Lĩnh Vu nghỉ thầm :
-Ta có biết đâu cô đã lên đây ?
Nhưng chàng thấy cô đầy vẻ khác vọng, đành liều đáp :
-Phải rồi ! Tại hạ lên đây để kiếm cô nương.
Bách Lý Băng cười khúc khích hỏi :
-Thế ra Tiêu huynh củng nhớ tiểu muội lắm phải không ?...