watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:11:0331/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Chiến Yên Hùng Cái - Ngọa Long Sinh - Hồi 17 - Hết - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Chiến Yên Hùng Cái - Ngọa Long Sinh - Hồi 17 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 15

Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

Hồi 20
MA NỮ TÁI HIỆN

Lúc Cổ Mộ Quỉ Lân vừa đáp xuống đất, bóng áo đỏ nháng lên.
 Trên đương trường xuất hiện thêm một nữ nhân áo đỏ, đầu tóc rối bù, có  cắm một đóa hoa mai trắng, nữ nhân này chính là Dao Trì Ma Nữ trên bờ  Thiên Kiếm Đàm.
 Người đàn bà điên vừa xuất hiện, mọi người có mặt đều kinh hãi trợn  mắt há mồm, kinh sợ cho thân pháp thần tốc như ma qủi của bà ta.
 Sau khi Dao Trì Ma Nữ đáp xuống đất, đôi mắt theo thân người bà ta  chuyển một vòng, đột nhiên ngẩng đầu phát ra giọng cười sằng sặc như  tiếng chuông bạc, nghe the thé chói tai?
 Cổ Mộ Quỉ Lân bị Dao Trì Ma Nữ đâm rơi xuống đất, trong lòng giận dữ,  từ từ hướng về phía bà ta.
 Đột nhiên Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng kêu lên:
- Cô Lâu Pháp Sứ, hãy lùi qua một bên.
 Cổ Mộ Quỉ Lân muốn nhân lúc Dao Trì Ma Nữ đang cười, thì sử dụng  độc chiêu đánh bà ta, nghe vậy bèn thu bước chân, nhảy sang một bên bảy  thước.
 Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên cất bước đến Dao Trì Ma Nữ, cười ha hả  nói:
- Dám hỏi trước mắt có phải là Lâm Nguyệt Hồng nữ sĩ không?
 Tên của Dao Trì Ma Nử trong giang hồ rất ít người biết tới, trong mười  tám năm căn bản bà ta chưa hề nghe người ta gọi tên của mình, nghe lời  của Cô Lâu Thiên Tôn, bà ta chợt ngưng tiếng cười, đôi mắt nhìn chằm  chằm vào người Cô Lâu Thiên Tôn rất lâu, rồi lại ngẩng đầu ngó trăng sao  ở trên trời.
Đột nhiên, bà ta dường như nhớ ra gì đó, toàn thân run rẩy nói:
- Ngươi .. ngươi? ngươi là Cô Lâu Thiên Tôn?
 Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói:
- Lâm nữ sĩ, từ khi ly biệt từ mười tám năm trước, người mạnh giỏi chứ?  Âu Dương Hải ngồi xếp bằng nhắm mắt, lúc này đột nhiên mở bừng mắt  ra.
 Lý Xuân Hoa hỏi nhỏ:
- Âu Dương Hải, bây giờ huynh thấy thế nào?
 Âu Dương Hải nói:
- Rất tốt, nếu ta đoán không lầm, hình như công lực của ta lại tăng tiến  rất nhiều.
 Lý Xuân Hoa nghe vậy nhíu mày, tại sao mổi lần chàng bị thương thì  đều là họa mà đắc phúc, tăng trưởng công lực, chăng lẽ cấu tạo thân người  chàng không giống với bất cứ người nào ư?
 Cổ Thiên Nhân Viên nghe nói, thở dài nói:
- Không sai, Hải nhi, công lực của ngươi lại tăng tiến gấp bội.
 Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi:
- Viên bá bá, tại sao người lại biết?
 Cổ Thiên Nhân Viên giật mình nghĩ thầm:
 "Hỏng rồi, sao mình cứ không dằn được tình cảm, làm sao mình lại có  thể đem chân tướng chuyện này nói cho nó nghe"
 Cổ Thiên Nhân Viên than rằng:
- Đây bất quá chỉ nhìn mặt ngươi mà biết.


 Cổ Thiên Nhân Viên tuy không nói ra nguyên do, nhưng đã làm cho Âu  Dương Hải hoài nghi vô cùng, bởi vì chàng biết mình vẫn là một người  bình thường tuyệt đối không có chổ nào khác mọi người, trong đó nhất  định có nhiều điều lạ lùng, nhưng nghĩ đến những việc quá khứ của mình,  hoàn toàn là những chuyện khó hiểu, cho mình mơ hồ nan giải.
Đột nhiên một tiếng cười lớn từ trong miệng Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt  Hồng phát ra làm Âu Dương Hải bừng tỉnh, chàng đột nhiên đứng dậy.
 Dao Trì ma nữ Lâm Nguyệt Hồng cười xong, hét lớn:
- Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi là ai?
 Mọi người có mặt đều biết người ma nữ này thần kinh không được bình  thường, mà khi xuất hiện ở đây chỉ vài câu nói, dường như đã tỉnh lại.
 Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, quay lại nói vớI Lý Xuân Hoa:
- Hoa tỷ tỷ, chúng ta bị bà ta lừa gạt ư?
 Lý Xuân Hoa không hiêu ý câu nói của chàng, hỏi lại:
- Chúng ta bị ai gạt?
 Âu Dương Hải nói:
- Xem ra nữ nhân này đâu có điên? Hừ! Ta nghĩ bà ta cố ý giả bộ điên  khùng ngơ ngác.
 Âu Dương Hải bởi vì căm hận bà ta năm xưa đánh bị thương mẫu thân  của mình, lúc này trông thấy vẻ tỉnh táo của bà ta, cho nên hiêu lầm bà ta  là giả bộ điên.
 Lý Xuân Hoa lắc đầu nói:
- Ta xem ra không phải như vậy.
 Âu Dương Hải nói:
- Ta không tin rằng có nữ nhân trong thiên hạ lại có thể si tình như vậy,  phụ thân của ta chết rồi bà ta trở thành điên?
 Lý Xuân Hồng thở dài buồn bã nói:
- Hải ca?
 Âu Dương Hãi nghe tiếng của nàng, chàng nghĩ lại câu nói của mình hơi  thất thố, Âu Dương Hải quay sang nhìn ánh mắt của Lý Xuân Hồng.  Dường như con mắt của Lý Xuân Hồng nói:
- Hải ca, nếu huynh chết rồi, muội nhất định cũng trở thành điên, hoặc  tự tử.
 Lúc này Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:
- Cô Lâu Thiên Tôn chính là Cô Lâu Thiên Tôn, chứ còn là ai nữa?
 Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng đột nhiên thân mình như không thấy  cất bước lao ngay đến trước mặt Cô Lâu Thiên Tôn. Thân pháp kinh người  này làm cho mọi người đều thất kinh biến sắc.
 Cô Lâu Thiên Tôn dường như không sợ bà ta chút nào, khẽ cười nói:
- Thân pháp Ma Ảnh Phiêu Hương này trừ Lâm Nguyệt Hồng ra, trong  thiên hạ đâu có thân pháp khinh công chấn kinh võ lâm này.
 Dao Trì Ma Nữ vốn muốn tung chưởng, nghe thấy câu nói ấy lại lùi hai  bước, quát lên:
- Nếu như ngươi không lộ mặt thật ra thì hôm nay ta phải xé mặt của  ngươi mới nghe.
 Âu Dương Hải chợt nghe Cổ Thiên Nhân Viên bên cạnh nói:
- Lần giao thủ này của họ thật là kỳ phùng địch thủ, ai cũng không đánh  hơn ai. Nếu mà mạo hiểm đánh thì cả hai sẽ là lưỡng bại câu thương, ma  nữ này thật là một vị cao nhân.
 Lý Xuân Hồng, Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp, Chấn Thiên Hồ, nghe vậy  đều không hiểu Cô Lâu Thiên Tôn và Dao Trì Ma Nữ chẳng lẽ trong  khoảnh khắc đã giao đấu một chiêu rồi hay sao?
 Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên, đưa mắt nhìn kỷ, chỉ thấy Cô Lâu  Thiên Tôn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, bàn tay phải thỏng xuống, ngón tay  khẽ giương lên, tay trái vuốt râu, ngón vô danh câu lại.
 Chàng nhìn thấy chiêu thức của hắn kỳ diệu tinh thâm vô cùng, nếu  như Cổ Thiên Nhân Viên không nói thì mình thật không biết Cô Lâu  Thiên Tôn trong lúc cười nói lại xuất ra chiêu tuyệt học này.
 Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:
- Lợi hại, lợi hại, Viên huynh có biết chiêu thức của ta danh xưng là gì  không?
 Cổ Thiên Nhân Viên lạnh lùng nói:
- Đại Chu Thiên Cửu Hồi chuyển thu, tiêu chu thiên ta, thập lục hồi  chuyển thủ.
 Cô Lâu Thiên Tôn cười lớn nói:
- Quả nhiên kiến văn ngươi cũng có hạng.
 Trong lúc Cô Lâu Thiên Tôn nói, đôi mắt Dao Trì Ma Nữ đột nhiên bắn  ra một đạo lục quang, thân mình xoay ba vòng xông thẳng vào Cô Lâu  Thiên Tôn.


 Nhãn quang Cô Lâu Thiên Tôn vụt thay đổi tay phải thõng xuống đột  nhiên vũ động, ngón vô danh tay trái cũng chuyển động.
 Xa xa chỉ thấy hai bánh xe lớn nhỏ xoay chuyển trước thân người hắn.
 Môn võ công này nếu quần hào không tận mắt thấy thì họ cũng không tin một ngón vô danh lại có thể chuyển động xuất ra một đạo luân ảnh  hình vòng tròn, quả là không thể tưởng được.
 Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng dường như không công phá nỗi hai  đạo thủ chỉ luân ảnh kia, bà ta lại lùi về phía sau, đưa mắt chăm chú nhìn Cô Lâu Thiên Tôn.
 Hai vòng bánh xe to nhỏ của Cô Lâu Thiên Tôn đã thu lại, hắn chậm rãi  nói:
- Lâm Nguyệt Hồng, chúng ta vừa gặp mặt nhau bà tất phải đánh nhau  sống chết làm gì, nàng muốn thấy mặt thật của ta. Ta có thể vào trong viện  nói chuyện được không?
Đột nhiên Âu Dương Hải nói nhỏ với Lý Xuân Hoa:
- Hoa tỷ tỷ và Viên bá bá rời chỗ này trước đi, ta phải đấu với con ma nữ  này một trận.
 Nói xong Âu Dương Hải cất bước định đi ra.
 Chợt Lý Xuân Hoa nắm cổ tay chàng lại nói:
- Âu Dương Hải, Sa Mạc Thất Tiễn đã chết ba người, chúng ta người đơn  thế cô không thể phân tán lực lượng thêm nữa, bây giờ chúng ta cùng lùi  ra khỏi tòa trang viện này.
 Âu Dương Hải nghe vậy, đảo mắt nhìn xung quanh, bên địch Cô Lâu  Thiên Tôn, Tàn Kim Độc Chưởng, Cổ Mộ Quỉ Lân và sáu vị Cô Lâu nhân,  ai ai cũng là cao thủ tuyệt thế, bên mình trừ Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp,  Cổ Thiên Nhân Viên có thể chống lại bên địch, còn Lý Xuân Hồng và bốn  người còn lại của Sa Mạc Thất Tiễn thì còn kém xa bên địch, huống chi  bây giờ lại thêm kẻ giết người không chớp mắt là Dao Trì Ma Nữ nữa.
 Sau khi Âu Dương Hãi đánh giá lực lượng hai bên xong, chàng gật đầu  nói:
- Được, chúng ta cùng đi.
 Một tiếng cười lạnh lẽo từ trong mồm Tàn Kim Độc Chưởng Dương  Đống Thần phát ra, nói:
- Các ngươi hãy còn muốn thoát khỏi đây ư?
 Lúc này sáu vị Cô Lâu nhân chia ra đứng thủ bốn phương tám hướng, đôi  mắt mỗi ngườI bắn ra một đạo hào quang lạnh lẽo, chăm chú nhìn Âu  Dương Hải, hiển nhiên họ đều quyết định giết chết Âu Dương Hải, để  tránh khỏi hậu hoạn về sau.
 Cổ Thiên Nhân Viên đột nhiên ngẩng đầu cười khèn khẹc, nói:
- Hải nhi, các ngươi đi mau đi.
 Nói xong, thân hình Cổ Thiên Nhân Viên lao vút tới sáu vị Cô Lâu nhân.
 Người mặc áo đỏ, Không Động Cô Lâu truyền sứ nói:
- Nhất định các hạ là Cổ Thiên Nhân Viên danh chấn thiên hạ rồi, hãy  tiếp mấy chiêu Thất Thương Quyền của ta thử xem.
 Thất Thương Quyền là một trong những tuyệt kỳ trấn sơn của Không  Động, Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy thế xông lên chậm lại, cười gằn nói:
- Ngươi có bản lảnh gì cứ trổ ra đi, ta không muốn nói nhiều với ngươi.
 Nói xong, song chưởng của Cổ Thiên Nhân Viên đồng loạt vung lên.
 Một đạo ám kình mãnh liệt bay thẳng đến Không Động Truyền Sứ.
 Không Động Cô Lâu truyền sứ không nói một lời, hữu chưởng từ từ  đánh ra.
 Lực đạo Thất Thương Quyền không một tiếng động phóng vút ra.
 Ai ngờ Cổ Thiên Nhân Viên không thèm tiếp ngọn chưởng lực ấy, một  tiếng cười lớn, một luồng kình khí ào ạt từ trên không đánh dử dội vào Cô  Lâu Truyền Sứ.
 Sự biến hóa này của Cổ Thiên Nhân Viên làm cho mọi ngườI bất ngờ,  hơn nữa tốc độ nhanh cực kỳ.
 Chỉ nghe một tiếng hự, Không Động Cô Lâu truyền sứ bị kình lực của Cổ  Thiên Nhân Viên đánh lùi mấy bước.
 Lý Xuân Hoa thấy vậy bèn kêu lên:
- Chúng ta đi mau.
 Nàng dẫn Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp đi đầu xông qua chỗ hở.
 Hoa Sơn Cô Lâu truyền sứ, Chung Nam Cô Lâu truyền sứ ở bên cạnh  song song lao tới vây cản.
 Âu Dương Hải hét lên một tiếng, song chưởng tả hữu vù vù đánh ra.
 Chàng thuận tay đánh liền hai chưởng. Kình đạo lớn mạnh kinh người,  kình phong ào ạt như sóng vỗ bờ, Hoa sơn, Chung Nam hai vị Cô Lâu  Truyền Sứ bị chưởng lực của chàng ép bật trở lại.
 Lúc này Cổ Thiên Nhân Viên cũng triển khai thế công, đánh đông kích  tây mau như sấm chớp, thân mình của ông ta nhảy tung lên không trung  bổ xuống đánh những đầu lâu ngăn chặn bọn Lý Xuân Hoa, phối hợp cùng  chưởng lực của Âu Dương Hải trên mặt đất, đánh riết làm cho sáu vị Cô  Lâu Nhân đều là cao thủ có hạng trong võ lâm cũng không thể truy cản  bọn Lý Xuân Hoa được.
 Trong nháy mắt, Lý Xuân Hoa đã dẫn bọn Công Tôn Lạp bảy người xông  qua tường bao quanh trang viện.
 Âu Dương Hải trông thấy bọn Lý Xuân Hoa đã rút rồi, cất giọng kêu lên:
- Viên bá bá, chúng ta cũng đi thôi


 Cổ Thiên Nhân Viên cười lớn, thân mình đã đáp xuống bên người Âu  Dương Hải.
 Hai người song song phi thân lên sáu, bảy trượng cao, nhắm thẳng bức  tường của trang viện phóng qua.
 Chợt nghe một tiếng cười khanh khách vang lên?
 Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên đồng thời cảm thấy sau lưng một  luồng khí lạnh đánh tới, hai người đều kinh hãi, duỗi chân lộn một vòng  bay dạt ra hai hướng, một tiếng vù khẽ vang lên.
 Bóng của Dao Trì Ma Nữ cực nhanh, bay vút qua chính giữa hai người.
 Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên đáp xuống đất, thân người đã ở  ngoài bức tường trang viện.
 Hai người một lần nữa lại tung mình bay lên nhưng trước mặt họ, Dao  Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng đã đứng sừng sững từ bao giờ, đôi mắt bà ta  nhìn Âu Dương Hải đến xuất thần.
 Cổ Thiên Nhân Viên kinh thầm, không ngờ thân pháp của Dao Trì Ma  Nữ lại cao hơn mình một bậc, thấy bà ta trên không bay qua, nhưng lại đáp  xuống đồng thời.
 Khinh công siêu tuyệt này thật là vượt xa khinh công vô địch thiên hạ  của mình.
 Cổ Thiên Nhân Viên thầm nghi hoặc, bởi vì khinh công của ông ta từ  trước đến giờ trong thiên hạ vô địch thủ, lúc này ông ta thấy thân pháp  cực mau lẹ của Dao Trì Ma Nữ thì không khỏi thầm thán phục.
 Âu Dương Hải thấy Dao Trì Ma Nữ trợn mắt nhìn mình, mặt chàng  đanh lại, đôi mắt tóe ra tia lửa kinh người, ha ha? chàng phát ra một tràng  cười vang lên nhức óc.
 Trong tiếng cười đầy dẫy những bi thương. Thê lương khôn tả?
 Tiếng cười này vừa lọt vào tai Dao Trì Ma Nữ?
 Lại làm cho Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng toàn thân run rẫy. Đôi mắt bà ta bắn ra tia sáng kinh hãi hoang mang.
 Không phải bà ta sợ sức mạnh tiếng cười của Âu Dương Hải.
 Mặc dù công lực trong tiếng cười của Âu Dương Hải đã làm cho mọi  người khí huyết đảo lộn, nhưng chàng vẫn không thể nào làm cho khí  huyết của vị ma nữ này đảo lộn.
 Thế thì Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng nghe tiếng cười của Âu Dương  Hải sao lại kinh hãi, sợ sệt?
 Bởi vì khuôn mặt giận dữ của Âu Dương Hải và cả tiếng cười sằng sặc bị  khốc kia quá giống tiếng cười bi khốc của Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt  trước khi lâm tử mười tám năm về trước tại Thiên Kiếm Đàm?
?ặc biệt nhất là nét mặt cau lại?
 Cái miệng đầy vẻ oán hờn.
 Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng run rẩy kêu lên:
- Ngươi... ngươi? ngươi là Âu Dương Kiệt?


 Bà ta tưởng lầm Âu Dương Hải là Âu Dương Kiệt tái sinh.
 Âu Dương Hải đột nhiên thâu lại tiếng cười, mặt lạnh lùng như băng giá,  trầm giọng kêu lên:
- Lâm Nguyệt Hồng a Lâm Nguyệt Hồng? Mười tám năm trước ngươi  thảm sát đôi phu phụ Âu Dương Kiệt, Lâm Đại Ngọc! Hôm nay con trai họ
là Âu Dương Hải muốn đòi lại món nợ máu này, ngươi hãy còn không nạp  mạng ra đây.
 Cùng lúc đó, Âu Dương Hải xông tới, tả chưởng phóng thẳng ra, hữu  chưởng xung kích. Một thế tấn công hai chiêu cùng xuất, kình phong lạnh  đến thấu xương.
 Nhưng Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng vẫn đứng ngẫn ngơ tại chỗ,  ngẩng đầu nhìn lên trời, bà ta hình như đang nhớ lại một chuyện đã làm  bà ta quên đi.
 Luồng cang khí của Âu Dương Hải đã phóng đến, bà ta vẫn không hay  biết.
 Bình! Một tiếng khẽ vang lên.
 Người Lâm Nguyệt Hồng đã trúng kình khí của Âu Dương Hải.
 Dao Trì ma nữ kêu lên một tiếng?
 Miệng bà ta phun ra một bụm máu tươi, dường như vô cùng kinh hãi lùi  lại ba bốn bước, thân mình lảo đảo, nhưng vẫn không ngã xuống.
 Bà ta không hề kinh hãi vì chưỡng lực của Âu Dương Hải.
 Mà hình như trước mắt bà ta như nhìn thấy chuyện mười tám năm  trước.
 Chuyện đó đã kích thích đầu óc bà ta, làm lý trí bà ta tỉnh táo lại.
 Mười tám năm điên loạn mê cuồng, cũng trong chớp mắt đã tỉnh lại.
 Âu Dương Hải đánh trúng Dao Trì Ma Nữ, chàng cho là vô cùng may  mắn.
 Với võ công của bà ta, Âu Dương Hải mãi mãi không thể đánh trúng  Lâm Nguyệt Hồng được.
 Âu Dương Hãi ngạc nhiên sửng sốt, vì sao bà ta không tránh né?
 Chàng lạnh lùng hừ một tiếng, lại xông tới? Đột nhiên một đạo hàn quang lạnh ngắt từ bên trái đánh tới.
 Rồi tiếng hét của Cổ Thiên Nhân Viên:
- Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi tiếp ta một chưởng.
 Một luồng tiềm lực mạnh mẽ vô biên ập thẳng đến luồng kình phong  lạnh lẽo kia.
 Âu Dương Hải ngẩng đầu lên nhìn?
 Chỉ thấy Cô Lâu Thiên Tôn cười nham hiễm nói:
- Âu Dương Hải, bà ta đã nhường một chưởng, ngươi lại đắc thế không  nhường người, thật không biết tiến thoái chút nào.
 Cổ Thiên Nhân Viên đánh bạt luồng kình phong của Cô Lâu Thiên Tôn  xong, lạnh lùng nói:
- Cô Lâu Thiên Tôn, hai người chúng ta phải tranh cao thấp mới được,  mười mấy năm nay, lão phu bị ngươi xỏ mũi, thủy chung vẫn chưa giao  đấu với ngươi, dù cái mạng già này có hề gì cũng không hận.
 Cô Lâu Thiên Tôn nghe xong ngẫng mặt cười sằng sặc?Tiếng cười như  tiếng rồng kêu hổ rống đinh tai nhức óc.
 Cổ Thiên Nhân Viên và Âu Dương Hải ai nấy đều thất kinh, thầm nghĩ:
 "Nội công của hắn tinh thâm thế này, thật không thể khinh địch, xem ra  hắn vẫn còn giấu bản lãnh không lộ".
 Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói:
- Hay lắm, hay lắm. Thật là cơ hội tốt để ta trừ ngươi đi, bởi vì ngươi  thủy chung vẫn là cái gai trước mắt ta. Một ngày ngươi còn chưa chết thì  trong lòng ta không yên.
 Giọng nói vừa dứt, song chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn chập lại phóng  thẳng vào Cổ Thiên Nhân Viên.
 Cổ Thiên Nhân Viên là nhân vật bực nào, đâu có dễ để hắn đánh trúng.
 Ngọn chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn vừa phóng ra, Cổ Thiên Nhân Viên  cùng đồng thời xuất thủ đánh trả, tay trái ông ta quét ngang chém vào đôi  tay của Cô Lâu Thiên Tôn, tiềm lực bức người.
 Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên thu thế, lùi nhanh lại tám thước, lạnh lùng  cười nói:
- Cổ Thiên Nhân Viên, võ công của ngươi không thẹn là cao thủ hiếm  thấy trong võ lâm. Đáng tiếc là ngươi đêm nay phải đem mấy mươi năm  tuyệt học đưa hết vào tay ta.
 Cổ Thiên Nhân Viên hú một tiếng, hữu chưởng đột nhiên phóng vào Cô  Lâu Thiên Tôn.
 Cô Lâu Thiên Tôn đảo người, ngón vô danh tay phải nhanh như điện  điểm vào chưởng lực đánh tới của Cổ Thiên Nhân Viên, chiêu này ảo diệu  tuyệt luân.
 Chợt nghe Cô Thiên Nhân Viên kêu lên một tiếng kinh hãi?
 Thân mình ông ta vội nhảy lên cao hơn ba trượng.
 Uỵch một tiếng, ông ta ngã lăn xuống đất, mặt mày phẫn nộ đến tái xanh  lại.
 Cô Lâu Thiên Tôn cười hề hề, nói:
- Cổ Thiên Nhân Viên, ngươi không ngờ được Băng Tâm Chỉ này của ta  đã chờ đợi được từ lâu rồi. Ha ha? Thái Ất Tiềm Nguyên Khí của ngươi bất  cứ võ công nào trong thiên hạ cũng không phá được, nhưng Băng Tâm Chỉ  này lại làm được, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Ha ha ha ha?


 Một đời danh tiếng anh hùng lại để trôi theo dòng nước?
 Bỗng nhiên Âu Dương Hải hét to một tiếng?
 Tả chưởng một chiêu Nginh Môn Kích Thoái phóng mạnh vào Cô Lâu  Thiên Tôn, tay hữu duỗi ngón ra điểm vào hai huyệt Cự cốt, Thiên trụ của  Cổ Thiên Nhân Viên.
 Cổ Thiên Nhân Viên khuôn mặt tái nhưng được Âu Dương Hải điểm  vào huyệt kịp, la một tiếng, thân mình run rẫy lập tức ngưng lại.
 Tả chưởng Âu Dương Hải phóng vào Cô Lâu Thiên Tôn, chưởng thế rất  mãnh liệt nhưng Cô Lâu Thiên Tôn lại không tránh né một chiêu Nginh  Môn Kích Thoái đã đánh thẳng vào sườn của hắn.
 Nhưng Âu Dương Hải cảm thấy xương và bắp thịt ở hông của Cô Lâu  Thiên Tôn mềm nhũn, như ấn trên bông vậy, chàng bất giác kinh hãi, tình  huống này thật quá bất ngờ.
 Trong lúc Âu Dương Hải phân tán tâm thần Cô lâu Thiên Tôn bước  ngang ra mấy bước nhanh như chớp, xông đến bên người Cổ Thiên Nhân  Viên, một chiêu Tam Dương Khai Thái, ba ngón tay duỗi ra điểm vào ba  nơi yếu huyệt của Cổ Thiên Nhân Viên.
 Chưởng thế chưa đến, ba luồng chỉ phong đã làm rung chuyển không  khí xung quanh. Âu Dương Hải giật mình kinh hãi, hiễn nhiên Cô Lâu Thiên Tôn muốn  đặt Cổ Thiên Nhân Viên vào chỗ chết.
 Nên biết rằng vừa rồi Cổ Thiên Nhân Viên bị Cô Lâu Thiên Tôn dùng  một chiêu Băng Tâm Chỉ đánh cho khí huyết lưu thông ngược trở lại, chân  khí bị tắc nghẽn, nếu không có Âu Dương Hải nhanh chóng nhận ra tình  hình, xuất thủ điểm vào hai huyệt Cự cốt và Thiên trụ của Cổ Thiên Nhân  Viên, đả thông huyết khí bị bế tắc thì Cổ Thiên Nhân Viên trong chốc lát  sẽ bị khí huyết tắc nghẽn mà chết.
 Cô Lâu Thiên Tôn nham hiểm độc ác hắn biết rõ võ công của Cổ Thiên  Nhân Viên đã từng được người trong võ lâm úy kỵ, hắn đã đánh trúng một  đòn chí mạng này có thể nói là một chuyện không dễ dàng gì, hôm nay  nếu không đưa Cổ Thiên Nhân Viên vào chổ chết thì còn lúc nào mới lấy  được tính mạng ông ta nữa.
 Cho nên Cô Lâu Thiên Tôn lập tức xông lên tấn công. Cô Lâu Thiên Tôn  tung chỉ phong cực nhanh, Âu Dương Hải giật mình, chỉ phong của hắn đã  bay đến sáu đại huyệt trước ngực Cổ Thiên Nhân Viên, xem ra quái kiệt  này sẽ phải chết ở đây.
 Bỗng một luồng kiếm phong bắn tới.
 Kiếm phong u hàn lạnh lẽo, nhưng không có một tiếng động.
 Cô Lâu Thiên Tôn hình như không ngờ đột nhiên lại có luồng kiếm  phong quái dị này, nếu hắn muốn bức hại Cổ Thiên Nhân Viên thì sau  lưng sẽ lãnh trọn một kiếm.
 Dù sao đi nữa, thân thể con người vẫn không phải là đao thương bất  nhập.
Đột nhiên hắn hừ một tiếng, ba luồng chỉ phong quét về phía Cổ Thiên  Nhân Viên chưa biến đổi, thì cả người đã rời đất bốc lên rồi hình thành  thế lao xuống đánh đầu dưới chân trên.
 Thân pháp xảo diệu này vừa may tránh khỏi kiếm phong từ phía sau  đánh tới.
 Trong nháy mắt Âu Dương Hải đánh thốc ra chưởng kình phách không  như chớp vào thân mình đang treo trên không của Cô Lâu Thiên Tôn.
 Cô Lâu Thiên Tôn thất kinh, nghĩ thầm:
 "Chưởng lực mạnh dữ a!".
 Thân mình của hắn khẽ chạm đất lập tức thu lại chỉ kình phóng về phía  Cổ Thiên Nhân Viên.
 Hắn cười nhạt nói:
-?êm nay ngươi chớ có mong chạy thoát.
 Nói xong, tay trái sử chiêu?ảo Chuyển Âm Dương, đánh ngang qua  trong đó hàm ẩn thủ pháp cầm nã, bấu vào mạch môn của Âu Dương Hải.
 Âu Dương Hải nhìn thấy chiêu cầm nả thủ này, buột miệng nói:
- Đây là Thiếu Lâm cầm nã thủ.
 Cô Lâu Thiên Tôn cười lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng đã từng thấy qua rồi, đáng tiếc rằng ngươi chưa ngộ được  ảo bí trong đó.
 Cô Lâu Thiên Tôn vừa nói, tả hữu song thủ phất lên, ngón tay xoay  chuyển, từ góc độ rất khéo léo chụp trúng cổ tay Âu Dương Hải.
 Cao thủ giao đấu, ưu thì thắng, thất thế thì thua, ch»ng qua chỉ diễn ra  trong một khoảnh khắc.
 Âu Dương Hãi không hổ danh là nhân tài kiệt xuất võ lâm, chàng lâm  nguy không loạn, trong đầu tái hiện lại đoạn kinh văn võ học kỳ ảo của?ộc  Kiếm Ma.
 Chàng lạnh lùng hừ một tiếng, năm ngón tay trái lật lên trên, cũng bấu  trúng uyển mạch cổ tay của Cô Lâu Thiên Tôn.
 Cô Lâu Thiên Tôn vừa kinh hãi vừa giận dữ, hắn không ngờ võ nghệ của  Âu Dương Hải thật cao cường, còn tinh diệu hơn môn Cầm Long Thủ độc  bộ thiên hạ của phái Thiếu Lâm.
 Hắn vội vã vận khí đến năm ngón tay tăng thêm lực bấu.
 Âu Dương Hải biết rõ sự lợi hại của Cô Lâu Thiên Tôn, nghĩ thầm:
 "Mình đã để mất tiên cơ, không thể để cho hắn dùng nội lực nữa".
 Chàng lập tức phát ra nội kình.
 Sự suy nghĩ của hai người tuy không giống nhau, nhưng nội lực thì đồng  thời xuất thủ, đôi bên đều cảm thấy cổ tay cứng ngắc, như bị một kềm sắt  kẹp lấy.
Thiếu?
 Người vừa phát kiếm vừa rồi chính là Lý Xuân Hoa.
 Vốn nàng dẫn bọn Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp, xông ra khỏi nghĩa  địa, thấy Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên chưa đến, lập tức vòng trở  lại, vừa đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
 Lúc này Lý Xuân Hoa đã lướt đến trước Cổ Thiên Nhân Viên, đưa tay  vung kiếm nhanh chóng đâm vào lưng Cô Lâu Thiên Tôn.
 Cô Lâu Thiên Tôn tay trái chợt quạt ra sau, thân mình đột nhiên chuyển  nửa vòng, hữu chưởng một chiêu Hành Vân Yểm Nguyệt biến thành một  bức màn chưởng ảnh bảo vệ thân mình.
 Lý Xuân Hoa thấy chưởng thế vung ra kiếm trong tay mình lập tức bị  đánh bay ra, một luồng ám kình đánh thẳng vào ngực.
 Nàng kinh thầm, biến đổi kiếm thế lùi nhanh lại hai bước.
 Âu Dương Hải vừa vận lực bấu chặt mạch cổ tay của Cô Lâu Thiên Tôn,  và nói nhỏ:
- Hoa tỷ tỷ, mau dẫn Viên bá bá rời khỏi đây ngay.
 Một giọng cười lạnh lẽo vang lên, nói:
- Bây giờ muốn lùi cũng đã quá trễ rồi.


<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 76
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com