watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:06:2031/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Chiến Yên Hùng Cái - Ngọa Long Sinh - Hồi 17 - Hết - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Chiến Yên Hùng Cái - Ngọa Long Sinh - Hồi 17 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 15

Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

Hồi 22
LỤC Y NỮ

 Nên biết rằng đạo võ công không thể một sớm một chiều mà luyện đến  trình độ, đừng nói thời gian ba năm cho dù là mười năm thì cũng chưa  chắc tiến triển bao nhiêu, vốn Cô Lâu Thiên Tôn nghĩ bụng, dù cho Âu  Dương Hải trong ba năm sớm tối khổ luyện, cao lắm cũng chỉ làm cho võ  nghệ của chàng thuần thục thêm một chút mà thôi, ai ngờ sự thực không  phải thế, nội công của chàng đã tăng tiến đến trình độ mấy mươi năm công  lực.
 Thân hình Âu Dương Hải đáp xuống mõm đá, vai không lắc, gối không  cong, xông thẳng đến trước Cô Lâu Thiên Tôn, đánh vù một quyền vào  ngang ngực. Cô Lâu Thiên Tôn cảm thấy lực đạo thế quyền của Âu Dương  Hải đánh tới cực kỳ mãnh liệc, không dám khinh suất, vận nội công tiếp  cú đánh.
 Hai đạo quyền phong cực mạnh va chạm nhau, chấn động đến nỗi Cô  Lâu Thiên Tôn toàn thân khí huyết phù động, thân hình bất giác lùi ra sau  hai bước, hai vai Âu Dương Hải khẽ lắc lư, lùi lại ba bước.
 Nhưng lúc này Âu Dương Hải căm hận Cô Lâu Thiên Tôn cùng cực,  chàng cho rằng Cô Lâu Thiên Tôn chính là hung thủ tàn sát huynh đệ  Thanh Đạo Minh, cho nên chàng lại tung mình xông lên, tay tả vươn ra  chộp vào vai của Cô Lâu Thiên Tôn.
 Cô Lâu Thiên Tôn sau khi tiếp hai quyền của Âu Dương Hải xong, đã  biết nội lực chàng hùng hậu, quyền phong rất là mạnh mẽ, so với khi xưa  thì tiến triển rất nhiều, đại khái đã đạt đến nội lực tương đương mình, nếu  Âu Dương Hải lại liên tiếp phát liền mấy quyền thì e rằng mình khó mà  chống đỡ nổi, lúc này hắn thấy tay tả của Âu Dương Hải vươn ra, khẽ cười ha hả...
 Cô Lâu Thiên Tôn lập tức vung chưởng đánh xéo ra, chân trái tung một  cú đá vào bụng dưới của đối phương.
 Âu Dương Hải hừ một tiếng, tay hữu quét một chưởng ngăn đỡ một  cước của Cô Lâu Thiên Tôn đá tới. Tay tả vội thu về, lùi lại một bước, không xuất thủ tấn công nữa.
 Cô Lâu Thiên Tôn cũng nhân đấy dừng lại, kỳ thực họ nhân thời gian  tạm dừng tay này là đang tìm chiêu thức giao thủ tiếp theo sau, phải biết  rằng hai người đều là nhân vật lợi hại.
 Âu Dương Hải trong hai chiêu giao đấu, chàng cảm thấy Cô Lâu Thiên  Tôn thực sự võ học cao thâm khôn lường, lần xuất thủ vừa rồi, Cô Lâu  Thiên Tôn đã sử dụng ba loại nội lực thượng thừa điểm phất huyệt mạch  âm nhu không giống nhau, cơ hồ muốn hạ ngay Âu Dương Hải.
 Cô Lâu Thiên Tôn cũng cảm thấy trong ba chiêu thức của Âu Dương  Hải, không chiêu nào là không thâm hậu, mà còn ẩn giấu một lực đạo  phản đánh ngược trở lại, quả nhiên võ công của Âu Dương Hải đã không  chỉ như ba năm trước, lúc này Cô Lâu Thiên Tôn thầm hối hận vì sao ba  năm trước không giết quách nó đi, để bây giờ Âu Dương Hải quả là kẻ  kình địch từ nay về sau rồi.


- Ha ha, Âu Dương Hải, thủ pháp võ công của ngươi đã khác nhiều so với  khi xưa, chắc trong ba năm ngươi đã được rất nhiều kỳ duyên...
 Âu Dương Hải không nói, đá liền bốn cước vào Cô Lâu Thiên Tôn.
 Mấy chiêu này đều hàm ẩn kình khí nội gia cực kỳ ghê gớm, hung mãnh  độc địa, đôi mắt Cô Lâu Thiên Tôn bắn ra một đạo tinh quang, hai tay áo  phất lên, lùi lại ba bốn bước liên tiếp. Cô Lâu Thiên Tôn tiếp luôn mấy  chiêu của Âu Dương Hải đã phí rất nhiều sức lực. "Hây!" một tiếng quát,  Cô Lâu Thiên Tôn phóng ra một quyền chênh chếch.
 Âu Dương Hải cảm thấy trong một quyền này của hắn, tư thế rất quái dị,  tựa như có đầy rẫy sát cơ, chàng không dám tiếp quyền, vặn người né  tránh ba bước.
- Ha ha ha, sao ngươi không dám tiếp quyền của ta? Âu Dương Hải lạnh lùng nói hừ một tiếng năm ngón tay trái đều xòe ra, từ  từ búng tới.
 Năm ngón tay búng ra không một tiếng động cũng không có chút kỳ lạ  quái dị nào nhưng Cô Lâu Thiên Tôn trông thấy thì tựa như kinh hoàng vô  cùng, lùi lại sáu bảy bước lên tiếng hỏi:
- Âu Dương Hải, chiêu này của ngươi gọi là "Ngân Hà Đàn Huyền" phải  không?
 Âu Dương Hải cười nhạt nói:
- Ngươi cũng biết sự lợi hại của chiêu " Ngân Hà Đàn Huyền" sao?  Âu Dương Hải lại hừ liền mấy tiếng, kỳ thực lúc này trong lòng Âu  Dương Hải càng thấy kỳ quái vô cùng, chiêu thức của mình chính là một  tuyệt học có ghi trong bộ kỳ thư võ học của Độc Kiếm Ma, chàng không  hiểu Cô Lâu Thiên Tôn tại sao lại biết tên chiêu này.
 Cô Lâu Thiên Tôn nghe lời nói của Âu Dương Hải, trầm tư rất lâu, hai  mắt ngước nhìn trời ngẩn ngơ xuất thần, một tên ma đầu xảo quyệt, nham  hiểm nhất đời này không hiểu hắn nghĩ ngợi những gì?
 Trong lòng Âu Dương Hải cũng cảm thấy mịt mù khó giải, lúc này  chàng rất muốn biết Cô Lâu Thiên Tôn vì sao biết được lai lịch một chiêu  tuyệt học của chàng.
 Đương lúc hai người đang trầm tư không nói, trên mỏm đá có một bóng  màu đỏ nhảy lên như điện xẹt, chính là con vượn nhỏ.
 Đôi mắt sâu tựa bể của con vượn nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, đột nhiên  phóng vọt đến Cô Lâu Thiên Tôn.
 Cú đánh này nhanh chóng tuyệt luân, Cô Lâu Thiên Tôn tai nghe tiếng  gió cái vù, đã thấy một quái vật lướt gió lao tới, hắn vô cùng kinh hãi,  phóng ra một chưởng.
 Chỉ nghe một tiếng hự, thủ chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn và con vượn  nhỏ cùng tiếp chạm, Cô Lâu Thiên Tôn bị chấn động đau buốt bàn tay,  một luồng kình lực đánh bạt hắn lùi lại bốn bước.
 Con vượn nhỏ sau cú đánh này, vù một tiếng, nhảy tót lên vai Âu Dương  Hải.
 Cô Lâu Thiên Tôn định thần, căng mắt ra nhìn thấy là một con vượn  nhỏ, hắn kinh ngạc vô cùng.
 Âu Dương Hải thấy con vượn nhỏ chỉ một lần xuất thủ đã có thể đánh  Cô Lâu Thiên Tôn lùi mấy bước, trong lòng rất vui, lên tiếng nói:
- Viên huynh, xin hãy giữ lấy người này, đừng để cho hắn chạy thoát  khỏi đây.
 Con vượn nhỏ nhìn Âu Dương Hải cười khèng khẹc, nói:
- Âu Dương đệ, hắn là kẻ thù của đệ?
 Con vượn nhỏ vừa cất tiếng nói, Cô Lâu Thiên Tôn trợn mắt há mồm,  nghĩ thầm:
 "Hôm nay thật gặp phải quỷ quái hay sao ấy? Nếu không thì tại sao một  con vượn lại biết nói tiếng người? Nghe truyền rằng Cổ Thiên Nhân Viên  là do người và vượn giao phối mà sinh ra, nhưng hắn còn có một nửa là  huyết thống loài người, có thể nói tiếng người, cũng không lấy làm lạ, mà  đằng này con vượn có chút xíu kia lại hiểu được tiếng người?".
 Âu Dương Hải lạnh lùng mỉm cười, nhìn Cô Lâu Thiên Tôn nói:
- Cô Lâu Thiên Tôn, đêm nay ngươi chớ mong chạy thoát khỏi đây, vị  viên huynh này của ta khinh công độc bộ võ lâm, thiên tính linh dị, đã  được tinh hoa của nhật nguyệt, ngàn năm đạo hạnh, phản lão hoàn đồng,  trên thế gian không có một vật nào có thể làm sứt mẻ một sợi lông của  Viên huynh, chỉ một chiêu vừa qua chắc ngươi đã biết sự lợi hại của Viên  huynh rồi chứ? Hừ hừ... Bây giờ ta hỏi ngươi, Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng  và Công Tôn Lạp và những người chưa chết của Thanh Đạo Minh ta,  ngươi đem họ cầm giữ nơi nào? Nếu ngươi thành thực nói ra, Âu Dương  Hải sẽ tạm thời thả ngươi lần này, muốn báo thù rửa oán cũng đợi lần sau  gặp mặt mới gia dĩ tính sạch. Nếu ngươi bỏ đi thì hãy ẩn nấp ở nơi chân  trời góc bể nào đó đừng để ta tìm thấy, thì cũng coi như số hên của ngươi  rồi đó.
 Cô Lâu Thiên Tôn trong lúc Âu Dương Hải đang nói, trong đầu hắn suy  nghĩ rất lung, lúc này hắn khẽ cười nói:
- Âu Dương Hải, ngươi cho rằng con vượn súc sinh này lại có thể uy hiếp  được ta sao? Ha ha, ngươi cho rằng võ công của ta thế nào?
 Âu Dương Hải nghe hắn nói, bất giác ngẩn người, không biết thật sự hắn  có ý gì? Chàng nghĩ: "Chẳng lẽ võ công tên ma đầu này có tài phi thiên độn  thổ hay sao?".
 Cô Lâu Thiên Tôn thấy Âu Dương Hải lặng im, khẽ cười nói một tiếng,  lại nói:
- Ba năm trước, ngươi cho rằng võ công của ta đạt đến trình độ nào? Lúc  ấy ngươi cảm thấy ta so với Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng như thế  nào?
 Âu Dương Hải lạnh lùng một tiếng, nói:
- Chắc võ công của ngươi lúc ấy không hơn võ công của mẫu thân Đông  Hậu Lâm Đại Ngọc của ta, đương nhiên cũng không thể thắng nổi Dao Trì  Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng.
 Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên lại hỏi:
- Võ công của ngươi và Lý Xuân Hoa không biết hai ngươi hơn kém bao  nhiêu?
 Âu Dương Hải biết rằng Cô Lâu Thiên Tôn nham hiểm vô cùng, có lẽ hắn lại nghĩ ra kế độc gì để ám toán mình, bèn quát lớn:
- Cô Lâu Thiên Tôn, ngươi đừng có làm bộ nữa, nếu ngươi không mau  nói ra tin tức của Lý Xuân Hoa thì đừng trách ta đấy.
 Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:
- Âu Dương Hải, ngươi nghe kỷ đây, ta nói cho ngươi, đương kim thiên  hạ võ lâm chỉ có Cổ Lâu Thiên Tôn ta là độc tôn, nếu ngươi không tin lời  của ta, ngươi hãy thử nghĩ xem, năm xưa lão phu và Dao Trì Ma Nữ Lâm  Nguyệt Hồng động thủ, có lúc nào là dốc toàn lực đâu...
 Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, nghĩ thầm:
 "Phải rồi! Tính tình tên ma đầu này giảo quyệt, mỗi lần hắn cùng người  động thủ vô luận là võ lâm cái thế thiên hạ Lâm Nguyệt Hồng, hoặc là  mình, hình như hắn đều dùng ngang sức đối phương, chỉ bình thủ với  người mà thôi, chẳng lẽ Cô Lâu Thiên Tôn có võ công tinh thâm mà giấu  không lộ ra hay sao?".
 Lúc này lại vang lên giọng nói của Cô Lâu Thiên Tôn:
- Nhưng võ công một phái mà Cô Lâu Thiên Tôn ta kỵ nhất, là võ học  của Âm Dương Cốc, trừ võ học Âm Dương Cốc ra, không có bất kỳ một võ  công một phái nào mà ta chưa học qua. Chiêu Ngân Hà Đàn Huyền vừa rồi  của ngươi hình như có gốc rễ với võ công Âm Dương Cốc...
 Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, buột miệng hỏi:
- Cái gì? Chiêu võ học của ta và võ học Âm Dương cốc có gốc rễ hay sao?
 Nguyên Âu Dương Hải dù được kỳ thư võ học một đời của Độc Kiếm  Ma, nhưng bên trong cũng không ghi rõ lai lịch tên tuổi của Độc Kiếm Ma,  lúc này nghe Cổ Lão Thiên nói chiêu Ngân Hà Đàn Huyền và võ học Âm  Dương Cốc có gốc gác, không khỏi buột miệng hỏi, bởi vì chàng đối với vị  kỳ nhân Độc Kiếm Ma có rất nhiều tâm lý hiếu kỳ.
 Lúc Cô Lâu Thiên Tôn nói, mắt nhìn chăm chú vào Âu Dương Hải, lúc  này thấy chàng có vẻ xúc động, trong bụng mừng thầm, hắn cố ý mỉm cười  thần bí, nói:
- Đâu chỉ gốc gác thôi đâu, thực ra có thể nói Âm Dương Cốc có một bí  mật khôn lường.
 Âu Dương Hải thực sự đã bị những lời nói kỳ lạ của Cổ Lão Thiên dẫn  vào cảnh giới hiếu kỳ, là người ai mà chẳng có tâm lý hiếu kỳ. Nhưng,  trong lòng Âu Dương Hải căm hận hắn, lúc này không mở miệng hỏi hắn  những chuyện có liên quan đến Âm Dương Cốc, kỳ thực Âm Dương Cốc  này trong đầu của các nhân vật võ lâm giang hồ đương thời, là một nơi mù  mịt, ghê rợn.
- Hừ, Cổ Lão Thiên, ngươi nói quá nhiều rồi đó, tóm lại ngươi nên nói  bọn Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp ở đâu đi thì hơn.
 Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:
- Lý Xuân Hoa , ồ cô gái đáng thương ấy từ khi ngươi mất tích, nàng đã ở  luôn ở bên bờ Thiên Kiếm Đàm chờ đợi ngươi.
 Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh, hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Thật có chuyện ấy hay sao? Thế thì bọn Lý Xuân  Hồng, Công Tôn Lạp đâu?
 Âu Dương Hải nghe nói Lý Xuân Hoa vì mình sau khi mất tích, ở mãi  bên bờ Thiên Kiếm Đàm trong lòng bồi hồi xúc động, chàng vụt nhớ lại  chuyện Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng ở mãi nơi đó đợi phụ thân  chàng, chàng thật sự sợ Lý Xuân Hoa vì chờ đợi mình mà giống như Lâm  Nguyệt Hồng phát điên.
 Cô Lâu Thiên Tôn thấy vẻ ngẩn ngơ như trong mộng của Âu Dương Hải,  cố ý ngẩng đầu lên nhìn trời, Âu Dương Hải thấy vậy vội hỏi:
- Cổ Lão Thiên sao ngươi không nói? Ngươi nói mau đi!
 Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:
- Ngươi đừng sốt ruột, Lý Xuân Hoa vẫn khoẻ, nàng không như Lâm  Nguyệt Hồng đâu. Ngươi hỏi Lý Xuân Hồng ư? Từ khi nàng thất tình,  chẳng hề thấy xuất hiện trên giang hồ võ lâm nữa, hành tung không rõ...
 Âu Dương Hải bị Cổ Lão Thiên nói đúng gan ruột của mình, mặt chàng  hơi đỏ, nhưng chàng cảm thấy kỳ quái, vì sao những chuyện riêng của bọn  mình mà Cô Lâu Thiên Tôn lại tỏ tường như vậy.
 Cô Lâu Thiên Tôn hơi ngừng một lát, lại nói:
- Đến như Công Tôn Lạp, trong ba năm hắn thật sự có công, hắn đã phát  dương Thanh Đạo Minh trở nên có tiếng tăm, đáng tiếc rằng công lao của  hắn trong ba năm đã đổ xuống sông biển hết rồi.
 Âu Dương Hải nghe vậy, trước mắt lại hiện ra những thi thể đầy máu me  lúc nãy lửa giận bốc lên, quát lớn:
- Cổ Lão Thiên, món nợ ngươi tàn sát Thanh Đạo Minh, ta thề phải rửa  sạch.
 Cô Lâu Thiên Tôn nghe vậy hừ một tiếng nói:
- Với khả năng của ngươi, suốt đời cũng đừng mong báo được thù này.
 Âu Dương Hải giận dữ nói:
- Ngươi nói ta không thể báo được mối huyết hải thâm thù này, thế thì  ngươi đợi xem đây.
 Cô Lâu Thiên Tôn bỗng cười vang lừng, nói:
- Buồn cười, thật buồn cười. - Hừ, buồn cười cái gì? Âu Dương Hải giận dữ quát hét, một luồng kình khí quét tới Cô Lâu Thiên  Tôn.
 Cô Lâu Thiên Tôn di động thân hình ba bước, tránh khỏi chưởng lực  này, quát lên:
- Âu Dương Hải ...
 Tiếng quát của Cô Lâu Thiên Tôn đầy rẫy uy nghiêm, Âu Dương Hải bất  giác thu lại luồng kình đạo sắp phóng ra.
Cô Lâu Thiên Tôn nói:
- Âu Dương Hải, ngươi cho rằng những người chết của Thanh Đạo Minh  là do ta giết phải không?
 Âu Dương Hải nói:
- Cái gì, họ không phải ngươi giết hại, hừ hừ! Võ lâm giang hồ ngày nay,  lại còn có ai tàn khốc ác độc như ngươi? Nếu ngươi không làm ra chuyện  thê thảm này thì còn có người nào làm ra? Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên  phát ra tiếng thở dài thê lương, nói:
- Âu Dương Hải, ngươi biết rằng Cổ Lão Thiên ta và ngươi cùng với chị  em Lý Xuân Hoa vẫn là tình sư đồ, dù cho bao nhiêu sự tình gây ra trở mặt  thành thù, nhưng Cổ Lão Thiên ta đối với các ngươi, thực sự hãy còn tồn  tại một chút tình thầy trò, nếu không, ba người các ngươi đã chết dưới tay  ta từ lâu rồi.
 Âu Dương Hải không chút cảm kích nói:
- Hừ, Cổ Lão Thiên, ngươi đừng có nói năng cảm động như vậy, Âu  Dương Hải ta đã sớm biết chuyện sát hại cha mẹ ta... Kỳ thực vạn sự trong  thế gian, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà không lọt, nếu muốn người ta  không biết, trừ phi đừng làm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày sự bại thân  vong cho coi...
Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói: - Chuyện cũ đã qua, nhai lại làm gì? Ha ha ha ha... Thi thể cha mẹ ngươi  đã băng lạnh rồi, Cổ Lão Thiên ta cũng đã sắp chết... Việc khi xưa, Cổ Lão  Thiên cả đời dám làm dám chịu, vô luận lúc nào ngày nào, ta cũng vẫn chờ  đợi người đến đòi nợ...
 Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên trầm giọng nói:
- Nhưng hôm nay ta nói với ngươi là vào lúc xế chiều. Thanh Đạo Minh  đã bị người chém giết tàn khốc, chính là một lần tàn sát đầu tiên của người  trong Âm Dương Cốc với giang hồ võ lâm đó.
- Cái gì? Người trong Âm Dương Cốc đã làm?
 Âu Dương Hải thất kinh hỏi.
 Cô Lâu Thiên Tôn nói:
- Ngươi không có thất cây cờ Âm Dương cô lâu kỳ cắm trên tảng đá sao?
 Một câu nói làm Âu Dương Hải sực nhớ lại cây cờ kinh tâm động phách  kia, chàng bất giác quay đầu nhìn.
 Ai ngờ vừa nhìn chàng giật mình đánh thót, lá cờ ngoài hai mươi mấy  trượng đã không thấy nữa.
 Nên biết rằng đêm nay trăng sáng vằng vặc, sao trời lung linh, những gì  xảy ra trong vòng ba mươi trượng với mục lực của Âu Dương Hải vẫn nhìn  thấy rõ rành, nhưng lá cờ kia đã biến mất tự hồi nào.
 Âu Dương Hải vô cùng nghi hoặc, hú một tiếng, phi thân nhảy xuống  mỏm đá chạy đến bên tảng đá, quả nhiên lá cờ Âm Dương cô lâu kỳ đã  biến mất rồi.
 Một luồng gió nhẹ, Cô Lâu Thiên Tôn và con vượn nhỏ cũng chạy  nhanh tới.
 Như vậy, trong khe núi này đã xuất hiện người thu lá cờ, nhưng với  thính lực của chàng lại không thể nghe được thanh âm của người đó tới  lúc nào, thật là một chuyện dị thường.
 Âu Dương Hải nhìn ánh mắt của Cô Lâu Thiên Tôn, hình như hắn cũng  không nhìn thấy người đến thu lá cờ.
 Âu Dương Hải và Cô Lâu Thiên Tôn đứng lặng lẽ hồi lâu.
 Cô Lâu Thiên Tôn buông một tiếng thở dài nặng nề, nói:
- Âm Dương Chi Sứ, với võ công tối cao của Tây Dương Sứ, chẳng lẽ Tây  Dương Sứ đã tái xuất giang hồ rồi hay sao?
 Âu Dương Hải liếc nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, nói:
- Những người chết của Thanh Đạo Minh thật sự là do người trong Âm  Dương Cốc hại chết hay sao? Nhưng có điểm đáng ngờ là Thanh Đạo Minh  và Âm Dương Cốc có dây mơ rễ má thù hận gì? Đến nỗi bọn họ đều trúng  độc thủ.
 Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói:
- Người trong võ lâm giang hồ, nếu muốn gây chuyện với người thì cần  gì phải thù với hận, thực ra ngươi và Âm Dương tam sứ sao lại nói rằng  không có thù oán?
- Ba năm trước ở Thiên Kiếm Đàm, chẳng phải ngươi đã quyết đấu một  trận với đạo nhân áo xám Đông Dương Sứ trong Âm Dương tam sứ đó sao?
 Âu Dương Hải nghe nói, nghiến răng nói:
- Được, Âm Dương Cốc, Âu Dương Hải này và các ngươi thề không đội  trời chung.
 Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt, nói:
- Âu Dương Hải, ngươi không cảm thấy kẻ thù của ngươi nhiều quá hay  sao?
 Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, thầm nghĩ:
 "Phải rồi! Ta phóng mắt nhìn ra giang hồ hình như mỗi một cao thủ võ  lâm đều có mối huyết thù không thể giải được với ta. Thiếu Lâm phái, Cô  Lâu hung thủ Cô Lâu Thiên Tôn, Bạch Hoàng Giáo, Dao Trì Ma Nữ, Vân  Trung Nhạc, Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội... Nay lại còn thêm Âm  Dương Cốc nữa. Thật là đơn thân thế cô, bốn phía đều là kẻ thù...".
- Ôi!...
 Âu Dương Hải nghĩ đến đây bất giác cất tiếng thở dài thê lương, cảm  khái vô hạn...
 Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt vẻ khinh miệt, hắn lại lên tiếng:
- Ngươi hãy còn trẻ lắm, không ngờ kẻ thù của ngươi lại còn nhiều hơn  kẻ thù của ta nữa, hình như người trong thiên hạ đều chống đối lại với  ngươi...
 Âu Dương Hải nghe vậy nổi giận quát:
- Cổ Lão Thiên, ngươi câm miệng lại cho ta, hừ! Hễ là ai có thù hận với  Âu Dương Hải này thì bất cứ một người nào cũng đừng mong thoát khỏi  sự báo phục của ta.
 Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:
- Âu Dương Hải ngươi có bao nhiêu năng lực để đối phó với kẻ thù khắp  thiên hạ?
 Nội chỉ có một Âm Dương cốc thôi cũng đủ cho ngươi mất mạng rồi. Âu  Dương Hải vụt nhớ lại trận ác đấu với đạo nhân áo xám ở Thiên Kiếm Đàm
và chuyện lá cờ bỗng nhiên mất tích! Đủ để thấy người trong Âm Dương  Cốc thật ghê gớm. Nhưng Âm Dương Cốc là một tổ chức gì, không ai biết.
 Âu Dương Hải khẽ thở dài, nói:
- Cổ Lão Thiên, có phải ngươi biết bí mật tổ chức Âm Dương Cốc không,  nếu ngươi có thể nói ra, Âu Dương Hải này...
 Cô Lâu Thiên Tôn cười vang, cắt ngang lời Âu Dương Hải, nói:
- Âu Dương Hải, ta đang muốn bắt tay hợp tác với ngươi cùng chống lại  ngọn lửa hung tàn Âm Dương Cốc, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nói hết những  bí mật về Âm Dương Cốc cho ngươi.
 Âu Dương Hải cười lớn, nói:
- Cổ Lão Thiên, ta lại hợp tác với ngươi ư?
 Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:
- Lợi hại tương quan, ta tin rằng ngươi sẽ hợp tác với ta. Nên biết rằng  không chỉ bản thân của Âm Dương Cốc thần bí khó giải, mà còn thế lực to  lớn của nó nữa, trong đó ai ai võ công cũng cao cường, chỉ nội Âm Dương  tam sứ của Âm Dương Cốc thôi cũng đủ cho ngươi ứng phó không nổi,  huống chi Tam Dương điện chủ của Âm Dương cốc, và người thủy chung  không trông thấy nữa, từ trước tới giờ chưa hề bước ra khỏi cửa Âm  Dương cốc một bước, đó là Âm Dương cốc chủ...
 Này Âu Dương Hải, nếu ngươi đáp ứng cùng với ta hợp tác chống lại  người của Âm Dương Cốc, đến ngày thành sự. Cổ Lão Thiên này sẽ đợi báo  thù cũng chưa muộn. ö ngươi như thế nào, sau khi nghĩ kỷ rồi hãy trả lời.  Bây giời thứ cho ta còn có việc khác , phải cáo từ đây, chúng ta sẽ còn gặp  lại.


 Cô Lâu Thiên Tôn Cổ Lão Thiên, một người đầy thần bí, kỳ quặc, nham  hiểm, tàn khốc, mà lại giống như nhân từ, trang nghiêm, chính khí lẫm  liệt, sau khi nói xong rồi, khẽ chắp tay hành lễ rồi thân người biến mất  trong đêm tối.
 Chỉ còn lại Âu Dương Hải với bao sầu tư, hoài nghi bất định, đứng ngẩn  ngơ chỗ cũ.
 Một làn gió nhẹ thổi tới, Âu Dương Hải cảnh giác quay phắt lại nhìn...
 Dưới ánh trăng sao, ngoài ba trượng có một người râu dài phất phơ, mặt  mũi hiền lành, tay cầm một lá cờ thiết kỳ màu đen tung bay theo gió.
 Lá cờ này chính là lá cờ Âm Dương cốc Cô Lâu Kỳ hồi nãy cắm trên tảng  đá.
 Mà người cầm lá cờ này chính là người Âu Dương Hải vô cùng quen  biết.
 Âu Dương Hải buột miệng kinh hãi kêu lên "Thiên Sơn Thiền Sư".
 Nguyên người cầm lá Âm Dương Cô Lâu Kỳ là một vị hoà thượng, hoà  thượng này chính là sư huynh của chưởng môn Thiên Minh phái Thiếu  Lâm ngày nay. Người đã từng chỉ dẫn võ công cho Âu Dương Hải khi xưa,  đó chính là "Thiên Sơn Thiền Sư". Vị thần tăng Thiên Sơn trước giờ chưa
bước ra giang hồ một bước, rất hiếm khi ra khỏi tiểu viện nhỏ trong chùa  Thiếu Lâm bao giờ, mà đêm nay lại xuất hiện ở đây. Đôi mắt Âu Dương  Hải bùng lên tia lửa, run run hỏi:
- Lão tiền bối, người tham dự vào cuộc chém giết này, không biết có...
 Thiên Sơn thiền sư nói:
- Lão nạp đã hơn bốn mươi năm không khai sát giới, những người chết  của Thanh Đạo Minh, lão nạp không có tham gia.
 Âu Dương Hải cười lớn nói:
- Được! Được! Vãn bối luôn nhận định có ân trả ân, có oán trả oán, Âm  Dương Cốc đã giết mấy trăm nhân mạng của Thanh Đạo Minh. Âu Dương  Hải này cũng sẽ hồi kính Âm Dương cốc.
 Thiên Sơn thần tăng trầm giọng nói:
- Âu Dương Hải, lão nạp phụng kiến ngươi không nên mạo hiểm đi Âm  Dương cốc, không phải lão nạp nhiều lời, khi ngươi hãy còn chưa mò được  một chút bí mật về Âm Dương cốc thì ngươi đã toi mạng rồi.
 Âu Dương Hải cười nhạt nói:
- Lão tiền bối bao ngôn tương cáo, vãn bối cảm ơn bất tận, nhưng Âu  Dương Hải này từ lâu đã đặt chuyện sinh tử ra bên ngoài rồi, trừ phi vãn  bối bỏ thây nơi đây, còn không sớm muộn gì vãn bối cũng sẽ tới Âm  Dương cốc.
 Thiên Sơn thần tăng nghe vậy hơi biến sắc, nói:
- Âu Dương Hải, nếu ngươi muốn đi Âm Dương cốc thì trước tiên phải  để cho lão nạp khảo nghiệm võ công đã.
 Âu Dương Hải nghe vậy cũng biến sắc, nói:
- Lão tiền bối, vãn bối xin người đừng làm như vậy, vãn bối không bao  giờ dám lãnh giáo tiền bối võ công. Thiên Sơn thần tăng nói:
- Ngươi muốn đi Âm Dương cốc, trước tiên phải đánh ngã được Âm  Dương tam sứ, nếu không thì vĩnh viễn không thể bước vào Âm Dương  cốc một bước.
 Âu Dương Hải hỏi:
- Như thế là thế nào? Vãn bối ngu muội, không thể hiểu được ý đó. - Ngươi đã muốn vào Âm Dương cốc thì khó tránh khỏi bị người đột  kích, võ công của ngươi bình thường, há chẳng phải bỏ mạng ngay lập tức  ở trong cốc. Bây giờ ngươi tiếp lão phu ba lá cờ, nếu ngươi tiếp không được  lão phu ba lá cờ thì ngươi đừng có mong đi Âm Dương cốc.
 Khí huyết của Âu Dương Hải bừng bừng, nghĩ bụng:
- Âu Dương Hải này nếu tiếp không được ba lá cờ của ông thì hà tất ra  giang hồ làm gì nữa, đừng nói ba lá cờ, mười ba lá ta cũng tiếp được.
 Âu Dương Hải nghĩ vậy, bèn nói:
- Lão tiền bối, người đã nói như thế, vãn bối cung kính bất như tòng  mệnh, kính thỉnh phát chiêu đi!
 Thiên Sơn thần tăng trầm giọng nói:
- Ba lá cờ của ta, lực đạo đủ rung chuyển núi non, ngươi cứ rút trường  kiếm ra, để tránh tiếp không được một chiêu.
 Âu Dương Hải nói:
- Đầu tiên vãn bối dùng tay không tiếp một chiêu thử xem.
 Thiên Sơn thần tăng nghe vậy biết chàng rất quật cường, cao ngạo bèn  không nói thêm nữa, lá cờ Âm Dương Cô Lâu Kỳ trong tay dùng một chiêu  "Hoành Tảo Thiên Quân" từ từ quét tới Âu Dương Hải.
 Chiêu quét này đến không một tiếng động không nghe thấy một tiếng  gió nào, dường như không có một chút kình lực, Âu Dương Hải cho rằng  chiêu thứ nhất là hư chiêu của Thiên Sơn, quan trọng là chỗ biến hoá tiếp  theo, cho nên Âu Dương Hải không né, hai đạo mục quang loang loáng  nhìn vào chiêu thức đánh tới.
 Ai ngờ lúc Âm Dương Cô Lâu Kỳ sắp sửa đến gần ba thước thì đột nhiên  luồng tiềm lực cực lớn hiếm thấy xưa nay áp đến người Âu Dương Hải đến  không kịp thở, hô hấp bị bế tắc.
 Âu Dương Hải kinh thầm, chân khí tiềm phục trong thân thể đã mau  chóng vận ra song chưởng.
 "Hây" một tiếng quát lớn, song chưởng chụp vào cán cờ quét tới.
 Bỗng nghe Âu Dương Hải hự một tiếng, hai vai chàng lắc lư, lùi lại một  bước.
 "Vù", một luồng kình phong xé gió ào tới, rắc rắc rắc, một loạt tiếng răng  rắc vang lên.
 Âu Dương Hải biết rằng sau lưng mình ba bốn cây tùng gãy gục liên tiếp.
 Uy lực kình phong kinh người này làm cho Âu Dương Hải kinh hãi thất  sắc.
 Thiên Sơn thần tăng thấy Âu Dương Hải tiếp thẳng một đòn, hơi động  dung, thần tăng vẫy cổ tay, Âm Dương Cô Lâu Kỳ móc lên trên, cấp công  hồi khứ, "phực" một tiếng, kỳ chiêu lại xuất thủ.
 Chiêu cờ thứ hai từ chậm biến thành nhanh, vừa xuất thủ lập tức nghe  tiếng gió rít ghê người. Âu Dương Hải đã biết Thiên Sơn thần tăng thật là  một người lợi hại, chàng không dám chậm trễ, vận khí đan điền, bão  nguyên thủ nhất, tay trầm vai ngay, thấy thế cờ vụt tới, song chưởng  phóng ra!
 "È!" một tiếng kêu kinh ngạc, thân người Âu Dương Hải bị một luồng  đại lực từ lá cờ truyền sang hất cho đến nỗi hai chân phải động, bắn vọt lên  mấy thước cao. Hai chiêu giao tiếp, Âu Dương Hải đã cảm thấy khí huyết  trong người nhộn nhạo vô cùng, đang còn ở trên không, Âu Dương Hải  mau chóng rút kiếm ra.
 Khi thân hình chàng vừa rơi xuống đất, Thiên Sơn thần tăng tiếp lên  một bước, chiêu cờ thứ ba liền xuất thủ.
 Chiêu này, cán cờ, lá cờ phiêu động, phát ra tiếng gió cực lớn, chỉ nhìn  cũng đủ biết chiêu thứ ba so với hai chiêu trước, sức mạnh còn hùng hậu  hơn.
 Âu Dương Hải đứng tấn mã bộ, tay cầm kiếm điểm vào chiêu cờ đánh  tới.
 "Soạt!" một tiếng, tiếp đó, "rắc!" một tiếng!
 Trường kiếm trong tay Âu Dương Hải đã chém rách lá cờ, nhưng chàng  cảm thấy hổ khẩu bàn tay đau nhói, trường kiếm đã gãy đứt đoạn.
 Một luồng tiềm lực chấn động làm cho Âu Dương Hải liên tiếp lùi lại ba  bước, miệng phun ra một bụm máu tươi.
 Khóe miệng Âu Dương Hải rỉ máu, chàng đưa mắt nhìn trường kiếm  trong tay, thanh trường kiếm đã cụt ngủn, mặt chàng phủ làn sương lạnh.
 Thiên Sơn thần tăng thâu lá cờ Âm Dương Cô Lâu Kỳ lại, đưa mắt nhìn  vầng mặt trời đỏ thêu trên lá cờ đã bị rách toạc mấy mươi đường, thần  tăng khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi đã tiếp được ba chiêu cờ của ta, nội lực của ngươi lão nạp bình  sinh hiếm thấy.
 Trên mặt Âu Dương Hải hiện vẻ bi thương run run hỏi:
- Lão tiền bối, Âm Dương cốc hãy còn có người võ công cao hơn tiền bối
ư?
 Thiên Sơn thần tăng nói:
- Võ công của Âm Dương cốc thần bí lạ lùng mênh mông như biển, lão  nạp võ công bậc này, trong Âm Dương cốc bất quá chỉ là nhân vật hạng hai  mà thôi, ôi lão nạp thực sự đã già rồi.
 Thiên Sơn thần tăng nói đến đây, rồi chầm chậm cất bước, biến mất vào  trong khe núi.
 Âu Dương Hải từ khi nghe Thiên Sơn thần tăng nói đến trong Âm  Dương cốc bất quá chỉ là nhân vật hàng thứ hai, chàng bi thương trong  lòng, ngẩn nhìn thanh kiếm gãy trong tay đến xuất thần.
 Lúc này trong bóng đêm nơi khe núi, có một bóng người từ từ đi tới.  Người ấy đi tới trước mặt Âu Dương Hải cúi xuống nhặt đoạn kiếm gãy rơi  trên mặt đất, quả nhiên như sở liệu của hắn, thanh trường kiếm đã gãy của  Âu Dương Hải lại là một thanh kiếm bằng tre.
 Người ấy cất tiếng nói:
- Thật là kinh hãi, xem ra võ công của Âu Dương Hải ngươi đã đạt đến  trình độ thượng thừa, đã có thể dùng kiếm tre đâm xuyên sắt đá, nội lực  như thế này, giang hồ võ lâm ngày nay còn có ai có được công lực như thế?
- Cổ Lão Thiên, ngươi trở lại đây làm gì?
 Âu Dương Hải ngước nhìn người vừa nói, hắn là Cô Lâu Thiên Tôn.
 Cô Lâu Thiên Tôn bật cười ha hả, nói:
- Âu Dương Hải, không ngờ công lực của ngươi ba năm nay càng lợi hại  hơn ta sở liệu, cung hỉ cung hỉ.
 Âu Dương Hải lạnh lùng nói:
- Hừ! Ba chiêu của Thiên Sơn thần tăng ta cũng tiếp không được, lại còn  nói anh hùng cái nỗi gì.
 Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:
- Ha ha, kẻ thắng không kiêu, người bại không nản, thật là anh hào một  đời, là tư cách của một đại hiệp. Âu Dương Hải, nếu thêm thời gian nữa, về  sau nhất định ngươi sẽ hơn lão phu không biết bao nhiêu lần.
 Âu Dương Hải trầm giọng quát:
- Cổ Lão Thiên, cao thủ của Âm Dương cốc chắc ngươi rõ lắm!
 Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:
- Phóng mắt nhìn ra võ lâm giang hồ, những người có thể biết tường tận  về Âm Dương cốc, có thể nói là đã hiếm lại càng thêm hiếm. Nhưng mà lão  phu cũng biết được một chút, có phải ngươi muốn hỏi ta trong Âm Dương  cốc có bao nhiêu người võ công cao hơn Thiên Sơn thần tăng, phải không?
 Âu Dương Hải giật mình, nghĩ thầm:
 "Người này thật là lợi hại, biết ngay được tâm ý của ta.".
 Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả, nói:
- Thực ra, lão phu rất tin tưởng vào sức của hai chúng ta, nếu chúng ta  cùng chống lại Âm Dương cốc, dù cho chúng có bao nhiêu người võ công  cao hơn Thiên Sơn thần tăng, chúng ta cũng có thể đối phó, ha ha. Chắc là  trong ba chiêu Kỳ pháp, Thiên Sơn thần tăng đã tiêu hao hết toàn lực rồi,  nhất là một chiêu cuối cùng, bị kiếm thế hùng hậu của ngươi đã làm chấn  thương nội tạng, nếu không thì Thiên Sơn thần tăng sẽ không dễ gì tha  ngươi mà đi như vậy. Thiên Sơn thần tăng nói với ngươi: "Võ công của ta  trong Âm Dương cốc chỉ là nhân vật hạng hai", đó cũng chưa nói hết,  Thiên Sơn chính là Âm Dương cốc tam đại nguyên lão, từng nhậm chức  thủ lĩnh Âm Dương tam sứ, địa vị Tây Dương sứ giả, võ công cao cường,  nhất định là cao thủ hạng nhất trong Âm Dương cốc.
 Âu Dương Hải nghe vậy, trong đầu chàng suy nghĩ trăm mối, chàng  nghĩ:
 "Mình cam nguyện hợp tác với hắn ư? Ôi! Không bằng mau đi gấp Thiên  Kiếm Đàm gặp Lý Xuân Hoa rồi hãy quyết định". Cô Lâu Thiên Tôn dường  như đoán được tâm ý của Âu Dương Hải, cười ha hả nói:
- Chuyện hợp tác này cũng bất tất phải vội, đợi người quyết định xong  rồi hãy nói cũng chưa muộn, ha ha, lão phu phải đi đây, nếu có chuyện gì,  lão phu ở tòa trang viện dưới núi Cửu Cung hầu giá.
 Nói xong, Cô Lâu Thiên Tôn thật sự đã bỏ đi.
 Trăng sáng vằng vặc, bây giờ là giờ tý...
 Âu Dương Hải và con vượn nhỏ đào một cái hố lớn trong khe núi, đem  những xác chết hợp táng trong ấy, phía trên lập một tấm mộ bia, khắc: "Thanh Đạo Minh ba trăm mười sáu vị chính nghĩa tranh đấu bị hại ở tay  người trong Âm Dương cốc".
 "Hồng Võ đàn chủ Âu Dương Hải lập".
 Âu Dương Hải dùng Tử Vi Kiếm chặt một cây tre già, đẽo thành một  thanh kiếm tre, xong chàng và con vượn nhỏ nhảy lên ngựa, rời khỏi tổng  đàn Thanh Đạo Minh.
Nên biết rằng Âu Dương Hải trong ba năm, chàng đã đạt đến công lực của  Độc Kiếm Ma khi xưa dùng tre làm kiếm, cho nên bây giờ lúc nào chàng  cũng chuẩn bị một thanh kiếm tre.

 Hai giờ sau khi Âu Dương Hải đi khỏi...
 Trong khe núi lại vang lên tiếng vó ngựa, một con thần câu bạch mã  phóng đến.
 Trên ngựa là một thiếu phụ áo xanh một tay nàng phi ngựa vào trong  cốc, khi nàng nhìn thấy trong cốc chỉ là một cảnh tượng hoang tàn chết  chóc, trên mặt nàng vụt thay đổi thần sắc.
 Thiếu phụ áo xanh một tay ấy chính là Lý Xuân Hoa, nàng đưa mắt nhìn  khắp những vết máu khắp nơi trong cốc, mặt nàng hiện ra vẻ khẩn trương,  lo lắng, run rẩy kêu lên: "Công Tôn đại hiệp, Công Tôn minh chủ".
 Đương nhiên, trong cốc không có một tiếng trả lời nào, đột nhiên nàng  liếc thấy nấm đất gồ lên bên ao nước, nàng vội vã chạy qua!
 Tấm bia mộ mà Âu Dương Hải đã lập hiện ra trước mắt nàng.
 Nhìn trên mộ bia, chuyện toàn quân của Thanh Đạo Minh đều bị giết  làm nàng vô cùng phẫn nộ, nhưng phía dưới lại khắc ba chữ "Âu Dương  Hải", làm nàng xúc động rơi nước mắt.
 "Âu Dương Hải! Chàng... chàng trở về rồi!... Đây có phải là giấc mơ  không? Phải không?...
 "Chàng trở về rồi, tất cả sẽ tốt thôi, tất cả sẽ tốt thôi!..."
 Lý Xuân Hoa xúc động vô cùng, chỉ qua giọng nói run run của nàng cũng  có thể hiểu được.
 Nguyên là Lý Xuân Hoa từ khi đứa con yêu quý bị nữ nhân áo lục Âm  Dương cốc Tam Dương điện chủ bắt đi, nàng trải qua một phút suy nghĩ,  nghĩ rằng, trước tiên, phải thương lượng với Công Tôn Lạp, rồi hãy quyết  định sau.
 Cho nên nàng đi gấp một đêm, qua một ngày một đêm thì đến đây, ai  ngờ nơi đây đã trở nên khác hẳn, nhưng bởi vì nàng biết rằng tin tức Âu  Dương Hải tái xuất võ lâm, tin tức này đã trấn áp được sự giận dữ của nàng,  phải biết rằng ba năm nay Lý Xuân Hoa mong chờ Âu Dương Hải đến mức  nào.
 Một khi Âu Dương Hải còn sống ở trên đời, nàng cảm thấy sự tình dù có  to lớn đến mấy cũng có thể giải quyết được.
 Ôi, Âu Dương Hải, sao chàng nỡ nhẫn tâm bỏ đi ba năm...
 "Quá chậm rồi, quá chậm rồi, chàng có biết Tiểu Linh của chàng đã bị  người bắt đi không?"
 Tình cảm xúc động của Lý Xuân Hoa dần dần bình tĩnh lại, nàng suy  đoán Âu Dương Hải nhất định là vừa rời khỏi đây không lâu, có thể chàng  sẽ đi đến Thiên Kiếm Đàm.
 Suy nghĩ xong, Lý Xuân Hoa lập tức nhảy lên ngựa, lại nhắm hướng  Thiên Kiếm Đàm phóng đi...
 Lúc này Âu Dương Hải phi ngựa đi qua núi, chàng không đi theo đường  lên núi Cửu Cung Sơn mà đi theo đường lớn đến một toà thành. Bởi vì  chàng nghe nói Lý Xuân Hoa ở mãi bên Thiên Kiếm Đàm, thì nghĩ: "Ba  năm nay, Xuân Hoa nhất định cô đơn, tẻ lạnh vô cùng, ôi! Quả thực ta đã  không phải với nàng, lần này nhất định ta phải an ủi nàng, bù đắp cho nỗi  đau khổ ba năm nay của nàng".
 Chàng đi vào thành mua cho Lý Xuân Hoa rất nhiều vật dụng mà nữ  nhân dùng, cũng do đó mà chàng và Lý Xuân Hoa đã lệch đường...
 Ánh dương quang gay gắt, Âu Dương Hải phi ngựa dưới trời nóng bức  ban trưa, chàng tính rằng vào lúc mặt trời lặn sẽ đến Thiên Kiếm Đàm.
 Con ngựa mà Âu Dương Hải cưỡi là con thần câu đệ nhất thiên hạ,  nhưng qua nhiều giờ chạy, trên lưng thần câu cũng vã mồ hôi.
 Trong lòng Âu Dương Hải cảm thấy bất nhẫn, chàng giục ngựa đi chậm  lại, đến một nơi rậm mát cái khe suối chảy, dừng lại nghỉ ngơi.
 Âu Dương Hải dùng tay vốc nước suối rửa mặt, lập tức cảm thấy tinh  thần sảng khoái.
 Đột nhiên trong tiếng gió văng vẳng một tiếng kêu thê lương:
- Âu Dương Hải... chúng ta vĩnh viễn không có ngày gặp nhau nữa...
 Âu Dương Hải giật mình, tập trung tinh thần lắng nghe lần nữa...
 Gió nhẹ phảng phất, nhưng không còn nghe tiếng kêu nào nữa...
 Chẳng lẽ tai mình nghe lầm? Hay là do quá nhớ mong Lý Xuân Hoa mà gây nên...
 Âu Dương Hải chợt hỏi:
- Viên huynh, huynh có nghe tiếng người kêu không?
 Con vượn nhỏ gật đầu nói:
- Có! Hình như cách đây nửa dặm. - È, đi, chúng ta mau đi qua đó.
 Âu Dương Hải vụt nhìn thấy bên bờ suối có cắm một lá cờ Âm Dương  Cô Lâu Kỳ bay phần phật trong gió.
 Bên dưới lá cờ, có mười mấy xác chết nằm ngổn ngang.
- Hừ! Không ngờ người trong Âm Dương cốc lại đến đây hành hung!  Âu Dương Hải tung mình nhảy một cái, đã đạp xuống bên cạnh lá cờ,  chàng đưa tay sờ thử những người chết, tuy thân thể họ hãy còn chưa
cứng, nhưng lồng ngực mỗi người đều đã ngừng đập, rõ rành là đã chết rồi,  nhưng tiếng kêu mới rồi là ở đâu ra?
 "È!" Âu Dương Hải đột nhiên trông thấy một lùm cỏ cách bảy tám  trượng, hình như có người...
 Âu Dương Hải tung mình đến trước lùm cỏ...
 Đưa mắt nhìn, Âu Dương Hải bỗng lặng người...
 Nằm trong lùm cỏ là một thiếu phụ áo xanh, cánh tay trái đã cụt, khắp  người máu tươi, vết thương ngang dọc khắp mình, áo rách nát.
 Gương mặt thiếu phụ này trong mắt Âu Dương Hải sao mà quen thuộc.
 "Nàng là Xuân Hoa ư? Nàng là Xuân Hoa!"
 Âu Dương Hải nhất thời đứng sững người ở đó.
 Đột nhiên thiếu phụ cựa quậy, tuy không dậy được, nhưng trong miệng  lại phát ra tiếng kêu yếu ớt:
 Âu Dương Hải, chỉ hận rằng ta không thể gặp mặt chàng...
 "Ôi không phải Lý Xuân Hoa thì còn là ai?".
 Lần này Âu Dương Hải đã nghe rõ chàng đã ôm xốc lấy thân mình nàng,  run run kêu lên:
- Xuân Hoa... Xuân Hoa... ta... ta là Âu Dương Hải... ta là Âu Dương Hải.
 Thiếu phụ một tay áo xanh, mở bừng đôi mắt, nhìn Âu Dương Hải, nói: - Hoá ra chàng đã ở âm cảnh rồi, ôi! Thiếp cho rằng chàng thật sự hãy  còn sống chớ? Rất... rất tốt, dù là ở âm cảnh, chúng ta vẫn tương kiến, sau  này chàng đừng lìa xa thiếp, thiếp rất vui sướng, có điều... có điều là Tiểu  Linh, Tiểu Linh đáng thương... không ai chăm sóc nó... Ôi, nữ nhân áo  lục... Tuyệt thu cổ kim...
- Xuân Hoa, Xuân Hoa... đây là chuyện gì vậy, chúng ta hãy còn ở trên  nhân gian, nàng chưa chết, ta cũng chưa chết, Tiểu Linh là ai, Tiểu Linh là  ai vậy?


 Người thiếu phụ một tay này chính là Lý Xuân Hoa từ tổng đàn Thanh  Đạo Minh đuổi theo Âu Dương Hải. Nàng nghĩ đến đây đã trúng độc thủ,  địch nhân tuyệt nghệ bất phàm, chỉ qua vài chiêu giao đấu nàng đã trúng  một chưởng và bị ám khí kịch độc, e rằng mạng sống khó có thể duy trì.  Lúc này Âu Dương Hải thấy Lý Xuân Hoa ở trong tình trạng thập phần  nguy hiểm, trong lòng rối tung, qua lối để tóc và ăn mặc của Lý Xuân Hoa  chàng nhớ Lý Xuân Hoa là một thiếu nữ như hoa như ngọc, sao lại trở  thành một thiếu phụ, chẳng lẽ trong ba năm nay nàng đã lấy một ai đó?  Nếu không sao nàng lại gọi Tiểu Linh, Tiểu Linh là ai?


<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 75
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com