Hồi 68
- Chúng tôi đã đến đây thì nhất định không thể về tay không.
Chí Tôn giáo chủ cười lớn nói:
- Các ngươi ỷ vào cái gì mà lớn lối?
Địa Cực chân nhân liền nói:
- Dựa vào võ công của chúng tôi.
Chí Tôn giáo chủ nói:
- Vậy sao không ra tay liền đi.
Địa Cực chân nhân hừ một tiếng nói:
- Bần đạo xin hầu Giáo chủ ba thế.
Nói xong vung tay áo đánh ra một luồng kình lực.
Chí Tôn giáo chủ cười lạt, khẽ phất tay đưa làn hơi trắng mịt mù ra đón lấy.
Hai luồng kình lực vừa chạm nhau bỗng nổ lên mấy tiếng xì xẹt nho nhỏ rồi hóa giải không còn tông tích gì hết.
Địa Cực chân nhân giật mình kinh ngạc. Hàng mấy chục năm nay, trên bước đường giang hồ, chưa một cao thủ nào công nhiên đỡ được một đòn của lão.
Mặc dù lần này chưa đem hết toàn lực ra nhưng đối phương đã hóa giải được một cách nhẹ nhàng, thật là một việc làm ngoài sức tưởng tượng của lão.
Phía Chí Tôn giáo chủ, bà lo âu còn nhiều lắm...
Cả hai đem hết tinh thần dồn vào cuộc đấu. Trong cuộc cầm cự, Địa Cực chân nhân vùng hét lớn một tiếng vang trời, dùng “Huyền Thiên cương khí” tung ra một chưởng thật mãnh liệt.
Cứ theo bề ngoài mà nhìn thì không có gì lộ vẻ nguy hiểm. Nhưng Chí Tôn giáo chủ phải vội vàng đưa hai chưởng ra đón lấy. Trong chưởng này bà đã vận dụng đầy đủ mười hai thành công lực, nhưng vẫn chưa thấy rõ thắng bại.
Thời Thiếu Côn đứng trên cao trông thấy rõ ràng, sợ toát mồ hôi.
Song chưởng của đạo nhân tuy không phát lộ uy thế ra ngoài, nhưng bên trong ngấm ngầm một sức mạnh dời non lấp biển.
Dù sao, Chí Tôn giáo chủ cũng là mẹ ruột của chàng, lẽ nào khoanh tay đứng nhìn khi bà bị lâm nguy.
Thiên Si hòa thượng đứng một bên nhìn thấy rõ ràng, trong lòng nóng nảy, từ từ tiến lên mấy bước, niệm mô Phật, nói lớn:
- Thảo nào giang hồ võ lâm sôi nổi đồn đãi Chí Tôn giáo chủ oai chấn quần hùng, hôm nay được thấy tận mắt thật là xứng đáng.
Miệng nói thế nhưng lão đã ngấm ngầm vận công, tập trung chân lực vào Đan điền bắn một luồng kình lực vào đại huyệt sau lưng Địa Cực chân nhân.
Địa Cực chân nhân biết có Thiên Si hòa thượng ngấm ngầm ám trợ cho mình nên đã chuẩn bị từ trước. Khi cảm thấy luồng nội lực của Thiên Si hòa thượng vừa chạm đến đã hút hết vào người, từ từ dồn lên Đan điền, nhập cùng Huyền Thiên cương khí của bản thân.
Chí Tôn giáo chủ cảm thấy áp lực tăng lên mạnh mẽ, chịu đựng không nổi, thân hình rung lên, muốn dội ngược ra sau.
Thời Thiếu Côn, hai tay nắm chặt, nghiến răng cố đè nén cơn xúc động mãnh liệt.
Tề Mãn Kiều lẩm nhẩm nói:
- Lão hòa thượng này quả nhiên hèn hạ đáng ghét. Miệng thì nói tốt, rồi ra tay đánh lén mà không biết nhục. Lần này có lẽ Chí Tôn giáo chủ thảm bại rồi.
Thời Thiếu Côn giật mình hỏi:
- Sao, cô nương nói gì?
Tề Mãn Kiều đưa tay chỉ xuống dưới nói:
- Anh không thấy sao? Rõ ràng lão hòa thượng đã hèn nhát dùng thủ pháp chuyền lực qua huyệt đạo từ sau lưng, đem chân nguyên của hắn truyền thêm cho lão đạo sĩ già.
Thời Thiếu Côn chợt hiểu, vừa tức vừa giận, trợn mắt nhìn xuống.
Lúc bấy giờ Chí Tôn giáo chủ hầu như không còn đủ sức kháng cự nữa rồi.
Tuy hai chân còn đứng vững nhưng thân hình nghiêng nghiêng, hai vai rung động từng hồi, lảo đảo sắp ngã.
Tính mạng của bà chỉ còn trong đường tơ kẽ tóc, chỉ chờ gục dưới sức một của Địa Cực chân nhân.
Thời Thiếu Côn thấy nóng ruột quá, không chịu được nữa, nhún mình lao thẳng về phía trận địa cách đó hàng mấy chục trượng.
Khúc Tự Thủy thất kinh muốn cản ngăn nhưng không còn kịp nữa.
Chàng buông người bay là là xuống như một con chim đại bàng, khẽ rơi xuống động nhỏ. Thiên Địa nhị thánh và cả ba tên Giáo chủ cũng không hề hay biết. Khi kịp biết ra thì chàng đã đứng ngay trước mặt Chí Tôn giáo chủ rồi.
Chàng thừa hiểu trong khi hai bên đang đấu nội lực cùng nhau, kiêng kỵ nhất là sự can thiệp bất ngờ hay những tiếng nổ lớn. Cho nên chàng lẳng lặng tung ra một luồng chưởng phong âm thầm đánh thẳng vào ngực Địa Cực chân nhân.
Bất thình lình bị đột kích, Địa Cực chân nhân giật mình, vội chia bớt một phần công lực đón lấy đòn của Thời Thiếu Côn.
Sức lực hắn vừa được phân tán, Chí Tôn giáo chủ cảm thấy áp lực giảm bớt nhiều.
Bà khẽ hự một tiếng, lảo đảo lùi ra sau ngồi xuống đất, vận công điều tức.
Thiên Địa nhị thánh không ngờ trước sự xuất hiện quá đột ngột của Thời Thiếu Côn.
Chúng quay lại nhìn thấy đó là một chàng thanh niên, hình dung tuấn tú, nhưng thân pháp nhẹ nhàng mầu nhiệm, công lực thâm hậu vô cùng, nên không dám khinh thường.
Địa Cực chân nhân nổi nóng hét lớn:
- Thằng quỷ nhỏ, mày là ai mà dám đến đây vọng động như thế. Muốn chết hả?
Ô Trúc thần quân và hai tên ma đầu trong Thiên Sơn tam sát đứng đàng xa lượt trận bỗng hét lớn:
- Nó là Thời Thiếu Côn đấy! Xin đạo sĩ hãy coi chừng!
Địa Cực chân nhân cười rộ nói:
- Bé con, như vậy là hôm nay mày hết số rồi!
Nói xong dùng toàn lực phát hai chưởng đánh sang như điện giật.
Thời Thiếu Côn không chút ngần ngại, hít vào một luồng chân khí, đưa song chưởng ngang nhiên đón lấy.
Cũng như Chí Tôn giáo chủ vừa rồi, hai chưởng vừa chạm nhau lập tức nhập lại cứng ngắt, không thể tách rời ra được nữa.
Thiên Si hòa thượng cười để chữa thẹn và hét lớn:
- Đối phó với phường oan nghiệt như chúng, ta khỏi cần nghĩ đến giang hồ đạo nghĩa, lão tăng cứ ra tay cho rồi.
Nói xong lão đưa thẳng hai tay áp vào sau lưng Địa Cực chân nhân, dồn hết nội lực sang.
Thời Thiếu Côn vận toàn thể công lực chận ngay đối phương, đôi bên đang cầm đồng thủ, đột nhiên chàng cảm thấy áp lực của đối phương thình lình tăng thêm, cứ cuồn cuộn xông qua mãi mãi như nguồn nước vô tận, càng lúc càng tăng.
Chí Tôn giáo chủ hình như dã bị trúng thương nặng, chỉ lặng yên nhắm mắt điều tức.
Thời Thiếu Côn cảm thấy nội lực của đối phương tăng mãi thêm, khí huyết trong người chàng sôi nổi, nội lực bản thân kém dần, mỗi lúc một suy yếu. Sự thắng bại sắp diễn ra không lâu.
Bên tai chàng còn văng vẳng tiếng cười đắc ý của Ô Trúc thần quân. Hắn gọi lớn:
- Thời Thiếu Côn, lão phu đã nói và quyết thanh toán mối hận cũ ngay trận này.
Tiếp theo đó là tiếng gầm thét của hai ma đầu trong Thiên Sơn tam sát:
- Thời Thiếu Côn, chuyến này mày phải đền mạng cho ca ca ta.
Chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt đổ đom đóm. Mặc dầu chàng cố vận hết công lực chống đỡ đến phút chót, nhưng vì đã quả mòn mỏi mà sức lực của đối phương cứ tăng mãi không ngừng nên lảo đảo đứng hết nổi.
Ngay khi thân hình chàng rúng động thì một bóng người từ trên không trung lao xuống, nắm lấy tay trái của chàng.
Thời Thiếu Côn đang lúc mơ màng thì chợt thấy chân khí phục hồi, gia tăng gấp bội, đôi mắt sáng ngời nhìn qua gọi:
- Vân muội!...
Do sự điều khiển của bản năng, tay chàng chợt tăng thêm luồng kình lực mạnh như thác lũ, biển trào xô vào đối phương.
Hai tiếng hự hự vừa vang lên, kèm theo những tiếng kêu la thảm thiết.
Thiên Địa nhị thánh như chiếc diều đứt dây, văng bổng lên không rồi ngã xuống đất, cách đó gần ba trượng.
Hồi 69
Mối thâm tình của Khúc Tự Thủy
Thời Thiếu Côn nhìn bóng Chí Tôn giáo chủ đi đã xa rồi thở dài một tiếng, quay mình bước đi.
Bạch Thái Vân gọi lớn:
- Ca ca, tại sao hôm nay anh có vẻ khác thường như vậy?
Thời Thiếu Côn bước lại nói:
- Vân muội!...
Chàng chỉ gọi được hai tiếng Vân muội, rồi tiếp tục bước đi như cũ.
Bạch Thái Vân chạy theo hỏi:
- Anh chạy đi đâu bây giờ?
Thời Thiếu Côn gượng cười nói:
- Trong giờ phút chót của đời mình, tôi phải hoàn thành hai việc cần thiết.
Bạch Thái Vân ngơ ngác hỏi:
- Hả, anh nói gì lạ vậy, em chẳng hiểu gì hết?
Ngay khi đó từ đàng sau có người kêu lớn:
- Thời công tử! Trời ơi, tôi đã hại anh rồi.
Thời Thiếu Côn quay lại nói:
- Không, tôi luôn luôn nhớ ơn cô. Việc này chính do tôi thỉnh cầu, cô nương có can hệ gì đâu?
Người ấy là Khúc Tự Thủy.
Nàng vừa chạy theo kịp. Trong lúc đối đáp nàng quá xúc động, liền nắm tay Thời Thiếu Côn.
Chàng không nỡ cự tuyệt, cứ để yên cho nàng nắm lấy.
Bạch Thái Vân nhìn thấy, mắt tròn xoe, mày liễu dựng ngược thét lớn:
- Ô kìa, chị làm trò gì thế?
Khúc Tự Thủy chợt tỉnh, vội vàng rụt tay lại, mặt đỏ bừng, không nói gì hết.
Cơn ghen nổi lên, Bạch Thái Vân nhìn nàng đay nghiến:
- Tại sao chị có cử chỉ ấy? Chị không thấy thẹn hay sao?
Khúc Tự Thủy xấu hổ quá, chẳng biết đối đáp cách nào, chỉ đành cúi mặt xuống đất.
Tề Mãn Kiều không chịu được xen vào:
- Chuyện gì đến nỗi chị phải hung hăng như vậy?
Bạch Thái Vân cười lạt nói:
- Những kẻ khác còn kiêng nể cái tên “Bốn cô gái Trường Bạch”, ta chẳng sợ đâu.
Tề Mãn Kiều hứ một tiếng nói:
- Ai cần chị phải sợ, mà chúng tôi cũng không sợ chị đâu.
Thời Thiếu Côn cười giả lả nói:
- Dù sao tôi không còn sống bao nhiêu lâu nữa, các cô nỡ nào đi làm điều huyên náo như vậy.
Nói xong lại rảo bước ra đi.
Khúc Tự Thủy vừa thẹn vừa đau lòng, bỗng ôm mặt òa lên khóc ngất.
Bạch Thái Vân tái mặt vội hỏi:
- Thời ca ca, anh vừa nói gì vậy?
Rồi nàng tung mình đuổi theo.
Thời Thiếu Côn cứ lủi thủi bước đi, trong đầu óc quay cuồng bao nhiêu ý nghĩ, lòng rối như tơ vò.
Việc đầu tiên chàng cần làm ngay là tìm được cha mình, cố gắng làm ông tỉnh lại, thuật hết mọi chuyện cho ông nghe.
Chỗ ấy cách đây không bao xa, Thời Thiếu Côn vừa nhảy mấy cái đã đến gần vách đá cheo leo rồi.
Chàng tung mình chạy vùn vụt như chim bay, miệng gọi lớn:
- Thời tiền bối...
Không thấy ai đáp lại. Chàng sốt ruột chạy đến gần xem. Chỗ ông già ăn xin và Thời Tư Tình ẩn nấp, chàng nhớ rõ ràng có một tảng đá vuông vắng lớn ở trước mặt. Lúc này không thấy bóng dáng hai người đâu hết.
Như sét đánh ngang tai, chàng bàng hoàng ca thán, ngồi lẩm nhẩm:
- Họ đi đâu cả rồi?
Rồi chàng cất tiếng gọi lớn.
Ngoài tiếng vọng lại của rừng núi, không có ai trả lời hết.
Bạch Thái Vân chạy theo sau, dịu dàng nói:
- Thời ca ca, anh chớ vội vàng. Chúng ta hãy kiên trì tìm kiếm, nhất định sẽ gặp.
Thời Thiếu Côn lắc đầu nói:
- Em đâu có biết được. Hôm nay nếu không làm được, thì vĩnh viễn không bao giờ gặp ông ta nữa.
Bạch Thái Vân cau mày hỏi:
- Sao anh nói năng kỳ dị thế? Tại sao vĩnh viễn không bao giờ gặp lại?
Thời Thiếu Côn đưa mắt nhìn quanh bốn mặt, buồn buồn đáp:
- Anh chỉ còn sống được mười giờ nữa.
Bạch Thái Vân gọi thất thanh:
- Hả? Vì sao?
Chàng gượng cười:
- Vì dùng thuật “Di nguyên bổ thiên”. Bây giờ đang nhờ vào nội lực chân khí bình sinh một đời mà sống. Không còn bao lâu nữa, khi chấn khí tiêu hao sạch rồi, khí huyết khô cạn là tất nhiên phải chết.
- Di nguyên bổ thiên! Trời, anh điên rồi hả? Tại sao đi dụng thuật Di nguyên bổ thiên?
Thời Thiếu Côn thở dài:
- Vì lúc bấy giờ không còn biết cách nào khác nữa. Dù có hối tiếc cũng vô ích. Chỉ là...
Bạch Thái Vân chận lại:
- Hãy khoan! Điều cần nhất là lo tìm cách chữa trị cho anh hết độc.
Chàng gượng cười nói:
- Vô ích rồi! Cái thuật “Di nguyên bổ thiên” một khi đã thi hành rồi, dù cho Đại la thiên tiên cũng đành bó tay chịu chết. Cho nên mạng sống của anh chỉ còn nhiều nhất là mười giờ nữa mà thôi.
Nói xong tung mình định nhảy đi.
Bạch Thái Vân nhẹ nhàng như chim én, phi thân đến trước mặt Thời Thiếu Côn nói:
- Thời ca ca! Anh không nghe được em nói một câu sao?
Thời Thiếu Côn lắc đầu nói:
- Anh đã nói rồi, không còn một bộ pháp nào nữa!
- Thành bại do trời, cố gắng do mình. Ta cứ liệu cho đúng mức, chứ lẽ nào quá bi quan chán nản như vậy được. Em sẽ đem hết năng lực để cứu anh.
Thời Thiếu Côn nghiến răng:
- Trên đời này không còn cách nào cứu được anh nữa! Vân muội, em khá thông cảm, đừng bận tâm vô ích.
- Nếu thế chả lẽ đã gần đến giờ vĩnh biệt rồi sao?
- Vân muội! Em hãy nên thận trọng. Đầu xanh tuổi trẻ, ngày xuân còn dài. Qua một khoảng thời gian, em sẽ dần dần quên anh đi. Chừng đó, em có thể gặp...
Bạch Thái Vân khóc òa:
- Em vĩnh viễn không quên anh được. Nếu quả anh chết thực em cũng chết theo anh. Sống gần nhau, chúng ta nhất định chết cũng gần nhau. Không một mãnh lực nào có thể chia rẽ chúng mình được nữa.
Nàng khóc sướt mướt, giọt lệ đầm đìa, như cánh hoa lê dưới cơn mưa gió.
Thời Thiếu Côn cảm thấy như đứt từng khúc ruột.
Hồi lâu nàng ngừng khóc, rồi lại gọi lớn:
- Thời ca!
- Vân muội!
- Anh, anh hãy ôm chặt lấy em.
Thời Thiếu Côn không nói, vòng hai tay ôm Bạch Thái Vân vào lòng.
Chàng đang siết chặt thân hình nàng thì Bạch Thái Vân đã dùng phép điểm huyệt, điểm luôn tám huyệt quan trọng của chàng.
Động tác nàng lanh không thể tả. Đến khi chàng biết được thì tất cả trọng huyệt đều bị điểm trúng cả rồi.
Thời Thiếu Côn toàn thân cứng đờ như khúc gỗ.
Tuy không cử động được, nhưng tai vẫn nghe, mắt vẫn thấy và miệng cũng còn nói được.
Bất giác chàng gọi lớn:
- Vân muội, đành rằng em có hảo ý cùng anh, nhưng em có biết không, làm như thế là em đã hại anh rồi.
Bạch Thái Vân nước mắt ràn rụa nói:
- Bất kỳ ra sao, cũng phải làm như vậy. Phen này nếu không cứu được anh, em quyết chết theo anh. Bởi em không thể thiếu anh được.
Thời Thiếu Côn gọi nữa:
- Hãy mở ngay huyệt đạo cho anh. Nếu chúng....
Bạch Thái Vân gạt nước mắt, nghiến răng phất tay áo, điểm luôn vào huyệt câm, khiến chàng dứt hẳn.
Rồi ôm chàng, nàng nức nở:
- Thiếu Côn ca ca, bây giờ hãy tạm chịu phiền lòng theo em một chút.
Vừa lúc đó có tiếng gọi:
- Bạch cô nương!
Bạch Thái Vân ngừng bước, hét:
- Ai đó?
Khúc Tự Thủy từ trong bụi cây thoăn thoắt bước ra, run run nói:
- Anh ấy tại sao như thế? Tôi có thể hỏi được một vài câu không?
Bạch Thái Vân trợn mắt nói:
- Nếu anh ấy có bề nào, cô phải đền mạng.
Khúc Tự Thủy gượng cười nói:
- Tôi xin bằng lòng.
- Cô bằng lòng chết sao?
- Vì tôi đã hại anh ấy. Mặc dù chính anh ấy van nài yêu cầu tôi thi hành thuật đó, nhưng tôi cũng tình nguyện chết theo anh ta.
Bạch Thái Vân cười lạt nói:
- Té ra chị yêu anh ấy đến thế!... Đáng lẽ tôi phải giết chết chị.
Tề Mãn Kiều có ý không bằng lòng, ngỏ lời nói lớn:
- Kể ra chị cùng anh ấy cũng chưa hẳn là vợ chồng chính thức. Việc gì mà cấm đoán hay căm tức người ta được chứ?
Bạch Thái Vân nổi nóng quát:
- Cô cũng muốn góp phần chăng?
Khúc Tự Thủy vội vàng hét lớn:
- Tứ muội, em không được hỗn láo.
Rồi nàng gượng cười nói với Bạch Thái Vân:
- Thôi, việc đã lỡ rồi, có hối cũng vô ích. Hiện giờ giữa chúng ta chỉ còn một tâm nguyện, mọi việc do thiên ý mà thôi.
Bạch Thái Vân lau môi nói:
- Chị muốn gì, cứ nói trắng ra.
- Tôi chỉ xin chị nhận lời cho tôi được săn sóc bên cạnh anh ấy.
Bạch Thái Vân ngẫm nghĩ nói:
- Chị có bằng lòng nghe lời tôi sai khiến không?
- Chỉ cần cứu được anh ta, dẫu thân này có chết cũng không chối từ.
- Cũng được, miễn đừng xảy ra điều gì đáng tiếc.
Khúc Tự Thủy cảm động nói:
- Cô thật ý bằng lòng rồi chứ?
- Tôi bằng lòng. Nhưng... nếu vạn nhất anh ấy chết đi, tôi sẽ băm cô ra ngàn mảnh.
- Tôi tuyệt đối không trả đòn đâu.
Tề Mãn Kiều không chịu nổi kêu lớn:
- Đại thư, không việc gì phải chịu thiệt thòi lớn lao như vậy. Trên đời này không thiếu gì con trai đàn ông như Thời Thiếu Côn mà đại thư lại chấp nhận điều ấy. Em thấy không đáng tý nào.
Khúc Tự Thủy gượng cười nói:
- Đó là một việc làm mà ngoài ra không còn biện pháp nào khác nữa.
Tề Mãn Kiều bất mãn lắc đầu nói:
- Tại sao không còn biện pháp nữa? Chị không hổ thẹn với lương tâm và bổn phận mình về tình cảnh của anh ấy. Chuyện gì phải gánh vác hết trách nhiệm.
Khúc Tự Thủy lắc đầu nói:
- Tứ muội, em chưa biết nhiều chuyện đâu. Khi nào em biết, chừng ấy em sẽ đồng ý với việc làm của chị hôm nay.
Tề Mãn Kiều ngơ ngác nói:
- Tôi không biết, tôi không tin như vậy. Tôi nghĩ rằng chị là kẻ quá ngây thơ, sau này chị sẽ hối hận.
Bạch Thái Vân hối hả đứng dậy nói:
- Xin giao các người chăm sóc cho anh ấy, chúng ta lên đường thôi.
Khúc Tự Thủy hỏi:
- Bây giờ định đi đâu?
Bạch Thái Vân đáp vắn tắt:
- Bạch Bình sơn!
Khúc Tự Thủy kinh ngạc hỏi:
- Bạch Bình sơn hả? Kiếm ai trên ấy?
- Gia gia tôi.
- Bạch giáo chủ ở Bạch Bình sơn hả?
- Có thể như vậy.
Khúc Tự Thủy ngậm ngùi nói:
- Bạch Bình sơn cách đây hàng bảy, tám trăm dặm đường. Dầu có đi mau lẹ cho mấy, một ngày chưa chắc đã tới nơi. Anh ấy không thể chờ đợi được. Còn việc gặp Bạch giáo chủ thì vẫn chưa biết, mà Bạch giáo chủ có chữa trị anh ấy hay không khó lòng mà biết chắc được.
Bạch Thái Vân hứ một tiếngnói:
- Có chữa được hay không thì còn may rủi. Hiện nay không có biện pháp nào chữa được những người đã sử dụng thuật “Di nguyên bổ thiên”. Tuy nhiên chắc chắn gia gia tôi sẽ nghĩ ra cách nhất thời để cứu chữa. Từ đây đến lúc đó chúng ta cần có biện pháp kéo dài cuộc sống của Thời ca ca.
Khúc Tự Thủy vội hỏi:
- Có biện pháp kéo dài cuộc sống của anh ấy sao?
Bạch Thái Vân nói:
- Biện pháp ấy khi thực hành sẽ làm hao tổn khí huyết của cô, cô nương có nhận lời thực hành không?
Khúc Tự Thủy không ngần ngại đáp ngày:
- Nếu cứu được mạng sống anh ấy, thân này dù phải nát thành muôn mảnh cũng khôg nề hà, huống chi một tý hy sinh nhỏ, đâu có đáng chi.
Bạch Thái Vân cả mừng nói:
- Được lắm, nếu cô nương đã quyết tâm, bây giờ xin thự chành trước xem sao.
- Thực hành cách gì?
- Độ khí dẫn huyết.
- Độ khí dẫn huyết hả?
- Tôi đoán trước cô không bằng lòng rồi.
- Không, tôi sẵn sàng bằng lòng.
Nàng vừa nói vừa cởi cái nút đựng nước ra.
Tề Mãn Kiều vội kêu lớn:
- Đại thư, không nên thế! Chuyện gì mà chị phải chịu thiệt thòi như vậy?
Nàng lách mình xông tới, chận ngay trước mặt Khúc Tự Thủy, thò tay giật lấy cái túi đựng nước.
Nhưng Khúc Tự Thủy không bằng lòng. Nàng phải đành thôi.
Khúc Tự Thủy không chút ngần ngại, rút một con dao nhỏ trong bọc, mau lẹ chích vào cổ tay một nhát, máu tươi vọt ra như suối.
Bạch Thái Vân đưa cái túi hứng lấy, không bao lâu máu ra đầy nửa túi.
Nàng bảo:
- Đủ rồi!
Khúc Tự Thủy vội vàng vận công chỉ huyết, rồi nhắm mắt ngồi điều tức.
Máu đổ ra gần ba chén uống nước, khiến mặt nàng tái nhợt, khí huyết hao tổn khá nhiều.
Tề Mãn Kiều vội vàng lấy tay áp vào huyệt bối tâm của Khúc Tự Thủy, dùng công lực bản thân giúp nàng điều tức, mau phục hồi nguyên khí.
Một lúc khá lâu, Khúc Tự Thủy khôi phục chân nguyên, da mặt trở nên hồng lại. Nàng tức khắc ngưng vận công, mở bừng hai mắt.
Bạch Thái Vân đỡ Thời Thiếu Côn dậy.
Mặc dầu huyệt đạo bế tắc, không cử động nói năng được, nhưng mọi việc xảy ra chàng đều hiểu rõ ràng.
Sau khi đỡ chàng ngồi dậy, nàng vội dùng bàn tay nhỏ nhắn ấn vào sống lưng chàng.
Công diệu xuất chưởng của nàng rất đặc biệt, dùng nắn bóp, không phải mân mê vào người.
Dù nói là ấn vào sống lưng, nhưng thật ra tay nàng vẫn để cách da gần ba tấc, không bao giờ ấn mạnh xuống.
Người ngoài nhìn vào, hình như là chuyện chơi, nhưng rất tổn hao sức lực.
Một lát sau, người nàng đã đổ mồ hôi lấm tấm, chứng tỏ đã tiêu hao chân lực khá nhiều.