Hồi 11
Bí MẬT THIÊN KIẾM ĐÀM
- Ngươi mau đem Minh Âm kim tiền và túi gấm ra đây.
Âu Dương Hải là người thông minh, trong lúc mừng rỡ chàng chợt nghĩ lại rõ ràng , Hắc y lão nhân đến để lấy Minh Âm kim tiền, vì sao lão ta lại hạ độc thủ mình?
Âu Dương Hải nắm chặt thanh qui kiếm cười nhạt, nói:
- Dám hỏi lão tiền bối tôn tính đại danh là gì?
Hắc y lão nhân giận dữ hừ một tiếng, nói:
- Ngươi muốn hay không muốn đem Minh Âm kim tiền và túi gấm ra? giọng nói của lão lần này đầy vẻ uy hiếp.
Âu Dương Hải lạnh lùng nói:
- Tại hạ và tiền bối vốn không quen biết, làm sao có thể dễ dàng đưa Minh Âm kim tiền và túi gấm cho tiền bối được?
Hắc y lão nhân nói:
- Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi muốn hay không muốn đưa Minh Âm kim tiền và túi gấm của Nam Quốc Tiên Cơ ra đây?
Âu Dương Hải thấy lão ta trước sau chỉ nói mỗi một câu này, chàng ngạc nhiên nói:
- Tiền bối, nếu không nói ra thân phận lai lịch, thì vãn bối không thể lấy ra. Hắc y lão nhân nghe vậy chẳng nói chẳng rằng quay mình định đi.
Chợt nghe có tiếng quát ở hơn mười trượng vọng lên:
- Ngươi đã nằm trong tầm cung tên rồi, nếu còn đi tiếp một bước nữa thì e không toàn mạng.
Hắc y lão nhân kông nghe lời cảnh cáo vẫn cứ đi lên phía trước ?
Véo véo véo ? tiếng vũ tiễn xé gió bay đến.
Ba mũi tên nhanh như chớp tới ba 0 thượng, trung, hạ trên mình của hắc y lão nhân.
Tốc đọ ba mũi tên này nhanh cực kỳ như một tia chớp vậy.
Hắc y lão nhân nghe tiếng tên xé gió, sắc mặt hơi biến, hiển nhiên lão ta đã 0 Ba mũi tên đó tuy bị lão ta phá đi, nhưng kình lực vẫn chưa suy yếu, vẫn rít gió bay ra ngoài bảy tám trượng.
Âu Dương Hải trông thấy Hắc y lão nhân một hơi phá liền ba mũi tên, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ:
? Võ công lão gí này cao ghê gớm?.
Chỉ nghe ngoài mười trượng, vang lên tiếng hỏi của thần cung xạ nhật Chấn Thiện Hổ, nói:
- Thủ pháp của các hạ kỳ diệu lắm, xin tiếm ba mũi tên nữa của ta xem sao?
Vừa nói xong, ba mũi tên dài bay đến không một tiếng động.
Tốc độ rất nhanh, so với ba mũi tên trước còn kinh người hơn.
Điều kỳ lạ là ba mũi tên này không phát ra một tiếng gió nào.
Lão già áo đen như biết được sự lợi hại của ba mũi tên này, hừ một tiếng, thân người bay ra ba bước.
Vèo vèo vèo ? tiếng rít cực lớn.
Ba mũi tên nọ đột nhiên lại trở nên phát ra tiếng, bắn nhanh qua bên người của Hắc y lão nhân.
Âu Dương Hải chưa thấy qua tiễn pháp của Thần cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ, lúc này vừa mục kích thấy thì thất kinh, không ngờ tiễn pháp của Chấn Thiên Hổ lại tinh xảo cao minh như vậy.
Lúc đó ngoài mười trượng có bảy bóng người từ từ đi tới. Bảy người này chính là Sa Mạc thất tiễn của thần xạ đường. Lão già áo đen trông thấy Sa Mạc thất tiễn lạnh lùng hỏi: - Sáu mũi tên vừa rồi do ai bắn ra vậy?
Một người mặt có râu là Thần cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ lạnh lùng nói:
- Là ta bắn đó, thì làm sao?
Vừa nói xong thì sa Mạc thất tiễn đã nhanh chóng bao vây xung quanh Hắc y nhân. Thấ cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ từ đằng xa cúi mình thi lễ với Âu Dương Hải và Lý Xuân Hồng nói: - Thần xạ đường Sa Mạc thất tiễn tiếp tín hiệu đã nhanh chóng đến đây, xin Âu Dương Hải đàn chủ phát lệnh.
Âu Dương Hải nói to:
- Chấn đường chủ, các vị đừng để cho lão chạy thoát là được rồi.
Hắc y lão nhân lạnh lùng nói:
- các ngươi có tăng thêm người gấp mười lần cũng khó mà ngăn được lão phu !
Nhất cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ cười nhạt nói: - Các hạ tự tin có thể chạy thoát thì cứ thử xem? Nói xong Sa Mạc thất tiễn đã lắp tên.
Hắc y lão nhân hừ một tiếng thân người phi thân bay lên ?
Vút vút ? tên bay một loạt như mưa bắn tới trước mặt hắc y lão nhân. Hắc y lão nhân quạt cánh tay, thân mình của lão đã dừng trên không trung.
Ai ngờ loạt tên đó mũi này tiếp đuôi mũi kia liên tiếp không dừng, hắc y lão nhân dù khinh công độc bộ thiên hạ cũng khó treo mình lâu trên không trung.
Lão bị bức phải rơi xuống, khẽ hít một luồng chân khí rồi thân mình chuyển sang hứơng tây bắc lao đi.
Vút ? tên đã bay đến.
hắc y lão nhân thất kinh, lão không ngờ tiễn pháp của bảy người bọn họ cực nhanh, nên biết một mũi bắn ra là một mũi khác bay theo không hề có một khẽ hở nào.
Hắc y lão nhân trong lòng ngầm tính toán mình biến hướng bay nhảy như vậy phải nhanh hơn cung tên của họ, ai ngờ cung tên vẫn nhanh hơn lão một mức.
Kỳ thực lão đâu biết Sa Mạc thất tiễn, tiễn pháp cao siêu khó tả, mỗi người bọn họ có thể một phát cùng bắn ra ba mũi tên, Thần cung xạ nhật Chấn Thiên Hổ một phát có thể lên sáu mũi.
Họ tuy ba mũi tên cùng lên dây, nhưng lại từng mũi từng mũi liên tiếp bắn ra như thể một người có thể chống lại ba người, cho nên nói bảy người bọn họ chia làm ba tốp bắn tên, ba người trước bắn tên ra, tốp ba người thứ hai đã chờ s»n, và người cuối cùng tiếp ứng tốp thứ nhất đổi tên, như thế họ tự nhiên không có phí thời gian đổi tên.
Âu Dương Hải vừa thấy tuyệt kỷ bắn tên của Sa Mạc thần tiễn thì mừng rỡ vô cùng.
Hắc y lão nhân liên tiếp đổi hướng bay nhảy ba bốn lần mà vẫn bị mưa tên cản lại.
Lần này lão lại nhảy vọt đến chỗ Lý Xuân Hồng và Âu Dương Hải.
Âu Dương Hải vung tay trái phóng ra một đạo chưởng kình, Thanh qui kiếm trong tay phải ra chiêu ?Phân vân phụng nguyệt? quét vào người lão. Âu Dương Hải vừa ngăn thân mình nhảy tới của hắc y lão nhân, vừa nói:
- Lão tiền bối, người hà tất phải cố chấp như vậy.
Miêng vừa nói thanh qui kiếm vẫn không dừng trái đâm phải điểm, liên tiếp tấn công bốn chiêu.
Bốn nhát kiếm này đều biến hóa từ chín chiêu tuyệt học trong Hải Lưu chân kinh mà ra, chiêu nào chiêu nếy kỳ dị khó lường, bốn nhát kiếm liên công, bức hắc y lão nhân lùi lại ba bước.
Âu Dương Hải đánh ra bốn nhát kiếm xong, lùi lại một bước, mỉm cười nói:
- lão tiền bối, vãn bối chẳng qua chỉ muốn biết danh hiệu của ông? Hắc y lão nhân bị bốn nhát kiếm của Âu Dương Hải đánh lùi, mặt hầm hầm, hai mắt nhìn vào mặt của Âu Dương Hải bốc lửa.
Chợt nghe một giọng nói vang lên
- Âu Dương đàn chủ bất tất phải hỏi lão, lão là người danh vang thiên hạ võ lâm, Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần.
Hắc y lão nhân nghe vậy giật mình, đôi mắt quét nhanh như điện.
Lúc này dưới bóng cây ngoài bảy trượng, một người nam một người nữ từ từ đi ra, họ chính là chánh phó minh chủ của Thanh Đạo Minh, Lý Xuân Hoa và Quản Đông đại hiệp Cống Tôn Lạp
Âu Dương Hảo thấy hai người đi đến trong bụng hơi yên tâm, Lý Xuân Hồng ra đón.
Lý Xuân Hoa liếc nhìn muội muội, chỉ thấy đầu tóc Xuân Hồng bù xù, đôi mắt còn ngấn ánh nước mắt, nành biết có thể vừa rồi Âu Dương Hải gặp tai biến. Nhưng nàng quay sang nhìn Âu Dương Hải thì thấy chàng vẫn bình thường, nàng hỏi:
- Hồng muội, muội bị thương ư? Chuyện này xảy ra như thế nào?
Lý Xuân Hồng nghe vậy nghĩ lại chuyện mình và Âu Dương Hải đ6em hôm khuya khoắt ra đây tản bộ, mặt nàng lập tức đỏ lên, ấp úng không nói nên lời, Lý Xuân Hoa hơi biết tâm ý của muội muội nên cũng không hỏi nữa.
Hắc y lão nhân trông thấy Công Tôn Lạp liền hỏi:
- Ngươi là người nào? sao lại biết lão phu?
Công tôn Lạp cười khẽ, nói:
- Dương lão tiền bối là người cao quí, đương nhiên không nhận ra tại hạ !
Công Tôn Lạp vẫn chưa nói ra vì sao ông lại biết hắc y lão nhân. Tàn Kim CHưởng Dương Đổng Thần nghe xong đột nhiên giơ cao tay ra chỉ thấy năm ngón tay trái của lão thiếu mất một ngón trỏ và ngón vô danh.
Âu Dương Hải và Lý Xuân Hồng vô cùng kinh ngạc, mới rồi năm ngón tay trái của lão hoàn toàn đầy đủ, sao bây giờ thiếu đi hai ngón, vậy đây là chuyện gì?
Công Tôn Lạp mỉm cười nói:
- Hay lắm hay lắm, nếu Dương lão tiền bối cho rằng tại hạ vô lý đoán ra thì cũng được.
Tàn Kim Chưởng Dương Đổng Thần dường như rất sợ người ta nhận ra lão, lão lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Ngươi là ai? Trước đây đã gặp ta ở đâu?
Công Tôn Lạp mỉm cười nói:
- Dương lão tiền bối danh tiếng lừng lẫy, có ai mà không biết. Ha ha ! tại hạ cũng quên là đã gặp tiền bối ở đâu ?
Công Tôn Lạp hơi ngừng lại ở một tiếng rồi nói:
- Tại hạ nhớ ra rồi, lão tiền bối có phải đã từng đến đế vương cung?
Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần hơi biến sắc, nhưng trong chốc lát đã hồi phục lại trạng thái bình thường.
Âu Dương Hải giật mình, nghĩ thầm: Lão già này đã từng quen biết với phụ mẫu mình ư? Nếu vậy thì từ lão ta có thể biết được những chuyện về phụ mẫu mình đây !?
Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần cười gằn, nói:
- Đến Vương cung chủ Âu Dương Kiệt ư? Hề hề hề ? hôm nay ta đến chính vì chuyện của họ đấy.
Âu Dương Hải nói lớn:
- Dương lão tiền bối, nói như thế nghĩa là tiền bối đã biết rõ phụ mẫu vãn bối ư? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần hừ một tiếng, nói:
- Ngươi đưa Minh Âm kim tiền cho ta, ta có thể trả lời ba câu hỏi của ngươi .
Âu Dương Hải vội thò tay lấy ra Minh Âm kim tiền và túi gấm của Nam Quốc Tiên Cơ đưa cho lão.
Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần cất Minh Âm kim tiền vào trong người, cầm túi gấm nói:
- Ngươi có thể mở bức thư trong túi gấm được rồi đấy.
Âu Dương Hải nhận lại túi gấm hỏi:
- Lão tiền bối, người có túi gấm và Minh Âm kim tiền giao cho tại hạ không?
Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần lạnh lùng nói:
- Không có, ta chỉ có thể tra lời ngươi ba câu hỏi quan hệ đến phụ mẫu ngươi, ngươi hãy suy nghĩ cho kỷ đi rồi hỏi, Âu Dương Hải nghe vậy, tâm trí lập tức trầm tĩnh lại, chàng muốn từ ba câu hỏi này phải thâu được những chuyện quan trọng về phụ mẫu mình năm xưa, chàng trầm ngân một lát, rồi nói lớn:
- Xin hỏi lão tiền bối, phụ mẫu của vãn bối hiện nay ở nơi nào?
Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần lạnh lùng cười nói:
- Ngọc Tu La, Đông Phương Hậu hiện nay ở đâu ư? trong thiên hạ không có ai biết được.
Âu Dương Hải biến sắc, nói:
- Dương lão tiền bối trả lời như vậy có tính là một câu hỏi không? Tàn Kim chưởng thản nhiên nói:
- Sao mà không tính?
Âu Dương Hải nói:
- Như thế với không trả lời có khác gì đâu ! Tàn Kim chưởng lạnh lùng nói:
- Thế thì người phải bao ta cách trả lời như thế nào? Âu Dương Hải hỏi: - Tiền bối phải nói ra nguyên nhân phụ mẫu ta mất tích? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần nói: - Thế thì nó lại là một vấn đề khác.
Âu Dương Hải nói:
- Như thế làm sao có thể nói là một chuyện khác được?
Tàn Kim chưởng hừ một tiếng, nói:
- Đã nói rõ rồi, có phải ngươi muốn hỏi câu hỏi thứ hai không? Âu Dương Hải thở dài, nói: - Được, tiền bối hãi nói nguyên nhân mất tích của phụ mẫu ta.
Tàn Kim chưởng ngẩng đấu nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi từ từ nói:
- Mười chín năm trước, Đông Phương Hậu Lâm Đại Ngọc, Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt bị người vây đánh tại Thiên Kiếm đàm ở núi Cửu Cung, qua một trận huyết chiến ba ngày ba đêm kinh thiên động địa, Lâm Đại Ngọc bị người đánh rơi xuống Thi6en Kiếm Đàm, Âu Dương Kiệt mang thương thế trầm trọng nhảy xuống theo. Mười chín năm nay thi thể của họ không ai thấy, cho nên ngày nay họ sống chết ra sao thì không ai trong thiên hạ có thể khẳng định.
Âu Dương Hải nghe đến đây, thần sắc trên mặt lộ vẻ phẫn oán và xúc động vô cùng, chàng hét lên:
- Gia phụ, gia mẫu ta vì sao bị người vây đánh? nhưng hung thủ là ai? Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Ta nói là trả lời câu hỏi của ngươi, đã nói hai rồi, chỉ còn lại một câu hỏi, vì sao cha mẹ ngươi bị nguời vây đánh hay là những người tham dự? Đó là hai câu hỏi ngươi muốn ta trả lời câu nào?
Âu Dương Hải giật mình nghĩ: Dương Đổng Thần nói trả lời ba câu hỏi của ta, đương nhiên lão ta sẽ không nói nhiều thêm một chuyện nào, bậy giờ đã biết đích thực rằng phụ mẫu có dính dáng đến một cừu hận rất to lớn, tuy nhiên đầu đuôi của mối ân cừu này ra sao vẫn chưa rõ, nhưng cái quan trọng nhất là mình phải hỏi cho ra kẻ thù là ai? Để đến mai sau trả thù ? ?
Âu Dương Hải nói lớn:
- Vãn bối muốn biết hung thủ mười chín năm trước vây đánh phụ mẫu tại Thiên Kiếm đàm. Tàn Kim chưởng lạnh lùng nói:
- Ta sớm biết ngươi sẽ phải hỏi chuyện này, nhưng ta nói với ngươi bằng sự thực, về những cao thủ võ lâm vây đánh cha mẹ ngươi tại Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung, ta không rõ lắm.
Âu Dương Hải giận dữ nói:
- Hiển nhiên là lão cố ý không muốn thổ lộ, nên biết trong giang hồ trọng nhất là lời hứa, lão nói trả lời ta ba câu hỏi. Vì sao cứ úp úp mở mở, ch8ảng lẽ lão là hung thủ can dự vào lần đó hay sao?
Tàn Kim chưởng biến sắc, quát lên:
- Im đi ! ngươi còn nói một câu nữa ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Lý Xuân Hoa từ từ đi tới, nói:
- Nếu ngài động thủ thì đêm nay đừng có mong rời khỏi đây.
Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần nghe vậy đột nhiên ngửa cổ cười sằng sặc, nói:
- Lão phu mười mấy năm không đi lại trên giang hồ, không ngờ con nhãi a đầu này cũng đâm ra khinh thường ?
Lý Xuân Hoa tung mình xông đến, hỏi:
- Lão mắng ai?
Nói xong một ngón tay búng ra.
Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần thấy Lý Xuân Hoa lao đến cực nhanh và chỉ kình lợi hại, lão giật mình đảo người né tránh qua được một chỉ.
?ng tay áo của lão khẽ phất, một đạo kình phong đã ập đến Lý Xuân Hoa.
Tay áo của Tàn Kim chưởng vừa phất ra thì thân mình của lão đã áp sát đến bên trái Lý Xuân Hoa.
Lão hơi khụy người xuống , tả chưởng đánh vào bụng Lý Xuân Hoa mãnh liệt.
Lý Xuân Hoa thấy vậy kinh thầm không ngờ lão ta tránh chiêu và xuất chiêu nhanh cực kỳ, cơ hồ đồng thời chỉ trong một thời gian, hơn nữa trong chưởng hàm ẩn tiềm lực rất lớn.
Nành khẽ nhướng mày, mặt lộ sát khí, thân mình khéo léo bay lên, đôi chân đá cực nhanh vù vù hai cước vào mắt và yết hầu của Tàn Kim chưởng.
Hai cước này nàng đá rất khéo, kình lực ghe gớm, tốc độ cực nhanh.
Tàn Kim chưởng là cao thủ hạng nhất võ lâm, tuy rằng hai cước của Lý Xuân Hoa rất ác nghiệt nhưng vẫn không đá ngã được lão.
Chỉ thấy thân người của Tàn Kim chưởng lách một cái, hữa chưởng giống như một cây đoản kiếm sắc nhọn đâm vào chân trái của nàng.
Lý Xuân Hoa trống thấy chưởng của lão vừa phóng ra, một luồng kình phong bén nhọn đã tới, thân mình treo trên không vùng mạnh một cái, hai chân đột nhiên co xếp lại.
Hữa chưởng của Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần đã bay vèo qua gót chân nàng.
Nàng búng người lên không trung cao đến năm thước.
Nàng dùng thế chim ưng vồ mồi bổ xuống, đôi bàn tay trắng như ngọc ép một đạo kình phong mạnh mẽ chụp thẳng xuống đỉnh đầu Tàn Kim chưởng.
Sự biến hóa của chiêu này thực sự là kỳ diệu xuất thần. Mọi người và Âu Dương Hải đều kêu thầm: ?Tuyệt !?
Kình lực mà Lý Xuân Hoa phát xuất đã theo thế chưởng đổ ra ào ào như sông Hoàng Hà, uy mãnh siêu phàm, thế như dời non dốc biển, từ trên trời đổ ụp xuống.
Một chiêu của Dương Đổng Thần rơi vào hư không, liền biết là hỏng rồi, nhưng lão ta nằm mơ cũng không ngờ được Lý Xuân Hoa biến chiêu công kích lại nhanh như vậy.
Bởi vì bất cư một cao thủ nào trong lúc ra chiêu hụt đều còn có một khoảng thời gian biến chiêu ứng phó.
Dương Đổng Thần đã nghĩ như vậy, mình vừa đánh không trúng hãy còn thời gian để ứng phó đối phương đánh xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc lão ta muốn biến chiêu ?
Một luồng kình khí lạnh toát tới xương đã từ góc quỉ quái nào không biết đã đánh xuống như sấm sét.
Đôi mắt của Tàn Kim chưởng bắn ra một tia thần quang ghê người, hai cánh tay múa tít vù vù kín như bưng, hình thành một bức tường kình khí tầng tầng lớp lớp, tia sáng lạnh buốt bắn ra ngoài.
Chợt nghe Công Tôn Lạp la lớn:
- Minh chủ, chú ý ngón tay của lão bay ra ! Âu Dương Hải cũng kêu lên: - Đừng tiến chưởng lực với lão .
Thân Hình của Âu Dương Hải đã bay ra nhanh như một mũi tên.
?Bốp ! ? một tiếng nổ như sét đánh, lùng bùng lỗ tai.
Tiếp đó, một tiếng hự vang lên ?
Thân hình của Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần lắc lư liên tục, lùi lại ba bốn bước.
Khí huyết của lão dội cả lên đầu, nhưng lão cố nén chân khí, áp chế không để nôn ẹo ra ngoài.
Thân mình của Lý Xuân Hoa và Âu Dương Hải bị va chấn văng ra ngoài một trượng rồi từ từ rơi xuống đất.
Trên cổ tay hai người đều hiên ra một vết máu đỏ, máu tươi nhỏ giọt rơi xuống.
Lý Xuân Hồng, CÔng Tôn Lạp vội vã chạy đến?
Lý Xuân Hoa không đợi họ hỏi, đã nói:
- May nhờ Hồng võ đàn chủ giúp đõ, bất quá chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần đứng nguyên tại chỗ, trong mắt lộ tia bi phẫn vô cùng.
Đó là sự phẫn hận, bi thương bất tận ?
Bởi vì lão tung hoành giang hồ mấy mươi năm, Tàn Kim chưởng chậm rãi nói:
- Người đó là sư thẩm của mẹ ngươi, là sư tư của ta. Bà ta từ mười chín năm trước đã ở riết tại Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung, ngươi muốn biết tất cả các nguyên nhân thì hãy đi hỏi bà ấy. Nhưng lão phu nói cho ngươi biết trước, lúc ngươi còn chưa đến chỗ ở của bà ấy, thì ngươi có thể đã bị bà ấy giết chết.
Âu Dương Hải nói:
- Đa tạ Dương Lão tiền bối chỉ bảo, chẳng cần Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung nguy hiểm ra sao, vì mốt huyết thù của phụ mẫu, vãn bối dù có tan xương nát thịt cũng thề phải báo cho được mối thù này. Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần cười lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đến Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung thì ngay cả có mười cái mạng cũng khó bề bảo toàn hề hề hề ?
Lão phát ra một tràng cười gian xảo, xong quay người bỏ đi ? Sa Mạc thất tiễn đột nhiên dương cung ngắm thẳng vào lão. Âu Dương Hải khoát tay nói: - Thần Kiếm Đường chủ, các huynh để lão đi đi !
Sa Mạc thất tiễn nghe vậy đồng thời tránh mình lui lại một bên.
Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần đi thẳng vào màn đêm không thèm ngoái đầu lại.
Âu Dương Hải nói:
- Đêm nay vì việc của tại hạ mà làm phiền đến minh chủ và mọi người, A?u Dương Hải thật là có lỗi
Lý Xuân Hoa nói:
- Lão già này võ công cực cao, nhất là trưởng lực rất trầm hùng.
Công Tôn Lạp tiếp lời:
- Mấy mươi năm trước ông ta với uy mãnh của chưởng lực đã nổi danh võ lâm thiên hạ, nhưng hôm nay lại bại dưới tay Lý minh chủ và Âu Dương đàn chủ.
Lý Xuân Hoa nói:
- Công Tôn đại hiệp, sao huynh lại nói lão bại dưới tay chúng tôi?
Công Tôn Lạp cười nói:
- Mới rồi hiển nhiên lão đã bị nội thương hơn nữa thương thế rất nghiêm trọng. Hoặc là ?
Lý Xuân Hoa ngạc nhiên, nói:
- Ta thấy lão ta không hề bị thương, Thế thì tại sao đại hiệp lại nói lão bị thương rất nặng? Công Tôn Lạp nói:
- Theo cách nghĩ của ta, nếu không phải lão bị trọng thương thì tuyệt đối đêm nay không dễ bỏ qua Âu Dương Hải đàn chủ.
Âu Dương Hải chợt hỏi:
- Công Tôn huynh, huynh đã gặp qua lão bao nhiêu lần rồi?
Công Tôn Lạp khẽ thở dài, nói:
- Lão Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần này đã từng đến Đế Vương cung mấy chục lần, khi nãy lão ta nói sư thẩm của mẫu thân đệ lại là sư tư của lão, nhưng theo kết qủa giả thiết suy đoán về nhiều phương diện của ta hiện nay, đoạn ân cừu thảm khốc của sư phụ, sư mẫu Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần ắt có dính dáng đến.
Âu Dương Hải nói:
- Sư huynh có phải huynh nói lão chính là một trong những hung thủ tại Thiên Kiếm đàm?
Công Tâo Lạp gật đầu nói:
- Tuy ta không biết đích xác nhân vật trong vụ án xảy ra tại Thiên Kiếm đàm này, nhưng đêm nay ta trông thấy Tàn Kim chưởng và tổng hợp dữ liệu dò la trong mười mấy năm, có thể khẳng định Dương Đổng Thần là người can dự vào vụ đó.
Âu Dương Hải biến sắc nói:
- Sư huynh, sao huynh không nói sớm, bây giờ đệ phải truy đuổi lão ta. Vừa nói xong chàng quay mình định đi, chợt nghe Lý Xuân Hoa kêu lên: - Âu Dương đàn chủ hãy tạm dừng lại.
Công Tôn Lạp nói:
- Sư đệ, đệ phải biết chuyện báo thù không nên nôn nóng, huống chi nội tình mối thù còn chưa tuờng tận được, hà lại lỗ mãng hành sự. Mối thù bất cộng đới thiên này của phụ mẫu sư đệ cũng làm cho ta ngày đêm không quên lập trí báo thù. Nỗi lòng ai thương bi phẫn mười mấy năm của ta đã nhịn đến ngày hôm nay, chẳng lẽ sư đệ không thể nhất thời nhịn được hay sao?
Âu Dương Hải nghe vậy không còn nôn nóng nữa, nhìn thẳng Công Tôn Lạp nói:
- Về nội tình mối thù của song thân và những vấn đề khác, xin sư huynh hãy chỉ lại cho.
Công Tôn Lạp nói:
- Chúng ta quay về cùng xem túi gấm của bắc Quốc Tiên Cơ viết những chuyện gì rồi hãy suy đoán nghiên cứu thêm nữa.
Thế rồi họ cũng trở về trong cốc.
Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp, Âu Dương Hải bốn người đi đến đại sảnh lầu.
Âu Dương Hải dưới ánh đèn từ từ mở túi gấm ra, thấy bên trong có một lá thư viết đầy những chữ mềm mại uyển chuyển, hiển nhiên là thủ bút của Bắc Quốc Tiên Cơ.
Chỉ thấy trên tờ giấy viết:
?Đây là một biến cố lớn kinh động giang hồ võ lâm, sự sống hay chết của Đế Vương cung chủ Âu Dương Kiệt quan hệ đến cả một vận mệnh võ lâm thiên hạ. Sự sống và chết của Đế Vương là tốt? Là xấu? vào lúc nào đó những người can dự vào vụ Thiên Kiếm đàm đếu muốn Đế Vương chết. Nhưng, ngày hôm nay mười chín năm sau, Ngọc tu La Âu Dương Kiệt đã không còn trong giang hồ võ lâm nữa, mà giang hồ võ lâm hiện nay không có chuyển biến mối nguy cơ ẩn tàng năm xưa ? ?
Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, Âu Dương Hải ba người xem đoạn văn khó hiểu như câu đố này bất giác nhìn nhau, họ không thể thấy được ý những lời nói này chỉ những gì?
Chỉ có Công Tôn Lạp lại chìm đắm trong sự trầm tư mải miết. Âu Dương Hải tiếp tục xem tiếp, trong ấy nói rằng: Cho nên nói, những người tham dự vào vụ Thiên Kiếm đàm năm xưa, đến giờ đều đầy dẫy những mâu thuẫn. Họ mười chín năm nay đều buồn rầu suy nghĩ, mình đã làm đúng, hay là sai? Thực ra đúng và sai, thiên và ác, chẳng qua chỉ trong ý niệm của một cá nhân. Nếu với tội ác của Đến Vương cung Ngọc Tu La Âu Dương Kiệt năm xưa và cả kế hoạch hung hăng diên cuồng muốn đảo lộn hủy diệt cả giang hồ của Đế Vương, thế thì ông ta thực đáng bị giết chết ? ?Âu Dương Hải xem đến đây, bất giác giận dữ hừ một tiếng.
Lý Xuân Hoa quay đầu lại nhìn Công Tôn Lạp, nói:
- Công Tôn đại ca, điều mà Bắc Quốc Tiên Cơ nói có thật không?
Sắc mặt của Công Tôn Lạp trầm ngưng, lắc đầu nói:
- Tại hạ theo thầy ba năm, với những sự việc của sư phụ, ta không hề hỏi tới, và ta cũng chưa hề cảm thấy sư phụ có những kế hoạch gì. Nhưng ?
Ông đột nhiên dừng lại không nói nữa, đưa mắt nhìn Âu Dương Hải. Âu Dương Hải thấy ánh mắt của Công Tôn lạp, hơi ngạc nhiên, nói
- Sư huynh, huynh cứ nói ra đi, bất tất phải kiêng kỵ gì
Công Tôn Lạp khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Nhưng mà, căn cứ theo tư liệu ta có được, năm xưa đích thực su phụ có một mưu toan lớn ?
Âu Dương Hải nghe vậy run rảy cả người, nói: - Nói như thế, phụ mẫu của ta là người xấu ư? Công Tôn đại hiệp trầm giọng nói:
- Đã là con, có thù phải báo, ta là đồ đệ vì công ơn to lớn của thầy, mối huyết thù này đương nhiêu không báo không được, huống chi những nội tình trong đó còn rất kỳ bí. Nhìn trước mắt Bắc Quốc Tiên Cơ cũng là người tham gia vào vụ Thiên Kiếm đàm, lời của bà ta chẳng lẽ lại là thât ư?
Âu Dương Hải vốn luôn mang nhiệt huyết báo thù rửa hận, nhưng bâh giờ có hơi nguôi đi phần nào, sợ rằng cha mẹ mình lại là người làm điều gian trá, giết hại sinh linh.
Bởi vì chàng là người chính nghĩa, đối với thiện và ác, có một cách nhìn chính xác, cho nên nói, nếu cha mẹ chàng là người ác thì mối thù lớn như thế mà chàng muốn báo sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Âu Dương Hải lại tiếp tục xem tiếp: về tội ác của vợ chổng Ngọc Tu La A?u Dương Kiệt, trong thiên hạ chỉ có một người căn cứ sự thật nói ra chân tướng, bởi vì bà ta yêu Âu Dương Kiệt ghê gớm. từ sau khi Âu Dương Kiệt chết ở Thiên Kiếm đàm, mười chín năm nay bà ta ở luôn bên hồ Thiên Kiếm đàm mà tưởng nhớ Âu Dương Kiệt. Nhưng, ta nói cho ngươi rõ, nữ nhân này võ công cực cao, vì cái chết của Âu Dương Kiệt đã đau buồn và trở thành điên. thấy người thì giết, cho nên Thiên Kiếm đàm đã không còn ai dám tới. Nếu ngươi muốn vì song thân mà báo thù thì hãy đi hỏi bà ta đi !?
Âu Duơng Hải và mọi người xem những lời cuối của bức thu xong, thần sắc trên mặt họ đều khác nhau, nhưng bốn người đều không nói một câu nào mà chỉ trầm tu suy nghĩ?
Qua một lúc lâu ?
Âu Dương Hải nói như trong mơ:
- Ta phải đi tìm bà ta, bất luận thế nào ta cũng phải hỏi cho ra đầu đuôi đoạn huyết thù này.
Chợt nghe Công Tôn Lạp trầm giọng nói:
- Đê không thể đi tìm bà ta được, đây chính là kế mược đao giết người của Bắc Quốc Tiên Cơ và Tàn Kim chưởng Dương Đổng Thần ?
Âu Dương Hải ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao? Nếu nói là âm mưu của họ chẳng lẽ sư thẩm của mẩu thân ta ở mãi tại Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung là chuyện giả hay sao?
Quan Đông đại hiệp Công Tôn Lạp nói:
- Có thể người đàn bà ấy cứ ở riết bên hồ Thiên Kiếm đàm là chuyện thực, nhưng mà Bắc Quốc Tiên Cơ muốn mượn người đàn bà điên đó giết đệ.
Âu Dương Hải trầm giọng nói:
- Bất luận chuyến này hung hiểm ra sao, ta vẫn không thể nói là không đi !
Lý Xuân Hồng nói:
- Âu Dương ca, Công Tôn đại ca nói rất đúng, Tàn Kim chưởng và huynh tư thí chưởng lực, chẳng phải là lão ta đã có ý muốn cho huynh chết hay sao? Từ đó có thể thấy, hình như họ không buông tha huynh, Âu Dương Hải nói:
- Nếu họ muốn giết hại ta, vì sao lại phải nói cho ta biết dấu vết của mối huyết thù này?
Lý Xuân Hồng nói:
- Tuy muôi không hiểu ẩn tình trong đó, nhưng từ chỗ thấy được mà muội suy đoán ra, họ vốn không muốn nói cho huynh những chuyện này, nhưng bị bức bách không thể không nói ra?
Âu Dương Hải hỏi:
- Nói như thế thì người nào đã bức bách họ? Lý Xuân Hồng khẽ thở dài nói: - Người đó có thể chính là ân sư của chúng ta.
Âu Dương Hải chợt ừ một tiếng, lúc này chàng chợt nhớ lại rất nhiều chuyện.
Những chuyện này đều làm cho chàng sinh nghi không hiểu.
Chàng nghĩ, sư phụ có thể biết chân tướng mối huyết thù của mình, nhưng vì sao ông không nói cho mình biết?
Hãy còn một điểm nữa là, Nam Quốc Tiên Cơ, Tàn Kim chưởng sao lại tình cờ như vậy, đồng thời đến đây đòi mình Minh Âm kim tiền, nếu không phải sư phụ thông báo cho họ biết thì chắc đã ước định từ trước rằng mười chín 0 0 Công Tôn Lạp, Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng đều biết chàng đang quyết định một việc, mọi người đều im lặng, chờ đợi quyết định của chàng.
Nên biết mối huyết thù ân oán này của Âu Dương Hải có thể dính dáng đến cuộc thế của giang hồ võ lâm từ nay về sau, một khi chàng rõ kẻ thù là ai thì cả một Thanh Đạo Minh cũng bĩ dính vào trong đó.
Vì thế Lý Xuân Hồng cũng không thể không quan tâm đến mối huyết thù của người yêu.
Chợt Âu Dương Hải dừng bước, đảo mắt nhìn lý Xuân hoa trầm giọng nói:
- Sư tư, ta phải đi đến Thiên Kiếm đàm một chuyến.
Lý Xuân Hoa nói:
- Huynh thật sự quyết định phải đi ư?
Trong ánh mắt Âu Dương Hải lộ ra thần sắc cực kỳ bi thương nói:
- Tại hạ thường nghĩ mình vốn là một người vô danh tiểu tốt, không ngời nay lại có biết bao những chuyện phiền phức như vậy. Tại hạ giờ đã biết một chút về mối thù của phụ mẫu, đương nhiên tại hạ phải cố hiểu rõ được đầu đuôi sự tình. Tuy nhiên chuyến đi đến Thiên Kiếm đàm lần này nguy hiểm vô cùng, nhưng phận làm con, vì báo huyết thù, dù có tan xương nát thịt chết cũng không sao. Thật là không phải, vì từ khi tại hạ gia nhập Thanh Đạo Minh tới nay, trước sau cũng vì chuyện của mình. Ôi ! ?
Chàng thở dài một tiếng?
Lý Xuân Hoa nói:
- Huyết thù của huynh cũng có thể nói là mối thù của chị em chúng ta, vốn ta muốn cùng đi với huynh, nhưng vì Thanh Đạo Minh mới vừa sáng lập, nhiều chuyện vụn vặt phải đợi ta giải quyết, nhưng, chuyến đi này của huynh đến Thiên Kiếm đàm núi Cửu Cung nếu gặp phải vấn đề trọng đại gì phải cần gấp người hỗ trợ thì lập tức thả chim câu đưa thư về.
Sa Mạc thất tiễn của Thần Xạ Đường cùng đi với huynh, tiễn pháp của bảy người này độc đáo, bảy người thần tiển có thể đương cự nổi ngàn người.
Âu Dương Hải nói:
- Được sự Chiếu cố của Minh chủ, tại hạ cảm kích vô ngần, tại hạ muốn ngày mai lên đường.
Lý Xuân Hoa biết tâm tình hiện tại của Âu Dương Hải biết bao nhiêu là bức thiết, nôn nóng.
Còn trong mắt Lý Xuân Hồng lộ ra vẻ như tình u oán, giống như một thiếu phụ mới cưới, nghe tin chồng phải đi xa chinh chiến mà vô cùng luyến tiếc nhớ thương ?