Hồi 25
Kẻ thù của Vọng Tình lư chủ
Chưởng khí lạnh như băng, tỏa rộng khắp một vùng trên mười trượng trong nháy mắt đã đánh vào đám thây ma khiến cho hàng ngũ trận địa bấn loạn tơi bời.
Gió lạnh theo hai tay nàng vũ lộng phát ra những tia màu xanh óng ánh lẫn trong một làn sương mờ trắng đục như sữa, đứng xa trông thật ngoạn mục.
Chỉ trong thời gian rất ngắn ngủi mà khí thế mạnh yếu giữa đôi bên quá rõ ràng.
Trên một trăm thây ma vừa bằng xương trắng, vừa bằng thịt rữa ra mới trương sình, tuy bị đánh bật ra nhưng vẫn xông vào vây nữa, hình như không biết sợ hãi, không ngán đòn.
Tuy nhiên người kia cứ nhởn nhơ như vào chốn không người, tiếp tục đánh hoài không hề nao núng.
Mỗi chưởng tung ra là một loạt thây người ngã sấp, một đòn quét ngược gây nên cảnh xương thịt tơi bời.
Trong nháy mắt, trên mặt đất nằm la liệt những bộ xương khô, những thây chết sình thúi, giống như vừa mới bốc ở bãi tha ma lên.
Mùi thúi của xác chết xông lên càng lúc càng nồng nặc không chịu nổi.
Nàng bịt mặt hình như đã vận công nín hơi không hít chướng độc, nên đứng giữa cảnh ấy mà nét mặt vẫn bình thản như thường, không tỏ vẻ gì khó chịu.
Dần dần trên một trăm xác chết chỉ còn lại dưới hai mươi bộ xương thôi.
Tiếng mõ của Thời Tư Tình điểm rời rạc mấy tiếng rồi cũng ngưng hẳn.
Sau cùng còn lại độ mười thây chưa bị đánh nát đã nhanh như chớp rút lui nấp vào các rặng cây xa xa.
Thời Tư Tình nằm dài trên mặt đất, hai chân không cử động được. Ông ném chiếc mõ lớn trên tay rồi than rằng:
- Không ngờ mười năm tâm huyết trong phút chốc đã vỡ tan thành mây khói như ngày nay.
Người đàn bà cười lạt bảo lớn:
- Nhà ngươi còn bản sự gì nữa cứ đưa ra đây, để sau này chết khỏi ấm ức.
Thời Tư Tình ngậm ngùi nói:
- Không đâu, trong thời gian mười năm ngắn ngủi ta vừa luyện được một tòa thi ma đại trận, với mục đích là để đối phó với kẻ thù. Ngờ đâu đêm nay trận ấy đã tan tành vì bàn tay cô nương.
Nghĩ một lát lão chớp mắt than:
- Số trời đã thế, ta cũng đành chịu vậy.
Động thái đau buồn thất vọng của Vọng Tình lư chủ Thời Tư Tình vẫn không làm lay chuyển mối căm hờn bao năm tích tụ trong tâm tư của người đàn bà này.
Nàng thản nhiên đưa cao thanh đoản đao hét lớn:
- Bây giờ không còn thứ gì để thi thố nữa thì nhà ngươi hãy nhắm mắt chờ chết mà thôi.
Thời Tư Tình bình tĩnh gật đầu:
- Nếu là số phận đã định, xin cô nương cứ mặc tình chém giết, lão phu không hề oán trách một lời nào.
Người ấy không do dự, vung đao lên cao múa tít mấy vòng rồi chém phập xuống đùi ông lão.
Văn Thiếu Côn đứng nấp trong phòng nhìn qua khe vách nãy giờ đã theo dõi và biết hết mọi việc đã xảy ra.
Mặc dù chàng chưa biết rõ hai người là ai, giữa họ cùng nhau đã có nhiều liên hệ gì, những oán trách gì, nhưng chàng không nỡ nhẫn tâm trước những lời lẽ đầy chân thật và những việc làm thanh tao của Vọng Tình lư chủ. Hành động của người đàn bà tuy cũng có duyên cớ nhưng cũng quá đáng và tàn nhẫn, chàng không thể chấp nhận được.
Người ấy đối với chàng còn phản phất nhiều điểm rất quen thuộc, mặc dù chàng cố moi trong ký ức vẫn chưa nhớ được là đã gặp nơi nào.
Nàng nói tiếng khào khào hình như cố tình muốn đổi giọng, hơn nữa đầu lại phủ the đen giấu mặt, hai chân cứng đờ không biết vì mang tật hay cũng là một dụng ý cải trang.
Nhìn thi ma đại trận bị phá tan, Thời Tư Tình tự xét mình bị thương khá nặng không còn đủ sức để kháng cự, chỉ biết đưa mắt nhìn chiếc đoản đao sáng quắc trong tay nàng ấy, chờ giờ bị xử tử hình.
Nhưng khi thanh đoản đao vừa mới đưa lên thì Văn Thiếu Côn đã phóng ra một chưởng hất nát bức tường, phi thân vọt thẳng ra ngoài, miệng hét lớn:
- Hãy dừng tay.
Tiếng hét vang rền như sấm động làm rừng thông xao động, lá rụng lào xào.
Người đàn bà giật mình ngừng tay nhìn lại, trong bụng thấy e dè vì tiếng quát quá oai dũng, chứng minh một nội lực vô cùng hùng hậu của người vừa mới xuất hiện.
Khi thấy kẻ này chỉ là một chàng thiếu niên mặt đẹp trai như ngọc tác cỡ mười sáu, mười bảy, người ấy cất tiếng cười lớn nói với Thời Tư Tình:
- Lão già khá thật, té ra nhà ngươi đề phòng trước để viện binh giúp sức.
Thời Tư Tình gắng gượng nói:
- Lão phu không khi nào thèm làm thế.
Rồi quay về phía Văn Thiếu Côn, lão nói:
- Cậu bé, lão phu đã giao hẹn cùng cậu từ lúc mới vào xin ngủ trọ, rằng bất luận việc gì xảy ra nơi đây cũng không được nhúng tay vào. Cậu cứ giữ đúng lời hứa, để mặc kệ chúng tôi.
Văn Thiếu Côn dõng dạc đáp:
- Vãn sinh đi khắp giang hồ phụng sự tám chữ “Trừ gian, khử bạo, cứu khổ, phò nguy”. Không gặp thì thôi, nay đã gặp rồi không thể nào làm lơ được. Vãn sinh hành động theo lương tri của con người nghĩa hiệp chứ đâu phải theo lời yêu cầu của lão trượng đâu.
Rồi đôi mắt long lên sáng quắc nhìn người đàn bà che mặt, chàng nói lớn:
- Nhà ngươi ỷ sức mạnh hiếp người cô thế, chuyên xử tàn nhẫn với kẻ dưới tay như vậy có đúng không?
Bị khích động bởi lời nói ấy, người đàn bà bịt mặt chỉ chàng hét lớn:
- Té ra là mi?
Văn Thiếu Côn sửng sốt hỏi:
- Ủa, cô nương là ai mà biết ta, hình dáng cô nương sao có nhiều nét quen lắm vậy?
Nàng ấy đột nhiên hỏi lớn:
- Đừng nói xàm. Ta chỉ nhìn lầm chứ xưa nay chưa hề quen biết nhà ngươi tý nào.
Rồi nàng nói nhỏ dần:
- Ngươi nên nghe lời khuyên của ta, đừng nhúng tay vào việc này làm gì.
Bất luận thế nào ta cũng không thể tha chết cho lão này được đâu.
Văn Thiếu Côn mỉm cười đáp:
- Nếu thế thì giữa tôi và cô nương khó lòng tránh khỏi xô xát. Cô nương cũng nên hiểu cho rằng, bất luận thế nào tôi cũng không thể bỏ qua chuyện này được.
Thời Tư Tình gọi lớn:
- Này cậu bé, lão không bằng lòng như thế đâu. Cậu hãy mau mau rời bỏ nơi này đi nơi khác...
Văn Thiếu Côn nghiêm giọng nói:
- Đây không còn vấn đề lão tiền bối bằng lòng ...
-357
Còn người kia không đứng vững được, thân hình mảnh mai lảo đảo về phía sau hơn một trượng, hai vai rúng động không ngừng, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.
Mặc dù đã tranh phần thắng lợi, nhưng chàng không tấn công tiếp, khẽ nói:
- Tôi không muốn bức bách đâu, cô nương có thể tự nhiên rút đi khỏi nơi đây.
Người kia sửng sốt một lúc rồi hình như đã nhận định được tư thế của mình bất lợi, gầm lớn:
- Thời Tư Tình, số mạng mày chưa mãn. Chẳng qua vì...
Rồi nàng rít thêm:
- Nhưng mày cũng không còn sống thêm bao nhiêu ngày nữa vì đã trúng phải độc chưởng của bổn cô nương rồi. Cứ tính đủ bốn mươi chín ngày, thân xác nhà ngươi tự nhiên tan ra thành huyết cả.
Dứt lời nàng đã lắc mình một cái, nhẹ nhàng biến vào rừng khuya hòa lẫn với đêm tối.
Văn Thiếu Côn thở dài rồi rảo bước lại bên cạnh Thời Tư Tình khẽ nói:
- Tiền bối có sao không? Tại sao tiền bối đã lánh mặt vào rừng khuya mà có người vẫn theo dõi tiền bối để trả thù?
Thời Tư Tình thở dài chán nản nói:
- Ta bị hàm oan cách đây mười mấy năm. Lúc ấy ta cùng người vợ đẹp và đứa con thơ sống yên ổn thì một đêm có một kẻ lạ đột nhập giết chết cha mẹ vợ ta. Mọi chứng cớ đều bị xóa sạch. Mọi người đều nghi cho ta là hung thủ. Vợ ta giận ta dắt đứa con đi mất, còn mọi người thì quay mặt lại với ta. Chỉ tiếc là trong mười mấy năm qua ta không kiếm được hung thủ để giải tỏa hàm oan, giờ này thì...
Nỗi bi quan của Thời Tư Tình không phải là quá đáng. Sự việc ấy xảy ra trên mười năm rồi vẫn chưa tìm được người gieo họa. Ngày nay hai chân bị gãy, thêm trúng độc nặng, còn sống chẳng bao ngày thì làm sao mà giải oan, để gội sạch được mối nghi kỵ sâu sắc ấy nữa.
Văn Thiếu Côn cau mày suy nghĩ, trong lòng nặng nề như mang tảng đá ngàn cân.
Bỗng nhiên trong rừng khuya vắng lặng có một tiếng rú vang lên văng vẳng.
Tiếng rú tận đàng xa theo hơi gió đưa đến, với trình độ võ công của hai người tức khắc đã nhận ra ngay.
Văn Thiếu Côn định thần nghe ngóng.
Thời Tư Tình chớp đôi mắt rồi ngậm ngùi nói:
- Chết rồi! Kẻ thù của lão đã đến rồi!
Tiếng hú vang lên lảnh lót, lúc đầu nghe rất xa, ít ra cũng trên ba dặm. Chỉ trong chớp mắt tiếng hú đã lớn dần và hình như chỉ còn cách đây hơn một dặm. Như thế cũng đủ thấy tốc độ và tài khinh công của kẻ ấy cao diệu đến chừng nào.
Khu rừng thông chìm đắm giữa đêm khuya lặng lẽ, hoang vu, rãi rác nhiều xác chết đã trương sình, những bộ xương trắng hếu không toàn vẹn tay chân phơi bày trên mặt cỏ, thêm vào đó những tiếng rên rỉ não nùng càng tăng thêm vẻ rùng rợn.
Văn Thiếu Côn nhìn ông lão Thời Tư Tình bị trọng thương nằm trên cỏ ướt, lòng bồn chồn nói:
- Xin lão tiền bối đừng quá bi quan, vãn sinh tuy không có tài nghệ siêu quần bạt tụy, nhưng cũng đủ để đối phó giúp lão tiền bối lúc này.
Thời Tư Tình vội xua tay nói:
- Không nên, lão phu cùng bạn trẻ chỉ gặp nhau nhất thời, đâu thể vì lão mà bạn trẻ phải mang họa vào thân.
Tiếng hú đã dứt, rừng khuya lại chìm trong yên lặng.
Tuy nhiên với khả năng thị thính của Văn Thiếu Côn, chàng đã biết rõ kẻ ấy chỉ còn cách nơi này không quá một dặm, trong nháy mắt là họ đã đến rồi.
Không còn do dự nữa, chàng vung chỉ điểm ngay vào hai huyệt Dũng tuyền và huyệt câm của Thời Tư Tình. Thời Tư Tình đã biến thành một xác người vừa câm vừa tê bại, chỉ còn hai mắt trông thấy, trí não tuy hiểu biết nhưng không cử động nói năng gì được nữa.
Lập tức chàng bồng lão Thời Tư Tình đem vào phòng đặt nằm trên cỏ khô, khép cửa lại rồi nhảy ra ngoài.
Khi vừa bước vào trong viện phía trước, đã thấy hai bóng đen từ trong bụi rậm nhảy vút ra.
Văn Thiếu Côn đứng chắn trước cửa phòng cách độ vài ba bước, khoanh tay đợi, đưa mắt nhìn theo hành động hai người, lòng không khỏi e ngại thầm.
Hai bóng đen này là một người đàn ông và một người đàn bà, cả hai đều có hình dung cổ quái.
Người đàn ông cao ngất ngưỡng như cây tre già, đôi mắt ti hí nhưng sáng ngời, lưỡng quyền nhô lên cao, nước da tái mét.
Người đàn bà vừa béo vừa lùn, thân hình cục mịch, miệng vừa dài vừa nhọn, có hai răng nanh chĩa ra ngoài như răng heo nái.
Hai người cùng đứng hàng chữ nhất trong sân, đưa cặp hai mắt sáng quắc nhìn khắp chung quanh một lượt rồi ngó vào Văn Thiếu Côn có vẻ ngờ vực vì chưa biết là ai.
Văn Thiếu Côn ngấm ngầm vận công lực đầy đủ để phòng bất trắc, bình tĩnh nhìn hai người quái dị, không nói một lời.
Một chập sau người đàn ông lẩm bẩm:
- Chả lẽ chúng ta đến muộn rồi chăng?
Giọng nói lí nhí và ríu rít như tiếng chim kêu, rất khó nghe.
Người đàn bà lùn tịt, mặt như heo nái chỉ mặt Văn Thiếu Côn hất hàm hỏi:
- Thằng bé con, mi là ai? Có phải họ Thời không?
Tiếng nói oang oang như thùng thiết bể nghe chát cả tai.
Văn Thiếu Côn chau mày không đáp lại câu ấy, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói:
- Đêm hôm khuya khoắt, hai người đường đột vào nơi đây với ý định gì?
Cả hai đưa mắt nhìn nhau lạ lùng. Người đàn ông bước tới mấy bước, mắt chớp như sao, cất giọng nói líu lo như chim hót:
- Ranh con, mày lấy tư cách gì dám hỏi vặn ông bà đây. Mày đã sắp chết đến nơi rồi đấy con ạ.
Hét vừa dứt lời, y vung tay định chộp, nhưng chẳng biết nghĩ gì bỗng ngừng lại.
Do dự một chốc, y bước lại gần đưa tay vỗ vào vai Văn Thiếu Côn, nhưng bỗng nhiên tái mặt nhảy lùi lại ba bước.
Một luồng âm lực êm nhẹ, từ thân người Văn Thiếu Côn xông ra hất ngược bàn tay y, khiến y có cảm giác như tấn công vào một bức tường vô hình rất kiên cố.
Y giật mình sợ hãi, lùi lại, đưa mắt nhìn cả bốn phía xung quanh chẳng có một bóng người, ngoài chàng thiếu niên độ mười sáu mười bảy tuổi đứng sừng sững trước cửa. Y tự hỏi:
- “Chả lẽ thằng bé này lại có hộ thân cương lực hay sao? Không thể nào như thế được. Với số tuổi này, dù hắn được luyện tập ngay từ khi mới đi cũng không thể đạt đến mức ấy được”.
Nhưng sự thật vẫn không chối cãi được.
Vốn là con người đã nhiều kinh nghiệm trên đời, y nhìn qua thái độ và tư thái của chàng thiếu niên trước mặt và luồng kình lực vô hình đã phát ra đẩy bật bàn tay hắn thì biết ngay đã gặp một đối thủ đáng sợ.
Người đàn bà lùn mập hình như chưa biết, cũng tiến tới đứng sát bên người đàn ông, trợn mắt quát lớn:
- Nhà ngươi là ai, với lão già họ Thời có dính dáng chi không?
Văn Thiếu Côn cười lạt đáp:
- Tôi cùng người họ Thời không quen biết, mà cũng không có một liên hệ dính dáng gì hết.
Đưa mắt nhìn qua hai người, chàng nói tiếp:
- Tên họ kẻ này là Văn Thiếu Côn, hai người có nghe thấy lần nào chưa?
Hai người kia lẩm bẩm:
- Văn Thiếu Côn.
Rồi cả hai hất hàm hỏi:
- Mi có phải con của Văn Tử Ngọc, Võ lâm đệ nhất gia, một con cá lọt lưới của các cao thủ năm đại môn phái tại Hạ Lan sơn đấy chăng?
Văn Thiếu Côn trợn mắt nạt lớn:
- Hai vị nên nói năng có khách khí một chút.
Người đàn ông cười nói:
- Phải, đối với mày chúng ta đã hết sức khách khí rồi đó. Riêng phần mày đã dùng chưởng đánh Ô Trúc thần quân và Thiên Sơn tam sát, một chết hai bị thương, chẳng biết như vậy có khách khí không?
Nói xong hắn hừ một tiếng và hỏi:
- Bé con, mày biết chúng ta là ai không?
Đã nuôi sẵn một ác cảm cùng hai người này ngay từ lúc mới đến, chàng cười lạt nói:
- Chúng bay bất quá cũng là một bọn gian ác trong hàng tà đạo bàn môn, ta chẳng có thì giờ để tìm hiểu tên tuổi làm gì cho nhọc xác.
Hai người nổi nóng mặt mày tái sắc, nhưng vì đã có ý sợ hãi nên cố đấu dịu.
Người đàn ông cười lạt nói:
- Dẫu nhà ngươi không hỏi chúng ta cũng nói cho biết để sau này có chết cũng khỏi ân hận. Lão phu là Dương Ma Lăng Nhất Phi.
Người đàn bà kia nói tiếp theo liền:
- Còn lão già này là Âm Ma Đoàn Vô Hoa.
Văn Thiếu Côn nghe nói giật mình lẩm bẩm:
- Té ra Âm Dương nhị ma Lăng Nhất Phi và Đoàn Vô Hoa, xưa nay cũng nổi tiếng một thời trong giới hắc đạo đây.
Nghe chàng lẩm bẩm, hai người lộ vẻ thích chí, bước lên ba bước, hãnh diện nhìn chàng nói lớn:
- Té ra nhà ngươi cũng đã nghe đại danh của chúng ta.Vậy nên liệu lấy mà xử lý. Văn Tử Ngọc đối với chúng ta chỉ biết tên chứ chưa hề quen biết.
Hai tên ma đầu này, Văn Thiếu Côn đã nghe qua một lần từ miệng bọn Mạc Bắc tứ tuyệt kể lại, khi chúng bao vây chàng và Niệp Sáp hòa thượng.
Hôm nay đối diện với bọn chúng, chàng đã thấy khó chịu vì thái độ kiêu kỳ ngạo mạn, nhất là Âm Ma càng dễ ghét hơn nữa.
Vì vậy nên chàng phớt tỉnh nhìn chúng một chập rồi cười lạt nói:
- Bình sinh đối với những người trong giới hắc đạo, kẻ này chẳng có cảm tình gì, hai vị dầu có nói tên hay không điều đó cũng không quan hệ mấy.
Dương Ma Lăng Nhất Phi nói:
- Ta đến đây chỉ có mục đích tìm tên già họ Thời, nếu nhà ngươi và lão ấy chưa hề quen biết thì ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi đâu.
Nói xong y đưa mắt liếc Âm Ma Đoàn Vô Hoa, nói:
- Thằng già họ Thời đã sợ hãi nấp đi nơi khác rồi, chỉ để chú bé họ Văn ra chịu trận. Ta chẳng cần nói chuyện dong dài nữa, cứ đi lùng xét cho rồi.
Âm Ma Đoàn Vô Hoa gật đầu đáp:
- Phải, chúng ta đi xét cho rồi.
Nói xong toan nhảy vào trong để tìm kiếm.
Nhưng Văn Thiếu Côn đã quát lớn:
- Hãy khoan.
Nhị ma quay lại, đồng thanh hét:
- Nhà ngươi còn muốn lôi thôi gì nữa đấy?
Văn Thiếu Côn lạnh lùng đáp:
- Hà tất hai vị phải tốn công tìm kiếm làm gì cho mệt.
Dương Ma hỏi:
- Tại sao?
Chàng đáp:
- Lão tiền bối họ Thời hiện đang ở trong phòng này.
Dương Ma Lăng Nhất Phi sửng sốt nói:
- Ngươi hãy gọi lão ấy ra đây. Hay là để chúng ta vào bắt lấy cũng được.
Văn Thiếu Côn nói:
- Trước kia ta từng nghe Niệp Sáp hòa thượng nhắc đến nhị vị và thường ca tụng Âm Dương nhị ma là hai bậc đáng kính trong phái hắc đạo, không ngờ lại có những hành động hồ đồ nông nổi như thế ấy. Theo lời khuyên của ta, hai vị nên rời chốn này là tốt nhất. Nếu không...
Chàng nói chưa dứt lời, Dương Ma Lăng Nhất Phi đã gầm lên rằng:
- Lão phu xem nhà ngươi như con cháu nên cố nhẫn nại tha thứ cho lần này.
Nếu cứ giữ thái độ hổn xược như thế nữa, đừng trách ta sao ác độc.
Âm Ma Đoàn Vô Hoa nói thêm vào:
- Thôi, đừng nên dài dòng với tên nhải con này nữa. Nhưng trong câu chuyện hôm nay xét ra cũng có điều không đúng.
Dương Ma Lăng Nhất Phi lắp bắp hỏi:
- Không phải chỗ nào?
Âm Ma suy nghĩ rồi thủng thỉnh nói:
- Nơi đây còn la liệt hàng trăm bộ xương khô và thây người sình thối, rõ ràng vừa mới xảy ra một trận đánh nhau lớn, như thế thì đại trận thi ma của Thời Tư Tình đã bị phá hủy hết rồi. Chúng ta đến đây là do lời hẹn ước với Thời Tư Tình. Nếu lão có lòng khiếp sợ cứ tự mình xin từ bỏ lời hẹn ước là xong, việc gì phải trốn tránh như thế. Chuyện này chắc có lẽ hắn đã gặp tai nạn bất ngờ rồi.
Dương Ma Lăng Nhất Phi gật đầu nói:
- Ừ, có lý. Như thế thì lão già họ Thời đã bị sát hại rồi chăng?
Âm Ma Đoàn Vô Hoa nói:
- Đúng rồi, chứ còn chi nữa.
Dương Ma cười khanh khách quanh sang bảo Văn Thiếu Côn:
- Như vậy giữa chúng ta chẳng có gì đáng gây cấn nữa. Mi có giết lão ấy rồi, cứ chỉ thi hài để ta đánh đủ ba trăm roi cho hả giận.
Văn Thiếu Côn cười lạt không thèm trả lời. Âm Ma Đoàn Vô Hoa nhảy lồng lộn gầm lớn:
- Nếu thằng bé này đã sát hại Thời Tư Tình thì mụ này quyết giết mi để trả thù cho lão ấy.
Nói vừa dứt lời, mụ đã khoa quyền tấn công luôn vào ngực Văn Thiếu Côn.
Đường quyền của Âm Ma xé gió vù vù, đồng thời tỏa ra một luồng hơi lạnh như băng tuyết.
Văn Thiếu Côn tuy đã vận dụng hộ thân cương lực để bảo vệ cho mình nhưng vẫn không dám coi thường, vội vàng thủ hai tay trước ngực tung luôn một chưởng để chống lại.
Hai luồng quyền chưởng gặp nhau, âm dương hóa giải rồi cùng tan biến trong vô hình.
Văn Thiếu Côn nhún chân vọt ra sau mấy bước để phóng tránh đòn thứ hai tấn công tiếp theo.
Âm Ma Đoàn Vô Hoa vừa chạm với công lực vô cùng thâm hậu của chàng thiếu niên đã thất sắc kêu lớn:
- Lợi hại thật, như thế này thì nhất định Thời Tư Tình đã bị mất mạng dưới tay ngươi rồi.
Thật ra mụ ta đã nhận xét rõ bản lãnh của chàng thiếu niên này không phải tầm thường, nếu Thời Tư Tình gặp tay hắn ắt không thể nào thoát chết.
Văn Thiếu Côn ngơ ngác chẳng hiểu vì sao hai tên ác ma này cố tìm Thời Tư Tình để giết, trái lại Âm Ma Đoàn Vô Hoa còn tuyên bố muốn trả thù cho lão.
Vừa khi đó Âm Ma Đoàn Vô Hoa đưa tay vào lấy Huyền Phách Hàn Châu toan tung ra.
Huyền Phách Hàn Châu là một ám khí nổi tiếng trong phái hắc đạo, mỗi khi đánh ra tung tóe như mưa rào vừa tiết ra luồng khí lạnh như băng giá vừa chứa độc khí, chỉ cần dính vào người một chút là khí huyết bị đông lại mà chết. Xưa nay chất độc của Huyền Phách Hàn Châu chưa có thuốc gì cứu nổi.
Văn Thiếu Côn phóng người ra sau một trượng để tránh đồng thời hét lớn:
- Hãy dừng tay. Hai vị cần cho biết trước ý định đến đây để làm gì rồi sẽ đánh chẳng muộn.
Âm Ma Đoàn Vô Hoa đáp lớn:
- Chẳng cần phải hỏi lôi thôi, ngươi đã giết lão thì phải đền mạng.
Văn Thiếu Côn cười lạt nói:
- Hai vị đến đây tìm Thời lão tiền bối để phục thù hay tìm kẻ khác để trả thù cho lão. Việc này cần nói rõ, ân oán phân minh để khỏi hồ đồ hỗn độn.
Đoàn Vô Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chập rồi đáp:
- Phải, chúng ta có một mối căm thù cần tìm lão để thanh toán. Ta tức vì không được tự tay mình giết lão, để ngươi giết đi, thì chúng ta lại giết ngươi để trả thù cho lão.
Văn Thiếu Côn lắc đầu cười khì:
- Oái oăm thật, việc này quả nhiên kỳ lạ.
Rồi nhìn thẳng vào mặt Dương Ma Lăng Nhất Phi, chàng hỏi tiếp:
- Xin ngài vui lòng cho biết rõ thêm về việc này.
Dương Ma Lăng Nhất Phi cũng lấy làm lạ về các lời nói vừa rồi của vợ, hừ một tiếng hỏi Đoàn Vô Hoa:
- Mụ điên hay sao mà có những ý kiến quái gở như thế?
Âm Ma Đoàn Vô Hoa vênh mặt hét lớn:
- Ta không điên đâu! Ông há không biết rằng giữa ta cùng nó xưa kia...
Dương Ma tái mặt, gượng cười lẩm bẩm:
- Ờ ra thế, trước kia giữa chúng nó đã có sự liên quan mật thiết, thảo nào...
Văn Thiếu Côn đã hiểu được phần nào câu chuyện giữa đôi vợ chồng Âm Dương nhị ma qua những lời trao đổi bóng bẩy vừa rồi. Chàng làm thinh giữ thái độ bàng quan đứng khoanh tay nghe tiếp và ngẫm nghĩ:
- “Té ra xưa kia mụ già quái gở này đã có lần thầm yêu trộm nhớ Vọng Tình lư chủ Thời Tư Tình, đến bây giờ vẫn còn mơ tưởng. Nhưng không hiểu tại sao lại gây nên oán thù đến nỗi muốn sát hại lẫn nhau như thế?”
- Xưa kia làm sao, liên quan thế nào hãy nói rõ.
Âm Ma đáp:
- Chỉ cần so sánh con người của ông và hắn, để tự xét thì hơn.
Lăng Nhất Phi tức quá hét lớn:
- Hãy câm mồm ngay đi, đồ lang chạ mà không biết xấu. Người không tự xét lấy thân, hình dáng như thế, mặt mày như thế còn đi so sánh với ai. Chỉ vì ngươi cố bám lấy ta, chứ ta đâu cần ngươi. Đã bao tuổi đầu mà nói năng không ngượng miệng.
Văn Thiếu Côn đứng bên cạnh không nhịn cười được, nghĩ thầm:
- “Quả xứng đôi vợ chồng quỷ quái, từ mặt mày đến tánh ý, chẳng ai kém ai”.
Nhưng không ngờ sự cãi lẩy đã đưa đến đổ vỡ.
Vừa nghe Dương Ma nói, Âm Ma Đoàn Vô Hoa tái mặt, môi run run phất tay đánh ngang một chưởng. Dương Ma Lăng Nhất Phi không ngờ đến để đề phòng tránh né, lãnh đủ một chưởng, má sưng vù, miệng hộc máu tươi.
Lão sửng sốt nghẹn ngào vì quá tức nhưng cố đấu dịu nói:
- Thôi tốt lắm rồi! Thế này càng hay. Hôm nay ta mới biết lòng dạ mụ.
Tình nghĩa vợ chồng trên hai mươi năm nay xin cắt đứt...
Lão gượng cười nói thêm, tiếng lí nhí như chim reo:
- Giữa mụ và lão họ Thời dù tình xưa chưa dứt, nhưng đó là việc riêng của mụ, lão phu chỉ biết thực hiện cái mộng phục thù lại một chưởng trong buổi tiệc đầu người lần thứ nhất hồi trước...
Lão còn muốn nói thêm nhưng đến đây bỗng nghẹn ngào ngừng lời vì cảm xúc.
Âm Ma Đoàn Vô Hoa bỗng dưng sụt sùi đôi mắt đẫm lệ, xua tay như muốn xua đuổi một viễn ảnh đen tối, bước gần lại chỗ Dương Ma, miệng lẩm bẩm:
- Chúng ta đã lấy nhau được hai mươi năm nay, tình thâm nghĩa trọng, ông đối với tôi chưa đến nỗi nào, vì một cơn xúc động tôi đã đánh ông thật là không phải.
Dương Ma Lăng Nhất Phi buồn rầu đáp:
- Thôi mụ cũng khỏi cần phải thương tâm nữa. Làm người ai khỏi nóng giận. Kể ra thì lão đây cũng có điều không đúng đối với mụ.
Văn Thiếu Côn đứng nghe không nói năng gì, thầm nghĩ:
- “Quả là đôi vợ chồng quái gở, giận cũng dễ mà làm lành cũng hay, đáng chán thật”.
Chàng nghĩ đến Thời Tư Tình với vết thương khá nặng chưa biết lành dữ thế nào, lại bị hai con quái vật này cố tìm để giết, chưa biết sẽ ra sao.
Âm Ma Đoàn Vô Hoa làm lành cười khà nói:
- Phải lắm, công việc đầu tiên của chúng ta là kiếm cho ra lão họ Thời.
Nếu hắn chưa chết chúng ta sẽ trả thù một chưởng trước kia. Điều mà ta ân hận nhất là cần hỏi lão ấy cho rõ tại sao đêm động phòng hoa chúc ở Đoàn gia bảo, lão lại trốn đi mất dạng, khiến cho ta phải xấu hổ vì mất mặt. Từ đó về sau lúc nào ta cũng cố tìm được hắn để rửa hận.
Dương Ma Lăng Nhất Phi nhìn mụ hỏi tiếp:
- Nếu lão ấy chết rồi thì sao?
Đoàn Vô Hoa ngập ngừng một lát rồi đáp:
- Đã chết là hết! Nếu hắn chết rồi chúng mình chôn hắn cũng được.
Lăng Nhất Phi cau mày nói:
- Dù phải chôn hắn cũng được nhưng trước khi chôn phải đánh đủ ba trăm roi mới đáng tội. Bây giờ phải tìm ra hắn trước đã.
Lão đưa mắt nhìn chòng chọc vào Văn Thiếu Côn hỏi gằn:
- Có thật hắn ở trong phòng không?
Văn Thiếu Côn lạnh lùng đáp:
- Phải, nhưng ta đã nhận lời giúp ông ấy. Nếu hai vị muốn gặp thì ít nhất cũng phải đuổi được ta ra khỏi nơi này trước đã.
Nãy giờ chứng kiến mọi việc, chàng đã thấy rõ hai vợ chồng Âm Dương Ma lúc lành lúc giận, hiền dữ không chừng, trong khi Thời Tư Tình đang bị trọng thương, không thể tin tưởng được thoát khỏi tay chúng. Khi đã nhúng tay vào cần phải giúp bảo vệ lão cho đến nơi đến chốn. Chàng vẫn làm thinh, đứng nhìn xem chúng đối phó ra sao.
Âm Dương nhị ma không dằn được cơn tức, cùng thét lớn:
- Thằng tiểu quỷ, ngươi nhất định cản trở chúng ta đến hay sao?
Văn Thiếu Côn từ tốn đáp:
- Vãn sinh cùng nhị vị vốn không quen biết nhau thì không khi nào có ý muốn đối địch. Vãn sinh chỉ cầu mong nhị vị rời khỏi chốn này.
Không đợi chàng nói dứt lời, Âm Ma Đoàn Vô Hoa quát lớn:
- Nếu không tìm được Thời Tư Tình, thì già này cũng chỉ biết tra hỏi một mình ngươi.
Dương Ma cũng gầm lớn:
- Oắt con quả muốn chết.
Nói xong hai chưởng nhất thời đều tung ra tấn công cùng một lúc.
Âm Dương nhị ma là hai tay hung thần khét tiếng trong phái hắc đạo, mỗi người có một tuyệt kỹ riêng. Dương Ma có Kim Ty thần công, Âm Ma có Huyền Ma thần công. Hai người một cương một nhu, một hàn một nhiệt, âm dương tương khắc, lợi hại vô cùng. Cả hai cùng phối hợp tấn công một lượt thì âm dương tương khắc, chưa kẻ nào chịu nổI ba chiêu.
Ngoài ra Đoàn Vô Hoa lại có Huyền Phách Hàn Châu, một loại ám khí độc dữ nổi tiếng nhất. Xưa này bao nhiêu cao thủ trong hắc đạo đều nể hai ma đầu này. Văn Thiếu Côn tuy biết hai người này chẳng phải tay vừa nhưng tin tưởng vào công lực của mình, hơn nữa lúc này cũng không còn thối lui được nên hét lớn:
- Nếu muốn giết ta, hai ngươi hãy chứng minh khả năng xem thử.
Nói xong chàng tung ra hai chưởng chia ra hai đường đánh thẳng vào đầu Âm Dương nhị ma.