Chỉ mục bài viết |
---|
Âm Dương Tam Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 09 - 16 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Tất cả các trang |
Lãnh Huyết Diễm Nữ thở dài, mặt long lanh lệ, giọng não nề :
- Tướng công không tin cũng là thường tình, nhưng lần này trở lại, thiếp muốn nói rõ cho tướng công một số tin tức.
Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :
“Nữ nhân này diễn kịch thực xuất thần, thoạt đầu giả làm người không biết võ công đã qua mặt được ta, sau lại giả làm nữ nhân si tình cứ như thực, quả là giả thần giống hệt thần, giả quỷ dường như quỷ.”
Nghĩ vậy chàng nói :
- Xin phu nhân cứ nói?
Lãnh Huyết Diễm Nữ giọng buồn thảm :
- Kỳ thực thiếp đã nói rồi, tướng công đã chiếm đoạt con tim của thiếp...
Đông Phương Thanh Vân vờ ngạc nhiên :
- Ồ, chẳng phải phu nhân luôn yêu thương lệnh phu sao?
- Đúng vậy?
- Thế thì vì sao lại biến đổi nhanh đến khó hiểu như vậy?
- Cảm tình thực khó nói hết thành lời.
- Bất luận thế nào cũng không thể kỳ lạ như vậy được.
- Đó là vì tướng công không hiểu lòng dạ nữ nhân. Nữ nhân luôn dựa vào tình cảm mà sống, tỉ như thiếp, ba mươi năm về trước chỉ yêu có một người, khâm phục một người, người kia cũng rất yêu thương thiếp, thiết nghĩ ái tình như vậy là bền vững.
- Đúng, vững như Thái Sơn.
- Không phải, nếu là sự việc khác thì có thể nói như vậy, nhưng ái tình thì không.
Tình cảm gắn bó keo sơn vẫn còn có kích thích từ bên ngoài như vậy mới có thể tồn tại vĩnh hằng.
- Lần đầu tiên được nghe cao luận, thực kinh nhân hãi thế.
- Đây là lý thường tình, một phu quân nếu để cho ái thiếp của mình luôn yêu mình thì người đó cũng phải luôn yêu mến ái thiếp. Khi ái thiếp thấy rằng phu quân luôn yêu thương mình, nhưng cũng phải để cho ái thiếp thấy rằng lúc nào nàng cũng có thể bị phu quân bỏ rơi, như vậy người thiếp đó phải hết lòng yêu thương, những lo có một ngày phu quân bỏ rơi, như vậy không có một thế lực chia rẽ họ được, ái tình khi đó mới thực sự bền vững.
Đông Phương Thanh Vân càng nghe càng thấy kỳ quái, Lãnh Huyết Diễm Nữ tiếp :
- Tệ phụ thực khiến thiếp có cảm giác mình được yêu thương hết mực song lại không có cảm giác sẽ bị bỏ rơi, mà món ăn no quá mất ngon vì vậy khi thiếp gặp tướng công, chân tình kích động, tướng công, thiếp chẳng cần tướng công đoái thương mà chỉ hi vọng tướng công tiếp nhận tình cảm của thiếp, được không?
Đông Phương Thanh Vân vẫn chưa hết kỳ quái, chẳng nói một lời.
Lãnh Huyết Diễm Nữ giọng thảm não :
- Tướng công tới Địa Mộ giáo, những tưởng bỏ mạng, đe dọa khắp chốn, thiếp ngoài sự lo lắng ra, còn có một điều thỉnh tướng công chấp nhận, đó là sau này nếu có gặp nhau chỉ xin tướng công đừng nói gì với thiếp, được không?
Đông Phương Thanh Vân khẽ giật mình :
- Được?
Lúc này Lãnh Huyết Diễm Nữ đưa tay lấy từ trên đầu xuống một cây kim thoa, nói :
- Tướng công hãy cầm lấy, sau khi vào Địa Mộ giáo cần phải dùng kim thoa để thử xem thức ăn có bị bỏ thuốc độc không rồi mới được ăn.
- Đa tạ phu nhân, tại hạ tự sẽ lưu tâm.
Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :
- Xin tướng công hãy gượng nhận lấy?
Đông Phương Thanh Vân nói :
- Kim thoa lọt vào tay tại hạ, nếu bị phát giác, hậu quả khó lường.
Lãnh Huyết Diễm Nữ biến sắc, trầm tư thoáng chốc rồi nói :
- Không ngờ tướng công tuổi còn nhỏ mà cơ cảnh đến vậy, hèn nào tệ phu coi như đối thủ.
Sau đó im lặng bao trùm cả hai người, thời gian trôi qua lặng lẽ, độ một giờ sau cỗ kiệu dừng lại. Bên ngoài có tiếng nói :
- Thỉnh Đông Phương khách nhân chuyển xe.
Đông Phương Thanh Vân bước xuống, còn nghe giọng Lãnh Huyết Diễm Nữ văng vẳng bên tai :
- Thỉnh tướng công bảo trọng.
Bước xuống kiệu, Đông Phương Thanh Vân đưa mát nhìn đi thấy nơi đây là một sơn thôn hoang phế, xa xa dăm nóc nhà tranh lạnh lẽo, nơi chàng đứng tùng bách và dương liễu mọc đầy. Dưới ánh sáng yếu ớt mọi vật hiện ra đầy vẻ âm u kỳ bí. Một cỗ xe tứ mã dừng dưới bóng cây, một thiếu nữ đứng cạnh xe vận lam y, mỉm cười nói với chàng.
- Mời tướng công lên xe.
Đông Phương Thanh Vân thấy thiếu nữ này rất quen mặt tựa hồ đã gặp ở đâu, nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra, vừa bước lên xe chàng vừa cố moi óc nhớ lại. Cỗ xe này bên trong trang trí toàn màu vàng, bốn bề đều khắc long phụng trông rất sống động, đẹp đẽ. Lam y thiếu nữ cũng bước lên xe ngồi cạnh chàng, khẽ hô :
- Đi thôi?
Cỗ xe chuyển động, tiếng vó ngựa không ngớt khua lộp cộp bên tai.
Lúc này lam y thiếu nữ quay sang, mỉm cười nói :
- Đi mấy giờ rồi, tướng công còn khỏe chứ?
Đông Phương Thanh Vân chợt nhớ ra đây chính là thanh y thiếu nữ đón mình ở Tà Dương lầu, chàng cười lớn :
- Tại hạ không sao, còn cô nương?
- Tiểu nữ thực lo sợ thay cho tướng công.
Đông Phương Thanh Vân thoáng chút ngạc nhiên :
- Vì sao phải lo?
Lam y thiếu nữ đáp :
- Tướng công đảm lược xuất chúng, không biết rõ nội tình, tất nhiên chẳng lo gì, tiểu nữ... Ồ? Có lẽ đừng nói tới chuyện này thì hơn, nói ra chỉ e tiểu nữ khó bảo toàn tánh mạng.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu không hiểu, kỳ thực trong chớp mắt chàng đã phát giác ra một sự kỳ dị, nghĩ lại thoạt đầu đi xe, sau ngồi kiệu, sau nữa thoát khỏi trận rồi đi kiệu, lại chuyển xe, mấy lượt thay xe đổi ngựa, há chẳng phải có y che mắt hay sao? Có thể Trung Nguyên phân đà của Địa Mộ giáo ở gần phủ Khai Phong, cho nên để che mắt chàng, người của Địa Mộ giáo mới bày ra trò khiến chàng tưởng lầm Trung Nguyên phân đà cách phủ Khai Phong khá xa.
Nghĩ tới đây Đông Phương Thanh Vân hỏi :
- Bao giờ thì tới Trung Nguyên phân đà?
Lam y thiếu nữ đáp :
- Canh hai đêm nay?
Đông Phương Thanh Vân gật đầu im lặng, lam y thiếu nữ lại hỏi :
- Hẳn tướng công thấy khó chịu lắm?
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Phải, rõ ràng khoảng cách không xa mà cố ý chạy loạn khắp nơi hết kiệu tới xe, hết xe tới kiệu.
Lam y thiếu nữ giật mình biến sắc, Đông Phương Thanh Vân tiếp :
- Nghe nói quí giảo chủ có mười hai người thê thiếp phải không?
Thiếu nữ lắc đầu :
- Tiểu nữ không biết.
- Trung Nguyên phân đà do Cửu muội tức người thiếp thứ chín của quí Giáo chủ thống lãnh, phải không?
- Tiểu nữ không biết.
- Cô nương phụng mệnh ám toán tại hạ, phải không?
- Không, tiểu nữ thừa lệnh nghinh tiếp tướng công tới Phân đà.
- Tốt lắm, từ giờ tới canh hai còn cả một ngày nữa, nửa đường có cần phải đổi xe thay kiệu không?
- Không cần.
- Được, hiện tại chúng ta chẳng còn gì để nói nữa, vậy chuyện ai nấy làm, tại hạ cần phải hành công, cô nương muốn làm gì thì cứ làm.
- Tiểu nữ phụng mệnh bảo vệ tướng công.
- Vậy thì tại hạ cáo lỗi.
Dứt lời, Đông Phương Thanh Vân ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công.
Phải biết, Đông Phương Thanh Vân đã đạt tới chín thành hỏa hầu của Ban Nhược Mật La thần công, toàn bộ huyệt đạo trên người đều được phong bế, sau khi vận công điều tức thì rơi vào trạng thái nhập định nhưng tai vẫn lắng nghe mọi động tịnh xung quanh, lòng luôn phòng bị cảnh giới. Thời gian trôi qua, thoạt tới lúc hoàng hôn. Đông Phương Thanh Vân ngồi suốt một ngày, tuy trong lúc hành công, nhưng vẫn luôn luôn lưu tâm dò xét cử động của Lam y thiếu nữ, chàng hoài nghi có thể khi mình đang hành công mà thiếu nữ đột nhiên hạ thủ, chỉ e trở tay không kịp.
Nhưng lam y thiếu nữ không hề có ý muốn hạ thủ, mắt không hề rời khỏi chàng, lòng thầm nghĩ :
“Người có võ công khi hành công tới chỗ khẩn yếu thì chẳng khác nào thường nhân, nếu mình thừa lệnh ám toán thì dễ như trở bàn tay.”
Nàng còn đang nghĩ vậy đã thấy Đông Phương Thanh Vân từ từ mở mắt ra nói :
- Vì sao cô nương không hạ thủ?
Thiếu nữ cười :
- Tiểu nữ chỉ phụng mệnh nghinh đón tướng công mà thôi?
- Đã tới lúc nào rồi?
- Gần lên đèn.
Thời gian còn dài, Đông Phương Thanh Vân chợt quyết định dò hỏi lai lịch của thiếu nữ, chàng hỏi :
- Cô nương tự nguyện gia nhập Địa Mộ giáo hay là vì bị ép buộc?
Lam y thiếu nữ ngạc nhiên :
- Tiểu nữ sanh ra và lớn lên tại Địa Mộ giáo.
Đông Phương Thanh Vân nghe vậy thì giật mình thầm nghĩ :
“Lãnh Huyết Diễm Nữ nói quả không sai, Địa Mộ giáo chủ đúng là ma quỷ bằng không thì không thể có kế hoạch chu mật đến thế. Y đã khiến bao gia đình phải tan nát, đau khổ vì bị mất con chỉ vì một ý muốn không để thuộc hạ của mình phản bội.”
Cả hai trầm mặc hồi lâu, thiếu nữ lại nói :
- Tiểu nữ cho rằng tướng công quá khờ ngốc?
- Vì sao?
- Tướng công chỉ vì có ước hẹn mà mạo hiểm tới tánh mạng, vậy chẳng phải quá khờ ngốc là gì?
- Cô nương sai rồi, đã ước hẹn thì dù có xông vào rừng đao bể kiếm tại hạ chẳng chút e ngại. Đường đường là nam hảo hán, làm sao có thể thất tín như phường nữ lưu được.
- Tướng công sỉ nhục nữ nhân?
- Tại hạ nói nữ nhân thông thường chứ không ám chỉ cô nương.
- Tiểu nữ tuy chỉ có thân phận thị tì nhưng chẳng phải hạng phản phúc vô thường.
- Đương nhiên khí tiết của cô nương tại hạ rất khâm phục, nhưng Lãnh Huyết Diễm Nữ, chủ nhân của cô nương lại là kẻ phản phúc đến đáng sợ.
- Lãnh Huyết Diễm Nữ không phải là chủ nhân của tiểu nữ.
- Cô nương là tì nữ của Cửu muội phu nhân chăng?
- Tiểu nữ không rõ.
- Hừ, lệnh chủ nhân ắt cũng là hạng phản phúc vô thường?
- Tướng công không nên sỉ nhục chủ nhân của tiểu nữ.
- Vậy lệnh chủ nhân là người thế nào?
- Chủ nhân của tiểu nữ ư? Luận về văn thì thông kim bác cổ. Luận về võ, tướng công còn phải luyện vài chục năm nữa mới là đối thủ.
- Có phải là Cửu phu nhân không?
- Tiểu nữ thực không rõ.
- Nếu vậy, Lãnh Huyết Diễm Nữ là hạng vô sỉ rồi?
- Tiểu nữ không biết.
Từ khẩu khí và thần sắc của lam y thiếu nữ, Đông Phương Thanh Vân đoán rằng chủ nhân của nàng chính là vị Cửu phu nhân của Địa Mộ giáo chủ. Xem ra thiếu nữ cũng chẳng hề có hảo cảm với Lãnh Huyết Diễm Nữ, như vậy có thể biết rằng mối quan hệ giữa mười hai vị phu nhân của Địa Mộ giáo chủ cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Nhưng vì sao như vậy? Nếu thực như vậy thì nội tình Địa Mộ giáo cũng chẳng có chi phức tạp. Nghĩ vậy Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :
- Vừa rồi cô nương lo cho tại hạ là có dụng ý gì?
Lam y thiếu nữ đỏ mặt :
- Tiểu nữ chỉ lo giùm cho người khác mà thôi.
- Lo giùm ai?
- Lo giùm chủ nhân tiểu nữ.
- Ồ? Chủ nhân của cô nương là Cửu phu nhân.
Lam y thiếu nữ biết mình lỡ lời, mặt trắng bệch, mắt lộ vẻ kinh hoàng. Đông Phương Thanh Vân hiểu ý, mỉm cười :
- Tại hạ đường đường chính chính, hơn nữa lại được cô nương quan tâm, nào có ý gia hại cô nương, tại hạ sẽ giữ bí mật, nhưng cô nương có thể giải thích vì sao lệnh chủ nhân lại lo cho tại hạ không?
Lam y thiếu nữ nghe vậy thì bớt kinh sợ, nói :
- Chủ nhân tiểu nữ vì nghe người trong giang hồ ca tụng tướng công trí như Gia Cát tái thế, võ công tựa Vũ Khúc phục sinh nên cố ý cùng tướng công phân cao thấp, do vậy nếu tướng công bị Bát nương hãm hại thì mất hết hi vọng so tài văn võ.
Đông Phương Thanh Vân khẽ ồ một tiếng :
- Thì ra là vậy, tại hạ quả có nhiều đối thủ.
- Đương nhiên, võ lâm lưu truyền tướng công đã thành thần lang. Nếu bị giết thì chủ nhân tiểu nữ lấy làm tiếc lắm vậy.
Hiện tại Đông Phương Thanh Vân hiểu thêm một điều nữa rằng mười hai vị phu nhân của Mộ Địa giáo chủ ngoài việc tranh quyền đoạt lợi ra, ai nấy đều hùng cứ một phương.
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Đông Phương Thanh Vân và lam y thiếu nữ cùng xuống xe. Vừa xuống xe Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìn xung quanh, thấy đây là một vùng hoang sơn, chàng hiện đứng trên một sơn đạo, hai bên vách núi dựng đứng, lam y thiếu nữ nói :
- Xin tướng công đi theo tiểu nữ.
Dứt lời lam y thiếu nữ cất bước tiến về phía trước. Đông Phương Thanh Vân liền bước theo. Không lâu sau thì đến trước một tòa núi lớn trong tựa một nấm mồ khổng lồ, tứ bề đá dựng lởm chởm, cửa mộ chỉ có một cánh, cao rộng hơn một trượng, so ra cửa lớn hơn cửa Thanh Chung gấp hai lần. Thiếu nữ tiến vào trước.
Đông Phương Thanh Vân bước theo không chút e ngại.
Đường đi lúc này dốc xuống, chuyển qua một khúc quanh thì tới một đường hầm rộng lớn, hai bên đường cứ cách hai bước lại cắm một bó đuốc khổng lồ, đường hầm sáng như ban ngày. Đi chừng mười trượng, lam y thiếu nữ chợt quay lại nói :
- Tướng công, người nào muốn vào phải qua cửa ải này, tướng công dám không?
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Có mưu kế gì cứ đem ra thử. Đông Phương mỗ tận lực thừa tiếp.
Nói rồi chàng thản nhiên bước tới. Bỗng có tiếng cười lạnh lẽo vang lên, cùng lúc hai đạo bạch quang bủa tới. Đông Phương Thanh Vân vừa nhìn thì thấy đó là đao quang và kiếm ảnh, cả hai một trước một sau chém tới, chàng chỉ sợ binh khí có tẩm thuốc độc, nên lập tức dịch chuyển thân người chân trái búng mạnh đá trúng sống đao, chỉ nghe keng một tiếng, cây đao đã rời tay bay đi. Cùng lúc ấy trường kiếm đã công tới, công thế nhanh như chớp. Đông Phương Thanh Vân né mình thoát khỏi thế công, lướt sát tới gần đối phương tả thủ đẩy ra một chưởng đánh ngay vai hữu đối phương, đã nghe hự một tiếng, thân hình y văng ra ngoài ba thước. Người vừa bị chàng đá rớt đao vội lao tới tập hậu sau lưng. Đông Phương Thanh Vân chẳng nói chẳng rằng quay phắt người lại song chưởng vừa hay nghênh tiếp song chưởng người nọ, lại nghe ầm một tiếng, người nọ đã văng đi tựa diều đứt dây.
Đông Phương Thanh Vân thóang chút kỳ quái không hiểu vì sao đối phương đã biết rõ võ công của chàng cao siêu mà còn phái hai gã tầm thường ra đối phó? Nghĩ vậy chàng cất giọng sang sảng :
- Chẳng lẽ Địa Mộ giáo lại chỉ có mấy kẻ tầm thường này thôi ư?
Một thanh âm ngọt ngào vang lên :
- Xin tướng công bớt giận, tướng công đi đường đã lâu cũng cần phải có vài động tác cho giãn gân cốt và giải sầu.
Lời vừa dứt tiếng ám khí xé gió rít lên vèo vèo, Đông Phương Thanh Vân chợt hiểu thì ra Địa Mộ giáo phái hai phế vật ra trước thí mạng chỉ hòng khiến chàng tưởng lầm Địa Mộ giáo không có cao thủ, do vậy mà có ý khinh địch, chuốc họa vào thân.
Lúc này ám khí đang lao tới nếu trúng ám khí thì hỏng.
Nghĩ vậy Đông Phương Thanh Vân vội vận thần công, hữu thủ hạ xuống xé một góc vạt áo rồi vận công vung lên, bao nhiêu ám khi đang lao tới đều bị kình lực của một chiêu này đánh rơi rụng, lúc này lại nghe giọng nữ nhân vang lên :
- Tướng công quả nhiên võ công hơn người, xin đi tiếp?
Đông Phương Thanh Vân cũng biết trong tình huống này, địch trong bóng tối ta ngoài sáng là rất bất lợi, song chàng tự phụ tài cao trí lớn, nên chàng quay đầu cất bước tiến tới.
Bỗng một bóng người từ đâu hiện ra chắn ngang đường, Đông Phương Thanh Vân lạnh lẽo hỏi :
- Báo danh?
Đối phương là một đại hán có thân hình khôi vĩ, mặt mũi đanh ác, y hạ giọng :
- Cửu kim cương Ngân Diện Kim Cương.
Vừa nói y vừa lao tới, song thủ vung lên đẩy ra hai lưỡi móc câu một đâm tới yết hầu một điểm tới đại huyệt Trung Trụ nơi bụng dưới của Đông Phương Thanh Vân, công thế cương mãnh, thế đến như điện chớp. Đông Phương Thanh Vân khẽ quát :
- Được?
Vừa quát, song thủ vừa vung lên tạo thành hình vòng cung, chưởng phong nổi lên cát bay đá chạy. Ngân Diện Kim Cương thấy vậy không khỏi kinh hãi vội thu chiêu búng người lộn ra sau, đồng thời thuận thế rút trường kiếm khỏi bao.
Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cười nhạt, cũng lấy kiếm ra. Ngân Diện Kim Cang chợt hú lên một tiếng, lao tới xuất chiêu, kiếm thế tạo thành nửa vòng tròn trắng bạc mũi chếch xuống. Đông Phương Thanh Vân cười khảy cất kiếm lên chĩa thẳng tới ngực Ngân Diện Kim Cương. Đã nghe một tiếng “ối chà”. Chỉ thấy ngực áo Ngân Diện Kim Cương bị kiếm của Đông Phương Thanh Vân xé một đường dài ba tấc, thân hình y lảo đảo lui về một bên. Lúc này thanh âm nữ nhân lại vang lên :
- Ngân Diện mau thoái lui, thỉnh tướng công đi tiếp?
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt tra kiếm vào vỏ, cất bước tiến lên. Đi chừng ba trượng, chuyển qua một khúc quanh, giữa đường hầm đá, có một đại hán đang đứng, đại hán nọ cất giọng khàn khàn :
- Phân đà Thất Sát tam chi lãnh tiễn Ngô Chấn Lâm lãnh giáo.
Đông Phương Thanh Vân ngắt lời :
- Đừng nhiều lời, xuất thủ đi?
Chỉ thấy Ngô Chấn Lâm khẽ phẩy tay, ánh quang lấp lánh, phong thanh rít lên khinh tâm động phách. Đông Phương Thanh Vân cảm thấy mũi lãnh tiễn lao tới cực kỳ nhanh, chàng chẳng chút chậm trễ vội nhún người xuống tấn vừa khi lãnh tiễn bay qua tai. Đông Phương Thanh Vân vừa định nhãn nhìn lại thì lại nghe phong thanh rít lên sau lưng, chàng buột miệng thầm khen thủ pháp sử dụng ám khí của đối phương thực kỳ dị cao minh. Chỉ thấy Đông Phương Thanh Vân lao người chúi đầu tới trước, ngực chạm sát đất. Đúng lúc ấy Ngô Chấn Lâm lại vung hữu thủ lên, mũi lãnh tiễn thứ hai đã bay ra. Đông Phương Thanh Vân còn chưa ổn trọng thân hình, mũi tiễn thứ hai đã lao tới. Đông Phương Thanh Vân không kịp chuyển mình tránh né, vội tung chân hữu đá lên, đầu mũi hài nghênh tiếp lãnh tiễn. Nào ngờ Tam chi lãnh tiễn Ngô Chấn Lâm thủ pháp kỳ dị, mũi lãnh tiễn sắp ghim vào mũi hài thì chợt chuyển hướng bay vọt lên trên, lượn một vòng trong không trung rồi lao thẳng xuống. Đông Phương Thanh Vân vì tung chân đá không có điểm tựa hơi mất thăng bằng, vội đảo người qua bên tả, tuy gắng gượng né tránh khỏi mũi tiễn thứ hai nhưng ống quần cũng bị rạch một đường dài hơn tấc. Chính trong khoảng khắc mũi lãnh tiễn rạch một đường trên ống quần, Đông Phương Thanh Vân lại nghe Ngô Chấn Lâm quát :
- Tiếp...
Lời còn chưa kịp nghe hết đã cảm thấy một luồng kình lực mãnh liệt đánh tới giữa mặt. Đông Phương Thanh Vân vội thi triển tuyệt kỹ khinh công Thất bộ đạp vận chuyển né tránh đồng thời nghiêng người rút kiếm. Mũi lãnh tiễn thứ ba lướt qua sát tai chàng, gần đến mức chàng có thể ngửi thấy được mùi tử khí toát ra từ thân tiễn. Khi chàng vừa ổn trọng thân hình thì luồng kình phong lại ập tới từ sau lưng. Đông Phương Thanh Vân vội vung kiếm chém ngược ra sau, cũng may hiện tại Đông Phương Thanh Vân có thể nghe gió mà xác định chính xác vị trí của mũi lãnh tiễn. Chỉ nghe keng một tiếng, mũi lãnh tiễn bị kiếm chém rớt nhưng Đông Phương Thanh Vân vẫn cảm thấy hổ khẩu tê dại. Chàng đứng thẳng người lên, từ từ quay lại thì thấy Tam chi lãnh tiễn Ngô Chấn Lâm vẫn đứng im bất động, sắc mặt trắng bệch. Khi chàng tra kiếm vào vỏ thì nghe giọng nữ nhân vang lên :
- Võ công của các hạ quả danh bất hư truyền, tiện thiếp vô cùng khâm phục.
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Không dám, không dám...
Thanh âm nữ nhân tiếp :
- Lần này tướng công giá lâm tệ đà, hẳn có ý dọ thám thực hư, phải không?
Đông Phương Thanh Vân khẽ giật mình song chàng lại trấn tĩnh, miệng không ngớt cười nhạt, hỏi :
- Phải chăng phu nhân chính là Trung Nguyên phân đà Đà chủ?
- Đúng vậy, hơn nữa thiếp chính là vị Cửu phu nhân, mà tướng công luôn miệng nhắc tới.Chuyến này đúng hẹn mà tới, hẳn tướng công sẽ không bỏ dở nữa chừng chứ?
- Đương nhiên?
- Tướng công có muốn biết Địa Mộ giáo đã sắp đặt các cơ quan trong con đường hầm này không?
- Tại hạ rất muốn mở rộng kiến thức?
- Nhưng tiếc rằng tướng công vì theo hẹn mà tới chứ không phải lén lút đột nhập, bằng không...
- Phu nhân cứ tùy tiện khai triển các cơ quan cạm bẫy để tại hạ được mở rộng tầm mắt.
- Được, tướng công cứ đi tiếp, tiện thiếp sẽ nói rõ cho hay.
Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, cất bước tiến tới. Đi chừng một trượng đã nghe Cửu phu nhân nói :
- Tướng công hãy dừng lại, nơi đây là Thủy lao, nếu tự ý tiến vào sẽ bị giam giữ mãi.
Bỗng có tiếng chuyển động vang lên ầm ầm, hai tấm sắc dầy đã hạ xuống chắn đường tiến thoái của Đông Phương Thanh Vân. Lúc này Cửu phu nhân lại tiếp :
- Khi hai tấm sắt hạ xuống, nửa giờ sau nước sẽ tràn vào. Nước này không phải nước thường, nó chứa chất độc cựa mạnh trong khoảng thời gian cạn một tuần trà, nó sẽ biến người sống thành một bộ xương khô. Đường hầm này rộng tám mươi trượng vuông, tướng công thử nghĩ xem nó giam được bao nhiêu người cùng một lúc? Do vậy thiếp thấy tướng công thực có hy vọng hảo huyền khi muốn đối đầu với Địa Mộ giáo.
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Chưa chắc?
- Lẽ nào tướng công có cách phá thủy lao ư?
- Đúng vậy?
- Nói bằng lời e không đủ tin cậy.
Đông Phương Thanh Vân bỗng chắp song thủ vào trước ngực, thân hình rùn xuống rồi từ từ đẩy ra một chưởng. Một chưởng này chàng đã dùng đủ mười thành công lực, và dùng chiêu thứ tám của Giao Long chưởng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Đông Phương Thanh Vân lảo đảo thối lui hai bước, khí huyết trồi ngược, hai tai ù đặc, mà tấm sắt chắn ngang trước mặt vẫn không hề lay chuyển. Sự im lặng bao trùm, hồi lầu Cửu phu nhân mới nói :
- Quả nhiên không thể giam nổi tướng công, thỉnh tướng công đi tiếp.
Đông Phương Thanh Vân nghe nói vậy thì cho rằng đối phương có ý chế nhạo, chàng bèn giận dữ gầm lên, tiếng gầm vang dội trong đường hầm khiến toàn bộ đường hầm rung lên bần bật. Điều kỳ lạ đã xảy ra, tấm sắt dày chắn đường lúc này đã tan thành bụi, bay mù mịt trong đường hầm. Lúc này Đông Phương Thanh Vân chợt hiểu rằng chàng sớm đã đánh vỡ tấm sắt chắn đường, nhưng chàng lại không biết mà thôi.
Thanh âm của Cửu phu nhân lại vang lên :
- Tướng công, trước khi tiến vào tệ đài tiện thiếp có vài điểm muốn lưu ý tướng công.
Đông Phương Thanh Vân nói :
- Xin phu nhân cứ nói?
- Điều đầu tiên, tạm thời chúng ta hãy chuyển thù thành bạn, dù tướng công hiện có ý gì, bổn đà cũng không cần biết, được chứ? Điều thứ hai, trong thời gian làm khách tại bổn giáo, tướng công có thể tự do muốn đi đâu thì đi. Nhưng không được đem những người tướng công quen biết đi.
- Người tại hạ quen biết ư? Nhiều không?
- Không nhiều cũng chẳng ít, có cả bạn lẫn thù, tướng công đồng ý chứ?
- Được?
- Điều thứ ba, nếu người của bổn giáo có vô lễ với tướng công, xin tướng công mở lượng bao dung, được chứ?
- Được?
- Hay lắm, người của bổn giáo sẽ đưa tướng công nhập Phân đà?
Lời vừa dứt, một thanh y thiếu nữ xuất hiện, cung tay thi lễ :
- Tiện tì Thu Cúc, thỉnh tướng công để tiện tì dẫn đường.
Đông Phương Thanh Vân đi theo Thu Cúc chừng một khắc, chuyển qua hai khúc quanh thì đến một vườn đào. Vườn hoa đào rộng mênh mông, đào hồng liễu xanh cảnh sắc mê người, xa trông lại thấy một tòa lầu các, bên dưới có suối, có cầu bắc ngang.
Nếu chẳng phải đã biết trước đây là Trung Nguyên phân đà của Địa Mộ giáo thì có lẽ lầm tưởng nơi này là nơi ẩn cư của lạ nhân dị sĩ. Sau khi đi loanh quanh trong vườn đào, khi rẽ trái lúc rẽ phái lúc ra xa khi lại gần tòa lầu, chừng một tuần trà sau cả hai mới bước vào một gian phòng bài trí trang nhã. Thu Cúc nói :
- Xin tướng công hãy tạm nghỉ ngơi trong gian phòng này.
Dứt lời, nàng bước ra, không lâu sau lại có một nữ nhân tiến vào. Chỉ thấy nữ nhân này vóc liễu thướt tha, lại gần mới biết nàng chính là Lãnh Huyết Diễm Nữ.
Nàng tiến tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân, vẻ mặt như cười mà chẳng phải cười.
Đông Phương Thanh Vân vẫn đứng im bất động, tựa hồ như không thấy nàng.
Lãnh Huyết Diễm Nữ mỉm cười nói :
- Tướng công, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đông Phương Thanh Vân cất giọng lạnh lẽo :
- Vì sao phu nhân tới đây?
- Tướng công tài trí hơn người, tiện thiếp vì hâm mộ mà tới. Hơn nữa tướng công đang rất muốn biết nội tình của Địa Mộ giáo, chẳng hay tướng công có muốn nghe không?
- Phu nhân cứ nói?
- Địa Mộ giáo từ khi sáng lập tới nay đã trải hơn một trăm năm, người sáng lập ra chính là sư phụ của mười ba sư huynh muội của thiếp mà tệ phu chính là đại sư huynh và cũng là Giáo chủ Địa Mộ giáo sau khi sư phụ qua đời. Trong số mười ba huynh muội, thiếp đứng vào hàng thứ tám, nhưng lại được đại sư huynh yêu thương nhất, do vậy mà biết rõ nội tình của Địa Mộ giáo.
Ngừng một chút, Lãnh Huyết Diễm Nữ liếc mắt đưa tình rồi tiếp :
- Địa Mộ giáo có bảy Phân đà, đó là Trung Nguyên phân đà, Nam Hải phân đà, Thiên Sơn phần đà, còn bốn Phân đà kia lại chia thành nhiều Phân đà khác nên không thể nhất nhất nói hết.
Tệ phu hoàn toàn không muốn lãnh tụ võ lâm mà là có ý khác, thử nghĩ trong số mười hai phạm nhân, kể cả Tam Bí phải ẩn lánh thế nhân, chỉ có một mình tệ phu phải kế thừa Địa Mộ giáo...
Đông Phương Thanh Vân ngắt lời :
- Phạm nhân là cái gì?
- Hiện thời chưa thể nói rõ cho tướng công biết.
- Gia phụ và các vị sư thúc bá cũng trong số đó ư?
- Đúng vậy?
- Việc này xảy ra khi nào?
- Cách đây mười lăm năm?
- Mà quí giáo đã sáng lập hơn một trăm năm rồi đó.
- Trong việc này có nhiều sự tình thiếp không hiểu. Bổn giáo chỉ muốn hưng thịnh thanh thế, do vậy cần phải có nhiều môn hạ cùng chỗ dựa vững chắc, nên mới phái người xâm nhập vào bảy đại môn phái. Tệ phu thấy tướng công ngăn cản Cừu Thế Dâm Oa thì muốn sát hại tướng công, đó cũng là sự thường tình.
Đông Phương Thanh Vân vốn còn nhiều điều muốn hỏi, song chàng biết Lãnh Huyết Diễm Nữ đang nhiếp tạo hoang ngôn lừa gạt mình, nên nói :
- Vậy theo ý phu nhân, tại hạ cần phải làm gì?
Lãnh Huyết Diễm Nữ cũng là tay giang hồ lịch duyệt đã nhiều, không dễ mắc bẫy, mụ lấp lửng :
- Theo ý thiếp, tướng công cần phải tra xét rõ trắng đen, quan sát kỹ thời cuộc.
- Lệnh phu chẳng phải muốn đấu trí với tại hạ ư?
- Đúng vậy, nhưng đấu trí và việc này hoàn toàn khác nhau.
- Phu nhân muốn làm thuyết khách sao?
- Không phải, thiếp chỉ lo thay cho tướng công, nên mới nói ra sự việc bí mật này để tướng công lựa chọn.
- Tại hạ đã chọn rồi?
- Chọn thế nào?
- Thề không đội trời chung với Địa Mộ giáo?
- Thiếp vì tướng công mà tốn bao tâm lực, vậy mà tướng công lại cho thiếp tựa cừu nhân, như vậy há chẳng phải quá vô tình ư?