Chỉ mục bài viết |
---|
Âm Dương Tam Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 09 - 16 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Tất cả các trang |
Hồi 15
Lãnh Huyết Diễm Nữ
Thiếu phụ khỏa thân tuy thân người bị điểm huyệt mềm nhũn nhưng vẫn có thể nói năng như thường. Lúc này mụ lớn tiếng chửi rủa. Đông Phương Thanh Vân cau mày chăm chú nhìn thiếu phụ hồi lâu lòng lấy làm vô cùng quái lạ tự hỏi :
“Lẽ nào mụ thực không biết võ công. Chẳng lẽ trong này có ẩn giấu một quỷ kế nào khác?”
Thiếu phụ thấy chàng nhìn mình không chớp mắt bèn cất giọng căm tức :
- Ngươi nhìn lão nương làm gì?
Đông Phương Thanh Vân cười khảy :
- Chẳng lẽ không được nhìn sao?
Thiếu phụ không đáp mà hỏi :
- Có gì đáng để nhìn?
Đông Phương Thanh Vân chậm rãi đưa mắt nhìn đi, nói :
- Khi nào mới tới được?
Thiếu phụ lại bỗng hỏi :
- Tướng công, thiếp còn xinh đẹp không?
Đông Phương Thanh Vân chỉ khẽ hừ một tiếng không đáp. Thiếu phụ lại cao giọng hỏi :
- Tiện thiếp không có sắc đẹp mê hồn phải không?
Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng nói :
- Hãy trả lời câu hỏi của ta rồi ta sẽ nói.
- Câu hỏi thế nào, nói đi.
- Mấy ngày vừa rồi ngươi nghênh tiếp những người nào?
- Họ đều là nam nhân?
- Tướng mạo của họ thế nào?
- Già có trẻ có, tướng công muốn hỏi ai?
- Người già nhất thì thế nào?
- Có gì đáng nói đâu, lão ta toàn thân lầm lì, mặt đầy rầu, nghe nói lão tên là cái gì Thiên Chân. Hãy nói thiếp có đẹp không?
Đông Phương Thanh Vân vội hỏi :
- Thiên Chân hay Thiên Tôn?
Thiếu phụ vội la lên :
- Ồ, đúng rồi lão là Thiên Tôn.
Đông Phương Thanh Vân giật mình :
“Lẽ nào Thiên Tôn đã trúng kế bị đưa tới Địa Mộ giáo?”
Nghĩ vậy chàng rất lo lắng song phải trả lời thiếu phụ nên chàng đành tùy tiện nói :
- Tuy ngươi có sắc đẹp mê hồn, nhưng tiếc rằng...
Chàng dừng lại, thử xem phản ứng của thiếu phụ thế nào. Thiếu phụ vội hỏi :
- Đáng tiếc cái gì? Nói mau đi?
Đông Phương Thanh Vân hiện tại ý niệm trùng trùng, nếu theo lý thường mà luận, vị thiếu phụ này đúng là một thôn phụ vô tri thức. Nhưng nếu là cao thủ của Địa Mộ giáo giả trang thì thuật giả trang thực siêu việt. Thiếu phụ thấy chàng im lặng lại hỏi :
- Vì sao tướng công không nói, đáng tiếc cái gì?
Đông Phương Thanh Vân đành nói :
- Hãy trả lời tiếp thì ta mới nói được. Hôm đó Thiên Tôn có phải bị bắt đưa về Địa Mộ giáo không?
Thiếu phụ đáp :
- Lão cũng được mời tới như tướng công vậy, hãy nói đáng tiếc cái gì mau.
- Đáng tiếc là không vận y phục, dù là như vậy, ta cũng cảm thấy...
Thiếu phụ vội nói :
- Có gì muốn hỏi thì hỏi mau đi.
- Thiên Tôn nói gì với ngươi không?
- Lão nào giống như tướng công, lão đãi thiếp rất tốt còn nói rằng lần này tới Địa Mộ giáo là để cầu sự giúp đỡ của Địa Mộ giáo để báo phục cái gì Ma Quỷ, khi ấy lão còn muốn lấy thiếp làm vợ nữa, hãy nói tướng công cảm thấy thế nào...
Đông Phương Thanh Vân đáp hàm hồ :
- Ta cảm thấy ngươi mặc y phục vào thì đẹp hơn...
- Vậy thì tướng công hãy mau giải huyệt để tiện thiếp vận y phục.
Đông Phương Thanh Vân đành giải huyệt cho thiếu phụ, nhưng khi thấy tấm thân gợi cảm của thiếu phụ thì chàng cảm thấy thần trí mê hồ. Đông Phương Thanh Vân vội quay mặt đi. Nguyên vừa rồi chàng lưu tâm giới bị, hồ nghi quỷ kế nên mắt nhìn thiếu phụ khỏa thân mà như không, hiện tại lòng không còn hồ nghi thì tà niệm đột nhiên nổi lên. Thiếu phụ đã ngồi lên nói :
- Cái gì Thiên Tôn, thiếp đâu thèm lưu tâm, kẻ đã gần đất xa trời mà còn muốn cưới thì thực đáng nực cười. Tướng công nói thiếp xinh đẹp vậy vì sao tướng công không lưu tâm tới thiếp? Phải chăng tướng công sợ thiếp?
- Ngươi nào có chi đáng sợ...
- Thiếp biết thiếp rất đẹp, hơn nữa thiếp lại yêu mến tướng công...
Đông Phương Thanh Vân toàn thân nóng rực, cảm thấy thiếu phụ sắp ôm choàng lấy mình, chàng bèn tung mình bay vọt ra khỏi kiệu, nói thì chậm, diễn biến lại cực nhanh.
Đôi tay nõn nà của thiếu phụ so ra còn nhanh hơn chàng, thân hình Đông Phương Thanh Vân vừa động thì liền cảm thấy một luồng kình lực mãnh liệt kéo chàng ngược vào trong kiệu, chàng kinh ngạc đưa mắt nhìn trước mắt vẫn là thiếu phụ khỏa thân.
Điều này thực khiến chàng bất ngờ, hóa ra thiếu phụ khỏa thân lại là một cao thủ nội công, tuy chàng vận lực không nhiều song nếu kẻ thường nhân thì không thể kéo chàng lại dễ dàng như vậy. Đông Phương Thanh Vân bật cười lạnh giọng :
- Ngươi giả trang như thật vậy, bổn thiếu gia bái phục.
Thiếu phụ cười nói :
- Tướng công quá khen rồi.
Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
- Lưu khách.
- Ngươi tưởng bổn thiếu gia định bỏ trốn sao?
- Đúng vậy.
Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng ngồi xuống mắt không dám nhìn thiếu phụ, lại vội đem thần công bao hộ khắp châu thân, nói :
- Do ngươi bức ta đó Thiếu phụ vẫn tươi cười nói :
- Đương nhiên, lời nói cùng hành vi của thiếp quá thô thiển, nhưng tướng công có biết thiếp là ai không?
Đông Phương Thanh Vân im lặng, thiếu phụ tiếp :
- Trong võ lâm ai ai cũng biết tướng công là nam hảo hán, hơn nữa lại chẳng phải phường tham sắc háo dâm, tiện thiếp chỉ muốn thử xem có đúng vậy không? Tướng công đã dám đơn thương độc mã tới Địa Mộ giáo, cũng có thể xem là nam hán tử đại trượng phu nhưng vẫn chưa thoát khỏi sắc dục mê loạn của thường dân.
Đông Phương Thanh Vân nghe vậy thì rúng động tâm can. Nên biết người có võ công muốn giấu không cho người khác biết là một sự rất khó thực hiện mà nữ nhân này lại có thể qua mắt được chàng, khiến chàng tưởng lầm nữ nhân không biết võ công, thì võ công của nữ nhân cao đến bậc nào? Hơn nữa song mục của nữ nhân được điều khiển không phản ánh thần quang, khi xuất thủ lại nhanh như chớp khiến chàng trở tay không kịp. Không rõ nữ nhân thân phận gì trong Địa Mộ giáo. Nghĩ vậy Đông Phương Thanh Vân hỏi :
- Phu nhân giữ chức gì của Địa Mộ giáo?
Nữ nhân khỏa thân ngồi đối diện với chàng rồi nói :
- Tướng công có dám nhìn thiếp không?
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt thiếu phụ giọng lạnh lùng :
- Có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng úp mở như vậy?
- Tiện thiếp chính là người thiếp thứ tám của Địa Mộ giáo Giáo chủ, võ lâm giang hồ gọi là Lãnh Huyết Diễm Nữ, tướng công nghe tên này bao giờ chưa?
- Chưa từng.
- Cũng không thể trách, tướng công mới bôn tẩu giang hồ nên chưa thể biết toàn bộ các nhân vật thành danh trong võ lâm, lệnh tôn có biết thiếp, tướng công tin không?
- Không tin.
Lãnh Huyết Diễm Nữ bật cười khanh khách :
- Lần này nghênh tiếp tướng công, vì thiếp vừa đi tuần sát Trung Nguyên phân đà, vì võ lâm ca tụng tài đức của tướng công quá nhiều nên mới thân chinh tiếp đón, còn cái gì Thiên Tôn, Quỷ Tôn tiện thiếp coi như cỏ rác. Thân này há để chúng làm cho ô nhục, tướng công tin không?
- Không tin?
- Vì sao?
- Những lời phu nhân vừa nói rất đúng vì sao bây giờ lại không nhận.
- Vừa rồi thiếp là thường nhân, hiện tại võ công tối thiểu cũng cao gấp hai lần tướng công.
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Chớ vội khoa trương.
- Tướng công không tin thì cứ thử xem.
- Tại hạ không khách khí.
Dứt lời Đông Phương Thanh Vân vận đủ mười thành công lực, hai ngón trỏ giữa xếp lại nhanh như điện chớp điểm tới, Lãnh Huyết Diễm Nữ cười nói :
- Xin đừng khách khí.
Thân hình nữ nhân khẽ run lên nhưng không hề có ý né tránh. Một chỉ công của Đông Phương Thanh Vân điểm trúng huyệt khí hải của nữ nhân, chàng cảm thấy như đụng phải một nắm bông. Rút chỉ về, tim đập liên hồi, mặt đỏ tía tai. Đông Phương Thanh Vân vừa kinh ngạc vừa kỳ quái. Nên biết hiện tại Ban Nhược Mật La thần công của chàng đã đạt tới chín thành hỏa hầu, cùng một trăm hai mươi năm công lực, vậy mà khi điểm trúng nữ nhân, nữ nhân hoàn toàn không có phản ứng gì. Điều này chẳng phải kỳ quái ư? Lại nghe Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :
- Tướng công rốt cục đã phải tin rồi?
Đông Phương Thanh Vân nói :
- Tuy tin nhưng tại hạ không phục.
- Không phục thì làm sao mới phục?
- Đến lượt tại hạ tiếp phu nhân một chưởng.
- Được lắm, thiếp cần phải khiến cho tướng công tâm phục khẩu phục.
Dứt lời Lãnh Huyết Diễm Nữ từ từ đưa tay lên cũng khép hai ngón trò giữa lại, chỉ thấy hai ngón tay trắng nõn phóng ra một luồng khí trắng, lại nghe Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :
- Thiếp sẽ điểm vào hai huyệt đan điền và âm giao, hãy chú ý?
Lại thấy nàng từ từ duỗi tay ra điểm tới. Lúc này Đông Phương Thanh Vân không dám khinh địch, vội vận thần công, đồng thời thi triển bế huyệt pháp, phong bế toàn bộ huyệt đạo trên người. Nào ngờ khi chỉ lực của Lãnh Huyết Diễm Nữ điểm tới, Đông Phương Thanh Vân kêu hự một tiếng, thân hình dội ngược ra sau nữa tấc, toàn thân rúng động, lục phủ ngũ tạng như bị cắt xé thành từng mảnh. Lãnh Huyết Diễm Nữ khẽ kêu lên :
- Tướng công hãy mau vận công trị thương.
Đông Phương Thanh Vân dù vô cùng tức giận cũng không dám lên tiếng, vội vận công trị thương. Một khắc sau, Đông Phương Thanh Vân đã cảm thấy dễ chịu mới mở bừng mắt ra, chú mục nhìn đi thì thấy Lãnh Huyết Diễm Nữ vẫn ngồi nguyên trước mặt, lại nghe nàng nói :
- Tướng công đã tâm phục khẩu phục chưa.
Đông Phương Thanh Vân im lặng nghĩ :
“Không biết nữ nhân này có ý định gì với mình?”
Thấy chàng không trả lời, Lãnh Huyết Diễm Nữ khẽ xì một tiếng :
- Tướng công tự xưng là nam nhi đại trượng phu thì làm sao có thể tâm phục khẩu phục một nữ nhân được, phải không?
Đông Phương Thanh Vân chau mày :
- Phục thì phục, tài chẳng bằng người, có gì đáng nhục.
Lãnh Huyết Diễm Nữ ngẩn người hồi lâu, vẻ mặt lộ vẻ kính phục :
- Tướng công quả nhiên là hảo hán, biết liêm sỉ, vô thị phi, thực giống với trượng phu của thiếp.
- Trượng phu của phu nhân là Giáo chủ Địa Mộ giáo?
- Đúng vậy?
Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng. Lãnh Huyết Diễm Nữ vẫn cười :
- Đương nhiên, những điều tướng công thấy chỉ là phiến diện, nên cứ tưởng trượng phu của thiếp là đại ma đầu, kỳ thực lại là người chí công vô tư, đại trí đại dũng, sẽ có một ngày tướng công hiểu được điều này.
Đông Phương Thanh Vân vẫn chỉ hừ một tiếng lạnh lẽo. Lãnh Huyết Diễm Nữ cất giọng cảm khái :
- Trượng phu của thiếp quả là một kỳ nhân đại anh hùng, thiếp tự tin đến cả Tam Bí cũng khó sánh nổi. Trí tuệ của trượng phu còn hơn cả...
Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cười khảy :
- Giáo chủ Địa Mộ giáo là một thiên tài.
- Đúng là thiên tài, trong khắp gầm trời này khó kiếm được người thứ hai.
- Như vậy thì chắc phu nhân yêu thương lệnh phu lắm?
- Đúng vậy, từ xưa tới nay không hề phai nhạt.
- Đã vậy sao còn khỏa thân tiếp kiến tại hạ? Chẳng lẽ phu nhân không sợ làm vậy sẽ hoen ố tình cảm của lệnh phu sao?
- Hoen ố gì?
- Phu nhân thực không biết ư?
- Ồ, tướng công nghĩ vậy là sai rồi, chúng ta chỉ ở gần nhau gần một giờ thôi, thời gian đó không thể có chuyện gì xấu xảy ra được.
- Nhưng...
- Thiếp biết, nếu gặp phải khác thì sẽ không như vậy, phải không? Trong thiên hạ có người võ công cao hơn thiếp chỉ có một mình phu quân của thiếp mà thôi.
- Nếu như vậy, tựa hồ...
- Tựa hồ nữ nhân mà khỏa thân trước mặt người khác là thất lễ phải không? Nói thực, tất cả tâm tình của nam nhân và nữ nhân trong thiên hạ thiếp đều biết rõ. Hiện hãy khoan luận đàm tới vấn đề này. Hãy nói về hai chữ cảm tình trước. Thiếp năm nay tuổi sắp ngũ tuần, mà tướng công chưa đầy hai mươi, ta đủ tư cách làm mẫu thân của tướng công phải không?
- Trụ nhan thuật của phu nhân khiến tại hạ lấy làm bái phục.
- Tướng công quá khen.
Đông Phương Thanh Vân càng nghe càng thấy kỳ quái khôn xiết, nhưng bất luận thế nào chàng cũng phải dò xét cho ra nội tình của Địa Mộ giáo, do vậy chàng nói :
- Phu nhân có thể vận y phục vào rồi nói tiếp được không?
- Tướng công không dám đối diện với thân hình của thiếp ư?
- Có thể, nhưng gió đêm lạnh lẽo, nên đề phòng cảm lạnh thì hơn.
- Tướng công khỏi lo, thiếp sắp phải cáo biệt tướng công.
- Ồ, vậy ư?
- Đúng vậy.
- Vì sao?
- Vì tướng công là đối thủ của phu quân thiếp.
- Kỳ quái.
- Khi sự tình của tướng công và Hận Thiên Nữ lọt vào tai phu quân thiếp, phu quân cả kinh thất sắc...
- Tại sao?
- Phu quân thiếp nói rằng ông ta đã có đối thủ, hơn nữa chưa biết ai thắng ai bại, điều này khiến ông ta vừa mừng vừa lo Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Lệnh phu hẳn đã coi thường tại ha ?
- Không phải, đáng tiếc tướng công là con trai của Tam Bí, nhưng lại không biết vì sao đến chết Tam Bí cũng không thể xuất hiện trong võ lâm, phu quân thiếp đã coi Tam Bí là đối thủ, nào ngờ sau khi tra xét rõ lai lịch của Tam Bí thì mọi hi vọng đều lụi tàn, đang khi phu quân thiếp buồn rầu thì phát hiện được tướng công và Hận Thiên Nữ tư tình với nhau, do vậy bèn vui lên.
- Phu nhân có biết vì sao gia phụ không thể hiện thân không?
- Việc này trừ Tam Bí và phu quân thiếp ra, không một ai hiểu rõ nội tình kể cả lệnh đường, song thiếp cũng được biết vài điều.
- Phu nhân có thể cho biết được không?
- Không thể, chỉ e nói ra sẽ khiến võ lâm thiên hạ tuyệt duyệt.
- Vì sao?
- Cực kỳ nghiêm trọng.
- Lẽ nào...
- Ngay cả tệ phu cũng không thể xuất đầu lộ diện. Bây giờ chúng ta hãy đàm luận về vấn đề cảm tình.
- Thanh Vân muốn thỉnh giáo phu nhân, Mộ Địa giáo có mục đích gì khi ước hẹn với tại hạ?
- Đấu trí.
- Cùng đấu trí với phu nhân?
- Không đấu trí với Cửu muội...
- Cửu muội là ai?
- Là người thiếp thứ chín của tệ phu.
- Lệnh phu có cả bao nhiêu người thiếp?
- Mười hai...
- Muốn đấu trí ư? Tại hạ muốn đấu trí cùng lệnh phu.
- Không được, tệ phu không thể xuất hiện, nên Cửu muội sẽ thay.
Đông Phương Thanh Vân cười gằn :
- Có một ngày, Đông Phương Thanh Vân sẽ san bằng Địa Mộ giáo.
- Đương nhiên nam nhi đại trượng phu cần có chí khí như vậy, thiếp không ngại gì mà nói cho tướng công hay rằng, võ lâm hiện nay đã thành thế chân vạc rồi.
- Thế chân vạc là cái gì?
- Tệ phu cùng Hận Thiên Nữ là hai kỳ nhân, nay có thêm tướng công nữa, há chăng phải là thế chân vạc, do vậy gần đây tệ phu rất hứng khởi, toàn bộ thời gian dùng vào việc luyện công.
- Có địch thủ thì cao hứng cái gì?
- Tướng công không rõ, khi một người tự cho rằng có thể thống lãnh võ lâm mà không có đối thủ thì quả là chán chường, cô đơn.
- Người thống lãnh võ lâm oai danh hiển hách, còn có gì là cô đơn nữa?
- Trong võ lâm sở dĩ ai nấy đều luyện võ công, đa số để cầu danh trục lợi, nhưng khi đã có tất cả họ cảm thấy buồn chán, do vậy phải đi tìm kích thích, tửu, sắc, tiền tài tuy là một đối tượng để kích thích, nhưng kích thích chân thực vẫn là trường kiếm trên tay, bốn bề hiểm họa, nơi nơi thọ địch, đem tánh mạng làm trò đùa. Có thể chỉ trong chốc lát sẽ tan thành mây khói. Song khi cất kiếm lên, người người đều kinh sợ mà thoái lui tuy là tự hào nhưng không đủ kích thích, như vậy chẳng khác nào múa kiếm giữa bầy gà, quăng lưới bắt cá trong rọ.
Đông Phương Thanh Vân nghe rồi im lặng. Lãnh Huyết Diễm Nữ tiếp :
- Về Hận Thiên Nữ, tệ phu nắm chắc phần thắng chỉ cần có võ công cao hơn là có thể thắng song với tướng công thì sao? Tướng công đã khiến tệ phu phải điên đảo thần trí, gây bao phen khốn đốn, do vậy chưa rõ hươu chết về tay ai? Nhưng dù bị điên đảo, tệ phu vẫn có cơ hội thắng cuộc.
- Vì sao?
- Tướng công có thừa chính trực mà không đủ gian trá, dù xử sự chưa được lịch duyệt song vẫn có biểu hiện là một bực đại trí. Tệ phu cũng không ngờ trận đầu xuất quân phải bại dưới tay tướng công. Tửu Cái và Viên Minh thiền sư từ nhỏ do đích thân tệ phu phái người huấn luyện, rốt cục phải tự sát, may mà tệ phu sớm đề phòng bằng không nội tình Địa Mộ giáo đã bị chúng tiết lộ, cho nên lần này thiếp tự đảm nhận trọng trách nghênh tiếp tướng công để dò xét thực hư. Hiện tại tệ phu chẳng những càng thêm điên đảo mà còn bội phần cao hứng.
- Chúng ta sẽ đấu trí thế nào?
- Tệ phu muốn giam cầm tướng công tại Địa Mộ giáo, nếu tướng công thoát ra được thì tướng công toàn thắng, ngược lại...
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Được lắm, tại hạ rất hoan nghênh.
Lãnh Huyết Diễm Nữ trầm giọng :
- Nay thiếp muốn nói cho tướng công một bí mật.
- Bí mật gì?
- Bí mật trong lòng thiếp, tướng công muốn nghe không?
- Xin cứ nói?
Sắc diện Lãnh Huyết Diễm Nữ lộ vẻ nghiêm trang :
- Tình cảm của thiếp đã bị tướng công làm hoen ố?
Đông Phương Thanh Vân ngẩn người thầm nghĩ :
“Kỳ quái ta có làm gì đâu mà nữ nhân này lại nói vậy, nếu thị không bị điên thì có lẽ thần trí đang bị mê loạn rồi.”
Lại nghe Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :
- Trái tim thiếp đã bị tướng công đoạt mất rồi...
Đông Phương Thanh Vân cả kinh :
- Điều này...
- Tướng công cứ an tâm, thiếp chẳng phải là Hận Thiên Nữ thứ hai đâu, ồ...
Nói tới đây mặt Lãnh Huyết Diễm Nữ đỏ bừng, kêu lên :
- Hãy nhắm mắt lại, thiếp phải vận y phục.
“Thực quá kỳ lạ, vừa rồi khỏa thân tiếp kiến, còn nói cười như không, nay lại kêu chàng nhắm mắt lại, làm như tân nương mới về nhà chồng, hẳn phải có uẩn khúc gì đây. Chả trách người ta hay nói lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy bể thực khó mà đoán biết.”
Đông Phương Thanh Vân còn đang trầm tư mặc tưởng đã nghe Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :
- Tiện thiếp chỉ hận không sinh trẻ đi ba mươi năm, hoặc được làm thị tỳ cho tướng công. Lần này tới Địa Mộ giáo hẳn tướng công đã biết chết mà vẫn lao vào.
Đông Phương Thanh Vân cười nói :
- Không hề, tại hạ chỉ tới tham quan mà thôi.
- Được lắm, từ nay về sau nguy cơ trùng trùng, nếu lúc này tướng công còn lao vào e khó bảo toàn tánh mạng...
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Chưa chắc...
- Tướng công cần phải tu sửa lại bản tính ngang ngạnh, tệ phu đang lợi dụng nhược điểm này của tướng công để dụ tướng công dấn thân vào Địa Mộ giáo, kết quả là tướng công sẽ trở thành trâu ngựa cho người sai khiến.
- Chưa chắc...
- Tướng công thiên tự tuyệt đỉnh, lẽ nào lại cho rằng những lời thiếp nói là giả, mà nói cho tướng công hay, khi tướng công đã bị giam cầm tại Địa Mộ giáo. Hận Thiên Nữ sẽ tới cứu, lúc ấy tệ phu sẽ ra điều kiện...
- Điều kiện gì?
- Võ công?
- Huyền mê ma kinh?
- Không. Huyền kinh?
- Huyền kinh là gì?
- Là võ công đích thực của Tam Bí còn gọi là Nam hải kỳ học.
- Tại hạ không hiểu.
- Việc tướng công không hiểu còn nhiều lắm, nhưng vì Huyền kinh tướng công có thể đào tẩu, được không?
- Không, tại hạ phải biết rõ nội tình mới quyết định có bỏ cuộc hay không. Xin phu nhân chớ khuyên tại hạ, tại hạ tin có đủ tài để nhập hổ huyệt?
- Hiện tại tướng công đã bắt được hổ con rồi, thì vào hang hổ làm chi nữa?
- Hổ con nào?
- Trái tim thiếp đây.
- Phu nhân nói giỡn.
- Thôi được, chúng ta hãy nói tới điều kiện, sau khi chia tay thiếp, tướng công lập tức phải đào tẩu ngay, hẹn một ngày khác thiếp sẽ nói lại toàn bộ nội tình Địa Mộ giáo cho tướng công hay.
- Không, tại hạ là nam nhi đại trượng phu, có lý nào lại bỏ cuộc giữa chừng.