Quận chúa Sa Ly đôi mắt long lanh như hai luồng điện vừa thấy Đông Bích nhếch động đã phóng mình đến trước, chận lối đi, cất giọng lanh lảnh khiêu khích :
- Ta muốn bao quản luôn cả ngươi nữa đấy!
Đông Bích nhận thấy Quận chúa Sa Ly vô cớ hiện ra gây sự, bực mình nên ngôn ngữ trở nên gay gắt liều lĩnh :
- Nàng bao quản đến ta? Ồ! Hạnh phúc thay! Nhưng ta là gì của nàng.... mà ma muốn bao quản chứ?
Câu nói của chàng vừa châm biếm, vừa khiêu khích khiến Quận chúa Sa Ly vừa thẹn vừa giận, đôi má đỏ bừng. Nàng đưa ngón tay xỉ vào trán Đông Bích nói với giọng giận dữ :
- Ngươi biết gì mà ngỗ nghịch với bản Quận chúa.
Đông Bích ngơ ngác :
- Ngỗ nghịch ư? Cô nương bảo tôi ngỗ nghịch cái gì?
- Ngươi là con cáo già, đừng giả say giả tỉnh!
Đông Bích mỉm cười :
- Thật không hiểu cô nương muốn nói gì?
Quận chúa Sa Ly hét lên :
- Đồ ngốc tử!
Đông Bích bị mắng sượng sùng đỏ mặt. Chàng lại nghĩ không nên đùa với người đẹp, muốn thoát nạn chỉ chạy trốn là thượng sách.
Nghĩ như vậy, chàng ngầm vận nội lực nhảy vọt qua đầu của thiếu nữ, co giò chạy như bay.
Quận chúa Sa Ly đâu chịu cho chàng thoát đi một cách dễ dàng như vậy, nàng nhún mình một cái, toàn thân như vệt khói hồng, phút chốc đã vượt qua giăng tay đón chàng lại.
Đông Bích cau mày bực bội trước trò chơi ranh mãnh của Quận chúa, chàng toan đưa tay xô nàng tránh một bên, nhưng nàng đã lanh miệng cất giọng ngọt ngào :
- Này này! Chúng ta bàn câu chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
Quận chúa Sa Ly ngập ngừng nhưng chưa biết nói lời gì, đứng ú ớ.
Đông Bích mải lo đến thương thế của Túy Hồ lão tử mà Vương bất lão đã mang đi chữa thương, nên không muốn dằn dai mất thời giờ vô ích. Một lần nữa chàng ngầm vận khí định dùng thuật khinh công để tránh sự đùa dai của Quận chúa.
Nhưng nàng Quận chúa Sa Ly vẫn không chịu kém, vẫn luôn luôn theo bám chàng sát gót, sau cùng nàng chạy song song với Đông Bích.
Chàng bực tức hét to :
- Nàng theo ta để làm gì?
Quận chúa Sa Ly giọng oanh vàng thỏ thẻ :
- Thiếu hiệp, thật ra lão Hàn Độc Ma tôn và bọn đồ đệ của lão ta cũng là phường ác độc, nhưng thiếu hiệp ra tay quá nặng nề....
Đông Bích chận lời :
- Hừ! Quận chúa nói như vậy, chẳng qua họ đều là bộ hạ của Tuyệt cung.
Nhưng thấy Quận chúa Sa Ly quay sang giọng đạo đức. Đông Bích bật cười hỏi :
- Sao? Nếu nàng biết rõ vậy tại sao nàng bảo ta là dã man độc ác?
- Ơ.... hơ! Đấy là nói đùa cho vui, ai ngờ thiếu hiệp giận dữ....
- Nhưng ta không thích đùa dai.
- Hí.... hí! Bản Quận chúa lại thích đùa khi nào kẻ bị đùa dễ giận thôi!
Đông Bích nổi xung chép miệng rủa thầm :
- Thật đúng là một oan gia khó mà tránh được.
Chàng muốn đưa tay tát vào đôi má phúng phính của thiếu nữ một cái cho đã giận, nhưng chàng lại nghĩ :
- Không nên đụng đến gái đẹp! Bọn họ nhiều thủ đoạn rất nguy hiểm.
Nghĩ như vậy nên chàng cố nhẫn nhịn nhếch môi cười nhạt đáp :
- Xin Quận chúa tìm kẻ khác mà đùa! Tại hạ không có thì giờ rảnh rỗi.
Tiếng nói chưa dứt bỗng nghe vút một cái, mình chàng đã nhảy vọt ra xa bốn trượng.
Quận chúa Sa Ly buộc miệng kêu to :
- Ý! Ý! Tiểu anh hùng lại nổi giận rồi sao? Còn nổi giận thì bản Quận chúa lại mất công đùa cợt.
Nhanh như chớp, thân mình nàng chỉ chao động mấy cái, nàng đã đánh thoắt tới đàng trước chạy song song với Đông Bích. Vừa chạy nàng vừa chúm chím cười, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt như mặt hồ thu.
Đông Bích quá bực tức không sao nhịn được, chàng áp dụng phương pháp ôn hòa đã không có hiệu quả thì chỉ có cách dùng vũ lực mới mong thoát khỏi tay nàng.
Chàng đổi hẳn sắc mặt, nghiêm nghị nhìn Quận chúa mắng :
- Thật là oan gia, sao nàng cứ theo ta mãi thế?
- Trời ơi! Ngươi dám mở miệng mắng bản Quận chúa ư?
- Ừ! Như thế vẫn còn nhẹ.
Lời nó có vẻ gắt gỏng khiến sóng mắt nàng biến đổi, đột nhiên nàng buông ngọc chưởng tống đánh Đông Bích một chiêu thần tốc.
Hai người chỉ cách nhau nửa bước, Quận chúa lại xuất thủ quá đột ngột nên Đông Bích không tài nào né tránh kịp, đành phải đẩy ra một chưởng phản công.
Bỗng nghe bùng một tiếng, áp khí động mạnh vào nhau bốc khói.
Quận chúa "hừ" một tiếng, loạng choạng tháo lui một bước trong khi ấy vì quá bất ngờ, Đông Bích chỉ sử dụng một phần công lực, vì nghĩ rằng không nỡ sát hại Quận chúa nên mới bị tống ra xa hơn hai trượng, té nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm đen.
Cả hai đều kinh ngạc nhìn nhau, Đông Bích không ngờ cô gái mà có được một nội công hùng hậu như thế.
Quận chúa Sa Ly như có vẻ hối hận vì hành động vô ý thức nên hối hả nói :
- Bản Quận chúa.... bản Quận chúa không có ý....
Luồng gió thoảng mang đến mùi hương nồng, khiến mũi dọc dừa của Đông Bích phồng to lên.
Quận chúa bước đến bên chàng, đôi mắt rớm ướt đầy hổ thẹn lẫn mến yêu.
Đông Bích không dám lưu tâm đến nàng, nhấc mình nhảy ra xa ba trượng mới đứng yên.
Quận chúa lo lắng hỏi :
- Ngươi! Ngươi có bị trúng thương không?
Giọng nói đầy an ủi, nhưng Đông Bích vừa té một cái còn đau nhói, cơn giận chưa tan buộc miệng mắng :
- Oan gia! Đừng lo tới ta, ta có gì cũng mặc ta.
Quận chúa Sa Ly vừa thẹn vừa giận, nhưng chỉ trách thầm :
- Ngươi thật là tàn nhẫn! Ngươi là thằng quỷ con.
Vừa dứt tiếng, nàng dụi mắt lau vội dòng lệ tức tối rồi cắm đầu chạy như bay.
Đông Bích thở dài, nhưng mừng thầm được thoát khỏi tay nàng Quận chúa bạn thù chưa được phân biệt.
Qua một lúc cơn đau đã dịu, chàng hình dung bộ mặt của nàng Quận chúa Sa Ly cũng không thể nhịn cười được. Trước khi ra đi nàng còn mắng thêm ba tiếng "thằng quỉ con" khiến chàng cảm thấy lòng buồn man mác.
Chàng chép miệng tự nhủ :
- Sa Ly. Ta phải nhờ câu mắng của nàng để sau này gặp lại nàng ta sẽ mắng nàng là "con quỷ cái" cho hả giận.
Đông Bích phủi bụi trên quần áo toan bước đi, bỗng nghe phía trước có tiếng hí thật dài.
Phút chốc đã thấy bóng một con ngựa không người cỡi hiện ra, chạy về phía chàng như gió.
Nhìn thấy con ngựa, Đông Bích thất kinh, mồm há hốc, mặt tái mét nói không ra tiếng.
Con tuấn mã này chính là con ngựa của Vương bất lão cỡi, tại sao lúc này nó chạy trở lại đây một mình? Như vậy đại ca đã lâm vào vòng nguy khốn bất hạnh rồi sao? Vì lúc nãy Vương bất lão đã dùng con ngựa này để chở Túy Hồ lão tử.
Chàng cho đó là triệu chứng bất tường.
Con tuấn mã chạy đến trước mặt Đông Bích gần mười trượng bỗng dừng lại chồm hai chân trước lên cao hé mồm hí lên một tiếng áo não. Đông Bích vốn là một thiếu niên thông minh thoáng hiện trong đầu óc một ý nghĩ, chàng liền nhảy phóc lên lưng con ngựa ô và cất giọng quát to :
- Ô nhi, hãy chạy mau.
Con tuấn mã chưa kịp đợi chàng ngồi yên đã cất vó phóng về phía trước, vượt qua sườn đồi, chạy thẳng vào một khu rừng mù mịt.
Chỉ chốc lát, chàng thoáng thấy phía dưới thung lũng, Vương bất lão đang chiến đấu cùng ba đại hán. Lão vừa đánh vừa bảo vệ cho Túy Hồ lão tử đang bị trọng thương.
Đông Bích hình như đã hiểu rõ sự tình, không đợi con Ô Vân dừng vó đã vội phóng mình nhảy xuống đất, đáp vào trận chiến giữa bốn người đang quây quần với nhau.
Vương bất lão vừa trông thấy Đông Bích lão đã buộc miệng gọi :
- Tiểu đệ, ngươi đến đây rất đúng lúc.
Mỗi trong ba lão nhân bỗng cất giọng cười lớn bảo :
- Vương bất lão! Lão quỷ chớ hòng trốn thoát! Hà! Hà! Phải chi sớm biết chúng bay có âm mưu với nhau thì Lão Sơn tam ma này đã chấm dứt sanh mạng của ngươi lâu rồi, đâu có để dằng dai đến giờ này.
Đông Bích nghe qua ba tiếng Lão Sơn tam ma khiến chàng giật mình kinh hãi, vì ba lão ma này thuộc vào nhân vật cao thủ bậc nhất trong võ lâm, đã nổi tiếng trong hai giới hắc bạch giang hồ.
Vương bất lão nghe Lão Sơn tam ma nói thế nhếch mép cười nhạt bảo :
- Tam ma! Nếu các ngươi hiểu cái nguy hại của chúng ta các ngươi không lo đi cho sớm, còn đợi mất mạng hay sao?
Vừa nói dứt thì Vương bất lão đã cất tiếng gọi Đông Bích :
- Tiểu đệ, tình thế vô cùng nguy ngập vì Túy Hồ lão tử đã bị nội thương nặng. Vậy tiểu đệ cứ xuất chưởng đẩy lui Lão Sơn tam ma trước đã.
Đông Bích hiểu rõ ngay sự việc, không dám chậm trễ chàng liền từ từ đưa hữu chưởng lên cao, quắc mắt nhìn Lão Sơn tam ma quát to :
- Tam ma! Các ngươi mau lui gót, nếu cưỡng lại ăn năn không kịp.
Lão Sơn tam ma là ba ngôi sát tinh của võ lâm Trung Nguyên thời bấy giờ, khắp giang hồ ai nghe đến tên cũng phải rợn óc. Thế mà hôm nay một cậu thiếu niên dám cả gan mắng chửi trước mặt thì họ làm sao nhịn được.
Một tên trong bọn ba người cất giọng âm dương quái quỉ hét to như sấm :
- Thằng nhỏ phách lối, dầu ngươi có được tiếng tăm với cái tên Bạch y thư sinh, nhưng ngươi hãy lượng sức mình trước đã.
Đông Bích nhận biết thương thế của Túy Hồ lão tử quá nặng, không dám trì hoãn làm hao mòn sức lực vội im tiếng thi triển thần công.
- Tam ma tiếp chiêu.
Tiếng nói chưa dứt, song chưởng đã buông nhanh, sức mạnh như huỳnh long xuất hải, kình phong như núi đổ sóng tràn, trút vào đầu Lão Sơn tam ma.
Ba lão đồng nghiến răng nhứt tề cử chưởng nghinh địch.
Sáu luồng kình phong ào ạt như gió bão, xé không khí tuôn ra.
Bùng! Bùng! Bùng!
Những tiếng nổ dữ dội long trời lở đất, kình lực bị dội lại bốc tỏa xung quanh cuốn tròn như khói, Đông Bích cảm thấy toàn thân rúng động, đau nhói lên, nhưng ba lão ma lại còn thê thảm hơn nữa, cả ba rú lên một tiếng như ma kêu, sáu cái giò loạng choạng lùi về sau bốn năm bước, mặt ma nào cũng tái mét.
Đông Bích đã thắng một chiêu, hùng khí tăng lên, không còn biết đau đớn gì nữa, trầm giọng quát :
- Tiếp thêm chiêu nữa.
Tiếng nói chưa dứt, một luồng chưởng lực như núi bủa mạnh vào Lão Sơn tam ma nhanh như chớp giật.
Lão Sơn tam ma không tài nào tránh né kịp, đành buông ra ba chưởng phòng thân.
Bùng! Bùng! Bùng!
Khói bụi ngập trời, tiếp theo hai tiếng "huỵch huỵch" tức thì ba lão ma bị áp khí nhấc bổng lên như chiếc cầu vòng ném ra xa ngoài ba trượng.
Đông Bích đắc thế, hào khí ngùn ngụt cao giọng hét như sấm :
- Hãy tiếp chiêu nữa!
Ba lão ma nhắm sức không còn đủ công lực để đấu chưởng cùng Đông Bích nên tức khắc ra hiệu với nhau, vừa lồm cồm ngồi dậy thì lập tức tung hàng loạt kim châm đen ngòm phủ vào Đông Bích như đám bụi mịt mờ.
Đông Bích thật không ngờ ba lão ma lại sử dụng ám khí bất chợt như vậy, nên khi phát giác ra đám kim châm thì chàng dùng tả chưởng đẩy trôi luôn một vùng kim châm đồng thời chàng rùn người sử dụng Thần Ảnh Phi Thiên vút người lên cao hơn một trượng vượt qua đám kim châm đang rơi lả tả xuống mặt đất.
Tức giận vì thủ đoạn ám hại, Đông Bích không thể nhân nhượng nên từ trên cao, chàng theo thức Bình Sa Lạc Nhạn đáp trước mặt một lão ma và chiếc quạt loáng lên kéo theo một tiếng thét hãi hùng :
- Á....
Trong khi một lão ma đổ máu sắp ngã xuống thì bỗng nghe tiếng Vương bất lão hét :
- Tiểu đệ....
Nghe tiếng gọi, Đông Bích biết nguy, chàng liền sử dụng Cửu thức bộ hình chớp lên, thân hình đã xa ngoài năm trượng thì cũng là lúc ba trái cầu gai sắt do một lão ma phóng đến không trúng mục tiêu, lạc luôn vào rừng cắt ngã mấy cành cây đổ nhào xuống.
Đông Bích tức giận tột cùng, chàng sử dụng ngay một chưởng của Âm Dương Thiên Toàn chưởng nhất thức đẩy ra một sức nóng kinh hồn chụp vào lão ta với một vùng huyết quang đỏ rực.
Bùng!....
Sau một tiếng nổ kinh hồn vang lên thì đã thấy xác lão ma co quắp văng ra xa gần mười trượng cháy khét.
Thấy hai lão đã thiệt mạng, lão ma còn lại lập tức vung một nắm châm bạc lấp lánh phủ đầu Đông Bích. Thấy thế chàng liền mở chiếc quạt quây đi mấy vòng cuốn trọn số kim châm, đồng thời hét lên :
- Trả cho ngươi!
Tiếng nói vừa dứt, tức thì phiến quạt tung ra số kim châm của chính lão ta nhưng với sức đi quá bất ngờ và phạm vi quá rộng lớn nên lão ma hết đường chạy trốn.
Muôn ngàn lưỡi độc châm ghim vào thân lão. Lão ma cuối cùng này hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào, máu ứ ra thất khứu chết ngay lập tức.
Thanh toán xong trận địa, chàng vội phóng đến chỗ của Vương bất lão để xem thương tích của Túy Hồ lão tử nhưng chưa kịp tới nơi thì bỗng nghe có tiếng cười vang động mé rừng và một bóng đỏ lao đến, đồng thời với một giọng nói chát chúa vọng lên :
- Thật không ngờ ngươi bị một chưởng Cực Hỏa tam muội mà còn sống sót được đến ngày nay.
Đông Bích nhìn người vừa hạ xuống đấu tràng trong y phục cẩm bào màu đỏ rực và cặp mắt như lửa thì lửa giận cũng tràn lên.
Chàng bước đến ba bước, gằn giọng :
- Hừ! Hỏa Quan, ngày trước ngươi đã cùng Thiên Thủ Bách Độc và Lạc Hồn phu nhân cố tâm tàn sát ta nhưng cũng không thực hiện được thì ngày nay chỉ có một mình chắc chắn là ngươi không toàn mạng rồi.
Nói xong Đông Bích chuẩn bị cử song chưởng để tấn công thì Hỏa Quan mắt đỏ rực gầm lên :
- Bạch y thư sinh, công lực của ngươi ngày nay cũng khá lắm vì ngươi đã sát hại được Lão Sơn tam ma, nhưng chắc chắn ngươi sẽ bị Cực Hỏa Tam Muội chưởng đốt cháy ra tro vì trên đời này còn ai có thể sử dụng chưởng lực phát nhiệt bằng chưởng pháp của ta nữa.
Đông Bích cười ngạo nghể :
- Này Hỏa Quan, hôm nay đặc biệt ta sẽ đối phó với ngươi bằng những chưởng lực cũng để đốt cháy ngươi thành than.
Lão Hỏa Quan đôi mắt lại càng đỏ rực hơn với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi cũng biết sử dụng Cực Hỏa Tam Muội chưởng?
Đông Bích cười khà khà :
- Đâu phải trên đời này chỉ có Cực Hỏa Tam Muội chưởng của ngươi là chưởng pháp độc nhất phát nhiệt hay sao?
- Cũng có những phái pháp khác, song ta chắc chắn rằng không có một chưởng pháp nào có thể bì kịp chưởng pháp của ta đâu!
- Đúng là ếch ngồi đáy giếng!
- Hỗn láo! Ngươi dám nói với ta như thế sao?
- Thì ta đã nói chứ còn dám cái gì!
Hỏa quan tức giận khôn cùng, lão ta hét lên :
- Hãy xem chưởng đây!
Đông Bích cũng liền cử song chưởng phản kích.
Nhưng đây mới là một chưởng dò dẫm nên đôi bên chưa mang tuyệt học để chế ngự lẫn nhau.
Đối với Hỏa Quan, lão luôn đinh ninh rằng Cực Hỏa Tam Muội chưởng của lão là vô địch, nhưng lão có ngờ đâu Âm Dương Thiên Toàn chưởng đã thất lạc từ lâu giờ đây đã được Đông Bích sử dụng với công lực hữu duyên nên triền miên bất tận.