watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:28:4630/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Cổ Long - Chương 1 -15 - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Cổ Long - Chương 1 -15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 26



Hồi 8-2

Chàng đang ngồi trên cây dõi mắt quan sát cũng phải kinh ngạc.
Vừa lúc đó, bỗng có gần mười bóng người áo vàng vút hiện vào trước miếu.
Đại lão Đẩu Tinh cất tiếng :
- Ồ! Tưởng ai té ra Tổng quản Thủ đường Dự Cương.
Người mang tên là Dự Cương cười hô hố đáp :
- Chúng ta lại đi cùng trên một con đường rồi đó.
- Thế nghĩa là sao?
- Vì ta đã chọn nơi này canh tư để gặp Bạch y thư sinh.
Đại lão Đẩu Tinh kinh ngạc :
- Có phải thư sinh áo trắng với cái quạt kỳ dị bởi những chiêu thức lạ lùng đã làm võ lâm đồn đãi khắp nơi không?
- Đúng đấy, thằng oắt con đó đã làm Hoàng Giáp đường chủ phải thiệt mất Ngũ Đại Kim Cương và ngay cả Nhị Ma Sưu Hồn cũng phải xính vính về tay hắn đó.
Đại lão Đẩu Tinh chận lời :
- Vì vậy mà đêm nay phải đích thân Tổng quản Thủ Đường ra tay chứ gì.
Đông Bích ngồi trên cây cổ thụ hơi xa nhưng vẫn thấy và nghe được nên chàng lao vút vào trước miếu nơi có tiếng nói.
- Cũng chỉ là bọn ma đầu bại hoại võ lâm.
Câu nói chưa dứt là chàng đã hiện diện trước mặt bọn người nơi đây.
Tổng quản Thủ đường cười gượng :
- Không ngờ ngươi đến sớm vậy.
- Đó chẳng qua ta muốn biết bọn Hắc Thạch ma động bắt người làm gì nên theo dõi đến đây vậy thôi.
Truy Phong Bộ Mã Tắc hầm hừ :
- Hừ! Ngươi làm được gì nào?
- Ta muốn ngươi trả miếng ngọc cho nàng và thả nàng ra.
Mã Tắc trở giọng cười khinh miệt :
- Có giỏi hãy làm xem nào.
Đông Bích nhìn hết mọi người hiện diện rồi nói :
- Hoàng Giáp động phủ muốn gặp ta và như vậy có liên quan đến việc cô gái này không?
Tổng quản Thủ đường Dự Cương ởm ờ :
- Thật ra không liên quan vụ này, nhưng...
Đông Bích chận lời :
- Nhưng cùng một phường ma đầu với nhau phải không?
Rồi chàng quay sang bọn áo đen giọng cứng rắn :
- Thất Lão Đẩu Tinh, bảy lão già này chắc cũng danh vang như lời ca ngợi của tên Mã Tắc lúc nãy, vậy mà lại chủ trương bắt cóc con gái thật không nên ở trên giang hồ nữa.
Đại lão Đẩu Tinh tức giận hét :
- Đêm nay ta cho ngươi thấy trời cao đất rộng là gì!
- Ta sẵn sàng.
- Mã Tắc đưa miếng ngọc cho ta.
Nghe gọi, Mã Tắc liền tung miếng ngọc đến cho Đại lão Đẩu Tinh nhưng vừa lúc đó Đông Bích như mũi tên xẹt, dùng Thần Ảnh Phi Thiên vút tới với tay chụp đúng vào miếng ngọc giữa không gian trước cặp mắt kinh ngạc của mọi người bởi lối phi thân tuyệt diệu của chàng.
Đại lão Đẩu Tinh càng tức giận hơn nên liền khi thấy Đông Bích chụp miếng ngọc thì lão ta nhanh nhẩu đưa luôn song chưởng đẩy ra với toàn bộ công lực của lão vào Đông Bích.
Nghe chưởng phong ào ạt từ một bên đẩy tới, Đông Bích liền nhún người lên mượn sức chưởng phong đưa người xa thêm nữa.
Khi chàng hạ xuống đất liền quay lại cười :
- Chưởng phong của lão già còn thật hùng mạnh.
Riêng Đại lão Đẩu Tinh từ ngày thành danh Thất Lão Đẩu Tinh, chưa thấy ai nương vào chưởng phong như đạo sóng nương người tránh né tài tình như vậy nên trong lòng đã lo sợ nhưng chỉ thoáng qua lão thét :
- Thất Tinh Bắc Đẩu trận.
Thế là bảy lão già giáp trận vây Đông Bích theo hình sao bắc đẩu.
Nhìn qua trận thế bất giác Đông Bích buột miệng hỏi :
- Các ngươi lại biết Thất Tinh Bắc Đẩu trận của phái Không Động à?
- Đừng nói nhiều, ngươi thử thoát ra có được không?
- Hãy xem đây!
Chàng nói xong là bước theo thần ảnh Cửu thức bộ hình thì bảy lão già cũng tuốt binh khí ra, nhưng mỗi lão mỗi loại binh khí thật kỳ bí.
Đông Bích bước giáp một vòng thì tay cũng đã cầm chiếc quạt.
Chàng đi một vòng nữa thì trận thế phát động hoàn toàn, chàng thầm nghĩ :
- Bảy lão già này thật khó chơi lắm.
Chàng vẫn không nói gì, lại tiếp tục đi vòng nữa nhưng cũng chưa tìm ra chỗ yếu của trận thế.
Trong khi đó lão già chỉ huy trận thế cười nói :
- Hôm nay ngươi phải gục ngã bởi Thất Lão Đẩu Tinh.
Nhưng lão chưa nói dứt thì Đông Bích cầm cây quạt tung chiêu tấn công vào lão.
Thật bất ngờ, lão liền đưa cây trường kiếm lên đón lấy nhưng cũng trong lúc đó sáu lão già kia hợp công bằng sáu chưởng, nên chàng liền rút quạt về và như mũi tên chàng vọt lên thì Đại lão Đẩu Tinh cũng vút lên theo với thế kiếm rít gió. Nhưng chỉ đợi có vậy, khi Đại lão Đẩu Tinh tung người lên theo thì sáu lão còn lại vẫn xê dịch theo vị trí, bộ trận nên Đông Bích tung người lên chỉ là để cốt dụ cho Đại lão Đẩu Tinh lên theo. Khi lão còn ở trên không thì chàng đã rớt xuống trước ở vị trí của lão nơi thất tinh. Thất Tinh Bắc Đẩu trận và chàng lại là người điều khiển trận pháp nên lập tức vung một chưởng vào người Đại lão Đẩu Tinh làm lão ta ở trên cao phải lạng người tránh né, vì vậy lọt vào vòng vây của Thất Lão Đẩu Tinh trận.
Đông Bích không chần chờ liền cầm cây quạt đâm tới theo thế Mạc Thân Lan Yêu trảm vào Khí Môn huyệt của Đại lão Đẩu Tinh.
Lão già vừa thấy cây quạt đâm tới định lách mình sang một bên nhưng cái quạt đột nhiên như dài thêm bởi Đông Bích đã sử dụng Âm Dương kiếm hợp nhất nên dầu lão có né tránh cũng không sao tránh thoát mà thay vì mũi kiếm đâm vào Khí Môn huyệt thì lại lệch sang Huyết Môn huyệt.
Đại lão Đẩu Tinh trúng mũi kiếm hự lên một tiếng, trường kiếm của lão rơi theo thân hình đang nghiêng ngã giữa trận pháp.
Lúc đó, lập tức sáu lão già kia phải ngưng trận nhưng vì khi trận pháp chuyển biến thì ngưng lại cũng phải từ từ chứ không thể ngay lập tức. Nhưng trận đó là một nhược điểm của Thất Tinh Bắc Đẩu trận mà Đông Bích đã biết do Bá Nhược Du Kiến Anh để lại. Cũng vì thế mà chàng lợi dụng thời gian đó để tiêu diệt người chủ trận mà không sợ những người đồng trận phản kích.
Chỉ trong chớp nhoáng mà Đại lão Đẩu Tinh phải vong mạng thì lúc đó trận pháp mới ngừng được.
Sáu người còn lại cũng phải kinh hồn vây quanh Đông Bích vào giữa, bao nhiêu oán hận đều dồn lên binh khí, chưởng lực ào ạt hợp công chàng.
Thấy những lão già này bày trận Thất Tinh Bắc Đẩu trận của Không Động nên chàng không nỡ ra tay tàn sát nhưng vì muốn thoát trận, không làm gì hơn là phải hành động như chàng vừa hạ Đại lão Đẩu Tinh để bảo tồn sinh mạng.
Đông Bích nhìn họ nghiêm khắc :
- Các ngươi hãy tự lượng sức mình, nếu không đừng trách ta ác độc nhé!
- Ngươi phải đền mạng.
Thế là sáu lão già cùng một lúc cử chưởng tấn công.
Không thể lui được nữa nên chàng muốn thí nghiệm xem công lực của mình đạt được đến đâu nên vội cất quạt, đưa song chưởng đẩy ra với mười thành công lực. Chưởng phong hai bên chạm nhau phát ra một tiếng nổ vang rền, cuồn cuộn cuốn đá bụi, cây lá lông lốc bay mù mịt cả chiến địa.
Sáu lão già đều lui lại năm bước, mép rỉ máu. Còn Đông Bích bị chấn động lui lại ba bước, đứng trân trối vì máu huyết trong người chàng đang đảo lộn kỳ lạ.
Thấy tình trạng hiện tại đã tới hồi gay go và không thể bỏ lỡ cơ hội này, tên Tổng quản Thủ đường Dự Cương đã nhận thấy Đông Bích là một đối thủ thật nguy hiểm chứ không phải thư sinh yếu ớt, nên vội ra lệnh :
- Hãy vùng lên tiêu diệt nó.
Thế là những tên áo vàng cùng nhập trận, ra trước hơn hiểu là Truy Phong Bộ Mã Tắc nhờ khinh công hơn người nên chỉ chớp nhoáng, tiến sát vào Đông Bích, dùng quái trảo theo thế Hận Địa Vô Hoàn, bấu vào Quái Lữ huyệt nơi vai và Yêu Nhãn huyệt phía hông sau của Đông Bích nhanh một cách lạ lùng.
Đang bị máu huyết đảo lộn nhưng Đông Bích không vì thế mà chậm chạp. Chàng bước luôn tới trước theo Cửu thức bộ hình nên Mã Tắc đành chộp vào khoảng không, cùng lúc đó chàng mới xoay người và phiến quạt tung ra nhưng nhờ khinh công lanh lẹ nên Mã Tắc đảo lộn tránh được nhưng tiếng hét của Mã Tắc vẫn vang lên :
- Á... á...
Thì ra một cánh tay trái của Mã Tắc đã bị phiến quạt chém đứt.
Truy Phong Bộ Mã Tắc không ở lại trận chiến mà liền dùng khinh công thượng đẳng lao vút đi với tiếng theo gió vọng lại :
- Sẽ có ngày trả được thù này...
Lúc này tại trận địa, lớp người áo vàng gần mười tên có lẽ là bộ hạ của Tổng quản Thủ đường Dự Cương đang ào ạt tấn công Đông Bích. Đồng thời sáu lão già đã trở lại trận chiến nên Đông Bích thật đã gặp khó khăn vô cùng. Chàng lấy Cửu thức bộ hình để thoát ra ngoài thì lúc đó Dự Cương đã chờ sẵn, hắn liền đẩy ra một chưởng phong nóng bức. Đông Bích biết nguy, liền cử chưởng với mười thành công lực ứng phó. Hai chưởng gặp nhau, tiếng nổ chấn động liên hồi và những tên áo vàng công lực kém cũng bị chưởng phong dội ngược ra ngoài.
Sau một chưởng khủng khiếp, Dự Cương phải lùi luôn mười bước và miệng phun ra một búng máu. Còn Đông Bích thân hình lảo đảo lui lại một bước đứng im lặng.
Sáu lão già mừng thầm trong bụng và liên thủ tung chưởng tiếp vào Đông Bích. Chàng ta không còn nương tay được nữa nên cử song chưởng với toàn lực tuông ra như thác lũ.
Một tiếng nổ vang rền và sáu bóng đen văng tuốt ra xa một trượng, kinh mạch bị chấn đứt, nằm im lìm. Chưa hả cơn tức giận, Đông Bích liền tung phiến quạt vào những tên áo vàng còn sót lại. Mỗi phiến quạt tung ra là một tên áo vàng đứt bụng và mất một cánh tay.
Trong khi Đông Bích hăng máu thì Dự Cương thấy nguy hiểm sắp đến nên không màng đến đồng bọn mà liền lặng lẽ lao vút vào trong rừng mất dạng.
Đến khi tên áo vàng cuối cùng ngã gục thì áo quần của Đông Bích đầy máu. Chàng nhìn về phía Dự Cương thì không còn thấy hắn đâu cả.
Tiếng gà rừng gáy lên rời rạc...
Tiếng côn trùng ảo não thê lương rồi điểm vào một vài tiếng của chim lạc đàn thoáng cánh bay qua.
Đông Bích nhìn xác sáu lão già bị chưởng phong của chàng đánh chết mà lòng ngỡ ngàng tự hỏi :
- Tại sao cứ gặp một chưởng thật hùng mạnh của đối phương là công lực của ta tăng lên.
Rồi chàng gật gù :
- Có lẽ cũng tại cái hoa Lục thiên thảo ty...
Nhìn lại toàn diện cái thê thảm của đấu trường, Đông Bích vội chạy lại phía cô gái Tô Tiểu Bình.
Chàng đỡ nàng dậy, tuy nàng không cử động được, cũng như không nói được, song đôi mắt vẫn mở nhìn chàng.
Đông Bích vội giải khai huyệt đạo cho Tô Tiểu Bình. Nàng tiểu thơ này tuy bị bắt và điểm huyệt đạo song vẫn nhận thấy và quan sát được trận địa ngay từ phút đầu. Tuy ở trong gia đình con nhà võ song chưa bao giờ nàng gặp cảnh khủng khiếp như hôm nay. Phần thì bị bắt cóc, phần thì chứng kiến cảnh đánh nhau, chết chóc thật khủng khiếp mà cũng thầm kính phục chàng trai tuấn tú, dũng mãnh phi thường này, nên khi được giải khai huyệt đạo, Tô Tiểu Bình sững sờ nhìn Đông Bích rồi không cầm được sự cảm động, nàng ngã vào vòng tay Đông Bích, thốt lên :
- Ân nhân...
Chỉ gọi được một tiếng rồi Tô Tiểu Bình ngất xỉu luôn.
Đông Bích vội đỡ Tô Tiểu Bình nhưng thật là lúng túng, chàng gọi gấp :
- Cô nương, cô nương hãy tỉnh dậy ngay...
Đông Bích không biết phải làm sao, dầu chàng biết rằng nàng quá xúc động nên ngất đi trong giât lát nhưng nàng ngã vào lòng chàng thế này thật chàng thấy khó khăn, lúng túng quá đỗi.
Nhưng cũng may, chỉ ngất đi trong một chốc lát, rồi nàng tỉnh ngay. Nàng e thẹn cúi đầu ấp úng :
- Xin đội ơn ân nhân đã cứu mạng, và xin ân nhân cho biết quý danh để ngàn đời nhớ mãi...
Đông Bích nghe vậy vội nói :
- Cô nương chớ nói vậy, chỉ tình cờ gặp may mà cô nương khỏi nguy hại thôi. Còn tôi tên là Đông Bích. Và cô nương có phải là Tô Tiểu Bình, ái nữ của Tô Mặc Dung tiền bối không ạ?
Tô Tiểu Bình gật đầu :
- Dạ, đúng vậy, tại sao ân nhân lại bắt rõ như vậy?
- Bởi vì lúc nãy khi cô còn mê man, bọn ma đầu có đề cập đến quý danh của cô và tiền bối nên tôi mới biết được.
- Thưa ân nhân...
Đông Bích vội chận lời :
- Cô nương chớ gọi tôi như thế...
Tô Tiểu Bình liếc mắt nhìn chàng rồi mỉm cười :
- Nếu ân nhân cho phép, thiếp xin gọi ân nhân là tiểu ca vậy.
- Cũng được, vậy tiểu muội hãy cứ ngồi đây nghỉ giây lát, để tôi đi tìm chút nước rửa những vết máu nơi áo quần đã nhé.
- Vâng, tiểu ca cứ đi. Nhanh lên đó chứ kẻo muội ở đây sợ lắm nghe.
- Vâng, chỉ trong chốc lát thôi.
Thế là chỉ trong nhoáng lên một cái là Đông Bích đã rời nơi đây.
Còn lại một mình, Tô Tiểu Bình thấy lòng lâng lâng khó tả, nửa sợ nửa mừng, và lòng hồi hộp cho cuộc kỳ ngộ này. Dẫu rơi vào hiểm nguy, nhưng cũng đã tìm được cái gì mới lạ đang làm cho nàng con gái khuê các cảm thấy bâng khuâng. Nàng nhỏ nhẹ thốt lên :
- Đông ca... Đông ca...
Nàng đang thân thiết gọi khẽ nhưng chợt có tiếng sau lưng :
- Gì đó hả Tô muội.
Nàng giật mình quay lại, thì thấy Đông Bích đang oai dũng đứng ngay sau lưng nàng.
Nàng bẻn lẻn :
- Ơ... tiểu ca làm tiểu muội hết hồn hà.
- Ủa! Và tôi cũng nghe tiểu muội gọi tên nên lên tiếng đấy chứ.
Tô Tiểu Bình càng thẹn thùng :
- Không biết đâu. Tiểu ca trêu tiểu muội phải không?
Nói rồi nàng vụt chạy xuống ngọn đồi trước mặt Đông Bích liền đuổi theo sau gọi :
- Tô muội! Tô muội chờ ta đi với... có miếng ngọc... của tiểu muội đây này

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 89
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com