watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
04:02:2130/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Cổ Long - Chương 1 -15 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Cổ Long - Chương 1 -15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 26

 

Hồi 2-1: Hàn Độc Ma Tôn

Sau một đêm nghỉ tại đại tửu lâu Thanh Xuân Mộng, sáng hôm sau Ngự Thanh Y Lang, Túy Hồ lão tử và Đông Bích dự định ra dạo vòng quanh phố xá nhộn nhịp. Nhưng vừa ra khỏi đại tửu lâu chưa xa, bỗng Túy Hồ lão tử lại đổi ý nên nói với Ngự Thanh Y Lang :
- La huynh, gặp huynh mừng rỡ quá nên mải mê hàn huyên mà quên bẳng một việc người bạn của đệ đã ký thác nên bây giờ đệ xin phép ra đi trước một bước.
Ngự Thanh Y Lang mau mắn :
- Ồ! Nếu Giang huynh có bận việc thì cứ tự tiện đi. Chúng ta sẽ gặp lại lần khác để đàm luận thỏa thích hơn.
- Đệ cũng mong như vậy, bây giờ đệ xin cáo từ La huynh hãy dạo phố phường cùng với cháu Đông Bích.
Vừa nói dứt, lão chào hai người rồi phút chốc khuất dạng, Túy Hồ lão tử trở ngược đường, lẫn vào đám người đi thật nhanh.
Đông Bích quay mặt nhìn theo dáng suy tư rồi cất tiếng hỏi Ngự Thanh Y Lang :
- Ngoại ơi! Túy Hồ tiền bối cũng là nhân vật giang hồ?
- Ừ, mà cháu hỏi chi vậy?
Đông Bích hơi ngần ngừ rồi mới nũng nịu :
- Cháu hỏi vậy để cho biết, mà có lẽ lão tiền bối đó vang danh bởi cái bầu rượu, lúc nào ông ta cũng giữ bên mình phải không ngoại?
Ngự Thanh Y Lang nhìn Đông Bích nói :
- Cháu nói đúng đấy, vì cái bầu rượu của lão ta là vũ khí phòng thân của lão đấy. Bầu rượu đó được chế luyện đặc biệt lắm, dùng như thép quí vậy. Hơn nữa, nghe nói trong bầu rượu của lão có cái ảo diệu mà hắc bạch giang hồ cũng ngại lắm. Nhưng điều đó là ngoại mới nghe thôi, chứ chưa được thấy lão ta sử dụng bao giờ.
Đông Bích buộc miệng :
- Giang hồ thật là phức tạp.
Ngự Thanh Y Lang tiếp lời :
- Vì vậy mà ngoại muốn cháu có một nhận định rõ ràng, sáng suốt trước khi hành động để tránh cái hậu quả khó lường của tình đời nhân thế.
Khi bóng của Túy Hồ lão tử đã khuất xa trong đám người, hai ông cháu Đông Bích mới quay gót tiếp tục cuộc hành trình đã định.
Vừa đi Đông Bích vừa hỏi :
- Ngoại ơi! Cháu nghe rằng những vị ăn mày mà là cao thủ võ lâm thì ở trong Cái bang và được định cấp bằng gậy và y trang. Song ở Túy Hồ lão tiền bối cháu chẳng thấy ông ta có túi nào cả mà sao cũng là cao thủ lừng danh như ngoại nói?
Ngự Thanh Y Lang gật gù trả lời :
- Cháu có nhiều nhận xét và quan sát lắm. Nhưng riêng trường hợp Túy Hồ lão tử tiền bối lại ngoại lệ. Vì lão ta không muốn gia nhập vào Cái bang, mà cũng không đi xin ăn. Sở dĩ vì vậy lão ta trước kia là đệ tử của một Bang chủ đã quá vãng nên lão hành hiệp dưới danh hiệu lão ăn mày với cái bầu rượu thành danh trong giang hồ.
Đông Bích cười tán đồng :
- Như vậy cũng hay, miễn là mục đích là hành hiệp cứu đời chánh danh là được, không cần chú thiết đến hình thức rườm rà, khi không có thực chất phải không ngoại?
- Ừ! Cháu nghĩ thế cũng phải lắm.
Hai ông cháu Đông Bích vừa chuyện trò vừa dạo ngắm phố hàng, thỉnh thoảng ghé mua các thực dụng hay các món sắm sửa cho những ngày xuân sắp đến.
Mọi việc mua sắm đã xong xuôi thì trời đã quá trưa. Hai ông cháu tìm quán độ trưa, rồi lại tiếp tục lên đường trở về nhà.
Ngự Thanh Y Lang quay sang nói với Đông Bích :
- Vậy là mùa xuân này, ông cháu chúng ta đầy đủ bánh mứt, trà rượu để đón chúa xuân rồi Đông Bích nhỉ?
Đông Bích hớn hở :
- Còn hơn hai mươi ngày nữa là chúa xuân ngự trên vạn vật. Cháu nghĩ đến cái vườn hoa của ngoại mà thấy thích quá. Mặc dù gian nhà cỏ của chúng ta mãi tận trong hốc núi nhưng nó thơ mộng quá phải không ngoại?
Không đợi cho Ngự Thanh Y Lang trả lời, Đông Bích miên man nói tiếp :
- À! Này ngoại này, trời xuân tiết đẹp gió thoảng nghe hương, mà nhà mình lại đủ loại bánh lan thì còn mùi hương nào diễm tuyệt bằng. Trời ơi! Lúc ấy ông cháu mình chắc sẽ thấy thanh thoảng thoát tục biết mấy. Rồi muông chim rừng hợp tấu khúc nhạc xuân chắc hay hơn trong những sáng chúng thường ca hót trên cành bách tùng, hay trên thùy dương chót vót.
Nó đang nói thao thao bỗng nhiên nó ngưng bặt, mặt buồn hiu đột ngột làm Ngự Thanh Y Lang ngạc nhiên nhìn nó hỏi :
- Ủa sao cháu đang vui vẻ mà tại vì sao lại ủ dột vậy?
Đông Bích làm thinh cắm cúi tiến bước không trả lời. Ngự Thanh Y Lang tiến sát bên nó vừa đi vừa ôn tồn :
- Hay là cháu buồn vì cô đơn như hơn mười năm qua. Một mái nhà nhỏ chỉ có hai ông cháu quạnh hiu hủ hỉ với nhau cùng muôn chim, muôn thú vạn hoa thiên nhiên.
Đông Bích chợt ngừng chân, ngẩng mặt nhìn Ngự Thanh Y Lang rồi không hiểu nó muốn nói gì lại thôi, nên ngoại nó mới hỏi :
- Cháu có điều gì thắc mắc cứ nói để ông cháu chúng ta cùng bàn luận xem sao.
Nó yên lặng một chốc rồi nhỏ nhẹ :
- Thôi ngoại ạ, bây giờ chúng ta đi cho nhanh hơn để về nhà cháu có mấy điều xin thỉnh ý của ngoại.
- Vậy mà cháu làm ngoại tưởng là việc gì hệ trọng gấp gấp lắm.
Ngự Thanh Y Lang và Đông Bích mải miết đi cho đến hoàng hôn thì gặp ngả ba một con đường vắng.
Ngự Thanh Y Lang đứng lại nơi ngả ba lên tiếng :
- Chúng ta tách qua con đường này lên mạn Bắc để ngoại ghé thăm một ông bạn chí thân rất thường đi lại nơi giang hồ để học hỏi thêm.
- Vậy thì thích quá, cháu lại được biết thêm về danh lam thắng cảnh nữa.
- Chứ cháu không nóng về nhà à!
- Thưa ngoại, trước sau gì cũng về tới nhà, mười năm vậy mà đã qua nhanh chóng huống hồ trong vài hôm thưởng ngoạn thâu thập nhiều điều hữu ích.
- Nếu thế thì chúng ta đi gấp đêm nay, nhân đường từ đây đến vùng có quán xá khoảng canh một đến thôi.
- Thế bây giờ chúng ta cứ đi đến đâu hay đến đó.
Ngự Thanh Y Lang ngần ngừ :
- Mà con đường này từ hơn mười năm nay ngoại chưa qua lại lần nào, không hiểu có gì thay đổi chưa?
Rồi lão cương quyết :
- Ồ, nói thế chứ chúng ta có làm hại ai, gây sự ai đâu mà ngại.
Thế rồi hai ông cháu rẽ qua ngã ba tiến bước trong buổi hoàng hôn.
Con đường phải đi qua một vùng rừng vắng nhưng hai người không e ngại, lầm lủi tiến bước.
Những tia nắng sau cùng yếu ớt chen qua kẻ lá trong khoảnh khắc, rồi chết lịm khi vừng ô chui vào phía trời tây. Từng đàn chim kéo nhau về tổ. Thỉnh thoảng bên mé đường vài con chim lạ rúc lên từng hồi não ruột. Bóng tối lên nhanh. Rồi bỗng trời vần vũ. Mây đen kéo nhau chạy về phủ lấy một vùng. Những ngọn gió đổi chiều xoáy lốc lá rừng bay tán loạn. Những con chim nó giật mình rời nơi trú ẩn kêu lên hãi hùng vù bay nơi khác. Tiếng sấm rền vang sau cái chớp ngoằn ngoèo.
Rồi trời chợt đổ mưa.
Ngự Thanh Y Lang chỉ tay về phía trước :
- Cháu à, phía trước kia có ngôi miếu cũ kìa, chúng ta chạy mau đến nơi đó để trú mưa đi.
Hai ông cháu cước trình dồn dập chạy nhanh về phía trước nhưng vì còn khá xa nên cũng bị nước mưa thấm ướt cả đồ đạc, áo quần. Hai người chui nhanh vào miếu cũ tạm trú mưa và thay đổi y phục. Sau khi sửa soạn lại đồ đạt, Ngự Thanh Y Lang mới lên tiếng :
- Cơn mưa giông bất chợt này hại quá, nhưng chắc là sắp tạnh rồi.
Vì là mưa giông nên cơn mưa không lâu lắm. Khi dứt hẳn cơn mưa, mây đen không còn nữa, nhường lại cho bầu trời đầy sao.
Ngự Thanh Y Lang bước ra khỏi miếu cũ cùng với Đông Bích nhìn trời tư lự rồi hỏi Đông Bích :
- Bây giờ chúng ta đi hay là nghỉ tạm ở miếu này.
Đông Bích do dự rồi nói :
- Trời mát quá, chúng ta đi tiếp nữa đi ngoại, chừng nào buồn ngủ hãy tìm chỗ sau. Dẫu thế nào cũng ngủ nhè nơi miếu cũ, bóng cây rồi đó.
Ngự Thanh Y Lang đồng ý :
- Vậy chúng ta lên đường.
Khí trời oi ả lúc chiều, giờ được cơn mưa đã làm mát diệu. Trời đã tối rồi nhưng bầu trời có sao sáng nên hai người vẫn thấy lối đi dễ dàng. Chỉ hơi ngại ngùng vì đường quá vắng vẻ thê lương.
Một già một trẻ đi độ hơn ba khắc thời gian nữa thì bỗng nhiên nghe tiếng rên khe khẽ một cách đau đớn của một người bị thương. Cả hai đều dừng lại rồi cùng tiếng về phía có tiếng rên rỉ. Đi hơn mười bước thì phía sau một tảng đá có một nhà sư ngoi ngóp. Ngự Thanh Y Lang vừa trông thấy là sà xuống chẩn mạch ngay cho nhà sư. Gương mặt lão trầm trọng trong giây lát rồi nhìn Đông Bích lắc đầu khẽ bảo :
- Kinh mạch của vị này hoàn toàn bị phá hủy. Đây là giây phút hồi dương của người đây.
Trong khi lão ngẩng đầu lên liền bắt gặp một vài cái xác ngổn ngang gần đấy nên lão đi nhanh lại mấy xác đó xem mạch, may ra còn cứu sống được người nào. Trong khi đó, nhà sư vừa tỉnh lại trong giây phút chót của cuộc đời nơi trần thế. Nhà sư vừa mở mắt nhìn thấy Đông Bích ngồi cạnh bên nên thều thào :
- Nhờ tiểu bằng hữu vui lòng giúp ta đưa vòng hạt này về chùa Thiếu Lâm và....
Nói đến đây nhà sư gần như đứt hơi, tay yếu ớt đưa chiếc vòng kết bởi tám hạt bồ đề đen tuyền rồi mắt chớp lên mấy cái nói tiếp, giọng đứt quảng :
- Nói lại.... với Phương trượng.... lão đã gặp Hàn Độc Ma Tôn và bị hại bởi.... tay.... lão.
Nói tới đây, nhà sư ngoẹo đầu đi về bên kia thế giới.
Đông Bích bùi ngùi cầm lấy vòng hạt bồ đề bỏ vào người thì lúc đó tại cuộc diện đã có ba người từ lúc nào.
Một tràng cười ma quái của một lão quái nhân tóc đen phủ dài xuống áo màu đen rộng, nổi lên rùng rợn.
Chưa nói thêm lời nào thì lão quái nhân đã liền tay tung hai chưởng cực mạnh vào người Ngự Thanh Y Lang.
Trong lúc này Ngự Thanh Y Lang đang đứng cách xa Đông Bích hơn mười bước đang hứng trọn hai ngọn chưởng khủng khiếp của lão ma quái thì lão ta cũng đã buông lời ngạo nghễ :
- Cho tên đạo sĩ đồng bọn này gặp mặt bạn bè bởi tay Hàn Độc Ma Tôn thì vinh hạnh lắm rồi.
Lão quát xong thì Ngự Thanh Y Lang như diều đứt dây, thân hình bay bổng ra phía sau mười trượng, rơi chạm vào một tảng đá lớn nát nhừ thân xác.
Đông Bích ngẩng ngơ rồi khi thấy ngoại nó bị người ta đánh chết nên phóng người chạy theo xác Ngự Thanh Y Lang nhưng khi vừa đến bên xác ngoại nó. Nó bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh như băng tuyết thốc vào người, cuốn bỗng nó lên trên không, văng vẳng còn nghe tiếng của lão quái nhân :
- Cho tên tiểu đồng này nếm Hàn Băng Độc Trùng Phân Cốt chưởng của Ma tôn.
Rồi nó cảm thấy buốt người và lịm dần theo tiếng cười của lão ma quái.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 109
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com