watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:38:2430/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thủy Tinh Cầu - Trần Thanh Vân - Hồi 101-110 - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Thủy Tinh Cầu - Trần Thanh Vân - Hồi 101-110
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 5

Hồi 107

Tội ác tày trời

Gã đứng ở bên trái ngạc nhiên, nói:
- Biện pháp gì chứ?
- Tẩu!
- Đào tẩu ư?
Gã đứng ở bên phải khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, chúng ta đành âm thầm đào tẩu thôi!
Gã đứng bên trái nói:
- Ngươi bảo rằng chúng ta bỏ chạy ư?
- Đúng thế.
Gã kia lắc đầu nói:
- Không được!
Gã bên phải ngạc nhiên nói:
- Tại sao không được chứ?
- Mặc dù đào tẩu là thượng sách, nhưng muôn một bị họ phát giác bắt trở lại, thế là chúng ta có chịu nổi hình phạt phân thây chăng?
- Không bao giờ!
- Tại sao lại không bao giờ?
- Chúng ta lén lút đào tẩu, chắc chắn họ không bao giờ biết đâu. sau đó chúng ta tìm một nơi ẩn cư, đợi khi nào Võ Lâm giáo bị tiêu diệt hết chúng ta mới tái xuất giang hồ cũng chẳng sao.
- Chẳng lẽ Võ Lâm giáo sẽ bị tiêu diệt được sao?
Gã đứng bên phải khẽ gật đầu nói:
- Đương nhiên phải bị tiêu diệt rồi!
- Chắc không thể được chứ?
- Rất có thể như thế. Hiện giờ Võ Lâm giáo chỉ còn sót lại vài ba chục người. Bọn người Vương Hoa ai cũng có một thân võ công cao cường, chắc chắn họ phải tiêu diệt được Võ Lâm giáo chứ không sai.
Gã bên trái nói:
- Thế thì quả thật chúng ta phải đào tẩu thật rồi!
Gã bên phải gật đầu nói:
- Nếu hai chúng ta muốn được sống sót!
Gã bên trái trầm tư giây lát, sau đó cau mày nói:
- Được, chúng ta đào tẩu thôi!
- Thế thì tẩu ngay!
Hai môn nhân Võ Lâm giáo vừa dứt lời thì họ lập tức lẳng lặng phi thân chạy mất dạng luôn.
Người ở bên trong cổ Bảo là ai thế?
Không một ai biết hết.
Bấy giờ, tình thế trong đấu trường đã có sự thay đổi.
Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Bán Tiên đã đụng với nhau hơn hai mươi chiêu rồi.
cuối cùng võ công của Võ Lâm Hoàng Đế vẫn hơi thua sút Vương Bán Tiên.
Lúc này mỗi lần lão xuất thủ đều bị Vương Bán Tiên chiếm thượng phong và kìm chế lão luôn.
Bên này Vương Hoa và Kim Cúc phu nhân đang đấu với nhau cực kỳ ác liệt, nhưng mà Kim Cúc phu nhân thật không phải là địch thủ của Vương Hoa, nên dần dần y đã rơi vào thế hạ phong và hoàn cảnh của y cũng hết sức nguy hiểm.
Bây giờ...
Vương Hoa hét to một tiếng, tấn công ba chưởng nhanh như điện chớp, tức thì Kim Cúc phu nhân đã bị chưởng phong mạnh như vũ bão của Vương Hoa đẩy lui ra sau xa cả một trượng.
Vương Hoa gầm lên nói:
- Này Kim Cúc phu nhân, hãy tiếp ta hai chưởng nữa xem nào!

Hắn vừa nói vừa lướt tới phóng ra hai chưởng mạnh như vũ bão.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân không còn sức lực để chống trả thế chưởng huyền ảo mạnh như vũ bão của Vương Hoa nữa nên trong lúc Vương Hoa quét lão nhân chưởng phong thần tốc kinh người tới, y cực chẳng đã đã phải xuất chưởng tới đỡ, bằng không y phải trúng chưởng của Vương Hoa chứ không sai.
Kêu đùng một tiếng.
Kim Cúc phu nhân đã bất đắc dĩ phải đụng thẳng một chưởng này nên sau tiếng kêu đùng, y đã bị chưởng lực của Vương Hoa đánh bạt, dội ngược ra sau cả một trượng, mặt mày tái mét không còn chút máu.
Ngay lúc Kim Cúc phu nhân bị chưởng lực của Vương Hoa đẩy lui ra sau, ba môn nhân Võ Lâm giáo đã cùng lúc lao mình tới và tấn công Vương Hoa luôn.
Ba môn nhân Võ Lâm giáo đã xuất thủ một cách bất thình lình, thế chưởng mạnh như vũ bão, tức thì Vương Hoa đã bị đẩy lui ra sau ngay.
Vương Hoa mặt mày biến sắc, gầm lên nói:
- Các ngươi cũng muốn tìm cái chết chăng?
Ba môn nhân Võ Lâm giáo cười lạnh lùng nói:
- Chưa chắc nha!
- Thế thì thử xem nào.
Vương Hoa dứt lời, lập tức lượn mình nhảy vọt tới, vung chưởng tấn công nhanh như cắt.
Cũng ngay lúc Vương Hoa thoạt vừa xuất thủ, hai môn nhân Võ Lâm giáo đứng ở kế bên đã cùng lúc lượn mình nhảy xổ vào hướng Võ Lâm Hoàng Đế luôn.
Bấy giờ, Võ Lâm Hoàng Đế đã đấu chẳng lại Vương Bán Tiên, thế mà hai môn nhân Võ Lâm giáo này lại nhảy vào tham chiến, tức thời lão cảm thấy nguy khốn nhiều hơn.
Thình lình...
Ngay lúc ấy, có một bóng người từ phía sau một tảng đá to lớn nhảy vọt ra, lao mình vào hai môn nhân toan tấn công Võ Lâm Hoàng Đế nhanh như điện chớp.
Kêu oa một tiếng.
Tức thời một môn nhân Võ Lâm giáo đã rú lên một tiếng chết thảm ngay lập tức.
Còn một môn nhân Võ Lâm giáo kia bất giác giật mình ngẩn người ngay ra tại chỗ.
Chỉ thấy bóng người xuất hiện bất thình lình ấy lại đảo mình một cái, kế đó lại một tiếng rú thảm vang lên tiếp.
Vương Bán Tiên thoáng giật mình kinh hãi.
Võ Lâm Hoàng Đế cũng cảm thấy ngạc nhiên hết sức.
Lão phóng mắt nhìn tới trước chỉ thấy người vừa xuất hiện chính là Tiếu Tiếu thư sinh. Tức thì Võ Lâm Hoàng Đế liền thấy yên tâm chẳng ít.
Tiếu Tiếu thư sinh cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Này Vương Bán Tiên, hôm nay hân hạnh được gặp các hạ vậy...
Vương Bán Tiên ngạc nhiên nói:
- Ngươi... là ai thế?
- Bản nhân là Tiếu Tiếu thư sinh đây!
- Chính là ngươi...?
- Đúng thế, chính là ta đây!
Võ Lâm Hoàng Đế gầm lên một tiếng, phóng chưởng tấn công Vương Bán Tiên ngay. Tiếu Tiếu thư sinh cũng nhảy tới xuất thủ luôn. Hai người đã liên thủ ra tay tấn công Vương Bán Tiên.
Tức thì tình thế lập tức thay đổi ngay.
Thình lình...
Một tiếng rú thảm lại vang lên, chỉ thấy một trong ba môn nhân Võ Lâm giáo đã động thủ với Vương Hoa đã kêu hự một tiếng rồi té ngã ra đất luôn.
Kim Cúc phu nhân đang vận công điều tức nghỉ ngơi ở một bên, trông thấy tình thế nguy cấp, nếu y không xuất thủ nữa thì ba môn nhân Võ Lâm giáo sẽ chết trong tay Vương Hoa hết.
Y nghĩ tới đây, lập tức gầm lên nói:
- Này Vương Hoa, ngươi hãy tiếp ta một chiêu xem sao.

Y vừa gầm hét vừa vung chưởng tấn công ngay.
Kim Cúc phu nhân và hai môn nhân Võ Lâm giáo đã hợp lực vây công Vương Hoa tức thì hắn không sao tránh khỏi phải mất sức và vất vả nhiều hơn.
Thình lình...
Ngay lúc ấy có một bóng người từ trong cổ Bảo nhảy ra nhanh như điện chớp.
Thân pháp của bóng người này thần tốc kinh người hết sức. Sau khi đối phương nhảy vào hiện trường bèn lượn mình lao vào hướng hai môn nhân đã vây đánh Vương Hoa.
Kêu oa một tiếng.
Một môn nhân Võ Lâm giáo đứng tấn công ở bên trái đã không ngờ có người thứ hai thình lình tấn công tới. Môn nhân này chẳng kịp đề phòng gì hết, đã trúng chưởng té nằm bất động luôn trên mặt đất.
Vương Hoa lướt mắt nhìn tới trước, bất giác tinh thần phấn khởi lên liền. Thì ra người vừa xuất hiện chính là Bạch Phát Tẩu, một trong Võ lâm Tam lão.
Bấy giờ...
Bạch Phát Tẩu xuất thủ tấn công nhanh như điện chớp, lại một tiếng kêu thảm vang lên tiếp. Môn nhân Võ Lâm giáo còn lại đã té ngã luôn trên đất chết ngay lập tức.
Kim Cúc phu nhân kinh hãi thụt lùi ra sau vài bước liền.
Vương Hoa buột miệng nói:
- Lão tiền bối, chính là lão ư?
Bạch Phát Tẩu khẽ gật đầu không nói gì hết.
Kim Cúc phu nhân hoảng hốt quát hỏi:
- Ngươi... là ai thế?
Bạch Phát Tẩu cười lạnh lùng nói:
- Ngươi hỏi để làm gì thế?
Dứt lời, Bạch Phát Tẩu đã vung chưởng tấn công vào môn nhân Võ Lâm giáo ngay.
Vương Hoa gầm lên một tiếng nói:
- Này Kim Cúc phu nhân, xem chưởng nào.
Hắn vừa dứt tiếng hét thì đã phi thân lao vào hướng Kim Cúc phu nhân ngay. Kim Cúc phu nhân cười lạnh một tiếng, cũng xuất thủ phản công ra ba chưởng luôn.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân xuất thủ thần tốc kinh người hết sức, đấy cũng là do y đã được điều tức, nghỉ ngơi trong giây lát.
Thình lình...
Một tiếng kêu thảm rạch xé hư không vang lên, y giật mình đảo mắt nhìn sang hướng ấy, thấy Vương Bán Tiên trúng một chưởng của Võ Lâm Hoàng Đế, ngã người té văng ra sau ngay.
Kim Cúc phu nhân trông thấy thế, bất giác giật mình kinh hãi.
Căn cứ vào tình thế lúc nãy, y cho rằng phe họ dư sức giết chết Võ Lâm Hoàng Đế và Vương Hoa. Không ngờ nửa chừng lại nhảy vọt ra hai con người này đã làm đảo lộn tình thế đã trở nên hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm cho bọn họ.
Nếu cứ thế đấu tiếp tục, e rằng cả một mạng sống của y cũng bồi vào luôn.
Bây giờ chỉ có tam thập lục kế, dĩ đào vi thượng sách. Y nghĩ đến đây lập tức gầm lên một tiếng, xuất thủ tấn công ra ba chưởng liền rồi bỗng nhiên lượn mình bay chạy xuống núi ngay.
Vương Hoa bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Hắn vừa thoáng ngạc nhiên trong tíc tắc thì Kim Cúc phu nhân đã lượn mình chạy xa cả vài trượng. Vương Hoa hét to một tiếng nói:
- Này Kim Cúc phu nhân. Ngươi chạy đi đâu cho khỏi?

Hắn lập tức lượn mình lướt tới rượt theo ngay.
Vương Hoa đã phóng mình chạy như gió, cố hết sức rượt theo, nhưng bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã đào tẩu, muốn được thoát chết nên y đã co giò chạy nhanh hết sức.
Vương Hoa rượt được một khoảng đường, thấy khoảng cách giữa mình và đối phương lần lần càng xa. Biết không sao đuổi kịp đối phương, hắn đành phải dừng bước lại.
Hắn đã tức đến mồm mũi phun ra khói lửa, nghiến răng kêu ken két nói:
- Kim Cúc phu nhân, hôm nay ngươi trốn khỏi tay ta, nhưng ngươi cũng không thể trốn được lâu dài đâu, ắt sẽ có một ngày ta phải bằm xác ngươi chứ không sai.
Hắn vội phi thân chạy về hướng cổ Bảo.
Một môn nhân sau cùng của Võ Lâm giáo cũng đã vừa chết trong tay của Bạch Phát Tẩu luôn.
Võ Lâm Hoàng Đế hỏi:
- Không rượt kịp y chăng?
Vương Hoa căm phẫn nói:
- Để y chạy mất rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế đưa mắt nhìn Bạch Phát Tẩu và Tiếu Tiếu thư sinh nói:
- Hôm nay chẳng nhờ hai ngươi đến đây quả thật hậu quả không sao lường được rồi.
Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Phải, làm hai người lại biết đến đây chứ?
Bạch Phát Tẩu nói:
- Sự việc là như thế này, tiền bối sai ta và Tiếu Tiếu thư sinh theo dõi hành động của Võ Lâm giáo. Hai chúng ta trông thấy Kim Cúc phu nhân thống lãnh môn nhân ra đi bèn âm thầm theo dõi y luôn. Không ngờ bọn y đến đây chính là vì để đối phó với các ngươi.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Trăm sự cũng nhờ các ngươi hết!
- Đó cũng là bổn phận của mọi người mà.
Vương Hoa hỏi:
- Gia gia, cuối cùng Vương Bán Tiên đã lọt vào tay của chúng ta chứ?
- Phải, ngươi có thể hạ thủ kết liễu y đi!
Vương Hoa định giơ tay xách Vương Bán Tiên lên, hắn sực nhớ ra một việc, vội nói:
- Không, cháu phải vào xem Mai Hương...
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, chẳng biết tình trạng y ra sao rồi?
Vương Hoa định phi thân chạy vào cổ Bảo bỗng nhiên Bạch Phát Tẩu nói:
- Khoan đã.
Vương Hoa nghe lão nói thế, bất giác dừng bước lại, ngạc nhiên hỏi:
- Lão tiền bối có điều gì muốn nói chăng?
- Ngươi định vào thăm Mai giáo chủ phải vậy chăng?
- Đúng thế... vì có năm môn nhân Võ Lâm giáo...
- Ngươi cứ yên tâm, y chẳng hề chi hết!
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Sao tiền bối biết chứ?
- Năm môn nhân Võ Lâm giáo ấy ta đã giết chết ba người, còn hai người đã co giò chạt mất dạng rồi.
- Có thật như thế chăng?
- Không sai chút nào hết!

Thế rồi Bạch Phát Tẩu mang việc động thủ với năm môn nhân Võ Lâm giáo ấy thuật lại cho Vương Hoa nghe một phen.
Vương Hoa nghe kể xong, nói:
- Vãn bối xin đa tạ lão tiền bối.
- Chớ khách sáo làm gì.
Vương Hoa giơ tay nhấc bổng Vương Bán Tiên lên, đồng thời giải huyệt cho y luôn.
Sau đó lạnh lùng gầm lên nói:
- Này Vương Bán Tiên, ngươi không ngờ ngươi có một ngày hôm nay chứ?
Mặt mày Vương Bán Tiên tái mét, không còn chút máu nào hết, nói:
- Ngươi cứ việc hạ thủ giết ta đi.

Hồi 108

Đau khổ ly biệt

Vương Hoa gầm lên nói:
- Này Vương Bán Tiên, trước khi chết ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?
- Không có gì đáng nói hết.
- Thế thì tốt lắm, chắc ta cũng không cần thiết lập lại tội trạng của ngươi làm gì nữa chứ? Theo ta thì dù có băm xác ngươi ra làm muôn mảnh cũng chẳng quá đáng!
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Ngươi cứ việc hạ thủ đi. Hai mươi năm sau ta nhất định sẽ lại trở thành một hán tử nữa.
- Quả thật ngươi không hổ thẹn là một trang hán tử chút nào hết.
Vương Bán Tiên lại cười lạnh lùng một lần nữa.
Vương Hoa gầm lên một tiếng, giơ tay bổ vào đầu Vương Bán Tiên ngay.
Một tiếng kêu thảm lập tức vang lên, chỉ thấy máu lão Vương Bán Tiên phun ra tứ phía, chết ngay lập tức.
Đây cũng là quả báo y đã tạo ác cả đời. Nếu y khéo biết làm người, tạo ra một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, biết đâu chẳng được người võ lâm tôn kính?
Võ Lâm Hoàng Đế cảm khái thở dài nói:
- Cuối cùng y cũng phải chết thôi!
Vương Hoa với giọng lạnh lùng nói:
- Y được chết toàn thây như thế này là phước cho y lắm rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói:
- Quả thật ngươi nói phải. Bây giờ chỉ còn một Kim Cúc phu nhân đang tiêu diêu pháp ngoại.
- Đương nhiên chúng ta phải tìm kiếm y cho bằng được!
Bạch Phát Tẩu nói:
- Tiền bối, nghe đồn rằng Võ Lâm giáo định tấn công Thiếu Lâm phái!
- Sao ngươi biết tin này?
- Vãn bối nghe nói từ lâu, họ vốn muốn hành động từ lâu rồi. Về sau vì Vương Bán Tiên có hẹn với hai ngươi nên cực chẳng đã họ phải đến đây dự ước hẹn trước.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Nói như thế, sau khi Kim Cúc phu nhân đào tẩu, chắc có lẽ y sẽ mở cuộc tấn công ngay. Nếu để y chiếm cứ Thiếu Lâm phái thì hậu quả khó lường chứ không sai.
- Ý của tiền bối muốn...
- Chúng ta hãy quay trở về thạch động xuất lĩnh cao thủ đến cản trở họ mới được.
- Phải, tiền bối nói đúng lắm.

Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Vương Hoa, ngươi hãy vào Bảo xem Mai Hương thế nào rồi? ngươi không giết chết y chứ?
- Thưa gia gia không!
- Tình hình đã xảy ra thế nào?
Vương Hoa lập tức mang tình hình kể lại cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen.
Nghe kể xong, Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Thế thì ngươi mau vào an ủi y đi!
Vương Hoa khẽ gật đầu, chạy vào cổ Bảo ngay.
Vương Hoa thoáng vừa chạy vào Bảo, đã thấy một bóng người thoăn thoắt bước ra.
Người này không ai xa lạ mà chính là Mai Hương.
Mặc dù Mai Hương trúng chưởng, nhưng sau khi y nuốt viên Đại lực kim đơn của Vương Hoa nên bây giờ y đã hoàn toàn bình phục lại.
Vương Hoa khẽ gọi:
- Mai Hương...
Mai Hương cười bi ai nói:
- Sư phụ ta đã chết rồi chăng?
- Đúng thế. Lão đã chết rồi.
- Còn Kim Cúc phu nhân thì sao?
- Đào tẩu mất dạng luôn.
Mai Hương khẽ gật đầu lẳng lặng không nói gì hết.
Vương Hoa nói:
- Mai Hương, hãy đi với ta.
Mai Hương nghe hắn nói thế, bất giác hơi lấy làm ngạc nhiên, nói:
- Đi với ngươi?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Phải, Mai Hương! Sư phụ ngươi đã chết, xem như tất cả đã trở thành quá khứ.
Ngươi đi với ta không được sao?
Mai Hương buồn thảm nói:
- Ngươi không giết ta nữa chăng?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, nói:
- Chẳng lẽ ngươi bắt buộc ta phải giết ngươi?
- Không!
- Thế tại sao...
Mai Hương cười thê thảm nói:
- Này Vương Hoa, nếu ngươi không giết chết ta thì bây giờ Mai Hương không muốn chết nữa!
Vương Hoa gật đầu nói:
- Đương nhiên ta không thể giết ngươi rồi.
Mai Hương nói giọng buồn bã:
- Vương Hoa, ta thành thật cảm tạ tình ý của ngươi đã đối xử với ta. Thế nhưng, quả thật ta nên đi đây...

Y nói tới đây, bất giác lẳng lặng nhỏ xuống hai giọt ngấn lệ.
Vương Hoa nói:
- Này Mai Hương, chẳng lẽ ngươi đi với ta có trở ngại chăng?
- Không trở ngại gì hết, nhưng ta... có nơi chốn đến của ta.
- Mai Hương, tất cả mọi việc đã qua rồi. Ngươi còn lo lắng gì nữa?
Mai Hương nói:
- Ta nên rời khỏi ngươi...
- Tại sao thế?
- Vì cho dù chúng ta có sống chung đi nữa cũng không có hạnh phúc.
Vương Hoa nghe y nói thế trong lòng cảm thấy buồn man mác. Quả thật y nói chẳng sai chút nào. Nếu họ có chung sống với nhau cũng không thể nào có hạnh phúc hết.
Họ là con người, họ sẽ mãi mãi không bao giờ quên được quá khứ.
Mặc dù giữa hai người có tình yêu, nhưng Mai Hương mãi mãi không bao giờ quên được những việc đã xảy ra trong quá khứ, nhất là những lời y đã hứa với sư phụ của y.
Vương Hoa nói:
- Mai Hương...
- Ta đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, ta phải đi thôi!
Vương Hoa đang thương tâm đứt ruột, hắn chẳng còn biết nói gì hết.
Mai Hương buồn bã nói:
- Mai Hương là một con người bất hạnh và lại chọn lầm đường đi. Có một con người như ngươi đã quan tâm ta thì ta đã mãn nguyện lắm rồi... Sau khi rời khỏi ngươi, bất luận ta sống ở một phương trời nào đi nữa thì ta vẫn mãi mãi hoài niệm ngươi.
- Mai Hương...
Vương Hoa xúc động ôm choàng y vào lòng.
Mai Hương đã cất tiếng khóc nức nở trong lòng Vương Hoa.
Vương Hoa buồn bã chẳng biết nói gì hơn.
Một hồi thật lâu, ngoại trừ tiếng khóc rả rích của Mai Hương, ngoài ra họ chẳng nói lên lời nào hết. Phải, ngoại trừ bi ai buồn thảm, ngoài ra họ còn biết nói những gì đây?
Vương Hoa đã hôn lên mặt y... ho trên những giọt nước mắt nhỏ xuống từng hàng của Mai Hương, đồng thời cũng hôn lên nỗi bi thương sầu khổ của y... cuối cùng, hắn đã hôn trên tiểu khẩu anh đào của Mai Hương.
Đấy là nụ hôn cuối cùng.
Mai Hương lấy làm mãn nguyện hết sức.
Tâm hồn của y lúc này trống rỗng, buồn bã làm sao? Y sắp phải rời khỏi Vương Hoa, sau đó e rằng khó có ngày hội ngộ.
Đồng thời sau khi cách biệt với Vương Hoa từ giây phút này, y chẳng mong muốn gặp lại Vương Hoa nữa.
Vì rằng họ có gặp mặt chỉ tổ làm cho đôi bên đau khổ mà thôi.
Một hồi thật lâu...
Mai Hương khẽ đẩy Vương Hoa ra, uất nghẹn gọi:
- Vương Hoa...
- Mai Hương...
- Vương Hoa, những gì ta muốn có, ngươi đã cho ta rồi... Trong tâm hồn ta không còn trống rỗng nữa.
- Mai Hương, ngươi hãy đi theo ta đi?
- Không! Ta có nơi chốn phải đến của ta. Chẳng phải lưu lại hoài niệm mãi mãi so với đau khổ sống chung với nhau có ý nghĩa hơn chăng?
Mai Hương cố đè nén bi thương, nói:
- Ta đi nha, ta sẽ tưởng niệm ngươi mãi mãi, cho đến khi sinh mạng ta chấm dứt.
Dứt lời, Mai Hương quay mình bỏ đi ngay.
Vương Hoa khẽ gọi:
- Mai Hương...

Mai Hương không dừng bước lại, y đã phi thân chạy như gió.
Từ nay về sau thật khó có ngày hội ngộ rồi.
Hai mắt Vương Hoa ẩm ướt, không còn nhìn thấy cảnh vật trước mặt nữa...
Mai Hương đã bỏ đi luôn. Y mang theo hoài niệm và trái tim tan nát, song y vẫn để lại cho Vương Hoa chỉ là nỗi thương tâm hoài niệm.
Mộng đã tỉnh.
Tình cũng chấm dứt luôn.
Vương Hoa lẩm bẩm nói:
- Mai Hương, ta sẽ tưởng niệm ngươi mãi mãi, cũng như ngươi đã tưởng niệm ta vậy...
Hắn thả bước đi thật chậm, lòng hắn bây giờ trầm trọng hết sức.
Võ Lâm Hoàng Đế trông thấy Vương Hoa đi ra một mình liền hỏi:
- Y bỏ đi rồi chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói:
- Phải.
- Tại sao thế?
Vương Hoa cười nhạt lắc đầu nói:
- Không biết!
- Ngươi không giữ y lại?
- Cháu đã lưu giữ y!
- Thế tại sao y lại bỏ đi?
- Y bảo rằng ở lại với cháu cũng chẳng có hạnh phúc. Lưu lại hoài niệm sẽ có ý nghĩa hơn phải đau khổ sống chung với nhau.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu, nói:
- Có lẽ y nói phải.
Tiếu Tiếu thư sinh hỏi:
- Họ thương yêu nhau ư?
- Có lẽ như thế.
- Khẩu vị của tiểu tử ngươi chẳng đơn giản. Có ba người vẫn chưa cảm thấy đủ chăng?
Vương Hoa cười nhạt nói:
- Vãn bối...
- Ngươi phải biết đủ chứ. Hơn nữa, y từng là kẻ thù của ngươi...
- Y đã từng cứu vãn bối thoát nạn!
- Ồ! Thì ra thế...
Vương Hoa buồn bã thở dài, nói:
- Bây giờ tất cả đã trở thành quá khứ, thôi, chúng ta hãy trở về chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế gật đầu nói:
- Đúng thế! Chúng ta phải trở về ngay để lo liệu công việc cản trở Kim Cúc phu nhân xuất lĩnh môn nhân xâm phạm Thiếu Lâm phái.
- Được.
Bốn bóng người lập tức phi thân ra khỏi sơn lãnh Vô Địch bảo. Chỉ trong chốc lát, họ đã chạy mất dạng luôn...
Sau khi trở về thạch động đã là ngày thứ bảy rồi. Tính cả bận đi bận về đã mất cả nửa tháng thời gian.
Bọn Quỷ Diện Tiên Ông đã ra nghinh đón tại động khẩu.
Họ chào hỏi với nhau và thăm hỏi tình hình một hồi sau đó Võ Lâm Hoàng Đế bất giác lên tiếng hỏi:
- Thủy Tinh mỹ nhân đã trở về chưa?
Ngô Tinh trả lời ngay:
- Vâng, mẹ vãn bối đã trở về rồi.

Quỷ Diện Tiên Ông nói:
- Y đang trị thương cho Thu Bình.
- Tìm được y dược chứ?
- Tìm được, bây giờ Vương Thu Bình đã khỏe nhiều rồi.
- Y có thể nói chuyện được chưa?
- Vẫn chưa nói chuyện được. Ngoại trừ ta và Thanh Thanh, ngoài ra Thủy Tinh mỹ nhân không cho bất cứ một ai vào thất hết.
- Tại sao thế?
- Vì tránh làm cho y phân tâm. Thủy Tinh mỹ nhân vào thất trị thương cho y từ hôm trước, mãi cho tới bây giờ vẫn chưa trở ra.
Võ Lâm Hoàng Đế kêu ồ một tiếng, nói:
- Thế thì chúng ta vào động thôi.
Sau khi đoàn người vào trong thạch động, Võ Lâm Hoàng Đế bèn mang sự việc đi dự ước hẹn chuyến này thuật lại cho mọi người nghe. Lão chỉ giấu mỗi một việc của Mai Hương và Vương Hoa là không nói ra mà thôi.
Mọi người nghe nói Vương Bán Tiên đã bị giết chết, bất giác ai nấy đều cảm thấy phấn khởi vô cùng. Khi họ nghe nói tới sự việc Kim Cúc phu nhân đã chuẩn bị xâm phạm phái Thiếu Lâm, mọi người đã bất giác giật bắn người lên.

HOMECHAT
1 | 1 | 93
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com