Pháp Thiện đại sư ngồi kiết đà trên phiến đá. Người như một vị bồ tát tham thiền nhập định. Phương Phương dùng tay lê đến bên người, cất tiếng nói:
- Đại sư....
Pháp Thiện đại sư từ từ mở mắt nhìn nàng, cất giọng từ tốn hỏi:
- Tiểu cô nương, cô nương có điều gì muốn nói?
Nàng nhìn Pháp Thiện đại sư, ôm quyền xá, rồi nói:
- Tiểu nữ có mấy điều muốn hỏi đại sư !
- A di đà phật ! Tiểu cô nương có điều gì muốn nói với bần tăng?
Nàng nhìn Pháp Thiện đại sư ôn nhu nói:
- Tiểu nữ không dám giấu đại sư....tiểu nữ vốn có một công năng rất lạ thường. Bất cứ ai tiểu nữ chạm tay vào có thể nhìn thấy quá khứ lẫn tương lai của người đó ! Chính vì thế mà tiểu nữ mới mạo phạm hỏi đại sư và điều để tham chứng xem công năng của mình có đúng hay không?
- A di đà phật ! Bần tăng cũng có nghe nói đến công năng kỳ diệu đó !
Nhưng để có được công năng như tiểu cô nương nói, thì hành giả phải tham thiền nhập định đạt tới cảnh giới vô vi của phật gia. Lúc đó mới có thể nhận được công năng kia, còn tiểu cô nương đây là người ngoài phật môn....sao có thể có được?
- Tiểu nữ cũng không biết nữa ! Tự dưng mình lại có công năng đó !
Nàng nhìn Pháp Thiện đại sư từ tốn hỏi:
- Phải chăng trước đây đại sư là một thảo khấu sơn lâm?
Pháp Thiện đại sư chắp tay niệm phật hiệu:
- A di đà phật !
Nhìn sững Phương Phương, Pháp Thiện đại sư ngạc nhiên hỏi:
- Sao tiểu cô nương lại biết?
- Tiểu nữ đã nói rồi, tiểu nữ có công năng đặc biệt mà !
- A di đà phật ! Đúng là như vậy. Trước đây bần tăng là một thảo khấu sơn lâm ! Bần tăng xuất gia đầu phật cũng vì muốn quên quá khứ đó !
Phương Phương nhìn sững Pháp Thiện đại sư:
- Đại sư từng phạm trọng tội nên mới xuất gia đầu phật?
- A di đà phật !
Niệm phật hiệu nhưng chân diện Pháp Thiện đại sư đỏ bừng. Người nhìn Phương Phương nói:
- Tiểu cô nương nhắc lại quá khứ của bần tăng để làm gì?
Phương Phương bối rối, ngập ngừng nói:
- Tiểu nữ muốn nhắc lại để thẩm chứng xem đại sư có phải là con người đó không?
- A di đà phật !
Pháp Thiện đại sư nhìn vào mắt nàng, rồi từ từ buông tiếng thở dài:
- Có lẽ bần tăng không thể giấu được thân phận của mình rồi !
Pháp Thiện đại sư chắp tay lên ngực rồi hỏi Phương Phương:
- Tiểu cô nương, sao tiểu cô nương lại biết dòng Thiên Nhất thần thủy này?
- Mẫu thân đã nói lại cho tiểu nữ biết.
Phương Phương vừa nói vừa lấy nửa miếng ngọc bội, đặt vào tay Pháp Thiện đại sư.
Nhìn nửa miếng ngọc bội, Pháp Thiện đại sư nhắm mắt buông lời phật hiệu:
- A di đà phật !
Phương Phương nói:
- Đại sư, thân mẫu trước lúc lâm chung có dặn với tiểu nữ giữ nửa miếng ngọc bội này, để có thể tìm được phụ thân. Đại sư biết miếng ngọc bội này không?
Pháp Thiện đại sư nhìn nàng nhẩm niệm phật hiệu:
- A di đà phật ! Bần tăng có biết !
- Đại sư có thể nói cho tiểu nữ biết chuyện gì đã xảy ra ngày trước không?
Pháp Thiện đại sư sượng sùng nhìn nàng.
- Tiểu cô nương muốn biết chuyện xảy ra ngày trước ư?
Phương Phương gật đầu:
- Tiểu nữ muốn biết !
Buông tiếng thở dài, Pháp Thiện đại sư nói:
- Hồi đó, bần tăng là một thảo khấu sơn tặc. Bần tăng được một vị vương tôn công tử nhờ chặn một đoàn bảo tiêu để cướp một vị cô nương. Vị cô nương đó tên là Cát Hoài Ngọc. Bần tăng đã cướp được Cát Hoài Ngọc tiểu thư....
Pháp Thiện đại sư nhìn Phương Phương:
- Tiểu cô nương có khuôn mặt của Cát Hoài Ngọc tiểu thư !
- Đó chính là mẫu thân của Phương Phương !
- A di đà phật ! Giờ cô nương muốn tìm phụ thân của cô nương?
Phương Phương gật đầu:
- Đó là di ngôn của mẫu thân ! Phương Phương phải thực hiện bằng được ! May mắn Phương Phương gặp được đại sư....
- A di đà phật ! Chính vì thế mà tiểu cô nương vừa chạm vào người bần tăng đã cảm nhận ngay có mối quan hệ về thân thế nên xúc động?
Phương Phương gật đầu.
Pháp Thiện đại sư buông tiếng thở dài, rồi ôn nhu nói:
- Bần tăng khuyên tiểu cô nương một điều...
- Đại sư cứ nói, Phương Phương xin lắng nghe chỉ huấn của người !
- A di đà phật ! Thiện tai, thiện tai ! Nếu như tiểu cô nương chịu nghe chỉ ngôn của bần tăng, thì bần tăng khuyên tiểu cô nương đừng đi tìm con người này !
Phương Phương ngây mặt nhìn Pháp Thiện đại sư.
- Đại sư, sao tiểu nữ lại không nên tìm người này?
- A di đà phật ! Bởi bần tăng biết người này chẳng yêu thương gì mẫu thân của tiểu cô nương cả. Y chỉ muốn lợi dụng Cát Hoài Ngọc để tìm đến dòng Thiên Nhất thần thủy này. Y đã lừa tình của Hoài Ngọc cô nương, sau đó đã bỏ rơi nàng mà bỏ đi chẳng bao giờ quay lại !
Phương Phương cắn chặt răng, nàng cất giọng u oán:
- Phụ thân tiểu nữ tàn nhẫn như vậy ư?
- A di đà phật ! Bần tăng đã giúp y rất nhiều để có được kim lượng từ tay y ban phát !
- Đại sư, người đó đang ở đâu?
Pháp Thiện đại sư nhìn nàng.
Phương Phương khẩn thiết nói:
- Đại sư, tiểu nữ đã hứa với mẫu thân tìm y trả lại nửa miếng ngọc bội này ! Nếu không làm được, mẫu thân tất sẽ không thể nhắm mắt được !
- A di đà phật ! Oan nghiệt....oan nghiệt....Tại sao Cát Hoài Ngọc lại buộc một nhi nữ tật nguyền như tiểu cô nương phải đi tìm kẻ bạc tình nhẫn tâm đó chứ?
Pháp Thiện đại sư buông tiếng thở dài.
Phương Phương khẩn thiết nói:
- Đại sư, xin hãy nói cho tiểu nữ biết ! Kiếp này tiểu nữ xin được ngậm cỏ kết vành đội ân đại sư !
Phương Phương nói rồi liền sụp lạy Pháp Thiện đại sư. Vị cao tăng Thiếu Lâm hối hả đỡ nàng dậy:
- Tiểu cô nương đừng nên làm vậy !
Nhìn Phương Phương, Pháp Thiện đại sư buông tiếng thở dài rồi nói:
- A di đà phật ! Bần tăng chỉ sợ tiểu cô nương tìm đến người này chỉ mang họa mà thôi !
- Tiểu nữ chấp nhận bất cứ họa kiếp nào, miễn gặp lại được người đó là được rồi !
Pháp Thiện đại sư thở ra, ôn nhu nói:
- Bần tăng sẽ nói cho tiểu cô nương biết. Chính vì việc làm năm xưa mà bần tăng phải ân hận mãi trong lòng. Cho dù bần tăng có xuất gia đầu phật cũng không chuộc lại nghiệp quả ngày trước !
Cầm nửa mảnh ngọc bội, Pháp Thiện đại sư đặt vào tay nàng:
- Muốn tìn người này, tiểu cô nương hãy đến Hàm Đan. Tại Hàm Đan, chẳng có ai có được nửa miếng ngọc bội như thế này đâu ! Với miếng ngọc bội này, tiểu cô nương sẽ tìm ra được người đó ! Bần tăng chỉ biết như thế thôi ! Bần tăng nói thêm một điều nữa, y là kẻ bạc tình và vô nghĩa !
Nói rồi Pháp Thiện đại sư buông tiếng thở dài.
Phương Phương nói:
- Đại sư có thể nói rõ cho tiểu nữ biết được không?
Nhìn Phương Phương, Pháp Thiện đại sư nói:
- Nửa miếng ngọc bội này sẽ đưa tiểu cô nương đến gặp y. Hãy tin vào lời nói của bần tăng ! Còn y là con người như thế nào, rồi đây tiểu cô nương sẽ biết !
Nói rồi, Pháp Thiện đại sư nhắm mắt lại tham thiền nhập định.
Người chưa thiền định được bao lâu thì Thiếu Hoa từ trong động Ngũ Lão bước ra. Chàng giờ hoàn toàn khác trước. Thiếu Hoa bước ngay đến bên Pháp Thiện đại sư và Phương Phương.
Phương Phương nhìn chàng mỉm cười hỏi:
- Thiếu Hoa huynh sao rồi?
Thiếu Hoa nhìn nàng:
- Phương Phương, nếu không có muội thì không biết huynh ra sao nữa.
Hóa ra quới nhân giúp đỡ cho huynh chính là muội ! Hãy nhận của huynh một lạy này !
Phương Phương bối rối khoát tay nói:
- Thiếu Hoa huynh đừng làm vậy....Phương Phương không nhận lạy tạ ân của huynh đâu !
Thiếu Hoa mỉm cười:
- Phương Phương không nhận, huynh sẽ không lạy. Huynh không khách sáo đâu !
Chàng nhìn lại Pháp Thiện đại sư, ôm quyền nói:
- Đại sư, vãn bối đã hoàn toàn bình phục !
Pháp Thiện đại sư mở mắt nhìn chàng :
- A di đà phật ! Thiện tai, thiện tai ! Thiếu hiệp hoàn toàn bình phục là tốt lắm rồi !
- Vãn bối cảm tạ đại ân cứu mạng của đại sư !
- A di đà phật ! Thiếu hiệp đừng đa lễ với bần tăng. Người mà thiếu hiệp phải tạ ân chính là Phương Phương tiểu cô nương đây !
Thiếu Hoa nhìn lại Phương Phương.