watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:51:5429/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thủy Tinh Cầu - Trần Thanh Vân - Hồi 61-80 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Thủy Tinh Cầu - Trần Thanh Vân - Hồi 61-80
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 10

Hồi 71

Tuyệt độc nhất mỹ nhân

Cửu Độc Thần Quân đã đột nhiên xuất thủ tấn công Kim Cúc phu nhân như thế, chẳng những Vương Hoa lấy làm bất ngờ hết sức mà ngay cả bản thân Kim Cúc phu nhân hình như cũng ngạc nhiên vô cùng.
Vương Hoa âm thầm giật bắn người lên.
Thế tấn công lao tới bất thình lình của Cửu Độc Thần Quân mãnh liệt thần tốc hết sức, đồng thời y đã quyết tâm liều mạng. Kim Cúc phu nhân giật mình lập tức lượn mình tránh sang một bên.
Cửu Độc Thần Quân thấy đánh một kích chưa trúng, y lại lượn mình lao tới lần nữa.
Bấy giờ Cửu Độc Thần Quân đã liều mạng tấn công như điên như cuồng, rõ ràng Kim Cúc phu nhân đã sai khiến Cửu Độc Thần Quân như một con chó cả một đời người, thế mà bây giờ Kim Cúc phu nhân coi rẻ sinh mạng của y như thế, làm sao chẳng bảo y chẳng phát điên phát khùng lên ư?
Bất cứ một người nào lâm vào trường hợp của y, ắt cũng phải căm phẫn phát điên như Cửu Độc Thần Quân chứ không sai.
Thế tấn công lao tới lần thứ hai của Cửu Độc Thần Quân mãnh liệt kinh người hơn lúc nãy.
Kim Cúc phu nhân hét lớn tiếng nói:
- Này Cửu Độc Thần Quân, ngươi muốn chết ư?
Kim Cúc phu nhân lượn mình nhảy tới phía Cửu Độc Thần Quân nhanh như điện xẹt, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Cả thân người của Cửu Độc Thần Quân bị đẩy lùi ra sau hơn bảy, tám thước, thân hình loạng choạng suýt nữa té ra đất.
Y cố hết sức mới kìm người đứng vững lại được.
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói:
- Có thật ngươi hết muốn sống rồi chăng?
Cửu Độc Thần Quân cất tiếng cười như điên như cuồng.
Tiếng cười như điên như dại của Cửu Độc Thần Quân mang vẻ khủng bố kinh người, Kim Cúc phu nhân hét to một tiếng nói:
- Ngươi cười cái quái gì thế?
Cửu Độc Thần Quân dứt tiếng cười, nói:
- Này Kim Cúc phu nhân, trước sau gì ta cũng chết, ngươi cứ việc giết chết ta đi.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói:
- Muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay thôi...
- Thế thì ngươi cứ việc hạ thủ đi...

Cửu Độc Thần Quân dứt lời, lại từ từ lướt tới chỗ Kim Cúc phu nhân ngay.
Vương Hoa đứng ở một bên chẳng biểu hiện gì hết, vì bây giờ hắn đã hiểu rằng, vấn đề hắn có giết Cửu Độc Thần Quân hay chăng không còn quan trọng nữa.
Người mà hắn cần giết chết chính là Kim Cúc phu nhân. Phải, Vương Hoa chỉ cần giết y mà thôi. Tất cả mọi thủ đoạn tội ác thảy đều do độc kế của Kim Cúc phu nhân bày ra hết.
Cửu Độc Thần Quân chỉ là một con chó săn mà thôi, cho nên Vương Hoa không có ý kiến về việc hai người động thủ với nhau cả.
Kim Cúc phu nhân nhìn thấy Cửu Độc Thần Quân lướt tới nữa, bất giác giật bắn người lên. Y không sợ Cửu Độc Thần Quân chút nào hết, mà là y đã khiếp đảm trước hành động liều mạng điên cuồng của Cửu Độc Thần Quân mà thôi.
Kim Cúc phu nhân mặt hơi biến sắc nói:
- Cửu Độc Thần Quân, ta không muốn giết ngươi.
Cửu Độc Thần Quân cười như điên như khùng nói:
- Nhưng ta lại muốn chết trong tay của ngươi.
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói:
- Này Cửu Độc Thần Quân, có thật ngươi muốn ta ra tay chăng?
- Đúng thế.
- Ngươi thử xuất thủ lần nữa xem.
- Được, ngươi hãy tiếp một chưởng của ta nữa xem nào.
Cửu Độc Thần Quân vừa dứt lời, y lập tức tung mình lên cao, lao tới hướng Kim Cúc phu nhân nhanh như chớp, đồng thời đánh ra một chưởng luôn.
Kim Cúc phu nhân hét to nói:
- Ngươi muốn chết thật sao?
Y vừa gầm hét vừa hất chưởng đánh vào người Cửu Độc Thần Quân.
Kêu đùng một tiếng.
Tức thì người của Cửu Độc Thần Quân bị đẩy lui ra sau, há mồm phun ra một bụm máu tươi, thân hình loạng choạng một vòng, suýt nữa té ngã ra đất luôn.
Kim Cúc phu nhân hét lớn tiếng nói:
- Ngươi sang đây nữa xem nào.
Cửu Độc Thần Quân lại cất tiếng cười như điên như khùng hết sức rùng rợn lần nữa, y từng bước một tiến sang hướng Kim Cúc phu nhân tiếp.
Kim Cúc phu nhân trông thấy thế bất giác phải rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Vương Hoa vẫn lạnh lùng đứng nhìn hai người không nói gì hết.
Kim Cúc phu nhân hét lớn tiếng nói:
- Cửu Độc Thần Quân, ngươi muốn làm gì thế?
- Chẳng phải ngươi muốn giết ta sao? Ngươi cứ việc hạ thủ đi.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Ta đã giao ngươi cho Vương Hoa rồi.
- Nhưng ta lại muốn chết trong tay của ngươi.
Kim Cúc phu nhân quay sang hướng Vương Hoa nói:
- Này Vương Hoa, ta đã giao y cho ngươi rồi đấy.
Vương Hoa cười nhạt nói:
- Ta đã biết thế, nhưng ta phải cho y được toại nguyện.
- Cho y được toại nguyện ư?
Vương Hoa cười nhạt nói:
- Đúng thế, y phải được nói chuyện với ngươi cho rõ ràng trước đã. Nếu bây giờ ta giết chết y thì ta có vẻ hẹp hòi quá thế, nên ta phải để cho hai ngươi liễu kết nợ nần giữa hai ngươi trước đã.
Kim Cúc phu nhân thoáng ngạc nhiên nói:
- Ngươi không cần y nữa sao?
- Đương nhiên ta cần y rồi.

Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói:
- Này Vương Hoa, ta phải nói cho ngươi biết rằng ta đã giao y cho ngươi rồi. nếu ngươi không nhận y nữa, để ta lỡ tay giết chết y thì ngươi không được nuốt lời nha...
Kim Cúc phu nhân chưa nói hết lời thì thình lình...
Cửu Độc Thần Quân gầm lên một tiếng, lượn mình nhảy vồ vào người Kim Cúc phu nhân nhanh như cắt.
Hành động điên cuồng của Cửu Độc Thần Quân khiến người trông thấy phải ớn lạnh tóc gáy chứ không sai. Bấy giờ y đã mang trọng thương, thế mà vẫn liều mạng tấn công, chứng tỏ rằng y cố tình tìm cái chết mà thôi.
Vương Hoa trông thấy thế bất giác lạnh toát mồ hôi.
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói:
- Ta phải giết ngươi mới được.
Kim Cúc phu nhân vừa gầm hét vừa xuất thủ tấn công ra một chiêu thần tốc hết sức.
Bấy giờ Cửu Độc Thần Quân đã xuất thủ như thế, chỉ do cơn lửa giận thúc đẩy mà thôi, thật tình y đã trọng thương làm sao còn động thủ được nữa.
Kêu đùng một tiếng.
Thân người của Cửu Độc Thần Quân bị dội ngược ra sau, kêu oa một tiếng, há mồm phun ra một bụm máu tươi lần nữa.
Cửu Độc Thần Quân loạng choạng thụt lùi ra sau bảy, tám bước, đánh bạch một tiếng, té ngồi trên đất ngay.
Kim Cúc phu nhân hét lớn tiếng nói:
- Này Vương Hoa.
Vương Hoa run bắn người lên hỏi:
- Việc gì thế?
- Ta đã giao y cho ngươi đấy, ngươi có nhận lấy y hay không thì tùy...
- Ta chẳng nói không lấy y...
- Thế thì...
- Chỉ cần ngươi chưa giết chết y, đương nhiên ta còn cần y rồi.
Kim Cúc phu nhân nghe Vương Hoa nói thế bất giác lấy làm ngạc nhiên, chẳng khác nào Vương Hoa đã ngầm nói với Kim Cúc phu nhân rằng y không được giết chết Cửu Độc Thần Quân, bằng không điều kiện của hai bên sẽ bị hủy bỏ ngay.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng gầm lên nói:
- Này Vương Hoa, ta đã giao đứt hắn cho ngươi, ngươi lấy hay không tùy ngươi. Nếu Cửu Độc Thần Quân cố tình tìm cái chết nữa thì ngươi chớ trách ta nuốt lời nha.
Kim Cúc phu nhân không phải là hạng người ngu khùng gì hết. Bây giờ y đã nói lời dứt khoát, nếu Vương Hoa không giết Cửu Độc Thần Quân thì do lỗi lầm của hắn vậy.
Vương Hoa nghe nói thế bất giác ngây người tại chỗ.
Bấy giờ Cửu Độc Thần Quân đã cố hết sức ngồi dậy một cách cực nhọc, gương mặt y tái mét không còn chút máu nào hết. Nhưng y vẫn tiếp tục bước sang hướng Kim Cúc phu nhân luôn.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Này Vương Hoa, ta lập lại lần nữa, ngươi không giết y thì ta phải ra tay nha.
Vương Hoa tuy rất muốn giết chết Cửu Độc Thần Quân, nhưng cũng không muốn giết y. Lý do không muốn giết y là hắn muốn xem Kim Cúc phu nhân sẽ đối phó thế nào với Cửu Độc Thần Quân đây.
Cửu Độc Thần Quân đã từ từ tới gần phía Kim Cúc phu nhân.
Bỗng nhiên Kim Cúc phu nhân gầm lên nói:
- Này Vương Hoa, ta giết chết y thì ngươi không được nói ta chẳng ưng thuận điều kiện của ngươi nha.
Vương Hoa nghiến răng, lượn mình bước chặn lại lối đi của Cửu Độc Thần Quân.
Cửu Độc Thần Quân bất giác dừng bước lại, đưa mắt nhìn chăm chăm vào mặt Vương Hoa.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói:
- Cửu Độc Thần Quân, ta phải giết ngươi.

Gương mặt Kim Cúc phu nhân lộ ra một nụ cười lạnh lùng, đắc ý hết sức.
Cửu Độc Thần Quân bỗng cất tiếng cười như điên như cuồng.
Tiếng cười rùng rợn đầy vẻ khủng bố hết sức. Vương Hoa bất giác lạnh toát mồ hôi, nói:
- Này Cửu Độc Thần Quân, có gì đáng cười ư?
Cửu Độc Thần Quân dứt tiếng cười, nói:
- Ngươi muốn giết chết ta ư?
- Đúng thế.
- Ngươi cứ việc ra tay đi, ngươi hạ thủ giết ta cũng như giết một con chó mà thôi, ha ha ha...
Cửu Độc Thần Quân lại phá lên một tràng cười như điên như dại lần nữa.
Quả thật y nói không sai chút nào. Giết y chẳng khác nào như giết một con chó vậy.
Con chó này đã cắn người nhưng mà do chủ nhân sai khiến vậy.
Thế thì mặc dù bản thân con chó này có tội thật, nhưng chủ nhân nó mới là người thật sự gây ra tội lỗi vậy.
Chẳng phải Vương Hoa không hiểu điều này, nhưng mà hắn không thể chẳng giết Cửu Độc Thần Quân.
Cửu Độc Thần Quân gầm lên nói:
- Cứ việc ra tay đi.
Vương Hoa vẫn ngẩn người ra tại chỗ.
Cửu Độc Thần Quân lạnh lùng nói:
- Mặc dù con chó này đã cắn người, nhưng mà nó chỉ vâng lệnh của chủ nhân thôi, tại sao ngươi không tìm chủ nhân nó đi?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói:
- Tiếc rằng ngươi không phải là một con chó thật.
Cửu Độc Thần Quân lạnh lùng nói:
- Theo ta thì chẳng hơn con chó được bao nhiêu rồi.
- Có lẽ ngươi nói đúng, nếu như không có con chó này thì cũng không cắn ai hết, cho nên ta phải giết con chó trước, sau đó mới tìm chủ nhân.
- Thế thì ngươi hãy ra tay đi.
Vương Hoa nói:
- Ta sẽ cho ngươi một cơ hội công bằng.
- Ta biết ngươi muốn động thủ với ta chứ gì?
- Đúng thế.
- Không cần thiết nữa.
- Ta không muốn giết ngươi như thế.
- Thật ra cũng thế thôi.
Phải, y nói phải. thật ra cũng thế thôi, vì võ công của Cửu Độc Thần Quân không phải là đối thủ của Vương Hoa, cho dù được công bằng quyết đấu thì y cũng không có chút hy vọng gì thoát chết hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói:
- Ta không nhẫn tâm giết ngươi như thế.
- Ngươi nhất quyết muốn ta động thủ sao?
- Đúng thế.
- Thế thì ta đành phải ra tay thôi.

Cửu Độc Thần Quân vừa dứt lời, y lập tức lao vào người Vương Hoa nhanh như cắt.
Vương Hoa định xuất thủ tấn công thì thân người của Cửu Độc Thần Quân đã té ngã xuống.
Vương Hoa thoáng ngây người ra đó luôn.
Cửu Độc Thần Quân té nằm trên đất bất động luôn, thương thế của y trầm trọng hết sức. Y đã không còn chút sức lực nào để ra tay quyết đấu nữa.
Vương Hoa từ từ giơ cao bàn tay lên, đang định bổ xuống, thình lình...
Một tiếng hét the thé vang tới:
- Hãy dừng tay lại!
Tiếp theo tiếng the thé, có một thiếu phụ xuất hiện ngay cửa phòng. Vương Hoa đảo mắt nhìn tới trước, bất giác run bắn người lên.
Thiếu phụ này chính là nữ nhân mà hắn đã gặp ở Huyết Thần giáo hôm trước, sau đó y lại mất tích luôn. Không ngờ y lại xuất hiện tại đây.
Y là ai thế?
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói:
- Bạch Bách Hợp, ngươi muốn làm gì thế?
Thiếu phụ có tên là Bạch Bách Hợp từ từ bước vào trong phòng, gương mặt y tràn đầy những vẻ bi ai và thương tâm. Y đưa mắt chăm chăm nhìn vào mặt Kim Cúc phu nhân.
Vương Hoa lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Kim Cúc phu nhân lại nói tiếp:
- Này Bạch Bách Hợp, ngươi muốn làm gì thế?
- Phải hỏi ngươi mới đúng.

Hồi 72

Bạch Bách Hợp

Vương Hoa biết rằng lại có một tuồng hát hay sẽ diễn ra nữa.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Hỏi ta điều gì thế?
- Ngươi muốn giao Cửu Độc Thần Quân cho Vương Hoa sao?
- Đúng thế.
- Tại sao vậy?
Kim Cúc phu nhân hét lớn tiếng nói:
- Bạch Bách Hợp, ngươi muốn làm loạn ư?
- Chủ nhân, ngươi có biết quan hệ giữa ta và Cửu Độc Thần Quân là thế nào chăng?
Kim Cúc phu nhân ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói gì thế?
- Ta hỏi ngươi có biết quan hệ giữa ta và Cửu Độc Thần Quân như thế nào chăng?
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói:
- Ngươi hãy nói xem.
- Hai ta là đôi bạn luyến ái từ thuở còn niên thiếu.
- Nói sao?
- Thế nào? Ngươi bất ngờ ư? Về sau bọn này lại phân tán mất, mãi cho đến bảy ngày trước đây, hai chúng ta lại gặp mặt với nhau. Ta vẫn biết y là một con người rất hư, nhưng dù sao y đã làm rất nhiều việc cho ngươi, chủ nhân có thể đối xử với y như thế chăng?
Kim Cúc phu nhân ngẩn người tại chỗ luôn.
Vì Bạch Bách Hợp và Diễm Mai Côi, một người là tỳ nữ và người kia là thân tín của y. Nói cho ngay hai nữ nhân này đến là người thân cận nhất của y, thế mà y không biết sự kiện này chút nào hết, làm sao chẳng bảo y lấy làm ngạc nhiên ư?
Kim Cúc phu nhân ngẩn người giây lát, sau đó nói:
- Ngươi muốn sao bây giờ?
Bạch Bách Hợp nói:
- Thưa chủ nhân, ta không phải là một nữ nhân đàng hoàng, đương nhiên ta cũng chẳng thua gì ngươi. Ta từng đùa giỡn biết bao nhiêu nam nhân, cũng chẳng khác gì y như Cửu Độc Thần Quân đùa giỡn nữ nhân vậy. Ngươi đã mê hoặc y, ngoại trừ ngươi bảo y làm những việc hiếp dâm giết người, ngoài ra y còn phục vụ tình yêu cho ngươi nữa, ngươi không nên xử tệ như thế với y chứ?
- Thế thì ta phải cư xử với y như thế nào đây?
- Ngươi có thể giết y, nhưng không được mượn tay người khác giết y như thế...
- Ngươi dám xen vào việc làm của ta sao?

Bạch Bách Hợp nói:
- Bất luận ta có phải là người nữ nhân bất hảo chẳng và Cửu Độc Thần Quân có phải là một hung đồ giết người không chớp mắt hay không, nhưng chúng ta vẫn còn một mối tình yêu bất hoại duy nhất của hai ta, và cũng như ngươi với Vương Phong vậy.
- Ý của ngươi là...
- Ý của ta muốn ngươi buông tha y.
- Không thể được.
Bạch Bách Hợp mặt mày biến sắc nói:
- Có thật ngươi đã nhẫn tâm làm như vậy sao?
- Đúng thế.
- Thế thì ngươi cũng giết cả ta đi.
- Giết ngươi ư? Tại sao ta phải giết ngươi chứ?
- Bằng không ta không thể nào để ngươi giao y cho người ta được.
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói:
- Ngươi dám ư?
- Có gì đâu mà không dám?
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói:
- Ta đánh giá lầm ngươi rồi.
Bạch Bách Hợp từng bước một tiến đến...
Kim Cúc phu nhân hét lớn tiếng nói:
- Bạch Bách Hợp, ta ra lệnh cho ngươi hãy lui khỏi đây ngay.
- Không.
Bấy giờ bỗng nhiên mỹ phụ áo gấm Diễm Mai Côi bước ra chặn lối đi của Bạch Bách Hợp lại, cười lạnh lùng nói:
- Này Bạch muội muội, biết điều thì ngươi hãy lui khỏi đây.
Bạch Bách Hợp gầm lên nói:
- Ngươi dám làm gì ta nào?
Chỉ cần phu nhân ra lệnh thì ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi đây ngay.
Diễm Mai Côi nói như thế nhằm chắc ở Kim Cúc phu nhân, bảo y ra lệnh cho Diễm Mai Côi hạ thủ, làm gì mà Bạch Bách Hợp chẳng hiểu hàm ý của y muốn nói gì ư?
Bạch Bách Hợp cười lạnh lùng nói:
- Ngươi chưa đủ bản lãnh làm như thế được đâu.
Diễm Mai Côi đưa mắt nhìn Kim Cúc phu nhân, chờ đợi mệnh lệnh của y.
Kim Cúc phu nhân khẽ gật đầu hét:
- Thôi được, Diễm Mai Côi, ngươi hãy mời Bạch Bách Hợp ra ngoài cho ta.
Diễm Mai Côi nói với Bạch Bách Hợp:
- Bạch muội muội, ngươi đã nghe thấy phu nhân ra lệnh rồi chứ?
Bạch Bách Hợp lạnh lùng nói:
- Ta đã nghe thấy thì sao?
- Có thật ngươi muốn ta mời ngươi sao?
- Đúng thế.
Diễm Mai Côi cười lạnh lùng nói:
- Khá lắm, này Bạch muội muội, chính ngươi bảo ta làm như thế nha.

Diễm Mai Côi dứt lời, y từ từ giơ cao bàn tay phải lên, chuẩn bị xuất thủ.
Tức thì hiện trường lại tràn đầy những sát khí kinh người lần nữa.
Vương Hoa vẫn lẳng lặng đứng ở một bên xem họ quyết đấu thắng bại ra sao.
Diễm Mai Côi lạnh lùng nói:
- Này Bạch muội muội, ta cảnh cáo ngươi một lần nữa.
Bạch Bách Hợp cười lạnh lùng nói:
- Chớ có nói một lần làm gì, cho dù ngươi nói mười lần, trăm ngần...
- Thế thì ngươi chớ trách ta nữa nha.
Diễm Mai Côi nói xong, tấn công ra một chưởng nhanh như cắt.
Mặc dù Diễm Mai Côi và Bạch Bách Hợp cùng là môn hạ của Kim Cúc phu nhân nhưng thân phận của hai người lại khác hẳn. Một người là tỳ nữ, còn một người được cư xử như là thân tín tỷ muội, cho nên phải nói là thân phận của Bạch Bách Hợp thấp hơn Diễm Mai Côi nhiều.
Đương nhiên võ công của Diễm Mai Côi phải cao hơn Bạch Bách Hợp rồi.
Diễm Mai Côi xuất thủ công ra một chưởng mãnh liệt vô cùng, nhưng bấy giờ Bạch Bách Hợp cũng đã có ý định liều mạng, nên trong lúc Diễm Mai Côi thoạt vừa xuất thủ thì y cũng phóng ra một chưởng luôn.
Hai bóng người thấp thoáng một cái, thì Bạch Bách Hợp đã bị đẩy lùi ra sau ngay.
Thân hình Bạch Bách Hợp thoạt vừa lui ra sau thì Diễm Mai Côi tiếp tục lao tới, đồng thời tấn công ra hai chưởng liền.
Hai chưởng này mạnh như sóng gió ba đào và thần tốc kinh người. Bạch Bách Hợp đã bị đẩy lui ra sau thêm mười bước liền.
Ngay lúc ấy...
Trong lúc Diễm Mai Côi tấn công thần tốc như thế, Bạch Bách Hợp đã hét to một tiếng, lại nhân thế lùi lao tới phản kích hai chưởng luôn.
Quả thật bấy giờ Bạch Bách Hợp đã phát điên liên.
Hình như chính Diễm Mai Côi cũng không ngờ Bạch Bách Hợp đã liều mạng phản công ra hai chưởng như thế, y đã bất giác giật mình kinh hãi, đồng thời bị đẩy lùi ra sau hai bước luôn.
Bạch Bách Hợp thừa thế xông lên, lại tiếp tục liều mạng phóng ra hai chưởng nữa.
Quã thật Bạch Bách Hợp đã đánh liều mạng rồi, trong nhất thời Diễm Mai Côi cũng không làm gì được Bạch Bách Hợp hết.
Vương Hoa đưa mắt nhìn Kim Cúc phu nhân, thấy trên sắc mặt y chẳng có biểu hiện gì hết.
Ngay lúc ấy...
Cửu Độc Thần Quân nằm trên mặt đất đang từ từ bò dậy...
Bỗng một tiếng hét lạnh lùng vang lên:
- Nằm xuống nào!
Đùng một tiếng.
Kế đó kêu hự một tiếng, thân người của Bạch Bách Hợp đã té văng ra ngoài cửa luôn.
Diễm Mai Côi lướt người tới chụp lấy thân người Bạch Bách Hợp lại, thân pháp của y thần tốc kinh người hết sức.
Vương Hoa cả kinh thất sắc ngay.
Ngay lúc ấy...
Diễm Mai Côi xách bổng Bạch Bách Hợp nói:
- Thưa chủ nhân, giết phứt y chăng?
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Được, giết phứt cho rồi!
Diễm Mai Côi cười lạnh lùng, giơ cao tay phải bổ vào đầu của Bạch Bách Hợp ngay.
Bỗng nhiên Vương Hoa gầm lên một tiếng nói:
- Hãy dừng tay lại!
Diễm Mai Côi nghe tiếng hét bất giác dừng tay lại, lạnh lùng nói:
- Làm gì thế?
- Chớ giết y.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Tại sao vậy?
- Ta cần y.
- Nói sao? Ngươi cần y ư?
- Đúng thế, ngươi có bằng lòng chăng?
- Không bằng lòng thì sao?

Vương Hoa nói giọng lạnh như tiền:
- Ta mong rằng nhưng bằng lòng điều kiện này, chúng ta hà tất làm mất hòa khí chứ?
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Ngươi cần y để làm gì thế?
- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì! Thế nào, ngươi có bằng lòng giao y cho ta chăng?
- Được, ta bằng lòng với ngươi, vì ta không muốn làm mất hòa khí hai bên. Này Diễm Mai Côi, ngươi cứ việc giao Bạch Bách Hợp cho hắn.
Diễm Mai Côi thoáng ngạc nhiên giây lát.
Hiển nhiên sự quyết định của Kim Cúc phu nhân đã ra ngoài sức tưởng tượng của y.
Một hồi thật lâu y mới giao Bạch Bách Hợp cho Vương Hoa.
Sau khi Vương Hoa nhận Bạch Bách Hợp xong, hắn cười nhạt và giơ tay vỗ vào vài đại huyệt của y, chỉ trong giây lát, Bạch Bách Hợp đã dần dần tỉnh lại.
Cửu Độc Thần Quân ngồi bật dậy, lạnh lùng nói:
- Người nào đã đánh thương y như thế.
Diễm Mai Côi lạnh lùng trả lời ngay:
- Chính ta...
- Tại sao thế?
- Tại vì ngươi!
Cửu Độc Thần Quân thoáng ngạc nhiên giây lát.
Bấy giờ Bạch Bách Hợp đã từ từ tỉnh lại, y liếc mắt nhìn Vương Hoa, ngạc nhiên nói:
- Việc gì đã xảy ra thế?
Kim Cúc phu nhân nói:
- Nếu như chẳng phải Vương Hoa xin ngươi thì ta đã giết chết ngươi rồi.
Vương Hoa nói:
- Ngươi hãy rời khỏi đây được rồi.
Bạch Bách Hợp lắc đầu nói:
- Ta không đi đâu hết.
- Ngươi không rời khỏi đây sao? Muốn chết à?
Bạch Bách Hợp cười lạnh lùng nói:
- Phải, ta muốn chết, có sao chăng?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói:
- Ta lo cho ngươi mà thôi.
- Lo cho ta ư? Ngoại trừ ngươi buông tha Cửu Độc Thần Quân ra.
Vương Hoa nói:
- Thế thì không thể được, y đã giết chết song thân ta, đồng thời lại gian dâm sư phụ ta. Thù này Vương Hoa quyết trả cho bằng được.
Cửu Độc Thần Quân đau lòng thở dài một tiếng nói:
- À! Bạch Bách Hợp, ta xin lỗi ngươi, ngươi hãy đi đi...

Bất kể Cửu Độc Thần Quân có phải là một kẻ đại gian ác hay chăng, nhưng đối với tình yêu thì y vẫn hiền lành hết sức.
Bạch Bách Hợp nói:
- Không, ta không đi đâu hết.
- Hãy đi đi, cả đời ta đã tạo tội lội nhiều rồi, có hối hận cũng đã muộn màng. Chớ hoài niệm ta làm gì nữa, ngươi còn những tương lai khả quý, chớ vì ta mà làm hỏng hết.
Bạch Bách Hợp uất nghẹn nói:
- Không... ta phải ở lại với ngươi.
Bạch Bách Hợp đã thương tâm nhỏ xuống hai giọt nước mắt.
Cửu Độc Thần Quân hét lớn tiếng nói:
- Ngươi hà tất phải quan tâm đến ta...
- Làm sao ta chẳng quan tâm ngươi chứ?
Cửu Độc Thần Quân gầm lên nói:
- Ta không cần sự quan tâm của ngươi, ngươi hãy cút khỏi đây cho ta ngay.
Tiếng gầm hét dữ dằn này làm cho Bạch Bách Hợp đã giật mình thụt lùi ra sau một bước. Y đã kinh hãi đưa mắt ngắm nhìn Cửu Độc Thần Quân.
Cửu Độc Thần Quân nói:
- Sau này khi nào ngươi có bản lãnh thì ngươi mới lo cho ta. Bây giờ ngươi hãy đi đường của ngươi đi.
Bạch Bách Hợp ngây người ra tại chỗ luôn.
Cửu Độc Thần Quân gầm lên nói:
- Đi đi, ngươi còn đứng ngẩn người ở đó làm gì nữa.

HOMECHAT
1 | 1 | 89
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com