Mai Hương lạnh lùng nói: - Vào bảo hộ pháp mang chim bồ câu và giấy bút ra đây cho ta. - Vâng! Môn nhân gác cổng ấy kêu vâng một tiếng, lượn mình chạy vào trong ngay. Chẳng mấy chốc hữu hộ pháp đã mang chim câu và giấy bút ra tới. Y hướng về phía Mai Hương hành lễ nói: - Thưa Giáo chủ... - Hữu hộ pháp, có mang cả giấy bút ra ư? - Vâng, có đây. - Đưa đây cho ta! Hữu hộ pháp lập tức giao giấy bút vào chim câu cho Mai Hương ngay, sau đó Mai Hương lạnh lùng nói: - Ngươi trở về đi! - Thưa Giáo chủ, người... - Ta chẳng hề chi hết, ngươi đi đi. - Vâng! Hữu hộ pháp lượn mình chạy đi ngay. Vương Hoa lại xách Mai Hương chạy trở lại khu rừng lúc nãy, sau đó đặt Mai Hương xuống, nói: - Bây giờ ngươi có thể viết thư được rồi. Thế rồi Mai Hương y theo lời Vương Hoa viết vào trong thư, sau đó thả chim câu mang thư luôn. Mai Hương lạnh lùng nói: - Bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ? - Phải, ta hài lòng rồi, nhưng liệu y có đến chăng? - Ngươi cứ yên tâm đi. Ngay lúc này... Nơi xa xa trong rừng có tiếng gọi của Chương Vĩnh Kỳ: - Vương thiếu hiệp! Vương Hoa khẽ trả lời nói: - Chương quan chủ, người có thể sang đây được rồi. Tức thì Chương Vĩnh Kỳ lượn mình hiện ra ngay. Lão đưa mắt nhìn thấy chiếc áo bị xé rách của Mai Hương, bất giác hoảng hốt hỏi Vương Hoa rằng: - Y... bị thế nào rồi? Vương Hoa cười nhạt nói: - Y tự chuốc lấy khổ vào thân. - Tại sao thế? - Vãn bối bảo y nói tung tích của Vương Bán Tiên ra, y cứng đầu nhất định không chịu nói. Cuối cùng vãn bối đành phải đối phó với y như thế... - Y và Vương Bán Tiên là... - Vương Bán Tiên là sư phụ của y. Bây giờ y đã dùng chim câu thông báo Vương Bán Tiên đến đây liền.
Mặt mày Chương Vĩnh Kỳ bỗng thay đổi, nói: - Ngươi nói thật chứ? - Đúng thế, đây là sự thật vậy? Chương Vĩnh Kỳ hỏi: - Nếu như y không đến đây thì... Mai Hương lạnh lùng cắt lời: - Ngươi cứ yên tâm. Lão phải đến ngay bây giờ. Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng nói: - Thế thì hay lắm. Vương Hoa lạnh lùng nói với Mai Hương: - Này Mai giáo chủ, có một điều ta không sao hiểu nổi. Võ Lâm giáo này có phải do sư phụ ngươi đã sáng lập ư? - Đúng thế. - Thế tại sao y lại nhường ngôi vị Giáo chủ này cho ngươi chứ? - Sư phụ ta không phải là người háo danh vị! - Vì thế lão đã nhường ngôi vị Giáo chủ này cho ngươi chứ gì? - Đúng như thế. - Quý giáo có ý tranh bá võ lâm chăng? - Quả thật ngươi nói không sai chút nào hết. Vương Hoa cười khẩy nói: - Hùng tâm của quý giáo lớn thế! Mai Hương không nói gì hết, vì huyệt đạo y đã bị chế. Y cũng không làm gì được Vương Hoa hết, ngoại trừ Vương Bán Tiên sư phụ của y đến đây. Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, bỗng nhiên từ nơi xa xa có một tiếng cười lạnh lùng vang tới nói: - Vương Hoa kia, ngươi cũng lớn gan thật! Nghe tiếng nói vang tới, cả hai Vương Hoa và Chương Vĩnh Kỳ đã song song giật bắn người lên. Họ cùng nhau nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, tức thì trông thấy Vương Bán Tiên từ từ bước tới. Mai Hương cả mừng gọi to một tiếng: - Sư phụ! Vương Bán Tiên lướt mắt nhìn sang hướng Vương Hoa, cười lạnh lùng nói: - Này Vương Hoa, không những ngươi lớn gan mà có thể nói rằng ngươi cũng thần thông quảng đại gớm! Vương Hoa cười ha ha như điên như cuồng nói: - Vương Bán Tiên kia, nếu không làm như thế, e rằng ta chẳng tìm được ngươi? Gương mặt Vương Bán Tiên lộ ra sát khí đùng đùng, y lạnh lùng nói: - Ngươi chỉ tổ tìm cái chết thôi! Bỗng nhiên Chương Vĩnh Kỳ cất tiếng như điên như cuồng, nói: - Vương Nhất Quyền, lần này chúng ta mới thật sự gặp mặt với nhau rồi. Vương Bán Tiên nhìn Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: - Chính Vương Hoa giải huyệt cho ngươi chăng? - Đúng thế.
Vương Bán Tiên cười khà khà nói: - Phải, quả thật lần này chúng ta mới thực sự gặp mặt với nhau! Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng gầm lên nói: - Vương Bán Tiên, Chương Vĩnh Kỳ ta nhờ ân huệ ngươi ban thuốc độc cho ta đến đỗi toàn thân tê liệt hơn năm năm trời... Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói: - Chương Vĩnh Kỳ, ngươi lầm rồi, không phải ta cho thuốc ngươi... - Thế là ai? - Một người khác... - Nói láo! Bấy giờ Chương Vĩnh Kỳ lửa giận bốc lên đùng đùng, y gầm lên một tiếng, lượn mình nhảy tới hướng Vương Bán Tiên, đồng thời phóng ra một chưởng luôn. Vương Bán Tiên hất đơn chưởng đón đánh đối phương, và hét lớn tiếng nói: - Ngươi muốn chết ư? Hai người đồng lúc xuất thủ công ra một chưởng nhanh như cắt, chỉ thấy Chương Vĩnh Kỳ bị đẩy lùi ra sau vài bước liền. Vương Hoa bỗng gầm lên nói: - Dừng tay lại đã! Vương Hoa vừa gầm hét, thì hắn đã lướt người tới đứng chặn khoảng giữa hai người lại. Vương Bán Tiên lạnh lùng cười nói: - Ngươi muốn nói gì nữa? Vương Hoa lạnh lùng nói: - Này Vương Bán Tiên, trước khi giết ngươi, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng đã... Vương Bán Tiên lạnh lùng nói: - Theo ta nghĩ rằng ngươi cũng đã hiểu biết khá nhiều rồi. - Đúng thế, quả thật ta đã hiểu nhiều lắm rồi, cũng như ngươi đã sử dụng thủ đoạn mượn dao giết người hãm hại cả phụ mẫu ta... - Điều này có gì là kỳ lạ chứ? - Này Vương Bán Tiên, gia phụ mẫu ta có thù hằn gì với ngươi mà ngươi đã hãm hại hai người như thế! - Về sự việc này ta chẳng cố ý hại y. Cái chết của phụ mẫu ngươi chỉ là lỗi lầm vô ý của ta mà thôi. Vương Hoa lạnh lùng nói: - Thế tại sao ngươi lại tìm kiếm ta chứ? - Vì quả Thủy Tinh Cầu. Hôm trước ngươi lấy được Thủy Tinh Cầu, cực chẳng đã ta phải hạ độc thủ với ngươi, bằng không trước sau ngươi sẽ trả thù ta chứ không sai. Nhưng kế hoạch của ta đã thất bại... - Phải, ngươi đã thất bại, bằng không làm gì có ngày hôm nay chứ! Vương Bán Tiên lạnh lùng nói: - Hôm nay hai ta phải liễu kết cho xong ư? - Đúng thế, này Vương Bán Tiên, tạm gác việc của chúng ta sang một bên đã. Lý do thứ hau ta phải giết ngươi là vì vấn đề Thủy Tinh mỹ nhân. - Thế nào? - Ngươi sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đánh cướp Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh của người, ngươi có mang theo hai món đồ ở trong người ngươi chứ? - Đương nhiên! - Ta phải thu hồi hai món đồ này luôn. - Nếu ngươi có bản lãnh thì cứ việc ra tay thu hồi. Vương Hoa cười như điên như cuồng nói: - Thế thì tốt lắm! Hắn vừa cười như điên như cuồng vừa rảo bước hướng sang Vương Bán Tiên ngay. Vương Bán Tiên đứng thẳng người như quả núi, lẳng lặng chờ xuất thủ. Tức thì hiện trường tràn đầy những sát khí khủng bố đáng sợ. Thù nhân gặp mặt quyết phải một mất một còn, đương nhiên Vương Hoa đã hạ quyết tâm giết chết Vương Bán Tiên mới xong. Ngược lại, Vương Bán Tiên cũng nhất định phải diệt trừ mối hậu họa lớn này cho bằng được. Bầu không khí ở hiện trường trở nên khẩn trương vô cùng. Hai người này động thủ với nhau ắt phải diễn ra một trận ác đấu cực kỳ khốc liệt chứ không sai. Còn vấn đề ai chết ai sống thì hạ hồi phân giải. Thình lình...
Vương Hoa gầm lên một tiếng: - Này Vương Bán Tiên, xem chiêu nào! Hắn vừa gầm lên thì người hắn đã lao tới nhanh như cắt, đồng thời nghiêng mình đánh ra một chưởng luôn. Thế tấn công một chưởng này, Vương Hoa đã gom hết công lực bình sanh mà đánh tới, cho nên oai lực của nó mạnh như sóng gió ba đào. Vương Bán Tiên cũng hét lên một tiếng nói: - Chưởng lực hùng hậu thật! Dứt lời, y xuất thủ đón đánh luôn. Vương Bán Tiên cũng gom hết công lực bình sanh tấn công ra một chưởng này để đụng thẳng với Vương Hoa. Kêu đùng một tiếng, thân người của Vương Hoa đã bị dội ngược về sau bảy, tám bước, đồng thời Vương Bán Tiên cũng thụt lùi ra sau năm, sáu bước luôn. Qua một chiêu đụng thẳng này, nội lực mạnh yếu của hai bên đã được phân ra ngay. Quả thật nội lực của Vương Hoa còn thua kém Vương Bán Tiên. Thế nhưng Vương Bán Tiên đã mặt mày biến sắc kinh hãi hết sức. Thử nghĩ xem Vương Hoa chỉ ở trong thời gian ngắn ngủi như thế lại có một thành tựu kinh người như vậy, làm sao không bảo Vương Bán Tiên hoảng hốt chứ? Vương Bán Tiên gượng cười nói: - Nội lực thâm hậu thật... Vương Hoa lạnh lùng nói: - Vẫn còn kém tôn giá! - Nhưng đã ra ngoài sức tưởng tượng của ta rồi. Vương Hoa cười lạnh lùng nói: - Này Vương Bán Tiên, ngươi sẽ còn bất ngờ nữa. Vương Bán Tiên lạnh lùng nói: - Thế thì ngươi cứ việc xuất thủ đi. Vương Hoa lại lượn mình lướt tới lần nữa. Chương Vĩnh Kỳ đứng ở một bên đã hồi hộp vô cùng. Theo nhận xét của lão thì quả thật Vương Hoa chưa phải là địch thủ của Vương Bán Tiên được. Nếu đấu một thời gian lâu, Vương Hoa ắt phải bị thiệt hại chứ không sai. Thình lình... Trong lúc Chương Vĩnh Kỳ đang còn suy nghĩ thì lão đã nghe Vương Hoa gầm lên một tiếng, lượn mình lao vào hướng Vương Bán Tiên nhanh như cắt và xuất thủ tấn công ra hai chưởng luôn. Chiêu thức Vương Hoa đã sử dụng bấy giờ hoàn toàn là những chiêu thức kỳ ảo vô song trong Hải Đào kinh, cho nên thế đánh hai chưởng này mãnh liệt kinh người hết sức. Trong bóng chưởng bay liệng trên không, Vương Bán Tiên cũng đã phản công hai chưởng nhanh như cắt. Luận theo công lực có lẽ Vương Hoa không phải là địch thủ của Vương Bán Tiên nhưng mà về chiêu thức thì Vương Hoa vẫn có hy vọng hạ được đối phương vậy. Bóng người chớp nhoáng bay liệng trong giây lát, hai người đã cùng tấn công ra năm chưởng liền, sau đó lại phân ngay ra. Vương Hoa và Vương Bán Tiên đã am hiểu võ công của nhau sau năm chiêu giao đấu vừa qua. Dù với chiêu thức huyền ảo Vương Hoa thật sự chẳng hơn Vương Bán Tiên được bao nhiêu hết, có thể nói rằng hai bên ngang nhau mà thôi. Vương Hoa từ từ lướt tới. Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói: - Quả nhiên chưởng pháp của ngươi thần kỳ hết sức. Vương Hoa lạnh lùng đáp: - Không dám. - Này Vương Hoa, thật tình mà nói, với thành tựu bây giờ của ngươi quả là võ lâm kỳ tài rồi. Vương Hoa cười khẩy nói: - Vẫn chưa bằng tôn giá. Vương Bán Tiên nói: - Ta nói lời thật đấy, với thành tựu của ngươi như hiện nay thì không quá một năm nữa, ắt sẽ trở thành võ lâm đệ nhất. Cho nên hôm nay ta không thể chẳng diệt trừ ngươi, bằng không sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Vương Hoa cũng cười lạnh lùng nói: - Ta cũng thế, nếu hôm nay không giết ngươi thì ta cũng không còn cơ hội nữa.
Hồi 68
Phụ nhân thần bí
Vương Bán Tiên lạnh lùng hỏi: - Tại sao thế? - Tại vì trong tay ngươi có quyển Hải Đào kinh, một kỳ thư võ lâm. Nếu hôm nay ta không giết được ngươi, e rằng về sau khó tìm ra ngươi rồi. Vương Bán Tiên cười ha hả nói: - Phải, cho nên hôm nay chúng ta phải đấu một trận khốc liệt cho ra thắng bại mới thôi. Vương Bán Tiên vừa dứt lời, lượn mình lao tới hướng Vương Hoa ngay, đồng thời xuất thủ tấn công ngay một chưởng ra luôn. Vương Hoa giơ tay phải ra tiếp chiêu đối phương, và tay trái cũng phóng ra một chưởng nhanh như cắt. Hai bên xuất thủ giao chiêu lần nữa, tức thì diễn ra trận ác đấu kinh người hiếm thấy trong võ lâm. Đương nhiên đôi bên đều đất tâm giết chết đối phương cho bằng được mới thôi. Chương Vĩnh Kỳ đang khẩn trương đưa mắt chăm chăm theo dõi trận đấu. Mai Hương cũng thế, nhưng mà trên má phấn của y không tìm thấy thần tình gì hết, sắc mặt y hoang mang lạ lùng hết sức. Y hy vọng Vương Bán Tiên sư phụ của y trả thù cho y. Nhưng mà nội tâm y đang ý thức rằng, y chẳng mong muốn Vương Hoa sẽ chết trong tay của Vương Bán Tiên vì y vẫn còn yêu Vương Hoa. Nói cho dễ hiểu hơn, y chỉ mong rằng hai người sẽ dẫn đến tình trạng lưỡng bại câu thương mà thôi. Thình lình... Nghe Vương Hoa hét to lên một tiếng, Mai Hương vội đưa mắt nhìn kỹ, chỉ thấy Vương Hoa bay bổng lên không tấn công ra ba chiêu liền. Ba chiêu tấn công liên hoàn này mạnh như vũ bão. Hình như Vương Bán Tiên thoạt không chống đỡ nổi, đã phải thụt lùi ra sau bảy, tám bước. Nhưng võ công của Vương Bán Tiên quả thật cũng kinh người hết sức, y chỉ thoáng thụt lui ra sau trong giây lát, lại mượn thế lùi nhảy vọt tới ngay. Trong lúc Vương Bán Tiên vừa lui vừa tiến, y đã trở tay công ra hai chưởng nhanh như cắt. Đôi bên động thủ giao chiêu trong giây lát nhưng vẫn chưa phân thắng bại được. Bây giờ oai lực của đôi bên không còn mãnh liệt như lúc nãy nữa, đồng thời cả chiêu thức của họ cũng không còn thần tốc nữa. Vương Hoa và Vương Bán Tiên thảy đều là võ lâm tuyệt đại cao thủ, họ động thủ giao chiêu với nhau đương nhiên phải tiêu hao nội lực chân nguyên rất nhiều rồi. Nếu cứ thế đấu tiếp tục, Vương Hoa ắt phải hủy bỏ dưới tay Vương Bán Tiên chứ không sai chút nào. Ba mươi chiêu. Năm mươi chiêu! Bảy mươi chiêu...
Tình thế hiện trường đã trông thấy thắng bại rõ ràng. Nội lực của Vương Hoa không còn chịu đựng được lâu nữa cho nên bây giờ hắn bị Vương Bán Tiên lấn áp đến đổi chỉ còn ra chiêu đỡ gạt mà thôi. Hắn hoàn toàn không còn sức lực phản công nữa. Chương Vĩnh Kỳ trông thấy thế, mặt mày liền biến sắc. Thế rồi y không còn nghĩ tới quy luật giang hồ nữa, y gầm lên một tiếng: - Này Vương Bán Tiên, ngươi cũng tiếp ta một chưởng xem nào. Dứt lời, Chương Vĩnh Kỳ nhảy tới, đánh một chưởng vào người Vương Bán Tiên luôn. Thình lình... Ngay lúc Chương Vĩnh Kỳ vừa xuất thủ, có một bóng người lao tới nhanh như điện xẹt. Đối phương đã phóng chưởng đánh bạt chưởng lực của Chương Vĩnh Kỳ qua một bên. Chương Vĩnh Kỳ hớt hãi biến sắc ngay. Lão trố mắt nhìn tới trước thấy đối phương là một phụ nhân xinh đẹp mặc áo gấm. Mặt Chương Vĩnh Kỳ hơi biến sắc nói: - Ngươi muốn làm gì thế? Mỹ phụ áo gấm cười thật tươi, nụ cười làm cho người ta phải mê hồn chứ không sai. Chương Vĩnh Kỳ bất giác run bắn người lên hỏi: - Ngươi muốn làm gì? Đối phương dứt tiếng cười nói: - Còn ngươi lại muốn làm gì thế? Chương Vĩnh Kỳ hoảng hốt hỏi: - Ngươi là ai thế? - Còn tôn giá là ai thế? - Ngươi là môn nhân của Võ Lâm giáo ư? - Không phải! - Thế thì ngươi... Đối phương cười khẩy nói: - Ngươi không được nhúng tay vào! Chương Vĩnh Kỳ ngạc nhiên hỏi: - Tại sao thế? - Tại vì sái với qui luật giang hồ. Chương Vĩnh Kỳ cứng họng không nói được gì hết. Đối phương lại cười lả lơi nói: - Ta hỏi ngươi một việc... - Việc gì thế? - Vị thiếu hiệp ấy tên là Vương Hoa phải không? - Đúng thế! - Ngươi là bằng hữu của hắn chăng? - Đúng thế, còn tôn giá là bằng hữu của Vương Bán Tiên ư? - Không phải!
Chương Vĩnh Kỳ gầm lên nói: - Nếu tôn giá không phải là bằng hữu của y thì hãy tránh ra nào. Mỹ phụ áo gấm cười lạnh lùng nói: - Không được, hai người này động thủ phải được công bằng... Chương Vĩnh Kỳ gầm lên nói tiếp: - Ngươi muốn chết chăng? Đối phương cười lả lơi nói: - Ngươi không có khả năng này đâu. - Thế thì thử xem nào. Chương Vĩnh Kỳ vừa dứt lời, lập tức nhảy vào người mỹ phụ áo gấm thần bí xuất hiện bất thình lình này nhanh như cắt, đồng thời xuất thủ công ra một chiêu mãnh liệt vô cùng. Chương Vĩnh Kỳ tấn công ra một chiêu thần tốc hết sức, nhưng mỹ phụ áo gấm thoáng chuyển mình một cái, chẳng những tránh khỏi một chưởng của Chương Vĩnh Kỳ, đồng thời y đã lướt tới gần sau lưng Chương Vĩnh Kỳ nhanh như cắt. Nhưng đối phương không xuất thủ tấn công. Chương Vĩnh Kỳ bất giác lạnh toát mồ hôi vì thân pháp của đối phương quá nhanh, nếu đối phương muốn xuất thủ thì mình đã bị hủy dưới tay của đối phương từ lâu rồi. Mỹ phụ áo gấm cười lạnh lùng nói: - Thế nào, ta nói ngươi không có bản lãnh hạ được ta, có đúng không? Chương Vĩnh Kỳ rùng mình ớn lạnh tóc gáy nói: - Rốt cuộc ngươi muốn làm gì thế? - Ngươi sẽ biết ngay bây giờ... Mỹ phụ áo gấm nói chưa dứt lời, bỗng nhiên có một tiếng hự vang tới, họ liền xoay người nhìn vào đấu trường. Chương Vĩnh Kỳ bất giác cả kinh thất thanh kêu lên một tiếng. Chỉ thấy Vương Hoa đã trúng chưởng té ngã ra đất. Bất ngờ... Ngay lúc Vương Hoa té văng ra xa, máu miệng phun ra tua tủa thì Vương Bán Tiên đã điên cuồng lao tới hướng Vương Hoa nhanh như cắt. Chương Vĩnh Kỳ mặt mày biến sắc, lão định phi thân lao tới... Mỹ phụ áo gấm đứng ở trước mặt lão đã thấp thoáng một cái, nhanh như điện xẹt, xuất thủ quét luôn ra một chưởng kích vào người Vương Bán Tiên luôn. Tức thì Vương Bán Tiên bị đẩy lùi ra sau, đồng thời mỹ phụ đã kẹp Vương Hoa vào nách nhanh như cắt. Sự biến xảy ra bất thình lình này, chẳng những Vương Bán Tiên giật mình kinh hãi mà ngay cả Chương Vĩnh Kỳ và Mai Hương cũng giật bắn người lên. Vương Bán Tiên thoáng ngạc nhiên giây lát, gầm lên nói: - Ngươi làm gì thế? Mỹ phụ áo gấm cười lả lơi nói: - Không làm gì hết. Tất cả mọi người trong hiện trường đều ngạc nhiên hết sức. Nhất là Chương Vĩnh Kỳ càng không hiểu rốt cuộc sự việc gì đã xảy ra như thế, trông tình hình quả nhiên đối phương không phải là đồng đảng của Vương Bán Tiên rồi, và cũng không phải là môn nhân của Võ Lâm giáo luôn. Thế thì y là ai? Bấy giờ... Vương Bán Tiên mặt mày biến sắc, căm phẫn gầm hét nói: - Rốt cuộc ngươi muốn làm gì bây giờ? - Chẳng làm gì hết, ta chỉ cần lấy vị các hạ này thôi. - Nói sao?
Cả Vương Bán Tiên lẫn Chương Vĩnh Kỳ đồng thanh kêu lên một tiếng, lấy làm ngạc nhiên hết sức. Mỹ phụ áo gấm cười nhạt nói: - Các ngươi giật mình gì thế? Vương Bán Tiên hét to nói: - Hắn là người mà ta đang muốn giết chết. Mỹ phụ áo gấm lạnh lùng nói: - Nhưng bây giờ hắn đã thuộc về của ta. Vương Bán Tiên nghiến răng nói: - Ngươi muốn chết chăng? Phụ nhân áo gấm nói giọng lạnh lùng: - Ngươi chưa có tư cách nói thế? - Thế thì thử xem nào! Bấy giờ Vương Bán Tiên giận đến đỗi mồm mũi phun ra khói lửa. Vương Hoa là người y cần phải giết chết, làm gì y để cho đối phương mang Vương Hoa đi khỏi dễ dàng như vậy được sao? Cho nên y vừa dứt lời thì lập tức phóng ra một chưởng mãnh liệt vô cùng. Phụ nhân áo gấm lượn mình né sang một bên thần tốc hết sức, y lạnh lùng hét lớn tiếng nói: - Hãy khoan đã! Vương Bán Tiên lạnh lùng nói: - Ngươi còn điều gì muốn nói nữa? Mỹ phụ áo gấm nói giọng lạnh lùng như tiền: - Ngươi là Vương Nhất Quyền ư? - Đúng thế. - Này Vương Bán Tiên, với công lực mệt mỏi kiệt quệ bây giờ của ngươi, ngươi không thể nào giết được ta hết, nhưng mà có một điều ta phải nói cho ngươi biết... - Việc gì ngươi cứ nói? - Vương Hoa là người mà chủ nhân của ta đang tìm kiếm. - Chủ nhân của ngươi là ai thế? - Ngươi muốn biết lắm sao? - Đúng thế. - Này Vương Bán Tiên, tốt nhất ngươi chớ hỏi làm gì. Ngươi biết chủ nhân ta mà. - Ai thế? - Kim Cúc phu nhân! - A! Vương Bán Tiên thất kinh kêu lên một tiếng, thân người y đã loạng choạng lùi ra sau ba, bốn bước liền, mặt mày tái mét. Y kinh hãi nói: - Kim Cúc phu nhân ư? - Đúng thế. - Có... thật như thế ư? - Đương nhiên rồi. này Vương Bán Tiên, bây giờ ta có thể mang hắn đi được rồi chứ?
Thái độ kiêu ngạo của Vương Bán Tiên tan biến hết, thần tình bây giờ khác hẳn khí thế ngạo nghễ lúc nãy. Y nói giọng hoảng hốt: - Được, ngươi cứ tự nhiên! Mỹ phụ áo gấm cười khẩy nói: - Thế thì ngươi có thể đi khỏi đây được rồi. - Vâng! Dứt lời, Vương Bán Tiên xách bổng Mai Hương lên, phi thân chạy đi như gió. Mỹ phụ áo gấm nói với Chương Vĩnh Kỳ: - Ngươi cũng có thể rời khỏi đây được rồi. Chương Vĩnh Kỳ vẫn ngẩn người đứng tại hiện trường, quả thật y không biết Kim Cúc phu nhân này rốt cuộc là ai, sao lại có một uy lực lớn lao đến như thế. Đã làm cho Vương Bán Tiên phải ngoan ngoãn vâng lời phục tùng như vậy chứ? Hình như đây là một sự việc không thể có được, thế nhưng sự việc này lại xảy ra trước mắt y, làm sao chẳng bảo Chương Vĩnh Kỳ giật mình kinh ngạc ư? Chương Vĩnh Kỳ thoáng nghe phu nhân áo gấm nói như thế, lão mới giật mình tỉnh hồn lại ngay. Lão lập tức lướt tới một bước, chặn đường mỹ phụ áo gấm lại, lạnh lùng nói: - Ngươi không đi đâu được hết. Mỹ nhân áo gấm mặt hơi biến sắc, nói: - Thế nào, ngươi chưa phục sao? Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: - Ngươi không thể mang hắn đi đâu hết. Ngay lúc này Vương Hoa đã từ từ tỉnh lại. Hắn liếc mắt nhìn một vòng, bất giác ngạc nhiên hỏi: - Chuyện gì đã xảy ra thế? Chương Vĩnh Kỳ nói: - Y định đánh cướp ngươi đi đâu đó! Vương Hoa đưa mắt nhìn mỹ phụ áo gấm ngạc nhiên hết sức hỏi: - Ngươi là ai thế? - Ngươi chớ hỏi điều này làm gì! - Tại sao ngươi lại cướp bắt ta như thế?