watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:42:5729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thủy Tinh Cầu - Trần Thanh Vân - Hồi 41-60 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Thủy Tinh Cầu - Trần Thanh Vân - Hồi 41-60
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 10

Hồi 51

Lòng dạ lang sói

Vương Bán Tiên trở tay phóng chưởng bất thình lình, khẽ đánh mạnh như vũ bão, hơn nữa Thủy Tinh mỹ nhân lại chú ý vào quả Thủy Tinh Cầu, quả thật việc đã xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Vương Hoa bất giác thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Chỉ thấy Thủy Tinh mỹ nhân tránh né không kịp, đã kêu hự một tiếng, thân người của y đã té văng ra xa cả một trượng.
Ngay lúc này...
Ngô Tinh gầm hét một tiếng nói:
- Ngươi muốn chết ư...
Trong tiếng gầm hết, Ngô Tinh đã lượn mình nhảy vồ vào hướng Vương Bán Tiên nhanh như cắt, đồng thời tấn công ra một chưởng luôn.
Bấy giờ Ngô Tinh đã liều mạng tấn công, thế đánh một chưởng này thần tốc vô cùng. Chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái thì Vương Bán Tiên đã bị đẩy lùi ra sau năm, sáu bước liền.
Bấy giờ...
Vương Hoa cũng gầm hét một tiếng lao mình tới nhanh như điện xẹt, vung võ học tấn công vào người Vương Bán Tiên hai chiêu liên tiếp.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng, lập tức xuất thủ phản công hai chưởng liền.
Võ công của Vương Bán Tiên quả nhiên cao siêu kinh người, chỉ thấy y vừa vung chưởng tấn công thì tiếng gió kêu vù vù thật kinh người, chỉ trong tích tắc y đã tấn công ra vài chiêu liền, thế mạnh như vũ bão và kinh hồn hết sức.
Vương Hoa lập tức bị đẩy lùi ra sau ngay.
Võ công của Ngô Tinh đã được chân truyền của mẫu thân y. Cho nên tuy chưởng pháp của Vương Bán Tiên lợi hại thật, nhưng vẫn không thể nào đẩy lùi Ngô Tinh được.
Mà bây giờ Ngô Tinh lại liều mạng xuất thủ nên Vương Bán Tiên cũng phải kinh hãi không kém.
Vương Hoa phóng mắt nhìn tới, thấy ở hai bên khóe miệng của Thủy Tinh mỹ nhân đã rớm máu, mặt mày hơi xanh mét.
Vương Hoa vội chạy tới đỡ y lại, nói:
- Tiền bối, người cảm thấy thế nào...
Thủy Tinh mỹ nhân cười nhạt nói:
- Chẳng hề chi hết.
Thủy Tinh mỹ nhân thò tay vào túi áo lấy một viên thuốc ra, bỏ vào miệng ngay.
Bấy giờ...
Vương Bán Tiên gầm hét một tiếng, xuất thủ tấn công hai chiêu liên tiếp.
Ngô Tinh cũng chẳng chịu lép vế, võ công của y chẳng thua sút gì Vương Bán Tiên, nếu đấu tiếp tục nữa thì Vương Bán Tiên cũng chẳng thắng được y.
Sau khi Vương Bán Tiên xuất thủ tấn công hai chiêu đã làm cho Ngô Tinh phải lùi ra sau một bước. Vương Bán Tiên đã thừa dịp này bỗng nhiên phi thân bỏ chạy nhanh như cắt.
Thân pháp lướt đi của Vương Bán Tiên thần tốc kinh người. Hình như Ngô Tinh cũng chẳng ngờ rằng Vương Bán Tiên lại bất thình lình bỏ chạy như thế.
Khi y phát hiện thì Vương Bán Tiên đã chạy xa cả vài trượng hơn. Ngô Tinh hết một tiếng nói:
- Ngươi chạy đâu cho khỏi...
Thân người y lao tới nhanh như luồng điện xẹt, rượt theo phía sau đối phương ngay.
Quả thật thân pháp của Ngô Tinh nhanh nhẹn hết sức, nhưng thân pháp của Vương Bán Tiên cũng không kém.
Hai bóng người một trước, một sau đã chạy ra khỏi cổng lầu trong tíc tắc.
Bỗng nhiên Thủy Tinh mỹ nhân hét lớn tiếng gọi:
- Tinh nhi, chớ rượt làm gì nữa.

Ngô Tinh nghe tiếng gọi của mẹ, quả nhiên đã dừng bước lại ngay.
Sau khi Thủy Tinh mỹ nhân nuốt viên thuốc, thương thế đã khỏe lại nhiều. Ngô Tinh chạy về tới chỗ mẹ y, hấp tấp hỏi:
- Thưa mẹ, người...
Thủy Tinh mỹ nhân nói:
- Mẹ chẳng hề chi hết!
Ngô Tinh nói:
- Mẹ! Tại sao mẹ không để cho con đuổi giết y cho rồi?
Thủy Tinh mỹ nhân lắc đầu nói:
- Võ công của con chẳng khá hơn y được bao nhiêu hết, con không thể giết y được đâu.
- Người này cay độc thật.
Thủy Tinh mỹ nhân nói:
- Nếu chẳng phải do mẹ sơ ý, đồng thời chẳng đề phòng gì hết, thì mẹ cũng không đến nỗi thọ thương. Võ công người này cao siêu lắm.
Vương Hoa nói:
- Thưa tiền bối, y chính là người đã đánh cướp Chương Vĩnh Kỳ.
- Ta biết rồi.
Vương Hoa nghiến răng nói:
- Vãn bối phải băm xác y ra làm muôn mảnh mới xong.
Ngô Tinh nói:
- Thưa mẹ, làm sao bây giờ. Thủy Tinh Cầu và võ lâm kỳ thư thảy đều bị y cướp đi mất...
Vương Hoa cũng lo lắng nói:
- Phải, biết làm sao đây?
Thủy Tinh mỹ nhân nói:
- Chẳng hề chi hết, quyển Hải Đào kinh đó thâm ảo vô cùng. Ta tốn cả vài chục năm trời thời gian cũng chỉ mới ngộ được một phần ba võ học trong kỳ thư. Cho dù đối phương trí tuệ cao siêu đến đâu đi nuam cũng không thể ở trong thời gian ngắn tham ngộ được gì hết.
Vương Hoa nói:
- Nếu như y ngộ được nửa thức một chiêu thì sao?
Thủy Tinh mỹ nhân lắc đầu nói:
- Không dễ dàng như thế được đâu. đối phương muốn ngộ được nửa chiêu một thức, ngoại trừ phải tốn cả một năm thời gian, bằng không khó mà ngộ được gì hết.
Nghe nói thế Vương Hoa mới yên tâm được phần nào.
Ngô Tinh nói:
- Thưa mẹ, chúng ta quyết phải thu hồi hai món đồ ấy mới được.
Thủy Tinh mỹ nhân gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi, Vương Hoa, ngươi bằng lòng giúp ta một tay chăng?
- Tiền bối cứ việc sai bảo.
- Giúp ta thu hồi quả Thủy Tinh Cầu và quyển Hải Đào kinh đó có được chăng?
- Đương nhiên rồi, tiền bối khỏi phải nói thì vãn bối cũng có nhiệm vụ phải làm như thế.
Thủy Tinh mỹ nhân nói:
- Thế thì ta truyền võ công cho ngươi.
- Nói sao?
Vương Hoa ngạc nhiên thất thanh la một tiếng.
Thủy Tinh mỹ nhân trầm giọng nói:
- Ta truyền võ công cho ngươi.
- Truyền võ công... cho vãn bối?
- Đúng thế, truyền võ công cho ngươi.
- Thế à..

Nhất thời Vương Hoa chẳng biết nói gì đây.
Thủy Tinh mỹ nhân nói:
- Đối với võ công trong Hải Đào kinh, mặc dù ta chưa thể tham ngộ được hết, nhưng mà khẩu quyết ghi chép trong Hải Đào kinh ta hoàn toàn thuộc làu hết. Đối với ta tuy rằng y lấy mất kỳ thư ấy nhưng chẳng mất mát gì hết.
Vương Hoa nói:
- Tiền bối định mang võ công trong Hải Đào kinh truyền thụ cho vãn bối ư?
- Đúng thế.
- Vãn bối... nghi thế này, tiền bối có thể truyền võ công lại cho Ngô cô nương, y vẫn có thể làm được việc này chẳng sai...
- Ta vẫn biết như thế, nhưng võ công trong Hải Đào kinh có vài phần chẳng thích hợp cho nữ nhân luyện tập chút nào hết!
- Tiền bối cho rằng nam nhân mới thích hợp luyện tập võ công trong kỳ thư ư?
- Đúng thế.
Vương Hoa nói:
- Thật tình vãn bối chẳng dám...
- Chớ nói dám và chẳng dám làm gì nữa. nếu như ngươi muốn báo thù cho chính ngươi và ta, thì ngươi đành phải chấp nhận điều này.
Ngô Tinh nói theo.
- Vương thiếu hiệp cứ nhận lời đi.
Vương Hoa vội cúi người hành lễ nói:
- Vãn bối xin kính tạ tiền bối đã hậu ái.
Thủy Tinh mỹ nhân nói:
Hải Đào kiếm thâm ảo vô cùng, trước khi luyện tập võ công trong võ lâm kỳ thư này, ta ắt phải dùng kỳ dược gia tăng nội lực cho ngươi trước, sau đó mới học tập được. Hải Đào kinh chia làm hai phần, phần thứ nhất là nội lực, phần thứ hai là chưởng pháp.
Mà về chưởng pháp thì ta chỉ ngộ được năm chiêu thôi.
Vương Hoa thắc mắc hỏi:
- Thưa tiền bối, vãn bối cần thời gian mấy tháng mới thành tựu?
- Với sự thông minh của ngươi và thêm vào ta tận tâm giáo huấn, chỉ cần mười ngày là xong.
- Mười ngày ư?
- Đúng thế.
Bắt đầu từ hôm đó, Thủy Tinh mỹ nhân đã mang võ công trong Hải Đào kinh truyền lại cho Vương Hoa. Vương Hoa nhân họa mà được phước luôn.
Thì giờ thấm thoát trôi qua...
Một hôm...
Có một bóng đen phất phơ lướt qua chiếc cầu bay lượn vào tòa lầu giữa hồ nhiên như luồng điện xẹt.
Sau khi bóng đen ấy vào tới bên trong tòa lầu, y bèn phát ra một tiếng cười lạnh lùng, kế đó y lấy từ trên lưng xuống một cái túi xanh.
Y thò tay vào trong túi lấy thuốc nổ ra, sau đó chất thành đống ở chỗ bóng tối, lạnh lùng nói:
- Thủy Tinh mỹ nhân, ngươi chớ trách ta thủ đoạn độc ác nha, ta phải trở nên đệ nhất nhân. Nếu còn ngươi thì nhất định ta vĩnh viễn không thành được.
Đối phương cười lạnh lùng lấy từ trong túi ra một dây ngòi nổ, một đầu dây đặt vào trong thuốc nổ, còn đầu dây kia y kéo ra xa cả một trượng, sau đó đánh bật lửa cho cháy lên.
Ánh lửa vừa chớp lên một cái, y vội châm vào ngòi thuốc nổ ngay.
Kêu phựt một tiếng, ngòi thuốc nổ đã bắt đầu bốc cháy.
Người áo đen phát ra một tiếng cười đắc ý lạnh lùng.
Người này là ai thế?

Không cần phải hỏi nữa, y chính là Vương Bán Tiên. Quả thật y cay độc hết sức, nếu như một khi thuốc nổ bốc cháy bùng lên, thế thì chớ nói tòa lầu ấy làm gì, ngay cả con đường hầm ăn thông tới Thủy Tinh lầu cũng phải bị nổ tung, tan nát thành ngàn mảnh vụn chứ không sai. Và đương nhiên cả Thủy Tinh mỹ nhân, Ngô Tinh và Vương Hoa cũng sẽ bị nổ tung xác chết ngay tại chỗ luôn.
Quả thật y chơi đòn này cay độc hết sức.
Thình lình...
Ngay lúc này có một bóng người phất phơ lướt qua chiếc cầu và chạy vào trong tòa lầu luôn, đối phương là một người thấp lùn.
Vương Bán Tiên giật mình kinh hãi nói:
- Ai đó?
Bóng người đó nghe thấy tiếng hét, bất giác thụt lùi ra sau một bước.
Vương Bán Tiên gầm hét hỏi:
- Người nào đó?
Bóng người lùn thấp đó lạnh lùng nói:
- Còn các hạ là ai?
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói:
- Ngươi đến đây làm gì thế?
- Còn các hạ thì sao?
- Ta ư...
Bóng người lùn thấp bỗng nhiên thất kinh kêu lên một tiếng nói:
- Mùi thuốc nổ... ngươi...
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói:
- Nếu chẳng có việc chi, các hạ hãy cút khỏi đây mau.
Bóng người lùn thấp hớt hải nói:
- Ngươi định giựt thuốc nổ ngôi nhà này ư?
- Đúng thế.
- Tại sao vậy?
- Các hạ chớ thắc mắc làm gì.
- Ngươi có biết nhân vật nào ở đây chăng?
- Đương nhiên biết chứ.
Bóng người lùn thấp bỗng nhiên gầm lên một tiếng nói:
- Các hạ là ai thế?
- Ngươi không xứng đáng hỏi điều này, hãy cút mau.
Thấy ngòi thuốc nổ đang cháy đã hơn một nửa, bóng người lùn thấp bất giác giật mình kinh hãi. Y vội tung chưởng đánh vào ngòi thuốc nổ đang bốc cháy một cách thần tốc.
Vương Bán Tiên trông thấy thế đã gầm lên một tiếng:
- Ngươi muốn chết ư..?
Tiếng hét vừa dứt thì Vương Bán Tiên đã đánh ra một chưởng quét vào người lùn thấp ấy ngay.
Bóng người lùn thấp đó chuyển mình một cái đã tránh sang một bên. Vương Bán Tiên thấy thế phải giật mình kinh hãi hết sức, ngòi nổ đang bốc cháy đã bị dập tắt ngay.
Vương Bán Tiên hoảng hốt ngây người tại chỗ trong tíc tắc, sau đó y cất tiếng lạnh lùng nói:
- Các hạ là ai? Võ công ngươi cao cường thật.
Bóng người lùn thấp lạnh lùng nói:
- Còn các hạ là ai? Võ công cây ngươi cũng chẳng kém.
Vương Bán Tiên gầm lên nói:
- Ngươi là ai thế?
- Còn các hạ là ai?
- Muốn chết ư?

Hồi 52

Song hùng hội

Vương Bán Tiên gầm lên một tiếng, xuất thủ tấn công tới trước một chưởng.
Bấy giờ Vương Bán Tiên giận dữ hết sức, một chưởng vừa tấn công này mãnh liệt kinh hồn. Một lần nữa, bóng người lùn thấp lượn mình nhảy sang một bên.
Chưởng thứ hai của Vương Bán Tiên tiếp tục tấn công tới.
Thình lình...
Ngay lúc Vương Bán Tiên phóng ra chưởng thứ hai, thì bóng người lùn thấp ấy lướt tới tấn công vài chưởng liền.
Chỉ thấy bóng người chớp nhoáng như điện xẹt, hai người song song nhảy lùi ra sau cùng một lúc.
Vương Bán Tiên hớt hải nói:
- Chính là ngươi?
Bóng người lùn thấp nói:
- Ai?
- Ngươi là Võ Lâm Hoàng Đế?
- Ta là Võ Lâm Hoàng Đế?
- Sao ngươi lại biết vô địch chưởng?
Bóng người lùn thấp này chính là Võ Lâm Hoàng Đế. Vương Bán Tiên đã nhận ra vô địch chưởng của lão thì Võ Lâm Hoàng Đế cũng nhận ra y là ai rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Ta đã theo học của một người.
- Học của người nào thế?
- Châu Mã!
- A! Y chính là Võ Lâm Hoàng Đế rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế cười nhạt nói:
- Thế thì ta chẳng biết việc này rồi.
- Nói sao? Ngươi không biết y là ai chăng?
- Đúng thế, ta làm sao biết được y là ai?
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói:
- Các hạ muốn nhúng tay vào việc này ư?
- Đương nhiên.
- Theo ta thì các hạ nên đi khỏi nơi đây.
- Không đi đâu hết.
- Thế thì thử xem nào?
Vương Bán Tiên nói xong, lượn mình nhảy tới nhanh như cắt, xuất thủ công ra hai chưởng thần tốc kinh người.
Võ Lâm Hoàng Đế đã biết đối phương là ai, cho nên lão xuất thủ hết sức cẩn thận.
Lão cũng gầm lên một tiếng, xuất thủ đánh ra một chưởng ngay.
Hai người xuất thủ đụng ra một chưởng nnh như cắt. Đương nhiên họ là những nhân vật chẳng phải tầm thường, nên thế công của họ kinh người hết sức.
Thình lình...

Vương Bán Tiên hét lớn một tiếng như sấm nổ, hất tay trái tới trước, đồng thời lượn mình lướt tới, dùng tay phải bổ xuống một chưởng nặng cả ngàn cân.
Vương Bán Tiên xuất thủ cay độc vô cùng, y đã quyết tâm giết Võ Lâm Hoàng Đế cho bằng được, nên mỗi chiêu công ra của y đều quỷ quyệt, độc ác hết sức.
Bấy giờ Võ Lâm Hoàng Đế cũng đã liều mạng với y. Trong lúc Vương Bán Tiên bổ xuống một chưởng thì lão đã hất chưởng đón đánh ngay.
Một chưởng này lão đã dùng hết công lực bình sanh nên oai lực của nó mãnh liệt kinh người. Kêu đùng một tiếng, hai người song song cùng lùi ra sau mười bước hơn.
Vương Bán Tiên ngây người luôn tại chỗ.
Hình như y đã bất ngờ vì đối phương lại có một thân võ học cao cường đến thế, nên nhất thời y đã kinh hãi ngẩn người ngay lập tức.
Võ Lâm Hoàng Đế đã ngạc nhiên hết sức. Võ công của Vương Bán Tiên... cũng tức là Võ Lâm Tiểu Tốt năm xưa đã tiến bộ hơn năm xưa nhiều.
Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng nói:
- Ta thật tỉnh chẳng tin ở giới võ lâm này lại có một cao thủ như ngươi được.
Vương Bán Tiên kinh hãi nói:
- Chính là ngươi rồi!
- Ai thế?
- Võ Lâm Hoàng Đế.
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng nói:
- Không phải chứ?
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói:
- Châu Mã, ngươi chớ nói dối làm gì nữa. ngươi đánh lừa người nào thì được chứ không thể đánh lừa ta được đâu.
Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả nói:
- Ta đánh lừa ngươi bao giờ ư?
- Hừ! Châu Mã, ta không ngờ ngươi lại xuất hiện giang hồ.
- Thế nào? Ta không được tái xuất giang hồ ư?
Vương Bán Tiên gầm lên nói:
- Đúng thế, ngươi vẫn chưa thể xuất hiện được.
- Ai nói thế?
- Ta.
- Tại sao vậy?
Vương Bán Tiên lạnh lùng cười nói:
- Châu Mã, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng, nói:
- Bằng hữu, ngươi lầm rồi. Quả thật năm xưa lúc ta bại trong tay các hạ đã từng hứa rằng không hỏi han đến việc giang hồ nữa, nhưng ta chẳng nói rằng ta không được xuất hiện giang hồ nha.

Vương Bán Tiên nghe lão nói thế ngẩn người luôn tại chỗ.
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng nói tiếp:
- Các hạ chính là Vương Bán Tiên chăng?
- Đúng thế!
- Thủ đoạn của ngươi năm xưa rất là xuất sắc.
- Khen quá lời vậy.
- Nhưng các hạ đã có một thân võ công như thế, hà tất phải sử dụng hai thân phận để xuất hiện giang hồ như thế?
- Ta không muốn danh lừng thiên hạ.
- Nhưng trên thực tế thì các hạ đã danh lừng thiên hạ rồi.
- Không dám.
- Vương Bán Tiên, phải nói rằng mưu kế của ngươi hoàn hảo không chút sơ hở gì hết, nhưng mà cuối cùng bây giờ cũng đã bị người phanh phui ra hết.
- Phanh phui ra thì làm gì ta nào?
- Từ rày về sau các hạ không mấy ổn rồi.
- Ngươi muốn can thiệp chăng?
- Đúng thế.
- Ngươi dám ư?
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng nói:
- Có gì đâu mà chẳng dám. Ngươi chớ quên nha, năm xưa hai ta đã giao trước, không ai được công khai xuất hiện giang hồ, đồng thời cũng không được gây họa cho giang hồ, ngoại trừ sau khi đồ đệ của hai ta phân được thắng bại. Thế tại sao nhưng lại công khai như vậy được chứ?
Vương Bán Tiên thoáng ngạc nhiên giây lát.
Võ Lâm Hoàng Đế cười lạnh lùng nói tiếp:
- Cho nên ngươi phải dừng lại hành động của ngươi ngay, ước hẹn của chúng ta cũng chỉ còn hai tháng mà thôi.
Nếu ta không dừng hoạt động thì sao?
- Ta phải nhúng tay vào thôi, tại vì chính ngươi mới là người không giữ lời hứa.
- Nói thế thì hai chúng ta sắp phải đấu nhau một trận ác liệt mới được rồi.
Võ Lâm Hoàng Đế nói giọng lạnh lùng hết sức:
- Nếu ngươi muốn xuất thủ thì ta sẵn sàng hầu giáo.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng nói:
- Thế thì thử nghiệm xem nào.
Vương Bán Tiên dứt lời lập tức lượn mình lướt tới nhanh như cắt, đồng thời y đã vung chưởng tấn công ngay.
Bấy giờ Vương Bán Tiên đã nổi giận đùng đùng. Tuy y biết rằng với công lực của y có lẽ chưa thể hủy diệt được Võ Lâm Hoàng Đế trong nhất thời, nhưng kéo dài thời gian thì Võ Lâm Hoàng Đế ắt không phải là địch thủ của y, cho nên y mới dám xuất thủ đấu một phen.
Mặc Võ Lâm Hoàng Đế biết rằng võ công của lão kém Vương Bán Tiên chút ít, nhưng Vương Bán Tiên muốn hủy diệt lão cũng không phải là việc dễ dàng đâu.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đấu với nhau hơn năm chiêu.
Hai võ lâm cao thủ tuyệt thế xuất thủ giao chiêu với nhau thậc ác liệt và kinh người.
Chỉ thấy bóng người chớp nhoáng bay liệng trên không trong giây lát thì hai bên đã đụng nhau hai chục chiêu.
Thình lình...

Ở hậu điện có một bóng người bay vút tới, gầm lên nói:
- Dừng tay lại!
Hai người nghe tiếng quát tháo, song song đã dừng tay lại ngay. Họ phóng mắt nhìn tới trước bất giác buột miệng kêu lên hoảng hốt.
Người vừa xuất hiện chính là Ngô Tinh.
Võ Lâm Hoàng Đế kinh hãi nói:
- Sao ngươi lại có mặt ở đây thế?
Ngô Tinh không trả lời lão, cặp mắt của y chứa đầy những sát khí kinh người, lướt nhìn Vương Bán Tiên hét:
- Chính là ngươi!
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói:
- Đúng thế, chính là ta đây.
- Ngươi đến tìm cái chết ư?
Ngô Tinh dứt lời, lượn mình lướt tới trước Vương Bán Tiên, xuất thủ công ra một chiêu mãnh liệt kinh người hết sức.
Lần này Ngô Tinh gặp lại Vương Bán Tiên, đương nhiên y không dễ dàng gì buông tha hắn rồi, nên y đã gom hết sức lực bình sanh đánh ra một chưởng này.
Vương Bán Tiên hất ra một chưởng mãnh liệt vô cùng, sau đó lượn mình nhảy vọt ta cổng ngoài luôn.
Vương Bán Tiên nhủ thầm:
- “Chỉ mỗi một mình Võ Lâm Hoàng Đế mình đã đối phó chẳng xuể, bây giờ lại thêm một Ngô Tinh có công lực tương đương với ta thì tình hình đã trở nên bất lợi với ta hết sức!”
Cho nên Vương Bán Tiên đã phi thân bỏ chạy như thế.
Ngô Tinh không ngờ Vương Bán Tiên lại bỏ chạy lần nữa, y lập tức lượn mình rượt theo sau nhưng thân pháp của Vương Bán Tiên thần tốc vô cùng, chỉ vài lần nhún mình là hắn đã chạy xa cả vài chục trượng hơn.
Ngô Tinh nghiến răng nói:
- Ằt phải có một ngày ta giết chết ngươi không sai.
Nói xong y bèn quay người trở lại, Võ Lâm Hoàng Đế hỏi:
- Sao ngươi lại có mặt ở đây ư?
- Ta ở tại đây mà.
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên nói:
- Ngươi ở tại nơi đây sao? Có phải đây là Thủy Tinh lầu chăng?
- Đúng thế, lão tiền bối, sao ngươi lại biết mà đến đây như thế?
Võ Lâm Hoàng Đế còn ngớ ngẩn mất hồn, hình như nhất thời lão vẫn chưa sao hiểu là tại sao Ngô Tinh lại sống ở đây như thế.
Một hồi thật lâu, lão mới giật mình tỉnh hồn lại hỏi:
- Ngươi... là Thủy Tinh mỹ nhân chăng?
Ngô Tinh lắc đầu nói:
- Không, ngươi lầm rồi. Thủy Tinh mỹ nhân là mẫu thân ta.
- Nói sao? Thủy Tinh mỹ nhân là mẫu thân của ngươi ư?
- Đúng thế.
Lần này Võ Lâm Hoàng Đế lại hồ đồ hơn nữa. Thủy Tinh mỹ nhân đã có con gái, hình như đây là một sự kiện không thể có được. Đương nhiên lão không thể nào biết giữa Chương Vĩnh Kỳ và Thủy Tinh mỹ nhân đã có một mối quan hệ thân thiết.
Ngô Tinh hỏi lần nữa:
- Lão tiền bối, sao tiền bối lại tìm đến đây được như thế?
- Ta thọ sự uỷ thác của một cô gái mà đến đây. Ồ! Phải rồi, Vương Hoa có ở đây chứ?
- Đúng thế.
- Hắn đâu rồi.
- Mẹ ta đang truyền thụ võ công cho hắn.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Thế thì võ công hắn đã khôi phục rồi, có phải vậy không?
- Đúng thế, mẫu thân ta đã trị khỏi cho hắn.
Võ Lâm Hoàng Đế nói:
- Ta đến đây tìm mẫu thân ngươi. Ồ, phải rồi, tên Vương Bán Tiên lúc nãy đã từng đến đây ư?
- Đúng thế.
- Chẳng lẽ người đã hạ độc thủ và cướp lấy Thủy Tinh Cầu của Vương Hoa chính là y sao?
- Đúng thế...

Ngô Tinh bèn mang sự việc Vương Bán Tiên đến Thủy Tinh lầu thuật lại cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen.
Võ Lâm Hoàng Đế nghe kể xong sắc mặt đại biến, nói giọng hớt hải:
- Y đã đả thương mẫu thân ngươi...?
- Đồng thời cướp cả Hải Đào kinh nữa sao?
- Đúng thế.
- Thế thì hỏng mất rồi còn gì nữa?
- Chẳng sao hết, mẫu thân ta nói rằng muốn tham ngộ được Hải Đào kinh quyết phải mất vài chục năm trời mới xong. Mẹ ta đang truyền thụ võ công cho Vương Hoa.
- Thế thì hay lắm...
- Chẳng biết lúc nãy Vương Bán Tiên đến đây làm gì nữa vậy?
- Ngô cô nương, ngươi không trông thấy thuốc nổ đó sao?
Ngô Tinh thoáng trông thấy thuốc nổ ấy sắc mặt đại biến, nói giọng hớt hải:
- Y cố tình muốn phá hủy Thủy Tinh lầu ư?

HOMECHAT
1 | 1 | 91
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com