Chỉ mục bài viết |
---|
Thủy Tinh Cầu - Trần Thanh Vân - Hồi 1-20 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Tất cả các trang |
Hồi 5
Hành tung bại lộ
Chương Linh Linh biến sắc, quát hỏi:
- Lời nói này thật chứ?
- Không sai chút nào hết. Đệ tử chẳng dám nói lời giả dối đâu!
Chương Linh Linh giận run lẩy bẩy, nói:
- Các hạ lớn gan thật...
Đại quan chủ cười lạnh lùng nói:
- Các hạ đã vâng lệnh người nào lẻn vào thế?
Thiếu niên bệnh hoạn nói giọng lạnh lùng:
- Ta!
- Ngươi chăng?
- Đúng thế, tôi đã nghe nhiều người nói rằng Thông Thiên quan là chỗ không ai dám đến. Tôi cố tình đến đây xem sao?
- Ngươi chỉ vì điều như thế mà đến đây ư?
- Đúng vậy!
- Tiểu tử, ngươi chớ lừa dối người làm gì nữa. Ý đồ của ngươi không đơn giản như thế này đâu!
- Tin hay không tùy nơi ông. Ta cũng chẳng nhất quyết muốn vào đây mà chính là vị đại tỷ này đã thỉnh tôi vào đây. Nếu sớm biết sự việc xảy ra như thế thì tôi chẳng muốn vào đây làm gì...
- Tiểu tử, bây giờ ngươi mới hối hận thì đã muộn lắm rồi...
- Ông muốn sao bây giờ?
- Hãy khai ra ngươi đã vâng lệnh ai mà lẻn vào đây? Vào đây với mục đích gì, nếu không khai ra sự thật thì ta sẽ chém đầu ngươi ngay.
Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói:
- Tôi vâng lệnh của tôi... đến coi bói kiếm tiền sống qua ngày!
- Tiểu tử, ngươi muốn chết thật sao?
- Nếu các ngươi giết chết tôi thì tôi cũng đành chịu vậy, nhưng mà tôi phải là một thầy tướng số hay không thì vị cô nương này có thể chứng minh cho tôi được.
- Làm thế nào y chứng minh ngươi được?
- Tôi đã bói toán cho y, có chính xác hay không hỏi y thì biết ngay.
Đại quan chủ cười lạnh lùng nói:
- Mặc kệ ngươi có phải là thầy tướng số hay chăng, nhưng lai lịch của ngươi khả nghi, đồng thời lại thám thính bí mật của bản quan, chỉ căn cứ vào điểm này thì bản quan đã không thể dung thứ cho ngươi được.
Y nói tới đây thì dừng lại giây lát, sau đó hét lớn tiếng nói tiếp:
- Tiểu tử, nếu như ngươi không nói rõ ý đồ lẻn vào đây để làm gì thì ta làm thịt ngươi đó!
Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói:
- Muốn kết tội cho người thì tùy ông nói sao cũng được, muốn giết cứ hạ thủ đi.
Đại quan chủ lạnh lùng nói:
- Thế thì ta đành phải giết ngươi thôi!
Dứt lời, y vung chưởng bổ xuống ngay.
Chương Linh Linh thất kinh kêu lên một tiếng:
- Thúc thúc...
Đại quan chủ nghe y thất thanh kêu lên bất giác rút bàn tay đã bổ xuống lại. May mà như thế, nhưng thiếu niên bệnh hoạn ấy cũng đã bị luồng chưởng phong hất trúng, kêu oa một tiếng, há mồm phun ra một bụm máu tươi và bất tỉnh nhân sự luôn...
Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian hắn mới tỉnh lại, trố mắt ra nhìn, thấy bốn bề tối mò. Cuối cùng hắn lờ mờ đã nhận ra đây là một phòng lao bằng sắt thép.
Trong phòng lao tịnh lặng như tờ.
Thiếu niên bệnh hoạn bỗng lạnh lùng khẽ cười một mình.
Tiếng cười của hắn hình như là đắc ý chứ không phải đau đớn gì hết. Phải, hắn đang cười đắc ý, ngoại trừ chính bản thân hắn ra không một ai biết hắn đã đắc ý vì điều gì cả.
Thiếu niên bệnh hoạn dứt tiếng cười, nhủ thầm:
- “Chương Thiếu Đường Đại quan chủ, ngươi đã trúng kế rồi!”
Thình lình hắn lại cất tiếng cười như điên như cuồng.
Trong lúc thiếu niên bệnh hoạn vừa cất tiếng cười, một tiếng chân bước bỗng vang tới, kế đó một đại hán có thân hình vạm vỡ xuất hiện ở ngoài cửa lao. Cây roi thép trong tay khẽ đánh vào song sắt kêu keng một tiếng rồi y gầm thét nói:
- Tiểu tử bệnh hoạn kia! Cái mả mẹ mầy, cười gì thế?
Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói:
- Thế nào, không cho cười chăng?
- Đúng thế, không được cười!
- Đây là chỗ nào vậy?
- Phòng lao bí mật!
Thiếu niên bệnh hoạn hỏi:
- Tại sao phải nhốt ta trong phòng lao như thế?
- Cái mả mẹ mầy, tiểu tử! Không giết chết ngươi là phước lớn lắm rồi đấy.
- Ý kiến của ai thế?
- Đại quan chủ chúng tao. Tiểu tử, hãy ngoan ngoãn chút nào, bằng không, khà khà, ngươi sẽ biết tay ta.
Thiếu niên bệnh hoạn bỗng nảy ra một kế, hắn lập tức cất tiếng cười ha hả như điên như cuồng lần nữa... tiếng cười của hắn nghe thấy phải ớn lạnh xương sống...
Đại hán vạm vỡ gầm hét nói:
- Tiểu tử điên khùng kia, ngươi muốn chết thật ư?
Thiếu niên bệnh hoạn vẫn cứ tiếp tục cười như điên như khùng. Đại hán vạm vỡ gầm rống lên nói:
- Tiểu tử bệnh điên kia, ta không giết ngươi chẳng được rồi!
Đại hán ấy mở cửa phòng lao, thiếu niên bệnh hoạn vẫn cứ tiếp tục cười như thường. Đại hán vạm vỡ gầm hét lớn tiếng:
- Ta cho ngươi một roi để ngươi biết mùi...
Dứt lời, cây roi thép trong tay vụt tới đánh vào người thiếu niên bệnh hoạn.
Vì đại hán này biết thiếu niên bệnh hoạn là một người không biết võ công nên y đánh một roi này vừa đủ phân lượng thôi.
Đồng thời y cho rằng một roi này đã thừa sức đánh cho thiếu niên bệnh hoạn bán chết bán sống chứ chẳng sai.
Nhưng sự thật đã xảy ra ngoài sức tưởng tượng của y.
Kêy vụt một tiếng, cây roi đã đánh vào hư không.
Đại hán vạm vỡ giật bắn người lên, trố mắt nhìn kỹ, thấy thiếu niên bệnh hoạn ấy vẫn còn đứng sờ sờ nguyên chỗ, chẳng hề hấn gì hết.
Đại hán vạm vỡ ngẩn người nhủ thầm:
- “Cha chả, việc xảy ra thế nào vậy? Ta quyết chẳng tin có ma quỷ gì hết...!”
Y chửi thầm trong bụng, lại vung tay vụt tới một roi nữa.
Thình lình...
Bóng người thấp thoáng nhanh như điện xẹt. Đại hán vạm vỡ thoáng cảm thấy hoa mắt một cái, đồng thời bàn tay vọt đi luôn.
Y đã giật mình kinh hãi kêu “a” một tiếng.
Đại hán ấy phóng mắt nhìn tới, bất giác há hốc mồm thật to nói chẳng ra tiếng. Cây roi thép của y đã nằm sờ sờ trong tay thiếu niên bệnh hoạn ấy.
Một hồi lâu, y mới thốt ra được một tiếng:
- Ngươi...
Thiếu niên bệnh hoạn cười lạnh lùng nói:
- Thế nào, ngươi chẳng ngờ chứ?
- A! Ngươi...
Đại hán vạm vỡ thất kinh kêu lên một tiếng, bỗng nhiên y đã lượn mình nhảy vụt ra ngoài phòng lao. Nhưng thiếu niên bệnh hoạn chuyển mình thấp thoáng một cái đã đứng chặn đầu phía trước y ngay.
Thân pháp mau đến đỗi không thể diễn tả được.
Đại hán vạm vỡ giật mình lạnh toát mồ hôi luôn.
Thiếu niên bệnh hoạn khẽ vụt cây roi thép trong ray một cái, cười lạnh lùng nói:
- Thế nào? Ngươi rét rồi chăng?
- Ngươi... là ai thế?
- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì, nhưng bọn bây bị lừa gạt rồi. Bằng hữu, ngươi có hiểu câu “bất thị mãnh long bất quá giang” (không phải rồng dữ thì chẳng qua sống đâu) ư?
Đại hán vạm vỡ thụt lùi ra sau ba bước liền, nói giọng run run:
- Ngươi... đã giả đò làm như thế chăng?
- Đúng thế... mục đích của ta là muốn vào trong nhà lao bí mật này.
- Để làm gì?
- Tìm kiếm một người.
- Tìm ai thế?
- Vương Bán Tiên!
Mặt mày đại biến, hán tử vạm vỡ kinh hồn nói:
- Ngươi... muốn tìm Vương Bán Tiên ư?
- Đúng vậy, bằng hữu! Ta nói thật cho ngươi biết, ta đi vào Thông Thiên quan này được là do ta có sự sắp xếp thật chu đáo. Chắc chắn họ không giết ta đâu, vì ta là một người không biết võ công.
- Bọn ta đã mù cả đôi mắt.
Thiếu niên bệnh hoạn cười lạnh lùng nói:
- Nhưng ta cũng chẳng ngờ đã vào được bí lao thuận lợi đến thế. Như vậy đã giúp ta giảm đi rất nhiều sự phiền phức!
Hắn cười khẩy nói tiếp:
- Bằng hữu, ta hỏi ngươi một việc. Tại sao họ lại trực tiếp giải ta vào thẳng bí lao như thế?
- Có lẽ họ đã thất sách chăng?
- Thất sách?
- Đúng vậy. Chương cô nương đã nhất quyết bảo họ buông tha cho ngươi ra khỏi quan, Đại quan chủ đành phải lừa dối y và bảo rằng đã thả ngươi đi khỏi rồi...
- Nhưng cuối cùng lại đưa ta vào bí lao có phải vậy không?
- Đúng vậy!
- Ngoại trừ Đại quan chủ biết có bí lao này, ngoài ra không còn ai biết chứ?
- Còn một người nữa.
- Ai thế?
- Điền sư gia!
Thiếu niên bệnh hoạn cười lạnh lùng nói:
- Bằng hữu, ta xin hỏi ngươi tung tích một người nữa.
- Ai thế?
- Vương Trung!
- Vương Trung?
- Đúng thế, có phải y vẫn còn ở trong Thông Thiên quan chăng?
- Y đã chết từ lâu rồi!
Thiếu niên bệnh hoạn giật bắn người lên, hỏi:
- Ngươi... nói thật chứ?
- Đúng thế, y chết cách đây đã năm năm rồi.
- Chết như thế nào vậy?
- Ta cũng chẳng biết.
Hai mắt thiếu niên bệnh hoạn lộ ra sát khí, nghiến răng kêu ken két, gầm thét nói:
- Nói, hiện giờ Vương Bán Tiên ở đâu?
- Ta không biết!
Thiếu niên bệnh hoạn giận dữ hét lớn tiếng nói:
- Ngươi hết muốn sống rồi chăng?
Tiếng gầm thét này khủng bố đáng sợ ghê gớm làm hán tử vạm vỡ đã giật mình kinh hãi, thụt lùi ra sau một bước. Thình lình y điên cuồng gầm rống hét lớn tiếng:
- Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi thôi!
Dứt lời y tung tay đánh ra một chưởng luôn.
Bấy giờ hán tử vạm vỡ đã liều mạng thật rồi, thế tấn công nhảy vồ tới chẳng khác gì như một con hổ điên, kinh người khủng khiếp. Thiếu niên bệnh hoạn hét lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn chết thật sao?
Hắn chuyển mình một cái, cây roi thép vung tới nhanh như cắt.
Bóng người thấp thoáng lần nữa, hán tử vạm vỡ đã đánh ra chưởng thứ hai mãnh liệt kinh người.
Thình lình...
Trong lúc hán tử vạm vỡ đánh ra luồng chưởng phong thì cây roi thép trong tay thiếu niên bệnh hoạn đã vụt tới lóe lên một tia ánh sáng màu xanh nhanh như điện xẹt.
Một tiếng kêu thảm vang lên lập tức.
Bóng roi thấp thoáng vụt một phát thì cả thân người hán tử vạm vỡ té ngã xuống, đồng thời một cánh tay phải của y đã đứt lìa thân lại.
Thiếu niên bệnh hoạn gầm hét nói:
- Hãy mau đứng dậy nào!
Tiếng hét như sấm nổ, nghe thấy phải sởn lạnh tóc gáy, hán tử vạm vỡ hãi hùng nói giọng run run:
- Ngươi... cứ giết phức ta cho rồi.
- Ta sẽ giết ngươi vì ngươi tác oai tác quái cũng khá đủ rồi. Bằng hữu, ngươi nói mau, hiện giờ Vương Bán Tiên ở phòng lao nào?
- Không biết...
- Muốn chết ư?
Thiếu niên bệnh hoạn vừa dứt lời thì hắn nhanh như cắt đã nhấc bổng cả thân người hán tử vạm vỡ lên cao, nghiến răng nói:
- Nếu ngươi không nói, ta sẽ xé rời cả tứ chi ngươi ra cho mà xem.
- Ngươi...
- Bằng hữu, ta nói được ắt phải làm được chẳng sai, ngươi có nói không?
Hán tử vạm vỡ kinh hãi nói:
- Ta... nói... ta nói ngay!
- Thế thì nói mau.
- Y... bị nhốt trong phòng lao tận cùng...
Hán tử chưa nói hết lời thì bàn tay phải của thiếu niên bệnh hoạn đã khép đập xuống một cái, kêu “oa” một tiếng thảm thiết, tức thì cái đầu hán tử vỡ tung, máu phun ra như mưa, chết ngay lập tức.
Hồi 6
Thầy tướng số trong nhà lao
Sau khi thiếu niên bệnh hoạn giết chết hán tử vạm vỡ ấy, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng chẳng thay đổi gì cả.
Hắn tiện tay ném xác hán tử vạm vỡ xuống đất, sau đó đi ra nhà lao, bỗng hắn như nhớ ra điều gì lại quay trở vào phòng lao lần nữa.
Hắn cúi người xuống, từ trong tay hán tử vạm vỡ lấy một xâu chìa khóa ra, sau đó hắn bước về hướng căn phòng giam cuối cùng.
Trong bí lao có khoảng mười phòng giam. Thiếu niên bệnh hoạn đã đi tới căn phòng giam tận cùng, phóng mắt nhìn vào trong phòng giam thấy một lão nhân gầy ốm đang nằm co quắp trong đó.
Thiếu niên bệnh hoạn hơi xúc động...
Ông lão nằm co quắp trong phòng giam chẳng hề nhúc nhích gì hết.
Hiển nhiên thiếu niên bệnh hoạn mạo hiểm sanh tử tìm kế vào đây để kiếm Vương Bán Tiên, vị võ lâm dị sĩ này, ắt phải có sự việc quan trọng chẳng sai.
Hắn mở cửa phòng giam kêu cọc một tiếng, lão nhân trong phòng giam bỗng giật mình khẽ nhích động thân người một cái.
Thiếu niên bệnh hoạn khẽ gọi một tiếng:
- Lão tiền bối!
Lão Vương Bán Tiên nằm trong phòng giam giật bắn người lên, ngước đầu chăm chú nhìn đối phương. Nhưng gương mặt lão chẳng còn chút sắc máu gì hết, cặp mắt lờ đờ yếu ớt từ từ mở to, nói:
- Ngươi... là ai?
Âm thanh yếu ớt vô cùng.
Thiếu niên bệnh hoạn hấp tấp hỏi:
- Thưa lão tiền bối, người... có phải là Vương Bán Tiên chăng?
Vương Bán Tiên run bắn người lên, nói:
- Vương Bán Tiên... đúng vậy, ta là Vương Bán Tiên Vương Nhất Quyền đây!
Ngươi... là ai thế?
Hai mắt thiếu niên bệnh hoạn bỗng nhỏ tiếng hai hàng lệ, nói:
- Thưa lão tiền bối, tôi... là Vương Hoa đây!
- Vương Hoa ư?
Rõ ràng lão xa lạ với hai chữ Vương Hoa này!
Vương Hoa uất nghẹn nói:
- Lão tiền bối, người còn nhớ Vương Phong chăng?
Hình như Vương Bán Tiên sực nghĩ ra người này, lớn tiếng nói:
- Ngươi... chính là con trai của Vương Phong sao?
- Vâng!
- Ngươi...
Hiển nhiên Vương Bán Tiên đã kinh ngạc chẳng ít.
Vương Hoa nói tiếp:
- Thưa lão tiền bối, cháu bất kể sống chết đã liều mạng mạo hiểm đến đây, vì cháu có việc rất quan trọng phải hỏi lão tiền bối...
- Sao ngươi lại biết ta bị nhốt ở đây?
- Vãn bối chỉ suy đoán mà thôi, ngoài ra Vương Trung bá bá cũng đã nói cho vãn bối biết, lão tiền bối... bây giờ vãn bối chẳng biết nói gì trước đây...
Vương Bán Tiên xúc động mãnh liệt một hồi thật lâu, sau đó mới bình tĩnh, nói:
- Trước kia chính Vương Trung đã cứu ngươi ư?
- Vâng, chính Vương bá bá cứu vãn bối, sau khi cha mẹ vãn bối bị bắt giữ. Sau khi cha mẹ vãn bối bị bắt giữ, y đã lén lút dẫn vãn bối rời khỏi Thông Thiên quan... bằng không thế thì vãn bối... đã chết từ lâu rồi.
Gương mặt khô đét và không còn chút sắc máu gì hết của Vương Bán Tiên đã hiện ra vẻ vừa hoài nghi vừa bi thương, nói:
- Ngươi mạo hiểm sanh tử đến đây có điều gì muốn hỏi ta?
- Vâng, thưa lão tiền bối, trước kia sau khi Vương bá bá cứu vãn bối thoát nạn, người đã nói cho vãn bối biết, nếu vãn bối muốn biết mọi việc diễn biến năm xưa thì cứ đến tìm lão tiền bối... Vãn bối đã thám thính một khoảng thời gian rất lâu rồi, nghe người ta đồn đại rằng sau khi lão tiền bối vào Thông Thiên quan thì chẳng thấy trở ra, mà môn nhân của Thông Thiên quan thì không một ai biết gì hết. Họ bảo rằng tiền bối đã rời khỏi đây. Thế rồi vãn bối suy đoán rằng tiền bối đã bị nhốt ở một nơi thật bí mật. Vãn bối đã cố tình đến hỏi thăm Mật bộ trưởng lão về tình hình Thông Thiên quan, sau đó giả dạng làm thầy tướng số đến Thông Thiên quan...
- Ngươi chẳng sợ họ nhận ra ngươi và phải giết chết ngươi chăng?
- Thưa lão tiền bối, không xảy ra việc đó đâu, vì vãn bối đã có sự bố trí, chuẩn bị rất chu đáo. Chắc chắn họ sẽ không giết vãn bối vì họ cho rằng vãn bối không biết võ công đồng thời vãn bối đã đeo chiếc mặt nạ da người.
Vương Bán Tiên nói:
- Ngươi muốn hỏi những việc gì thế?
Vương Hoa bị lão hỏi một cách bất thình lình nên hắn ngẩn người giây lát. Phải, hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng tức thời hắn chẳng biết hỏi gì trước đây.
Hắn im lặng một hồi thật lâu, sau đó lên tiếng nói:
- Thưa lão tiền bối, lúc phụ thân của vãn bối ngộ nạn, ngươi đã đến kịp Thông Thiên quan chưa?
- Ta đã có mặt tại nơi đây rồi.
- Tiền bối có biết gia phụ sắp thọ nạn chăng?
- Biết chứ!
- Gia phụ được phái đến Đông Hải để gặp Thiết Đao Tiều Chủ xin thuốc và vãn bối cũng đã đến Đông Hải một chuyến rồi, nhưng không biết có phải Thiết Đao Tiều Chủ đã tận tay giao thuốc cho gia phụ không?
- Đúng thế, chính Thiết Đao Tiều Chủ đã tận tay giao thuốc cho phụ thân ngươi.
Vương Hoa biến sắc nói:
- Thế thì vị Đại quan chủ Chương Thiếu Đường nhất định đã chẳng có đến Đông Hải rồi?
- Đúng vậy!
- Y đã cố ý mưu hại gia phụ ư?
- Đúng thế! Thông Thiên quan Chương Vĩnh Kỳ đã mắc chứng bệnh não ắt phải có nguyên do khác thôi.
- Ý tiền bối muốn nói sao?
- Thông Thiên Thần Quân đã mắc mưu. Người hạ thủ ám hại y có lẽ chính là vị Đại quan chủ Chương Thiếu Đường, nhưng vì Thông Thiên Thần Quân chưa phát giác mà thôi. Thế rồi Chương Thiếu Đường tiến hành mưu kế thứ hai, vì phụ thân của ngươi biết được một việc.
- Việc gì thế?
- Sự việc này rất có thể là một đại bí mật, nên y mới sai khiến phụ thân ngươi đi cầu thuốc...
- Nhưng mà chính Điền sư gia cho Thần quân uống thuốc...
- Ta đã biết việc này, theo ta suy đoán có lẽ chính bản thân Điền sư gia cũng không hay biết gì hết, tại vì từ đầu cho đến cuối cùng, thang thuốc ấy vẫn luôn luôn ở trong tay phụ thân của ngươi, đồng thời Chương Thiếu Đường cũng chưa bao giờ động đến thang thuốc ấy.
- Thế thì làm sao y hạ thủ được?
- Do một nữ nô!
- Nữ nô ư? Vãn bối chẳng hiểu gì hết.
Vương Bán Tiên khẽ cười nói:
- Đương nhiên ngươi không sao hiểu được rồi! À, cũng tại phụ thân của ngươi thiếu cẩn thận. Tình hình xảy ra lúc đó là như thế này:
Sau khi phụ thân ngươi phụng mệnh lệnh đi lấy thuốc, thế rồi y thượng lộ đến Đông Hải ngay. Trên đường đến Đông Hải phụ thân ngươi đã gặp ta và gặp lúc Thiết Đao Tiều Chủ đến tìm ta, thế rồi ba chúng ta hội ngộ với nhau.
Phụ thân ngươi nói rõ sự việc với Thiết Đao Tiều Chủ, Thiết Đao Tiều Chủ chỉ thoáng ngạc nhiên khi nghe nói Thông Thiên Thần Quân mắc chứng bệnh đau não, y liền biếu cho một thang thuốc ngay.
Chương Vĩnh Kỳ là nhân vật chánh phái và đã tạo nên biết bao sự nghiệp chánh nghĩa ở võ lâm, chắc ngươi đã nghe nói đến điều này chứ?
- Vâng, vãn bối biết điều này.
- Thân phụ của ngươi đã đầu vào Thông Thiên quan phần vì muốn trả ơn cho Thông Thiên Thần Quân...
- Trả ơn?
- Đúng thế, năm xưa Thông Thiên Thần Quân từng cứu sống phụ thân ngươi một lần, phần vì do ta đề cử giới thiệu cho Chương Vĩnh Kỳ. Ta cho rằng thân phụ ngươi có một hoài bảo rất lớn, đầu vào Thông Thiên quan là thượng sách, ai ngờ ta gián tiếp lại hủy mất một mạng của y...
- Thưa lão tiền bối, người kể rằng sau khi phụ thân của vãn bối lấy được thang thuốc thì sao nữa?
- Lúc đó y nhận được thuốc định trở về ngay bỗng nhiên ta trông thấy trên trán bên phải y hiện ra một vết hắc khí, biết y sắp gặp tại họa...
Thế rồi ta căn dặn y phải về ngay Thông Thiên quan, chớ nên đình trệ, đồng thời bảo y hết sức cẩn thận, không được sang tay thang thuốc ấy cho người khác, bằng không ắt phải xảy ra tai họa chẳng sai.
Ta rất tin tưởng phụ thân ngươi sẽ hết sức thận trọng, tại vì y biết ta quyết chắc không bao giờ nói đùa đâu. Nghe nói chính tay Điền sư gia cho Chương Vĩnh Kỳ uống thang thuốc đó và phụ thân ngươi cũng chẳng hề rời khỏi hai người một bước nào hết...
- Thế thì Điền sư gia và Chương Thiếu Đường đã thông đồng với nhau thi hành thủ thuật rồi?
- Chẳng phải ta đã nói với ngươi là chính Điền sư gia cũng không biết gì hết ư?
Thanh thuốc ấy đã bị hỏng trên đường mang về... và lý do hỏng việc có lẽ chính là ở trong tay một nữ nô...
- Lão tiền bối hãy nói cho rõ ràng hơn xem nào?
Lúc ấy phụ thân ngươi chia tay với ta và Thiết Đao Tiều Chủ, chiếu theo thời gian lộ trình trong vòng năm ngày phải về đến Thông Thiên quan, nhưng mãi cho đến ngày thứ bảy y mới trở về...
- Thế chẳng phải chậm trễ thêm hai ngày chăng?
- Đúng thế, trễ cả hai ngày...
- Một người đi đường có lúc nhanh có lúc chậm. Việc chậm trễ vài ba ngày cũng thường thôi.
- Nhưng mà dưới tình hình khẩn cấp như thế, y không có lý do gì phải chậm trễ hết.
Ngoại trừ xảy ra sự việc gì cực kỳ quan trọng...
- Sự việc gì đã xảy ra ư?
- Y đã gặp phải Nữ Nô Phiến Tử (phiến tức là buôn bán, có nghĩa là tay buôn bán nữ nô lệ).
- Nữ Nô Phiến Tử?
- Đúng thế, tay Nữ Nô Phiến Tử này là một nhân vật cực kỳ thần bí, y chuyên nghề bán ra nữ nô. Nghe nói phụ thân ngươi gặp Nữ Nô Phiến Tử và đã mua lại một nữ nô với y...
- Có chuyện như thế sao?
- Ta cũng không dám khẳng định có sự việc như thế xảy ra hay không, vì ta chỉ nghe có một người nói lại mà thôi. Thế rồi ta đoán biết ngay tình hình nguy to vì nếu lời đồn đại ấy có thật thì phụ thân ngươi ắt phải xảy ra sự biến, vì thế ta hấp tấp đuổi theo về tới Thông Thiên quan...
- Sao tiền bối lại biết đã xảy ra việc gì với phụ thân vãn bối?
- Vì vết hắc khí nổi trên trán phụ thân ngươi theo tướng số đã ghi chép, chính hắc khí đó muốn nói tới nữ nhân, cho nên y sẽ vì một nữ nhân mà mang họa...
- Về sau thế nào nữa?
- Lúc ta về tới Thông Thiên quan thì phụ mẫu ngươi đã thọ nạn mà chết cả. Ta lập tức đến gặp Chương Thiếu Đường hỏi rõ diễn biến mọi việc, đồng thời ta đã nói cho y nghe rằng phụ thân ngươi đã lấy được thứ thuốc thật. Nhưng Chương Thiếu Đường cứ nhất quyết cho rằng thuốc ấy là thuốc giả hiệu. Y nói rằng y đã hỏi thăm Thiết Đao Tiều Chủ rồi...
- Thế rồi chính lão tiền bối cũng bị bắt giam và bị nhốt vào bí lao luôn?
- Không, y đã đuổi ta ra khỏi quan, nhưng ta vừa ra khỏi Thông Thiên quan lại lập tức bị bắt giữ mà bỏ giam vào nhà lao đây.
Vương Bán Tiên nói tới đây liền thở dài vài tiếng.
Vương Hoa nói:
- Thưa tiền bối, chính sự việc đã xảy ra như thế ư?
- Đúng vậy, mọi sự đã xảy ra như thế?
- Vãn bối còn một nghi vấn nữa, nếu quả thật phụ thân vãn bối đã mua được một nữ nô tại sao lúc đó chẳng thấy người mang một người nữ nhân về quan?
- Quả thật là ly kỳ, nhưng phụ thân ngươi đã chậm trễ hai ngày đường thì việc này rất có thể đã xảy ra vậy, ngoài ra không còn lý do gì khác để giải thích nữa.
Vương Hoa hỏi:
- Thưa tiền bối, thế thì theo tiền bối suy đoán có phải chính nữ nô ấy đã đánh tráo thang thuốc ấy chăng?
- Đúng thế.
- Mà sự việc này có liên hệ đến Chương Thiếu Đường chứ gì?
- Đúng là như thế!
- Thưa tiền bối, phụ thân vãn bối còn bạn hữu thân tín nào đã biết được sự việc này chăng?
Vương Bán Tiên trầm tư giây lát, nói:
- Ở chốn giang hồ này phụ thân ngươi chẳng được bao nhiêu bạn hữu. Ngoại trừ ta và Thiết Đao Tiều Chủ, ngoài ra nghe nói còn một người nữa tên là Tiếu Tiếu thư sinh.
- Tiếu Tiếu thư sinh?
- Đúng thế, nhưng mà người này ít khi xuất hiện giang hồ lắm.
- Thưa lão tiền bối, vãn bối có thể thỉnh giáo người thêm một người nữa chăng?
- Ai?
- Tiền bối có biết ở chốn giang hồ này có một người kêu là Vô Tình Thư Sinh chăng?
- Vô Tình Thư Sinh ư?
- Vâng chính là Vô Tình Thư Sinh, trước kia vãn bối thoát khỏi Thông Thiên quan có gặp một người nữ nhân, võ công của y cực kỳ cao cường, nhưng y có một cảnh ngộ thật bi thảm. Y đã truyền dậy võ công cho vãn bối, đồng thời bảo vãn bối tìm cho ra Vô Tình Thư Sinh để trả thù cho y.
Vương Bán Tiên nói:
- Ta không phải là người võ lâm nên đối với những sự việc và các nhân vật trên chốn giang hồ này không được biết cho mấy. Ta không biết con người có danh xưng Vô Tình Thư Sinh này...
Vương Hoa khẽ gật đầu...
Vương Bán Tiên nói tiếp:
- Phụ thân ngươi đã bị mưu hại như thế, rõ ràng y ắt phải biết được một bí mật gì đó? Nếu không thế, chắc chắn y chẳng ngộ nạn này đâu, chỉ có một người có thể biết được việc này...
- Ai?
- Chương Vĩnh Kỳ.
- Chương Vĩnh Kỳ?
- Đúng thế, hắn không lý do gì chẳng biết phụ thân ngươi bị hại đâu, mà vấn đề này chỉ có mỗi một mình y giải đáp được mà thôi.
Vương Hoa khẽ gật đầu biểu thị đồng ý. Đúng thế, chắc chắn Thông Thiên Thần Quân phải biết phụ thân hắn đã bị hại, nếu y mở miệng nói chuyện được thì nghi vấn này sẽ được sáng tỏ ngay.
Hắn suy nghĩ tới đây, vội hỏi:
- Thưa lão tiền bối, người có biết ai có thể chữa trị được y chăng?
- Chữa trị bệnh của Thông Thiên Thần Quân?
- Vâng.
- Để làm gì thế?
- Vãn bối muốn cướp Chương Vĩnh Kỳ đi khỏi đây!
- Ngươi nói sao?
- Vãn bối nói rằng vãn bối phải cướp Chương Vĩnh Kỳ ra khỏi Thông Thiên quan.
- Ngươi muốn cướp Chương Vĩnh Kỳ rời khỏi đây?
- Đúng thế!
- Để làm gì?
- Tại vì y có thể giải đáp được phụ thân vãn bối đã biết được bí mật gì đó.
- Cho nên ngươi muốn cướp y đi khỏi đây?
- Vâng, thưa tiền bối, người nào có thể chữa trị được bệnh y?
Vương Bán Tiên cau mày nói:
- Có, trên chốn giang hồ này có lẽ có người chữa lành được bệnh của y. Nhưng thế mà chẳng ai biết hết!
- Ai thế?
- Nữ nô!
Vương Hoa ngạc nhiên lập lại lần nữa:
- Nữ nô?