Với bộ mặt còn ngái ngủ, cùng những nét hốc hác biểu lộ sự lười nhác lâu ngày đã trở thành thói quen, lão Đoàn Ngưu vươn vai, uể oải thả chân xuống chiếc chỏng tre, mặc dù ánh nhật quang đã lên cao quá ngọn cây. Lão há miệng ngáp một cái rõ dài, rồi mới miễn cưỡng bước đến bàn. Tất cả mọi thứ có trong gian thảo xá này đều rỗng tếch và cáu bẩn. Nếu như không có Đoàn Ngưu trong gian thảo xá xiêu vẹo này thì chắc chắn đây là một ngôi thảo xá hoang tàn, tệ hại. Lão bưng lấy bình trà nguội lạnh, chắc mãi mới được chén nước. Lão nhìn chén trà rồi liếm hai cánh môi khô đét. Lão bưng chén trà với thái độ thật miễn cưỡng và lười biếng. Rồi như cố lắm, Đoàn Ngưu mới có thể hớp lấy chén trà đó. Lão nhìn mặt vị chúa lâu ngày không gặp. Với Đoàn Ngưu, có vị trà đã là quí lắm rồi, cho dù đó là chén trà thiu đối với người khác chẳng thể nào dùng được. Lão chép lưỡi như thể muốn tận hưởng nốt phần vị trà còn lại trong miệng mình. Cửa thảo xá của lão dịch mở, Thiên Tống bước vào. Đoàn Ngưu đặt chén trà xuống bàn, chăm chăm nhìn Thiên Tống. Thiên Tống bước đến trước mặt Đoàn Ngưu. - Đoàn lão huynh sao lại nhìn Thiên Tống với ánh mắt lạ lẫm như vậy ? Đoàn Ngưu miễn cưỡng đứng lên. Lão chỏ tay lên mặt bàn. Chiếc bàn cũ kỹ những tưởng dẹo hẳn xuống bởi sức nặng lười nhác của Đoàn Ngưu. Lão nhìn Thiên Tống mãi một lúc rồi nói: - Hê... Trương Thiên Tống... Ngươi hiện hồn về hù dọa lão đó à ? Thiên Tống mỉm cười rồi nói: - Đoàn lão huynh nhìn kỹ lại xem, với lại bây giờ đang giữa thanh thiên bạch nhật thì làm sao mà có hồn ma bóng quế ở đây được chứ ? Đoàn Ngưu gật đầu: - Đúng rồi... Đúng rồi. Lão nhìn lên mái thảo xá có những cái lỗ nham nhở, mà ánh mặt trời chiếu xuyên qua. Đoàn Ngưu nói tiếp: - Đúng rồi... Lúc này đang là ban ngày thì hồn ma bóng quế đâu dám xuất đầu lộ diện chứ ! Nói rồi lão nhìn lại Thiên Tống. - Ngươi đào thoát khỏi tử lao ? Thiên Tống từ tốn nói: - Đào thoát hay không đào thoát thì không cần bận tâm đến Đoàn lão huynh ! Thiên Tống lia mắt nhìn quanh , rồi quay lại Đoàn Ngưu: - Xem chừng cuộc sống của Đoàn lão huynh không có gì thay đổi. Lão Đoàn gật đầu: - Đúng rồi... Lão huynh chẳng có gì thay đổi cả. Cuộc sống của ta vẫn bình thường ! Một sự bình thường trong sự thiếu thốn ! Thiên Tống nói móc: - Có bao giờ Đoàn lão huynh đầy đủ đâu ! Đoàn Ngưu thản nhiên đáp: - Tại cái số của Đoàn Ngưu như vậy ! Lão nhìn lại Thiên Tống, lưỡng lự nói: - Thiên Tống... Đoàn Ngưu ta chỉ còn mỗi gian thảo xá này che mưa, che nắng... Ngươi đến đây... ta sợ... Thiên Tống bình thản hỏi: - Lão huynh sợ Thiên Tống là tử tội của triều đình, nên gian thảo xá này có thể bị thiêu rụi bởi sự có mặt của Thiên Tống. Đoàn Ngưu đáp trong lắp bắp: - Ta rất... rất hiểu ngươi... Nhưng khổ nổi ta chỉ còn có mỗi gian thảo xá này thôi ! Thiên Tống lấy trong ngực áo ra một tờ ngân phiếu đặt lên mặt bàn. Y nhìn Đoàn Ngưu nói: - Với số ngân lượng này... Đoàn lão huynh có thể tậu cho mình một ngôi nhà khang trang ! Mắt lão Đoàn sáng rực lên nhìn tờ ngân phiếu trên bàn. Lão lặp bặp nói: - Trương lão đệ định tặng cho lão số ngân lượng này à ? Thiên Tống gật đầu. Đoàn Ngưu vươn tay chộp lấy nhưng Thiên Tống nhanh tay hơn giật phắt tờ ngân phiếu về phía mình. Lão Đoàn sững sỡ nhìn Thiên Tống hỏi: - Thiên Tống ! Lão đệ hứa cho lão huynh mà ? - Đúng ! Tờ ngân phiếu một trăm lạng này sẽ thuộc về Đoàn lão huynh. Nhưng trước khi nó thuộc về Đoàn lão huynh, lão huynh phải cho Thiên Tống biết một chuyện. Đoàn Ngưu nhanh nhảu hỏi: - Hê... Nói như vậy, Trưong lão đệ đến đây đâu phải cho lão huynh số ngân lượng này, mà là muốn mua kiến văn của huynh ! Thiên Tống đáp lại bằng một câu hỏi: - Thế Đoàn lão huynh có bán cho Thiên Tống không ? Đoàn Ngưu giả lả cười, rồi nói: - Đoàn Ngưu này am tường mọi việc trên đời này đâu phải để dành cho mình. Lão am tường là để bán đó mà ! Lão chỉ bình trà trên bàn rồi nói: - Không có ai mua nên lão Đoàn mới ra nông nổi này ! Sáng thức dậy chẳng có một bình trà nóng, mà phải dùng tạm trà thiêu. Sống thế này sao gọi là sống ! Lão vừa nói vừa nhìn tờ ngân phiếu trên tay Thiên Tống. Lão xoa tay, giả lã cười rồi nói: - Trương lão đệ đến đây định hỏi lão Đoàn này điều gì nào ? Thiên Tống đặt tờ ngân phiếu lên bàn rồi nghiêm giọng nói: - Đoàn lão huynh hãy cho Thiên Tống biết về Thiên Sứ bóng tối ! Thiên Tống nói dứt câu thì Đoàn Ngưu xua tay chẳng khác nào đuổi một bầy ruồi bắt đầu xuất hiện, chực bâu lấy lão. Đoàn Ngưu nói: - Không không ! Trương lão đệ đi đi... Ta không biết gì cả ! Lão lắc đầu nói tiếp: - Lão Đoàn này không biết gì cả ! Thiên Tống nói khích: - Vạn Kiếm Thông Đoàn Ngưu mà lại không biết gì sao ? Thiên Tống vừa nói vừa đặt tiếp một tờ ngân phiếu thứ hai lên bàn. Tờ ngân phiếu thứ hai đập vào mắt Đoàn Ngưu, khiến mắt lão sáng hẳn lên. Mặc dù thèm hai tờ ngân phiếu đến rỏ cả nước miếng ra mép miệng, nhưng lão Đoàn vẫn lắc đầu, miễn cưỡng nói: - Ta không biết gì cả ! Thiên Tống nhìn vào mắt lão Đoàn. Y chậm rãi nói: - Vạn Kiếm Thông mà không biết gì thì chẳng phải là Vạn Kiếm Thông. Vạn Kiếm Thông Đoàn Ngưu đã chết hẳn rồi ! Thiên Tống vừa nói vừa lòn tay ra sau lưng rút lưỡi huyết kiếm. Đoàn Ngưu biến sắc: - Ngươi làm gì thế ? Thiên Tống lạnh lung đáp: - Cái đầu của Vạn Kiếm Thông không còn là Vạn Kiếm Thông thì để cái xác làm gì ? Đoàn Ngưu biến sắc: - Đừng mà... Ta còn cái đầu ! Thiên Tống chậm rãi nói: - Được ! Vậy thì nói cho Thiên Tống biết Thiên Sứ bóng tối đang ở đâu ? Đoàn lão huynh biết gì về Thiên Sứ bóng tối ? Đoàn Ngưu hỏi lại: - ... Tại sao Trương lão đệ cần biết về Thiên Sứ bóng tối chứ ? Thiên Tống đáp bằng một giọng lạnh lùng: - Thiên Tống đang hỏi lão huynh hay lão huynh đang hỏi Thiên Tống ? Chân diện Đoàn Ngưu chảy dài xuống trong thật thảm não. Lão miễn cưỡng đáp lời Thiên Tống. - Lão huynh đang bị hỏi ! Vẫn bằng một giọng lạnh lùng: - Thế thì lão huynh chỉ nên trả lời Thiên Tống mà không cần thiết phải hỏi ngược lại Thiên Tống ! Lão thở hắt ra một tiếng rồi nói: - Tại vì ngươi không biết đấy thôi ! Bất cứ ai nhắc đến cái tên Thiên Sứ bóng tối thì đều phải chết ! Thiên Tống chậm rãi nói: - Ở đây chỉ có lão huynh và Thiên Tống. Không có người thứ ba. Đoàn Ngưu chống trả lại: - Tai vách mạch rừng, ai biết được chũ ngờ ! Gương mặt của Thiên Tống sa sầm lại: - Nếu huynh không nói thì huynh cũng có thể chết đó ! Chết trước khi người ta biết lão huynh nhắc đến cái tên đó ! Đoàn Ngưu giật mình hỏi: - Ta không nói, ngươi giết ta à ? Thiên Tống gật đầu, đáp cộc lốc: - Đúng ! Dừng lại một lúc, Thiên Tống từ tốn nói: - Lão huynh đừng ngạc nhiên. Bởi vì ai cũng có thể chết bởi Huyết Kiếm của Thiên Tống ! Đoàn Ngưu dáo dác nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói: - Ngươi muốn biết Thiên Sứ bóng tối bóng tối ư ? Thiên Tống cau mày lộ vẻ bất nhẫn rồi gật đầu. Đoàn Ngưu ngập ngừng nói: - Nếu như ngươi muống biết Thiên Sứ bóng tối là ai thì chỉ có duy nhất một người giúp được cho ngươi ! Thiên Tống nghiêm giọng nói: - Ai ? Lão đảo mắt nhìn quanh như sợ có ai nghe được tiếng của lão: - Mỹ nữ Hà Như Băng ! Thiên Tống nhìn vào mắt Đoàn Ngưu, cứ như thể y muốn thẩm chứng lại lời nói của họ Đoàn. Y trầm giọng nói: - Thiên Tống sẽ đích thân tìm đến Hà Như Băng. Nhìn lại lão Đoàn một lần nữa, Thiên Tống chậm rãi nói: - Lão huynh hãy giữ lấy những gì Thiên Tống ban phát ! Nói rồi, Thiên Tống mới quay bước rời khỏi gian thảo xá tồi tàn của Vạn Kiếm Thông Đoàn Ngưu. Rời thảo xá của lão Đoàn, Thiên Tống đi thẳng một mạch đến tòa "Nguyệt Lâu" Tòa Nguyệt Lâu có kiến tạo theo hình trăng lưỡi liềm, tọa lạc trên một ngọn đồi có tên là "Phong đồi". Xung quanh tòa Nguyệt Lâu là những hàng liễu xanh mướt, ngút ngàn, đón lấy những ngọn gió để tạo ra những âm thanh rì rì, rào rạt, khiến cho người ta cảm tưởng những táng cây liễu đang cùng đồng xướng khúc đồng ca nào đó. Hai bên lối vào chính sảnh Phong lầu là hai dãy hoa đăng. Khi màn đêm buông xuống, chúng tạo ra khung cảnh thật tráng lệ, huy hoàng,nhưng không kém nét hoàng ảo lung linh. Nguyệt lầu đúng là một tòa lầu đầy thơ mộng, huyền ảo lại không thiếu đi nét tráng lệ toát ra sức hấp dẫn với bất cứ ai đặt chân đến Hàm Đan. Nhưng nếu chỉ có vẻ thơ mộng, huyền ảo và trang lệ không thôi thì Nguyệt Lâu cũng chưa thể có sức quyến rũ khách thập phương. Vượt lên trên toà Nguyệt lâu lung linh, huyền ảo đó là những nàng cung nữ thướt tha trong những bộ cánh trắng, chẳng khác nào những nàng tiên nơi chốn bồng lai tiên cảnh. Mà với sắc đẹp, lẫn phong thái của họ đủ sức giữ chân bất cứ ai đang chiêm ngưỡng tòa Nguyệt lâu. Đứng lên trên những tiên nữ đài các kiêu sa đó phải nói đến trang mỹ nữ độc nhất vô nhị của chốn cung thành, đó là Hà Như Băng. Nàng có thể được người ta ví von như cái tâm của sự quyến rủ. Ngay cả những thi sĩ, hay những họa nhân nếu gặp Hà Như Băng cũng phải sững sốt trước nhan sắc siêu phàm của nàng. Nếu là họa nhân thì chẳng thể nào phóng bút phát họa vẽ đẹp của mỹ nhân. Bởi khi đối diện với nàng, họ đâu còn nghĩ đến chuyện phóng bút họa chân. Vì nét đẹp của nàng đã vượt lên trên cả niềm đam mê của họ. Nếu là thi nhân thì tứ thơ cũng chẳng còn bởi nhan sắc của Hà Như Băng đã tước đi cái hồn của người thi sĩ. Chỉ với mỗi ánh mắt của Hà Như Băng thôi đã có bao nhiêu trang nam tử phải khốn khổ... Vì nhan sắc của nàng, thậm chí đã có những gã si tình đến độ chấp nhận bán hồn để mãi mãi được là hồn ma bám theo gót chân nàng. Vì trời phú cho mình nhan sắc bất phàm đó nên nàng cũng chẳng bao giờ dám xuất đầu lộ diện trước mọi người. Nàng không thường cho người ta thấy mặt nàng, chẳng qua là sợ gieo phiền lụy cho những đấng mày râu sớm đặt chữ tình vô vọng vào nàng. Chính vì thế, vô hình chung, Hà Như Băng trở thành sự thách thức đối với những trang vương tôn công tử. Và cũng trở thành sự kiêu hãnh cho những người được nàng nhìn đến, chứ đừng nói được đối ẩm với nàng thì chỉ có trong mơ, và ai đã mơ thì cũng phải sợ giấc mơ kia sớm tan mất. Khi Trương Thiên Tống bước vào gian chính sảnh thì mọi con mắt đều đổ dồn về phía rèm nhung trên khan đài. Chẳng có người nào để tâm đến sự xuất hiện của Thiên Tống. Điều đó cũng thật dễ hiểu. Bởi so Thiên Tống với trang giai nhân tuyệt sắc như Hà Như Băng thì y sao có thể sánh bằng. Tất cả mọi khách quan có mặt tại Nguyệt lâu vì mỗi một mục đích duy nhất, đó là chiêm ngưỡng trang giai nhân xinh đẹp, chứ nào ai chú ý đến điều gì khác hơn nữa. Huống chi họ biết đêm nay lại là một đêm rất đặc biệt mà Hà Như Băng muốn dành cho người ngưỡng mộ nàng.