Sở Lưu Hương hỏi: - Làm sao có thể tìm được Thần ? Hắc y lão ẩu đáp: - Đó còn tùy vào ngươi, coi ngươi có thể tìm đến thánh đàn của bọn họ không. Sở Lưu Hương hỏi: - Làm sao mới có thể tìm ra thánh đàn của bọn họ ? Hắc y lão ẩu đáp: - Dùng tài nghệ của ngươi, dùng dũng khí của ngươi, nhưng quan trọng nhất, nhất thiết phải có quyết tâm không lùi bước, phải chuẩn bị từ bỏ tất cả những gì thuộc về hồng trần quá khứ trước đây của ngươi, sau đó ... Thanh âm của bà ta lạnh lùng đến mức thấm sâu vào ruột gan, làm cho huyết dịch người ta đều ngưng kết. Sở Lưu Hương nghiến răng: - Sau đó thì sao ? Hắc y lão ẩu đáp: - Sau đó ngươi phải không quản gì tới hậu quả, không quản bất cứ thủ đoạn nào ... Thanh âm của bà ta đột nhiên lại nóng như lò lửa trong địa ngục, nói tiếp: - Ngươi phải dùng mọi thủ đoạn, vô luận là thủ đoạn ti tiện bỉ ổi đến cỡ nào, chỉ cần ngươi có thể tìm đến thánh đàn của bọn họ, gặp được Thần của bọn họ, bọn họ tuyệt không thể thương hại đến ngươi nữa. Sở Lưu Hương thốt: - Nhưng ... Hắc y lão ẩu ngắt lời chàng: - Nhưng còn có một chuyện, ngươi phải ghi nhớ. Sở Lưu Hương hỏi: - Chuyện gì ? Hắc y lão ẩu đáp: - Bất kể ngươi dùng kế mưu gì lừa gạt bọn họ, dùng binh khí gì để đánh gục bọn họ, thậm chí dùng ám khí hay mê dược cũng đều không quan hệ, nhưng lại ngàn vạn lần không thể làm bất cứ người nào trong bọn họ đổ máu. Bà ta gằn từng tiếng, nói tiếp: - Chỉ cần người nhuốm một giọt máu của bọn họ, tất nhất định hối hận cả đời ... Hiện tại ngươi đã biết tất cả, không đi cũng nhất định hối hận cả đời. Gió tịnh không quá lạnh, nước cũng tịnh không quá lạnh. Nhưng Sở Lưu Hương lại nhịn không được, lạnh đến nỗi rùng mình. Chàng rất ít khi sợ hãi, nhưng trong giọng nói của hắc y lão ẩu, lại phảng phất mang theo một thứ ma lực thần bí, phảng phất chỉ cần một câu phù chú của bà ta đã có thể cải biến mệnh vận cả đời chàng. Mệnh vận cuộc đời này của Sở Lưu Hương, có phải do giờ phút này mà đã cải biến ? Chàng không biết. Bởi vì không biết, cho nên mới sợ hãi. Lời nói của hắc y lão ẩu đó thật ra là thật hay giả ? Chàng cũng không biết. Nhưng chàng lại không thể không tin, cũng không dám không tin. Trí tuệ và ý chí của chàng phảng phất đã bị một lực lượng thần bí khống chế, lực lượng không phải là của người, cũng không phải là của Thần. Là một thứ ma lực yêu dị quỷ bí.
oOo
- Đó không phải là ma lực. Hồ Thiết Hoa ngồi đường đường chính chính, nhìn Sở Lưu Hương đang ngồi đối diện, ánh mắt hoàn toàn không có chút say sưa rượu chè. Hắn đã rất lâu chưa từng tỉnh táo như vậy. Mình nếu có hảo bằng hữu lặn lội hai ngày đi tìm mình, mặt mày lại ngập tràn biểu tình mệt mỏi mà mình chưa từng thấy qua, mình cho dù là tửu quỷ siêu cấp, cũng tận lực kiếm cách bảo trì sự bình tĩnh của mình. Ánh mắt Hồ Thiết Hoa không những thanh tỉnh, hơn nữa còn rất kiên định, nhìn Sở Lưu Hương nói từng tiếng: - Đó tuyệt không phải là ma lực gì. Sở Lưu Hương hỏi: - Sao lại không phải ? Hồ Thiết Hoa đáp: - Bởi vì trên trời dưới đất tuyệt không có bất cứ yêu ma quỷ quái nào có thể làm khó được ngươi. Sở Lưu Hương "ồ" một tiếng. Hồ Thiết Hoa thốt: - Ngươi biến thành hồ đồ mê muội, ngoan ngoãn vâng lời, chỉ bất quá vì một chuyện. Sở Lưu Hương hỏi: - Chuyện gì ? Hồ Thiết Hoa đáp: - Tên khờ ngươi đã thật sự yêu ả tiểu yêu tinh đó rồi. Sở Lưu Hương cúi đầu. Chàng đích xác rất mệt mỏi, hai ngày nay, chàng cơ hồ chưa chợp mắt -- vô luận là ai muốn tìm Hồ Thiết Hoa tuyệt không phải là chuyện dễ. Chàng cũng không có cách phản bác lời nói của Hồ Thiết Hoa. Trên thế gian có lực lượng ma quái nào có thể đáng sợ hơn lực lượng của ái tình được ? Hồ Thiết Hoa hỏi: - Chưa từng có ai đến thánh đàn, nói chuyện với Thần ... Ngươi thật sự tin những lời quỷ thoại đó ? Sở Lưu Hương nắm chặt song thủ: - Đó tuyệt không phải là quỷ thoại. Hồ Thiết Hoa lạnh lùng hỏi: - Lão thái bà đó không phải là quỷ sống ? Sở Lưu Hương đáp: - Không phải. Hồ Thiết Hoa thốt: - Ngươi làm sao biết bà ta là người hay là quỷ ? Ngươi căn bản không thật sự nhìn thấy bà ta. Sở Lưu Hương đích xác không. Chàng nhìn thấy chỉ bất quá là cái bóng của bà ta trong nước ... khói nước mù mịt. Bóng người trong nước giống như quỷ hồn trong gió, cũng không biết một trận cuồng phong từ đâu vụt thổi tới lồng lộng, đùa loạn mặt nước. Đợi đến lúc mặt nước yên bằng trở lại, cả người lẫn bóng đã biến mất trong đêm tối. Hồ Thiết Hoa hỏi: - Lão yêu tinh đó đã đến như vậy ? Sở Lưu Hương đáp: - Phải. Hồ Thiết Hoa hỏi: - Lẽ nào ngươi từ đầu tới cuối đều không quay đầu nhìn một cái ? Sở Lưu Hương đáp: - Không. Hồ Thiết Hoa thốt: - Lúc đầu, ngươi không dám quay đầu là vì ngươi sợ bà ta không chịu nói ra tin tức về Trương Khiết Khiết. Sở Lưu Hương đáp: - Không sai. Hồ Thiết Hoa hỏi: - Nhưng đợi đến khi bà ta nói ra rồi, ngươi sao lại không quay đầu nhìn bà ta ? Sở Lưu Hương đáp: - Ta ... ta cũng không biết vì sao. Đợi đến lúc chàng quay đầu lại nhìn, đằng sau đã không còn ai. Lúc bóng người trong nước biến mất, hắc y lão ẩu đó biến mất, cũng không biết biến mất trong nước, hay là biến mất trong gió. Cũng không biết bà ta là người, hay chỉ là một con quỷ trong nước ? Nếu không phải là người, sao lại có bóng ? Hồ Thiết Hoa tròn mắt nhìn Sở Lưu Hương, một hồi lâu sau mới thở dài một hơi: - Ngươi lần này có điểm biến đổi ! Sở Lưu Hương "ồ" một tiếng. Hồ Thiết Hoa thốt: - Không chỉ có một chút biến đổi, mà là biến đổi rất lợi hại, trước đây ngươi cho dù có đánh chết ta, ta cũng không tin ngươi lại biến thành như vầy. Sở Lưu Hương cười khổ: - Bộ dạng hiện tại thì sao ? Hồ Thiết Hoa đáp: - Bộ dạng cúi đầu chán nản bơ phờ, không còn sinh khí. Hắn chợt đập bàn: - Lão thái bà đó có lẽ tịnh không phải là lão yêu quái, nhưng Trương Khiết Khiết lại không biết có phải là tiểu yêu bà không. Sở Lưu Hương thốt: - Nàng không phải ... Hồ Thiết Hoa la lớn: - Ả không phải là ai ? Nếu không phải tại ả, ngươi làm sao lại biến thành bộ dạng như vầy ? Sở Lưu Hương đáp: - Nhưng ... ngươi cũng không thể trách nàng. Hồ Thiết Hoa hỏi: - Không trách ả thì trách ai ? Sở Lưu Hương thốt: - Thật ra nàng sống chết ra sao, cho đến bây giờ cũng không ai biết, ngươi làm sao trách nàng được ? Hồ Thiết Hoa hỏi: - Cho nên ngươi còn muốn kiếm ả ? Sở Lưu Hương không nói gì, ý tứ không nói thông thường là thừa nhận. Hồ Thiết Hoa hỏi: - Vì sao phải tìm ả ? Ngươi thật sự muốn bỏ tất cả, hy sinh tất cả ? Sở Lưu Hương thốt: - Ta ... Hồ Thiết Hoa hỏi: - Ngươi thật sự có thể bỏ chiếc thuyền của ngươi ? Còn rượu bồ đào Ba Tư lâu năm ? Còn có một chút thanh danh bao nhiêu năm nay bán mạng đổi lấy ? ... Hắn càng nói, giọng càng lớn, đột nhiên đứng dậy hét lớn: - Cho dù những thứ đó ngươi có thể không cần, có lẽ nào cả bằng hữu cũng không cần ? Sở Lưu Hương không nói. Ý tứ không nói, cũng tịnh không nhất định là thừa nhận. Hồ Thiết Hoa lại trừng mắt nhìn chàng rất lâu, cả người lại ngồi ịch xuống, thở dài: - Kỳ thực ta đương nhiên biết ngươi vẫn cần bằng hữu, nếu không ngươi làm sao lại cực khổ lặn lội đi tìm ta ? Sở Lưu Hương vẫn không nói gì, bởi vì chàng đã không cần phải nói nữa. Chỉ cần mình thật sự biết rõ hữu tình vẫn tồn tại, bất tất phải nói gì nữa. Qua một hồi rất lâu, Hồ Thiết Hoa mới từ từ nói tiếp: - Nhưng ngươi tốt hơn hết là đừng quên, ngoại trừ ta ra, người còn có rất nhiều bằng hữu. Sở Lưu Hương đương nhiên không quên. Ai có thể quên Tô Dung Dung ? Tống Điềm Nhi ? Lý Hồng Tụ ? Hồ Thiết Hoa thốt: - Bọn họ ngày ngày đợi ngươi, thậm chí còn quan tâm ngươi hơn cả ta, ngươi không hiểu sao ? Sở Lưu Hương đáp: - Ta hiểu rõ. Hồ Thiết Hoa thốt: - Ta cũng biết ngươi tuyệt không thể không cần những bằng hữu đó, nhưng lần đi này của ngươi, lại thật sự có thể vĩnh viễn không trở về. Sở Lưu Hương thốt: - Ta ... ta có thể trở về ... Hồ Thiết Hoa thốt: - Ngươi không cần phải lừa gạt ta, truyền thuyết đó ta cũng từng nghe qua, cứ như ta biết, người trên thế gian đáng sợ hơn bọn họ, chỉ sợ cả một người cũng không có. Sở Lưu Hương cúi đầu. Hồ Thiết Hoa lại nói tiếp: - Bởi vì Thạch Quan Âm, Thủy Mẫu Âm Cơ, Huyết Y Nhân, bọn chúng vô luận lợi hại cỡ nào, cũng chỉ bất quá là một người, bọn họ lại là một gia đình, nghe nói mỗi người võ công đều xuất thần nhập hóa. Sở Lưu Hương thốt: - Truyền thuyết là truyền thuyết, kỳ thực ... tịnh chưa có ai thật sự thấy qua. Hồ Thiết Hoa trầm giọng: - Bởi vì không có người thấy qua, cho nên mới càng đáng sợ. Hắn không để Sở Lưu Hương nói gì, lại nói tiếp: - Nhưng đáng sợ nhất, vẫn không phải là bọn họ, mà là sơn động bọn họ trú ẩn. Sở Lưu Hương hỏi: - Vì sao ? Hồ Thiết Hoa đáp: - Bởi vì ai cũng không biết trong sơn động thật ra có cơ quan gì, có mai phục gì. Sở Lưu Hương miễn cưỡng cười cười: - Cả sơn động như Biên Bức đảo, ta cũng từng đi qua, còn có chỗ nào không thể đi chứ ? Hồ Thiết Hoa thốt: - Đừng quên lần đó có bao nhiêu người đi với ngươi. Nếu không có Hoa Chân Chân, lần đó ngươi đừng mong có thể trở về. Hắn lại nói lớn: - Lần này ngươi còn có thể tìm người như Hoa Chân Chân phụ giúp ngươi sao ? Sở Lưu Hương ngắt lời hắn: - Cho dù có thể kiếm được nàng, ta cũng không thể để nàng theo phụ ta. Hồ Thiết Hoa hỏi: - Sao vậy ? Sở Lưu Hương đáp: - Bởi vì chuyện này chỉ có thể do một mình ta đi làm, nếu không ... Hồ Thiết Hoa xen lời: - Nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong gặp lại được Trương Khiết Khiết. Sở Lưu Hương thở dài, gật gật đầu. Hồ Thiết Hoa hỏi: - Lời đó là lão thái bà nói ? Sở Lưu Hương đáp: - Không sai. Hồ Thiết Hoa hỏi: - Cho nên ngươi chuẩn bị một mình đi đối phó đám người đó, cả ta cũng không thể phụ giúp ngươi ? Sở Lưu Hương đáp: - Không sai. Hồ Thiết Hoa cười lạnh: - Ngươi nghĩ ngươi là người nào ? Thần thánh ba đầu sáu tay ? Sở Lưu Hương đáp: - Ta không phải. Hồ Thiết Hoa hỏi: - Ả thật sự đáng để ngươi làm như vậy ? Trên mặt Sở Lưu Hương lộ xuất vẻ thống khổ: - Không cần biết nàng có đáng hay không, ta đều nhất định phải làm như vậy. Sở Lưu Hương nói tiếp: - Bởi vì ta nhất định phải tìm ra chân tướng chuyện này, nhất định phải điều tra ra người đó thật ra là ai, ngươi nếu là ta, ta tin rằng ngươi cũng nhất định làm như vậy. Hồ Thiết Hoa bỗng không nói gì được nữa. Sở Lưu Hương cũng không nói gì nữa, trầm mặc cả nửa canh giờ, từ từ đứng lên, bước qua, dụng lực bóp chặt tay hắn, sau đó xoay người bước dài đi ra. Bước chân của chàng rất vững chải, nhưng lại đã rất nặng nề. Hồ Thiết Hoa tịnh không đứng dậy tiễn chàng, thậm chí cả nhìn cũng không nhìn chàng. Ngoài cửa một màn hắc ám. Không trăng không sao, người chàng đã tan biến trong bóng tối. Sau đó Hồ Thiết Hoa mới quay đầu, ngưng thị nhìn một màn hắc ám, tai hắn phảng phất còn nghe lời ma chú của lão ẩu. "Nếu muốn đi, phải chuẩn bị từ bỏ tất cả những gì thuộc về hồng trần quá khứ trước đây của ngươi". "Nếu không đi, cũng nhất định cực kỳ thống khổ cả đời". "Lần này nếu có đi mà không có về, ngươi cũng không thể hối hận ...". Hiện tại Sở Lưu Hương chung quy đã đi. Chàng thật ra đi trên con đường nào ? Có phải là con đường có đi mà không có về ? Hồ Thiết Hoa không biết ... không có ai biết. Hắn chỉ có cảm giác mồ hôi lạnh đang toát ra trên trán hắn, từ từ ri rỉ xuống mũi hắn. Hắn chỉ biết lần đi này, vô luận có thể trở về hay không, đều nhất định phải chịu đựng rất nhiều phiền não, rất nhiều thống khổ. Nguy hiểm đối với bọn họ mà nói, tịnh không lo sợ gì, nhưng có những phiền não và thống khổ lại không thể chịu đựng được. Hồ Thiết Hoa đột nhiên nhảy dựng, hét lớn: - Nếu ngươi là Hồ Thiết Hoa, ngươi làm sao có thể ngồi nhìn Sở Lưu Hương một mình đi vào tuyệt lộ ?