Đêm càng lạnh, nước cũng càng lạnh. Sở Lưu Hương quỳ xuống đất, ngâm đầu trong dòng nước lạnh. Chàng muốn làm cho mình thanh tỉnh, chàng thật sự cần phải thanh tỉnh. Nước róc rách qua mặt chàng, quẩn quyện đầu tóc chàng, chàng đột nhiên nhớ tới một câu nói của Hồ Thiết Hoa. "Rượu tốt hơn nước duy nhất ở một chỗ, rượu vĩnh viễn không thể làm cho người quá thanh tỉnh". Lời nói của Hồ Thiết Hoa có vẻ xa vời, xem chừng rất không thông, lại xem chừng rất có đạo lý. Kỳ quái là đầu chàng vào lúc này nghĩ đến không phải là cô gái vừa chết, cũng không phải là Trương Khiết Khiết, mà là Hồ Thiết Hoa. Bởi vì trước mặt chỉ còn có Hồ Thiết Hoa chàng mới có thể đem tất cả thống khổ nói ra hết. Bởi vì thống khổ của chàng chỉ có Hồ Thiết Hoa mới có thể liệu giải. Bởi vì Hồ Thiết Hoa là bằng hữu của chàng. "Ta sao lại không đi tìm hắn ?". Sở Lưu Hương ngẩng đầu, bỗng phát hiện trăng trong nước đã biến mất. Dòng nước vẫn trong vắt, không biết từ hồi nào đã bốc lên một màn khói bạc mê nhân. Nước lưu động, khói cũng lưu động. Chàng chợt phát hiện trong dòng nước mờ khói lưu động đó, không biết từ hồi nào đã xuất hiện một bóng người đen sì. Người đó chừng như xuất hiện đồng thời với màn khói sương thần bí đó. Sở Lưu Hương định quay đầu, ai biết ngay lúc đó, đằng sau lưng chàng đã vọng lên thanh âm một người. Thanh âm già cỗi, khàn khàn, trầm trầm, gần như mang theo một lực lượng ma quái, gằn từng tiếng: - Đừng quay đầu lại, nếu không vĩnh viễn đừng mong tìm được nàng ta. Câu nói đó thật sự còn mạnh bạo hơn bất kỳ thứ ma chú nào trên thế gian. Lúc Sở Lưu Hương muốn quay đầu, không ai có thể làm cho chàng không quay đầu, nhưng hiện tại tất cả các lực lượng trên thế gian lại tuyệt đối vô phương làm cho chàng quay đầu. Bóng đen trong nước phảng phất đã rõ ràng hơn, xem ra phảng phất là một lão ẩu đầu tóc bạc trắng, trong tay còn chống một cây gậy rất cao. Sở Lưu Hương nhịn không được phải hỏi: - Bà biết người ta muốn tìm là ai ? Hắc y lão ẩu đáp: - Người ngươi vốn đã vĩnh viễn vô phương tìm được. Sở Lưu Hương hỏi: - Bà ... bà là ai ? Hắc y lão ẩu đáp: - Ta là người duy nhất có thể giúp ngươi tìm ra nàng ta. Một tia hy vọng bừng cháy trong lòng chàng: - Bà biết nàng ở đâu ? Hắc y lão ẩu đáp: - Chỉ có ta biết. Sở Lưu Hương hỏi: - Bà có thể nói cho ta biết không ? Hắc y lão ẩu đáp: - Không thể, ta chỉ có thể giúp ngươi tìm, nhưng đó cũng không phải là chuyện dễ. Sở Lưu Hương nắm chặt song quyền, tựa hồ tiếng nói không còn phát ra nổi. Hắc y lão ẩu hỏi: - Ngươi không sợ lao sức ? Sở Lưu Hương đáp: - Không sợ. Hắc y lão ẩu hỏi: - Ngươi không sợ chết ? Sở Lưu Hương đáp: - Có khi sợ ... Hắc y lão ẩu hỏi: - Nhưng vì để tìm người, cả chết ngươi cũng không sợ ? Sở Lưu Hương đáp: - Phải. Hắc y lão ẩu bỗng thở dài một tiếng: - Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi đích xác là người đáng để ta giúp đỡ. Sở Lưu Hương thốt: - Bà ... Hắc y lão ẩu lại ngắt lời chàng: - Ta hỏi ngươi như vậy, chỉ vì ta muốn ngươi hiểu rõ, chỉ có người không sợ lao khổ, cả chết cũng không sợ, mới có thể tìm được nàng. Sở Lưu Hương thốt: - Ta ... ta đã hiểu rõ. Hắc y lão ẩu phảng phất chầm chậm gật đầu, qua một hồi rất lâu, mới từ từ nói: - Trên thế gian này có một gia đình rất thần bí, có người nói bọn họ từ thiên nhai đến, lại có người nói bọn họ từ góc biển đến, có người nói bọn họ là tuyết nguyên băng thủy tích tụ thành, lại có người nói bọn họ là phi điểu tuyệt tích ở hoang mạc, kỳ thực ... Thanh âm bà ta nói càng nhỏ: - Kỳ thực trên thế gian căn bản không có ai biết bọn họ từ đâu đến. Sở Lưu Hương hỏi: - Bà nói là gia đình họ Ma ? Hắc y lão ẩu đáp: - Có người nói bọn họ họ Ma, có người nó bọn họ không phải họ Ma, kỳ thực ... Sở Lưu Hương xen lời: - Kỳ thực trên thế gian căn bản không có ai biết họ thật của bọn họ là gì. Hắc y lão ẩu đáp: - Không sai. Sở Lưu Hương hỏi: - Bọn họ và Trương Khiết Khiết có quan hệ gì ? Hắc y lão ẩu không hồi đáp, qua một hồi rất lâu mới từ từ nói: - Ngươi đã biết về gia đình đó, tưởng tất cũng biết bọn họ trú ẩn ở đâu ? Sở Lưu Hương gật gật đầu: - Tương truyền bọn họ ở trong một sơn động trên ngọn núi cao, nhưng lại chưa từng có ai gặp qua bọn họ, cũng không có ai dám đi tìm. Hắc y lão ẩu lạnh lùng thốt: - Có người đã đi tìm, nhưng lại không có ai quay về. Sở Lưu Hương thở dài: - Hiện tại bà muốn tìm bọn họ ? Hắc y lão ẩu hỏi: - Ngươi không muốn ? Sở Lưu Hương đáp: - Chỉ cần có thể tìm được nàng, nơi nào ta cũng đi. Hắc y lão ẩu hỏi: - Nếu như đi mà không thể quay về, ngươi cũng không hối hận ? Sở Lưu Hương đáp: - Đến lúc đó hối hận có lợi ích gì ? Hắc y lão ẩu hỏi: - Ta hỏi tịnh không phải là có lợi ích hay không, chỉ hỏi ngươi có hối hận không ? Sở Lưu Hương thở dài: - Tuyệt không hối hận. Hắc y lão ẩu hỏi: - Đã không hối hận, sao lại phải thở dài ? Sở Lưu Hương nói không được. Chàng đương nhiên không thể nói cho bà ta biết, chàng thở dài chỉ bởi vì chàng có cảm giác câu hỏi của bà ta quá dư thừa, có những câu hỏi căn bản bất tất phải hỏi lại, bà ta lại khơi khơi phải hỏi, hơn nữa hỏi một lần còn chưa thấy đủ, còn muốn hỏi nữa. Vốn chàng không thể xác định bóng người trong nước có phải thật sự là rất già không, hiện tại lại đã không còn nghi ngờ gì nữa. Rắc rối nhất trong nhân loại, nhất định là nữ nhân, khó chịu nhất trong nữ nhân, nhất định là lão thái bà, đạo lý đó cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Vô luận bà ta là dạng người gì, vô luận thân phận của bà ta có cao tới đâu, vô luận bà ta thần bí, đáng sợ tới cỡ nào, lão thái bà vẫn là lão thái bà. Sự bất hạnh lớn nhất của nam nhân, có lẽ là mình biết đã đến lúc vội vã gấp rút muốn chết, lại khơi khơi đụng phải lão thái bà, khơi khơi còn vô phước bị hỏi những câu quái đản, lại khơi khơi không hồi đáp không được. Vào lúc đó, mình trừ việc thở dài ra, còn có thể nói gì khác ? Hắc y lão ẩu lần này không ngờ không cưỡng bách chàng hồi đáp. Chính bà ta xem chừng cũng thở dài nhè nhẹ, từ từ thốt: - Hiện tại có lẽ ngươi có cảm giác ta hỏi quá nhiều, nhưng sau này ngươi mới hiểu rõ ta hỏi những câu đó tịnh không phải là dư thừa đâu. Sở Lưu Hương chỉ còn nước lắng nghe. Hắc y lão ẩu lại nói: - Ta hỏi ngươi câu cuối cùng, nếu như ngươi đã biết lần đi này vĩnh viễn không trở về được, ngươi có còn muốn đi không ? Sở Lưu Hương đáp: - Đi. Hắc y lão ẩu thốt: - Được, vậy ngươi đi đi, đi tìm đám người họ Ma đó. Sở Lưu Hương nhịn không được: - Người ta muốn tìm tịnh không phải là bọn họ, ta muốn tìm Trương Khiết Khiết. Hắc y lão ẩu thốt: - Ta biết rõ. Sở Lưu Hương hỏi: - Nhưng cho đến bây giờ, bà còn chưa nói cho ta biết Trương Khiết Khiết và bọn họ có quan hệ gì ? Hắc y lão ẩu đáp: - Ta không nói. Sở Lưu Hương hỏi: - Bà cũng không nói cho ta biết nàng ở đâu ? Hắc y lão ẩu đáp: - Ta cũng không nói. Sở Lưu Hương cười khổ: - Thật ra bà muốn nói cho ta biết cái gì ? Bóng người của Hắc y lão ẩu lay động trong nước, từ từ thốt: - Ta cái gì khác cũng không nói cho ngươi biết, chỉ bất quá muốn ngươi đi đến chỗ bọn họ, tìm đến thánh đàn của bọn họ. Sở Lưu Hương hỏi: - Thánh đàn ? Hắc y lão ẩu đáp: - Thánh đàn ở trong sơn động mà ngươi biết. Sở Lưu Hương hỏi: - Chỗ đó ra sao ? Hắc y lão ẩu đáp: - Không ai biết, trừ bọn họ ra, chưa từng có ai đi qua. Thanh âm của bà ta càng phiêu diêu, càng xa xăm, từ từ nói tiếp: - Bọn họ phụng thờ một tôn giáo rất thần bí, Thần của bọn họ ở thánh đàn của bọn họ, đó không những là thánh địa của bọn họ, cũng là cấm địa của bọn họ, tuyệt không để người ngoài bước vào một bước. Sở Lưu Hương nói: - Nhưng hiện tại bà lại muốn ta đi. Hắc y lão ẩu thốt: - Ngươi không thể không đi, bởi vì chỉ có Thần của bọn họ mới có thể nói cho ngươi biết tin tức về Trương Khiết Khiết. Sở Lưu Hương hỏi lại: - Thần ? Hắc y lão ẩu hỏi: - Ngươi không tin Thần của bọn họ ? Sở Lưu Hương đáp: - Ta nguyện ý tin tưởng, nhưng ta chỉ bất quá là người phàm, Thần làm sao có thể nói chuyện với người phàm như ta ? Hắc y lão ẩu đáp: - Bởi vì Thần của bọn họ khác với thần của người khác. Sở Lưu Hương hỏi: - Khác chỗ nào ? Hắc y lão ẩu đáp: - Thần của bọn họ không phải là một bức tượng, cũng không phải là tiên, Thần của bọn họ là Thần sống, ngươi không những có thể nhìn thấy hình dáng của Thần, cũng có thể nghe giọng nói của Thần.