Cho nên nam nhân cũng chỉ còn nước dùng lời nói giống hệt để trả lời. Ngải Thanh trừng trừng nhìn chàng, trừng một hồi rất lâu, bỗng cười thốt: - Tôi cũng biết chàng nhất định tới. Sở Lưu Hương “ồ” một tiếng. Ngải Thanh thốt: - Bởi vì tôi biết nam nhân như chàng tuyệt không chịu bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Sở Lưu Hương hỏi: - Nàng rất hiểu rõ ta ? Ngải Thanh nháy mắt: - Tôi cũng biết chàng tịnh không phải vì năm trăm lượng bạc, chàng cố ý nói như vậy chỉ bất quá vì chưa nắm được tôi, nên cố ý muốn thử tôi. Nàng nhìn Sở Lưu Hương chằm chằm, từ từ nói tiếp: - Hiện tại chàng đã không còn thử nữa, có phải không ? Nàng nhìn Sở Lưu Hương trân trân, lại thủy chung không dám nhìn thẳng vào mắt. Nàng vẫn ngồi tại đó, ngồi rất lịch sự, thần tình cũng rất có lề lối, giống như một tiểu học sinh ngồi lễ phép trước mặt lão sư phụ. Nàng chải chuốt rất chỉnh tề, đầu tóc bới gọn gàng, trên mặt thoa phấn cũng không đậm quá, lại không lợt quá, thậm chí cả đôi hoa tai cũng đeo đoan đoan chính chính. Nhưng vật duy nhất mang trên toàn thân nàng, là đôi hoa tai đó. Ngoại trừ đôi hoa tay, không còn thấy gì khác. Một nữ nhân nếu ngồi khỏa thân như một đứa trẻ sơ sinh trước mặt mình, ý tứ của nàng ta đương nhiên đã rất rõ ràng. Ngải Thanh thốt: - Chàng không còn thử nữa, bởi vì chàng cũng đã hiểu rõ ý tứ của tôi. Ý tứ đó làm sao mà không minh bạch, trừ phi là tên khờ. Sở Lưu Hương chừng như thật sự đã biến thành tên khờ, sờ sờ chót mũi: - Nàng có phải rất nóng không ? Ngải Thanh không ngờ vẫn nhẫn nhịn: - Tôi rất lạnh. Sở Lưu Hương thốt: - Khí trời như vầy vô luận là ai cũng đều không thể cảm thấy nóng được. Ngải Thanh nói: - Cả heo cũng không thể cảm thấy nóng. Sở Lưu Hương thốt: - Vậy thì nàng nhất định đang muốn tắm. Ngải Thanh đáp: - Tôi đã tắm rồi. Sở Lưu Hương hỏi: - Nếu như vậy ... nàng không mặc đồ sau khi tắm, có phải không còn y phục để mặc ? Ngải Thanh trừng mắt nhìn chàng, quả thật hận không thể đấm một quyền gãy hết răng chàng. Sở Lưu Hương thở dài: - Nàng nếu quả thật không còn quần áo, ta có thể đi tìm về cho nàng, ít ra quần áo của muội muội nàng vẫn có thể vừa người nàng. Ngải Thanh xem chừng rất kinh ngạc: - Muội muội của tôi ? Sở Lưu Hương hỏi: - Nàng nghĩ không ra ta đã gặp qua nàng ta à ? Ngải Thanh hỏi: - Chàng gặp ả hồi nào ? Sở Lưu Hương đáp: - Hồi nãy. Ngải Thanh đáp: - Vậy thì hồi nãy chàng nhất định đã gặp quỷ, đại đầu quỷ. Sở Lưu Hương mỉm cười: - Đầu của nàng ta tịnh không lớn lắm, nàng ta cho dù là quỷ, cũng không phải là đại đầu quỷ, mà là tửu quỷ. Ngải Thanh bỗng đứng dậy la lớn: - Vô luận có gặp ma quỷ gì, tuyệt không phải là muội muội của tôi. Sở Lưu Hương hỏi: - Sao vậy ? Ngải Thanh đáp: - Tôi không có muội muội. Sở Lưu Hương nhíu mày: - Một muội muội cũng không có ? Ngải Thanh đáp: - Một nửa cũng không. Sở Lưu Hương nhìn vào mắt nàng đăm đăm, nhìn một hồi rất lâu, lẩm bẩm: - Xem ra nàng tịnh không giống nói láo chút nào. Ngải Thanh hỏi: - Chuyện đó vì sao tôi lại phải nói láo ? Sở Lưu Hương đáp: - Có lẽ bởi vì nàng thích nói láo, có những người nói láo nhìn không ra. Ngải Thanh bỗng nhảy dựng, tay muốn tát lên mặt Sở Lưu Hương. Nàng không tát được. Sở Lưu Hương đã nắm chặt tay nàng. Mắt chàng bắt đầu di động, từ mặt nàng, nhìn xuống chân nàng, lại từ chân nàng, nhìn lên đến mặt nàng. Đó chính là cách nhìn tiêu chuẩn của một con quỷ háo sắc. Không có nữ nhân nào có thể để nam nhân nhìn như vậy, cho dù nữ nhân mặc mười tám bộ y phục cũng không chịu đựng được. Thân thể Ngải Thanh bắt đầu run rẩy, bắt đầu nổi da gà. Một tay của nàng nếu không bị nắm giữ cũng đã không còn cách đánh người, bởi vì bàn tay đó tất phải che giấu những chỗ không muốn bị nhìn thấy trên thân. Ánh mắt của Sở Lưu Hương khơi khơi lại nhìn vào những chỗ đó. Ngải Thanh nghiến răng: - Chàng ... chàng muốn làm gì ? Câu nói đó vốn cũng không nên hỏi, nhưng một nữ nhân trước mặt nam nhân, có lúc cũng không khỏi biến thành ả khờ. Sở Lưu Hương mỉm cười: - Ta nghĩ nàng minh bạch hai chuyện. Ngải Thanh run giọng: - Chàng ... chàng cứ nói. Sở Lưu Hương đáp: - Thứ nhất, ta không phải là heo, là người, là nam nhân. Ngải Thanh chớp chớp mắt: - Còn chuyện thứ hai ? Toàn thân của nàng có bộ dạng sợ sệt, mặt mày ngập tràn biểu tình sợ sệt, nhưng đôi mắt nàng lại không có vẻ sợ sệt. Ánh mắt nàng cả một chút ý tứ sợ sệt cũng đều không có. Sở Lưu Hương nhìn ánh mắt nàng, lại cười cười: - Thứ hai, ta không phải là quân tử, nàng lại cũng không phải là thục nữ. Trên mặt Ngải Thanh đã lộ xuất vẻ phẫn nộ, nhưng hiện tại lại mỉm cười, cắn môi thốt: - Tôi còn biết một chuyện nữa. Sở Lưu Hương “ồ” một tiếng. Ngải Thanh thốt: - Tôi biết chàng là người rất nhút nhát. Sở Lưu Hương mỉm cười: - Nàng sẽ rất mau chóng phát giác là mình sai lầm, sai rất trầm trọng. Sóng mắt của Ngải Thanh lưu động: - Chàng còn dám làm gì tôi sao ? Sở Lưu Hương đáp: - Ta không dám. Miệng của chàng vừa nói “không dám”, tay của chàng đã ôm chặt thân nàng. Toàn thân nàng bỗng mềm nhũn, nhắm mắt thở dài nhè nhẹ: - Tôi quả thật đã sai ... chàng quả thật dám ... Câu nói còn chưa dứt, nàng bỗng có cảm giác tâm mình chùn xuống, chừng như đôi chân hổng lên không, như đang rơi hụt hẫng từ trên cao trong cơn ác mộng. Nàng lập tức phát hiện đó không phải là giấc mộng. Bởi vì người nàng đã từ giữa không trung rơi xuống đất, cơ hồ nổ đom đóm. Đợi đến lúc ánh mắt nàng hết choáng váng, đã thấy Sở Lưu Hương đứng trước mặt nàng vừa cười vừa nói: - Nàng không sai, ta quả thật không dám. Ngải Thanh bỗng nhảy dựng, vác ghế ném về phía Sở Lưu Hương, cầm chén trà quăng luôn qua bên Sở Lưu Hương, bất cứ cái gì nàng có thể nắm, đều quăng sang. Mỗi một thứ nàng quăng qua đều bị Sở Lưu Hương chụp được. Đến lúc không còn cái gì để quăng, nàng lại quăng cả thân mình sang phía Sở Lưu Hương. Sở Lưu Hương cũng chụp lấy. Chàng không phải heo, cũng không phải không còn là người. Chàng cũng giống những nam nhân khác, có lúc cũng không tránh khỏi dụ hoặc, cũng động tâm. Lần này chàng thật sự ôm chặt nàng. Chàng bỗng phát giác, vô luận ra sao, nàng quả thật có thể coi là một cô gái rất khả ái. Ngải Thanh thở hổn hển, lại thở dài: - Tôi hiện tại mới minh bạch vì sao có rất nhiều người muốn giết chàng. Sở Lưu Hương hỏi: - Rất nhiều người ? Là người nào ? Ngải Thanh đáp: - Người khác tôi không biết, tôi chỉ biết có một người. Sở Lưu Hương hỏi: - Ai ? Ngải Thanh đáp: - Tôi. Sở Lưu Hương hỏi: - Nàng ? Nàng muốn giết ta ? Ngải Thanh đáp: - Nếu không, tôi vì sao lại phải câu dẫn chàng ? Bộ tôi là một nha đầu ham xác thịt hay sao ? Sở Lưu Hương cười: - Xem ra quả thật nàng có điểm giống như vậy. Ngải Thanh “hừ” một tiếng, vùng vẫy muốn xô chàng ra, đánh chàng. Bàn tay của nàng có vùng vẫy tới cỡ nào cũng không thể thoát được. Sở Lưu Hương có rất nhiều phương pháp có thể làm cho nữ nhân không thể xô chàng ra, mỗi một phương pháp chàng đều rành rọt. Hô hấp của Ngải Thanh càng gấp rút, bỗng nói: - Coi chừng đôi hoa tai của tôi. Sở Lưu Hương hỏi lại: - Đôi hoa tay của nàng ? Ngải Thanh thốt: - Chàng không thể đụng chúng. Sở Lưu Hương hỏi: - Tại sao ? Ngải Thanh đáp: - Trong đôi hoa tai có độc châm, chàng nếu tháo chúng xuống, độc châm tất bắn vào tay chàng. Nàng cắn môi, lại hỏi: - Lúc nam nhân vui vầy cùng nữ nhân, đều thích tháo cởi hết những gì trên người nữ nhân, có phải không ? Phải, vào thời đó, nam nhân đều mong muốn trên thân của nữ nhân của hắn đều không có một thứ gì, bởi vì và thời đó, vô luận là dư lại vật gì, không những bị coi là dư, mà còn là khó ưa. Sở Lưu Hương nhìn đôi hoa tai của nàng: - Châm trong đó rất độc ? Ngải Thanh đáp: - Trên mỗi một mũi châm đều có độc, đều có thể đủ giết một con voi. Sở Lưu Hương thở dài, cười khổ: - Không trách gì có người nói cho ta biết, có nữ nhân vừa đeo hoa tai vào đã biến thành rất đáng sợ. Chàng không chờ Ngải Thanh hỏi, đã hỏi trước: - Nàng nếu muốn giết ta, tại sao lại đem chuyện đó nói cho ta biết ? Ngải Thanh nhắm mắt, buồn bả đáp: - Bởi vì ... bởi vì sao tôi cũng không biết, có lẽ bởi vì tôi quả thật đã biến thành một nha đầu đam mê xác thịt. Mặt nàng ửng hồng, nhưng chót mũi lại lạnh như băng. Khi môi một nam nhân đụng vào chót mũi của nữ nhân, hắn nếu còn không động tâm, hắn đơn giản là một tên mất trí. Hắn nhất định là một khúc gỗ, một khúc gỗ mục. Sở Lưu Hương không phải là khúc gỗ mục. Trên chót mũi lạnh như băng có một giọt sương nho nhỏ, giống như mật hoa trên cuống hoa. Giọt sương ngọt ngào, vừa ngọt, vừa thơm. Ánh đèn vàng mờ mịt, trên song cửa sổ đã xuất hiện ánh bình minh, trên cửa sổ còn có một đôi hoa tai màu thúy lục. Ngải Thanh tĩnh lặng nằm dài, ngưng thị nhìn Sở Lưu Hương. Chàng đã đứng thẳng, giống như một khối ngọc điêu khắc thành, ánh mắt của chàng trong suốt, giống như một đứa trẻ không có chút tà niệm, khóe miệng chàng nhếch xéo lên trên, hiển lộ vẻ tự tin lạc quan. Đó thật sự là một nam nhân khả ái, đáng cho bất kỳ nữ nhân nào yêu thích. Hiện tại trên mặt chàng ngập tràn một biểu tình sâu sắc, đang chuyên tâm nhìn đôi hoa tai đó. Lúc Ngải Thanh tháo đôi hoa tai xuống, tay nàng không ngớt run rẩy. Sở Lưu Hương bỗng thở dài: - Ta biết rất nhiều phương pháp giết người, nhưng dùng hoa tai để giết người, quả thật rất khác thường. Chàng bỗng mỉm cười: - Ta nếu quả thật đã chết, cũng rất có hứng thú. Ngải Thanh hỏi: - Có hứng thú ? Sở Lưu Hương đáp: - Lúc đó ta nhất định là người đầu tiên trong thiên hạ bị hoa tai giết chết. Ngải Thanh chớp chớp mắt: - Nếu không có ai nói cho chàng biết, chàng hiện tại có lẽ đã thành người chết. Sở Lưu Hương hỏi: - Nàng nghĩ phương pháp đó nhất định có thể giết ta ? Ngải Thanh hỏi lại: - Chàng nghĩ sao ? Sở Lưu Hương cười cười: - Trước đây đã có rất nhiều người muốn giết ta, bọn chúng đều dùng những phương pháp mà bọn chúng nghĩ là nhất định có thể giết ta. Ngải Thanh hỏi: - Kết quả ra sao ? Sở Lưu Hương đáp: - Ít ra ta hiện tại còn chưa chết. Ngải Thanh ngưng thị nhìn chàng, sắc mặt bỗng ửng hồng. Cắn môi thốt: - Chàng quả thật còn chưa chết, tôi lại đã gần chết. Câu nói đó làm cho bất cứ nam nhân nào nghe được cũng đều có cảm giác kiêu ngạo. Sở Lưu Hương lại không như vậy, chợt hỏi: - Đôi hoa tai đó ai đeo cho nàng ? Ngải Thanh hỏi: - Chàng vì sao lại phải hỏi ? Sở Lưu Hương đáp: - Bởi vì người đeo cho nàng đôi hoa tai đó, chân chính là người muốn giết ta. Ngải Thanh hỏi: - Chàng muốn tìm y ? Sở Lưu Hương đáp: - Không muốn. Ngải Thanh hỏi: - Có thật không muốn không ? Sở Lưu Hương đáp: - Bởi vì ta bất tất phải đi tìm y, y nhất định sẽ đến tìm ta. Ngải Thanh trầm mặc, chung quy cũng gật gật đầu: - Y cũng biết tôi vị tất đã có thể giết được chàng, cho nên trừ tôi ra, nhất định còn có rất nhiều người. Sở Lưu Hương hỏi: - Những người nào ? Ngải Thanh đáp: - Nữ nhân. Sở Lưu Hương mỉm cười: - Y rất tin tưởng nữ nhân ? Y nghĩ nữ nhân biết rõ cách giết người hơn nam nhân ? Ngải Thanh đáp: - Có lẽ chỉ bất quá là y biết nhược điểm của chàng. Sở Lưu Hương hỏi: - Nhược điểm của ta ? Ngải Thanh hé cười: - Trên giang hồ ai ai cũng đều biết nhược điểm của Sở Lưu Hương. Nhược điểm duy nhất của Sở Hương Soái là nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân đẹp. Sở Lưu Hương thở dài một hơi: - Nguyên lai nàng đã biết ta là ai rồi. Ngải Thanh đáp: - Biết chàng là ai không chỉ có mình tôi. Sở Lưu Hương thở dài: - Nhưng ta lại không biết y là ai ? Tại sao lại muốn giết ta ? Ngải Thanh trừng mắt nhìn chàng: - Chàng rất muốn biết ? Sở Lưu Hương đáp: - Muốn gần chết. Ngải Thanh cười cười, lại thở dài: - Tôi vốn không nên nói cho chàng biết, nhưng ... Nàng còn chưa nói dứt lời. Sở Lưu Hương đột nhiên ôm nàng lăn một vòng. Một đôi bàn tay bỗng thò qua từ ngoài cửa sổ, quăng đôi hoa tai trên song cửa về phía bọn họ. Sở Lưu Hương xem chừng ngưng chú nhìn Ngải Thanh, tịnh không quan sát chỗ nào khác. Nhưng chàng lại thấy được đôi tay đó. Bàn tay mỹ lệ thon thả, trên móng tay sơn màu tinh hoa phong tiên đỏ tươi. Móng tay đỏ tươi, hoa tai thúy lục. Ánh bình minh mới lên, rọi chiếu nhè nhẹ trên song cửa. Giữa giây phút ngón tay búng ra đó, tất cả giống như một bức đồ họa tuyệt đẹp. Đó cũng là bức đồ họa giết người. Sở Lưu Hương lăn đến góc nhà, mới dám quay đầu. Đôi bàn tay vẫn còn trên song cửa, đang hướng về phía chàng. Thân ảnh của Sở Lưu Hương đã phóng lên, thuận tay câu ngọn đèn trên bàn, nhắm song cửa sổ quăng ra. Người của chàng lại đã lao ra ngoài cửa chính. Ngoài cửa không có người, ngoài cửa sổ cũng không có người. Gió đùa lá liễu tươi xanh xào xạc, sương sớm lợt lạt phiêu diêu giữa rặng lá, một cái lồng đèn rớt dưới cửa sổ, chính là cái lồng đèn hồi nãy Sở Lưu Hương quăng ra. Còn người ? Sở Lưu Hương hét lớn một tiếng, biết lần này mình đã gặp một đối thủ cực kỳ đáng sợ. Ngay lúc đó, đằng sau góc nhà bỗng có một bàn tay thò ra, vẫy vẫy chàng. Vẫn là bàn tay đó, ngón tay vừa mỹ lệ vừa thon thả, móng tay đỏ tươi. Sở Lưu Hương dùng tốc độ nhanh nhất phóng qua. Chàng đã hoài nghi rất nhiều chuyện, thậm chí đã hoài nghi cả thần thánh, nhưng chưa từng hoài nghi khinh công của mình. Xưa nay chưa có ai hoài nghi khinh công của chàng. Khinh công của Sở Lưu Hương vô song, đã không còn là chuyện có thể có nghi vấn nữa, nhưng đợi đến lúc chàng phóng tới phía sau căn nhà, người đã không còn thấy nữa. Đằng sau nhà không có cây, chỉ có gió, gió lướt qua triền đồi. Sở Lưu Hương bỗng có cảm giác ngọn gió rất lạnh lẽo. “Người bàn tay đó muốn giết không phải là ta, là Ngải Thanh”. Sở Lưu Hương lăng không phi thân, như một mũi tên thoái hồi, cửa vẫn còn mở toang, chàng xông thẳng vào. Đèn đặt trên bàn. Không ngờ chính là cái lồng đèn chàng quăng ra ngoài hồi nãy. Chỉ có đèn, không có người. Ánh tà dương chiếu vào góc nhà, không thấy Ngải Thanh đâu cả. Gió từ bên ngoài cửa thổi vào, càng lạnh lẽo. Lòng bàn tay Sở Lưu Hương dần dần đẫm mồ hôi. Khóe mắt chàng lại bỗng thoáng thấy một đôi bàn tay. Tay trên song cửa sổ. Vẫn là đôi bàn tay đó, ngón tay thon thon, móng tay đỏ tươi. Sở Lưu Hương bắn người qua, đột nhiên xuất thủ ! Lần này chàng không ngờ lại nắm giữ được bàn tay đó, bàn tay lạnh như băng, một luồng khí lạnh từ đầu ngón tay xộc thẳng vào tim Sở Lưu Hương. Chàng vừa kéo nhẹ đã kéo bàn tay đó theo. Chỉ có tay, không có người. Một bàn tay bị chặt đứt. Bị người ta chặt đứt đoạn nơi cổ tay, vẫn còn ri rỉ máu. Đợi đến lúc máu rỉ cạn, bàn tay đó dần dần trắng nhợt, dần dần co quắt lại, giống như một đóa hoa tươi đột nhiên khô héo !