watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:45:0629/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Đào Hoa Truyền Kỳ - Cổ Long - Chương 1-7 - Trang 17
Chỉ mục bài viết
Đào Hoa Truyền Kỳ - Cổ Long - Chương 1-7
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 17 trong tổng số 20



Hồi 6-1: Đêm Đoạn Hồn, Người Đoạn Trường


Một người nếu phải lén leo tường, phải cật lực gian khổ, phải đổ mồ hôi.
Nhưng đợi đến lúc leo tới đầu tường, mới phát giác vô luận đã đổ bao nhiêu mồ hôi, đều xứng đáng.
Nếu muốn nhảy xuống, dễ dàng hơn nhiều.
Vô luận từ đâu nhảy xuống đều rất dễ dàng, hơn nữa cảm giác khi nhảy xuống thông thường đều mang theo một thứ khoái trá tội ác.
Đến khi nhảy xuống, mới hối hận, bởi vì bên dưới rất có thể có người, có hầm bẫy, thậm chí có lửa.
Lúc đó không những lại càng khốn khổ, càng toát mồ hôi, có khi thậm chí phải đổ máu.
Sở Lưu Hương từ trên tường cao nhảy xuống. Chàng tịnh không đổ máu, nhưng có chút hối hận.
Hồi nãy ở trên cao chàng vốn đã có thể xem rất rõ hoàn cảnh chỗ này.
Hiện tại chàng mới phát giác mình đến một chỗ hoàn toàn xa lạ. Hồi nãy chàng có thể nhìn rất xa, mỗi một cây hoa trong vườn vốn đều dưới mắt chàng.
Nhưng hiện tại chàng lại chợt phát hiện, cây hoa hồi nãy nhìn rất nhỏ, vốn đều cao hơn người chàng, cơ hồ hoàn toàn che hết nhãn tuyến của chàng. Nếu như có người đứng đằng sau cây trước mặt chàng, chàng vị tất đã có thể nhìn thấy.
Khi một người ở trên cao, luôn luôn nhìn xa hơn, nhìn rõ hơn, nhưng đợi đến lúc bắt đầu hạ xuống, thông thường biến thành cái gì cũng không còn nhìn rõ nữa.
“Tiểu hiên trong rừng hoa, người ở đó”.
Sở Lưu Hương vẫn còn nhớ phương hướng, hiện chàng không còn thấy gì nữa, chỉ còn nước nhắm phương hướng mà đi.
Chỉ còn nước đi một bước, tính một bước.
Bởi vì chàng căn bảo vô phương dự liệu kết quả chuyện này, chuyện này biến hóa và phát triển ra sao, chàng đều hoàn toàn không thể khống chế.
“Thật ra nơi này là nơi nào ?”.
“ Thật ra người đó là ai ?”.
Chàng không biết chút nào.
Cơn gió đêm dìu dịu thoang thoảng hương hoa u nhã, Sở Lưu Hương vuốt vuốt chót mũi, bỗng có cảm giác mình rất đáng cười.
Chàng vốn không lỗ mãng như vậy, không cẩu thả như vậy, sao lại đi làm chuyện như vầy ? Có phải vì chàng quá tín nhiệm Trương Khiết Khiết ?
Nhưng chàng vì sao lại phải tín nhiệm một nữ nhân như vậy ?
Cả chàng cũng không biết.
Trương Khiết Khiết căn bản không có một chuyện gì có thể đáng cho chàng hoàn toàn tín nhiệm.
Đình viên âm trầm.
Gió trườn trên lá cây vọng tiếng xào xạc, sườn núi càng u tĩnh thần bí.
Sở Lưu Hương tuy có cảm giác chuyện này rất tức cười, nhưng trong tâm đồng thời cũng có cảm giác vừa thần bí, vừa kích thích.
Giống như một người bỗng tiếp nhận một món quà thần bí, khi đang chuẩn bị mở ra coi, không biết là lễ vật gì, cũng không biết là ai đem đến.
Cho nên không thể không mở ra coi.
Bên trong rất có thể là độc kiếm sát nhân, cũng rất có thể là vật mình hy vọng có nhất.
Thứ chuyện đó tuy mạo hiểm, nhưng đích xác chứa đựng kích thích tân kỳ.
Sở Lưu Hương vốn là người thích mạo hiểm.
Có phải bởi vì Trương Khiết Khiết đã rất thấu hiểu chàng, cho nên mới cố ý dùng phương pháp này để lừa gạt chàng ?
Trong hoa lâm đích xác có căn tiểu hiên nhiều gian tinh trí.
Tiểu hiên ở trên cửu khúc kiều.
Dục thạch kiều trong bóng đêm nhìn tinh oanh như ngọc.
Trong song cửa sổ còn có đèn, ánh đèn đỏ tím, người trong nhà có phải đã sớm biết Sở Lưu Hương đang đến, cho nên trong đêm khuya như vầy, vẫn còn đợi chàng ?
Người đợi chàng có phải là nữ nhân ?
Sở Lưu Hương vẫn không thể xác định.
Hiện tại chàng chỉ có thể xác định cây cầu đó tuyệt đối không có mai phục, cũng không có hầm bẫy.
Cho nên chàng bước trên cầu.
Đi đến trước cửa, chàng mới dừng chân.
Chàng vốn bất tất phải dừng chân.
Đã đến như vầy, trong tình huống này, vốn có thể một cước đá tung cửa xông vào.
Hoặc có thể trước tiên đá một cước tung cửa, lại xô cửa sổ bên kia xông vào.
Hoặc có thể trước hết chấm nước miếng đâm một lỗ trên giấy cửa sổ, nhìn tình hình bên trong nhà.
Dưới tình huống đó, người ta đều có thể dùng những phương pháp đó.
Nhưng Sở Lưu Hương không phải là người ta.
Sở Lưu Hương làm chuyện gì đều có phương pháp đặc biệt của mình.
Chàng tuy cũng trộm, trộm đủ thứ, thậm chí trộm cả hương, nhưng chàng dùng phương pháp trộm quân tử nhất, quang minh nhất.
Cho nên chàng trộm bất cứ cái gì, thông thường cũng đồng thời trộm luôn cả tim của người canh phòng.
Cửa cài then.
Sở Lưu Hương không ngờ lại gõ nhẹ trên cửa, gõ như một quân tử đi thăm viếng bằng hữu.
Không có ai trả lời.
Khi Sở Lưu Hương muốn gõ nữa, cửa lại bỗng mở ra.
Càng lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ.
Cái đẹp của nữ nhân cũng có rất nhiều loại.
Cái đẹp của Trương Khiết Khiết trong sáng, sinh động. Cái đẹp của Ngải Thanh thành thục, gợi tình.
Nữ nhân đó lại khác hẳn.
Nàng có lẽ không khả ái như Trương Khiết Khiết, cũng không có phong vận duyên dáng của Ngải Thanh, nhưng cái đẹp đó càng ưu nhã, càng cao quý.
Nếu cái đẹp của bọn Trương Khiết Khiết là nóng, cái đẹp của nữ nhân này là lạnh.
Lạnh giống như trăng lạnh đêm đông, lạnh giống như mai hoa dưới trăng lạnh.
Cả mục quang của nàng cũng lạnh lẽo, phảng phất vô luận gặp chuyện gì, đều không thể nào giật mình.
Cho nên, lúc nàng nhìn thấy Sở Lưu Hương, cũng không thất kinh, lãnh lãnh đạm đạm nhìn chàng.
Ánh mắt đó không ngờ lại làm cho Sở Lưu Hương có cảm giác bất an, thậm chí đã chừng như đỏ cả mặt.
Vô luận là sao, bán dạ tam canh đi gõ cửa nhà một nữ nhân xa lạ, luôn luôn không phải là chuyện có mặt mũi.
Chàng đang muốn tìm vài câu nói thông minh lanh lẹ để nói, tìm cơ hội giải thích.
Ai biết được nàng lại quay người đi vào.
Trong nhà có bàn ghế.
Nàng từ từ ngồi xuống, bỗng chỉ tay vào một cái ghế:
- Mời ngồi.
Lời mời không những đột ngột, hơn nữa càng kỳ quái.
Một cô gái như vậy, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện mời một nam nhân xa lạ vào nhà giữa bán dạ tam canh, lại còn ngồi trong khuê phòng của nàng ?
Có lẽ nào nàng đã sớm biết người đến là ai ?
Sở Lưu Hương tuy đã ngồi xuống, lại vẫn có cảm giác tù túng, bất an.
Chàng thật sự không có lý do gì để xông vào phòng một cô gái xa lạ như vậy.
Nếu như thiếu nữ đó tịnh không phải là người chàng muốn tìm, không có quan hệ gì đến chuyện đó, cho dù người ta không nói gì chàng, tự mình chàng cũng có cảm giác rất hổ thẹn.
Chàng nhịn không được, lại sờ sờ chót mũi.
Lúc tâm lý chàng bất an, ngoại trừ sờ sờ chót mũi ra, xem chừng không biết làm chuyện gì khác, cả song thủ cũng không biết nên đặt đâu cho tốt.
Sau đó chàng thấy tay nàng thò qua, trong tay bưng chén trà.
Chén trà trong vắt màu bích lục, nước trà màu bích lục, lưng bàn tay nàng càng trắng, vừa trắng vừa tinh oanh, giống như ngọc trong suốt.
Nàng bỗng cười lợt lạt:
- Chén trà này tôi mới uống, chàng không hiềm miệng tôi chứ ?
Không ai hiềm miệng nàng.
Môi miệng nàng thanh tịnh chẳng khác nào đóa sen chớm nở.
Nhưng lời mời đó lại càng đột ngột, càng kỳ quái.
Một cô gái như nàng, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện mời một nam nhân xa lạ uống chén trà mình đã uống qua ?
Sở Lưu Hương nhìn nàng, chung quy cũng cười cười:
- Đa tạ.
Chàng tiếp chén trà đó.
Chàng đột nhiên phát hiện cái đẹp của nàng không những ưu nhã cao quý, hơn nữa còn ẩn tàng một khí chất thần bí khó tả, phảng phất đối với chuyện gì đi nữa, đều xem ra rất lợt lạt, rất tùy tiện.
Nàng mời Sở Lưu Hương uống chén trà đó, tịnh không phải là thứ động tác rất thân mật, chỉ bất quá bởi vì nàng căn bản coi chuyện đó không có nghĩa lý gì, căn bản không thèm để ý.
Nàng thậm chí chừng như căn bản không để Sở Lưu Hương trong tâm.
Sở Lưu Hương từng bị nữ nhân hận, cũng từng bị nữ nhân yêu, lại chưa từng bị nữ nhân lãnh đạm như vậy.
Lãnh đạm đến nỗi đã tiếp cận khinh miệt.
Thứ cảm giác đó tuy làm cho chàng có cảm giác nóng nảy, lại cũng không còn nghi ngờ gì nữa, là thứ kinh nghiệm tân kỳ.
Tân kỳ là kích thích.
Cũng không biết vì cái gì, chàng đột nhiên có dục vọng muốn chinh phục nữ nhân này.
Có lẽ lúc mỗi một nam nhân nhìn thấy dạng nữ nhân như vậy, đều khó tránh được có thứ dục vọng đó.
Sở Lưu Hương đã uống cạn chén trà - bởi vì chàng cũng nhất định phải làm ra vẻ không thèm để ý.
Bộ dạng đối với chuyện gì đi nữa đều không thèm để ý.
Hà huống chàng đã sớm xác định trong chén trà tuyệt không có độc.
Chàng đối với bất kỳ loại độc dược nào đều có phản ứng linh mẫn thần bí, chừng như giống hệt một con chó săn được huấn luyện lâu đời, luôn luôn có thể ngửi được hồ ly ở đâu.
Nàng lãnh lãnh đạm đạm nhìn chàng:
- Ở đây chỉ có một chén, bởi vì chưa từng có khách nhân ghé qua.
Sở Lưu Hương đáp lời cũng rất lãnh đạm:
- Ta cũng không thể tính là khách nhân.
- Nhưng chàng lại đến tìm tôi ?
- Có lẽ.
- Có lẽ ?
Sở Lưu Hương cười cũng rất lãnh đạm:
- Hiện tại ta chỉ có thể nói như vậy, bởi vì ta còn chưa biết nàng có phải là người ta muốn tìm không.
- Chàng muốn tìm ai ?
- Có người xem chừng nhất định muốn ta chết.
- Cho nên chàng cũng muốn y chết ?
Sở Lưu Hương lại cười lạt:
- Mình không muốn chết, thông thường cũng không muốn người khác chết.
Câu nói đó nói ngược lại cũng giống nhau.
“Nếu muốn giết người, cũng nên chuẩn bị bị giết”.
Nàng vẫn còn nhìn Sở Lưu Hương, trong ánh mắt lạnh lùng bỗng lóe lên một biểu tình rất kỳ quái:
- Chàng đang nghĩ gì ?
- Ta muốn biết một chuyện.
- Chuyện gì ?
- Người đó là ai, vì sao muốn giết ta ?
Nàng đột nhiên đứng lên, đi đến bên song cửa, đẩy cửa sổ ra, để luồng gió nhè nhẹ vuốt ve tơ tóc.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com