Cái không thay đổi là đôi mắt của lão nương, một đôi mắt nho nhỏ cong cong, lúc cười giống như một cái móc câu. Y thị chính là Vương quả phụ.
Dương Thiên ở ngay trước mặt nhưng lão nương không thèm nhìn tới.
Lão nương đang nhìn chăm chăm Diệp Khải Nguyên như muốn hút hồn Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên lật vạt áo của người chết lên, đứng dậy. Rất lâu sau mới nói ra ba chữ:
- Y chết rồi!
- Ta nhìn thấy rồi.
- Y là nam nhân của ngươi à ?
- Khi y còn sống thì là như vậy.
- Nam nhân của chính mình đã chết rồi, vô luận nữ nhân nào cũng đều sẽ có chút khó chịu.
Diệp Khải Nguyên cũng nhìn chằm chằm y thị nói tiếp:
- Nhưng ta lại không nhìn thấy ngươi có chút khó chịu nào cả.
- Ta vốn là quả phụ. Y không phải là nam nhân đầu tiên của ta, người chết mà ta đã nhìn thấy cũng không chỉ có duy nhất mình y.
Vương quả phụ nói tiếp:
- Vô luận chuyện gì chỉ cần đã cảm thấy quen rồi thì không cảm thấy khó chịu nữa.
Y thị tuy đang thở dài nhưng ai cũng có thể nghe thấy trong tiếng thở dài của y thị không có chút bi thương gì cả.
Diệp Khải Nguyên không còn lời gì để nói cả.
Lời y thị nói ít ra cũng là sự thật, lời nói thật thường khiến người khác không cách gì phản bác.
Vương quả phụ đột nhiên lại hỏi:
- Ngươi giết y à ?
Diệp Khải Nguyên đáng:
- Ngươi phải biết y trước đó đã bị thương.
Vương quả phụ nói:
- Nhưng y vừa rồi vẫn còn là một con người sống khoẻ, tại sao lại đột nhiên chết đi ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vết thương của y không nặng nhưng trúng độc lại rất nặng.
Vương quả phu thốt lên:
- Thế sao ?
Diệp Khải Nguyên nói tiếp:
- Ngươi tuy dùng dược vật cố gắng áp chế độc tính nhưng vừa dụng lực bôn tẩu độc thế liền phát tác.
Vương quả phụ đột nhiên cười nhạt:
- Ngươi có biết y là ai không ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Vương quả phụ nói:
- Ngươi có biết Phi Hồ Dương Thiên chẳng những khinh công cao mà còn có rất nhiều bãn lĩnh khác ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Trị thương liệu độc, cũng là một trong những sở trường của y.
Vương quả phụ nói:
- Nhưng ngươi bây giờ vẫn còn muốn nói y bị trúng độc chết phải không ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Trên thế gian này chỉ cần có một loại độc mà y không thể giải được, thì y có thể bị độc chết ngay.
Vương quả phụ nói:
- Thật không phải là ngươi giết sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta xưa nay không giết người bằng hữu.
Vương quả phụ nói:
- Y thật sự là bằng hữu của ngươi sao ?
Diệp Khải Nguyên thở dài lặng lẽ nói:
- Chỉ cần y làm bạn của ta một ngày thì sẽ mãi mãi là bằng hữu của ta.
Vương quả phụ đảo mắt đột nhiên cười cười nói:
- Ta cũng có nghe nói ngươi là bằng hữu của y.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế sao ?
Vương quả phụ nói:
- Ta còn nghe nói một câu.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Câu nói gì ?
Vương quả phụ đáp:
- Thê thiếp của bằng hữu không thể đùa giỡn, muốn đùa giỡn với thê thiếp của bằng hữu phải đợi sau khi bằng hữu chết mới được đùa giỡn.
Miệng của y thị cười dịu dàng như một vành trăng:
- Câu này ta dường như cũng nghe chính ngươi nói ra.
Diệp Khải Nguyên gượng cười.
Vương quả phụ nói tiếp:
- Bây giờ thì y đã chết rồi, ta vẫn còn sống sót. Ngươi ….
Y thị không nói tiếp nữa.
Chàng biết ý của y thị, chỉ cần là nam nhân đều phải hiểu rõ.
Diệp Khải Nguyên nhìn y thị đột nhiên nói:
- Ngươi đã nhìn thấy Hàn Trinh chưa ?
Vương quả phụ đương nhiên đã gặp qua.
Y thị cười nói:
- Tiểu tử đó vốn cũng gây được sự chú ý của ta, tiếc rằng ta vừa nhìn thấy y liền muốn ói mửa.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại sao ?
Vương quả phụ nói:
- Vì cái lỗ mũi của y.
Diệp Khải Nguyên cũng cười.
Vương quả phụ nói:
- Cái mũi của y xem ra rõ ràng giống như một quả cà thối vậy.
Diệp Khải Nguyên cười hỏi:
- Ngươi có biết tại sao lỗ mũi của y lại trở thành như vậy không ?
Vương quả phụ nói:
- Có phải bị người đánh phải không ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đúng.
Vương quả phụ nói:
- Ngươi biết y bị ai đánh không ?
Diệp Khải Nguyên cười nói:
- Ta không những biết hơn nữa còn biết rõ hơn cả ai khác.
Vương quả phụ cũng biết cười nói:
- Nhất định chính là bị ngươi đánh đúng không ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đúng!
Chàng chậm rãi nói tiếp:
- Vì vậy ngươi lúc này tốt nhất đi cho mau, mang nam nhân của ngươi đi mai táng đàng hoàng cho y.
Vương quả phụ rất bất ngờ:
- Ngươi muốn ta đi ? tại sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì lúc này tay của ta rất ngứa, nếu ngươi không đi cho mau ta đảm bảo rằng cái lỗ mũi của ngươi cũng sẽ mau chóng trở thành giống như Hàn Trinh vậy.
Vương quả phụ không nói gì thêm dù một chút cũng không nói thêm.
Đợi cho y thị mang thi thể Dương Thiên chở lên chiếc xe lừa rồi. Diệp Khải Nguyên mới men theo con đường cũ mà quay về.
Chàng đi rất chậm.
Lúc đang suy nghĩ chàng thường đi rất chậm.
Ra khỏi ngõ hẻm, bước tới chiếc xe lớn phía trước một đám người, vây quanh một chiếc xe ngựa vỡ nát.
Tống chủ nhân đã chết ở trong xe ngựa, trên thân thể có một vết thương chỉ bằng lỗ kim.
Vết thương nằm giữa hai lông mày của y.
Diệp Khải Nguyên chen vào đám đông nhìn nhìn, lại chen ra trên mặt tỏ ra không có chút ngạc nhiên gì.
Chuyện này dường như đã sớm nằm trong dự định của chàng.
Chàng lại quay về Diên Bình Môn, con người to lớn ấy đã chết trên thân thể cũng mang một vết thương giống như Tống chủ nhân.
Vết thương không lớn hơn lỗ kim bao nhiêu, lại có thể làm chết một con người to lớn như vậy.
Người vây quanh nhìn hắn rất nhiều.
Diệp Khải Nguyên đang muốn âm thầm lẩn đi, thì đột nhiên một người nắm lấy vạt áo của chàng lạnh lùng nói:
- Ngươi không được đi!
Một người vô luận có làm chuyện sai quấy hay không nếu đột nhiên bị quan sai nắm lấy vạt áo, thì đều không khỏi lấy làm sợ hãi.
Cái người mà nắm lấy vạt áo Diệp Khải Nguyên chính là một đầu mục bắt người, đội mũ có dây tua đỏ cầm đoản côn.
Phía bên có người la lên:
- Kẻ vừa rồi đánh nhau với Tống chủ nhân chính là hắn.
- Ta biết chính là hắn.
Đầu mục này lại nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Khải Nguyên, y đang sử dụng tiểu cầm nã thủ.
Y mỉm cười nói:
- Ngươi giết hại nhân mạng lại còn dám lộ diện cái gan của ngươi quả thật không nhỏ.
Diệp Khải Nguyên đương nhiên rất dễ dàng thoát khỏi bàn tay này, đối với thất thập nhị lộ tiểu cầm nã thủ, chàng ít ra có một trăm bốn mươi loại phá pháp.
Nhưng chàng không làm như vậy.
Không phải chàng sợ đầu mục này mà là tôn trọng.
Cái mà chàng tôn trọng không phải là con người này, mà là pháp luật do con người này đại diện.
Thậm chí chàng cũng chẳng bày tỏ gì.
Chuyện này vốn không phải là chuyện mà người đầu mục này có thể hiểu được, chàng không cách gì có thể bày tỏ được.
Nơi đây cũng không phải là nơi để nói chuyện.
Đầu mục này áp tải Diệp Khải Nguyên lên chiếc xe ngựa nghiêm giọng nói:
- Nhân mạng quan thiên, vương pháp như lộ, ngươi cho dù có cái gan lớn như trời đất, cũng phải thủ nhận tội lỗi mà thôi.
Diệp Khải Nguyên theo y lên xe ngựa, đợi đến lúc chiếc xe ngựa bắt đầu tiến về phía trước, nhịn không được chàng hỏi:
- Ngươi nghĩ ta là người như thế nào hả ?
Đầu mục nói:
- Bất kể như thế nào trước tiên hãy nhốt lại đã rồi hãy hay.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Còn sau đó ?
Đầu mục nói:
- Sau đó dùng một củ nhân sâm tốt nấu với bốn con gà, làm bốn năm món nhấm thật ngon, hâm nóng mấy hũ Trúc Diệp Thanh lâu năm, mời ngươi thương thức.
Ánh mắt của y đột nhiên như cười cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng như gió xuân.
Diệp Khải Nguyên thở dài, gượng cười nói:
- Bây giờ ta đã hiểu ra, hóa ra ngươi muốn ta bội thực mà chết.