watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:18:5729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 29-35 - Hết - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 29-35 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 15



Hồi 30-1: Cửu Biệt Trùng Phùng

Gió càng lạnh.

Diệp Khải Nguyên nghênh gió đi ra, mồ hôi lạnh trên thân người bị gió thổi giống như những hạt băng.

Chàng thật sự không dám nán lại trong đại điện đó nữa.

Chàng không sợ quỷ.

Nhưng trong đại điện đó dường như ẩn tàng một vài chuyện còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa.

Từ nơi xa vang lại tiếng trống canh.

Đã qua canh ba.

Trong cái thành thị cổ xưa này, các ngọn đèn đã tắt hết cho dù đi đâu cũng là một màn đêm tối đen.

Nếu đang là mùa hạ có thể tìm ra một hai chỗ uống rượu ăn cơm khuya.

Chỉ tiếc bây giờ vẫn là mùa xuân.

Có lẽ vì bây giờ tuyệt đối tìm không được nơi uống rượu vì vậy Diệp Khải Nguyên đột nhiên cảm thấy rất muốn uống vài ly.

Chàng thở dài, đi ra khỏi ngõ hẻm thật sư không biết nên đi đâu tối nay, thậm chí ngay chỗ ngủ chàng cũng không có.

Đúng vào lúc này đột nhiên nghe có tiếng người cười nói:

- Ta biết một nơi vẫn còn rượu uống, ngươi có đi theo ta hay không.

Tuy có ánh sao trong ngõ hẻm vẫn còn rất tối, một người ống tay áo lớn lất phất, đang đi ở phía trước.

Diệp Khải Nguyên đi theo phúa sau.

Người đi phía trước không quay đầu lại.

Diệp Khải Nguyên không hỏi cũng không vội đuổi kịp lên.

Người phía trước đi không nhanh như đối với hẻm phố ở đây tỏ ra rất quen thuộc.

Diệp Khải Nguyên đi theo người đó bảy tám lần quẹo, cơ hồ không cách gì phân biệt được phương hướng thì thấy phía trước một bức tường cao, đình viện bên trong phảng phất rất sâu, ống tay áo người này phất một cái, nhẹ nhàng vượt qua bức tường cao.

Người này không những khinh công cực cao, thân pháp cũng cực mỹ diệu. Diệp Khải Nguyên rất ít thấy được ai có khinh công cao như vậy.

Bên trong tường là một màn tối đen, trong gió lạnh thoang thoảng một mùi hương thấm vào gan ruột.

Dưới ánh sao mập mờ khắp nơi hiện lên toàn hoa mai.

Diệp Khải Nguyên vượt tường theo vào mới phát hiện đây chính là Lãnh Hương viên chàng đã đến lúc mới tới Trường An.

Sau khi trãi qua cuộc ác chiến dữ dội lần đó, trong khu vườn đệ nhất danh của Trường An năm xưa đã trở nên hoang vu không một bóng người.

Ngay ánh đèn cũng không có chỉ có gió lạnh thổi vào những cành mai, phát ra từng loại âm thanh giống như than thở vậy.

Ai đang than thở, than thở vì ai?

Có phải đây là những oan hồn khuất tử ở đây?

Lãnh Hương viên, đừơng nhỏ ngoằn ngoèo, u ám tối tăm.

Người phía trước đối với địa thế nơi đây cơ hồ rất là thông thuộc, Diệp Khải Nguyên lại bảy tám lần quẹo theo người đó, đi xuyên qua một cánh cổng vào một cái sân nhỏ.

Trong sân không có người, không có ánh đèn, không có âm thanh.

Cửa không khóa.

Người này bước tới đẩy cửa mở ra rồi tránh sang bên nói:

- Mời vào.

Diệp Khải Nguyên không bước vào.

Người này nói:

- Ngươi không vào sao?

Diệp Khải Nguyên nói:

- Tại sao ta phải vào?

Người này nói:

- Bên trong có người đang đợi ngươi.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ai?

Người này nói:

- Ngươi bước vào xem thì biết ngay.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ngươi không vào sao?

Người này nói:

- Người mà mọi người đợi là ngươi chứ không phải ta.

Giọng nói người này rất kỳ quái trên mặt đeo một cái khăn lụa cùng màu với y phục.

Diệp Khải Nguyên nhìn chăm chú y đột nhiên cười nói:

- Ngươi rõ ràng biết ta có thể nhận ra ngươi, tại sao lại không chịu nhìn ta?

Người này phảng phất bối rối lạc giọng nói:

- Ngươi .ngươi nhận ra ta sao?

Diệp Khải Nguyên thở dài nói:

- Ta nếu không nhận ra thì không những là kẻ mù mà còn là kẻ đần.

Người này gục đầu xuống hỏi nhỏ:

- Tại sao?

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ngươi không biết hay sao?

Giọng nói người này càng nhỏ hơn nữa:

- Có phải vì trong lòng ngươi đã có ta?

Diệp Khải Nguyên không trả lời ánh mắt đột nhiên trở nên khác lạ.

Vô luận sự biểu lộ tình cảm này có ý nghĩa gì, ít ra cũng không phải là phủ nhận.

Người này cuối cùng ngẩng đầu lên, cởi bỏ cái khăn lụa trên mặt, ánh sao rọi chiếu lên khuôn mặt nàng.

Đêm khuya tĩnh lặng như vậy, ánh sao bàng bạc như vậy, khuôn mặt nàng xem ra mỹ lệ như tiên nữ trên tiên giới, tinh anh như hoa mai.

Đôi mắt của nàng càng đẹp, nhưng lại phảng phất vẻ u oán và cảm thương không bộc lộ ra được.

Nàng chăm chú nhìn Diệp Khải Nguyên nhẹ nhàng nói:

- Ta đích xác phải biết chàng có thể nhận ra ta, tại vì chàng cho dù có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra chàng.

Giọng nói nàng thật êm dịu giống như làn gió nhẹ thổi qua mặt đất tối mùa xuân.

Đôi mắt mỹ lệ như vậy, giọng nói mỹ lệ như vậy, ngoại trừ Thượng Quan Tiểu Tiên ra thì còn có ai nữa?

Diệp Khải Nguyên cũng chăm chú nhìn nàng nói:

- Nhưng ngươi lại hy vọng ta không nhận ra ngươi sao?

Thượng Quan Tiểu Tiên gật đầu.

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Tại sao?

Tiểu Tiên do dự rồi nói:

- Chàng bước vào xem thì biết ngay tại sao.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ngươi không vào sao?

Tiểu Tiên nói:

- Ta có thể chờ đợi ở bên ngoài.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Tại sao ngươi muốn chờ đợi ở bên ngoài?

Tiểu Tiên cười cười:

- Tại vì sau khi chàng vào rồi nhất định sẽ muốn ta chờ đợi ở bên ngoài.

Nụ cười của nàng đầy vẻ bí mật nhưng lại rất thê lương.

Nàng quả thật là một nữ nhân bí mật, luôn luôn gây ra những chuyện khiến người khác không ngờ được.

Diệp Khải Nguyên không hỏi thêm nữa.

Vì chàng hiểu Tiểu Tiên chuyện mà nàng đã không chịu nói vô luận là ai cũng không thể hỏi ra được.

Cửa mở bị gió thổi vang lên tiếng "két két".

Diệp Khải Nguyên cuối cùng bước vào đi vào trong bóng tối ….

Bên ngoài vẫn còn ánh sao trong phòng lại tối mịt.

Diệp Khải Nguyên không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy những tiếng thở rất nhẹ, rất nhẹ.

Trong phòng quả nhiên có người:

- Ai thế?

Không có ai trả lời ngay tiếng hít thở tựa như cũng đã dừng lại.

Người này đã dợi Diệp Khải Nguyên ở trong phòng, tại sao lại không chịu trả lời Diệp Khải Nguyên?

Lẽ nào đây lại là âm mưu của Tiểu Tiên, lẽ nào nơi đây lại là một cạm bẫy?

Nếu không thì lúc Tiểu Tiên dẫn Diệp Khải Nguyên đến, tại không không chịu dùng chân diện mục để tương kiến chàng?

Giả như là người khác, có lẽ đã sớm thoái lui ra ngoài.

Nhưng Diệp Khải Nguyên không như vậy.

Trong lòng chàng đột nhiên có một cảm giác khác lạ mà ngay chính chàng cũng không cách gì giải thích được.

Một đợt gió thổi qua, "rầm" một tiếng cửa đột nhiên đóng lại.

Bây giờ cho dù chàng muốn đi cũng không cách gì đi được.

Trong phòng càng tối tăm hơn, chính xác là có duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón tay, nhưng tiếng hít thở đó lại vang lên.

Tiếng hít thở vốn ở trước mặt nay đã lùi vào góc phòng.

Tại sao người đó phải lùi lại?

Có phải là vì cũng đang sợ hãi?

Diệp Khải Nguyên bình tĩnh nói:

- Bât kể ngươi là ai, ngươi đã đợi ta, thì phải biết ta là ai.

Không có tiếng trả lời.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ta không phải là kẻ hung ác, vì vậy ngươi không cần sợ ta.

Chàng vừa nói vừa bước tới.

Chàng bước đi rất chậm.

Đột nhiên một luồng gió lạnh thổi ngay vào mặt chàng.

Chàng chẳng nhìn thấy gì cả nhưng chàng có thể cảm giác được rằng chỉ có đao phong mới lạnh như vậy.

Cây đao này chàng lại không nhìn thấy.

Đao không thể nhìn thấy mới là đao sát nhân.

Người này là ai, sao lại muốn giết chàng?

Đao phong không những lạnh mà còn rất nhanh.

Diệp Khải Nguyên vừa né người liền nhanh như điện chớp xuất thủ khấu chặt tay người này.

Tay lạnh như băng.

Bàn tay này tất nhiên chàng không nhìn thấy, nhưng chàng cũng có thể cảm giác được nên mới có thể chụp trúng.

Cao thủ võ lâm chân chính đều có một loại trực giác kỳ lạ, không cách gì giải thích, giống như bản năng của dã thú vậy.

Tay của người này đang run lên, nhưng vẫn không chịu mở miệng.

Tay của Diệp Khải Nguyên cũng đột nhiên run lên vì chàng đã lờ mờ đoán ra người này là ai.

Chàng ngửi thấy mùi hương trên cơ thể người này.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 69
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com