watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:46:3331/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 29-35 - Hết - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 29-35 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 15



Hồi 29-3

Điều này cũng không đáng để ngạc nhiên.

Diệp Khải Nguyên chẳng qua chỉ thở dài mà thôi, đến lúc chàng nhìn thấy Mặc Cửu Tinh, mới thật sự ngạc nhiên.

Chàng thật sự không ngờ Mặc Cửu Tinh cũng đã là người chết.

Mặc Cửu Tinh ngã ở trong sân, toàn thân đã méo mó co rút.

Diệp Khải Nguyên ngẩn người ra.

Chàng biết hai kẻ trên đầu tường chết là do tay Mặc Cửu Tinh, nhưng chàng không nghĩ ra Mặc Cửu Tinh chết như thế nào.

Chàng đã nhìn thấy võ công Mặc Cửu Tinh.

Một người nếu đã có thể luyện võ công của mình đạt đến mức thu phong tự ý, người khác muốn giết y thì không dễ dàng gì.

Huống hồ sự trầm tĩnh của Mặc Cửu Tinh cũng rất ít người có thể so được với y.

Ai giết y? ai có thể giết y?

Diệp Khải Nguyên cúi người xuống.

Chiếc mũ cỏ vẫn còn nằm trên đầu Mặc Cửu Tinh, nhưng bây giờ y không thể cự tuyệt người khác gỡ nón xuống.

Diệp Khải Nguyên gỡ chiếc mũ cỏ xuống nhìn thấy khuôn mặt y xanh tái đã méo mó biến dạng.

Y đã trúng độc mà chết.

Ai hạ độc thủ?

Diệp Khải Nguyên đứng yên bất động gió lạnh cắt như dao, từng đợt từng đợt quất vào mặt chàng.

Chàng cuối cùng hiểu rõ Mặc Cửu Tinh chết như thế nào.

Nhưng chàng vẫn không hiểu rõ, Mặc Cửu Tinh tại sao thường muốn mang chiếc mũ cỏ này trên đầu.

Chiếc mũ cỏ này không có điểm gì đặc biệt cả.

Khuôn mặt của Mặc Cửu Tinh, không có chỗ nào mà Diệp Khải Nguyên không nhìn thấy được.

Ngoài trừ các chấm trên mặt, y cũng là một con người rất bình thường chẳng qua già nua hơn so với sự tưởng tượng của Diệp Khải Nguyên.

Một con người rất bình thường một chiếc mũ cỏ rất bình thường, lẽ nào trong đó còn có bí mật gì đó không bình thường?

Diệp Khải Nguyên chậm rãi đặt chiếc mũ cỏ xuống che lấy khuôn mặt của Mặc Cửu Tinh gượng cười nói:

- Tại sao ngươi không ăn thịt bò như người khác? Ít ra thịt bò cũng không đến nỗi độc chết người.

Thi thể của Mặc Cửu Tinh cũng được thu liếm.

Khổ Trúc chắp hai tay, thở dài lẩm bẩm:

- Thiên hữu bất trác phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc, ngã phật từ bi, A di đà Phật.

Miệng tuy đang niệm Phật hiệu nhưng vẻ mặt hoàn toàn không có chút bi thương nào.

Đối với cái chết của Mặc Cửu Tinh, Khô Trúc rõ ràng không quá thông cảm.

Diệp Khải Nguyên cười cười:

- Người xuất gia không nên vui mừng trước tai họa của người khác.

Khổ Trúc nói:

- Ai vui mừng trước tai họa của người khác.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ngươi.

Khổ Trúc nói:

- Người xuất gia phải có đức hiếu sinh, nhưng y ta đích xác không khó chịu lắm.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Hòa thượng nhà ngươi tuy nói nhiều nhưng lời nói đều trung thực cả.

Khổ Trúc thở dài:

- Nói thật ra, nếu không phải vì ta có tật nói nhiều thì bây giờ ta đã sớm làm chủ trì Đại Tướng Quốc tự.

Diệp Khải Nguyên bật cười, chàng không những cảm thấy hòa thựơng này bất tục mà còn rất lý thú.

Khổ Trúc lại bắt đầu niệm kinh siêu độ vong hồn Mặc Cửu Tinh.

Diệp Khải Nguyên không nhịn được ngắt giọng kinh nói:

- Ở đây là pháp sự chỉ có một mình ngươi thôi hay sao?

Khổ Trúc nói:

- Những hòa thượng khác đã đi ngủ hết rồi, nơi đây tuy là đại tự nhưng người đến làm pháp sự không nhiều, các thí chủ đến đây đại đa số đều đến để ăn chay, ngắm phong cảnh.

Đoạn thở dài nói:

- Nói thật, nơi này rõ là giống quán ăn quán trọ vậy.

Đây rõ ràng là những lời nói trung thực.

Diệp Khải Nguyên lại cười cười đột nhiên hỏi:

- Ngươi có biết tại sao y chết không?

Khổ Trúc lắc đầu.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Chính vì ngươi quá nhiều lời vì vậy y mới chết.

Khổ Trúc biến sắc, miễn cưỡng cười nói:

- Thí chủ nhất định là đang nói đùa.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ta xưa nay không nói đùa trước mặt người chết.

Khổ Trúc nói:

- Thí chủ lẽ nào không thấy y bị độc tử?

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ngươi nhìn ra à?

Khổ Trúc nói:

- Rắn ở đây đa số đều độc, huống hồ còn có rất bò cạp.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Có những người bẩm sinh có thể ăn ngũ độc là bò cạp, rắn rết, thạch sùng, cóc và độc xà.

Khổ Trúc nói:

- Nhưng ngoài trừ những độc trùng mà y tự bắt đó, y không ăn gì khác.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Những độc trùng đó là do chính y bắt, làm sao có thể y bị trúng độc được?

Khổ Trúc ngơ ngác lẩm bẩm:

- Xem ra chuyện này đích xác có điểm kỳ quái.

Diệp Khải Nguyên lại cười nói:

- Thật ra chuyện này không có gì kỳ quái cả.

Khổ Trúc không hiểu.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Y đích xác là bị trúng độc của những độc trùng đó, đã bị người khác bỏ độc dược mà y không chịu nổi.

Khổ Trúc ngạc nhiên:

- Ai bỏ độc dược?

Diệp Khải Nguyên nói:

- Hai kẻ chết ở trên đầu tường đó.

Khổ Trúc thở dài nói:

- Điều đó cùng với tật nhiều lời của ta có quan hệ gì chứ?

Diệp Khải Nguyên nói:

- Có quan hệ.

Khổ Trúc thốt lên:

- Thế sao?

Diệp Khải Nguyên nói:

- Nếu không phải là ngươi nhiều lời, người khác làm sao biết món y ăn là ngũ độc?

Diệp Khải Nguyên nói tiếp:

- Kẻ bỏ độc muốn xem y đã bị trúng độc chết chưa, không ngờ trước lúc sắp chết y vẫn có thể giết chết bọn chúng báo thù.

Cách giải thích này rất hợp tình hợp lý.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Loại người giống như y bất luận ai có lỗi với y, cho dù y sống chết đều nhất định không tha.

Khổ Trúc lẩm bẩm:

- Lúc sống là hung thần chết nhất định là ác quỷ.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Vì vậy ngươi nhất thiết phải cẩn thận.

Khổ Trúc biếc sắc nói:

- Ta …ta cẩn thận gì chứ?

Diệp Khải Nguyên nhìn trừng trừng Khổ Trúc chậm rãi nói:

- Cẩn thận y đột nhiên từ trong quan tài nhảy ra, cắt cái lưỡi của ngươi, để ngươi sau này đừng bao giờ nhiều chuyện nữa.

Khổ Trúc biến sắc trông rất thảm hại chợt nói:

- Đầu của ta nhức quá ta phải đi ngủ thôi.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ngươi không thể đi.

Khổ Trúc ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

Diệp Khải Nguyên nói:

- Nếu ngươi đi ai siêu độ vong hồn của y?

Khổ Trúc nói:

- Y không cần người khác siêu độ, hạng người này dù sao nhất định cũng phải xuống địa ngục.

Ánh sao lấp lánh, trong đại điện bao trùm một bầu không khí u ám bí hiểm. Trong bóng tối phảng phất có ác quỷ chết oan, đang đợi cắt lưỡi người khác, Khổ Trúc không dám nấn ná chần chừ một giây phút nào nữa, ngay cả cái chày gỗ dùng để gõ mõ cũng không kịp đặt xuống, quay đầu bỏ chạy, lúc chạy qua bật cửa cơ hồ như bị vấp muốn lộn một vòng.

Diệp Khải Nguyên nhìn thấy y bỏ chạy đi, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ khác lạ, người xuất gia vốn không nên sợ quỷ, trừ phi y gây ra chuyện sai quấy. Y đã gây ra hcuyện sai quấy gì? Y thật sợ quỷ, hay sợ điều khác?

Năm cỗ quan tài mới nguyên đang bày ngay ngắn trong đại điện.

Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa đi. Chàng không sợ quỷ, chàng không làm chuyện sai quấy.

Chàng đứng trong giá lạnh, nhìn năm cỗ quan tài đó thầm nói:

- Trong chùa này tuy rất ít người làm pháp sự, quan tài có sẵn lại không ít, lẽ nào những hòa thượng ở đây đều biết tiên tri, đã sớm biết tối nay sẽ chết rất nhiều người.

Giọng chàng rất nhỏ, vì chàng biết những vấn đề này không ai có thể trả lời, chàng vốn nói cho chính mình nghe, đúng vào lúc này Khổ Trúc đột nhiên từ bên ngoài xông vào, há hốc miệng, thè lưỡi ra, dường như muốn kêu lên, nhưng kêu không ra tiếng. Diệp Khải Nguyên đột nhiên phát hiện Khổ Trúc không những đã biến sắc mặt, màu sắc của lưỡi cũng thay đổi, trở nên dường như muốn nói gì đó với Diệp Khải Nguyên, nhưng nói không ra lời.

Diệp Khải Nguyên lao tới, mới phát hiện trên lưỡi y có hai vết răng hai vết răng của độc xà.

Lưỡi của y ở trong miệng độc xà làm sao có thể cắn vào lưỡi của y chứ? Hẳn là ở đây thực sự đã có ác quỷ muốn bịt miệng y lại.

Khổ Trúc đột nhiên nói ra một chữ:

- Đao!

- Ngươi muốn ta dùng đao cắt lưỡi của ngươi à?

Câu này vừa nói ra Diệp Khải Nguyên cũng không khỏi cảm thấy rùng mình.

Nhìn thấy cái lưỡi của y phù lớn, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, y đột nhiên dụng toàn thân lực chỉ cắn một cái một đoạn lưỡi bị y tự cắn đứt lia, máu vọt ra, đen sẫm.

Và cuối cùng cũng phát ra một âm thanh thảm thiết. Khi tiếng thét vừa dứt y cũng ngã gục xuống, trước lúc lâm tử y vẫn còn đang cầm cái lưỡi của mình.

Hòa thượng nhiều chuyện này vô luận sống hay chết đều đã không thể nhiều lời được nữa.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 67
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com