Người thanh niên nhìn chàng trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Y đã nhìn ra Diệp Khải Nguyên không phải là kẻ bình thường, kẻ tầm thường tuyệt đối không nói được những lý lẽ như vậy.
Y nhịn không được hỏi:
- Ngươi tóm lại là ai?
- Ta họ Diệp, tên gọi Khải Nguyên.
Người thanh niên liền biến sắc thốt lên:
- Diệp Khải Nguyên?
- Không sai.
Người thanh niên đột nhiên trở vọt người lên không, chuồn ra ngoài tửu đình.
Nhưng chân y vừa chạm đất, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gió vụt tới, nhìn thấy đao quang lóe lên.
Đao quang nhanh như điện chớp đã bay qua đầu y, bay xa năm sáu trượng thuận thế không dừng cắm phập vào một thân cây, lưỡi đao lút ngập vào cây, lút tận cán đao.
Người thanh niên kinh ngạc, dừng bước tóc trên đầu đã bung xỏa xuống, kim hoàn cột tóc đã bị gãy ngang.
Toàn thân y trở nên cứng đờ.
Y xưa nay chưa bao giờ nhìn thấy đao nào nhanh như vậy.
Phi Đao!
Cán đao vẫn còn đang rung giật.
Diệp Khải Nguyên bước tới rút nó ra, trở cổ tay, đao đã không còn thấy đâu nữa.
Người thanh niên lúc này mới thở hắt ra nói:
- Ngươi thật là Diệp Khải Nguyên à?
- Ta vốn là Diệp Khải Nguyên.
Người thanh niên gượng cười nói:
- Tại sao ngươi không nói sớm?
Diệp Khải Nguyên cười cười đột nhiên hỏi ngược lại:
- Ngươi có phải là môn hạ của Kim Đàn Đoàn tiên sinh?
Người thanh niên ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm sao biết?
Diệp Khải Nguyên mỉm cười nói:
- Thiết Diện Ưng vừa rồi há không đã nói sao, nhãn lực của ta xưa nay rất tuyệt.
Người thanh niên thừa nhận:
- Quả thật là nhãn lực hơn người.
Diệp Khải Nguyên lại hỏi:
- Ngươi là đệ tử thứ mấy của Đoàn tiên sinh?
- Thứ ba.
- Ngươi họ gì?
- Họ Thời, Thời Minh.
- Ngươi có bao giờ cỡi xe lừa chưa?
- Chưa.
- Ta cũng biết như thế.
Diệp Khải Nguyên thản nhiên cười nói tiếp:
- Nhưng bất cứ chuyện gì cũng có lần đầu cả.
Dẫn ta đi gặp Thượng Quan bang chủ các ngươi, vô luận y thị Ở đâu cũng phải dẫn ta đi gặp y thị.
Diệp Khải Nguyên lại ngồi lên chiếc xe lừa chở than đó, nằm xuống thậm chí nhắm hẳn mắt lại.
Chàng biết người thanh niên này tuyệt sẽ không đào tẩu, cũng không sẽ không dám không nghe lời, vô luận ai đã nhìn thấy Phi Đao của chàng thì tuyệt sẽ không bao giờ dám gây ra những chuyện ngu xuẩn.
Thời Minh quả thật đã cởi xe lừa lên đường, điều này đích xác là lần đầu tiên trong đời y.
Có người ở phía sau quất roi, con lừa lại đi chậm hơn bình thường.
Diệp Khải Nguyên lại bóc hạt đậu phụng ném lên đợi cho hạt đậu lọt vào trong miệng, chàng đột nhiên nói:
- Nghe nói Đàn Đoàn tiên sinh là người rất chú trọng ẩm thực ăn mặc.
Thời Minh đáp:
- Ừ!
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nghe nói đệ tử mà y thu nhận đều là thế gia chi tử xuất thân rất tốt?
Thời Minh nói:
- Ừ!
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi cũng thế sao?
- Ừ!
Y rõ ràng không muốn đàm luận đến vấn đề này, Diệp Khải Nguyên lại cứ muốn hỏi tới:
- Ngươi không muốn ta nhắc đến chuyện này có phải là cũng cảm thấy bối rối hay không?
Thời Minh cuối cùng nhịn không được hỏi:
- Tại sao lại bối rối?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì ngươi cũng biết với sư môn và gia thế của ngươi, vốn không nên làm nô tài cho Cửu Nguyệt Bang.
Sắc mặt Thời Minh đỏ lên nói:
- Ta không phải là nô tài.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta cũng biết ngươi gia nhập Cửu Nguyệt bang vốn là vì muốn thoát khỏi gia thế của ngươi, tự mình làm nên một sự nghiệp, phần lớn mỗi thanh niên đều nghĩ như vậy cả.
Chàng cười cười rồi thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng chuyện mà ngươi làm bây giờ lại là chuyện mà nô tài làm.
Thời Minh đỏ mặt nói:
- Đây là vì ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không sai! Đây là do ta bảo ngươi làm, nhưng đặt đồng tiền lên đầu người khá lẽ nào không phải là chuyện mà nô tài làm?
Thời Minh nhắm mắt lại.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Huống hồ ta bảo ngươi làm cái chuyện này chỉ vì ngươi vốn đã là nô tài của Cửu Nguyệt bang, nếu không thì ta tình nguyện bò trên mặt đất làm con lừa cho ngươi cỡi lên.
Sắc mặt Thời Minh càng đỏ hơn ánh mắt đã không khỏi lộ ra vẻ đau khổ.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên hỏi:
- Ngươi có biết vừa rồi tại sao ta lại phóng đao không?
Thời Minh do dự chậm rãi nói:
- Ta cũng đã nghe nói, đao của ngươi không phải là đao sát nhân mà là đao cứu nhân.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không sai, ta phóng đao đó ra chính là để cho ngươi biết rằng, ngươi ở trong Cửu Nguyệt bang cũng chẳng làm nên được chuyện đại sự gì giống như vậy.
Thời Minh cắn răng nói:
- Đó chỉ là võ công của ta.
Diệp Khải Nguyên ngắt lời y nói:
- Một người nếu được người tôn kính thì không có quan hệ gì đến võ công của ngươi đó cả, chuyện mà ngươi làm nếu là quang minh chính đại, thì tuyệt sẽ không có ai xem thường ngươi, đao của ta cũng tuyệt đối không bay lên trên đầu ngươi.
Chàng thở dài nói tiếp:
- Nếu không dù ta không giết ngươi thì sớm muộn cũng nhất định sẽ có người khác giết ngươi.
Thời Minh lại ngậm miệng lại.
Bây giờ y đã hiểu rõ ý Diệp Khải Nguyên. Diệp Khải Nguyên cũng biết y không phải là kẻ ngu xuẩn.
- Ta tin ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng.
Diệp Khải Nguyên lại bóc hạt đậu phộng ném lên, rồi đợi cho nó rơi xuống.
Chàng biết rằng hạt đậu phộng này đã được ném lên thì nhất định sẽ rơi xuống.
Xe lừa đã đi vào phố, một con phố hoàn toàn giống như trong thành Trường An.
Thế nhưng quán trọ Hồng Tân ở trên con phố này không bị đốt thành một đống ghạch vụn.
Nhìn bảng hiệu chữ vàng của quán trọ Hồng Tân lóe sáng dưới ánh thái dương trong lòng Diệp Khải Nguyên không khỏi có một cảm giác kỳ dị dường như là nhìn thấy một người chất sống lại vậy. Kỳ thực chàng đích xác cũng đã nhìn thấy một "tử nhân" sống lại.
Trong cuộc đời có nhiều chuyện đích xác giống như trong mộng, là thật là giả vốn có rất ít người có thể phân biệt rõ.
Diệp Khải Nguyên đang than thở trong lòng nhưng mặt lại mỉm cười. Chàng biết người trên phố đều nhìn chàng.
Lúc này đang là chính ngọ, người trên phố không đông cũng giống như cảnh tượng thành Trường An đại đa số đều ở trong nhà ăn cơm.
Nhưng người đi lại trên phố vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc xem ra đều rất khẩn trương, giống như đã biết sắp có đại sự gì đó phát sinh. Trong lòng đã có một dự cảm không thể nói ra được.
Diệp Khải Nguyên cũng biết ở đây sẽ có đại sự phát sinh, chàng còn biết đại sự do chính chàng gây nên.
Bây giờ chàng đã đến đây, chàng đã sẵn sàng giống như lần trước vậy bình an mà ra đi.
Chiếc xe lừa dừng lại bên ngoài quán trọ Hồng Tân, Diệp Khải Nguyên vừa bước vào thì thấy Thượng Quan Tiểu Tiên ngồi ở trong quầy đang lật lật cuốn sổ ghi chép.
Xem ra y thị có dáng vẻ rất giống một nữ chủ quán, chẳng qua so với đại đa số nữ chủ quán khác thì xinh đẹp hơn nhiều.
Nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Khải Nguyên, y thị lập tức ngẩng đầu lên tươi cười nói:
- Ta biết chàng nhất định sẽ đến, ta đang đợi chàng đây.
Diệp Khải Nguyên đứng ở trước quầy nhìn y thị cũng không biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy nhói đau.
Vô luận y thị là chân hay giả nhưng nói chung y thị đối với chàng không tồi. Bọn họ sinh hoạt chung mấy ngày đó, chàng sẽ mãi mãi không bao gờ quên. Chàng thật sự không muốn bọn họ trở thành thù địch, vô luận xem nhau như thế nào,Thượng Quan Tiểu Tiên cũng tuyệt không giống như thù địch của chàng.
Y thị cười rất dịu dàng ngọt ngào giống như nữ chủ quán vừa nhìn thấy trượng phu của mình quay về.
- Ta đã sẵn sàng cho chàng mấy món mà chàng thích ăn, bây giờ chắc hẳn sắp đến bữa rồi.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói:
- Ta không đến đây để ăn.
Tiểu Tiên tươi cười nói:
- Nhưng vô luận ai cũng phải ăn cơm, chàng cũng như vậy không ngoại lệ.
Diệp Khải Nguyên không muốn tranh biện với Tiểu Tiên, nên chàng không nói nữa đột nhiên hỏi:
- Ngươi đang tính sổ à?
- Ừ!
- Có phải là đang xem tối qua đã giết bao nhiêu người?
Tiểu Tiên cười nói:
- Cứ xem như ta giết người thì cũng sẽ chẳng ghi vào sổ.
- Vậy sổ ghi gì?
- Đây là số lễ vật, bên trong ghi rất nhiều nhân vật kỳ quái, tặng những lễ vật kỳ quái.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Tặng ngươi sao?
Tiểu Tiên thở dài nói:
- Ta vẫn chưa có diễm phúc đó.
Y thị đột nhiên cười nói:
- Chàng có muốn ta đọc cho chàng nghe những lễ vật ghi bên trong sổ không?
Diệp Khải Nguyên không từ chối.
Tiểu Tiên nói:
- Thôi Ngọc Chân lễ vật một con gà mái già, một cân tổ yến. Nam Cung Lãng lễ vật một bức họa, Diệp Khải Nguyên lễ vật một người sống.
Diệp Khải Nguyên biến sắc chàng đương nhiên đã biết đây là lễ vật của ai.
Tiểu Tiên cười khúc khích nói:
- Thôi Ngọc Chân tại sao lại tặng gà? Lẽ nào y thị cho rằng tân lang là chàng muốn nấu cho chàng một nồi cháo gà ăn đêm lúc động phòng.
Y thị không để cho Diệp Khải Nguyên nói, lại cười nói tiếp:
- Lễ vật kỳ quái nhất trong này chính là lễ vật của ngươi. Nhưng lễ vật quí nhất ngươi chắc chắn đoán không ra là ai gởi tới.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được vội hỏi:
- Ai?
- Là bốn người!
Tiểu Tiên chậm rãi đọc lên bốn cái tên:
- Điệp Nhi Bố, Đa Nhĩ Giáp, Bố Đạt Lạp và Ban Sát Ba Ná.