Từ sau ngày ấy, chàng đã không còn gặp lại nàng nữa, cũng không nghĩ tới bọn họ còn có ngày gặp lại.
Chàng vốn cho rằng mình và Đinh Linh Lâm nhất định có thể mãi mãi sống với nhau, nào ngờ bây giờ lại có thể cảm thấy có thể sẽ mãi mãi không gặp nhau.
Ly hợp hi hoan trong kiếp người ai có thể dự trắc được?
Diệp Khải Nguyên lại thở dài, đẩy cửa mở ra, đi vào trong chiếc giường đó, cái tủ quần áo nhỏ bé đó đều y nguyên không thay đổi.
Thậm chí ánh dương nơi góc phòng cũng hoàn toàn giống như buổi sáng ngày hôm đó.
Diệp Khải Nguyên cũng không biết là mình đã suy nhược, trái tim đã mềm yếu, chàng bước đến nằm xuống giường.
Chiếc gối phảng phất vẫn còn lưu lại chút hương thơm.
Vô luận như thế nào hai ngày an lành yên bình đó, chàng mãi mãi không bao giờ quên.
Thậm chí trong lòng chàng đang suy nghĩ, hôm đó nếu chàng không gặp chuyện bất ngờ, có phải là chàng đến bây giờ vẫn còn ở với nàng nơi đây không?
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, nàng đã bưng bát cháo nóng hổi đi vào, khuôn mặt diễm lệ điểm một nụ cười ngọt ngào dịu dàng.
Đó chính là tình huống mà Diệp Khải Nguyên mong muốn trong lòng vào ngày hôm đó, chẳng qua lúc này đã cách ngày ấy không biết bao nhiêu lâu rồi? Đã xảy ra những chuyện gì rồi?
Tình huống ngày hôm nay đột nhiên lại giống cái ngày hôm ấy, nhưng tâm trạng đã không còn giống nữa.
Trên thế gian này có ai có thể kéo lui thời gian đã trôi qua được?
Diệp Khải Nguyên miễn cưỡng cười cười.
Thôi Ngọc Chân cũng cười cười rất là dịu dàng nói:
- Cháo đã nấu xong rồi, chàng nằm ở trên giường ăn hay sao?
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu.
Rồi thì một bát cháo nóng thơm lừng được bưng tới trong đôi tay mềm mại xinh xắn của nàng.
Lúc này đích xác chàng rất cần một bát cháo như vậy, dạ dày của chàng trống không, toàn thân đều trống không.
Mùi thơm của chào vẫn giống như xưa kia, nhưng Diệp Khải Nguyên chỉ húp mấy ngụm rồi sau đó không nuốt trôi nổi nữa.
Thôi Ngọc Chân nhìn chàng chằm chằm nhẹ nhàng nói:
- Tối hôm qua chàng thật quá say.
Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:
- Say như một con chó chết vậy.
Thôi Ngọc Chân lại nhìn rất lâu, mới buông nhẹ một tiếng thở dài nói:
- Ta nếu là chàng thì ta cũng phải say thôi!
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng biết chuyện tối hôm qua chứ?
- Ta vốn vẫn không biết.
Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng đột nhiên lộ ra một nỗi u oán không nói ra được, chậm rãi bắt đầu kể chuyện đã qua:
- Sáng hôm đó ta bị Y Dạ Khốc ép buộc quay về Ngọc Tiêu ….
Diệp Khải Nguyên lặng lẽ.
Chàng biết rằng nàng nhất định phải chịu rất nhiều đau khổ, nàng không nói ra chàng cũng biết.
- Cuộc đời của ta đã hết rồi, ta quả thật không ngờ tên ác ma đó một ngày nào đó đã chết trong tay người khác.
- Ngọc Tiêu vừa chết, nàng liền đến đây ngay à?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Các tỷ muội vừa nghe tin y chết, giống như chim vừa sổ lồng vậy, mong muốn bay cho thật xa, mỗi người phân chia một ít tài sản của y, không đến một khắc đều đi cả, chỉ còn ta….
Nàng cúi đầu xuống, không nói gì thêm nữa.
Chỉ có nàng không đi, vì nàng không quên được Diệp Khải Nguyên, vì vậy mới lại đi đến nơi đây, muốn tìm lại một chút mộng cũ năm xưa.
Câu này nàng không cần nói Diệp Khải Nguyên cũng biết.
- Một mình ta ở lại trong căn phòng này suốt một ngày, không muốn bỏ đi cũng chẳng ngủ được.
Nàng lại cười, nụ cười rất là chua chát:
- Kỳ thực ta biết chàng tuyệt sẽ không quay về nơi đây.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên không phải là không chua chát.
Chàng đột nhiên phát giác ra mình quả thật là một con người vô tình, quả thật không nghĩ tới là cần phải quay lại nơi đây.
- Cho đến buổi sáng ngày hôm qua, ta nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài, mới nghĩ tới đã là mùng một năm mới.
Nàng chậm rãi nói tiếp:
- Ta không muốn một mình buồn bã trong phòng, lại đói cồn cào nữa, nhịn không được muốn đi ra ngoài, nhưng ta không ngờ vừa đi ra, thì nghe thấy một tin rất đáng sợ.
- Tin gì?
- Ta nghe nói Đinh cô nương muốn thành thân.
Diệp Khải Nguyên cười rất là miễn cưỡng:
- Tin này không đáng sợ.
- Nhưng ….
Thôi Ngọc Chân lại cúi đầu xuống.
- Lúc đó ta vẫn cho rằng nàng … người thân thiết của nàng là chàng.
Một thiếu nữ nếu nghe tin nam nhân yêu quí của mình sắp thành thân, đương nhiên sẽ cho rằng tin này rất là đáng sợ.
Diệp Khải Nguyên hiểu rõ tâm trạng của nàng, bản thân mình cũng đã từng trải qua tâm trạng này.
Chàng nhịn không được thở dài.
- Ta nghe thấy người mà Đinh cô nương muốn cưới là một người bị thương.
Thôi Ngọc Chân cúi đầu nói:
- Lúc đó lòng ta tuy khó chịu, nhưng hi vọng có thể trong tiệc cưới lại nhìn thấy chàng, vì vậy ta mua lễ vật gởi đến quán trọ Hồng Tân.
Diệp Khải Nguyên gượng cười.
Chàng cũng gởi lễ vật, một lễ vật rất đặc biệt.
Sau khi biết tin kết hôn của Đinh Linh Lâm, chàng quyết tâm phải nghĩ ra cách trị lành vết thương cho Quách Định.
Chỉ tiếc rằng chàng không có bản lĩnh trị vết thương, vì vậy trong một đêm chàng đã đi suốt bảy trăm dặm đường, tìm cho ra Cát Bình.
Thôi Ngọc Chân cắn chặt môi nói:
- Nhưng đến tối ta lại không dám đi uống hỉ tửu.
- Nàng không dám?
Diệp Khải Nguyên nhịn không được hỏi:
- Nàng sợ gì?
- Ta …ta đột nhiên sợ nhìn thấy chàng.
- Lúc đó nàng vẫn không biết tân lang không phải là ta sao?
- Ta vẫn không biết !
Thôi Ngọc Chân buồn buồn nói:
- Vì vậy ta lại tự nhốt mình trong căn phòng này, một mình mua ít rượu, trốn ở đây uống, ta nghĩ ta cũng có thể xem như đang uống hỉ tửu của hai người.
Diệp Khải Nguyên nhìn nàng không nhẫn nỗi nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay nàng.
Trên thế gian lại vẫn còn có thiếu nữ như vậy, đối với chàng lại có một tình cảm như vậy.
Vậy mà chàng không biết chút gì cả.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy trong lòng đau nhói:
- Ta nếu biết nàng ở đây, ta nhất định sẽ đến với nàng.
Thôi Ngọc Chân nở một nụ cười thật tươi, một hồi lâu nói tiếp:
- Sau khi ta đã uống ít rượu, lại nhịn không được muốn đi tìm chàng.
- Nàng có dự không?
- Ta do dự rất lâu, trở đi trở lại không nắm chắc chủ ý, ta sợ sau khi nhìn thấy hai người sẽ chịu không nổi, nhưng mãi mãi không gặp nhau như vậy ta cũng không cam tâm.
Diệp Khải Nguyên cũng hiểu rõ tâm trạng này, trên thế gian này có lẽ không có ai hiểu rõ tâm trạng này hơn chàng.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Cuối cùng ta đã nắm chắc chủ ý.
- Chủ ý gì?
- Ta tính không đi uống hỉ tửu của hai người, chỉ ở bên ngoài nhìn trộm chàng một cái.
- Ngươi đi chứ ?
Thôi Ngọc Chân gật gật đầu:
- Hôm qua là mùng một năm mới đến tối trên phố cơ hồ không có một bóng người, ta đi trên phố rất lâu mới lấy được dũng khí từ phía sau quán trọ lọt vào, vừa vào ta liền biết không đúng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Điểm nào không đúng?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Trong quán trọ lớn như vậy mà không hề có chút âm thanh nào, không những không giống chút nào đang có hỉ sự mà giống tang sự.
Diệp Khải Nguyên nghe thấy liền lập tức hỏi:
- Ta biết người đi uống hỉ tửu không ít, làm sao ngay một tiếng động nhỏ cũng không có?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta tìm thấy đại sảnh đang làm hỉ sự đó, từ cửa sổ cho đến bên trong vừa nhìn.. Vẻ mặt nàng lập tức lộ ra vẻ kinh hãi tột độ, giống như đang nhìn thấy khung cảnh bi thảm lúc đó.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên cũng đang trầm nặng xuống không nhịn được hỏi:
- Nàng nhìn thấy ai?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta …ta….
Giọng nói của nàng cũng đã phát run lên, rất lâu sau, mới có thể nói ra được:
- Ta nhìn thấy trong hỉ đường khắp nơi đều là máu, toàn là xác chết không có một người nào sống cả.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác, toàn thân như đột nhiên rơi xuống vực tối thăm thẳm không đáy.
- Lúc ấy ta vẫn còn cho rằng chàng ở bên trong, vì vậy ta lập tức bất chấp tất cả xông vào.
Nàng thở nhẹ ra nói tiếp:
- Cho đến lúc đó ta mới biết người mà Đinh cô nương muốn cưới không phải là chàng.
- Nàng …nàng nhìn thấy tân lang đó à?
Giọng nói của Diệp Khải Nguyên cũng trở nên run rẩy:
- Y cũng chết sao?
Thôi Ngọc Chân gật đầu lặng lẽ nói:
- Y chết rất thảm.
- Còn Đinh Linh Lâm?
Diệp Khải Nguyên tuy không dám hỏi nhưng vẫn không nhịn nổi phải hỏi:
- Đinh Linh Lâm cũng ….
Thôi Ngọc Chân nói:
- Đinh cô nương không chết, lúc đó Đinh cô nương vốn không ở trong hỉ đường.
Diệp Khải Nguyên không khỏi thở ra nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi lấy làm lạ, sau khi chàng và Đinh Linh Lâm chia tay, lẽ nào nàng không quay về ?
- Quách Định bọn họ chết như thế nào? Ai hạ độc thủ?
- Người trong hỉ đường lúc đó không ít, người có thể hạ độc thủ lại không nhiều.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Lúc đó ta tuy ngạc nhiên lại rất sợ hãi, nhưng thấy chàng không có trong đó ta nói chung cũng thấy nhẹ nhõm.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy bốn thi thể hoàng y nhân không?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta không chú ý đến người khác cũng không dám nhìn kỹ.
Nàng ngẫm nghĩ lại nói:
- Trong những thi thể đó dường như có mấy người mặc y phục vàng.
Diệp Khải Nguyên chau mày nói:
- Bọn họ đều đã chết cả, hung thủ là ai?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Ta cũng nghĩ không ra, trên thế gian sao lại có kẻ tâm hiểm thủ độc như thế, lúc đó ta chỉ muốn may chóng rời khỏi nơi đây, nào ngờ lúc ta vừa muốn đi đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ống tay áo phất phần phật của dạ hành nhân.
Nàng nói tiếp:
- Vì nơi đó quá yên tĩnh, nên ta nghe thấy rất rõ, người đến không những thân pháp rất nhanh hơn nữa không chỉ có một người.
Diệp Khải Nguyên xúc động nói:
- Hẳn là hung thủ đó quay lại.
Thôi Ngọc Chân nói:
- Lúc đó ta cũng nghĩ như vậy, nên run sợ không bỏ đi nổi nữa, nhưng cũng không dám lưu lại đó, để bọn họ nhìn thấy, may mà ta còn có chút võ công, dưới tình cảnh khẩn cấp, võ công hình như hay hơn bình thời, liền nhảy một cái vọt lên rất cao.