watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:38:5031/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 22-28 - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Cửu Nguyệt Ưng Phi - Cổ Long - Chương 22-28
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 19



Hồi 27-1: Hàn Dạ Hắc Tinh


Trong thiền viện thanh tịnh u nhã,vì trong sân được trồng nhiều trúc.

Trúc Lâm.

Sân có trúc, thường sẽ khiến người khác cảm thấy thanh thản phong nhã.

Nhất là lúc hoàng hôn, gió thổi lá trúc âm thanh nghe ra phảng phất như sóng biển.

Diệp Khải Nguyên đứng bồi hồi trước rừng trúc.

Ta nếu sớm biết trong thành Trường An có một nơi u nhã thanh tịnh như vậy thì ta cũng sẽ trú ở đây.

Chàng than thở nói:

- Biết rằng nơi đây người dường như không đông lắm.

Chàng không phải nói với chính mình, câu này chàng nói với Khổ Trúc.

Khổ Trúc chính là vị sư tiếp khách của Thập Phương Trúc Lâm tự.

Con người cũng giống như cái tên gầy guộc như cây trúc. Tuy vô nhục nhưng bất tục. Khổ Trúc mỉm cười tranh biện:

- Thí chủ của tiểu tự tuy không đông nhưng cũng không quá ít.

Diệp Khải Nguyên cười.

Từ bên ngoài vào bên trong chàng không nhìn thấy một người tiến hương tùy hỉ nào cả, thiền phòng trong xá cũng không một tiếng cười. Khổ Trúc nói:

- Bảy gian thiền phòng này đều là khách phòng, vốn không trống không.

Diệp Khải Nguyên thốt lên:

- Thế nào?

Khổ Trúc nói:

- Trước tối qua còn có mấy vị thí chủ trú ở đây đều là những người rất phong nhã.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Còn bây giờ?

Khổ Trúc thở dài nói:

- Bây giờ mọi người đã đi đến Đại Tướng Quốc Tự.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Bọn họ đều đi vào tối qua cả à?

Khổ Trúc gật đầu nói:

- Vị bạch thí chủ đội mũ cỏ đó vừa đến, những người khác đều bỏ đi hết.

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Y đuổi đi à?

Khổ Trúc cười đáp:

- Y không đuổi người khác đi, nhưng y vừa đến người khác không cách gì ở tiếp được nữa.

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Tại sao?

Khổ Trúc lại thở dài, trên khuôn mặt gầy guộc bỗng lộ ra một vẻ khác lạ.

Không trả lời trực tiếp câu hỏi của Diệp Khải Nguyên nhưng y trầm ngâm nói:

- Ta dẫn ngươi đến phòng của y ngươi sẽ hiểu rõ ngay.

Bốn bức vách của thiền viện rất trống trãi không có gì cả. Không có bàn ghế cũng không có giường.

Một thiền phòng lớn như vậy chỉ có hai cây đinh, một cây đinh ở trên tường bên trái một cây đinh ở phía đối diện.

Diệp Khải Nguyên không khỏi mỉm cười.

Lúc này chàng đích xác hiểu rõ những người khác tại sao không cách gì ở đây được cả.

"Ngay chính ta cũng không ở nổi".

Chàng mỉm cười nói:

- Ta không phải con ruồi cũng không phải là con chuồn chuồn, không thể ngủ trên một cây đinh được.

Khổ Trúc nói:

- Ở đây có hai cây đinh.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Hai cây đinh hay một cây đinh dường như cũng không có gì khác nhau.

Khổ Trúc nói:

- Có khác nhau.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Nhưng ta lại không nhìn thấy có gì khác nhau cả.

Khổ Trúc nói:

- Nhưng ngươi phải nghĩ ra được.

Diệp Khải Nguyên thốt lên:

- Sao?

Khổ Trúc nói:

- Hai cây đinh thì có thể treo một sợi dây.

Diệp Khải Nguyên vẫn không hiểu:

- Sợi dây có ích gì?

Khổ Trúc nói:

- Trên sợi dây có thể treo y phục cũng có thể dùng để ngủ.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Vị bạch thí chủ đội mũ cỏ buổi tối ngủ trên dây à?

Khổ Trúc nói:

- Mà còn là một sợi dây rất mảnh.

Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.

Một người nếu thích ngủ trên một sợi dây đó không cũng là tính khí kỳ quái, mà võ công nhất định cũng rất kỳ quái.

Khổ Trúc nói:

- Căn phòng này vốn không trống.

Diệp Khải Nguyên thốt lên:

- Sao?

Khổ Trúc nói:

- Nơi đây vốn không những có bàn có giường mà còn có rất nhiều thạch sùng.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Bàn ghế do y dọn đi à?

Khổ Trúc nói:

- Không sai!

Diệp Khải Nguyên hỏi:

- Còn thạch sùng?

Vẻ mặt Khổ Trúc lộ ra vẻ khác lạ nói:

- Thạch sùng hoàn toàn bị y ăn hết.

Diệp Khải Nguyên ngơ ngác ngẩn người ra.

Người này không những thích đội mũ cỏ vào mùa đông, ưa thích ngủ ở trên dây mà còn thích ăn thạch sùng.

Một con người cổ quái như vậy xưa nay Diệp Khải Nguyên chưa hề gặp qua bao giờ.

Vẻ mặt chàng cũng không khỏi lộ vẻ kỳ lạ như Khổ Trúc, gượng cười nói:

- Xem ra thực lượng của y dường như không lớn, ăn mấy con thạch sùng mà lại có thể no được.

Khổ Trúc nói:

- Ngoại trừ thạch sùng, y tất nhiên còn ăn những món khác.

Diệp Khải Nguyên vội hỏi:

- Ăn gì?

Khổ Trúc đáp:

- Những thí chủ trú ngụ Ở đây buổi tối thường rất ít khi đi ra bên ngoài.

Diệp Khải Nguyên ngạc nhiên hỏi:

- Sao?

Khổ Trúc đáp:

- Vì bên ngoài có rắn, rắn độc.

Diệp Khải Nguyên lại ngạc nhiên:

- Rắn cũng bị y ăn hết hay sao?

Khổ Trúc nói:

- Ngoài trừ rắn còn có rết.

Diệp Khải Nguyên gượng cười.

- Hóa ra thực lượng của y cũng không nhỏ.

Khổ Trúc nói:

- Vì vậy ta bắt đầu lo lắng một chuyện.

Diệp Khải Nguyên vội hỏi:

- Chuyện gì?

Khổ Trúc thở dài:

- Thạch sùng và rắn độc ở đây nếu bị y ăn sạch thì lúc đó y sẽ ăn gì?

Diệp Khải Nguyên không nhịn cười được:

- Lẽ nào sợ y ăn ngươi à?

Khổ Trúc lại thở dài, vẫn không mở miệng, đột nhiên nghe một người lạnh lùng nói:

- Ta cũng có lúc ăn thịt người, nhưng rất ăn thịt hoà thượng.

Gió vẫn đang thổi vầng thái dương đã lặn, thiền viện lúc hoàng hôn há thường không tịnh mặc lạnh lẽo hay sao.

Trong thiền vịên không những lạnh lẽo mà còn phảng phất một bầu không khí tiêu điều bí hiểm.

Vì trong viện đột nhiên xuất hiện một người.

Trong bầu không khí khắc nghiệt lạnh lẽo này, y lai chỉ mặc một cái áo vải đai trắng đơn giản, mỏng manh mũ cỏ trên đầu hình trạng rất kỳ quái xem ra giống cái sọt trúc bắt cá.

Y đội mũ rất thấp, cơ hồ che toàn bộ mặt, chỉ lộ ra một cái miệng khinh khỉnh lúc không nói thường ngậm rất chặt, giống như lưỡi đao cắt ngang mà thành vậy.

Diệp Khải Nguyên đột nhiên bật cười.

Lúc mọi người cười không nổi thì chàng lại hay cười.

Chàng mỉm cười nói:

- Ngươi rất ít khi ăn thịt hòa thượng? Hay là xưa nay không ăn?

Bạch y nhân đội mũ cỏ lạnh lùng nói:

- Ta thông thường chỉ ăn một loại người.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Loại người nào?

Bạch y nhân nói:

- Người phải chết!

Diệp Khải Nguyên gượng cười:

Trên thế gian này đích xác có loại người giống như độc xà, ngươi nếu không muốn bị nó ăn thì phải ăn nó trước.

- Nhưng kẻ thực sự phải chết không nhiều.

- Đích xác không nhiều.

Diệp Khải Nguyên nói:

- Vậy tại sao ngươi không giống như người khác, ăn những món tìm được khá dễ dàng?

Bạch y nhân nói:

- Ngươi ăn gì?

Diệp Khải Nguyên nói:

- Ta ăn thịt lợn thịt bò.

Bạch y nhân chợt hỏi:

- Trương Tam là tiểu nhân ác độc giảo hoạt, Lý Tư là quân tử thành thật khắc khổ.

Hai người này nếu ngươi phải giết thì ngươi giết ai?

Diệp Khải Nguyên đáp:

- Trương Tam!

Bạch y nhân nói:

- Bây giờ người ngươi giết lại là Lý tư.

Diệp Khải Nguyên hỏi lại:

- Ta đã giết Lý Tư rồi sao?

Bạch y nhân gật đầu.

Diệp Khải Nguyên gượng cười:

- Chỉ tiếc ta lại không biết con người y ở đâu?

Bạch y nhân nói:

- Ngươi phải biết y ở trong gan ruột của ngươi.

Diệp Khải Nguyên không hiểu. Những lời mà Bạch y nhân này nói quả thật có hơi điên đảo, khó hiểu gây bối rối.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com