Mỗi người đều phải chết, Diệp Khải Nguyên cũng là người.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại là một người không dễ chết, nghe nói y đã được xem là Thiên hạ đệ nhất cao thủ. Thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng sẽ chết như thế thôi, những Thiên hạ đệ nhất cao thủ trước đây há không phải hoàn toàn đã chết sạch rồi sao ?
....
Trong cao thủ mãi mãi vẫn có cao thủ, một người nếu là đệ nhất cao thủ, xem ra có lẽ còn chết nhanh hơn là người khác.
Nhưng ta vẫn không thể nghĩ ra nổi ai có thể giết y.
Do hai người giết y.
Hai người nào ?
Một người là Lữ Địch.
Lữ Địch ? Có phải là "Bạch y kiếm khách" Lữ Địch của Võ đang không ?
Chính là y.
Võ công của y cao hơn Diệp Khải Nguyên à ?
Điều này không chắc, Diệp Khải Nguyên nếu không phải là đã bị thương trước dưới tay người khác, thì lần này chắc sẽ không chết.
Ai có thể làm thương tổn y chứ ? Kẻ này là ai ?
Là một nữ nhân, nghe nói y thị vốn là nữ nhân mà Diệp Khải Nguyên yêu thích nhất.
Tại sao một con người thông minh như Diệp Khải Nguyên lại mắc mưu nữ nhân ?
Tại vì anh hùng nan quá mỹ nhân quan.
Nữ nhân này là ai ?
Y thị họ Đinh, tên là Đinh Linh Lâm.
Đinh Linh Lâm ngủ ở trên giường, trong phòng rất là u ám, nhưng trong lớp chăn lại rất là ấm áp. Nàng đã ngủ rất lâu, nhưng vẫn không thấy nhúc nhích gì cả.
Đinh Linh Lâm cảm thấy rất mệt mỏi, giống như vừa mới đi xong một đoạn đường vừa dài vừa khó đi, lại giống như vừa mới trải qua một cơn mộng rất đáng sợ. Trong giấc mộng, nàng dường như đã vận hết sức lực đâm Diệp Khải Nguyên một đao.
Đó đương nhiên chẳng qua chỉ là giấc mộng, Đinh Linh Lâm tất nhiên tuyệt sẽ không làm thương tổn Diệp Khải Nguyên, nàng thà chịu chết, chứ sẽ không làm thương tổn Diệp Khải Nguyên.
Trong phòng có tiếng bước chân, " Hẳn là Diệp Khải Nguyên ?" Đinh Linh Lâm thật rất mong muốn vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy Diệp Khải Nguyên, nhưng tiếc là người mà nàng nhìn thấy lại là Quách Định.
Vẻ mặt Quách Định xem ra cũng rất mệt mỏi, tiều tụy, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ vui sướng, nói:
- Ngươi tỉnh rồi....
Đinh Linh Lâm không đợi Quách Định nói dứt câu, ngắt lời hỏi:
- Đây là đâu ? Ta sao lại đến đây ? Diệp Khải Nguyên đâu ?
Quách Định nói:
- Nơi đây là quán trọ, ngươi đã trúng mê dược của Ngọc Tiêu, ta cứu ngươi mang đến đây.
Ngọc Tiêu đột nhiên xuất hiện bắt nàng đi ngay trước mặt Diệp Khải Nguyên, những chuyện này Đinh Linh Lâm đương nhiên vẫn còn nhớ. Sau đó lại xảy ra những chuyện gì ? Quách Định cứu nàng như thế nào ? Nàng hoàn toàn không rõ được.
Nhưng nàng cũng không quan tâm. Điều mà nàng quan tâm chỉ là một người:
- Diệp Khải Nguyên đâu ? Chàng có ở đây không ?
Quách Định lắc đầu nói:
- Y không có ở đây, ta.... ta vẫn không nhìn thấy y đâu cả.
Quách Định không nói ra sự thật, vì sợ Đinh Linh Lâm không chịu nổi sự kích động này.
Nếu Đinh Linh Lâm biết chính mình đâm trọng thương Diệp Khải Nguyên một đao, thì sẽ bi thương thống khổ biết bao. Quách Định không muốn nghĩ tới chuyện này.
Đinh Linh Lâm sa sầm nét mặt nói:
- Ngươi vẫn chưa gặp Diệp Khải Nguyên à ? Có phải là vì ngươi vẫn chưa đi tìm chàng ?
Quách Định đành phải thừa nhận.
Đinh Linh Lâm cười nhạt nói:
- Ngươi cứu ta đến đây, lại không đi báo cho Diệp Khải Nguyên, ngươi có ý gì chứ ?
Quách Định không cách gì trả lời, chính Quách Định cũng không hiểu rõ mình muốn gì nữa.
Quách Định tựa hồ như là kẻ không quen biết, nhưng lại đi theo Diệp Khải Nguyên, mạo hiểm cứu Đinh Linh Lâm.
Vì sợ Ngọc Tiêu tìm ra, Quách Định mới mang Đinh Linh Lâm đến nơi này, để chăm sóc cho Đinh Linh Lâm. Quách Định đã nán lại ba ngày trong cái phòng ốc tối tăm như cái ổ chuột này, đã chịu không biết bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu uẩn khúc.
Một nữ nhân đã hoàn toàn mất thần trí, thật không dễ hầu hạ. Huống hồ Quách Định vốn không có kinh nghiệm hầu hạ người khác.
Ba ngày nay, Quách Định cơ hồ chưa hề nhắm mắt được chút nào, đổi lại là nụ cười nhạt và nỗi hoài nghi của Đinh Linh Lâm.
Nhưng Quách Định thà bị nghi ngờ chớ không muốn nói ra sự thật, không muốn Đinh Linh Lâm lại bị kích động.
Đinh Linh Lâm vẫn còn đang nhìn trừng trừng Quách Định, lạnh lùng nói:
- Ta hỏi sao ngươi không trả lời?
Quách Định vẫn không mở miệng.
Quách Định không thể mở miệng, những điều trong lòng ngay một chữ cũng không thể nói ra.
Tay của Đinh Linh Lâm rờ rờ trong lớp chăn, thân thể nàng vẫn còn mang y phục.
Vì vậy vẻ mặt nàng đã dễ chịu hơn chút ít, nàng lại hỏi:
- Ta đã nán lại ở đây bao lâu rồi ?
- Dường như đã sắp ba ngày rồi.
Đinh Linh Lâm cơ hồ nhảy dựng lên:
- Ba ngày, ta đã nán lại ở đây ba ngày rồi sao ? Ngươi cũng có mặt ở đây hay sao ?
Quách Định gật đầu.
Đinh Linh Lâm mắt càng mở to hơn, nói:
- Ta lẽ nào ngủ suốt ba ngày rồi !
Quách Định nói:
- Đúng vậy !
Giọng nói của Quách Định rất nhẹ, vì đó là lời nói dối.
Ba ngày nay, Đinh Linh Lâm không phải ngủ suốt, nàng đã làm rất nhiều chuyện, những chuyện khiến người không tưởng tượng được, khóc cười không nổi.
Những chuyện này chỉ có Quách Định một mình biết, và sẽ không bao giờ nói cho người khác biết.
Đinh Linh Lâm mím chặt môi, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhin không được hỏi:
- Còn ngươi ?
- Ta ?
- Khi ta đang ngủ thì ngươi làm gì ?
Quách Định cười gượng:
- Ta chẳng làm gì cả.
Đinh Linh Lâm phảng phất thở hắt ra, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Ta mong rằng ngươi không nói dối, vì ngươi nói dối thì sớm muộn ta cũng sẽ dò ra mà thôi.
Quách Định đành chỉ lắng nghe.
Đinh Linh Lâm lại nói:
- Ngươi cứu ta, sau này ta sẽ báo đáp ngươi, nhưng ta nếu dò ra ngươi nói láo, thì ta sẽ lấy cái mạng của ngươi.
Nàng tựa như chẳng thèm nhìn Quách Định nữa, lạnh lùng nói:
- Lúc này ta chỉ muốn ngươi đi ra, hãy mau đi ra !
Quách Định cũng chẳng nhìn Đinh Linh Lâm nữa.
Chàng tự vấn lòng mình:
"Ta rốt cuộc đang làm chuyện gì nhỉ ? Ta sao lại phải chịu sự uẩn khúc nhục nhã như thế ?" Quách Định đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
Nhìn thấy hình bóng gầy ốm mệt mỏi của Quách Định biến mất ở ngoài cửa, Đinh Linh Lâm lại không khỏi có hơi áy náy.
Nàng vốn không ghét con người này, cũng không phải không biết cảm tình của con người này đối với nàng. Nhưng nàng đành phải giả như không biết, nàng tuyệt không thể để cho tình cảm này phát triển hơn.
Vì trong lòng nàng duy nhất chỉ có một người, Diệp Khải Nguyên.
Nàng nhất định phải mau chóng tìm ra Diệp Khải Nguyên.
Nơi đầu tiên phải tìm, tất nhiên chính là quán trọ Hồng Tân.
Nhưng người trong quán trọ Hồng Tân nhìn thấy nàng, thì giống như nhìn thấy quỉ, vừa ghét vừa sợ.
Một nữ nhân dùng dao đâm trọng thương tình nhân của chính mình, vô luận đi đến đâu, đều không được hoan nghênh.
- Các vị có ai nhìn thấy Diệp công tử đâu không ?
- Không.
- Các vị cũng không biết Diệp công tử đi đâu sao ?
- Không biết ! Chuyện của Diệp công tử, bọn ta hoàn toàn không biết, ngươi sao không đến tiêu cục mà hỏi thăm xem.
Vì thế Đinh Linh Lâm đi đến Hổ Phong tiêu cục.
Bọn tiêu đầu ở Hổ Phong tiêu cục khi nghe thấy cái tên Đinh Linh Lâm này, thì có thái độ không khác gì bọn người hầu ở quán trọ Hồng Tân.
- Bọn ta từ trước giờ không quan hệ đi lại với Diệp đại hiệp, nhưng nếu muốn hỏi thăm tin tức của Diệp đại hiệp, có thể đến Bát phương tiêu cục. Tổng tiêu đầu Thiết đảm trấn bát phương Đới Cao Cang ở đó, nghe nói là kết giao sinh tử với Diệp đại hiệp.
Đinh Linh Lâm trong lòng lấy làm kỳ quái. Nàng có bao giờ nghe thấy Diệp Khải Nguyên có một bằng hữu "kết giao sinh tử" như thế đâu ?
Nàng muốn hỏi lại, cũng không biết hỏi sao. Nàng thật sự rất không quen nhìn vẻ mặt của bọn tiêu đầu này.
" Bất kể như thế nào, dù sao chỉ cần tìm thấy Đới Cao Cang, cũng có thể hỏi ra được tung tích của Diệp Khải Nguyên".
Nhưng nàng vẫn không biết rằng nàng đã mãi mãi không có cách gì hỏi ra được từ miệng của Đới Cao Cang.
Trong sân của Bát phương tiêu cục đang có mấy người hầu đang lau rửa một chiếc xe lớn màu đen sẫm.
Một trung niên thân thể cao lớn, vẻ mặt nặng nề, khoanh tay đứng ở trên thềm đá nhìn, chính là phó tổng tiêu đầu ở đây, Thiết chưởng khai bia Đỗ Đồng. Đinh Linh Lâm lao đến hỏi:
- Các hạ có phải là Đới Cao Cang tổng tiêu đầu không ?
Lời của nàng tuy không quá khách khí, vẻ mặt tuy hơi khó chịu, nhưng nàng vẫn là một thiếu nữ rất đẹp, hơn nữa còn rất trẻ.
Đỗ Đồng quan sát khắp người Đinh Linh Lâm, miễn cưỡng cười nói:
- Qúi tính cô nương tìm y có chuyện gì ?
- Ta họ Đinh, muốn tìm y hỏi thăm một chuyện.
Nghe đến chữ "Đinh", Đỗ Đồng biến sắc nói:
- Ngươi họ Đinh ? Hẳn là Đinh Linh Lâm ?
Đinh Linh Lâm gật đầu:
- Y có ở đây hay không ? Ta muốn gặp mặt y hỏi mấy câu.
Đỗ Đồng sa sầm nét mặt, nhìn Đinh Linh Lâm đột nhiên cười nhạt:
- Có phải ngươi muốn tìm Diệp Khải Nguyên hay không ?
Mắt Đinh Linh Lâm sáng lên nói:
- Các hạ cũng biết Diệp Khải Nguyên sao ? Y ở đây sao ?
Đỗ Đồng lạnh lùng đáp:
- Không sai, y ở đây. Y cùng quay lại với Đới tổng tiêu đầu, chính là đi chiếc xe này quay về.
Vẻ mặt y tuy bi thương phẫn nộ, nhưng tiếc rằng Đinh Linh Lâm không nhận ra chút nào cả.
Chỉ cần nghĩ đến có thể tái kiến Diệp Khải Nguyên còn chuyện khác nàng hoàn toàn không để ý đến.
- Bọn họ Ở đâu ?
Đỗ Đồng cười nhạt quay người đi:
- Ngươi hãy đi theo ta !
Trong đại sảnh không khí rất u ám, giống như trong hầm mộ vậy, tại vì đại sảnh lúc này đã trở thành một hầm mộ.
Đinh Linh Lâm vừa bước vào, liền nhìn thấy hai cỗ quan tài.
Hai cỗ quan tài mới nguyên, vẫn còn chưa đóng đinh đậy nắp lại.
Trong quan tài có hai thi thể người, những thi thể không đầu.
Đỗ Đồng lạnh lùng nói:
- Bọn họ cùng ngồi xe đi, cũng cùng ngồi xe về. Chẳng qua thây bọn họ tuy trở về, nhưng đầu không trở về.
Đinh Linh Lâm vốn không nghe rõ những lời y nói, nhưng nàng nhận ra y phục của một trong hai thi thể đang mặc.
Kết giao sinh tử ?
Nghe nói Diệp Khải Nguyên và Đới Cao Cang kết giao sinh tử, bọn họ cùng ra đi, nay lại cùng nằm trong quan tài.